Nơi đây từng được xem là một trong những đô thị phồn hoa nhất trong lịch sử văn minh nhân loại với những tòa nhà cao ốc đồ sộ, dù cũng đã bị tàn phá khá nhiều qua bao năm tháng gian truân, nhưng vẫn đứng sừng sững với thời gian. Những lớp cửa kính từng rạng rỡ sinh huy dưới ánh mặt trời, soi sáng ánh nghê hồng giữa đêm đen, phản chiếu đủ mọi góc độ khung cảnh chung quanh giờ đã gần như vụn nát, ngay cả những lớp kính may mắn còn sót lại cũng đã bị tro bụi bao phủ, dù sao giữa vào buổi này, người ta càng quan tâm đến việc làm sao để sống qua hôm nay, sống tiếp ngày mai hơn là chuyện lau chùi dọn rửa bụi bẩn bám trên chúng.
Đường phố bây giờ đã không còn dấu vết của một thuở phồn hoa huyên náo. Bên trong những khung kính ven đường chỉ còn lại một mớ lộn xộn ngổn ngang, đủ loại hàng hóa muôn màu nghìn sắc chỉ còn tồn tại trong dĩ vãng. Nơi lề đường cũng không có bóng dáng bất kỳ chiếc xe nào đỗ lại, đường xá rộng rãi thênh thang thiếu mất những dòng xe nối đuôi nhau chạy tới, cùng những tiếng bóp còi inh ỏi giữa lúc phố đông.
Trên con đường ấy, lúc này đây chỉ có một chiếc xe bọc thép đang nặng nề chuyển động, phía trên đều là những người được trang bị vũ khí đạn dược kĩ càng, xe chạy chậm rãi, đề phòng mọi động tĩnh xung quanh, mà những người ở hai bên đường bây giờ hoặc là không mang ý tốt hoặc là sợ hãi nhìn chằm chằm vào chiếc xe ấy. Bởi bình thường, những kẻ có thể đi trên một chiếc xe như này, hoặc là người của Chính phủ, hoặc là một vài kẻ có thực lực, điều này cũng có nghĩa bọn họ có thức ăn và nước uống, nhiều khi bên trong những chiếc xe bọc thép này còn chứa cả vật tư.
Vậy nên khi một chiếc xe bọc thép xuất hiện, luôn có rất nhiều người đến ngấp nghé nhìn xem, một số sẽ mạo hiểm xông tới cướp đoạt, một số sẽ sợ hãi nhìn những người đang cầm vũ khí trên tay kia. Vì có thể sống sót, những cái gọi là luật pháp, đạo đức cũng đã biến mất, thế nhưng, ai có thể phê phán bọn họ được? Mỗi người đều có quyền được sống, vì quyền lợi này mà trở nên điên cuồng tranh đấu thì ai có thể bảo là sai? Khi bị bức đến tuyệt cảnh, con người có thể làm ra bất cứ hành động điên cuồng nào, tựa như lúc này đây, đã có người tay không tấc sắt, còn chưa nhìn thấy vật tư đã vội vã xông đến xe bọc thép, những người trên xe lập tức nổ súng bắn chết người kia, mà cứ nhìn người nọ trước khi chết vẫn cố gắng xông về phía trước, ngã gục trên mặt đất cũng cố gượng bò thêm một đoạn là đủ biết sự chấp nhất kia kinh khủng đến thế nào. Với hắn, làm thế chỉ vì có thể được đến thức ăn, bị đói chết hay bị giết chết, chẳng qua đều là chết, tại sao lại không liều mình thử một lần. Hai bên đều là tử lộ, thay vì ngồi chờ chết, còn không bằng phấn đấu tìm một đường sinh cơ, ý nghĩ ấy chính là nguồn gốc cho mọi sự điên cuồng, mà những kẻ như thế quả thật là vô cùng đáng sợ.
.
Tần Trạm đứng phía trên thành phố ấy, yên lặng nhìn vở kịch đang trình diễn dưới chân. Nếu như ý thức của thế giới không có lực lượng áp chế nhân loại, như vậy khi bị buộc đến tuyệt cảnh, nhân loại tuyệt đối sẽ chọn cách đồng quy vu tận, hủy diệt thế giới, cũng hủy diệt chính mình.
Những “Người chấp hành” đi cùng với Tần Trạm lại không có bất kỳ ý kiến gì đối với vở kịch kia, bởi bọn hắn đến đây chỉ là để giết người mà thôi.
Cũng không buồn nói với Tần Trạm một tiếng, bọn hắn đã tự tản ra hành động, âm thanh ghê rợn của từng màn giết chóc bắt đầu vang lên ở khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét sợ hãi rồi cả tiếng còi báo động thé tai cũng lần lượt hú lên.
Tần Trạm nhếch khóe môi, gợi lên một nụ cười ấm áp, không giống với kiểu cười ôn nhu thâm tình với Luật, nét cười này của hắn lại khiến người ta cảm thấy lãnh khốc tuyệt tình. Duỗi tay ra, kỵ sĩ kiếm xuất hiện, tấm áo khoác màu đen tung bay khi hắn đáp xuống mặt đất, tựa như một đôi cánh phủ màu đêm đen kịt, đó là sắc thái thuộc về yêu ma tàn ác chứ không phải tượng trưng cho sự cứu rỗi thánh thần.
Tất cả những camera trong thành phố đều bắt đầu hoạt động, để có thể tìm thấy vị trí của những “Người chấp hành”, cho nên, thân ảnh của Tần Trạm cũng đồng dạng xuất hiện trong màn hình của trung tâm quan sát ở thành phố này. Tần Trạm chính là danh nhân mà cả thế giới đều biết đến, là cao thủ đứng đầu trong các dị năng giả, là anh hùng dẫn dắt nhân loại chiến thắng bè lũ zombie, là ánh sáng hy vọng của toàn nhân loại.
Trung Quốc đã phong tỏa tin tức về Tần Trạm nên không ai biết hắn đã phản bội nhân loại, vì thế trên mặt những người ở trung tâm quan sát, cũng như những người đang nhìn thấy hắn xuất hiện bên ngoài đều lộ ra nụ cười vui sướng và hy vọng.
Cách đó không xa, những “Người chấp hành” vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi, tiếng kêu cứu thảm thiết không ngừng truyền đến, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, người người hoảng hốt chạy trốn khắp nơi, bởi thế bọn họ đều không thấy được sự xuất hiện của Tần Trạm, mãi cho đến khi một người nào đó chẳng biết là thoát lực vì chạy trốn hay trượt chân, không cẩn thận té ngã trên mặt đất, vừa vặn dừng ngay dưới chân Tần Trạm.
Một đôi ủng da sáng bóng, không dính bụi trần, trong thời buổi hòa bình là chuyện rất bình thường, nhưng ở thời đại này là việc vô cùng hiếm thấy, người đàn ông trung niên đang ngã trên mặt đất cũng không kịp nghĩ đến điều gì, vì lúc này chạy trốn mới là việc trọng yếu nhất, chẳng ngờ vừa ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy Tần Trạm.
Tuy là một kẻ nhát gan, nhưng là một nam nhân, ai lại không có một giấc mộng oai hùng, khát vọng mình có thể trở thành anh hùng cứu vớt thế giới, vì đủ loại nguyên nhân trong hiện thức, giấc mộng này không thể thực hiện nên hắn đành chuyển sang sùng bái những người anh hùng thực sự, nếu như dùng ngôn ngữ thời trước, có thể gọi là fan hâm mộ, bất quá người mà hắn hâm mộ chính là anh hùng chứ không phải ngôi sao, thần tượng. Là dị năng đệ nhất cường giả, người thống lĩnh nhân loại chiến thắng zombie, niềm tin và hy vọng của toàn nhân loại – Kỵ sĩ thủ hộ Tần Trạm tất nhiên trở thành thần tượng anh hùng của hắn. Hình dáng, khuôn mặt của Tần Trạm cũng đã sớm khắc sâu trong đầu người trung niên này, nên ngay trong thời điểm nguy cấp, hắn chẳng cần suy nghĩ gì thêm đã lập tức nhận ra Tần Trạm.
“Kỵ sĩ thủ hộ”, đây là danh xưng mà Tần Trạm có được ở xã hội loài người.
.
Nghe thấy người đàn ông trung niên gọi ra danh xưng một thời của mình, trong mắt Tần Trạm lóe lên bi ai cùng giễu cợt, nhân loại tôn xưng hắn là Kỵ sĩ thủ hộ, thế nhưng từ trước đến giờ, kẻ mà hắn muốn thủ hộ vốn chẳng phải là nhân loại, lực lượng của hắn là vì Luật mà sinh ra, sự thủ hộ của hắn cũng chỉ dành cho Luật, khi Luật đứng về phía đối lập với nhân loại, hắn vẫn kiên trì chọn lựa Luật, như vậy đối với nhân loại mà nói, hắn chính là địch nhân, mà không phải Kỵ sĩ thủ hộ như bọn họ hằng tin tưởng.
Nhìn thấy Tần Trạm, suy nghĩ đầu tiên của con người ôm ấp giấc mộng anh hùng này chính là Tần Trạm tới cứu hắn, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng khôn xiết vì đã được cứu rỗi, “Ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.” Tiếng kêu vui sướng của hắn truyền đến tai lớp người đang hoảng sợ chạy trốn xung quanh, cụm từ “được cứu” vang lên khiến họ không khỏi dừng lại, sau đó đều thấy được Tần Trạm.
Hình tượng trước kia của Tần Trạm quả thật là quá mức chính nghĩa, quá chói lọi rực rỡ nên hễ ai nhìn thấy hắn đều có cùng một ý nghĩ, được cứu rồi, bọn họ được cứu rồi. Tần Trạm chỉ yên lặng nhìn đám người đang vui sướng kia, mà bọn họ lại không ai phát hiện sự điềm tĩnh dị thường của hắn.
.
Thành phố mà Tần Trạm đang đứng đã từng là thủ đô của đất nước này, ngay khi những “Người chấp hành” vừa ra tay, hàng loạt hình ảnh thu được cũng bắt đầu truyền đến trung ương, và các chính khách đầu não quốc gia cũng nhìn thấy, sau khi vui sướng vì thấy Tần Trạm xuất hiện, họ bắt đầu thắc mắc lý do Tần Trạm có mặt ở nơi này. Thế là, nhóm chính khách liền liên hệ ngay với Trung Quốc.
Mạng lưới liên lạc mà bọn sử dụng tất nhiên là cao cấp nhất, phía Trung Quốc lập tức nhận được và hỏi thăm chuyện đã xảy ra.
.
Nhất thời quên mất đi nguy cơ cách đấy không xa, nhóm người ở nơi này đều đã đắm chìm trong niềm vui sướng khôn cùng. Ngay lúc đó, một cái đầu từ trên trời rơi xuống, đập vào đầu người đàn ông trung niên. Cái đầu ấy còn mang theo vẻ mặt sợ hãi, máu tươi ấm áp vẫn còn chảy ra, biểu tình dữ tợn hiện lên ngay trước mắt người đàn ông trung niên, máu tươi từ đầu văng ra dính lên trán, sau đó trượt xuống mí mắt khiến trước mắt hắn chỉ còn lại một màu đỏ bao trùm.
Cái đầu người bỗng nhiên xuất hiện này thành công đánh thức đám người đang sống trong vui sướng, bọn họ lập tức ý thức được tình huống lúc này là thế nào, nhưng cũng không hoảng loạn như lúc nãy nữa, cả đám đều dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn Tần Trạm, chờ mong Tần Trạm đại phát thần uy, giết chết tất cả những kẻ chấp hành ngang ngược kia.
Người dân đất nước này đã trải qua nguy nan bao năm nay, sao thần kinh vẫn còn có thể thô như thế? Tần Trạm cảm thấy phi thường bất đắc dĩ với sự lạc quan vô căn cứ của bọn họ, chưa cần nói đến việc hắn đến đây để làm gì, chẳng lẽ bọn họ không nghĩ qua việc hắn có thể thua sao? Dựa vào đâu mà chắc chắn hắn có thể chiến thắng như vậy?
“Tần Trạm, ngươi đang chơi gì thế?” “Người chấp hành” vừa ném cái đầu kia cũng không hoài nghi việc Tần Trạm sẽ phản bội bọn hắn mà chỉ là thấy hiếu kỳ với sự hỗ động giữa y và đám người kia, chẳng lẽ là y đang chơi trò gì rất thú vị sao? Ví dụ như cho đám người này hy vọng, sau đó dập tắt nó hay gì đó. Đấy là trò chơi yêu thích của Bệ hạ a.
Nắm một cái xác không đầu trong tay, “Người chấp hành” lại dùng một giọng điệu có thể nói là hữu hảo nói chuyện với Tần Trạm, tình huống trước mắt khiến cho mọi người có chút nghi hoặc.
“Ta cũng không có sở thích giống Balberith.” Khoảng thời gian này, Tần Trạm cũng xem như hiểu rõ những thú vui ác liệt của Balberith, vì thế hắn từng không dưới một lần dùng ánh mắt đồng tình chăm chú nhìn Luật, có một kẻ như thế ở bên cạnh, Luật quả thật là vô cùng khổ cực. Mà đối với loại ánh mắt này của Tần Trạm, Luật cũng không hề tức giận, ngược lại chỉ là thở dài lắc đầu, biểu thị chính mình rất vất vả, tiếp nhận sự đồng tình của hắn.
.
“Ngươi nói Tần Trạm ở đâu?” Nghe xong tin tức của bên này, người phụ trách phía Trung Quốc chẳng thể bình tĩnh được nữa, “Thông báo cho người nơi đó lập tức rời đi.” Quên mất đối phương không phải là người nước mình, hắn lập tức phát ra mệnh lệnh.
Thái độ của hắn khiến những người bên này chẳng hiểu tại sao, đúng lúc đó, một loạt tiếng thét sợ hãi vang lên, khiến bọn họ quay lại với màn hình theo dõi.
.
Tần Trạm vung kỵ sĩ kiếm lên, đầu của người đàn ông trung niên liền bay đi, biểu tình đọng lại trên gương mặt không phải là sợ hãi mà là nghi hoặc, hắn vẫn không hiểu tại sao thoạt nhìn Kỵ sĩ thủ hộ lại có quan hệ rất tốt với “Người chấp hành”.
Giết người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba,… Tần Trạm không hề áy náy, không hề thương tâm, mà kỵ sĩ kiếm trên tay hắn vốn nên thủ hộ nhân loại, nay lại chĩa mũi nhọn về phía nhân loại.
Những người ở trung tâm quan sát đều ngây người. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Là bọn họ đều hoa mắt hay sao?
“Chuyện này, chuyện này, chuyện này là sao vậy?” Có người hỏi.
Nhóm chính khách phản ứng nhanh liền quay về phía người phụ trách liên lạc của Trung Quốc hỏi thăm.
Người nọ lộ ra một nụ cười cay đắng, đầy bi ai, “Tần Trạm phản bội chúng ta.” Nếu như không có lý do, hiệp ước đồng minh giữa các nước sẽ lập tức tan vỡ, lúc này đây, nhân loại tuyệt đối không thể xảy ra nội chiến. Bày đại một lý do, nói đó là âm mưu, phủ nhận đây không phải là Tần Trạm, có thể lừa gạt được quốc dân chứ không qua mắt được những kẻ dày dặn trong chính trường, đều có thủ đoạn riêng để xác nhận thông tin này. Cách đơn giản nhất của bọn họ chính là kéo Tần Trạm đến đối chất, hoặc đánh một trận, với tư cách là cao thủ dị năng giả đệ nhất, sự cường đại cùng dị năng của hắn chính là đặc thù cá nhân, không một ai có thể thay thế được.
Tin tức này chính là một quả bom khiến hai tai những người nghe đều nổ vang, bọn họ đều nghĩ, bọn họ đã nghe nhầm. Nhìn vẻ mặt khó có thể tin của họ, người phụ trách của Trung Quốc dùng thái độ nghiêm túc, lặp lại một lần nữa, “Tần Trạm phản bội nhân loại.” Vì Văn Nhân Luật.
END 100.