Đoàn của Văn Nhân Lẫm theo hướng dẫn của một “Người chấp hành”, dần dần tiến vào sâu trong Thủy Tinh Thành.

Các chuyên gia không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đến đây để đàm phán, nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả xấu nhất có thể xảy ra, đó là đàm phán thất bại, và họ sẽ phải nhận lấy cái chết.

Trên người bọn họ mang theo rất nhiều dụng cụ, từng chuyên gia đều mang theo một cái camera đặc chế nhìn như mắt kính, hoặc là đồng hồ có giấu thiết bị nghe lén, những thứ nho nhỏ này sẽ không khiến người chú ý, cũng sẽ không bị đặc biệt coi trọng, nhưng chúng chính là thứ dùng để thu thập tình báo từ Thủy Tinh Thành. Hơn nữa, cho dù có bị tịch thu, bọn họ còn mang thêm vài thứ khác để tìm cơ hội lắp đặt vào Thủy Tinh Thành để thu thập thông tin.

Y theo biểu hiện khả năng áp chế tuyệt đối với khoa học kỹ thuật của đối phương, bất luận các chuyên gia hay những người đứng sau lưng họ đều chỉ ôm hy vọng rất nhỏ với việc những thứ này có thể giúp họ thu thập tình báo, nhưng dù sao, họ vẫn phải thử một chút. Các chuyên gia đều đã ôm quyết tâm phải chết khi đến đây, bởi một khi những thứ này bị đối phương phát hiện, rất có thể bọn họ sẽ vì chọc giận đối phương mà rước lấy họa sát thân. Thế nhưng, bọn họ vẫn làm như vậy, bởi vì họ biết xã hội nhân loại đã xuống dốc đến mức độ nào, so với cứ ngồi chờ chết, không bằng hợp sức cố gắng một lần.

Vốn cho rằng sẽ phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của đối phương, nhưng thực tế, “Người chấp hành” chẳng buồn làm gì cả đã dẫn bọn họ vào trong.

Khi các chuyên gia đặt chân vào Thủy Tinh Thành, các đơn vị nhận được thông tin đều cực kỳ vui mừng, bởi vì bọn họ cũng đã nhìn thấy hình ảnh bên trong Thủy Tinh Thành, chứng tỏ những thiết bị kia không bị vô hiệu hóa. Điều này khiến nhân loại có chút hy vọng, lập tức lưu lại những hình ảnh và tư liệu về Thủy Tinh Thành, các vị tinh anh nhân tài đều vận dụng tất cả trí tuệ và tinh thần để theo dõi hình ảnh được truyền về, không dám sơ sót bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.

Sau khoảnh khắc thả lỏng cùng vui sướng, các chuyên gia cùng những người ở trung tâm theo dõi đều tập trung tinh thần để quan sát Thủy Tinh Thành.

Rất đẹp, cho dù là thời đại hòa bình cũng không có nơi nào đẹp đến như vậy, trăm hoa chẳng phân biệt mùa đua nhau khoe sắc, hương thơm cũng không nồng khiến người ta sinh khó chịu, mà là hòa quyện vào nhau, thơm ngát, thấm vào tận ruột gan; ánh mặt trời rực rỡ, chói chang lại không gay gắt; bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng muốt, được ánh nắng chiếu lên lại thêm vài phần mờ ảo.

Nơi này đẹp tựa thiên đường. Sau nhiều năm trải qua đủ loại tai họa, nhân loại nào còn có thời gian để thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên nữa, nhưng vẻ đẹp trước mắt lúc này khiến họ không khỏi hồi tưởng lại vẻ tráng lệ của tự nhiên trong quá khứ, hồi tưởng lại mỗi khi có dịp lễ, đều có người đi thăm thú cảnh đẹp của núi rừng, thế nhưng bây giờ đã chẳng còn ai làm những chuyện ấy nữa. Nhân loại đều đã quên lãng cái gọi là ngày lễ, đến cả sinh nhật bản thân, họ cũng chẳng còn nhớ nổi nữa, bởi mỗi ngày đều phải giãy giụa để sinh tồn.

Họ cảm thấy có chút đau đớn khi nhìn khung cảnh trước mặt, cuộc sống từng bị cho là bình thường, nhàm chán, giờ nghĩ lại sao mà đáng quý. Trong mắt bọn họ không khỏi xuất hiện cảm xúc hoài niệm cùng bi thương.

Nơi này và bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, không chỉ phong cảnh mà còn khác biệt cả tâm tình, trong Thủy Tinh Thành thì an bình tốt đẹp, mà thế giới bên ngoài lại tràn ngập khổ cực đau thương.

Có thể ôm quyết tâm hẳn phải chết mà đến đây, đương nhiên đều là những người có tinh thần kiên nghị, các chuyên gia lập tức thu liễm cảm xúc, bắt đầu tập trung quan sát Thủy Tinh Thành. Bọn họ không biết liệu mình có thể sống sót quay về không, nhưng bọn họ sẽ cược một phần vạn hy vọng kia. Khi ấy, bọn họ sẽ nói cho người ở ngoài biết những gì họ thấy được, tuy chẳng biết có tác dụng gì không, nhưng có thể trợ giúp chút ít vẫn tốt hơn rất nhiều.

Bước lên bậc thang dẫn vào bên trong thành, các chuyên gia đều hít sâu một hơi, bọn họ rốt cuộc đã đi vào đại bản doanh của quân địch rồi, phía trước, chuyện gì đang chờ đón bọn họ đây? Tiến vào Thủy Tinh Thành, cũng không có cảm giác trang nghiêm như bọn họ nghĩ, càng không có “Người chấp hành” đứng chờ sẵn, ra oai phủ đầu như tưởng tượng.

Cả tòa thành thực yên tĩnh khiến tâm tình người ta thả lỏng, ngay cả “Người chấp hành” cũng không thấy xuất hiện nhiều, chỉ có hai, ba người gặp phải dọc đường, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục làm chuyện của mình.

Các chuyên gia tâm lý ở trung tâm theo dõi phân tích, đây là vì đối phương cực kỳ tự tin với thực lực của bản thân, hoặc bọn chúng đã phát hiện những thiết bị nhỏ mà đoàn đàm phán mang theo nhưng mặc kệ, bởi vì những tư liệu kia cũng không giúp ích gì cho nhân loại.

Nghe vậy, những người khác đồng loạt trầm mặc, nhưng không ai dám thử liên lạc với đội ngũ đàm phán, vì sợ hành vi này sẽ khiến bọn họ chết trước khi kịp làm bất cứ gì.

Đến trước một cánh cửa, “Người chấp hành” dẫn đường dừng bước, nói với nhóm người Văn Nhân Lẫm, “Bệ hạ cùng Tế Tư đại nhân đang đợi các ngươi trong đó.” Lần đầu tiên hắn lộ ra thái độ cảnh cáo với bọn họ. Hắn làm vậy là vì để những kẻ này thức thời một chút, không phải lo lắng cho bệ hạ của bọn hắn, bởi nếu bọn họ chọc đến bệ hạ thì giết là được, người khiến hắn bận tâm là Tế Tư. Hắn không phải không có đầu óc, cũng đã nhìn rất nhiều việc làm của nhân loại, đương nhiên rất rõ ràng ý định của những kẻ này khi đến đây cũng như nguyên nhân lấy Văn Nhân Lẫm làm người dẫn đội, tất cả là vì muốn dao động Tế Tư.

Quả là những tên đáng ghét a, bọn họ làm sao biết Tế Tư đã vì bọn họ mà phải chịu bao nhiêu đau thương? Mỗi khi nhìn thấy Tế Tư như vậy, những “Người chấp hành” như bọn hắn cũng đều cảm thấy chua xót, hận không thể lập tức giết sạch nhân loại.

Bọn hắn từ từ có hảo cảm với Tần Trạm là vì sự tồn tại của y khiến Tế Tư đại nhân có cơ hội để thở dốc.

Sau mỗi lần động thủ, Tế Tư đại nhân từ từ nhắm hai mắt tựa vào Tần Trạm đứng ở sau lưng, tuy vẫn bi thương, nhưng bớt đi một phần cô tịch. Tần Trạm lúc ấy sẽ ôm lấy bả vai của Tế Tư, tràn đầy nhu tình cùng quyến luyến, an ủi, để Tế Tư có thể dựa vào.

Văn Nhân Lẫm nhìn cánh cửa lớn trước mặt, trên cửa khắc một gốc cự mộc, cành lá rậm rạp, mọc ngay giữa hồ, tạo cảm giác như những bức bích họa mang tính tôn giáo hắn đã thấy trước kia.

Những người ở trung tâm theo dõi cũng đều nhìn thấy được cánh cửa này, bất kể có được lợi gì hay không, bọn họ đều phải tiến hành phân tích đồ án này một cách toàn diện. Đối với kẻ địch như Balberith, bọn họ biết đến quá ít, vì vậy nên dù chỉ là một manh mối nhỏ nhoi thôi cũng rất quan trọng. Rất nhiều thứ đều tìm ra dựa vào chút ít dấu vết ban đầu, chỉ một chút sơ hở là có thể bỏ qua một manh mối cực kỳ trọng yếu, mà tình huống hiện tại, không cho phép bọn họ có chút sơ sót nào.

Chẳng bao lâu sau, lượng tư liệu khổng lồ liên quan đến đồ án trên cánh cửa đã được tìm đến, thậm chí ngay cả phần giải thích danh từ “cây” cũng có. Bất quá, cái cây được khắc trên cánh cửa kia, một là hình trang trí đơn thuần, vậy sẽ cần chuyên gia tâm lý phân tích xem, một người như thế nào sẽ chọn hình ảnh cây để trang trí, nếu không thì cái cây kia phải có ý nghĩa đặc biệt như thế nào, dựa vào đó, các chuyên gia tra cứu dễ dàng và nhanh chóng hơn nhiều.

Các chuyên gia tâm lý còn đang phân tích, những người khác cũng đã tìm ra các loại cây có hàm nghĩa đặc biệt, trong đó nổi bật nhất chính là “Cây thế giới” trong truyền thuyết.

Bên này đã có kết luận, đoàn người của Văn Nhân Lẫm cũng tiếp cận mục tiêu. Cảm giác ngạc nhiên, khiếp sợ ban đầu khi thấy không gian rộng lớn đằng sau cánh cửa đã sớm biến mất, vì đó không phải trọng điểm. Về phần làm cách nào để tạo ra không gian như vậy, đó là công việc của những người ở trung tâm theo dõi rồi.

Đoàn người xuyên qua biển hoa, rồi vượt qua rừng cây rậm rạp, đi thẳng đến bên hồ nước. Bọn họ lập tức nhìn thấy cự mộc mà họ vừa nhìn thấy ngoài cửa, tán cây rộng lớn chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn, khiến họ không thấy được mục tiêu cần tìm của mình.

Những người ở trung tâm theo dõi cũng nhìn thấy cự mộc này, cành lá rậm rạp, tầng tầng lớp lớp, mỗi một phiến lá trong suốt đều lấp lánh dưới nắng vàng. Cự mộc lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc, sau đó nhớ đến hình vẽ trên cánh cửa, hẳn chính là cự mộc này. Đến hiện tại, vẫn chưa có ai nghĩ đến nó chính là “Cây thế giới” trong truyền thuyết, đại biểu cho ý thức của thế giới. Trong quan niệm của nhân loại, thực vật không hề có ý thức, còn ý chí thế giới, vốn chỉ tồn tại trong Thần đạo cũng như những bộ tiểu thuyết giả tưởng.

Văn Nhân Lẫm nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía những người đang ngồi dưới tán cây, Balberith hắn từng gặp vài lần, kẻ địch lớn nhất hiện tại, còn có vị huynh trưởng mà hắn vẫn mang lòng áy náy, một trong những thủ phạm đẩy nhân loại vào tình cảnh hiện tại, mà sau lưng y, là hảo hữu của hắn, Tần Trạm, là chiến hữu vẫn luôn cùng hắn sóng vai chiến đấu, thế nhưng hiện tại lại phản bội.

Văn Nhân Lẫm nắm chặt hai tay, trong mắt xuất hiện nhiều cảm xúc khác nhau. Đối với ca, hắn hắn đã sớm không còn áy náy từ sau khi nghe Luật nói, nhưng huyết mạch tình thân vẫn còn, hắn chỉ là không hiểu, ca oán hận sao? Nếu vậy, tại sao trước khi y rời đi, hắn lại cảm giác được sự chân thành cùng tình cảm của y? Nếu không oán không hận thì tại sao lại phải làm những chuyện này? Mà nếu là có điều khó nói, giữa huynh đệ thân nhân, lại có cái gì không thể chia sẻ, tại sao phải một mình gánh chịu? Khó hiểu, phẫn nộ, bi thương, hắn thật sự không hiểu Luật tại sao phải làm những chuyện này.

Tần Trạm, hảo hữu của hắn, nói thật, hắn cũng từng sùng bái Tần Trạm. Y quá mức hoàn mỹ, khiến không ai có thể không sùng bái. Hắn tín nhiệm Tần Trạm, bởi y là bạn tốt, là thần tượng, là chiến hữu, hắn cho rẳng bản thân mình hiểu biết Tần Trạm, bởi hắn biết người Tần Trạm yêu là ai. Thế nhưng, chung quy hắn vẫn đánh giá thấp tình cảm của Tần Trạm. Hắn chưa bao giờ thấy rõ sự bạc tình ẩn giấu trong trong xương cốt của y, đợi đến khi nhìn thấy y ra tay với Tần lão gia tử, không chút do dự giết người hết lần này đến lần khác, hắn mới nhận ra, thì ra hắn chưa từng hiểu biết y.

Bây giờ, lần nữa nhìn thấy hai người bọn họ, Tần Trạm rốt cuộc không che giấu ôn nhu lưu luyến khi nhìn ca hắn nữa, bầu không khí giữa họ cũng không còn mâu thuẫn rõ rệt như trước kia, mà đổi thành hòa hợp và ôn nhu. Nếu là lúc trước, hắn hẳn sẽ rất vui khi nhìn thấy cảnh này, hiện giờ, hắn không biết bản thân nên vui sướng hay oán hận nữa, là nên vui vì hai người này rốt cuộc có phát triển, hay là oán hận, vì cái gì vào lúc nhân loại bi thảm đến vậy, bọn họ lại có thể hạnh phúc như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện