Khuôn mặt Tần Trạm vì bị Tống lão phu nhân vạch trần bí mật giấu sâu dưới đáy lòng mà lộ ra vẻ khiếp sợ cùng kích động, miệng cứ hé ra nhưng không phát ra được tiếng nào, thật khó khăn thốt lên một chữ “Ta…” lại bị Tống lão phu nhân cắt ngang.

“Không cần phải dối gạt ta, cũng không cần giải thích.” Trên mặt Tống lão phu nhân không có tức giận, vẫn mang theo nụ cười từ ái như trước, “Ta là lão thái bà gần chết đến nơi, ngươi còn nhẫn tâm gạt ta, huống chi, có ngươi yêu Luật như thế, ta rất vui mừng.” Quả thật, nàng vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn còn chút lo lắng, tình yêu của Tần Trạm có thể duy trì đến bao giờ, có thể vì Luật làm đến mức nào, khi ngày đó đến, Tần Trạm sẽ lựa chọn ra sao? Tần Trạm mấp máy môi, sau đó nhẹ giọng nói, “Đúng vậy, ta yêu Luật, thực sự rất yêu Luật.” Yêu đến đau, yêu đến khổ, rồi lại thỏa mãn ngọt ngào, chỉ cần ánh mắt của Luật dừng trên người mình dù chỉ một giây, hắn cũng cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Tống lão phu nhân cười nói, “Thật ra, ta rất muốn biết vì sao ngươi lại yêu Luật?” Thực sự rất ngạc nhiên, lấy biểu hiện của Luật trước mặt họ, rốt cuộc là vì sao mà Tần Trạm có thể yêu Luật, thái độ của Luật với Tần Trạm trước giờ đều không thể nói là tốt.

“Ta không biết.” Đến khi phát giác, đã là yêu, còn rốt cuộc do đâu mà yêu mến, lý do ấy, hắn không biết. Luật quả thực tuấn mỹ, nhưng hắn không thích nam sắc, tính cách của Luật không ôn nhu, cũng luôn tranh chấp với hắn, hơn nữa lại xử sự kiêu ngạo, thái độ cao cao tại thượng, luôn luôn đắc tội với người khác, hắn cũng không biết hắn yêu Luật ở điểm nào.

Thấy Luật tuấn mỹ là bởi vì hắn yêu Luật, cho nên trong mắt hắn, không ai có thể đẹp hơn Luật, Luật không ôn nhu, luôn tranh chấp cùng hắn, hắn lại giống như tự làm khổ chính mình mà hưởng thụ thái độ đối xử khác biệt của Luật, Luật hành sự kiêu ngạo, thái độ cao cao tại thượng, đắc tội với người, hắn liền vì Luật thu dọn cục diện rối rắm, còn làm không biết mệt, dung túng Luật, đơn giản là vì hắn có thể làm gì đó cho Luật. Hắn đã trúng một loại độc tên là “Luật”, mà loại độc ấy không thể giải được.

Nhìn đến nụ cười khổ của Tần Trạm, Tống lão phu nhân thở dài, chuyện cảm tình xưa nay vốn khó khống chế nhất, mặc kệ lý do là gì, Tần Trạm quả thực yêu Luật, với nàng mà nói, như thế là đủ rồi.

“Tần Trạm, nếu một ngày đại nghĩa của ngươi và Luật phát sinh xung đột, ngươi còn có thể yêu Luật sao?” Vẻ mặt của Tống lão phu nhân vô cùng nghiêm túc. Tần Trạm, ngươi, có thể làm đến mức nào?

Tần Trạm thu lại nỗi đau xót trong lòng, nghe thấy vấn đề của Tống lão phu nhân, không rõ tại sao Tống lão phu nhân lại hỏi như vậy, bất quá rất nhanh, Tần Trạm liền tìm được lý do. Những án mạng phát sinh xung quanh Luật, vị lão phu nhân từng đứng ở trung tâm quyền lực này sao lại không biết, trong quá trình điều tra, hắn cũng từng gặp được thế lực của nàng, Tần Trạm thực tự nhiên nghĩ rằng Tống lão phu nhân đã điều tra ra cái gì nên mới hỏi như vậy.

“Ta đã sớm quyết định, bất luận thế nào, ta đều sẽ bảo hộ Luật, sẽ không để Luật chịu bất cứ thương tổn nào.” Cho dù thật xin lỗi những người đã chết, nhưng hắn thầm nghĩ phải bảo hộ Luật, thật ích kỷ muốn bảo vệ Luật.

Tống lão phu nhân chăm chú nhìn Tần Trạm, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn, những lời này của Tần Trạm không phù hợp với cảm giác chính trực mà hắn vẫn luôn mang theo, trong lời nói để lộ ra một loại lãnh khốc (vô tình), lãnh khốc đến nỗi chỉ để ý tới Luật mà không thèm quan tâm những người khác sẽ thế nào. Tống lão phu nhân không biết bản thân Tần Trạm có phát hiện điều này không nhưng hiện tại nàng đã nhìn thấy tâm tính ích kỷ của Tần Trạm, loại tâm tính đã bị hắn chôn giấu vô cùng sâu bởi giáo dục cùng hoàn cảnh chung quanh. Bất quá, lúc này Tống lão phu nhân lại hy vọng loại tâm tính ấy của Tần Trạm có thể tiếp tục duy trì, thậm chí càng sâu sắc hơn nữa.

“Ánh mắt của ta so ra kém Luật a, tiểu tử kia nói rất đúng, Tần gia tiểu tử, ngươi thực dối trá.” Những lời này của Tống lão phu nhân không giống như phê bình cùng chán ghét, ngược lại, giống như tán dương và cổ vũ. Luật không hề che giấu ác cảm đối với Tần Trạm, cứ nghĩ chẳng qua là do lòng dạ hắn hẹp hòi, hiện tại xem ra, Luật rõ ràng hơn bất cứ ai, ngay từ ban đầu hắn đã nhìn thấu tính cách chân thật của Tần Trạm, chẳng qua, bổn tiểu tử kia tuyệt đối không nhìn ra được tình cảm thật sự của tiểu tử Tần Trạm này.

“Tốt lắm, như vậy tốt lắm.” Lại vỗ vỗ tay của Tần Trạm, “Tần gia tiểu tử, sự tình nào cũng không thể nói trước một cách tuyệt đối như vậy, khi ngày kia đến, nếu phải lựa chọn giữa đại nghĩa và Luật,”

Nên chuẩn bị một chút, trải trước một con đường ngày sau cho hai hài tử này, nếu như Tần Trạm lựa chọn Luật.

Tống lão phu nhân buông tay Tần Trạm, nhìn xấp giấy bút đặt trong phòng bệnh, bảo Tần Trạm lấy đến, cầm bút lên rồi viết. Tần Trạm cũng không thấy được nội dung trong đó, chính là nhìn Tống lão phu nhân đem tờ giấy gấp lại, sau đó lấy một trang giấy khác làm thành phong thư bỏ vào, cẩn thận đưa cho hắn.

“Nhớ kỹ, nếu như ngươi lựa chọn Luật, liền đem cái này đưa cho Luật, trước đó, ngươi không được phép nhìn.” Tống lão phu nhân cẩn thận dặn dò, những gì nàng có thể làm cũng chỉ có như vậy.

Cử chỉ của Tống lão phu nhân rất kỳ quái, cái gì gọi là ngày kia đến, như thấy được nghi hoặc của Tần Trạm, Tống lão phu nhân nói, “Không cần hỏi cái gì, một ngày nào đó ngươi sẽ biết.”

Sau khi nghe, Tần Trạm cũng không hỏi lại, tiếp nhận thư rồi cẩn trọng đặt vào túi áo ở bên trong.

Như giải quyết xong tâm sự, quang thải (vẻ sáng rọi) trên mặt Tống lão phu nhân nhất thời phai nhạt đi, khiến cho Tần Trạm hoảng hốt, Tống lão phu nhân thực sự không cầm cự được nữa, chính là còn đang mạnh mẽ chống đỡ, chờ Luật trở về. Tần Trạm suy nghĩ nên yên lặng như vậy cùng Tống lão phu nhân hay để cho những người đang đợi ngoài cửa kia cùng vào, vẫn chưa kịp quyết định phải làm thế nào thì tiếng gõ cửa vang lên.

Tần Trạm đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa, đúng là Luật.

Những người ngoài cửa nhìn thấy Tần Trạm mở cửa, lại tụ lại, Tần Trạm đem ánh mắt đang đặt trên người Luật nhìn những người khác, vẻ mặt đau thương, lắc đầu, hàm nghĩa này mọi người đều hiểu, Tống lão phu nhân sắp phải đi rồi.

Luật tiến vào gian phòng, trên mặt không mang theo bi thương mà là biểu tình giống như ngày thường, kiêu ngạo mang theo cảm giác khinh thị hết thảy mọi thứ, nhưng giờ phút này lại không có ai cảm thấy chán ghét, bởi họ đều nhận ra sự thâm trầm cùng bi thương không nói nên lời của hắn.

Như được nhắc nhở, mọi người thu liễm đi vẻ bi thương trên mặt, lộ ra biểu tình như bình thường, chính là nỗi đau xót trong ánh mắt làm sao che giấu được, đi phía sau Luật. Những người có tư cách đều đi vào bên trong phòng bệnh, chuẩn bị đưa tiễn Tống lão phu nhân đoạn đường cuối cùng.

“Luật, ngươi đến rồi?” Khuôn mặt Tống lão phu nhân đang ảm đạm, nhìn thấy Luật thì hiện lên nụ cười từ ái.

“Vâng.” Luật lên tiếng.

“Vậy, đó là nhạc cụ của ngươi sao?” Tống lão phu nhân nói vậy khiến mọi người chú ý đến thứ Luật đang cầm trên tay, ánh mắt của Quý Phi Yên, người có nghiên cứu âm nhạc sâu nhất ở đây, xuyên thấu qua mọi người, nhìn đến cây vĩ cầm nhỏ bé kia.

“Đúng vậy.” Luật giơ cây đàn lên, làm cho Tống lão phu nhân, cũng làm cho mọi người thấy được rõ ràng hơn.

Đó là một cây vĩ cầm toàn màu đen, thân đàn ánh lên vẻ sáng bóng như nước, dây đàn ám trầm không phản quang, một màu đen nhánh ẩn chứa loại cảm giác trầm trọng, trên cả cây đàn không có chút hoa văn nào, loại giản dị đến quỷ dị này lại khiến cho người ta cảm nhận được cảm giác cao quý cùng xa hoa.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi, bọn họ đều đã biết cây đàn này được làm ra bởi một danh gia, gia gia, phụ thân của Luật cùng Văn Nhân Lẫm vẫn còn đứng ngơ ngác ở cửa, còn có Tần Trạm, người vẫn luôn yêu Luật, đều muốn biết, khi nào Luật có được cây đàn xa xỉ này, vừa thấy liền biết đây là vật phi phàm, giá cả hẳn là rất xa xỉ. Bọn họ không hề mua cây đàn này cho Luật, bọn họ vẫn cho là trình độ âm nhạc của Luật không được cao.

Tiền tiêu vặt của Luật so với người bình thường hẳn là rất nhiều, nhưng muốn mua cây đàn này,  quả thật có chút miễn cưỡng. Luật tuy là thủ lĩnh của một nhóm hoàn khố, nhưng những người trong hội đều biết, Luật căn bản chưa từng nhận tiền biếu, cho dù là hợp tác, Luật cũng chưa bao giờ lấy một đồng nào, không thể không nói Luật quái dị, bất quá, Luật không từ chối lễ vật, cây đàn này hẳn cũng là một trong số những lễ vật đó, giống như một số xe thể thao của Luật, là do người ta dùng đủ mọi danh nghĩa để tặng.

Quý Phi Yên dù sao cũng là người trong giới âm nhạc, khả năng nhận thức các loại nhạc cụ phải rõ ràng hơn những người ở nơi này, một cây đàn như thế lẽ ra phải có danh tiếng, nhưng là, nàng chưa từng nghe đến.

“Đây là “Linh thính (nghe)”.” Thế giới nghe, nhân loại nghe, tất cả đều nghe, là buồn thương, là đau xót, là phẫn nộ, đều lắng nghe lấy giai điệu phát ra từ cây đàn này.

“Để ta nghe một chút đi.” Tống lão phu nhân cười nói, trên khuôn mặt nàng không hề có sự sợ hãi khi đợi chờ tử vong đến.

Luật nâng cây vĩ cầm lên, cầm cung (cây vĩ để kéo đàn) cũng màu đen chạm vào dây đàn, âm tiết đầu tiên vang lên.

Cây đàn này là loại tốt, âm thanh phát ra cũng vô cùng tuyệt vời, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến mọi người phải say mê.

Bởi vì có Tống lão phu nhân, mọi người đều đã chú ý đến vị hôn thê mà Tống lão phu nhân lựa chọn cho Luật, Quý Phi Yên, đều đã nghe qua, cũng như ca ngợi âm nhạc của nàng, nhưng khi so sánh với âm nhạc của Luật lúc này, mọi người mới hiểu được thế nào là âm nhạc chân chính.

Âm nhạc của Quý Phi Yên là dựa vào kỹ xảo cùng giai điệu của âm nhạc mới thể hiện ra cảm tình, làm cho người ta thấy cảm động, nhưng tiếng đàn của Luật không giống như vậy, cảm tình phát ra từ nó không phải do kỹ xảo hay giai điệu mang đến. Bọn họ chưa bao giờ tin tưởng linh hồn tồn tại, nhưng giờ phút này, bọn họ đều cảm nhận được nó, bởi vì cảm giác đang tuôn trào trong lòng họ là sự cảm động mà linh hồn truyền đến, bọn họ thậm chí cảm nhận được cả sự run rẩy của linh hồn.

Tiếng đàn nhẹ nhàng, giống như gió xuân lướt qua, lúc mang theo thương cảm lại như mưa gió đang than khóc, lưu luyến, triền miên, nhè nhẹ, không ngừng vang vọng, đọng lại trong sâu thẳm linh hồn, không cách nào tan biến, không sục sôi như từng lớp sóng nối tiếp nhau dâng trào, tiếng đàn nhu hòa tựa như an ủi, khiến cho hết thảy khó chịu đều biến mất vô tung, an bình và tường hòa.

Tiếng đàn tựa hồ như muốn nói điều gì, gió hiu hiu thổi, mọi người lại không hề cảm thấy, chỉ chìm đắm trong tiếng đàn, bọn họ như nghe thấy tiếng đàn đang thì thầm cùng thế giới, vừa mang nét buồn đau và thương xót nhẹ nhàng, lại lộ ra kiên định cùng dứt khoát, cao thượng và mỹ lệ khiến họ phải tự thấy xấu hổ cho bản thân.

Tiếng đàn chấm dứt, mọi người không có cách nào tiếp tục trầm mê, bởi vì khi tiếng đàn ngừng lại, mộng ảo nó tạo ra liền biến mất, mọi người như bừng tỉnh, trong mắt đều hiện lên vẻ mờ mịt, mông lung.

Thanh âm khi Luật buông đàn xuống như phóng đại trong tai mọi người. Vừa bừng tỉnh lại, bọn họ đều quên mất mục đích ban đầu của mình, thẳng đến khi Luật đi đến bên người Tống lão phu nhân, đắp chăn cho nàng, mọi người mới nhớ ra.

Trên khuôn mặt Tống lão phu nhân là nụ cười nhẹ nhàng, trông giống như nàng đang ngủ say.

Trong tiếng đàn của Luật, nàng đã ngủ thật an tường, không bao giờ tỉnh lại.

END 16.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện