Phòng VIP sang trọng cũng như đắt đỏ nhất kinh đô đã bị Balberith bao hạ. Đứng trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn này, có thể nhìn thấy toàn cảnh kinh đô về đêm qua khung cửa sổ lớn hạ sát nền.
Những ngọn đèn nhân tạo lấp lánh ánh sáng, từ trên nhìn xuống chỉ thấy những đốm sáng nhỏ nổi bật trong màn đêm, xe cộ chạy thành dòng dưới ánh đèn cứ như một dòng sông đang tỏa sáng, đẹp, thật sự rất đẹp, điểm này không ai có thể phủ nhận.
“Khoa học kỹ thuật, những thứ nhân loại chế tạo cũng không phải không có giá trị, ánh sáng từ những ngọn đèn này so ra cũng không kém ánh sao trong màn đêm, ở thời đại không thể nhìn thấy sao trời như hiện tại, cảnh trí như vậy cũng có thể dùng làm thay thế phẩm rồi.” Balberith cầm ly rượu đỏ, đứng bên cạnh cửa sổ nói.
“Ngươi rốt cuộc định làm gì?” Đối với đề tài Balberith vừa khơi lên, Luật không hưng trí đối đáp vòng vo, trực tiếp chuyển đến nội dung chính. Lấy hiểu biết của hắn về Balberith, y tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn cố ý bại lộ chuyện hai người bọn họ quen biết nhau.
Balberith xoay người nhìn Luật, đặt ly rượu lên bàn, ngồi xuống đối diện với Luật. “Yên tâm, lúc này không phải vì xóa bỏ một khu vực nào đó.” Balberith trấn an Luật.
“Ta không lo lắng chuyện này.” Luật phủ nhận. Hắn thật sự không lo lắng. Hắn sớm đã có giác ngộ, cho dù đau lòng, áy náy, hắn cũng không hối hận, việc phải làm hắn nhất định sẽ làm. Nhiều năm như vậy, hắn cũng đã làm rất nhiều lần. “Nói, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?” Ngữ khí mệnh lệnh mang cảm giác áp bách mười phần.
Nếu như là những người khác dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Balberith, hắn đã sớm xử lý đối phương, nhưng hiện tại, người đó là Luật, cho nên Balberith không định làm gì y.
“Nhân loại tuy thực ngu xuẩn, nhưng đôi khi cũng vô cùng thông minh, bọn họ rõ ràng hiểu được rất nhiều, ghi chép lại trên giấy, truyền bá khắp nơi, người đọc chúng cũng rất nhiều, thế nhưng, vì cái gì nhân loại vẫn đi đến một bước này?” Ở xã hội loài người, thông qua các bộ sách của nhân loại, hắn nhìn thấy được trí tuệ của bọn họ, có rất nhiều điểm quan trọng cùng nhận tri chính xác, nhưng cuối cùng nhân loại vẫn chọn sai đường.
Là bởi vì người thật sự thông suốt quá ít, hay là vì tuổi thọ ngắn ngủi khiến bọn họ tình nguyện trầm mê trong sung sướng nhất thời, chứ không cân nhắc cho tương lai về sau? Nhân loại như vậy, liệu có biết hậu quả phải gánh chịu không hề ở tương lai mà là hiện tại? Nếu đã biết, nhân loại sẽ trở nên điên cuồng hay sẽ tỉnh ngộ? Đối với lời nói của Balberith, Luật không tỏ thái độ gì, nhân loại vốn rất phức tạp, cho dù chính hắn là nhân loại cũng không hiểu hết được.
“Nếu nhân loại có thểhiểu được tri hành như nhất (tri: tri thức, nhận thức; hành: hành vi, hành động, tri hành như nhất nghĩa là hai việc “tri”(biết) và “hành” (làm) phải đi đôi, phải hợp nhất, không thể tách rời; ở đây ý là nói sao thì làm được như vậy) thì, Luật, kỳ vọng của ngươi có lẽ cũng sẽ không quá xa vời như vậy.”
“Đó là chuyện không có khả năng.” Luật khẳng định nói. Nhân loại thật sự rất dễ thay đổi, ở thời đại gian khổ khi trước, bọn họ vẫn biết chân thành cảm ơn*, chính là hiện tại, sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật, hư vinh do tiền tài mang lại, giải trí đa dạng, ngành truyền thông phát triển mạnh, tất cả những thứ đó đều làm cho nhân loại cảm thấy hư không**, mỗi ngày đều trôi qua trong vô vị khiến bọn họ hướng tới cuộc sống kích thích hơn, thậm chí sa đọa. Đây rốt cuộc là tiến bộ hay thoái hóa a?
*Nói thêm cho dễ hiểu, chỗ này ý chỉ tấm lòng chân thành cảm ơn với thiên nhiên và thế giới (cũng như thần linh hay mấy thứ đại loại vậy), thể hiện thông qua lễ tạ mùa màng hay cảm tạ thần linh thời cổ đại, trung đại khi xưa
**hư không ở đây hiểu theo nghĩa là không muốn theo đuổi, không muốn hay không chịu làm việc gì cả. Bởi vì không muốn theo đuổi mà mất đi mục tiêu phấn đấu, sẽ không thấy niềm lạc thú khi phấn đấu hay sự vui mừng khi thành công, vì không muốn hay không chịu làm việc mà cảm thấy cuộc sống nhàm chán, tâm hồn hư vô cùng tịch mịch – theo Baidu
Làm một kẻ hoàn khố, nhìn một đám con cháu thế gia ngày ngày chìm trong túy sinh mộng tử (Chú thích xem lại chap 2), nhìn cái gọi là nỗ lực không chịu nổi một kích dưới áp bức của quyền thế, nhìn những thanh niên khờ dại bị vấy bẩn sau khi đi vào xã hội; làm một thế gia đệ tử, nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của những kẻ có việc muốn cầu hắn, nhìn những kẻ vì muốn nhận được lợi ích từ hắn mà đánh mất nhân cách, sẵn sàng vứt bỏ những thứ trân quý, đáng bảo hộ nhất để đuổi theo những gì không đáng giá. Hắn đã nhìn thấy nhiều lắm, nhìn quá rõ ràng, cho nên mới càng thêm tuyệt vọng.
“Không cần nói sang chuyện khác.” Mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến vấn đề của hắn.
“Ta còn chưa nói đến trọng điểm.” Balberith phủ nhận tội danh Luật vừa gán cho mình.
Balberith cũng đã nói nhiều như vậy, Luật ý bảo Balberith tiếp tục, hắn thật muốn nhìn xem tên này định làm cái gì.
“Rõ ràng đang sống trong thời đại khoa học kỹ thuật, nhân loại lại vẫn ảo tưởng đến những lực lượng phi khoa học.” Balberith vừa nói, vừa chiếu một ít hình ảnh tư liệu lên không trung.
Đối với Luật mà nói, những hình ảnh này có chút quen mắt, mặc dù hắn chưa từng có hứng thú với chúng, nhưng nhờ vào mạng lưới truyền thông vô cùng phát triển của thời đại này, hắn vẫn biết những hình ảnh này đến từ đâu, đó là một số bộ phim viễn tưởng vô cùng nổi tiếng.
Balberith cũng biết Luật không quá chú ý đến mấy thứ này, cố ý đem cả tên phim biểu hiện ra.
“Tất cả mấy thứ này ngươi đều xem qua?” Luật có chút do dự hỏi, bởi vì ngay cả anime (phim hoạt hình Nhật Bản) cũng đều xuất hiện.
“Vì muốn hiểu rõ nhân loại nghĩ những gì, ta đều xem.” Balberith gật đầu, nếu đã đi vào xã hội nhân loại, đương nhiên phải tìm hiểu xã hội này. Không cần cảm thấy việc này đáng cười, làm Hủy diệt chi quân, hắn là rất có trách nhiệm, không thể để cho nhân loại phát hiện hắn khác thường trước khi thẩm phán cuối cùng đến. Vì vậy, thường thức tất nhiên phải có, nguồn tri thức tốt nhất chính là những công cụ truyền bá tri thức của nhân loại, trước kia là sách vở, hiện tại còn có thêm tivi, phim ảnh.
Luật bắt đầu cảm thấy hắn hiểu quá ít về Balberith. “Sau đó thì sao?” Xoa bóp huyệt Thái Dương đang có chút đau, tự nhủ Balberith bình thường làm những thứ gì hoàn toàn không phải trọng điểm.
“Ta nghĩ chơi một trò chơi.” Balberith tuyên bố, khí thế nghiêm nghị, khí phách mười phần thể hiện phong thái vương giả.
Đây mới là Balberith mà hắn biết. Balberith có xem phim viễn tưởng cùng anime thật sự là quá đáng sợ. Vẫn là như lúc này thoải mái hơn. Luật cảm thấy bớt đau đầu được một chút.
“Trò chơi?” Xin thứ cho Luật hiện tại không muốn đi tự hỏi cụ thể hàm nghĩa của Balberith là cái gì, phải biết rằng, chuyện Balberith xem phim viễn tưởng mang lại cho hắn đả kích không nhỏ.
“Luật, nếu để cho nhân loại có được lực lượng vốn chỉ tồn tại trong các truyền thuyết, ngươi nghĩ nhân loại sẽ như thế nào?” Balberith nở nụ cười tà mị âm u, không đợi Luật trả lời, liền nói ra quan điểm của chính mình, “Sẽ tự đại đến mức cho rằng chính mình là vô địch, ngạo mạn đến mức cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới này, hư vinh bành trướng đến tận cùng. Ngươi nói xem, đến lúc đó chúng taxuất hiện, nói cho bọn hắn biết, đó chẳng qua chỉ là bọn hắn tự cho như vậy, lực lượng của bọn hắn thực ra bé nhỏ không đáng kể, bọn hắn bất quá chỉ là con kiến. Tuyệt vọng cùng mất mát của nhân loại lúc đó, hẳn sẽ rất thú vị đi?” Lời nói đơn giản lại miêu tả đầy đủ sự ác liệt của trò chơi.
“Trước khi tận diệt, muốn nhìn bọn hắn điên cuồng sao?” Không hổ là quen biết nhiều năm, Luật đã minh bạch ý tưởng trong đầu Balberith. Để nhân loại có được lực lượng, bất quá chỉ vì muốn làm cho bọn hắn điên cuồng, cũng là niềm vui sướng cuối cùng của nhân loại. Sau đó, khi nhân loại vẫn đang hưởng thụ niềm vui sướng này, liền khiến bọn hắn rơi vào tuyệt vọng, vui sướng càng nhiều thì tuyệt vọng sẽ càng sâu sắc.
“Thời điểm thẩm phán cuối cùng đến, nếu nhân loại không có thực lực chống cự không phải quá mức nhàm chán sao? Hơn nữa, như vậy thì nhân loại còn có thể tranh thủ thêm một chút thời gian để chuẩn bị.” Câu trước là ý tưởng của Balberith, câu sau là vì muốn lấy được sự đồng ý của Luật, cái hy vọng xa vời mà Luật vẫn luôn kiên trì kia, bọn họ bên này vẫn đều biết rõ.
“Hừ.” Đối với lời nói của Balberith, Luật chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh trào phúng, cho dù nhân loại có được lực lượng, nhưng những người giao lực lượng cho nhân loại như bọn họ, tất nhiên sẽ có thực lực đem nó thu hồi, chẳng qua, kế hoạch của Balberith đối với hắn cũng không phải không có ưu đãi, nhân loại có được lực lượng cũng sẽ là hy vọng cuối cùng của nhân loại, hy vọng trong số đó sẽ có người nhận ra cái “hy vọng” xa vời kia của hắn.
“Kế hoạch rất thú vị, tốn nhiều công phu như vậy, ngươi muốn ta làm gì?” Một mình Balberith cũng có thể làm được, không cần lôi kéo hắn, y làm như vậy nghĩa là có chuyện muốn hắn làm.
“Ngươi muốn nhân loại phát hiện hy vọng, mà ta thì muốn thưởng thức sự điên cuồng của nhân loại, hai chúng ta vừa vặn có thể trở thành người tham gia trò chơi này.” Có một số thứ, phải có người chơi cùng mới thú vị.
“Thắng thua quyết định bằng thẩm phán cuối cùng, đúng không?” Phần thắng của hắn kỳ thật không lớn, bất quá, trò chơi này, hắn muốn chơi. Phần thưởng, cũng chính là kết quả của thẩm phán.
“Đúng vậy, ngươi nghĩ sao?” Balberith tin tưởng Luật sẽ đáp ứng.
“Ta tham gia.”
Tiếp theo hai người thương thảo một số quy tắc của trò chơi, về việc những ai có thể nhận được lực lượng, bọn họ dùng phương thức chọn ngẫu nhiên, bọn họ cũng sẽ không ra mặt can thiệp sự phát triển của những người đó. Toàn bộ trò chơi, giống như các game online lưu hành đương thời, có thăng cấp cùng nhiệm vụ, cũng sẽ có quy định trao đổi các loại phần thưởng.
Nói đến đây, đối với việc phát hiện Balberith còn chơi game, Luật lại thấy đau đầu. Nhìn Balberith đang hào hứng đặt ra quy tắc trò chơi, Luật cảm thấy nhân loại thật là lợi hại, cư nhiên có thể khiến Hủy diệt chi quân Balberith đầu nhập game online, hơn nữa còn hiểu biết vô cùng sâu.
“Balberith, ngươi không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao.” Luật ôn hòa nói.
“Nói vậy là ý gì?” Balberith vẫn mang thái độ bất cần.
“Ngươi sẽ không sợ bị loài người đánh bại sao? Phải biết rằng, Ma Vương dù cường đại cũng sẽ bị anh hùng đại diện cho chính nghĩa đánh bại nha.” Luật ngữ khí mười phần trêu tức, ngay cả hắn cũng không tin được chuyện này có thể xảy ra.
“Chuyện Ma Vương cường đại bị anh hùng yếu ớt đánh bại bất quá chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của nhân loại, thời điểm đối mặt với Ma Vương chân chính, cái gọi là chính nghĩa cùng lực lượng đoàn kết của nhân loại chỉ có thể xem như một vở hài kịch của những thằng hề.” Cho nên, trong hiện thực, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. Balberith cao ngạo và khinh thường nói.
Đối với chuyện này, Luật rất rõ ràng. Chỉ có hai cách để tiêu diệt Balberith. Một trong hai cách, hắn sẽ không cho phép phát sinh, bởi vì đó đồng nghĩa với thế giới bị diệt vong, cách còn lại, nhân loại làm không được, bởi vì điều này đòi hỏi nhân loại có thể khiến thế giới này không có ý thức tiêu cực tồn tại, dù chỉ là một chút.
“Đi thôi, chuẩn bị đạo cụ trò chơi.” Luật đứng dậy, biến mất khỏi phòng.
Balberith đi theo Luật, người bí thư vẫn đứng lặng yên ở góc phòng cũng biến mất theo.
Ngoài cửa phòng, bọn bảo tiêu vẫn đứng yên tại vị trí công tác, không hề hay biết cố chủ của bọn họ đã không còn trong phòng.
Đêm nay, Luật không về. Tần Trạm ở lại khách phòng của Văn Nhân gia, không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, một đêm yên tĩnh và an bình, đương nhiên cũng không có động tĩnh nào cho thấy Luật có trở về. Hắn cả đêm không yên giấc, không ngừng lăn qua lăn lại trên giường mà chờ, thế nhưng không đợi được Luật, đến tìm hắn là một quầng sáng lạ rơi xuống từ không trung.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Tần Trạm xuống giường, mở cửa sổ, nhìn lên không trung. Đã là rạng sáng, không trung đã trút bỏ tấm áo choàng đen thăm thẳm của đêm tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều điểm sáng đủ màu sắc giống như vô số đom đóm đang nhảy múa, nổi bật giữa nền trời, cảnh tượng đẹp như mộng ảo.
Một điểm sáng màu ngân bạch thánh khiết tựa hồ phát hiện ra Tần Trạm, lơ lửng đến trước mặt hắn. Nó giống như một tiểu động vật, bay một vòng quanh người hắn, bay đến ngang mắt, rồi nhanh như chớp chui vào mi tâm.
Bởi vì quá nhanh, Tần Trạm không kịp phản ứng, bất quá sau đó cũng không thấy cơ thể có gì dị thường hay không khỏe, nhưng vốn là một người thận trọng, hắn vẫn quyết định đi kiểm tra.
END 21.
————–
*khóc* thực sự là bi kịch nha T__T
chương này quá khó nhai ~ bạn [S] chết rồi *phất cờ* ~
mọi người đọc thấy chỗ nào có vấn đề thì thông cảm kiêm góp ý hộ mình nhé ~ não dừng rồi ~
chúc mọi người đọc vui ~
-[S]hizuka-
Những ngọn đèn nhân tạo lấp lánh ánh sáng, từ trên nhìn xuống chỉ thấy những đốm sáng nhỏ nổi bật trong màn đêm, xe cộ chạy thành dòng dưới ánh đèn cứ như một dòng sông đang tỏa sáng, đẹp, thật sự rất đẹp, điểm này không ai có thể phủ nhận.
“Khoa học kỹ thuật, những thứ nhân loại chế tạo cũng không phải không có giá trị, ánh sáng từ những ngọn đèn này so ra cũng không kém ánh sao trong màn đêm, ở thời đại không thể nhìn thấy sao trời như hiện tại, cảnh trí như vậy cũng có thể dùng làm thay thế phẩm rồi.” Balberith cầm ly rượu đỏ, đứng bên cạnh cửa sổ nói.
“Ngươi rốt cuộc định làm gì?” Đối với đề tài Balberith vừa khơi lên, Luật không hưng trí đối đáp vòng vo, trực tiếp chuyển đến nội dung chính. Lấy hiểu biết của hắn về Balberith, y tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn cố ý bại lộ chuyện hai người bọn họ quen biết nhau.
Balberith xoay người nhìn Luật, đặt ly rượu lên bàn, ngồi xuống đối diện với Luật. “Yên tâm, lúc này không phải vì xóa bỏ một khu vực nào đó.” Balberith trấn an Luật.
“Ta không lo lắng chuyện này.” Luật phủ nhận. Hắn thật sự không lo lắng. Hắn sớm đã có giác ngộ, cho dù đau lòng, áy náy, hắn cũng không hối hận, việc phải làm hắn nhất định sẽ làm. Nhiều năm như vậy, hắn cũng đã làm rất nhiều lần. “Nói, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?” Ngữ khí mệnh lệnh mang cảm giác áp bách mười phần.
Nếu như là những người khác dám dùng ngữ khí này nói chuyện với Balberith, hắn đã sớm xử lý đối phương, nhưng hiện tại, người đó là Luật, cho nên Balberith không định làm gì y.
“Nhân loại tuy thực ngu xuẩn, nhưng đôi khi cũng vô cùng thông minh, bọn họ rõ ràng hiểu được rất nhiều, ghi chép lại trên giấy, truyền bá khắp nơi, người đọc chúng cũng rất nhiều, thế nhưng, vì cái gì nhân loại vẫn đi đến một bước này?” Ở xã hội loài người, thông qua các bộ sách của nhân loại, hắn nhìn thấy được trí tuệ của bọn họ, có rất nhiều điểm quan trọng cùng nhận tri chính xác, nhưng cuối cùng nhân loại vẫn chọn sai đường.
Là bởi vì người thật sự thông suốt quá ít, hay là vì tuổi thọ ngắn ngủi khiến bọn họ tình nguyện trầm mê trong sung sướng nhất thời, chứ không cân nhắc cho tương lai về sau? Nhân loại như vậy, liệu có biết hậu quả phải gánh chịu không hề ở tương lai mà là hiện tại? Nếu đã biết, nhân loại sẽ trở nên điên cuồng hay sẽ tỉnh ngộ? Đối với lời nói của Balberith, Luật không tỏ thái độ gì, nhân loại vốn rất phức tạp, cho dù chính hắn là nhân loại cũng không hiểu hết được.
“Nếu nhân loại có thểhiểu được tri hành như nhất (tri: tri thức, nhận thức; hành: hành vi, hành động, tri hành như nhất nghĩa là hai việc “tri”(biết) và “hành” (làm) phải đi đôi, phải hợp nhất, không thể tách rời; ở đây ý là nói sao thì làm được như vậy) thì, Luật, kỳ vọng của ngươi có lẽ cũng sẽ không quá xa vời như vậy.”
“Đó là chuyện không có khả năng.” Luật khẳng định nói. Nhân loại thật sự rất dễ thay đổi, ở thời đại gian khổ khi trước, bọn họ vẫn biết chân thành cảm ơn*, chính là hiện tại, sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật, hư vinh do tiền tài mang lại, giải trí đa dạng, ngành truyền thông phát triển mạnh, tất cả những thứ đó đều làm cho nhân loại cảm thấy hư không**, mỗi ngày đều trôi qua trong vô vị khiến bọn họ hướng tới cuộc sống kích thích hơn, thậm chí sa đọa. Đây rốt cuộc là tiến bộ hay thoái hóa a?
*Nói thêm cho dễ hiểu, chỗ này ý chỉ tấm lòng chân thành cảm ơn với thiên nhiên và thế giới (cũng như thần linh hay mấy thứ đại loại vậy), thể hiện thông qua lễ tạ mùa màng hay cảm tạ thần linh thời cổ đại, trung đại khi xưa
**hư không ở đây hiểu theo nghĩa là không muốn theo đuổi, không muốn hay không chịu làm việc gì cả. Bởi vì không muốn theo đuổi mà mất đi mục tiêu phấn đấu, sẽ không thấy niềm lạc thú khi phấn đấu hay sự vui mừng khi thành công, vì không muốn hay không chịu làm việc mà cảm thấy cuộc sống nhàm chán, tâm hồn hư vô cùng tịch mịch – theo Baidu
Làm một kẻ hoàn khố, nhìn một đám con cháu thế gia ngày ngày chìm trong túy sinh mộng tử (Chú thích xem lại chap 2), nhìn cái gọi là nỗ lực không chịu nổi một kích dưới áp bức của quyền thế, nhìn những thanh niên khờ dại bị vấy bẩn sau khi đi vào xã hội; làm một thế gia đệ tử, nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của những kẻ có việc muốn cầu hắn, nhìn những kẻ vì muốn nhận được lợi ích từ hắn mà đánh mất nhân cách, sẵn sàng vứt bỏ những thứ trân quý, đáng bảo hộ nhất để đuổi theo những gì không đáng giá. Hắn đã nhìn thấy nhiều lắm, nhìn quá rõ ràng, cho nên mới càng thêm tuyệt vọng.
“Không cần nói sang chuyện khác.” Mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến vấn đề của hắn.
“Ta còn chưa nói đến trọng điểm.” Balberith phủ nhận tội danh Luật vừa gán cho mình.
Balberith cũng đã nói nhiều như vậy, Luật ý bảo Balberith tiếp tục, hắn thật muốn nhìn xem tên này định làm cái gì.
“Rõ ràng đang sống trong thời đại khoa học kỹ thuật, nhân loại lại vẫn ảo tưởng đến những lực lượng phi khoa học.” Balberith vừa nói, vừa chiếu một ít hình ảnh tư liệu lên không trung.
Đối với Luật mà nói, những hình ảnh này có chút quen mắt, mặc dù hắn chưa từng có hứng thú với chúng, nhưng nhờ vào mạng lưới truyền thông vô cùng phát triển của thời đại này, hắn vẫn biết những hình ảnh này đến từ đâu, đó là một số bộ phim viễn tưởng vô cùng nổi tiếng.
Balberith cũng biết Luật không quá chú ý đến mấy thứ này, cố ý đem cả tên phim biểu hiện ra.
“Tất cả mấy thứ này ngươi đều xem qua?” Luật có chút do dự hỏi, bởi vì ngay cả anime (phim hoạt hình Nhật Bản) cũng đều xuất hiện.
“Vì muốn hiểu rõ nhân loại nghĩ những gì, ta đều xem.” Balberith gật đầu, nếu đã đi vào xã hội nhân loại, đương nhiên phải tìm hiểu xã hội này. Không cần cảm thấy việc này đáng cười, làm Hủy diệt chi quân, hắn là rất có trách nhiệm, không thể để cho nhân loại phát hiện hắn khác thường trước khi thẩm phán cuối cùng đến. Vì vậy, thường thức tất nhiên phải có, nguồn tri thức tốt nhất chính là những công cụ truyền bá tri thức của nhân loại, trước kia là sách vở, hiện tại còn có thêm tivi, phim ảnh.
Luật bắt đầu cảm thấy hắn hiểu quá ít về Balberith. “Sau đó thì sao?” Xoa bóp huyệt Thái Dương đang có chút đau, tự nhủ Balberith bình thường làm những thứ gì hoàn toàn không phải trọng điểm.
“Ta nghĩ chơi một trò chơi.” Balberith tuyên bố, khí thế nghiêm nghị, khí phách mười phần thể hiện phong thái vương giả.
Đây mới là Balberith mà hắn biết. Balberith có xem phim viễn tưởng cùng anime thật sự là quá đáng sợ. Vẫn là như lúc này thoải mái hơn. Luật cảm thấy bớt đau đầu được một chút.
“Trò chơi?” Xin thứ cho Luật hiện tại không muốn đi tự hỏi cụ thể hàm nghĩa của Balberith là cái gì, phải biết rằng, chuyện Balberith xem phim viễn tưởng mang lại cho hắn đả kích không nhỏ.
“Luật, nếu để cho nhân loại có được lực lượng vốn chỉ tồn tại trong các truyền thuyết, ngươi nghĩ nhân loại sẽ như thế nào?” Balberith nở nụ cười tà mị âm u, không đợi Luật trả lời, liền nói ra quan điểm của chính mình, “Sẽ tự đại đến mức cho rằng chính mình là vô địch, ngạo mạn đến mức cho rằng mình là nhân vật chính của thế giới này, hư vinh bành trướng đến tận cùng. Ngươi nói xem, đến lúc đó chúng taxuất hiện, nói cho bọn hắn biết, đó chẳng qua chỉ là bọn hắn tự cho như vậy, lực lượng của bọn hắn thực ra bé nhỏ không đáng kể, bọn hắn bất quá chỉ là con kiến. Tuyệt vọng cùng mất mát của nhân loại lúc đó, hẳn sẽ rất thú vị đi?” Lời nói đơn giản lại miêu tả đầy đủ sự ác liệt của trò chơi.
“Trước khi tận diệt, muốn nhìn bọn hắn điên cuồng sao?” Không hổ là quen biết nhiều năm, Luật đã minh bạch ý tưởng trong đầu Balberith. Để nhân loại có được lực lượng, bất quá chỉ vì muốn làm cho bọn hắn điên cuồng, cũng là niềm vui sướng cuối cùng của nhân loại. Sau đó, khi nhân loại vẫn đang hưởng thụ niềm vui sướng này, liền khiến bọn hắn rơi vào tuyệt vọng, vui sướng càng nhiều thì tuyệt vọng sẽ càng sâu sắc.
“Thời điểm thẩm phán cuối cùng đến, nếu nhân loại không có thực lực chống cự không phải quá mức nhàm chán sao? Hơn nữa, như vậy thì nhân loại còn có thể tranh thủ thêm một chút thời gian để chuẩn bị.” Câu trước là ý tưởng của Balberith, câu sau là vì muốn lấy được sự đồng ý của Luật, cái hy vọng xa vời mà Luật vẫn luôn kiên trì kia, bọn họ bên này vẫn đều biết rõ.
“Hừ.” Đối với lời nói của Balberith, Luật chỉ đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh trào phúng, cho dù nhân loại có được lực lượng, nhưng những người giao lực lượng cho nhân loại như bọn họ, tất nhiên sẽ có thực lực đem nó thu hồi, chẳng qua, kế hoạch của Balberith đối với hắn cũng không phải không có ưu đãi, nhân loại có được lực lượng cũng sẽ là hy vọng cuối cùng của nhân loại, hy vọng trong số đó sẽ có người nhận ra cái “hy vọng” xa vời kia của hắn.
“Kế hoạch rất thú vị, tốn nhiều công phu như vậy, ngươi muốn ta làm gì?” Một mình Balberith cũng có thể làm được, không cần lôi kéo hắn, y làm như vậy nghĩa là có chuyện muốn hắn làm.
“Ngươi muốn nhân loại phát hiện hy vọng, mà ta thì muốn thưởng thức sự điên cuồng của nhân loại, hai chúng ta vừa vặn có thể trở thành người tham gia trò chơi này.” Có một số thứ, phải có người chơi cùng mới thú vị.
“Thắng thua quyết định bằng thẩm phán cuối cùng, đúng không?” Phần thắng của hắn kỳ thật không lớn, bất quá, trò chơi này, hắn muốn chơi. Phần thưởng, cũng chính là kết quả của thẩm phán.
“Đúng vậy, ngươi nghĩ sao?” Balberith tin tưởng Luật sẽ đáp ứng.
“Ta tham gia.”
Tiếp theo hai người thương thảo một số quy tắc của trò chơi, về việc những ai có thể nhận được lực lượng, bọn họ dùng phương thức chọn ngẫu nhiên, bọn họ cũng sẽ không ra mặt can thiệp sự phát triển của những người đó. Toàn bộ trò chơi, giống như các game online lưu hành đương thời, có thăng cấp cùng nhiệm vụ, cũng sẽ có quy định trao đổi các loại phần thưởng.
Nói đến đây, đối với việc phát hiện Balberith còn chơi game, Luật lại thấy đau đầu. Nhìn Balberith đang hào hứng đặt ra quy tắc trò chơi, Luật cảm thấy nhân loại thật là lợi hại, cư nhiên có thể khiến Hủy diệt chi quân Balberith đầu nhập game online, hơn nữa còn hiểu biết vô cùng sâu.
“Balberith, ngươi không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao.” Luật ôn hòa nói.
“Nói vậy là ý gì?” Balberith vẫn mang thái độ bất cần.
“Ngươi sẽ không sợ bị loài người đánh bại sao? Phải biết rằng, Ma Vương dù cường đại cũng sẽ bị anh hùng đại diện cho chính nghĩa đánh bại nha.” Luật ngữ khí mười phần trêu tức, ngay cả hắn cũng không tin được chuyện này có thể xảy ra.
“Chuyện Ma Vương cường đại bị anh hùng yếu ớt đánh bại bất quá chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của nhân loại, thời điểm đối mặt với Ma Vương chân chính, cái gọi là chính nghĩa cùng lực lượng đoàn kết của nhân loại chỉ có thể xem như một vở hài kịch của những thằng hề.” Cho nên, trong hiện thực, chuyện đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. Balberith cao ngạo và khinh thường nói.
Đối với chuyện này, Luật rất rõ ràng. Chỉ có hai cách để tiêu diệt Balberith. Một trong hai cách, hắn sẽ không cho phép phát sinh, bởi vì đó đồng nghĩa với thế giới bị diệt vong, cách còn lại, nhân loại làm không được, bởi vì điều này đòi hỏi nhân loại có thể khiến thế giới này không có ý thức tiêu cực tồn tại, dù chỉ là một chút.
“Đi thôi, chuẩn bị đạo cụ trò chơi.” Luật đứng dậy, biến mất khỏi phòng.
Balberith đi theo Luật, người bí thư vẫn đứng lặng yên ở góc phòng cũng biến mất theo.
Ngoài cửa phòng, bọn bảo tiêu vẫn đứng yên tại vị trí công tác, không hề hay biết cố chủ của bọn họ đã không còn trong phòng.
Đêm nay, Luật không về. Tần Trạm ở lại khách phòng của Văn Nhân gia, không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, một đêm yên tĩnh và an bình, đương nhiên cũng không có động tĩnh nào cho thấy Luật có trở về. Hắn cả đêm không yên giấc, không ngừng lăn qua lăn lại trên giường mà chờ, thế nhưng không đợi được Luật, đến tìm hắn là một quầng sáng lạ rơi xuống từ không trung.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, Tần Trạm xuống giường, mở cửa sổ, nhìn lên không trung. Đã là rạng sáng, không trung đã trút bỏ tấm áo choàng đen thăm thẳm của đêm tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều điểm sáng đủ màu sắc giống như vô số đom đóm đang nhảy múa, nổi bật giữa nền trời, cảnh tượng đẹp như mộng ảo.
Một điểm sáng màu ngân bạch thánh khiết tựa hồ phát hiện ra Tần Trạm, lơ lửng đến trước mặt hắn. Nó giống như một tiểu động vật, bay một vòng quanh người hắn, bay đến ngang mắt, rồi nhanh như chớp chui vào mi tâm.
Bởi vì quá nhanh, Tần Trạm không kịp phản ứng, bất quá sau đó cũng không thấy cơ thể có gì dị thường hay không khỏe, nhưng vốn là một người thận trọng, hắn vẫn quyết định đi kiểm tra.
END 21.
————–
*khóc* thực sự là bi kịch nha T__T
chương này quá khó nhai ~ bạn [S] chết rồi *phất cờ* ~
mọi người đọc thấy chỗ nào có vấn đề thì thông cảm kiêm góp ý hộ mình nhé ~ não dừng rồi ~
chúc mọi người đọc vui ~
-[S]hizuka-
Danh sách chương