Khóa lại vòi sen, Luật đưa tay vuốt ngược những sợi tóc ướt đẫm trên trán lên, khuôn mặt tuấn mỹ siêu phàm nhờ đó mà hoàn toàn hiển lộ, sau khi đã được làn nước mát xoa dịu, lại có thêm vài phần mị hoặc. Hắn với lấy khăn tắm, tùy ý lau sơ qua thân thể của mình.
Bờ vai mảnh khảnh, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, tuyệt đối là tỉ lệ xinh đẹp thuộc cấp bậc người mẫu, lại thêm làn da trắng nõn mịn màng đến nữ nhân cũng phải ghen tị. Thế nhưng trên một thân thể hoàn mỹ như vậy lại có rất nhiều vết thương dữ tợn.
Tất cả vết thương lớn bé đều trải rộng trên những vị trí mà bình thường luôn bị quần áo che lấp, không thể nhìn thấy được, hoàn toàn là do ai đó cố ý tạo thành như vậy.
Hình ảnh của Luật phản chiếu lên tấm gương trước mặt, nhìn những miệng vết thương tồn tại hơn mười năm nay, Luật đã sớm không còn cảm giác gì. Hắn có thể xóa bỏ những vết thương này, chính là, hắn không làm thế. Khi mới bắt đầu, là vì oán hận, lúc sau lại để cảnh cáo chính mình, mà hiện tại, đã không sao cả rồi. Có đôi lúc ngẫm nghĩ mới phát hiện, thời gian mới là lực lượng đáng sợ nhất trên thế giới này.
Lau khô người, Luật cầm lấy quần áo để ở một bên mặc vào, một cái áo lông cổ tròn được dệt kim màu xám nhạt dài đến thắt lưng cùng một chiếc quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài, nhìn lại người trong gương, ân, dấu vết trên cổ vẫn là không nên để người khác thấy được, cũng không phải là vì giữ gìn Tần Trạm gì, mà là để bản thân bớt phiền toái.
Sau khi thay quần áo xong, một ngọn lửa màu lam nhạt không biết từ đâu xuất hiện trên đầu ngón tay Luật, bén đến bộ quần áo đã thay ra, biến chúng thành những nguyên tố tinh khiết nhất, trở về với người mẹ thiên nhiên.
Vừa lau khô mái tóc ướt sũng, vừa bước ra nhà tắm, đến trước tủ quần áo, chọn lấy một chiếc khăn choàng, quấn trên cổ một vòng, che đi dấu vết chói mắt kia, lại lấy thêm một chiếc áo khoác mặc vào, vứt chiếc khăn vừa lau tóc xuống, ngọn lửa màu lam nhạt giống như có linh tính, lập tức xuất hiện, trước khi chiếc khăn kịp chạm mặt đất đã bị biến thành những nguyên tố tinh khiết nhất.
Chuẩn bị tươm tất, Luật liền bước xuống lầu, vào đến nhà ăn đã thấy Văn Nhân Lẫm đang ngồi ăn điểm tâm.
Vài vị chủ nhân của Văn Nhân gia đều là những người bề bộn nhiều việc, thời gian với họ là vô cùng quý báu, nên sẽ không vì cố ý chờ ai cùng ăn cơm mà lãng phí thời gian, cũng không hề quy định lúc nào là giờ cơm, tất nhiên là vì chính bọn họ đều không thể xác định được mình sẽ ăn lúc nào. Điều này khiến cho chuyện những người trong nhà cùng nhau dùng cơm rất ít xuất hiện ở Văn Nhân gia. Mỗi người đều có tiến độ công việc riêng của mình.
Lúc này, Văn Nhân lão gia tử cùng phụ thân của Luật đều không xuất hiện ở bàn ăn cũng là chuyện bình thường. Ngày hôm qua vì tham dự lễ tang của Tống lão phu nhân, Văn Nhân lão gia tử đã phải ngừng công tác một đoạn thời gian, tối qua không tăng ca cũng không được, hẳn là đang ở bên kia, còn chưa trở về. Cuộc sống của người phải gánh vác lấy trọng trách của một quốc gia sao có thể thảnh thơi. Nắm trong tay quyền lực đồng thời cũng phải trả giá bằng đại giới cùng nghĩa vụ.
Về phần phụ thân của Luật, Văn Nhân Chinh, đại khái là tối qua phải làm việc đến khuya, giờ vẫn còn ngủ, muốn ăn cũng phải tỉnh dậy đã.
Đi vào nhà ăn, thấy được Văn Nhân Lẫm, trước kia Luật đều chỉ nhìn lướt qua, hôm nay lại dừng thêm một chút trên người hắn, khoảng thời gian ngắn thế thôi cũng khiến Văn Nhân Lẫm cảm giác đại ca đang nhìn hắn. Đây quả thực là chuyện hiếm có a, chẳng lẽ trên người hắn có gì lạ sao? Văn Nhân Lẫm liền sử dụng kỹ xảo chuyên nghiệp mà người bình thường không thể phát hiện ra hắn đang làm gì, kiểm tra một lượt thân thể của mình, nhưng là, hoàn toàn không có điểm nào bất thường a.
Một cái là Tần Trạm, giờ lại thêm cả Văn Nhân Lẫm. Tùy chọn ngẫu nhiên, nói cách khác cũng là do duyên số và vận mệnh. Hắn đã có thể tưởng tượng ra khi tất cả mọi chuyện được hé lộ, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm sẽ lộ ra vẻ mặt khó tin như thế nào. Luật dời mắt, cười lạnh, là sự trào phúng của hắn đối với vận mệnh.
Cho dù có quan hệ với hắn thì trong trò chơi của hắn và Balberith, bọn họ cũng chỉ là hai quân cờ, vận mệnh của họ đều do hắn cùng Balberith chi phối.
Luật thực tuân theo truyền thống tốt đẹp của Văn Nhân gia, không chờ người khác cùng ăn, mà gọi người hầu bưng lên một phần điểm tâm cho mình rồi bật TV lên.
Trong nhà ăn của Văn Nhân gia có một chiếc TV màn hình lớn với đầy đủ các chức năng hiện đại, dù sao trong nhà cũng có người là chính trị gia, thương nhân, rồi cả quân nhân nữa, cho dù có bận bịu thế nào cũng sẽ quan tâm đến thời sự, TV chính là một phương tiện, cho nên việc xem TV trong lúc ăn, loại chuyện không phù hợp với lễ nghi này, ở các gia đình quyền thế, đều được đặc biệt cho phép.
Tin tức trên TV phần lớn là về thời sự của quốc gia, Luật liền cầm điều khiển từ xa, đổi kênh khác, sau khi nhìn đến tin tức nào đó liền dừng lại. Kia thực sự không phải là tin tức được phát ra từ đài truyền hình có uy tín nhất mà là trong một chương trình giải trí, thu hút những người có lòng hiếu kỳ với những chuyện kỳ dị, đối những người hiện đại rất mực rảnh rỗi mà nói, chương trình này quả thật rất được yêu thích, nghe nói có rất nhiều người dậy sớm chỉ vì để theo dõi nó.
Trong TV, người dẫn chương trìnhxinh đẹp dùng thanh âm ngọt ngào êm ái nói, “Trước ngày hôm nay, ta từng oán giận rất nhiều lần, vì sao chương trình này phải bắt đầu sớm như vậy, khiến cho ta không thể ngủ nhiều thêm một chút, mỗi ngày tắt đồng hồ báo thức đi, ta từng nghĩ sớm muộn gì mình cũng phải bùng nổ mất.” Người dẫn chương trình vừa cười vừa nói, tin rằng tất cả mọi người đều sẽ nghĩ nàng đang nói sự thật, bởi nếu là người bình thường cũng sẽ có cảm giác đó thôi, cũng vì mấy lời như thế, người xem sẽ có đồng cảm với người dẫn chương trình, bởi nàng cũng là một người bình thường giống như họ, sẽ phiền não, sẽ tức giận, cũng sẽ có mấy ý tưởng bạo lực.
“Khụ khụ khụ.” Trong TV phát ra âm thanh không chút phù hợp với không khí, sau đó một thứ giống như tấm bảng lướt qua trước ống kính.
Người dẫn chương trình nhìn thấy tấm bảng kia, lộ ra biểu tình kinh ngạc vô cùng khoa trương, không kịp thu liễm biểu tình, giọng nói của nàng mang theo chút đông cứng cùng nụ cười nịnh nọt, “Chỉ là nói đùa, thực đấy, đây không phải là suy nghĩ thật sự của ta a.” Vẻ mặt giải thích thật đáng thương này khiến khán giả vô cùng tò mò, ở trên bảng ấy rốt cuộc là viết cái gì, là lời uy hiếp từ cấp trên hay là những phần cần chú ý trong công việc, tóm lại là mọi người vô cùng hiếu kỳ, lực chú ý đều dồn vào người dẫn chương trình.
“Hôm nay sáng sớm, ta mang theo tâm tình vui sướng,” Ngữ khí giả dối như thế vừa nghe là đã biết, thế nhưng người xem đều hiểu ý mà mỉm cười, thông cảm với từ ngữ trái lương tâm của nàng.
“Không nghĩ rằng sẽ có thể nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy, những khán giả không thể hưởng thụ không khí tươi mát buổi sáng như ta, hẳn đều sẽ thấy vô cùng tiếc nuối, không thể tận mắt chứng kiến một khung cảnh mỹ lệ như vậy, thật sự là đáng tiếc. Lần này ta không hề nói đùa nha, cảnh sắc kia quả thực rất đẹp.” Người dẫn chương trình lộ ra vẻ mặt mơ màng, “Cái gọi là mưa sao băng, đem so với cảnh tượng này, quả thật là không đáng để nhắc đến a.”
“Mọi người thắc mắc rốt cuộc là mỹ cảnh gì phải không? Rất hiếm thấy a, xin chờ một lát,” Ngay tại bàn làm việc của mình, người dẫn chương trình lấy ra một cái máy chụp ảnh, “May mắn lúc đi ta có mang theo máy chụp ảnh,” vừa loay hoay với chiếc máy của mình, vừa thì thầm. “Leng keng, chính là mấy bức này.”
Người dẫn chương trình xoay máy chụp hình ra ngoài, hướng về phía ống kính, ống kính đến gần hơn, chính là hiệu quả rất kém, chỉ có thể nhìn thấy lấm tấm mấy chấm tròn màu sắc rực rỡ.
“Thế nào, rất đẹp đúng không?” Người dẫn chương trình lộ ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, mà trong chương trình lại xuất hiện thanh âm chả biết từ đâu ra kia, “Thấy không rõ lắm.”
“A, không thấy rõ a.” Vẻ mặt người dẫn chương trình tràn ngập tiếc nuối, “Không sao, còn có thiết bị, nhanh nhanh cài đặt là xong.” Bắt đầu chuẩn bị lắp đặt thiết bị đặt trên bàn, tìm kiếm chỗ nối.
“Lãng phí thời gian.” Thanh âm kia lại vang lên.
“Hãy xem tuyệt chiêu đây.” Người dẫn chương trình đóng máy chụp ảnh lại, “Bộ phận tổ chức chương trình của chúng ta chính là số một a, hai mươi bốn giờ đều có người làm việc.” Người dẫn chương trình giống như bù lại sai lầm lúc nãy, tâng bốc nhóm cộng sự của mình, cuối cùng là đưa ra hình ảnh mà người phụ trách chụp ảnh chụp được, “Quý vị khán giả, xin mời theo dõi.”
Hình ảnh xuất hiện, bầu trời bao la lúc rạng sáng hiện lên toàn màn hình, những tia nắng nhàn nhạt không có gì xa lạ, thế nhưng những điểm sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc đang bay lượn trên nền trời giống như đom đóm quả thật đã tạo nên một cảnh sắc mỹ lệ đến huyền ảo, mỹ cảnh ấy khiến cho lòng người phải rung động, nhẹ nhàng như tuyết, lại vô cùng linh động, hệt như tiên cảnh trong giấc mộng.
Hình ảnh đại khái xuất hiện khoảng một phút, sau đó người dẫn chương trình lại xuất hiện, “Có phải rất đẹp hay không? Ban thực hiện chương trình chúng ta là có khả năng tìm hiểu tin tức nhanh số một nha, chúng ta đã từ các nơi khác nhau trên thể giới thu được tin tức chính xác rằng, tình huống này không chỉ xuất hiện ở nước ta, mà trên toàn thế giới trong cùng một khoảng thời gian đều xuất hiện cảnh sắc như vậy, bất kể là ban ngày khi mặt trời đang tỏa sáng chói chang hay là mưa như trút nước, đều có thể thấy được những quang điểm kỳ diệu ấy. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chúng ta đành nhờ các chuyên gia giải thích rồi.”
Ngay khi bữa sáng được dọn lên, Luật không thèm chú ý đến TV nữa.
Vì sao lại thế? Bởi vì chuyện này hắn là người rõ ràng nhất, đó là thành quả một đêm của hắn, hạt giống lực lượng.
Dựa theo yêu cầu của Balberith, hắn đem hạt giống lực lượng tản mát khắp nơi, thế nhưng, những quang điểm trên màn ảnh cũng không phải là hạt giống lực lượng không, hắn và Balberith sao có thể làm như vậy, những quang điểm kia chỉ để gây chú ý, khiến cho hết thảy mọi người trên toàn cầu đều có cơ hội có được lực lượng, hạt giống lực lượng mà hắn chế tạo trong màn mưa quang điểm ấy chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Về phần những thứ còn lại, cũng không phải vì nhân loại, mà là hắn dùng lực lượng của chính mình để tẩm bổ cho thế giới này. Việc thi triển lực lượng trên quy mô và phạm vi rộng lớn như vậy, chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn rơi vào hôn mê.
Ăn bữa sáng, nghe thanh âm hài hước ngọt ngào của người dẫn chương trình, trong lòng Luật lại trào phúng không thôi. Là kẻ chủ mưu, hắn sao lại không cười nhạo cái gọi là “sự giải thích của các chuyên gia” trong TV a.
Quả nhiên, dị tượng như vậy căn bản không khiến nhân loại phải để ở trong lòng, chỉ nhìn dị tượng ấy bị xem như tin tức giải trí liền biết, cho dù là hiện tượng toàn cầu, cũng chỉ được đề cập qua loa trong phần tin tức của kênh truyền hình uy tín nhất, rồi chiếm một phần nho nhỏ trong vài tờ báo, đây là thái độ chung của nhân loại đối với dị tượng.
Tiếp đó, vấn đề này sẽ xôn xao trên mạng, thời gian trôi qua, chuyện này rồi sẽ bị người ta quên mất.
Thế nhưng, nhân loại tuyệt đối sẽ không lãng quên dị tượng của ngày hôm nay, bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngày này, bởi đó là lúc quá trình biến cách bắt đầu, cũng là khúc nhạc dạo cho hết thảy mọi thứ. Chẳng qua, hiện tại nhân loại vẫn chưa biết được mà thôi.
“Phụ thân.” Văn Nhân Lẫm nhìn Văn Nhân Chinh đột ngột xuất hiện ở nhà ăn, ân cần chào hỏi.
Văn Nhân Chinh gật đầu với Văn Nhân Lẫm.
“Phụ thân.” Luật biếng nhác gọi một tiếng.
“Luật, sao không ngủ thêm chút nữa?” Thanh âm của Văn Nhân Chinh rất lãnh đạm, sự quan tâm trong lời nói cũng không thể hiện ra rõ ràng. Tối hôm qua Luật về lúc nào, hắn cũng không rõ lắm, nhưng hẳn là rất khuya, bởi bản thân hắn cũng ngủ rất muộn, mọi khi, Luật đều dậy trễ, mà hôm qua trở về khuya đến thế, lại dậy sớm như vậy.
“Không muốn ngủ.” Hôn mê một lần đã thiếu chút nữa bị Tần Trạm giết, Tần Trạm còn ngồi ở bên cạnh, bảo hắn ngủ sao được.
Văn Nhân Chinh cũng không nói nữa, đối với Luật, hắn luôn để y muốn làm gì thì làm.
Thái độ như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu a? END 25.
Bờ vai mảnh khảnh, vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, tuyệt đối là tỉ lệ xinh đẹp thuộc cấp bậc người mẫu, lại thêm làn da trắng nõn mịn màng đến nữ nhân cũng phải ghen tị. Thế nhưng trên một thân thể hoàn mỹ như vậy lại có rất nhiều vết thương dữ tợn.
Tất cả vết thương lớn bé đều trải rộng trên những vị trí mà bình thường luôn bị quần áo che lấp, không thể nhìn thấy được, hoàn toàn là do ai đó cố ý tạo thành như vậy.
Hình ảnh của Luật phản chiếu lên tấm gương trước mặt, nhìn những miệng vết thương tồn tại hơn mười năm nay, Luật đã sớm không còn cảm giác gì. Hắn có thể xóa bỏ những vết thương này, chính là, hắn không làm thế. Khi mới bắt đầu, là vì oán hận, lúc sau lại để cảnh cáo chính mình, mà hiện tại, đã không sao cả rồi. Có đôi lúc ngẫm nghĩ mới phát hiện, thời gian mới là lực lượng đáng sợ nhất trên thế giới này.
Lau khô người, Luật cầm lấy quần áo để ở một bên mặc vào, một cái áo lông cổ tròn được dệt kim màu xám nhạt dài đến thắt lưng cùng một chiếc quần tây đen bao lấy đôi chân thon dài, nhìn lại người trong gương, ân, dấu vết trên cổ vẫn là không nên để người khác thấy được, cũng không phải là vì giữ gìn Tần Trạm gì, mà là để bản thân bớt phiền toái.
Sau khi thay quần áo xong, một ngọn lửa màu lam nhạt không biết từ đâu xuất hiện trên đầu ngón tay Luật, bén đến bộ quần áo đã thay ra, biến chúng thành những nguyên tố tinh khiết nhất, trở về với người mẹ thiên nhiên.
Vừa lau khô mái tóc ướt sũng, vừa bước ra nhà tắm, đến trước tủ quần áo, chọn lấy một chiếc khăn choàng, quấn trên cổ một vòng, che đi dấu vết chói mắt kia, lại lấy thêm một chiếc áo khoác mặc vào, vứt chiếc khăn vừa lau tóc xuống, ngọn lửa màu lam nhạt giống như có linh tính, lập tức xuất hiện, trước khi chiếc khăn kịp chạm mặt đất đã bị biến thành những nguyên tố tinh khiết nhất.
Chuẩn bị tươm tất, Luật liền bước xuống lầu, vào đến nhà ăn đã thấy Văn Nhân Lẫm đang ngồi ăn điểm tâm.
Vài vị chủ nhân của Văn Nhân gia đều là những người bề bộn nhiều việc, thời gian với họ là vô cùng quý báu, nên sẽ không vì cố ý chờ ai cùng ăn cơm mà lãng phí thời gian, cũng không hề quy định lúc nào là giờ cơm, tất nhiên là vì chính bọn họ đều không thể xác định được mình sẽ ăn lúc nào. Điều này khiến cho chuyện những người trong nhà cùng nhau dùng cơm rất ít xuất hiện ở Văn Nhân gia. Mỗi người đều có tiến độ công việc riêng của mình.
Lúc này, Văn Nhân lão gia tử cùng phụ thân của Luật đều không xuất hiện ở bàn ăn cũng là chuyện bình thường. Ngày hôm qua vì tham dự lễ tang của Tống lão phu nhân, Văn Nhân lão gia tử đã phải ngừng công tác một đoạn thời gian, tối qua không tăng ca cũng không được, hẳn là đang ở bên kia, còn chưa trở về. Cuộc sống của người phải gánh vác lấy trọng trách của một quốc gia sao có thể thảnh thơi. Nắm trong tay quyền lực đồng thời cũng phải trả giá bằng đại giới cùng nghĩa vụ.
Về phần phụ thân của Luật, Văn Nhân Chinh, đại khái là tối qua phải làm việc đến khuya, giờ vẫn còn ngủ, muốn ăn cũng phải tỉnh dậy đã.
Đi vào nhà ăn, thấy được Văn Nhân Lẫm, trước kia Luật đều chỉ nhìn lướt qua, hôm nay lại dừng thêm một chút trên người hắn, khoảng thời gian ngắn thế thôi cũng khiến Văn Nhân Lẫm cảm giác đại ca đang nhìn hắn. Đây quả thực là chuyện hiếm có a, chẳng lẽ trên người hắn có gì lạ sao? Văn Nhân Lẫm liền sử dụng kỹ xảo chuyên nghiệp mà người bình thường không thể phát hiện ra hắn đang làm gì, kiểm tra một lượt thân thể của mình, nhưng là, hoàn toàn không có điểm nào bất thường a.
Một cái là Tần Trạm, giờ lại thêm cả Văn Nhân Lẫm. Tùy chọn ngẫu nhiên, nói cách khác cũng là do duyên số và vận mệnh. Hắn đã có thể tưởng tượng ra khi tất cả mọi chuyện được hé lộ, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm sẽ lộ ra vẻ mặt khó tin như thế nào. Luật dời mắt, cười lạnh, là sự trào phúng của hắn đối với vận mệnh.
Cho dù có quan hệ với hắn thì trong trò chơi của hắn và Balberith, bọn họ cũng chỉ là hai quân cờ, vận mệnh của họ đều do hắn cùng Balberith chi phối.
Luật thực tuân theo truyền thống tốt đẹp của Văn Nhân gia, không chờ người khác cùng ăn, mà gọi người hầu bưng lên một phần điểm tâm cho mình rồi bật TV lên.
Trong nhà ăn của Văn Nhân gia có một chiếc TV màn hình lớn với đầy đủ các chức năng hiện đại, dù sao trong nhà cũng có người là chính trị gia, thương nhân, rồi cả quân nhân nữa, cho dù có bận bịu thế nào cũng sẽ quan tâm đến thời sự, TV chính là một phương tiện, cho nên việc xem TV trong lúc ăn, loại chuyện không phù hợp với lễ nghi này, ở các gia đình quyền thế, đều được đặc biệt cho phép.
Tin tức trên TV phần lớn là về thời sự của quốc gia, Luật liền cầm điều khiển từ xa, đổi kênh khác, sau khi nhìn đến tin tức nào đó liền dừng lại. Kia thực sự không phải là tin tức được phát ra từ đài truyền hình có uy tín nhất mà là trong một chương trình giải trí, thu hút những người có lòng hiếu kỳ với những chuyện kỳ dị, đối những người hiện đại rất mực rảnh rỗi mà nói, chương trình này quả thật rất được yêu thích, nghe nói có rất nhiều người dậy sớm chỉ vì để theo dõi nó.
Trong TV, người dẫn chương trìnhxinh đẹp dùng thanh âm ngọt ngào êm ái nói, “Trước ngày hôm nay, ta từng oán giận rất nhiều lần, vì sao chương trình này phải bắt đầu sớm như vậy, khiến cho ta không thể ngủ nhiều thêm một chút, mỗi ngày tắt đồng hồ báo thức đi, ta từng nghĩ sớm muộn gì mình cũng phải bùng nổ mất.” Người dẫn chương trình vừa cười vừa nói, tin rằng tất cả mọi người đều sẽ nghĩ nàng đang nói sự thật, bởi nếu là người bình thường cũng sẽ có cảm giác đó thôi, cũng vì mấy lời như thế, người xem sẽ có đồng cảm với người dẫn chương trình, bởi nàng cũng là một người bình thường giống như họ, sẽ phiền não, sẽ tức giận, cũng sẽ có mấy ý tưởng bạo lực.
“Khụ khụ khụ.” Trong TV phát ra âm thanh không chút phù hợp với không khí, sau đó một thứ giống như tấm bảng lướt qua trước ống kính.
Người dẫn chương trình nhìn thấy tấm bảng kia, lộ ra biểu tình kinh ngạc vô cùng khoa trương, không kịp thu liễm biểu tình, giọng nói của nàng mang theo chút đông cứng cùng nụ cười nịnh nọt, “Chỉ là nói đùa, thực đấy, đây không phải là suy nghĩ thật sự của ta a.” Vẻ mặt giải thích thật đáng thương này khiến khán giả vô cùng tò mò, ở trên bảng ấy rốt cuộc là viết cái gì, là lời uy hiếp từ cấp trên hay là những phần cần chú ý trong công việc, tóm lại là mọi người vô cùng hiếu kỳ, lực chú ý đều dồn vào người dẫn chương trình.
“Hôm nay sáng sớm, ta mang theo tâm tình vui sướng,” Ngữ khí giả dối như thế vừa nghe là đã biết, thế nhưng người xem đều hiểu ý mà mỉm cười, thông cảm với từ ngữ trái lương tâm của nàng.
“Không nghĩ rằng sẽ có thể nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy, những khán giả không thể hưởng thụ không khí tươi mát buổi sáng như ta, hẳn đều sẽ thấy vô cùng tiếc nuối, không thể tận mắt chứng kiến một khung cảnh mỹ lệ như vậy, thật sự là đáng tiếc. Lần này ta không hề nói đùa nha, cảnh sắc kia quả thực rất đẹp.” Người dẫn chương trình lộ ra vẻ mặt mơ màng, “Cái gọi là mưa sao băng, đem so với cảnh tượng này, quả thật là không đáng để nhắc đến a.”
“Mọi người thắc mắc rốt cuộc là mỹ cảnh gì phải không? Rất hiếm thấy a, xin chờ một lát,” Ngay tại bàn làm việc của mình, người dẫn chương trình lấy ra một cái máy chụp ảnh, “May mắn lúc đi ta có mang theo máy chụp ảnh,” vừa loay hoay với chiếc máy của mình, vừa thì thầm. “Leng keng, chính là mấy bức này.”
Người dẫn chương trình xoay máy chụp hình ra ngoài, hướng về phía ống kính, ống kính đến gần hơn, chính là hiệu quả rất kém, chỉ có thể nhìn thấy lấm tấm mấy chấm tròn màu sắc rực rỡ.
“Thế nào, rất đẹp đúng không?” Người dẫn chương trình lộ ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, mà trong chương trình lại xuất hiện thanh âm chả biết từ đâu ra kia, “Thấy không rõ lắm.”
“A, không thấy rõ a.” Vẻ mặt người dẫn chương trình tràn ngập tiếc nuối, “Không sao, còn có thiết bị, nhanh nhanh cài đặt là xong.” Bắt đầu chuẩn bị lắp đặt thiết bị đặt trên bàn, tìm kiếm chỗ nối.
“Lãng phí thời gian.” Thanh âm kia lại vang lên.
“Hãy xem tuyệt chiêu đây.” Người dẫn chương trình đóng máy chụp ảnh lại, “Bộ phận tổ chức chương trình của chúng ta chính là số một a, hai mươi bốn giờ đều có người làm việc.” Người dẫn chương trình giống như bù lại sai lầm lúc nãy, tâng bốc nhóm cộng sự của mình, cuối cùng là đưa ra hình ảnh mà người phụ trách chụp ảnh chụp được, “Quý vị khán giả, xin mời theo dõi.”
Hình ảnh xuất hiện, bầu trời bao la lúc rạng sáng hiện lên toàn màn hình, những tia nắng nhàn nhạt không có gì xa lạ, thế nhưng những điểm sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc đang bay lượn trên nền trời giống như đom đóm quả thật đã tạo nên một cảnh sắc mỹ lệ đến huyền ảo, mỹ cảnh ấy khiến cho lòng người phải rung động, nhẹ nhàng như tuyết, lại vô cùng linh động, hệt như tiên cảnh trong giấc mộng.
Hình ảnh đại khái xuất hiện khoảng một phút, sau đó người dẫn chương trình lại xuất hiện, “Có phải rất đẹp hay không? Ban thực hiện chương trình chúng ta là có khả năng tìm hiểu tin tức nhanh số một nha, chúng ta đã từ các nơi khác nhau trên thể giới thu được tin tức chính xác rằng, tình huống này không chỉ xuất hiện ở nước ta, mà trên toàn thế giới trong cùng một khoảng thời gian đều xuất hiện cảnh sắc như vậy, bất kể là ban ngày khi mặt trời đang tỏa sáng chói chang hay là mưa như trút nước, đều có thể thấy được những quang điểm kỳ diệu ấy. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Chúng ta đành nhờ các chuyên gia giải thích rồi.”
Ngay khi bữa sáng được dọn lên, Luật không thèm chú ý đến TV nữa.
Vì sao lại thế? Bởi vì chuyện này hắn là người rõ ràng nhất, đó là thành quả một đêm của hắn, hạt giống lực lượng.
Dựa theo yêu cầu của Balberith, hắn đem hạt giống lực lượng tản mát khắp nơi, thế nhưng, những quang điểm trên màn ảnh cũng không phải là hạt giống lực lượng không, hắn và Balberith sao có thể làm như vậy, những quang điểm kia chỉ để gây chú ý, khiến cho hết thảy mọi người trên toàn cầu đều có cơ hội có được lực lượng, hạt giống lực lượng mà hắn chế tạo trong màn mưa quang điểm ấy chỉ chiếm một phần rất nhỏ.
Về phần những thứ còn lại, cũng không phải vì nhân loại, mà là hắn dùng lực lượng của chính mình để tẩm bổ cho thế giới này. Việc thi triển lực lượng trên quy mô và phạm vi rộng lớn như vậy, chính là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn rơi vào hôn mê.
Ăn bữa sáng, nghe thanh âm hài hước ngọt ngào của người dẫn chương trình, trong lòng Luật lại trào phúng không thôi. Là kẻ chủ mưu, hắn sao lại không cười nhạo cái gọi là “sự giải thích của các chuyên gia” trong TV a.
Quả nhiên, dị tượng như vậy căn bản không khiến nhân loại phải để ở trong lòng, chỉ nhìn dị tượng ấy bị xem như tin tức giải trí liền biết, cho dù là hiện tượng toàn cầu, cũng chỉ được đề cập qua loa trong phần tin tức của kênh truyền hình uy tín nhất, rồi chiếm một phần nho nhỏ trong vài tờ báo, đây là thái độ chung của nhân loại đối với dị tượng.
Tiếp đó, vấn đề này sẽ xôn xao trên mạng, thời gian trôi qua, chuyện này rồi sẽ bị người ta quên mất.
Thế nhưng, nhân loại tuyệt đối sẽ không lãng quên dị tượng của ngày hôm nay, bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngày này, bởi đó là lúc quá trình biến cách bắt đầu, cũng là khúc nhạc dạo cho hết thảy mọi thứ. Chẳng qua, hiện tại nhân loại vẫn chưa biết được mà thôi.
“Phụ thân.” Văn Nhân Lẫm nhìn Văn Nhân Chinh đột ngột xuất hiện ở nhà ăn, ân cần chào hỏi.
Văn Nhân Chinh gật đầu với Văn Nhân Lẫm.
“Phụ thân.” Luật biếng nhác gọi một tiếng.
“Luật, sao không ngủ thêm chút nữa?” Thanh âm của Văn Nhân Chinh rất lãnh đạm, sự quan tâm trong lời nói cũng không thể hiện ra rõ ràng. Tối hôm qua Luật về lúc nào, hắn cũng không rõ lắm, nhưng hẳn là rất khuya, bởi bản thân hắn cũng ngủ rất muộn, mọi khi, Luật đều dậy trễ, mà hôm qua trở về khuya đến thế, lại dậy sớm như vậy.
“Không muốn ngủ.” Hôn mê một lần đã thiếu chút nữa bị Tần Trạm giết, Tần Trạm còn ngồi ở bên cạnh, bảo hắn ngủ sao được.
Văn Nhân Chinh cũng không nói nữa, đối với Luật, hắn luôn để y muốn làm gì thì làm.
Thái độ như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu a? END 25.
Danh sách chương