Hình ảnh Lam Vi cả người đầy máu vẫn kiên trì lết về phía Văn Nhân Luật khiến các bảo tiêu sinh ra một loại sợ hãi từ bản năng, cho nên ngay khi nàng vừa ngẩng đầu, liền bị một viên đạn ghim sâu vào gáy, hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ vĩnh hằng.
“Luật, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không hề nhúng tay vào.” Nhìn thi thể vô cùng chật vật của Lam Vi, trên mặt Balberith không hề có chút thương hại cùng sợ hãi nào, tựa như trận hỗn loạn vừa rồi chưa hề phát sinh.
Bí thư dùng ánh mắt lãnh tĩnh, thế nhưng Luật lại thấy cả vẻ vô tội trong đó, nhìn Luật, ý nói, không phải hắn làm, hắn chỉ đá nàng một cái mà thôi, không hề giết nàng a.
“Ta biết.” Luật đương nhiên biết rõ chuyện này đều không phải do Balberith hay bí thư gây nên, kẻ giết Lam Vi là một nhân loại giống như nàng, thế nhưng, lúc này, hắn chẳng muốn liếc nhìn Balberith, dù chỉ là một cái. Tay hắn quả thật đã nhuốm máu rất nhiều người, nhưng hắn vẫn không thích loại cảm giác này, hắn lừa mình dối người, đứng ở phía xa thao túng mọi thứ, chưa từng trực tiếp đối diện với tử vong, mà hôm nay, máu của nhân loại đã đổ ngay trước mặt hắn, ghê tởm sao? Không, là một loại lạnh lẽo cùng bi ai, là bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, thì ra sinh mệnh của nhân loại yếu ớt đến như vậy.
“Hối hận?” Balberith nhìn Luật, hỏi.
Luật chuyển ánh mắt đang nhìn chăm chú vào thi thể của Lam Vi sang Balberith, trong đôi mắt đen láy kia hiện lên vẻ lãnh khốc cùng kiên định, “Ta không hối hận.” Giác ngộ của hắn sẽ tuyệt đối không vì chuyện này mà sụp đổ.
Cho dù có thêm nhiều người chết trước mặt hắn nữa, hắn cũng sẽ không hối hận, chính hắn sẽ thừa nhận tất cả những oán hận của nhân loại, làm sao lại có thể vì chuyện như thế mà tan vỡ, máu, sẽ còn chảy trước mặt hắn nhiều hơn nữa.
“Ta tin.” Balberith mỉm cười, hắn đương nhiên tin tưởng, sự kiên cường cùng giác ngộ của Luật, dù ngôn ngữ của hắn luôn mang ý hoài nghi, nhưng trong lòng hắn lại không có nửa điểm nghi ngờ, bởi Luật cũng đem chính y đặt cược vào kết quả cuối cùng.
Bọn bảo tiêu không thể hiểu được những gì Luật cùng Balberith đang nói với nhau, việc bọn họ phải làm hiện giờ là xử lý thi thể này. Đội trưởng nhóm bảo tiêu đang thảo luận cùng bí thư, hắn không phải không muốn tìm cố chủ là Balberith nói chuyện, bất quá, khi Lam Vi bị đá ra cửa, nhìn tư thế của bí thư, hắn liền biết được là kiệt tác của ai, hoặc như lúc này, nhìn kỹ xảo cùng lực độ mà bí thư ngăn cản chính mình, đội trưởng đội bảo tiêu cũng sẽ không đơn thuần mà cho rằng y chỉ là một kẻ văn nhược (nho nhã yếu đuối).
Từ một bí thư trầm tĩnh văn nhược, phút chốc lại trở thành một cao thủ.
Khi nhóm bảo tiêu lật thi thể của Lam Vi lên, những người hơi thiếu kinh nghiệm chợt kích động kêu thành tiếng, đội trưởng đội bảo tiêu thuận thế quay sang nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt đầy máu đen, khóe miệng nàng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười rất quỷ dị, vừa thỏa mãn, vừa an bình, tựa như đang rất hạnh phúc. Trạng thái ấy quỷ dị đến cực điểm, khiến cho nhóm bảo tiêu đều cảm thấy mao cốt tủng nhiên.
Phương thức tử vong kia kết hợp với nụ cười này, quả thực là vô cùng khủng bố, mấy người bảo tiêu theo tôn giáo, lúc này đều đã vẽ chữ thập trước ngực.
Tình huống khác thường ở tầng lầu của Balberith cũng bị các giám hộ viên ở lầu dưới phát hiện, vội vàng chạy lên xem xét, chỉ thấy một cỗ thi thể cùng những vết máu chưa khô trong phòng.
Đã xảy ra chuyện! Vừa thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người đều bật ra mấy chữ kia.
Đội trưởng đội bảo vệ lập tức thảo luận mọi chuyện cùng các bảo tiêu. Bí thư là người chứng kiến từ đầu đến cuối, đành phải đảm nhiệm trọng trách tường thuật lại quá trình xảy ra sự cố.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, nơi này đã xảy ra án mạng là sự thật không thể chối cãi. Chỉ cần liên quan đến Balberith thì chuyện nhỏ cũng biến thành chuyện lớn, huống chi còn là án mạng. Giám hộ viên lập tức thông báo tin này với cấp trên.
Không bao lâu sau, các cơ quan có liên quan liền dùng tốc độ nhanh nhất triển khai hành động, chuyện này bởi có sự hiện diện của Balberith, đã là một sự kiện mang tầm cỡ quốc tế, phải xử lý như thế nào là việc quan trọng nhất hiện giờ. Trong lòng các nhân viên công tác thuộc các ngành này đều rủa xả Lam Vi, vì cớ gì nàng lại chạy đến đây gây chuyện điên rồ a. Tư liệu về Lam Vi cũng được trình lên trước mặt các thế lực khác nhau, bọn họ phải xác định xem trong vụ ám sát này có âm mưu gì không.
“Balberith, ta muốn cha mẹ của Lam Vi được sống tốt một chút.” Chuyển sang phòng khác, Luật đứng bên cửa sổ, quay lưng về Balberith, nói với y.
“Luật, ngươi không phải đang áy náy đấy chứ?” Balberith hỏi bằng ngữ khí đùa cợt.
Luật quay lại nhìn Balberith, trong mắt hắn chỉ có mỉa mai. Đối với Lam Vi, Luật không đồng tình, nếu đã làm thì phải gánh vác hậu quả, để những cảm xúc hắc ám lấn át lý trí của mình, đây là chỗ duy nhất của Lam Vi có thể khiến hắn cảm thấy có chút thương xót. Hắn muốn cha mẹ Lam Vi có thể sống tốt hơn một chút, không phải vì muốn bồi thường cho nàng, cũng không phải muốn chuộc tội, mà chỉ là cảm thương cho số phận của Lam Vi, rồi chợt dâng lên ý muốn giúp đỡ.
“Có ý nghĩa sao? Dù gì thì kết quả cuối cùng cũng giống nhau cả thôi.” Balberith chẳng hề quan tâm.
“Ít nhất trước khi mọi chuyện kết thúc, họ có thể có một khoảng thời gian an bình.” Đối với quan điểm của Balberith, Luật đưa ra một cách nhìn khác.
“Đây là nguyên nhân vì sao nhân loại lại đi đến bước này, không nghĩ đến hậu quả, chỉ quan tâm đến hiện tại.” Balberith cười giễu cợt.
“Đúng thế.” Luật cười châm chọc, “Cho nên, ta cũng là nhân loại.” Vì là nhân loại, nên mới có cách nghĩ như thế.
“Nếu đây là nguyện vọng của tế tư, thế thì ta sẽ thu xếp.” Balberith cũng không tranh cãi với Luật.
Mà, cho dù hắn không làm, cũng sẽ có người giải quyết. Chuyện giữa Luật và Lam Vi không thể gạt được một số kẻ có thế lực, hành vi xúc động kia của Lam Vi cũng có thể hiểu được, vài người thích giúp Luật thu thập cục diện cũng sẽ ra mặt, trong chuyện này, nếu nói Luật sai là tuyệt đối không đúng.
Lam Vi tới tìm Luật, vì ba trăm vạn mà đồng ý để Luật bao dưỡng nàng, quan hệ trước đây của Lam Vi cùng Luật cùng lắm là bạn học chung trường đại học, Luật không có khả năng cho nàng vay không tiền của mình. Giả như có loại đạo lý này, như thế những kẻ giàu đều nên cho người nghèo vay tiền sao? Cái chết của bạn trai Lam Vi, ngoại trừ việc từng đắc tội Luật ra, không có thêm bất cứ liên hệ nào khác, huống chi y chết không phải do Luật muốn, cũng không phải do Luật ra tay. Sự hư vinh nảy sinh trong lòng Lam Vi, có thể nói là do Luật tạo nên, thế nhưng, nếu không phải bản thân Lam Vi chính là người như thế, sao lại biến thành như vậy, hơn nữa, lại âm mưu tính kế cả hắn, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tất nhiên, đây đều là nói trên góc độ lý trí, nếu đặt trong cái gọi là tình lý của nhân loại, Luật chính là kẻ sai. Cũng bởi vì cái sai kiểu này, mấy người kia sẽ sinh ra tâm lý có lỗi, muốn bù đắp cho cha mẹ của Lam Vi, vì không để lộ ra mối liên hệ với Luật, họ sẽ âm thầm giúp đỡ cha mẹ nàng.
Luật gật gật đầu, tiếp tục quay đầu về phía cửa sổ, nhìn đám người chịu trách nhiệm phong tỏa chung quanh khách sạn. Những nhân loại nhỏ bé giống như loài kiến. Nghĩ đến ánh mắt của Lam Vi, lại nhìn những người vây quanh khách sạn kia, đem ánh mắt oán hận của Lam Vi nhân lên vô số, đó là những gì mà bản thân hắn phải đối mặt.
Cứ hận đi. Ta đã sớm không còn bận tâm nữa.
Khi cửa chính bị mở ra, Luật quay đầu lại, nhìn hai thân ảnh đứng trước cửa, nhíu nhíu lông mày, là Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm.
Luật cũng không thấy kỳ quái khi thấy họ biết chuyện gì đã xảy ra, hắn biết chung quanh có ba nhóm người đang giám sát hắn, trong đó một nhóm là người của Tần Trạm. Chính là biểu tình lo lắng cùng kích động trên mặt của Tần Trạm lúc này lại khiến Luật cười lạnh trong lòng, thực biết cách diễn trò a, y rõ ràng muốn giết hắn.
Tần Trạm khi đến đây, ngay cả quân trang đều chưa kịp thay ra, huy hiệu trên vai hắn là đại biểu cho người có quyền cao chức trọng, cộng thêm thân phận cùng địa vị đặc thù, cho nên những nhân viên phong tỏa nơi này cũng không dám ngăn cản Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm. Tuy nhiên, người phụ trách đầy nhiệt huyết của tổ điều tra nào đó lại không may mắn như vậy, bởi vì người phụ trách những chuyện liên quan đến Balberith là kẻ đối địch của hắn.
Chức trách, địa vị ngang nhau, cả hai bên đều từng có xung đột, dẫn đến hậu quả là nhìn nhau không vừa mắt, ngươi muốn, ta càng không thích cho ngươi vừa ý, cho nên người của người phụ trách nhiệt huyết nào đó đều bị ngăn lại, không cho phép tiến vào. Hơn nữa, chuyện này cũng cần ngươidính tay vào sao? Kỳ thật, vụ án này rất đơn giản, chẳng qua vì liên lụy đến Balberith nên mới phiền toái, giải quyết thế nào cũng không phải việc của ngành bọn họ, bọn họ không có chức trách này, việc bọn họ phải làm là phải giám sát nhân viên ra vào cùng phong tỏa tin tức truyền ra ngoài mà thôi.
Nhìn người phụ trách đầy nhiệt huyết xuất hiện, người phụ trách vấn đề về Balberith liền biết tin tức đã lọt ra, sắc mặt đen lại, càng không nể nang mặt mũi của người phụ trách nhiệt huyết của tổ điều tra. Nếu cấp trên truy ra, ngươi lấn quyền của ngành khác, phải gánh vác trách nhiệm thế nào đây.
Văn Nhân Lẫm sau khi hiểu rõ tình huống cụ thể từ nhân viên công tác, liền ra khỏi phòng trước, đem nhiệm vụ trấn an Văn Nhân Luật giao cho Tần Trạm.
“Luật, ngươi không sao chứ?” Tần Trạm không nhìn thấy vị Balberith vô cùng nổi bật nào đó, ánh mắt hắn chỉ tập trung trên người Luật.
Hắn đi nhanh về phía Luật, chợt nghe Luật nói ra một câu đầy châm chọc, “Còn chưa chết, thật sự là có lỗi, nếu như ngươi muốn ăn mừng, xem ra còn phải chờ a.” Tần Trạm liền dừng lại, ngay khi chỉ còn cách Luật hai ba bước chân, cánh tay đang vươn ra cũng đành buông xuống.
“Luật, ta thực lo lắng cho ngươi.” Tần Trạm cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh nói. Đã trải qua việc buổi sáng, giờ đây lại nói thế này, sao Luật có thể tin a.
“Lo lắng?” Ngữ khí của Luật cao thêm hai phần, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Tần Trạm, làm gì phải diễn trò, kẻ muốn ta chết nhất chẳng phải là ngươi sao?”
Khóe miệng Luật hơi gợi lên một nụ cười lạnh, tay nâng lên, giật xuống khăn choàng cổ, khiến cho Tần Trạm nhìn thấy chứng cớ thật rõ ràng.
Dấu tay trên cổ kia quá mức dữ tợn, rõ ràng cho thấy kẻ làm ra muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhìn nó, liệu có ai sẽ tin lời Tần Trạm nói.
Dấu tay trên cổ Luật chính là chứng cớ phạm tội của hắn, cho dù sau đó có hối hận đến thế nào cũng không cứu vãn được. Dấu tay cực kỳ chói mắt kia đâm thẳng vào trái tim Tần Trạm, khiến hắn càng hận chính bản thân mình.
Nếu không có dấu vết kia thì tốt biết bao. Trong lòng Tần Trạm hiện lên ýnghĩ như vậy, mãnh liệt đến tràn đầy tâm trí.
Chính Tần Trạm không thể nhìn thấy, nơi mi tâm của hắn chợt lóe lên một cái, không kịp khắc lấy biểu tình kinh ngạc của Luật vào đáy mắt, cơn đau đầu kịch liệt đã phá hủy tất cả suy nghĩ của hắn, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khôn cùng.
Cơn đau mãnh liệt khiến hai đầu gối Tần Trạm mất đi khí lực, quỵ xuống mặt đất, bản năng hắn muốn tìm một thứ để bám vào, tay không khỏi vươn ra, bắt lấy thứ gì đó. Lúc này, Tần Trạm không thấy được, một quang điểm vươn ra từ đầu ngón tay hắn, bay tới cổ Luật, quang huy màu ngân bạch tỏa ra, tiêu trừ đi dấu tay dữ tợn trên cổ y.
Khi Văn Nhân Lẫm tiến vào, liền nhìn thấy Tần Trạm đang quỳ trên mặt đất, tay siết chặt cổ tay của Văn Nhân Luật.
“Luật, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta không hề nhúng tay vào.” Nhìn thi thể vô cùng chật vật của Lam Vi, trên mặt Balberith không hề có chút thương hại cùng sợ hãi nào, tựa như trận hỗn loạn vừa rồi chưa hề phát sinh.
Bí thư dùng ánh mắt lãnh tĩnh, thế nhưng Luật lại thấy cả vẻ vô tội trong đó, nhìn Luật, ý nói, không phải hắn làm, hắn chỉ đá nàng một cái mà thôi, không hề giết nàng a.
“Ta biết.” Luật đương nhiên biết rõ chuyện này đều không phải do Balberith hay bí thư gây nên, kẻ giết Lam Vi là một nhân loại giống như nàng, thế nhưng, lúc này, hắn chẳng muốn liếc nhìn Balberith, dù chỉ là một cái. Tay hắn quả thật đã nhuốm máu rất nhiều người, nhưng hắn vẫn không thích loại cảm giác này, hắn lừa mình dối người, đứng ở phía xa thao túng mọi thứ, chưa từng trực tiếp đối diện với tử vong, mà hôm nay, máu của nhân loại đã đổ ngay trước mặt hắn, ghê tởm sao? Không, là một loại lạnh lẽo cùng bi ai, là bất đắc dĩ cùng tiếc nuối, thì ra sinh mệnh của nhân loại yếu ớt đến như vậy.
“Hối hận?” Balberith nhìn Luật, hỏi.
Luật chuyển ánh mắt đang nhìn chăm chú vào thi thể của Lam Vi sang Balberith, trong đôi mắt đen láy kia hiện lên vẻ lãnh khốc cùng kiên định, “Ta không hối hận.” Giác ngộ của hắn sẽ tuyệt đối không vì chuyện này mà sụp đổ.
Cho dù có thêm nhiều người chết trước mặt hắn nữa, hắn cũng sẽ không hối hận, chính hắn sẽ thừa nhận tất cả những oán hận của nhân loại, làm sao lại có thể vì chuyện như thế mà tan vỡ, máu, sẽ còn chảy trước mặt hắn nhiều hơn nữa.
“Ta tin.” Balberith mỉm cười, hắn đương nhiên tin tưởng, sự kiên cường cùng giác ngộ của Luật, dù ngôn ngữ của hắn luôn mang ý hoài nghi, nhưng trong lòng hắn lại không có nửa điểm nghi ngờ, bởi Luật cũng đem chính y đặt cược vào kết quả cuối cùng.
Bọn bảo tiêu không thể hiểu được những gì Luật cùng Balberith đang nói với nhau, việc bọn họ phải làm hiện giờ là xử lý thi thể này. Đội trưởng nhóm bảo tiêu đang thảo luận cùng bí thư, hắn không phải không muốn tìm cố chủ là Balberith nói chuyện, bất quá, khi Lam Vi bị đá ra cửa, nhìn tư thế của bí thư, hắn liền biết được là kiệt tác của ai, hoặc như lúc này, nhìn kỹ xảo cùng lực độ mà bí thư ngăn cản chính mình, đội trưởng đội bảo tiêu cũng sẽ không đơn thuần mà cho rằng y chỉ là một kẻ văn nhược (nho nhã yếu đuối).
Từ một bí thư trầm tĩnh văn nhược, phút chốc lại trở thành một cao thủ.
Khi nhóm bảo tiêu lật thi thể của Lam Vi lên, những người hơi thiếu kinh nghiệm chợt kích động kêu thành tiếng, đội trưởng đội bảo tiêu thuận thế quay sang nhìn, chỉ thấy trên khuôn mặt đầy máu đen, khóe miệng nàng hơi cong lên, tạo thành một nụ cười rất quỷ dị, vừa thỏa mãn, vừa an bình, tựa như đang rất hạnh phúc. Trạng thái ấy quỷ dị đến cực điểm, khiến cho nhóm bảo tiêu đều cảm thấy mao cốt tủng nhiên.
Phương thức tử vong kia kết hợp với nụ cười này, quả thực là vô cùng khủng bố, mấy người bảo tiêu theo tôn giáo, lúc này đều đã vẽ chữ thập trước ngực.
Tình huống khác thường ở tầng lầu của Balberith cũng bị các giám hộ viên ở lầu dưới phát hiện, vội vàng chạy lên xem xét, chỉ thấy một cỗ thi thể cùng những vết máu chưa khô trong phòng.
Đã xảy ra chuyện! Vừa thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng mọi người đều bật ra mấy chữ kia.
Đội trưởng đội bảo vệ lập tức thảo luận mọi chuyện cùng các bảo tiêu. Bí thư là người chứng kiến từ đầu đến cuối, đành phải đảm nhiệm trọng trách tường thuật lại quá trình xảy ra sự cố.
Bất kể là vì nguyên nhân gì, nơi này đã xảy ra án mạng là sự thật không thể chối cãi. Chỉ cần liên quan đến Balberith thì chuyện nhỏ cũng biến thành chuyện lớn, huống chi còn là án mạng. Giám hộ viên lập tức thông báo tin này với cấp trên.
Không bao lâu sau, các cơ quan có liên quan liền dùng tốc độ nhanh nhất triển khai hành động, chuyện này bởi có sự hiện diện của Balberith, đã là một sự kiện mang tầm cỡ quốc tế, phải xử lý như thế nào là việc quan trọng nhất hiện giờ. Trong lòng các nhân viên công tác thuộc các ngành này đều rủa xả Lam Vi, vì cớ gì nàng lại chạy đến đây gây chuyện điên rồ a. Tư liệu về Lam Vi cũng được trình lên trước mặt các thế lực khác nhau, bọn họ phải xác định xem trong vụ ám sát này có âm mưu gì không.
“Balberith, ta muốn cha mẹ của Lam Vi được sống tốt một chút.” Chuyển sang phòng khác, Luật đứng bên cửa sổ, quay lưng về Balberith, nói với y.
“Luật, ngươi không phải đang áy náy đấy chứ?” Balberith hỏi bằng ngữ khí đùa cợt.
Luật quay lại nhìn Balberith, trong mắt hắn chỉ có mỉa mai. Đối với Lam Vi, Luật không đồng tình, nếu đã làm thì phải gánh vác hậu quả, để những cảm xúc hắc ám lấn át lý trí của mình, đây là chỗ duy nhất của Lam Vi có thể khiến hắn cảm thấy có chút thương xót. Hắn muốn cha mẹ Lam Vi có thể sống tốt hơn một chút, không phải vì muốn bồi thường cho nàng, cũng không phải muốn chuộc tội, mà chỉ là cảm thương cho số phận của Lam Vi, rồi chợt dâng lên ý muốn giúp đỡ.
“Có ý nghĩa sao? Dù gì thì kết quả cuối cùng cũng giống nhau cả thôi.” Balberith chẳng hề quan tâm.
“Ít nhất trước khi mọi chuyện kết thúc, họ có thể có một khoảng thời gian an bình.” Đối với quan điểm của Balberith, Luật đưa ra một cách nhìn khác.
“Đây là nguyên nhân vì sao nhân loại lại đi đến bước này, không nghĩ đến hậu quả, chỉ quan tâm đến hiện tại.” Balberith cười giễu cợt.
“Đúng thế.” Luật cười châm chọc, “Cho nên, ta cũng là nhân loại.” Vì là nhân loại, nên mới có cách nghĩ như thế.
“Nếu đây là nguyện vọng của tế tư, thế thì ta sẽ thu xếp.” Balberith cũng không tranh cãi với Luật.
Mà, cho dù hắn không làm, cũng sẽ có người giải quyết. Chuyện giữa Luật và Lam Vi không thể gạt được một số kẻ có thế lực, hành vi xúc động kia của Lam Vi cũng có thể hiểu được, vài người thích giúp Luật thu thập cục diện cũng sẽ ra mặt, trong chuyện này, nếu nói Luật sai là tuyệt đối không đúng.
Lam Vi tới tìm Luật, vì ba trăm vạn mà đồng ý để Luật bao dưỡng nàng, quan hệ trước đây của Lam Vi cùng Luật cùng lắm là bạn học chung trường đại học, Luật không có khả năng cho nàng vay không tiền của mình. Giả như có loại đạo lý này, như thế những kẻ giàu đều nên cho người nghèo vay tiền sao? Cái chết của bạn trai Lam Vi, ngoại trừ việc từng đắc tội Luật ra, không có thêm bất cứ liên hệ nào khác, huống chi y chết không phải do Luật muốn, cũng không phải do Luật ra tay. Sự hư vinh nảy sinh trong lòng Lam Vi, có thể nói là do Luật tạo nên, thế nhưng, nếu không phải bản thân Lam Vi chính là người như thế, sao lại biến thành như vậy, hơn nữa, lại âm mưu tính kế cả hắn, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.
Tất nhiên, đây đều là nói trên góc độ lý trí, nếu đặt trong cái gọi là tình lý của nhân loại, Luật chính là kẻ sai. Cũng bởi vì cái sai kiểu này, mấy người kia sẽ sinh ra tâm lý có lỗi, muốn bù đắp cho cha mẹ của Lam Vi, vì không để lộ ra mối liên hệ với Luật, họ sẽ âm thầm giúp đỡ cha mẹ nàng.
Luật gật gật đầu, tiếp tục quay đầu về phía cửa sổ, nhìn đám người chịu trách nhiệm phong tỏa chung quanh khách sạn. Những nhân loại nhỏ bé giống như loài kiến. Nghĩ đến ánh mắt của Lam Vi, lại nhìn những người vây quanh khách sạn kia, đem ánh mắt oán hận của Lam Vi nhân lên vô số, đó là những gì mà bản thân hắn phải đối mặt.
Cứ hận đi. Ta đã sớm không còn bận tâm nữa.
Khi cửa chính bị mở ra, Luật quay đầu lại, nhìn hai thân ảnh đứng trước cửa, nhíu nhíu lông mày, là Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm.
Luật cũng không thấy kỳ quái khi thấy họ biết chuyện gì đã xảy ra, hắn biết chung quanh có ba nhóm người đang giám sát hắn, trong đó một nhóm là người của Tần Trạm. Chính là biểu tình lo lắng cùng kích động trên mặt của Tần Trạm lúc này lại khiến Luật cười lạnh trong lòng, thực biết cách diễn trò a, y rõ ràng muốn giết hắn.
Tần Trạm khi đến đây, ngay cả quân trang đều chưa kịp thay ra, huy hiệu trên vai hắn là đại biểu cho người có quyền cao chức trọng, cộng thêm thân phận cùng địa vị đặc thù, cho nên những nhân viên phong tỏa nơi này cũng không dám ngăn cản Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm. Tuy nhiên, người phụ trách đầy nhiệt huyết của tổ điều tra nào đó lại không may mắn như vậy, bởi vì người phụ trách những chuyện liên quan đến Balberith là kẻ đối địch của hắn.
Chức trách, địa vị ngang nhau, cả hai bên đều từng có xung đột, dẫn đến hậu quả là nhìn nhau không vừa mắt, ngươi muốn, ta càng không thích cho ngươi vừa ý, cho nên người của người phụ trách nhiệt huyết nào đó đều bị ngăn lại, không cho phép tiến vào. Hơn nữa, chuyện này cũng cần ngươidính tay vào sao? Kỳ thật, vụ án này rất đơn giản, chẳng qua vì liên lụy đến Balberith nên mới phiền toái, giải quyết thế nào cũng không phải việc của ngành bọn họ, bọn họ không có chức trách này, việc bọn họ phải làm là phải giám sát nhân viên ra vào cùng phong tỏa tin tức truyền ra ngoài mà thôi.
Nhìn người phụ trách đầy nhiệt huyết xuất hiện, người phụ trách vấn đề về Balberith liền biết tin tức đã lọt ra, sắc mặt đen lại, càng không nể nang mặt mũi của người phụ trách nhiệt huyết của tổ điều tra. Nếu cấp trên truy ra, ngươi lấn quyền của ngành khác, phải gánh vác trách nhiệm thế nào đây.
Văn Nhân Lẫm sau khi hiểu rõ tình huống cụ thể từ nhân viên công tác, liền ra khỏi phòng trước, đem nhiệm vụ trấn an Văn Nhân Luật giao cho Tần Trạm.
“Luật, ngươi không sao chứ?” Tần Trạm không nhìn thấy vị Balberith vô cùng nổi bật nào đó, ánh mắt hắn chỉ tập trung trên người Luật.
Hắn đi nhanh về phía Luật, chợt nghe Luật nói ra một câu đầy châm chọc, “Còn chưa chết, thật sự là có lỗi, nếu như ngươi muốn ăn mừng, xem ra còn phải chờ a.” Tần Trạm liền dừng lại, ngay khi chỉ còn cách Luật hai ba bước chân, cánh tay đang vươn ra cũng đành buông xuống.
“Luật, ta thực lo lắng cho ngươi.” Tần Trạm cố gắng làm vẻ mặt bình tĩnh nói. Đã trải qua việc buổi sáng, giờ đây lại nói thế này, sao Luật có thể tin a.
“Lo lắng?” Ngữ khí của Luật cao thêm hai phần, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Tần Trạm, làm gì phải diễn trò, kẻ muốn ta chết nhất chẳng phải là ngươi sao?”
Khóe miệng Luật hơi gợi lên một nụ cười lạnh, tay nâng lên, giật xuống khăn choàng cổ, khiến cho Tần Trạm nhìn thấy chứng cớ thật rõ ràng.
Dấu tay trên cổ kia quá mức dữ tợn, rõ ràng cho thấy kẻ làm ra muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhìn nó, liệu có ai sẽ tin lời Tần Trạm nói.
Dấu tay trên cổ Luật chính là chứng cớ phạm tội của hắn, cho dù sau đó có hối hận đến thế nào cũng không cứu vãn được. Dấu tay cực kỳ chói mắt kia đâm thẳng vào trái tim Tần Trạm, khiến hắn càng hận chính bản thân mình.
Nếu không có dấu vết kia thì tốt biết bao. Trong lòng Tần Trạm hiện lên ýnghĩ như vậy, mãnh liệt đến tràn đầy tâm trí.
Chính Tần Trạm không thể nhìn thấy, nơi mi tâm của hắn chợt lóe lên một cái, không kịp khắc lấy biểu tình kinh ngạc của Luật vào đáy mắt, cơn đau đầu kịch liệt đã phá hủy tất cả suy nghĩ của hắn, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khôn cùng.
Cơn đau mãnh liệt khiến hai đầu gối Tần Trạm mất đi khí lực, quỵ xuống mặt đất, bản năng hắn muốn tìm một thứ để bám vào, tay không khỏi vươn ra, bắt lấy thứ gì đó. Lúc này, Tần Trạm không thấy được, một quang điểm vươn ra từ đầu ngón tay hắn, bay tới cổ Luật, quang huy màu ngân bạch tỏa ra, tiêu trừ đi dấu tay dữ tợn trên cổ y.
Khi Văn Nhân Lẫm tiến vào, liền nhìn thấy Tần Trạm đang quỳ trên mặt đất, tay siết chặt cổ tay của Văn Nhân Luật.
Danh sách chương