Luật ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sopha mềm mại, vẫn là tư thái nhàn tản tùy ý như ngày thường, tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người khác trong phòng, một là gia gia của hắn, còn một là kẻ mà hắn nhìn không vừa mắt, hôm nay lại còn muốn giết chết hắn.

Hôm nay, là gia gia gọi hắn đến thư phòng này, còn tại sao Tần Trạm cũng có mặt ở đây, hắn không quan tâm. Sau khi hắn ngồi vào chỗ của mình, gia gia của hắn bắt đầu huyên thuyên về lợi ích quốc gia, lấy đủ loại đạo lý giáo dục hắn một lần. Rõ ràng đã đáp ứng điều kiện của Balberith, không nghĩ tới, hắn vẫn không thoát khỏi vận mệnh phải nghe mấy thứ vô nghĩa này.

Nhàm chán ngáp một cái, gia gia của hắn rốt cuộc cũng chuyển chủ đề vào trọng điểm, tiền căn hậu quả được trình bày rõ ràng, bất quá a, những chuyện này, hắn và Balberith đã đoán trước được, chỉ là không nghĩ bọn họ lại hành động nhanh như vậy mà thôi.

“Ý của các ngươi là muốn ta dùng tiền của mình để nuôi không một đám người.” Lời nói của  Luật vẫn độc địa như thường lệ.

“Luật, đây không phải là nuôi không, bọn họ đều người có ích cho quốc gia.” Đối với tôn tử đã từng có quá khứ bi thảm này, Văn Nhân lão gia tử chưa bao giờ lớn tiếng mắng mỏ, ngữ khí dù chưa đến mức ôn nhu, nhưng đối với xuất thân quân nhân như hắn mà nói, bình thản giống bây giờ đã có thể xem là cực kỳ hiền lành rồi, nếu người nói câu lúc nãy là kẻ khác, có khi đã bị hắn cho ngay một bạt tai.

“Đối với ta vô dụng.” Luật phản bác thực trực tiếp, cũng cực kỳ hữu lý, “Nuôi một đám người không có ích lợi gì cho ta, không phải nuôi không sao?”

“Luật, trong ngành đó, ngươi là lãnh đạo, ngươi có tư cách ra lệnh cho bọn họ.” Về điểm này, người đề xuất ý kiến cũng nghĩ đến, nếu như bỗng dưng mà bắt Luật bỏ tiền thì quả thật không tốt, đương nhiên là phải cho y đủ quyền lợi cũng như địa vị.

“Gia gia, đừng tưởng rằng ta là đứa ngốc.” Luật cười nhạo một tiếng. Tư cách, mệnh lệnh, hai từ này nghe ra thật nực cười.

“Sao lại nói vậy?” Văn Nhân lão gia tử có chút nghi hoặc, hắn không có ý nghĩ đó a.

“Một khi nhân loại đạt được lực lượng, sẽ không khỏi trở nên tự đại, cho dù không thể hiện ra ngoài, nhưng vẫn sẽ cảm thấy bản thân tài trí hơn người. Trong mắt “năng lực giả”, người bình thường chẳng là cái gì, đối với bọn họ, bọn họ mới là chủng người ưu tú nhất, người bình thường sẽ chỉ là một chủng loại kém cỏi mà thôi.” Ngôn từ của Luật cực kỳ thẳng thắn. “Muốn khống chế “năng lực giả”? Quyền, tiền có thể mua chuộc “năng lực giả”, nhưng không thể khống chế bọn họ được, muốn bọn họ tâm phục khẩu phục, chỉ có thể càng mạnh hơn so với bọn họ. Nói tư cách cùng mệnh lệnh, gia gia, có thể ngay cả các ngươi cũng không thể ra lệnh cho bọn họ, bởi vì các ngươi không có tư cách.”

Sau khi phát giác hạt giống có xu hướng lựa chọn những người từng tiếp xúc với Luật, Balberith cùng Luật liền chú ý đến, những vị nắm quyền lực trung ương ở Trung Quốc cũng có khả năng được lựa chọn. Vì cân nhắc cho thế cục, mà tuổi tác của những vị ấy cũng không thích hợp để tiếp nhận hạt giống, cho nên, Luật liên thủ cùng Balberith, hủy bỏ tư cách của bọn họ.

Văn Nhân lão gia tử chăm chú nhìn tôn tử mà mình vẫn xem là hoàn khố, Luật có thể nói ra những lời này cũng đủ để thuyết minh trí tuệ của y tuyệt đối không tầm thường, bởi vì ngay cả bọn họ cũng chỉ nghĩ đến ảnh hưởng và sự thay đổi mà “năng lực giả” mang đến cho thế giới, nhưng chưa từng cân nhắc vấn đề tâm tính của bọn họ. Từ lời nói của Luật cũng có thể thấy được, trên phương diện tâm tính của con người, y am hiểu đến mức nào.

Không sai, giống như khi một người bình thường đột nhiên nhận được quyền thế và tiền tài, lúc bắt đầu sẽ sợ hãi hoặc kinh hỉ một thời gian, nhưng kèm theo đó là bị sự đột ngột ấy che mờ lý trí, những bất mãn cùng dục vọng trong quá khứ cũng sẽ bị phóng đại trong thoáng chốc. Vì thay đổi, vì dục vọng của chính mình, những thứ đột nhiên có được kia sẽ trở thành công cụ đắc lực nhất để thay đổi thứ mà bọn họ muốn, để thỏa mãn những dục vọng của bọn họ. Thế nhưng, chính là bởi vì cái gì cũng không hiểu, cho nên những chuyện xảy ra sau đó sẽ trở thành tai họa.

Mà hiện tại, thứ bọn họ có được không phải là quyền thế hay tiền tài, mà là lực lượng, là thứ có thể dùng để lấy được quyền và tiền. Bản thân con người thời nay đã ích kỷ, nếu có được lực lượng, sao có thể không nghĩ mình đặc thù, sao có thể không sinh ra loại ý tưởng tự đại như cho rằng mình là chủ nhân của thế giới, sau đó dùng lực lượng bất khả tư nghị kia tùy ý làm bậy, như vậy, tai họa sẽ còn lớn hơn nữa.

“Loại chuyện này sẽ không phát sinh.” Tần Trạm lúc này mới mở miệng, kiên định nhìn Luật. Thái độ của hắn, không chỉ là biểu thị kiên quyết sẽ hoàn toàn khống chế được ngành sắp thành lập đối với Văn Nhân lão gia tử cùng thượng tầng, mà còn là cam đoan sẽ ước thúc các “năng lực giả” để bọn họ vẫn sẽ chịu khống chế bởi luật pháp quốc gia như trước, sẽ không phát sinh chuyện họ dùng năng lực tùy ý làm bậy như Luật nói, đồng thời cũng tỏ vẻ, chỉ cần có hắn ở, sẽ không có chuyện Luật không thể ra lệnh cho những người kia.

“Đừng nên nói chắc chắn như thế, Tần Trạm, ngươi không thể cam đoan cái gì.” Đối với lời nói của Tần Trạm, thái độ của Luật tràn ngập khinh thường cùng châm chọc. “Ngươi không phải vô địch, Tần Trạm, hay là, vì có được lực lượng, nên ngươi bắt đầu nhìn không thấy bản thân mình rồi sao?”

“Không, ta thấy rõ, nhưng ta tin tưởng chính mình có thể nắm giữ thế cục, không phải vì có lực lượng này, mà là vì ta là Tần Trạm, ta muốn làm, thì chắc chắn sẽ làm được.” Ngoại trừ những chuyện liên quan đến ngươi, Luật, ngươi ngoại lệ duy nhất của ta.

Nói thực ra, đây là lần đầu tiên Luật nhìn thấy Tần Trạm thể hiện phong thái tự tin, bá đạo như vậy trước mặt hắn. Tuy vẫn biết Tần Trạm trong ngoài không đồng nhất, không nghĩ đến, hắn còn nhìn không ra khí phách cùng sự quyết đoán khắc trong xương cốt của y. Tần Trạm lúc này, tràn ngập khí thế của thượng vị giả không thua gì Balberith, khuôn mặt vốn ôn hòa tao nhã cũng trở nên cực kỳ sắc bén, chẳng trách y có thể sống sót trên chiến trường lâu như vậy.

Không thể không nói, Luật thực thưởng thức Tần Trạm lúc này, không giống với Tần Trạm luôn yếu thế mỗi khi đối diện với hắn. Đúng vậy, yếu thế, không biết tại sao mà trong sự dung túng của Tần Trạm đối với hắn, Luật luôn cảm giác được điều đó. Đối với vấn đề này, hắn vẫn cảm thấy khó hiểu. Phải biết rằng, so với Tần Trạm, hắn thật sự không có chỗ nào khiến người ta yêu thích hay tán thưởng, dựa theo lẽ thường mà nói, giữa một hoàn khố và một tinh anh có gia thế không thua kém nhau bao nhiêu, khi đứng trước mặt tinh anh, hoàn khố thường sinh ra cảm giác tự ti, xấu hổ cùng yếu thế, nhưng giữa hắn và Tần Trạm lại đảo ngược, Tần Trạm luôn là người yếu thế mỗi khi đứng trước một kẻ hoàn khố là hắn, quả thật là không tài nào hiểu nổi.

“Ngươi như thế này, thật sự thuận mắt hơn bình thường.” Luật hiếm khi nói được một câu dễ nghe với Tần Trạm.

Biểu tình của Tần Trạm lập tức đờ ra, bởi vì Luật đang khen hắn. Đây là lần đầu tiên Luật nói với hắn một câu dễ nghe, lần đầu tiên trong ánh mắt Luật có sự tán thưởng khi nhìn hắn. Tần Trạm có thể nghe được tim mình đang đập kịch liệt, bộ não tựa như đã dừng hoạt động, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì, càng không thể tưởng được chính là cảm giác có thể nói là ngượng ngùng đã mất đi từ lâu, giờ lại từ từ dâng lên trong lòng.

Luật có chút bất ngờ, hắn nhìn thấy gì, khuôn mặt của Tần Trạm, sau khi dại ra một lúc liền ửng hồng, sau đó, toàn bộ đổi thành màu đỏ thẫm.

“Ha ha ha ha ha,” Luật nhịn không được, phá ra cười như điên, bởi vì hiếm khi có thể nhìn thấy Tần Trạm đỏ mặt.

Ở nơi xa, Balberith cũng nhìn thấy biểu tình xấu hổ của Tần Trạm, phản ứng còn khoa trương hơn cả Luật, chôn toàn bộ người vào sopha, một tay liên tục đập vào phần nệm bên dưới, cười đến chảy nước mắt. Quá thú vị, thật sự quá thú vị, thì ra tên Tần Trạm này ngây thơ đến như vậy a, Luật chỉ là khen ngợi y một lần, chỉ là có chút tán thưởng đối với y mà thôi a.

Nhiệt độ nóng rực bốc lên trên mặt khiến cho Tần Trạm hiểu được mình thất thố đến mức nào, mà Văn Nhân lão gia tử đưa lưng về phía hắn nên không biết chuyện gì đã xảy ra, khi y quay đầu lại xem thử thì hắn đã quay đầu sang hướng khác, không để y nhìn thấy sự thất thố của mình.

Văn Nhân lão gia tử nhìn Luật đang cười cực kỳ thoải mái, lại nhìn Tần Trạm đang quay mặt về phía khác, trong đầu không ngừng tự hỏi, đây là làm sao vậy? Sau đó, hắn ngồi thẳng lại trên ghế, chờ tôn tử nhà mình cười xong.

Tần Trạm nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, mạt đỏ ửng trên mặt lúc này đã tan biến, hắn quay lại nhìn Luật vẫn còn đang cười đến gần như đau sốc hông, ánh mắt liền trở nên nhu hòa.

Đây là lần đầu tiên Luật vì hắn mà lộ ra nụ cười thoải mái đến thế, không phải cười nhạo, cười lạnh, cười khinh thường, cũng không phải nụ cười đẹp như liên hoa nở rộ mà hắn nhớ mãi không quên. Nụ cười này của Luật, tiêu sái tự tại như thế, thoải mái vui sướng như thế, không phải vì người khác, mà là vì hắn. Tần Trạm lẳng lặng khắc nụ cười này vào trong trí nhớ, giữ lại trong lòng, để về sau hắn còn có thể hồi tưởng lại, rằng hắn và Luật cũng từng có một lần vui vẻ.

“Luật, ngươi cười đủ chưa?” Văn Nhân lão gia tử thấy tôn tử nhà mình cười đến mức không ngừng được, rốt cuộc cũng nghĩ đến chuyện ngăn cản.

“Chưa… chưa đủ…” Bởi vì cười quá nhiều nên thanh âm của Luật trở nên đứt quãng, hắn đã cười đến đau cả bụng.

Tần Trạm rời khỏi chỗ đứng của mình, rót cho Luật một ly nước.

“Uống chút nước đi, cười nhiều quá sẽ khát.” Tần Trạm quan tâm nói.

Lúc này, Luật đã thu lại nụ cười chân thật của mình, một lần nữa mang lên tiếu dung ngạo mạn khiến người ta chán ghét. Tần Trạm vừa rồi cố nhiên rất buồn cười, nhưng hắn cũng sẽ không thay đổi cách nhìn với Tần Trạm, hắn chán ghét y, vẫn là chán ghét.

“Không hạ độc?” Luật không tiếp, nhìn Tần Trạm, lại tiếp tục nói ra những lời độc địa.

Tần Trạm siết chặt cái ly, cảm giác vui sướng cùng hạnh phúc vừa rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa, chỉ thấy sự đau đớn và bi thương quen thuộc dâng lên trong lòng.

“Bất quá, ngươi cũng sẽ không trắng trợn như vậy.” Luật vừa định nhận lấy cái ly, rốp một tiếng, dưới lực tay đã được cường hóa của Tần Trạm, cái ly bất hạnh vỡ nát.

May mà nước ấm nên bàn tay của Tần Trạm mới không bị phỏng, bất quá, hắn không để ý đến tay của mình như thế nào, bởi vì nước cũng đã rơi xuống đầu gối Luật.

“Luật, ngươi không sao chứ?” Tần Trạm lập tức ngồi xuống xem xét Luật có bị phỏng hay không. Hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao hắn cứ thương tổn Luật hết lần này đến lần khác? Cho dù không tin vào số mệnh, hắn cũng bắt đầu cảm thấy hôm nay chắc chắn là ngày xui của hắn.

Luật liền đẩy bàn tay của Tần Trạm đang muốn đặt lên đầu gối của hắn để kiểm tra, “Ngươi cũng chưa bị sao, ta có thể có vấn đề gì?” Người này vẫn thích giả vờ như vậy, y bị nước đổ lên cả một bàn tay, sao lại không biết nước lạnh hay nóng? Chỉ giỏi giả vờ, nếu nước thật sự nóng, bị đau đầu tiên cũng là y.

Luật đứng lên, nói, “Ta đồng ý yêu cầu của các ngươi, nhưng có một vấn đề, chính là ta chỉ nuôi những kẻ biết nghe lệnh, nếu không nghe mệnh lệnh của ta, như vậy, thật có lỗi, ta không có hứng thú nuôi những kẻ có ác ý, sẽ gây bất lợi, hoặc đối địch với ta.” Hắn không phải Balberith, không có loại hứng thú ác liệt này. Vừa nghĩ như vậy, Luật lại nghĩ, đến thời điểm thẩm phán cuối cùng, những người này tất nhiên đều sẽ đối địch với hắn, vậy chẳng phải hắn và Balberith cũng giống nhau sao. Luật không nói tiếp được nữa.

Ôm tâm tình rối rắm, Luật không hề nhìn Tần Trạm vẫn đang ngồi chồm hổm trên sàn nhà, quay lưng rời đi, bắt đầu làm tâm lý kiến thiết, không tính, chuyện này không bao gồm thẩm phán cuối cùng.

END 39.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện