“Giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận thế” là dịch bệnh.” Đối với các câu hỏi của Luật, Balberith luôn trả lời không chút giấu giếm.
“Tại sao lại chọn dịch bệnh?” “Ngày Tận thế” diễn ra bằng phương thức gì, căn bản không quan trọng, bởi vì hắn không thể sửa đổi quyết định của Balberith, chỉ là hắn không rõ nguyên nhân y lựa chọn dịch bệnh mà thôi.
“Giai đoạn thứ nhất của “Ngày Tận thế” là thiên tai quy mô lớn, vừa là cảnh báo cho nhân loại, vừa để tu chỉnh thế giới. Giai đoạn thứ hai, nếu còn dùng phương thức như vậy, thì quy mô còn phải lớn hơn nữa, mà ta cũng không thích làm thế.”
Luật cảm thấy, câu nói sau cùng tuyệt đối mới là nguyên nhân để Balberith quyết định sửa đổi phương thức cho “Ngày Tận thế”.
“Thứ nhân loại sợ nhất luôn là lão bệnh tử, chẳng qua, “lão” là quyền lợi của thời gian, “tử” là kết cục được chú định của nhân loại, cho nên ta liền dùng “bệnh” thôi.”
Lời giải thích này cũng không thể thay đổi được sự chắc chắn của Luật về nguyên nhân thay đổi của Balberith.
“Bệnh mà ngươi nói cũng không phải là loại bệnh bình thường phải không?” Luật ngắt lời.
Balberith đáp lại bằng một nụ cười tán thưởng, nói, “Luật, ngươi quả nhiên rất hiểu ta. Dịch bệnh ta nhắc đến quả thật không phải là loại dịch bệnh đã từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại, tuy cũng đã khiến rất nhiều người phải chết, thế nhưng không thể dùng được. Nhân loại có thể sẽ sợ hãi, có thể sẽ rơi vào khủng hoảng, nhưng vẫn chưa đủ để dùng cho “Ngày Tận thế”.” Đôi mắt xanh thẳm của hắn thoáng biến sang màu đỏ tươi, đó làbiểu hiện của sự bình tĩnh trước cơn giông.
“Sức tưởng tượng phong phú của nhân loại đã cho ta rất nhiều gợi ý.” Lúc này, Balberith thừa nhận khả năng của nhân loại làm cho Luật cảm thấy cực kỳ không ổn.
Từ lực lượng hạt giống đến cái tên Long Tổ này, Luật đã nhận thấy được, phương diện giải trí phong phú của nhân loại đã ảnh hưởng đến Balberith không ít, lại còn không phải ảnh hưởng tốt, mà là khiến cho y trở nên càng có nhiều thú vui ác độc, phong cách hành sự cũng càng trở nên quỷ dị. Đối với nhân loại mà nói, đây không phải chuyện tốt, mà với hắn, cũng không phải, không là vì liên quan đến những người khác, mà là vì quan hệ cộng sự giữa hắn và y.
Nghe Balberith nói như vậy, trong đầu Luật tự động hiện lên tất cả các loại giả tưởng nói về mạt thế của nhân loại. Phải nói, nhân loại thật sự là kỳ quái, đối với mạt thế cũng có thể tràn ngập ảo tưởng, chỉ là, tình huống được cứu vớt sẽ không xuất hiện như những ảo tưởng đó, bởi vì trong hiện thực, không có ai là diễn viên chính, cho nên sẽ không có ai vì là vai chính mà tìm được đường sống trong chỗ chết, có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này. May mắn là sẽ có, nhưng tuyệt đối không phải lúc nào cũng được như vậy.
Nói đến các ảo tưởng của nhân loại về các loại dịch bệnh, hắn sẽ nhớ đến một loạt các dịch bệnh đáng sợ xuất phát từ tự nhiên và một loại bệnh độc nhân tạo, trong đó, ấn tượng khắc sâu nhất chính là loại bệnh độc nhân tạo này, là thứ mang đến tai họa lớn nhất.
“Ngươi nói không phải là…?” Hắn không khỏi trừng lớn mắt vì khiếp sợ.
“Luật, ngươi hẳn đã đoán được, nói ra xem nào.” Balberith hứng thú mười phần nhìn Luật, chờ đợi đáp án.
“Virus sinh hóa.” Luật gian nan phun ra bốn chữ.
“Đã đoán đúng.” Balberith vỗ tay khen ngợi khi Luật đưa ra đáp án chính xác. “Luật, ngươi không cảm thấy virus sinh hóa là thứ thích hợp nhất cho giai đoạn hai của “Ngày Tận thế” hay sao?” Đem so với sắc mặt khó coi của Luật, biểu tình của Balberith lại trông càng có vẻ thoải mái. “Nhân loại tự giết lẫn nhau, trước tiên thể nghiệm cái gì gọi là “mạt thế”, mà những người sở hữu dị năng cũng sẽ không chết hết, còn có thể làm cho địa vị của bọn hắn được đề cao, khiến lòng tự phụ bành trướng. Như vậy, khi thẩm phán cuối cùng đến, biểu tình của bọn hắn nhất định sẽ càng thú vị hơn.” Balberith ác ý cười.
“Ngươi tìm được nó ở đâu?” Luật không cho rằng Balberith sẽ tự tạo ra cái thứ này.
“Là ở đây.” Trong không khí, một màn ảnh chiếu hình một căn phòng thí nghiệm màu trắng xuất hiện, bên trong ống nghiệm có đầy đủ các loại thân thể nhìn như quái vật.
Luật có thể đoán được, những quái vật đó nguyên bản vốn là người, mà hiện tại, bọn họ, phải gọi là chúng nó, đã không còn bộ dạng của một con người nữa.
Vì sự sợ hãi đối với tử vong, khát vọng được trường sinh bất lão, vì trốn tránh tử vong, và chấp nhất trường sinh bất lão, nhân loại sẽ làm tất cả để thực hiện được điều đó, cho nên tất cả hy sinh, cũng như tất cả tội ác đều được xem là không thể tránh khỏi. Những vật hy sinh này, những tội lỗi hắc ám này, trước mặt ích lợi của nhân loại đều là không đáng giá nhắc đến, bọn họ chỉ thấy vui mừng khi có được thành quả.
Thế nhưng, hắn chính là thấy được. Hắn không thể giả vờ như không thấy, cũng không thể tìm lý do biện minh cho tội ác của nhân loại, đây chính là căn nguyên khiến hắn thống khổ, hắn nhìn thấy một mặt tốt đẹp của nhân loại, cũng nhìn thấy một mặt tội lỗi của bọn họ, vừa cảm thấy bọn họ có thể được tha thứ, lại vừa cảm thấy bọn họ đều là tội không thể tha.
Hắn đang mâu thuẫn chuyện gì, không phải đã sớm quyết định rồi sao? Trong con ngươi chỉ còn lại sự lạnh lùng, “Nhân loại dùng vũ khí có phạm vi sát thương lớn sẽ gây ra tai họa cho thế giới.” Không cầu tình cho nhân loại, lập trường của hắn chỉ nên vì thế giới mà suy nghĩ.
“Sẽ không, nhân loại sẽ không dùng được những vũ khí kia.” Balberith sẽ tự mình tìm kiếm lạc thú, nhưng hắn sẽ không làm hại thế giới này. Sau khi virus sinh hóa bùng nổ, chỉ cần hơi có chút đầu óc là sẽ đoán được, sớm muộn gì nhân loại cũng sẽ dùng đến vũ khí hạt nhân, hắn sao có thể không đề phòng trước được. Giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận thế”, bọn họ sẽ không trực tiếp ra tay, nhưng tuyệt đối sẽ can thiệp, không cho nhân loại sử dụng những vũ khí kia.
“Khi nào thì bắt đầu?” Thanh âm của Luật phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
“Chờ đại hội thi đấu lần này chấm dứt đi, dù sao cũng nên để nhân loại có dịp vui chơi thỏa thích đã, ta là một người rất thấu tình đạt lý a. Cho nên, Luật, ngươi cũng diễn tấu một khúc đi, để cho nhân loại có thể nghe thấy âm nhạc tuyệt vời nhất trước khi diệt vong.” Đề tài đến đây, Balberith quay lại đề nghị lúc đầu.
“Ta đã biết.” Đây là áy náy của hắn đối với nhân loại, sự bồi thường nhỏ đến mức không đáng nhắc đến này không thể khiến hắn thấy thoải mái hơn, chỉ là hắn muốn làm như vậy, diễn tấu một khúc, vì để cho tâm hồn của nhân loại cảm nhận được cái gì gọi là tinh thuần, “Khi nào thì bắt đầu?”
“Alek.” Balberith gọi ra một cái tên.
Đây là một nam tử tóc xám với đôi con ngươi màu đỏ, ngũ quan anh tuấn, thâm thúy, sắc bén giống như được dùng dao khắc ra, có cảm giác giống như một pho tượng bằng đá cẩm thạch, lạnh lẽo, vô tình. Hắn chính vị nhân sĩ đặc thù không thuộc quyền điều khiển của Balberith kia.
“Balberith bệ hạ.” Đối với Balberith, Alek có sợ hãi, tự nhiên cũng sẽ biểu hiện thái độ cung kính. “Tế Tư đại nhân.” Còn trong ánh mắt nhìn Luật lại là sự cuồng nhiệt và kính ngưỡng.
“Alek, ngươi có nguyện ý vì Tế Tư mà trả giá sinh mệnh của ngươi không?” Balberith hỏi.
“Ngươi muốn làm gì?” Luật lập tức nhìn Balberith một cách đầy cảnh giác.
“Ta nguyện ý.” Đồng thời, Alek cũng đưa ra câu trả lời.
Luật quay lại nhìn Alek, Balberith thì không để ý tới Luật.
“Giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận thế” sẽ do ngươi chủ trì.” Balberith ra lệnh cho Alek.
“Vinh hạnh của ta.” Alek vui vẻ lĩnh mệnh.
“Alek.” Luật nhíu mày, gọi.
“Tế Tư đại nhân, xin để cho ta làm đi, Người nhân từ, ôm lấy sự từ bi đối với nhân loại, cho nên khi thương tổn bọn họ, tâm Người sẽ đau. Trước khi thẩm phán cuối cùng đến, hãy để cho ta thay Người làm việc này, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ trong lòng Người.” Alek cúi đầu thật thấp, khiêm tốn và kiên định nói. Tín ngưỡng duy nhất của hắn là Tế Tư, vì Tế Tư, hắn có thể dâng lên sinh mệnh hèn mọn của hắn, chỉ cần hữu dụng cho Tế Tư, hắn tuyệt đối không tiếc mạng tiện này, nếu không có Tế Tư, hắn đã sớm chết rồi.
“Sát hại đồng loại là một loại thống khổ.” Luật không muốn khiến y cảm thấy thống khổ giống như hắn đã phải chịu.
“Tế Tư đại nhân, ta không phải nhân loại.” Đây là sự khác biệt giữa hắn và Tế Tư đại nhân, Tế Tư đại nhân xem mình là nhân loại, mà hắn, tuyệt đối không cho rằng mình là nhân loại. Đối với hắn, ngoại trừ Tế Tư đại nhân, nhân loại đều là dơ bẩn, đều là những kẻ mang đầy tội lỗi.
Luật thấy được sự oán hận trong mắt Alek. Việc y oán hận nhân loại, hắn không cảm thấy bất ngờ, bởi vì năm ấy, hắn cũng đã từng hận nhân loại như thế, mà những gì y phải trải qua còn bi thảm hơn cả hắn. Có điều, hắn cứu Alek về, không phải vì muốn y cống hiến cho mình, “Ngươi sẽ chết.” Alek cố nhiên rất mạnh, nhưng vẫn có điểm yếu trí mạng, sự tồn tại của dị năng giả không thể uy hiếp được hắn, Balberith, cùng với thuộc hạ của Balberith, thế nhưng có thể uy hiếp được tồn tại không thuộc cùng cấp bậc với bọn hắn như Alek. Balberith tuyệt đối sẽ không có tâm đồng tình để ra tay cứu lấy sinh mệnh của Alek, mà Alek, một khi nhận mệnh lệnh này của Balberith, thì phải có giác ngộ sẽ mất mạng. Chẳng lẽ, y muốn chết sao? “Có thể trả giá sinh mệnh vì Người, là hạnh phúc cả đời của ta.” Nhìn Luật, Alek nở một nụ cười sáng lạn đến cực điểm, khiến ngũ quan của hắn trở nên nhu hòa mà kiên cường, nụ cười ấy, thể hiện niềm hạnh phúc lớn đến mức có thể khiến người ta phải rơi lệ.
Biết không thể thay đổi suy nghĩ của y, Luật cũng không khuyên bảo gì thêm nữa, có một số chuyện, sau khi đã quyết định sẽ tuyệt đối không thay đổi, hắn như thế, y cũng là như thế. Luật đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Nhân loại còn bao nhiêu thời gian?” Trước khi đi, hắn hỏi Balberith vấn đề cuối cùng.
“Khoảng năm năm.” Balberith đưa ra thời gian tương đối cụ thể. “Luật, nhân loại không có hy vọng đâu.” Nhìn theo bóng lưng y, Balberith nói.
Luật hơi ngừng cước bộ, nhưng không quay đầu lại, “Ta sẽ cho bọn họ hy vọng.” Nhân loại đã không thể bắt lấy hy vọng xa vời kia, nhưng như vậy không có nghĩa nhân loại sẽ diệt vong, con đường sinh tồn cuối cùng kia sẽ do hắn tạo ra.
“Đáng giá không? Luật, ngươi là Tế Tư, cho dù nhân loại có chết hết, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến ngươi cả.” Là Tế Tư, Luật sẽ được đặc xá, y sẽ không chết vì thẩm phán cuối cùng. Vậy mà, y lại lựa chọn con đường tồi tệ nhất cho mình, nhân loại thật sự đáng giá để làm vậy sao?
“Nếu trên đời chỉ còn lại một mình ta, thế giới như vậy, ta sẽ không thể sống nổi,” Luật xoay người nhìn Balberith, “Nhân loại là loại sinh vật sống theo cộng đồng, cho dù ta là Tế Tư, ta vẫn là nhân loại, cũng sẽ không thể sống mà không có quần thể này.” Nói xong, hắn liền biến mất vô tung.
“Nhân loại,” Trong mắt Balberith không có đồng tình, thương hại, cũng không có thương cảm đối với Luật, hắn là Hủy diệt chi quân – Balberith, có tính cách, nhưng không có cảm tình, cho nên hắn sẽ không cảm thấy bất cứ cái gì, cho dù đó là vì Luật. “Hy vọng kỳ thật vẫn luôn đi theo các ngươi a.” Có một số chuyện, cho dù Luật là Tế Tư cũng không quá rõ ràng, không phải là vì không tin Luật, mà đơn giản là vì không thể để y biết.
Kết quả như thế nào, phải đợi sau khi thẩm phán cuối cùng xảy ra mới biết được.
END 49.
“Tại sao lại chọn dịch bệnh?” “Ngày Tận thế” diễn ra bằng phương thức gì, căn bản không quan trọng, bởi vì hắn không thể sửa đổi quyết định của Balberith, chỉ là hắn không rõ nguyên nhân y lựa chọn dịch bệnh mà thôi.
“Giai đoạn thứ nhất của “Ngày Tận thế” là thiên tai quy mô lớn, vừa là cảnh báo cho nhân loại, vừa để tu chỉnh thế giới. Giai đoạn thứ hai, nếu còn dùng phương thức như vậy, thì quy mô còn phải lớn hơn nữa, mà ta cũng không thích làm thế.”
Luật cảm thấy, câu nói sau cùng tuyệt đối mới là nguyên nhân để Balberith quyết định sửa đổi phương thức cho “Ngày Tận thế”.
“Thứ nhân loại sợ nhất luôn là lão bệnh tử, chẳng qua, “lão” là quyền lợi của thời gian, “tử” là kết cục được chú định của nhân loại, cho nên ta liền dùng “bệnh” thôi.”
Lời giải thích này cũng không thể thay đổi được sự chắc chắn của Luật về nguyên nhân thay đổi của Balberith.
“Bệnh mà ngươi nói cũng không phải là loại bệnh bình thường phải không?” Luật ngắt lời.
Balberith đáp lại bằng một nụ cười tán thưởng, nói, “Luật, ngươi quả nhiên rất hiểu ta. Dịch bệnh ta nhắc đến quả thật không phải là loại dịch bệnh đã từng xuất hiện trong lịch sử nhân loại, tuy cũng đã khiến rất nhiều người phải chết, thế nhưng không thể dùng được. Nhân loại có thể sẽ sợ hãi, có thể sẽ rơi vào khủng hoảng, nhưng vẫn chưa đủ để dùng cho “Ngày Tận thế”.” Đôi mắt xanh thẳm của hắn thoáng biến sang màu đỏ tươi, đó làbiểu hiện của sự bình tĩnh trước cơn giông.
“Sức tưởng tượng phong phú của nhân loại đã cho ta rất nhiều gợi ý.” Lúc này, Balberith thừa nhận khả năng của nhân loại làm cho Luật cảm thấy cực kỳ không ổn.
Từ lực lượng hạt giống đến cái tên Long Tổ này, Luật đã nhận thấy được, phương diện giải trí phong phú của nhân loại đã ảnh hưởng đến Balberith không ít, lại còn không phải ảnh hưởng tốt, mà là khiến cho y trở nên càng có nhiều thú vui ác độc, phong cách hành sự cũng càng trở nên quỷ dị. Đối với nhân loại mà nói, đây không phải chuyện tốt, mà với hắn, cũng không phải, không là vì liên quan đến những người khác, mà là vì quan hệ cộng sự giữa hắn và y.
Nghe Balberith nói như vậy, trong đầu Luật tự động hiện lên tất cả các loại giả tưởng nói về mạt thế của nhân loại. Phải nói, nhân loại thật sự là kỳ quái, đối với mạt thế cũng có thể tràn ngập ảo tưởng, chỉ là, tình huống được cứu vớt sẽ không xuất hiện như những ảo tưởng đó, bởi vì trong hiện thực, không có ai là diễn viên chính, cho nên sẽ không có ai vì là vai chính mà tìm được đường sống trong chỗ chết, có thể tiếp tục tồn tại trên thế giới này. May mắn là sẽ có, nhưng tuyệt đối không phải lúc nào cũng được như vậy.
Nói đến các ảo tưởng của nhân loại về các loại dịch bệnh, hắn sẽ nhớ đến một loạt các dịch bệnh đáng sợ xuất phát từ tự nhiên và một loại bệnh độc nhân tạo, trong đó, ấn tượng khắc sâu nhất chính là loại bệnh độc nhân tạo này, là thứ mang đến tai họa lớn nhất.
“Ngươi nói không phải là…?” Hắn không khỏi trừng lớn mắt vì khiếp sợ.
“Luật, ngươi hẳn đã đoán được, nói ra xem nào.” Balberith hứng thú mười phần nhìn Luật, chờ đợi đáp án.
“Virus sinh hóa.” Luật gian nan phun ra bốn chữ.
“Đã đoán đúng.” Balberith vỗ tay khen ngợi khi Luật đưa ra đáp án chính xác. “Luật, ngươi không cảm thấy virus sinh hóa là thứ thích hợp nhất cho giai đoạn hai của “Ngày Tận thế” hay sao?” Đem so với sắc mặt khó coi của Luật, biểu tình của Balberith lại trông càng có vẻ thoải mái. “Nhân loại tự giết lẫn nhau, trước tiên thể nghiệm cái gì gọi là “mạt thế”, mà những người sở hữu dị năng cũng sẽ không chết hết, còn có thể làm cho địa vị của bọn hắn được đề cao, khiến lòng tự phụ bành trướng. Như vậy, khi thẩm phán cuối cùng đến, biểu tình của bọn hắn nhất định sẽ càng thú vị hơn.” Balberith ác ý cười.
“Ngươi tìm được nó ở đâu?” Luật không cho rằng Balberith sẽ tự tạo ra cái thứ này.
“Là ở đây.” Trong không khí, một màn ảnh chiếu hình một căn phòng thí nghiệm màu trắng xuất hiện, bên trong ống nghiệm có đầy đủ các loại thân thể nhìn như quái vật.
Luật có thể đoán được, những quái vật đó nguyên bản vốn là người, mà hiện tại, bọn họ, phải gọi là chúng nó, đã không còn bộ dạng của một con người nữa.
Vì sự sợ hãi đối với tử vong, khát vọng được trường sinh bất lão, vì trốn tránh tử vong, và chấp nhất trường sinh bất lão, nhân loại sẽ làm tất cả để thực hiện được điều đó, cho nên tất cả hy sinh, cũng như tất cả tội ác đều được xem là không thể tránh khỏi. Những vật hy sinh này, những tội lỗi hắc ám này, trước mặt ích lợi của nhân loại đều là không đáng giá nhắc đến, bọn họ chỉ thấy vui mừng khi có được thành quả.
Thế nhưng, hắn chính là thấy được. Hắn không thể giả vờ như không thấy, cũng không thể tìm lý do biện minh cho tội ác của nhân loại, đây chính là căn nguyên khiến hắn thống khổ, hắn nhìn thấy một mặt tốt đẹp của nhân loại, cũng nhìn thấy một mặt tội lỗi của bọn họ, vừa cảm thấy bọn họ có thể được tha thứ, lại vừa cảm thấy bọn họ đều là tội không thể tha.
Hắn đang mâu thuẫn chuyện gì, không phải đã sớm quyết định rồi sao? Trong con ngươi chỉ còn lại sự lạnh lùng, “Nhân loại dùng vũ khí có phạm vi sát thương lớn sẽ gây ra tai họa cho thế giới.” Không cầu tình cho nhân loại, lập trường của hắn chỉ nên vì thế giới mà suy nghĩ.
“Sẽ không, nhân loại sẽ không dùng được những vũ khí kia.” Balberith sẽ tự mình tìm kiếm lạc thú, nhưng hắn sẽ không làm hại thế giới này. Sau khi virus sinh hóa bùng nổ, chỉ cần hơi có chút đầu óc là sẽ đoán được, sớm muộn gì nhân loại cũng sẽ dùng đến vũ khí hạt nhân, hắn sao có thể không đề phòng trước được. Giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận thế”, bọn họ sẽ không trực tiếp ra tay, nhưng tuyệt đối sẽ can thiệp, không cho nhân loại sử dụng những vũ khí kia.
“Khi nào thì bắt đầu?” Thanh âm của Luật phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
“Chờ đại hội thi đấu lần này chấm dứt đi, dù sao cũng nên để nhân loại có dịp vui chơi thỏa thích đã, ta là một người rất thấu tình đạt lý a. Cho nên, Luật, ngươi cũng diễn tấu một khúc đi, để cho nhân loại có thể nghe thấy âm nhạc tuyệt vời nhất trước khi diệt vong.” Đề tài đến đây, Balberith quay lại đề nghị lúc đầu.
“Ta đã biết.” Đây là áy náy của hắn đối với nhân loại, sự bồi thường nhỏ đến mức không đáng nhắc đến này không thể khiến hắn thấy thoải mái hơn, chỉ là hắn muốn làm như vậy, diễn tấu một khúc, vì để cho tâm hồn của nhân loại cảm nhận được cái gì gọi là tinh thuần, “Khi nào thì bắt đầu?”
“Alek.” Balberith gọi ra một cái tên.
Đây là một nam tử tóc xám với đôi con ngươi màu đỏ, ngũ quan anh tuấn, thâm thúy, sắc bén giống như được dùng dao khắc ra, có cảm giác giống như một pho tượng bằng đá cẩm thạch, lạnh lẽo, vô tình. Hắn chính vị nhân sĩ đặc thù không thuộc quyền điều khiển của Balberith kia.
“Balberith bệ hạ.” Đối với Balberith, Alek có sợ hãi, tự nhiên cũng sẽ biểu hiện thái độ cung kính. “Tế Tư đại nhân.” Còn trong ánh mắt nhìn Luật lại là sự cuồng nhiệt và kính ngưỡng.
“Alek, ngươi có nguyện ý vì Tế Tư mà trả giá sinh mệnh của ngươi không?” Balberith hỏi.
“Ngươi muốn làm gì?” Luật lập tức nhìn Balberith một cách đầy cảnh giác.
“Ta nguyện ý.” Đồng thời, Alek cũng đưa ra câu trả lời.
Luật quay lại nhìn Alek, Balberith thì không để ý tới Luật.
“Giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận thế” sẽ do ngươi chủ trì.” Balberith ra lệnh cho Alek.
“Vinh hạnh của ta.” Alek vui vẻ lĩnh mệnh.
“Alek.” Luật nhíu mày, gọi.
“Tế Tư đại nhân, xin để cho ta làm đi, Người nhân từ, ôm lấy sự từ bi đối với nhân loại, cho nên khi thương tổn bọn họ, tâm Người sẽ đau. Trước khi thẩm phán cuối cùng đến, hãy để cho ta thay Người làm việc này, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ trong lòng Người.” Alek cúi đầu thật thấp, khiêm tốn và kiên định nói. Tín ngưỡng duy nhất của hắn là Tế Tư, vì Tế Tư, hắn có thể dâng lên sinh mệnh hèn mọn của hắn, chỉ cần hữu dụng cho Tế Tư, hắn tuyệt đối không tiếc mạng tiện này, nếu không có Tế Tư, hắn đã sớm chết rồi.
“Sát hại đồng loại là một loại thống khổ.” Luật không muốn khiến y cảm thấy thống khổ giống như hắn đã phải chịu.
“Tế Tư đại nhân, ta không phải nhân loại.” Đây là sự khác biệt giữa hắn và Tế Tư đại nhân, Tế Tư đại nhân xem mình là nhân loại, mà hắn, tuyệt đối không cho rằng mình là nhân loại. Đối với hắn, ngoại trừ Tế Tư đại nhân, nhân loại đều là dơ bẩn, đều là những kẻ mang đầy tội lỗi.
Luật thấy được sự oán hận trong mắt Alek. Việc y oán hận nhân loại, hắn không cảm thấy bất ngờ, bởi vì năm ấy, hắn cũng đã từng hận nhân loại như thế, mà những gì y phải trải qua còn bi thảm hơn cả hắn. Có điều, hắn cứu Alek về, không phải vì muốn y cống hiến cho mình, “Ngươi sẽ chết.” Alek cố nhiên rất mạnh, nhưng vẫn có điểm yếu trí mạng, sự tồn tại của dị năng giả không thể uy hiếp được hắn, Balberith, cùng với thuộc hạ của Balberith, thế nhưng có thể uy hiếp được tồn tại không thuộc cùng cấp bậc với bọn hắn như Alek. Balberith tuyệt đối sẽ không có tâm đồng tình để ra tay cứu lấy sinh mệnh của Alek, mà Alek, một khi nhận mệnh lệnh này của Balberith, thì phải có giác ngộ sẽ mất mạng. Chẳng lẽ, y muốn chết sao? “Có thể trả giá sinh mệnh vì Người, là hạnh phúc cả đời của ta.” Nhìn Luật, Alek nở một nụ cười sáng lạn đến cực điểm, khiến ngũ quan của hắn trở nên nhu hòa mà kiên cường, nụ cười ấy, thể hiện niềm hạnh phúc lớn đến mức có thể khiến người ta phải rơi lệ.
Biết không thể thay đổi suy nghĩ của y, Luật cũng không khuyên bảo gì thêm nữa, có một số chuyện, sau khi đã quyết định sẽ tuyệt đối không thay đổi, hắn như thế, y cũng là như thế. Luật đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Nhân loại còn bao nhiêu thời gian?” Trước khi đi, hắn hỏi Balberith vấn đề cuối cùng.
“Khoảng năm năm.” Balberith đưa ra thời gian tương đối cụ thể. “Luật, nhân loại không có hy vọng đâu.” Nhìn theo bóng lưng y, Balberith nói.
Luật hơi ngừng cước bộ, nhưng không quay đầu lại, “Ta sẽ cho bọn họ hy vọng.” Nhân loại đã không thể bắt lấy hy vọng xa vời kia, nhưng như vậy không có nghĩa nhân loại sẽ diệt vong, con đường sinh tồn cuối cùng kia sẽ do hắn tạo ra.
“Đáng giá không? Luật, ngươi là Tế Tư, cho dù nhân loại có chết hết, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến ngươi cả.” Là Tế Tư, Luật sẽ được đặc xá, y sẽ không chết vì thẩm phán cuối cùng. Vậy mà, y lại lựa chọn con đường tồi tệ nhất cho mình, nhân loại thật sự đáng giá để làm vậy sao?
“Nếu trên đời chỉ còn lại một mình ta, thế giới như vậy, ta sẽ không thể sống nổi,” Luật xoay người nhìn Balberith, “Nhân loại là loại sinh vật sống theo cộng đồng, cho dù ta là Tế Tư, ta vẫn là nhân loại, cũng sẽ không thể sống mà không có quần thể này.” Nói xong, hắn liền biến mất vô tung.
“Nhân loại,” Trong mắt Balberith không có đồng tình, thương hại, cũng không có thương cảm đối với Luật, hắn là Hủy diệt chi quân – Balberith, có tính cách, nhưng không có cảm tình, cho nên hắn sẽ không cảm thấy bất cứ cái gì, cho dù đó là vì Luật. “Hy vọng kỳ thật vẫn luôn đi theo các ngươi a.” Có một số chuyện, cho dù Luật là Tế Tư cũng không quá rõ ràng, không phải là vì không tin Luật, mà đơn giản là vì không thể để y biết.
Kết quả như thế nào, phải đợi sau khi thẩm phán cuối cùng xảy ra mới biết được.
END 49.
Danh sách chương