Văn Nhân Luật cảm thấy bản thân thật sai lầm, lẽ ra hắn không nên cứ như vậy mà tham gia lễ khai mạc, mà phải cải trang trước rồi mới bước lên sân khấu. Hắn không thích cảm giác bị đối đãi như danh nhân giống bây giờ.

Khi đã trở thành danh nhân, một ngày của hắn sẽ trôi qua như thế này, sáng sớm tỉnh dậy với tâm trạng khoan khoái sau một đêm ngon giấc, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân xong thì xuống dưới nhà ăn sáng, ra khỏi phòng sẽ thấy Tần Trạm đã chờ sẵn ở ngoài cửa, xem như không thấy, tiếp tục bước xuống cầu thang.

Ngồi vào bàn ăn, người hầu sẽ đưa một ly nước lọc để hắn lót dạ trước, rồi mới dọn bữa sáng lên.

Hắn mở ti vi, chuyển qua vài kênh đưa tin buổi sáng, đến mục giải trí là có thể nhìn thấy những hình ảnh về tiết mục diễn tấu của hắn trong lễ khai mạc, đổi kênh khác, lại nghe người khác đang ra sức tán dương tài năng của hắn, lại đổi, thì nghe thấy người ta đang hô hào hắn không nên che giấu tài hoa, âm nhạc của hắn là trân bảo của thế giới, là kiêu ngạo của nhân loại, đổi lần nữa, có người đang phân tích âm nhạc của hắn như thế nào, cứ thế đổi rồi lại đổi liên tục…

Lễ khai mạc cũng đã trôi qua lâu rồi, tại sao mấy kẻ này vẫn còn chưa thôi đi? Ba~, vẻ mặt rối rắm, Luật đưa tay tắt ti vi, sau đó vùi đầu ăn bữa sáng của mình.

Tần Trạm ngồi một bên, dùng ánh mắt sủng nịch nhìn Luật. Đối với việc ti vi không ngừng đưa tin về Luật, trong lòng hắn cũng cực kỳ khó chịu, cứ thấy giống như thứ quý giá nhất của mình bị người khác nhìn trộm, bảo hắn làm sao thấy thoải mái cho được. Hắn quyết định phải phản ánh với thượng tầng một chút, ít nhất, trong nước không thể tiếp tục đưa tin về Luật nữa, dù sao thân phận và bối cảnh của Luật cũng rất đặc thù. Dù rằng bất luận là truyền thông trong hay ngoài nước đều sẽ không làm quá, nhưng để mặc cho Luật xuất hiện trên ti vi hằng ngày như bây giờ cũng không phải chuyện tốt, rồi cũng sẽ có người sùng bái cuồng nhiệt biết được thân phận của Luật, mò được đến tận đây. Nếu trong số đó có cả các phần tử quá khích, thì Luật sẽ có khả năng bị thương tổn, mà hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra. Hắn cảm thấy, vẫn là nên tìm cách loại bỏ mọi yếu tố gây nguy hiểm cho Luật ngay từ trong trứng nước thì hơn.

Số lượng người quen của Luật, kỳ thật ít đến đáng thương, cũng không hề có bằng hữu tri tâm, lại gần như chỉ ở kinh đô nên số người bình thường nhận thức Luật cũng không nhiều, phần lớn những người biết đến y đều có thân phận, bối cảnh. Dù sao, thân phận của Luật không giống người thường, nên người quen cũng rất biết chừng mực, biết rằng không nên dễ dàng nói ra thân phận của y. Kết cấu phức tạp của thượng tầng, chỉ cần thượng tầng biết là đủ rồi, nếu để người bình thường biết, ở xã hội dân chủ như hiện tại ắt sẽ khiến bọn họ phản cảm. Đồng học của Luật năm xưa cũng chỉ biết là y có thân phận bất phàm mà thôi, còn cụ thể thế nào đều không biết rõ, mà chính phủ của các nước khác cũng sẽ không để truyền thông tiết lộ thân phận của Luật, dù sao, một gia tộc quyền quý của một quốc gia xuất hiện nhân vật kiệt xuất như thế, ở nước ngoài sẽ chỉ được tán thưởng. Bọn họ mới không ngốc đến nỗi khi không lại đi tô bóng tên tuổi cho Trung Quốc như vậy. Chẳng qua, có một số nước, giới truyền thông tự do đã quen, sớm muộn gì cũng sẽ có người can đảm, nhiệt huyết, dám đem thân phận của Luật truyền ra ngoài. Các nước khác có biết thì cũng thôi, nhưng những phiền toái đến từ bổn quốc, vẫn là không cần thiết để nó xảy ra.

Chính vì vậy, đến tận bây giờ, thân phận cùng bối cảnh của Luật vẫn chưa bị tiết lộ, xung quanh tòa nhà của Văn Nhân gia cũng không có hiện tượng bị bao vây, hơn nữa, cũng sẽ tuyệt đối không xảy ra. Dù sao, ở trong này cũng có một vị chính khách của quốc gia, các vấn đề bảo hộ xung quanh được thực hiện cực kỳ đầy đủ, cho nên tuyệt đối sẽ không có kẻ khả nghi nào được phép ra vào.

“Luật thiếu gia, đây là thư của ngài.” Đang ăn thì người hầu dùng một cái xe đẩy đưa thư đến trước mặt Luật. Những bức thư này đều đã được kiểm tra, bảo đảm tuyệt đối không có bất kỳ vật phẩm nguy hiểm nào ở bên trong, có thể nói, công tác phòng vệ của Văn Nhân gia cũng được thực hiện vô cùng kỹ lưỡng.

Luật chán ghét nhìn số thư kia, đó cũng không phải do những người yêu thích âm nhạc của hắn gửi đến, dù sao họ cũng không có bản lĩnh đến mức moi ra được địa chỉ nhà này. Trên những bức thư kia đều có con dấu đỏ chói của một công ty nào đó, đương nhiên, các công ty lớn thì ngay cả bì thư cũng là đặc chế, mà một điểm chung của các công ty này là tin tức đều linh thông.

Những bức thư này đều là từ các công ty giải trí gửi đến, thông tin bên ngoài phong bì là tiếng Anh, thể hiện chúng đến từ nước ngoài. Không giống như ở Trung Quốc, ở nước ngoài, chỉ cần có chút bối cảnh thân phận thì đều có ảnh hưởng đến ngành giải trí, cho nên bọn họ cũng không quá để ý đến gia thế, mà là để ý đến ý nguyện của cá nhân, vì vậy, những bức thư này đều là gửi cho Luật. Biết thân phận của hắn bất phàm, nội dung thư không nhắc đến tiền tài, mà là dùng một loạt các từ ngữ tốt đẹp như danh tiếng a, ngưỡng mộ a, niềm tự hào của toàn thế giới a, để đả động hắn.

Về phần đãi ngộ, trong thư nói, chỉ cần Luật gia nhập công ty, bất luận yêu cầu gì, họ cũng sẽ đáp ứng. Còn yêu cầu của Luật sẽ gây ra tổn thất như thế nào cho công ty, bọn họ mới không để ý, bởi vì chuyện hắn gia nhập, đối với công ty chỉ có lợi vô hại, hơn nữa, với khả năng diễn tấu của hắn, có thể khiến công ty lỗ vốn sao? Thậm chí còn có người không yêu cầu Luật gia nhập công ty, chỉ cần cho bọn họ thu một khúc là đủ rồi.

Đáng tiếc, Luật căn bản không thèm để ý những thứ đó. Ban đầu, hắn còn có hứng thú lật xem một cái, đến lúc này, khi nhìn đến đống thư kia, hắn chỉ có cảm giác muốn đem đi đốt sạch, mà thực tế, hắn cũng đã làm như thế rồi, “Đốt.” Hắn ra lệnh cho người hầu.

“Vâng, Luật thiếu gia.” Đối với mệnh lệnh của Luật, phản ứng của người hầu cực kỳ bình tĩnh, không biểu hiện ra chút nghi hoặc nào. Đây không phải vì tố chất của hắn tốt đến mức gặp chuyện gì cũng không kích động, mà là đã sớm quen.

Giải quyết đống thư kia xong, Luật cũng hoàn thành bữa sáng của mình, dẫn theo cái đuôi là Tần Trạm, bước lên xe, đương nhiên tài xế là Tần Trạm, đích đến là Long Tổ.

Không phải hắn ngoan ngoãn đến mức mỗi ngày đều đi làm, mà là do từ sau khi trở thành danh nhân, khi hắn đi dạo trên đường sẽ rất dễ bị người khác nhận ra. Dù sao bề ngoài của hắn cũng cực kỳ xuất chúng, làm cho người ta khó quên, dù sao hắn cũng là minh tinh đẳng cấp thế giới, lại đang là người được công chúng quan tâm nhất, cho nên chỉ cần vừa xuống xe hay xuất hiện ở đâu đó, thì không bao lâu sau, lập tức sẽ có một đám người tụ tập xung quanh, đến những địa phương công cộng như hội sở cũng sẽ có người vây xem, thậm chí ánh mắt của bồi bàn cũng sẽ sáng lên, tay đang bưng bê các thứ cũng bắt đầu run rẩy. Mỗi lần như vậy, Tần Trạm nhìn đều có cảm giác những thứ kia sẽ rớt xuống người Luật mà ra tay giúp đỡ, sau mấy lần như vậy, Luật liền không chịu đựng được nữa.

Mỗi ngày đều ở nhà liền sẽ thấy nhàm chán, mà ở Long Tổ sẽ tốt hơn rất nhiều. Trong căn cứ đều là dị năng giả, có đôi khi sẽ dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nhưng bởi vì không quá quen thuộc đối với hắn, nên cũng sẽ không thể hiện nhiệt tình, đương nhiên cũng không thể tránh khỏi chuyện trong ánh mắt bọn họ có khát khao, tôn kính, ngưỡng mộ các loại. Nhờ phần diễn tấu trong lễ khai mạc, hình tượng trong Long Tổ của hắn đang có xu hướng thay đổi theo hướng tích cực hơn, không nhiều lắm, nhưng đúng là có thay đổi.

Ta mới không cần các ngươi thay đổi. Luật gào thét trong lòng.

Ở Long Tổ, hắn có thể ở trong văn phòng, vừa chơi game vừa hưởng thụ sự chăm sóc của Tần Trạm. Không phải vì quan hệ giữa hắn và Tần Trạm rất tốt, mà là sai sử Tần Trạm là một phương pháp giúp tâm tình buồn bực của hắn trở nên thoải mái hơn. Tuy danh hào dị năng đệ nhất cao thủ của Tần Trạm, trong mắt Luật cũng chỉ là một chuyện cười, nhưng hắn chán ghét Tần Trạm, mà để cho người mình chán ghét phục vụ cho chính mình, cũng là một loại phương thức trả thù.

Đối với sự tùy hứng của Luật, Tần Trạm chính là nói gì làm nấy, không chút oán hận, vui vẻ thực hiện. Ngoại trừ người được hầu hạ là Luật, Văn Nhân Lẫm hiểu rõ nội tình, cùng với bản thân Tần Trạm, những người khác đều cảm thấy ấm ức thay cho Tần Trạm. Đây chính là dị năng đệ nhất cao thủ a, Văn Nhân Luật sao có thể sai sử y như vậy?

Ở Long Tổ, không thể không nói, danh tiếng của Tần Trạm tương đối cao. Hắn có dung mạo tuấn nhã, tính cách ôn hòa, dị năng cường đại, xử sự công chính, cũng không kết thù với ai, quan ái cấp dưới, có thể nói là làm người phi thường thành công. Nữ nhân không cần phải nói, bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, tự biết không xứng với hắn cũng muốn tìm được nam nhân có một phần trăm của hắn là đã thấy đủ rồi, mà nam nhân cũng không ghen tị, ngược lại là cực kỳ bội phục thực lực của Tần Trạm. Tần Trạm lãnh huyết, cường đại trong khi chiến đấu không hề làm giảm đi mị lực của hắn, mà càng khiến bọn họ cảm thấy hắn là một nam nhân chân chính. Tần Trạm nghiêm khắc khi chỉ đạo huấn luyện, cố nhiên làm cho người ta sợ hãi, nhưng Tần Trạm cũng đủ thủ đoạn để khiến tâm bọn họ hướng về hắn.

Tóm lại, danh tiếng của Luật có hơi tăng lên, nhưng so với Tần Trạm vẫn là xa xa không bằng, mà sau khi thấy Luật tùy ý sai sử Tần Trạm, chút danh tiếng vừa xuất hiện liền lập tức biến mất không còn, Luật lại khôi phục tình trạng người gặp người ghét như trước. Đối với chuyện này, Luật vô cùng vui vẻ, đến khi phát hiện được nguyên nhân, hắn lại càng thêm hào hứng mà sai sử Tần Trạm.

Luật ở trong căn cứ Long Tổ chơi game, say mê đến mức mỏi mắt cũng không chịu ngừng, không quan tâm đến lời cảnh cáo của Tần Trạm, vẫn tiếp tục chơi. Tần Trạm nhẫn tâm ra tay, “rắc” một tiếng, game Luật đang chơi, vẫn chưa lưu lại liền không còn tồn tại. Hắn hung ác nhìn Tần Trạm, không có nửa điểm cảm động với sự quan tâm của y, quyết định rộng lượng không so đo hành vi vừa rồi, hắn nằm xuống ghế sopha rộng rãi, nhắm mắt ngủ.

Tần Trạm ngồi trở lại vị trí của mình, yên lặng làm việc, ngoài văn phòng, con trỏ đặc biệt mang ý “xin đừng quấy rầy” sáng lên. Con trỏ đặc biệt này là dấu hiệu trong văn phòng đang xử lý chuyện quan trọng, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì đừng làm phiền. Có điều, ngay cả Văn Nhân Lẫm cũng sẽ không biết, con trỏ này sáng lên, phần lớn là vì không để cho giấc ngủ của Luật bị người khác quấy nhiễu.

Hắn đọc văn kiện, thỉnh thoảng chuyển mắt về phía Luật, trên môi nở nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.

Buổi chiều, sau khi tan tầm, Tần Trạm lái xe, đưa Luật quay về Văn Nhân gia. Ăn tối xong, Luật cũng không vận động gì thêm để tiêu hóa, mà là trực tiếp trở về phòng, Tần Trạm cũng quay lại phòng sát vách, lặp lại hành vi vô dụng của mình là chú ý mọi động tĩnh của phòng bên cạnh.

Chỉ có điều, Tần Trạm không biết, có đôi khi, Luật sẽ rời phòng, đi gặp Balberith.

“Ngươi lại có chuyện gì?” Luật cố giữ cho giọng của mình bình tĩnh, hy vọng lần này y gọi hắn tới đây không phải vì một nguyên nhân nhàm chán nào đó.

“Ơ, đại danh nhân, ngươi đến rồi.” Đối với các tình huống Luật gặp phải, Balberith đều nhìn thấy, cho nên mỗi khi gặp Luật, hắn đều trêu chọc y vài câu.

Luật hiếm khi không để ý đến giọng điệu châm chọc của Balberith, hắn đã quá chai sạn rồi. Luật ngồi xuống sopha, nhấm nháp hoa quả thiên nhiên, lựa chọn không bận tâm đến Balberith.

“Ngươi không hiếu kỳ ta tìm ngươi làm gì sao?” Không nhận được phản ứng như mong đợi, Balberith nói.

Luật liếc Balberith một cái, ý tứ rất rõ ràng, muốn nói thì nói.

“Luật, phải chính thức bắt đầu rồi nha.” Balberith nhìn Luật, lúc này, y nhất định sẽ có phản ứng đi?

Quả nhiên, vẻ thờ ơ trên khuôn mặt Luật biến mất, thay vào đó là vẻ bi thương. Rốt cuộc cũng đã đến.

END 53.

—–

Đã comeback ~ lần này bọn mình thi hơi rải rác nên mọi người chắc dài cổ rồi nhỉ *che mặt cười*

Có khả năng đến tháng 12 sẽ trốn thêm đợt nữa (cảm thấy thật tội lỗi a…)

Mọi người đọc vui vẻ hen ~ *vẫy khăn chạy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện