Văn Nhân Lẫm đến sớm như thế, không chỉ vì Luật và Tần Trạm đến trễ, mà còn là vì đêm qua, hắn ngủ quá khuya lại tỉnh sớm, đến khi tỉnh thì bị phiền não quấn thân. Tính cách của hắn tuy lãnh đạm nhưng lại hay lo nghĩ nhiều, chỉ cần một chút chuyện nhỏ cũng có thể khiến hắn phiền não rất lâu. Hắn như vậy, nói dễ nghe là cẩn thận chu đáo, khó nghe thì chính là thích suy nghĩ miên man, tự tìm phiền não, để ý những chuyện linh tinh. Bất quá, loại quan tâm này, hắn chỉ dành cho người nhà và bạn thân, những người khác không có tư cách hưởng thụ.

Từ lúc cảm thấy nghi ngờ về việc Tần Trạm liệu có làm ra hành vi gây rối hay không, Văn Nhân Lẫm vẫn không thể ngủ được, thật vất vả mới cảm thấy buồn ngủ, lại bị giấc mộng đánh thức.

Trong mơ, hắn nhìn thấy Tần Trạm rốt cục không khắc chế được dục vọng của y nữa, đè ca của hắn ra. Thế nhưng ca của hắn là người bình thường, sao có thể địch nổi đệ nhất cao thủ trong các dị năng giả như Tần Trạm, chỉ có thể rên rỉ kêu dừng tay, cứu mạng, trường hợp thật sự vô cùng cẩu huyết, ca của hắn giống như mấy nữ nhân yếu ớt trong mấy bộ phim trên ti vi, cứ khóc lóc giãy giụa, mà Tần Trạm hệt như lưu manh, vô cùng đáng khinh, sau đó hắn bị giấc mộng khủng bố này đánh thức, may mắn là vẫn chưa làm đến bước cuối cùng.

Hắn an ủi chính mình, đó chỉ là mộng, là mộng mà thôi, hắn phải tin tưởng nhân phẩm của Tần Trạm, hơn nữa hai người bọn họ ở chung một nhà, nhưng cũng không phải cùng phòng, không có gì, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng, hình ảnh cẩu huyết kia cứ không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, khiến hắn không thể ngủ yên được, vừa lúc trời cũng đã sáng nên hắn quyết định rời giường.

Văn Nhân Lẫm rất muốn chạy đến nhà của hai người kia nhìn xem một chút, nhưng cuối cùng hắn quyết định cho Tần Trạm một chút lòng tin, nếu đến giờ làm việc mà hai người vẫn chưa đến, hắn nhất định sẽ đến tận nhà để xem tình hình ra sao.

Cho nên, Văn Nhân Lẫm vừa sáng sớm đã đến văn phòng, bắt đầu xử lý chính vụ, bất quá, tâm thần vẫn đặt ở bên ngoài, tùy thời chờ Tần Trạm cùng Luật đến liền cẩn thận quan sát một phen.

Chẳng bao lâu sau, người của Long Tổ cũng lục tục đến trụ sở.

Công tác của dị năng giả trong Long Tổ thật sự không có gì nhiều, việc xử lý công văn có chuyên gia phụ trách, cho nên thời gian đi làm của họ cũng không bị bắt buộc. Có người đến sớm, có người đến muộn, sau đó hoặc là đến phòng thí nghiệm làm một ít kiểm tra, hoặc đến sân tập huấn luyện, cũng có một số người tuổi trẻ không khắc chế được sự ham vui trong lòng, vừa đến văn phòng liền lên mạng. Đối với những dị năng giả này, quy định của Long Tổ chỉ nghiêm khắc trong lúc làm nhiệm vụ mà thôi.

Bởi vì Văn Nhân Lẫm vẫn lưu tâm đến động tĩnh bên ngoài, nên tự nhiên cũng nghe được một ít nghị luận, trong đó dường như nhắc đến tên của ca hắn, cho nên hắn mới quyết định xem thử là có chuyện gì.

Sau khi nhìn thấy nguyên nhân của mọi chuyện, hắn biết, chuyện này chắc chắn sẽ gây nên oanh động cực lớn.

Văn Nhân Lẫm quyết đoán ra cửa đứng chờ, vừa nhìn thấy thân ảnh của Tần Trạm và Văn Nhân Luật liền lập tức bước lên. “Chúng ta đến văn phòng nói chuyện.”

Vốn mục đích của hai người bọn họ cũng là văn phòng, cho nên cũng không phản đối đề nghị của Văn Nhân Lẫm.

Dọc theo đường đi, Văn Nhân Lẫm vì phiền não suốt đêm nên không khỏi quan sát tư thái đi đường của Luật, thật tốt quá, không có cái gì bất thường, trên phần da thịt lộ ra ngoài cũng không có dấu vết khả nghi nào, mà không khí giữa hai người kia cũng không có gì không đúng.

“Ngươi rốt cuộc là đang nhìn cái gì?” Ánh mắt của Văn Nhân Lẫm thật sự quá rõ ràng, khiến Luật muốn giả vờ không để ý cũng không được.

“Không có gì, ta chỉ là cảm thấy ca rất lợi hại.” Văn Nhân Lẫm sao có thể cho Luật biết hắn đang nhìn cái gì, vội vàng tùy tiện nói ra một cái lý do.

Thế nhưng, Tần Trạm lại nhìn thấy Văn Nhân Lẫm quan sát những vị trí nào, còn có, khuôn mặt băng sơn của y lại lộ ra biểu tình thở dài nhẹ nhõm, thêm điều kiện hai người ở chung một nhà, Tần Trạm liền biết Lẫm là đang hoài nghi hắn có hành vi gây rối với Luật hay không. Thật là, nhân phẩm của hắn không đáng tin vậy sao? Nghĩ như thế, Tần Trạm lại thấy có chút chột dạ, dù sao hắn cũng thật sự có chút ý tưởng khiến người nhận không ra, chẳng qua chưa làm thật mà thôi.

“Lợi hại?” Mặt ngoài là một hoàn khố, được người khác đánh giá lợi hại cũng chỉ có sau khi dựa vào gia thế giúp những kẻ kia đạt được ích lợi, mà Văn Nhân Lẫm chắc chắn không phải một trong những người như vậy, mà nếu thế thì nguyên nhân để y đánh giá hắn lợi hại là cái gì? Luật cảm giác bản thân hắn đã bỏ lỡ chuyện gì đó.

“Ân, ca, khả năng diễn tấu của ngươi thật lợi hại.” Nhìn thấy Văn Nhân Luật không còn bận tâm đến lý do bị nhìn từ trên xuống dưới lúc nãy nữa, mà đi hỏi chuyện khác, Văn Nhân Lẫm lập tức trả lời.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Diễn tấu của Luật dù có xuất sắc thế nào cũng không thể gây ảnh hưởng gì lớn trong lúc này được, nhưng nghe Lẫm nói như thế, Tần Trạm lập tức nghĩ đến sự tình hôm nay có lẽ liên quan đến màn diễn tấu kia của Luật.

Vừa mở cửa văn phòng, Văn Nhân Lẫm vừa bắt đầu giải thích lý do cho hai người nghe.

Mọi chuyện bắt nguồn từ một đoạn video quay bằng webcam, Văn Nhân Lẫm nhập địa chỉ trang web để bọn họ nhìn thấy đoạn video kia.

Trang web này là của nước ngoài, nhưng cả Tần Trạm và Văn Nhân Luật đều nghe hiểu được ngôn ngữ này, hơn nữa, trong xã hội hiện đại, trên máy vi tính đều có kèm theo máy phiên dịch, sẽ không xảy ra tình trạng trở ngại ngôn ngữ. Tiêu đề của đoạn video này tương đối bắt mắt, phương thức tự cứu thời mạt thế, tuyệt đối hữu hiệu, kinh nghiệm của chính bản thân. Cho dù tiêu đề này rất dễ khiến người khác nghĩ rằng đây là bịa đặt, bất quá, với tình hình hiện tại, như vậy cũng đủ khiến có người muốn xem, cho nên trên cơ bản, chỉ cần nhìn thấy loại tiêu đề này, hầu như mọi người đều sẽ bấm vào xem thử.

Ngay từ lúc bắt đầu đoạn video, người trong màn hình đã lâm vào hoàn cảnh cực kỳ tồi tệ, bị zombie bao vây xung quanh, không còn đường thoát. Hắn quay lại đoạn video này cũng là vì muốn lưu lại di ngôn, hy vọng người thân, bạn bè của hắn nhìn thấy, cũng hy vọng nếu người khác nhìn thấy sẽ truyền đạt lại cho họ. Trong thời buổi bây giờ, những chuyện như vậy cực kỳ thường thấy, tuy hiện tại, zombie tràn lan khắp nơi, nhưng mạng internet vẫn chưa bị ảnh hưởng gì, cho nên người dân ở khắp nơi vẫn có thể liên hệ với nhau.

Xem ra kẻ đáng thương trong đoạn video này là một người yêu thích âm nhạc, hơn nữa còn là fan cuồng của Luật. Trước khi chết, ý nguyện của hắn là có thể chết trong khi nghe phần diễn tấu của Luật, cho nên sau khi nói xong di ngôn, hắn liền mở phần diễn tấu của Luật lưu trong máy tính ra. Cùng lúc này, cửa phòng hắn cũng bị zombie phá hủy, khiến hắn sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, cũng nhắm mắt lại, mang tinh thần chuẩn bị chịu chết.

Người kia đã nhắm mắt nên không nhìn thấy, nhưng webcam vẫn quay được toàn bộ cảnh tượng xung quanh, những con zombie đang định lao vào cắn xé hắn, đột nhiên khựng lại một cách đầy quỷ dị, cặp mắt màu đỏ tươi sau khi chớp hai cái thì nhắm lại, trên khuôn mặt khủng bố của bọn chúng xuất hiện loại biểu tình có thể gọi là trầm mê. Nếu như chỉ có một con trở nên quái dị thì cũng không nói làm gì, vấn đề là con zombie nào trong màn hình cũng xảy ra tình trạng tương tự.

Không cảm thấy đau đớn ập đến như dự đoán, người kia tò mò mở mắt ra thì lập tức bị sự quỷ dị của đám zombie xung quanh dọa sợ. Âm nhạc vẫn đang vang vọng từ máy vi tính, hắn suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng rút phích cắm ra, ôm lấy cái máy, theo hình ảnh thay đổi trong đoạn video, có thể nhìn thấy hắn đang đi từng bước ra ngoài một cách cẩn thận, chậm rãi. Rất may mắn, trong suốt quá trình này, đám zombie xung quanh vẫn cứ đứng yên tại chỗ.

May mà, trong thời đại này, mạng wifi đã bao trùm trên toàn thế giới, cho nên webcam cũng không bị ngắt mạng.

Đến khi không còn nhìn thấy bóng bất kỳ một con zombie nào nữa, hắn mới nhanh chóng bỏ chạy, nhưng vẫn không tắt máy. Dọc đường, hắn bất hạnh gặp phải thêm một đám zombie khác nữa, chỉ là bọn chúng cũng đồng loạt đứng lại, nhắm mắt, biểu tính cũng giống như đang trầm mê vào cái gì.

Lá gan của người kia cũng thật lớn, vì chứng thực suy đoán của mình, hắn đi đến một nơi cách đám zombie kia không quá xa, cắn răng tắt chương trình, âm nhạc chấm dứt.

Hắn chuyển góc webcam, đồng thời đặt một tay lên phím mở chương trình phát nhạc, đợi diễn biến tiếp theo.

Âm nhạc dừng lại chưa bao lâu, đám zombie liền mở mắt ra, bọn chúng cảm nhận được có thức ăn, cả đám bắt đầu hướng đến vị trí người kia đang đứng.

Nhìn thấy zombie càng lúc càng gần, hắn hoảng sợ, vội vàng nhấn phím mở nhạc, miệng lẩm nhẩm, nhất định phải hữu dụng, nhất định phải hữu dụng, thanh âm ấy xuyên qua microphone của webcam, truyền vào tai người xem.

Âm nhạc của Luật lại vang lên, đám zombie lại tiếp tục đứng lặng tại chỗ.

Lần này, tất cả mọi người đều hiểu được, nguyên nhân zombie bất động là vì tiếng nhạc.

Luật rốt cuộc hiểu được hắn đã bỏ sót chuyện gì, khúc “Sinh mệnh” này là hắn diễn tấu vì nhân loại, là lời tạ lỗi đối với nhân loại. Âm nhạc mà hắn diễn tấu ra, cho dù chỉ đơn thuần là diễn tấu mà thôi, đều có tác dụng tinh lọc và trấn an, đối với thế giới là như vậy, đối với nhân loại cũng là như vậy, cho nên đối với zombie cũng không ngoại lệ.

Hắn sao có thể nghĩ tới, đến tận lúc nguy nan như vậy, vẫn còn có người muốn nghe phần diễn tấu của hắn, càng nghĩ đến chuyện này sẽ bị truyền lên mạng khiến mọi người đều biết.

Mọi chuyện xảy ra trong đoạn video này chắc chắn không thể che giấu được nữa, chỉ cần nhìn số trang và comment phía sau, Luật biết chuyện này không thể đè xuống được, mà theo thời gian, khi càng ngày càng nhiều người thí nghiệm biện pháp này, phiền phức của hắn cũng sẽ càng lớn.

Âm nhạc có thể khiến cả zombie cũng trầm mê, tiêu đề này vừa xuất hiện, Luật liền có thể nhìn thấy chuyện thượng tầng sắp tìm đến hắn để hắn xuất hiện diễn tấu nhiều hơn.

Những gì Luật nghĩ đến, Tần Trạm cũng đã tính đến, chẳng qua, Tần Trạm cảm thấy đây là chuyện tốt, âm nhạc của Luật có hiệu quả như vậy thì tầm quan trọng của Luật sẽ trở nên cao hơn, sẽ được bảo hộ càng cẩn thận, nếu muốn ra tay với Luật thì phải tính đến phản ứng của người dân trên toàn thế giới, phải biết rằng, âm nhạc của y có thể dùng để bảo mệnh a.

Luật không còn tâm tình chơi game nữa. Hắn mở máy tính, bắt đầu tìm tòi tin tức liên quan đến chuyện này.

Thực hiển nhiên, đã có người bắt đầu thí nghiệm, sau đó đều hồi đáp tin tức lại là phương pháp hữu hiệu, Luật thậm chí thấy được có tiêu đề là “Văn Nhân Luật, cứu thế chủ của tận thế”.

Hắn cảm thấy thực rối rắm, dạ dày mơ hồ phát đau, hắn không phải cứu thế chủ, mà là phe diệt thế a.

Balberith bên kia cũng phát hiện tình huống ngoài ý muốn này, “Nhân loại tựa hồ rất rảnh rỗi a.” Balberith nói. Thật sự rất rảnh nha, còn có thể xem webcam, còn có thể chat trên mạng, còn có thể tung tin nhàm chán, nói vậy hình như áp lực tạo cho nhân loại vẫn còn quá ít. Đối với việc nhân loại lợi dụng âm nhạc thần thánh của Tế Tư, Balberith cực kỳ tức giận. “Alex, chuẩn bị giai đoạn thứ hai.” Hắn quyết định phải khiến nhân loại sống càng thêm khó khăn.

Alex cũng nhìn thấy những chuyện đang xảy ra. Đối với hắn mà nói, hành vi của nhân loại có thể gọi là một loại khinh nhờn, âm nhạc của Tế Tư không phải dùng cho bọn chúng bảo mệnh, đó là áy náy của Tế Tư dành cho bọn chúng, thế nhưng bọn chúng lại đi lợi dụng nó, thật sự không thể tha thứ.

Không ai nhìn thấy, có một dòng tin nhắn lướt qua trên màn hình vi tính của Luật, “Giai đoạn thứ hai chuẩn bị bắt đầu.” Nhìn thấy dòng chữ này, ánh mắt của Luật lạnh đi một chút, sau đó vô thanh thở dài.

END 59.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện