Bộ quần áo màu trắng khiến cho người kia như hòa lẫn vào khối kiến trúc phía sau, khiến mọi người phát hiện sự tồn tại của hắn chính là mái tóc đen như mực nổi bật hoàn toàn giữa nền trắng xung quanh, cùng với những hoa văn phức tạp, thánh khiết, mang cảm giác trang nghiêm, thần thánh màu vàng và xanh lam đan xen nở rộ trên quần áo.
“Luật.” Những lời Tần Trạm chưa kịp thốt ra đều chuyển thành một tiếng này khi nhìn thấy người nọ, thanh âm nhu hòa, nhẹ nhàng tựa như ảo mộng, cũng vì vậy mà không ai phân biệt được cảm tình chất chứa trong một tiếng ấy, đó là tình yêu sâu đậm dành cho đối phương mà chỉ có Tần Trạm mới biết được. Khi nhìn thấy Luật, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm, sự kích động và khát vọng cũng theo đó mà biến mất, giống như chỉ cần có thể nhìn thấy Luật, đối với hắn mà nói, đã là quá đủ rồi.
Luật còn sống, an toàn, khỏe mạnh đang đứng trước mặt khiến Tần Trạm cảm thấy thả lỏng, thế nhưng đồng thời, hắn cũng phát hiện vấn đề. Cho dù bộ quần áo Luật đang mặc tô đậm cảm giác thần thánh trên người y, cho dù nó hoàn toàn bất đồng với phong cách trang phục của thời đại này, nhìn có vẻ càng giống với trang phục cổ đại, cũng không phải nguyên nhân khiến hắn thấy Luật khác thường, mà là vì biểu tình trên mặt y lúc này.
Mái tóc đen xõa tung, trên khuôn mặt tuấn mỹ là thần sắc cực kỳ lạ lẫm đối với tất cả những người nhận thức y. Trước kia, khuôn mặt y luôn mang vẻ cao ngạo, khinh thường, nụ cười ngạo mạn khiến người khác thấy khó chịu, thỉnh thoảng cũng có lúc lạnh lùng, nhưng lại không giống như hiện tại. Lúc này, khuôn mặt không chút biểu tình kia mang cảm giác lạnh lùng thêm chút xa cách, trong sự lạnh lùng lại toát ra cảm giác cao cao tại thượng, tôn quý không thể xâm phạm, cứ như nhìn thấu tất cả mọi điều trên thế gian nhưng không có gì khiến lòng y gợn sóng, giống như tượng thần cao lớn trong miếu thờ, nhìn hết ân oán tình cừu, bi hoan hỉ nộ của chúng sinh lại thủy chung thờ ơ lạnh nhạt, bất vi sở động, sẽ không cứu rỗi, cũng sẽ không thương hại.
Luật đi từng bước xuống cầu thang, cước bộ nhẹ nhàng đến mức không phát ra tiếng vang nào, phối hợp với trang phục trên người và biểu tình đạm mạc, làm cho người ta cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật giống một vị Thần đang lướt trên những bậc thang dẫn đến thiên đường để xuống trần gian.
Diện mạo ấy quen thuộc, nhưng cũng cực kỳ xa lạ.
Mà Alek, dù bị Tần Trạm đánh trọng thương, cơ thể đã đến giới hạn, nhưng hắn biết người phía sau mình là ai nên vẫn cố gắng đứng lên, bất chấp thân thể đau đớn giống như đang bị xé thành từng mảnh.
Cùng lúc này, Luật dừng lại ở vị trí cách nơi Alek nằm hai bậc thang.
“Alek.” Tình cảm hàm chứa trong tiếng gọi này quá khó phân biệt, tựa như lãnh đạm, lại như có thêm chút bất đắc dĩ.
Luật quỳ một gối xuống đất, vạt áo dài rơi vào lòng bàn tay của Alek.
“Luật.”
“Ca.”
Bất kể thế nào, Alek vẫn là địch nhân, cho nên khi nhìn thấy Luật đến gần Alek, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm đều thực lo lắng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Alek nâng tay lên, bọn họ đều sợ có chuyện xảy ra, muốn ra tay, lại sợ ngộ thương đến Luật.
Alek gian nan nâng tay, đưa vạt áo của Luật đặt lên môi mình.
Nụ hôn ấy, không phải khinh mạn, mà là sự thành kính sợ vấy bẩn đối phương, là sự tôn kính với tín ngưỡng của mình.
“Tế Tư đại nhân.” Thanh âm của Alek rất nhu hòa, khuôn mặt không còn sự lạnh lùng trước đó, thay vào đó là ý cười sung sướng và thỏa mãn, tựa như đây là giờ phút hạnh phúc nhất cuộc đời.
Quá kinh ngạc trước thái độ và xưng hô của Alek đối với Luật, Tần Trạm quên đi lòng đố kỵ của mình, nhưng thật ra, cho dù không phải lúc này, hắn cũng không thể thấy đố kỵ được, bởi vì biểu tình của Alek lúc này không giống với cảm tình của hắn, đối với Luật, Alek rõ ràng chỉ có tôn kính, nói cách khác, trong quan niệm của y, Luật là vị thần mà y tín ngưỡng.
Những người khác cũng chú ý đến việc Alek gọi Luật là “Tế Tư đại nhân”. Bọn họ không hiểu tại sao Alek lại gọi Luật như vậy, đây không phải cách gọi đối với ân nhân cứu mạng, mà giống như gọi một chức vị thì đúng hơn.
“Ta thua rồi.” Alek biết mình không thể chiến đấu được nữa, Tế Tư đại nhân xuất hiện ở đây, hẳn là vì sinh mệnh của hắn sắp kết thúc, cũng vì Tế Tư đại nhân ôn nhu biết nguyện vọng của hắn là có thể vì Người mà chết, khi chết có thể nhìn thấy thân ảnh của chính hắn trong mắt của Người. Có thể được Người tiễn đưa, cái chết kỳ thật không hề đáng sợ chút nào.
“Ngươi làm rất tốt.” Luật nói.
Thế nhưng, lời này đối với những người còn lại thật sự kỳ quái, cái gì gọi là rất tốt? Alek cầm đầu các zombie và biến dị giả, giết không biết bao nhiêu nhân loại, Văn Nhân Luật hẳn là đầu óc có vấn đề rồi nên mới có thể nói “rất tốt”. Cho dù muốn an ủi cũng phải nhìn đối tượng, y thật sự không nên nói như vậy với Alek mới đúng.
“Như vậy ta có giúp Người bớt khổ sở hơn chút ít không?” Alek tìm kiếm đáp án, bởi vì ngoại trừ oán hận đối với nhân loại, hắn chấp nhận nhiệm vụ này, trả giá sinh mệnh của mình chính là vì muốn giúp Tế Tư đại nhân có thể bớt khổ sở hơn một chút. Hắn biết, Tế Tư đại nhân thấy thống khổ vì phải giết hại nhân loại, vậy để hắn đến làm là được. So với việc chính tay Tế Tư đại nhân động thủ, nếu đổi lại là hắn, thì liệu Người có ít khổ sở hơn chút nào không? “Có.” Biểu tình của Luật vẫn mang theo một tia xa cách, nhưng lại đưa tay phủ lên khuôn mặt của Alek.
Alek nở nụ cười, đưa mặt cọ cọ bàn tay của Luật, nói, “Người gạt ta.” Tế Tư đại nhân ôn nhu như vậy, chỉ cần đã ra tay, bất kể là nhiều hay ít, thậm chí chỉ có một người, Người vẫn cảm thấy khổ sở a.
Là hồi quang phản chiếu, Alek cảm thấy đau đớn trên cơ thể đều biến mất, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn ra. Hắn chống người dậy, quỳ một chân trước mặt Luật. Luật đứng lên, tay phải bị Alek nắm lấy.
Alek vẫn quỳ gối, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Luật, đây là nghi thức thể hiện lòng trung thành.
“Vì Người mà chết, là hạnh phúc cả đời ta, không oán, không hối hận.” Alek nói nhỏ, rồi nở nụ cười. Ngay sau đó, máu bắt đầu chảy ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể Alek, nhuộm đỏ quần áo hắn, cũng dính lên tay Luật. Nhìn thấy tay Luật dính máu, Alek lập tức thả tay Luật ra, hắn sao có thể để máu vấy bẩn Tế Tư đại nhân được.
Alek vừa thả tay Luật ra thì lập tức mất đi khí lực, ngã về phía sau. Bắt đầu từ ngón tay lan đến toàn thân, làn da của hắn giống như đang thối rữa, không còn phân biệt được đâu là máu đâu là thịt nữa. Chết như vậy, thật sự quá khủng bố.
“Bụi quy về bụi, đất quy về đất, từ thế giới mà sinh, không bằng tan thành bụi, quay về lòng đất.” Trên khuôn mặt Luật không hề có sợ hãi, cũng không có ghê tởm cùng chán ghét, câu nói tựa như điếu văn kia không ngừng vang vọng trong màng nhĩ của từng người.
Phảng phất như hưởng ứng lời điếu văn, thân thể của Alek lập tức tan thành bụi. So với bị thối rữa từng chút một, hóa thành bụi nhìn có vẻ đỡ hơn rất nhiều.
Trên vạt áo của Luật, màu đỏ tươi nổi bật trên nền vải trắng như tuyết, cảm giác thần thánh lúc này đã tăng thêm vài phần tàn khốc.
Luật rốt cục cũng đưa mắt nhìn đến những người còn lại, đôi con ngươi đen thăm thẳm không còn sự ngạo mạn và miệt thị như trong quá khứ, mà chỉ có sự trong trẻo, lạnh lùng, bình thản, khiến người khác cảm giác bản thân bị nhìn thấu mỗi khi chạm phải.
“Alek đã chết, các ngươi cũng nên hóa thành bụi đi thôi.” Ban đầu, không ai hiểu câu này có ý gì, nhưng lập tức đều hiểu được, bởi vì các biến dị giả ở đây chưa kịp làm ra phản ứng gì thì thân thể đã tan ra thành bụi, gió thổi qua, cuốn tất cả bay tán loạn về phía chân trời, mà các zombie vẫn đang chiến đấu với nhân loại cũng không ngoại lệ, đều sẽ trở thành bụi cả thôi.
Chỉ mới một phút đồng hồ, zombie và biến dị giả mang lại tai nạn lớn lao đến cho nhân loại đã tan thành bụi, bay đi theo gió, sạch sẽ tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ, thế nhưng tất cả đều biết bọn hắn thật sự đã từng tồn tại, những đau xót, oán hận, phẫn nộ cùng khủng bố bọn họ đã trải qua chính là chứng cứ.
Luật làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, đôi con ngươi vẫn trong trẻo, nhìn bọn họ, tuyên bố nhân loại đã thắng lợi, “Các ngươi thắng.”,.
Nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.
“Luật.” Tần Trạm phản ứng nhanh nhất, sử dụng dị năng lập tức bước đến cạnh Luật, giữ lấy tay y.
Luật quay đầu nhìn lại, trong mắt có chút dao động, sau đó dùng sức vùng ra khỏi kiềm chế của Tần Trạm.
Mà Tần Trạm, hoàn toàn mất sạch dũng khí, không dám nắm tay Luật thêm một lần nữa.
Tần Trạm đứng ở bậc thang thấp hơn vị trí của Luật hai, ba bậc, lòng bàn tay hướng về phía trước, nói, “Luật, chúng ta trở về đi.” Hắn không hỏi Luật chuyện gì đã xảy ra, hắn không hỏi quan hệ giữa Luật và Alek là gì, hắn chỉ cần y trở về cùng hắn, những thứ khác, hắn đều sẽ không để ý.
“Trở về?” Luật nghi hoặc hỏi lại, “Quay về đâu?” Luật nở nụ cười, là nụ cười Tần Trạm vẫn quen thuộc, mang theo ngạo mạn và mỉa mai.
“Về nhà.” Tần Trạm trả lời, về lại nhà của hắn và Luật, trở lại cuộc sống trước kia của hai người. Hắn sẽ nấu cơm cho Luật, chiếu cố Luật, còn Luật đứng bên cạnh châm chọc, khiêu khích. Hắn muốn tiếp tục cuộc sống như vậy.
“Nhà.” Luật cười nhẹ , “Ta không có nơi để gọi là “nhà”.”
Tần Trạm cảm thấy lòng đau xót, thì ra chỉ có một mình hắn tự cho là thế, Luật, chưa từng xem nơi đó là nhà.
Văn Nhân Lẫm cũng không đồng ý, “Ca.” Ca sao lại không có “nhà”, Văn Nhân gia không phải là nhà của bọn họ sao?
“Các ngươi thắng, sao không reo vui đi?” Luật chuyển mắt về phía các dị năng giả vẫn im lặng cho đến giờ.
Đúng vậy, bọn họ thắng, nhân loại được cứu rồi, hẳn là nên reo vui a, bởi vì thắng lợi đến quá đột ngột, bởi vì hành vi của Tần Trạm, nên bọn họ gần như đã quên.
“Tận tình hưởng thụ thắng lợi đi, cuồng hoan đi,” Luật tựa hồ đang cổ động mọi người. “Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi.”
Lời này nghe như đang báo trước điềm xấu.
“Mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt đâu.” Ngoại trừ những người ở đây nghe được những lời này, những người còn lại trên thế giới đều không nghe được, vì bọn họ đã sớm đi chúc mừng thắng lợi rồi.
“Nghĩa là sao?” Tần Trạm hỏi lại.
Luật đáp lại Tần Trạm bằng nụ cười khinh thường, hắn sẽ nói cho bọn họ biết tất cả, nhưng không phải hiện tại. Cứ để cho bọn họ hưởng thụ hạnh phúc đi, dù sao cũng đã sắp không còn cơ hội.
Luật xoay người rời đi, nhưng có người không muốn bỏ qua, cũng đã quên có nhiệm vụ bảo vệ hắn tồn tại, theo câu “Văn Nhân Luật, ngươi có ý gì?”, một mũi tên năng lượng bắn thẳng vào gáy hắn.
END 69.
“Luật.” Những lời Tần Trạm chưa kịp thốt ra đều chuyển thành một tiếng này khi nhìn thấy người nọ, thanh âm nhu hòa, nhẹ nhàng tựa như ảo mộng, cũng vì vậy mà không ai phân biệt được cảm tình chất chứa trong một tiếng ấy, đó là tình yêu sâu đậm dành cho đối phương mà chỉ có Tần Trạm mới biết được. Khi nhìn thấy Luật, hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm, an tâm, sự kích động và khát vọng cũng theo đó mà biến mất, giống như chỉ cần có thể nhìn thấy Luật, đối với hắn mà nói, đã là quá đủ rồi.
Luật còn sống, an toàn, khỏe mạnh đang đứng trước mặt khiến Tần Trạm cảm thấy thả lỏng, thế nhưng đồng thời, hắn cũng phát hiện vấn đề. Cho dù bộ quần áo Luật đang mặc tô đậm cảm giác thần thánh trên người y, cho dù nó hoàn toàn bất đồng với phong cách trang phục của thời đại này, nhìn có vẻ càng giống với trang phục cổ đại, cũng không phải nguyên nhân khiến hắn thấy Luật khác thường, mà là vì biểu tình trên mặt y lúc này.
Mái tóc đen xõa tung, trên khuôn mặt tuấn mỹ là thần sắc cực kỳ lạ lẫm đối với tất cả những người nhận thức y. Trước kia, khuôn mặt y luôn mang vẻ cao ngạo, khinh thường, nụ cười ngạo mạn khiến người khác thấy khó chịu, thỉnh thoảng cũng có lúc lạnh lùng, nhưng lại không giống như hiện tại. Lúc này, khuôn mặt không chút biểu tình kia mang cảm giác lạnh lùng thêm chút xa cách, trong sự lạnh lùng lại toát ra cảm giác cao cao tại thượng, tôn quý không thể xâm phạm, cứ như nhìn thấu tất cả mọi điều trên thế gian nhưng không có gì khiến lòng y gợn sóng, giống như tượng thần cao lớn trong miếu thờ, nhìn hết ân oán tình cừu, bi hoan hỉ nộ của chúng sinh lại thủy chung thờ ơ lạnh nhạt, bất vi sở động, sẽ không cứu rỗi, cũng sẽ không thương hại.
Luật đi từng bước xuống cầu thang, cước bộ nhẹ nhàng đến mức không phát ra tiếng vang nào, phối hợp với trang phục trên người và biểu tình đạm mạc, làm cho người ta cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật giống một vị Thần đang lướt trên những bậc thang dẫn đến thiên đường để xuống trần gian.
Diện mạo ấy quen thuộc, nhưng cũng cực kỳ xa lạ.
Mà Alek, dù bị Tần Trạm đánh trọng thương, cơ thể đã đến giới hạn, nhưng hắn biết người phía sau mình là ai nên vẫn cố gắng đứng lên, bất chấp thân thể đau đớn giống như đang bị xé thành từng mảnh.
Cùng lúc này, Luật dừng lại ở vị trí cách nơi Alek nằm hai bậc thang.
“Alek.” Tình cảm hàm chứa trong tiếng gọi này quá khó phân biệt, tựa như lãnh đạm, lại như có thêm chút bất đắc dĩ.
Luật quỳ một gối xuống đất, vạt áo dài rơi vào lòng bàn tay của Alek.
“Luật.”
“Ca.”
Bất kể thế nào, Alek vẫn là địch nhân, cho nên khi nhìn thấy Luật đến gần Alek, Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm đều thực lo lắng, đặc biệt là lúc nhìn thấy Alek nâng tay lên, bọn họ đều sợ có chuyện xảy ra, muốn ra tay, lại sợ ngộ thương đến Luật.
Alek gian nan nâng tay, đưa vạt áo của Luật đặt lên môi mình.
Nụ hôn ấy, không phải khinh mạn, mà là sự thành kính sợ vấy bẩn đối phương, là sự tôn kính với tín ngưỡng của mình.
“Tế Tư đại nhân.” Thanh âm của Alek rất nhu hòa, khuôn mặt không còn sự lạnh lùng trước đó, thay vào đó là ý cười sung sướng và thỏa mãn, tựa như đây là giờ phút hạnh phúc nhất cuộc đời.
Quá kinh ngạc trước thái độ và xưng hô của Alek đối với Luật, Tần Trạm quên đi lòng đố kỵ của mình, nhưng thật ra, cho dù không phải lúc này, hắn cũng không thể thấy đố kỵ được, bởi vì biểu tình của Alek lúc này không giống với cảm tình của hắn, đối với Luật, Alek rõ ràng chỉ có tôn kính, nói cách khác, trong quan niệm của y, Luật là vị thần mà y tín ngưỡng.
Những người khác cũng chú ý đến việc Alek gọi Luật là “Tế Tư đại nhân”. Bọn họ không hiểu tại sao Alek lại gọi Luật như vậy, đây không phải cách gọi đối với ân nhân cứu mạng, mà giống như gọi một chức vị thì đúng hơn.
“Ta thua rồi.” Alek biết mình không thể chiến đấu được nữa, Tế Tư đại nhân xuất hiện ở đây, hẳn là vì sinh mệnh của hắn sắp kết thúc, cũng vì Tế Tư đại nhân ôn nhu biết nguyện vọng của hắn là có thể vì Người mà chết, khi chết có thể nhìn thấy thân ảnh của chính hắn trong mắt của Người. Có thể được Người tiễn đưa, cái chết kỳ thật không hề đáng sợ chút nào.
“Ngươi làm rất tốt.” Luật nói.
Thế nhưng, lời này đối với những người còn lại thật sự kỳ quái, cái gì gọi là rất tốt? Alek cầm đầu các zombie và biến dị giả, giết không biết bao nhiêu nhân loại, Văn Nhân Luật hẳn là đầu óc có vấn đề rồi nên mới có thể nói “rất tốt”. Cho dù muốn an ủi cũng phải nhìn đối tượng, y thật sự không nên nói như vậy với Alek mới đúng.
“Như vậy ta có giúp Người bớt khổ sở hơn chút ít không?” Alek tìm kiếm đáp án, bởi vì ngoại trừ oán hận đối với nhân loại, hắn chấp nhận nhiệm vụ này, trả giá sinh mệnh của mình chính là vì muốn giúp Tế Tư đại nhân có thể bớt khổ sở hơn một chút. Hắn biết, Tế Tư đại nhân thấy thống khổ vì phải giết hại nhân loại, vậy để hắn đến làm là được. So với việc chính tay Tế Tư đại nhân động thủ, nếu đổi lại là hắn, thì liệu Người có ít khổ sở hơn chút nào không? “Có.” Biểu tình của Luật vẫn mang theo một tia xa cách, nhưng lại đưa tay phủ lên khuôn mặt của Alek.
Alek nở nụ cười, đưa mặt cọ cọ bàn tay của Luật, nói, “Người gạt ta.” Tế Tư đại nhân ôn nhu như vậy, chỉ cần đã ra tay, bất kể là nhiều hay ít, thậm chí chỉ có một người, Người vẫn cảm thấy khổ sở a.
Là hồi quang phản chiếu, Alek cảm thấy đau đớn trên cơ thể đều biến mất, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn ra. Hắn chống người dậy, quỳ một chân trước mặt Luật. Luật đứng lên, tay phải bị Alek nắm lấy.
Alek vẫn quỳ gối, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Luật, đây là nghi thức thể hiện lòng trung thành.
“Vì Người mà chết, là hạnh phúc cả đời ta, không oán, không hối hận.” Alek nói nhỏ, rồi nở nụ cười. Ngay sau đó, máu bắt đầu chảy ra từ các lỗ chân lông trên cơ thể Alek, nhuộm đỏ quần áo hắn, cũng dính lên tay Luật. Nhìn thấy tay Luật dính máu, Alek lập tức thả tay Luật ra, hắn sao có thể để máu vấy bẩn Tế Tư đại nhân được.
Alek vừa thả tay Luật ra thì lập tức mất đi khí lực, ngã về phía sau. Bắt đầu từ ngón tay lan đến toàn thân, làn da của hắn giống như đang thối rữa, không còn phân biệt được đâu là máu đâu là thịt nữa. Chết như vậy, thật sự quá khủng bố.
“Bụi quy về bụi, đất quy về đất, từ thế giới mà sinh, không bằng tan thành bụi, quay về lòng đất.” Trên khuôn mặt Luật không hề có sợ hãi, cũng không có ghê tởm cùng chán ghét, câu nói tựa như điếu văn kia không ngừng vang vọng trong màng nhĩ của từng người.
Phảng phất như hưởng ứng lời điếu văn, thân thể của Alek lập tức tan thành bụi. So với bị thối rữa từng chút một, hóa thành bụi nhìn có vẻ đỡ hơn rất nhiều.
Trên vạt áo của Luật, màu đỏ tươi nổi bật trên nền vải trắng như tuyết, cảm giác thần thánh lúc này đã tăng thêm vài phần tàn khốc.
Luật rốt cục cũng đưa mắt nhìn đến những người còn lại, đôi con ngươi đen thăm thẳm không còn sự ngạo mạn và miệt thị như trong quá khứ, mà chỉ có sự trong trẻo, lạnh lùng, bình thản, khiến người khác cảm giác bản thân bị nhìn thấu mỗi khi chạm phải.
“Alek đã chết, các ngươi cũng nên hóa thành bụi đi thôi.” Ban đầu, không ai hiểu câu này có ý gì, nhưng lập tức đều hiểu được, bởi vì các biến dị giả ở đây chưa kịp làm ra phản ứng gì thì thân thể đã tan ra thành bụi, gió thổi qua, cuốn tất cả bay tán loạn về phía chân trời, mà các zombie vẫn đang chiến đấu với nhân loại cũng không ngoại lệ, đều sẽ trở thành bụi cả thôi.
Chỉ mới một phút đồng hồ, zombie và biến dị giả mang lại tai nạn lớn lao đến cho nhân loại đã tan thành bụi, bay đi theo gió, sạch sẽ tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ, thế nhưng tất cả đều biết bọn hắn thật sự đã từng tồn tại, những đau xót, oán hận, phẫn nộ cùng khủng bố bọn họ đã trải qua chính là chứng cứ.
Luật làm như không thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, đôi con ngươi vẫn trong trẻo, nhìn bọn họ, tuyên bố nhân loại đã thắng lợi, “Các ngươi thắng.”,.
Nói xong liền quay người chuẩn bị rời đi.
“Luật.” Tần Trạm phản ứng nhanh nhất, sử dụng dị năng lập tức bước đến cạnh Luật, giữ lấy tay y.
Luật quay đầu nhìn lại, trong mắt có chút dao động, sau đó dùng sức vùng ra khỏi kiềm chế của Tần Trạm.
Mà Tần Trạm, hoàn toàn mất sạch dũng khí, không dám nắm tay Luật thêm một lần nữa.
Tần Trạm đứng ở bậc thang thấp hơn vị trí của Luật hai, ba bậc, lòng bàn tay hướng về phía trước, nói, “Luật, chúng ta trở về đi.” Hắn không hỏi Luật chuyện gì đã xảy ra, hắn không hỏi quan hệ giữa Luật và Alek là gì, hắn chỉ cần y trở về cùng hắn, những thứ khác, hắn đều sẽ không để ý.
“Trở về?” Luật nghi hoặc hỏi lại, “Quay về đâu?” Luật nở nụ cười, là nụ cười Tần Trạm vẫn quen thuộc, mang theo ngạo mạn và mỉa mai.
“Về nhà.” Tần Trạm trả lời, về lại nhà của hắn và Luật, trở lại cuộc sống trước kia của hai người. Hắn sẽ nấu cơm cho Luật, chiếu cố Luật, còn Luật đứng bên cạnh châm chọc, khiêu khích. Hắn muốn tiếp tục cuộc sống như vậy.
“Nhà.” Luật cười nhẹ , “Ta không có nơi để gọi là “nhà”.”
Tần Trạm cảm thấy lòng đau xót, thì ra chỉ có một mình hắn tự cho là thế, Luật, chưa từng xem nơi đó là nhà.
Văn Nhân Lẫm cũng không đồng ý, “Ca.” Ca sao lại không có “nhà”, Văn Nhân gia không phải là nhà của bọn họ sao?
“Các ngươi thắng, sao không reo vui đi?” Luật chuyển mắt về phía các dị năng giả vẫn im lặng cho đến giờ.
Đúng vậy, bọn họ thắng, nhân loại được cứu rồi, hẳn là nên reo vui a, bởi vì thắng lợi đến quá đột ngột, bởi vì hành vi của Tần Trạm, nên bọn họ gần như đã quên.
“Tận tình hưởng thụ thắng lợi đi, cuồng hoan đi,” Luật tựa hồ đang cổ động mọi người. “Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi.”
Lời này nghe như đang báo trước điềm xấu.
“Mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt đâu.” Ngoại trừ những người ở đây nghe được những lời này, những người còn lại trên thế giới đều không nghe được, vì bọn họ đã sớm đi chúc mừng thắng lợi rồi.
“Nghĩa là sao?” Tần Trạm hỏi lại.
Luật đáp lại Tần Trạm bằng nụ cười khinh thường, hắn sẽ nói cho bọn họ biết tất cả, nhưng không phải hiện tại. Cứ để cho bọn họ hưởng thụ hạnh phúc đi, dù sao cũng đã sắp không còn cơ hội.
Luật xoay người rời đi, nhưng có người không muốn bỏ qua, cũng đã quên có nhiệm vụ bảo vệ hắn tồn tại, theo câu “Văn Nhân Luật, ngươi có ý gì?”, một mũi tên năng lượng bắn thẳng vào gáy hắn.
END 69.
Danh sách chương