Tần Trạm nhìn chăm chú vào người đang đi đến bên hồ, ánh mắt tràn ngập nhu tình, thế nhưng Luật không nhìn thấy, cũng chẳng hề cảm nhận được, bởi hắn còn đang bận chất vấn Balberith.

Nhờ có ý thức của thế giới, Tần Trạm đã hiểu rõ mọi thứ về Luật. Vốn là Tần Trạm còn cảm thấy có chút phiền muộn trong lòng khi quyết định phản bội thân hữu của mình vì Luật, nhưng khi hiểu ra hết thảy, chút cảm xúc ấy liền biến mất tựa như bông tuyết tan ra dưới ánh mặt trời, vì con người kiên cường mà yếu ớt, nhân từ lại tàn khốc, quyết tuyệt nhưng vẫn lưỡng lự này mà cảm thấy việc mình làm là đáng giá.

Hắn nhìn thấy cảnh Luật cùng ý thức của thế giới gặp nhau, nhìn Luật lúc ban đầu chỉ vì cảm thấy có kẻ cần mình, chẳng qua là xuất phát từ sự yêu thích đơn thuần của trẻ con mà chấp nhận, mà kiên trì thực hiện lời hứa hẹn kia dù có phải phản bội tất cả cũng nhất quyết không bỏ cuộc, rồi hắn nhìn Luật lớn lên, nhìn Luật từ từ giác ngộ lời hứa hẹn của mình trầm trọng đến mức nào.

Luật tuy hiểu được trách nhiệm của mình, nhưng khi “Ngày Tận thế” triển khai, y sao có thể không do dự cùng yếu đuối, không có ai chia sẻ, chỉ có thể tự mình ôm lấy mọi thứ, một mình suy xét trước sau, mà cái đêm khắc sâu trong ấn tượng của hắn kia là lúc Luật bắt đầu giác ngộ. Thời điểm ấy, sự trầm trọng cùng kiên định trong mắt Luật là quyết định của y, là cố chấp không quay đầu lại, tiếp tục bước đi trên con đường đầy thống khổ.

Nhận lấy công việc ban phát thiên tai, để cho hai bàn tay mình nhuốm đầy máu tươi của đồng loại.

Thế nhưng, Luật sao có thể quen với công việc này, mỗi lần động thủ, trong mắt y đều là đau đớn cùng lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn quyết đoán xuống tay. Làm sao có thể không đau, như thế nào không xót, nhưng tất cả, Luật đều một mình nhận lấy, lặng lẽ nuốt vào lòng, rồi khi đối mặt với bọn họ, lại không để lộ ra bất cứ điểm khác thường nào.

Chiếc mặt nạ hoàn khố Luật đeo lên lúc ban đầu vốn không phải vì việc này, càng nhiều là do y muốn phản kháng Văn Nhân Chinh bá phụ cùng Văn Nhân gia, phung phí sự dung túng của họ, nhưng việc làm của Văn Nhân Chinh bá phụ cũng không xem như đúng, bởi sự dung túng quá độ kia không phải sủng ái, mà chỉ là áy náy, mới khiến cho Luật càng cảm thấy xa cách hơn. Còn sau đó, Luật giả vờ làm hoàn khố là bởi đã hiểu ra lời hứa hẹn của y nghiêm trọng đến mức nào, vì giữ cho tình cảm của giữa mình và những người xung quanh đều không quá sâu đậm, vì để cho sự ràng buộc này không ảnh hưởng đến quyết định của mình, muốn bỏ cũng không buông tay được, liền cứ tiếp tục mang chiếc mặt nạ ấy, giữ thêm chút thời gian yên bình cho nhân loại.

Không chỉ vậy, tư thái hoàn khố Luật thể hiện ra cũng không hề đơn giản như thế, bởi y luôn dùng nó để khảo nghiệm tâm tính của thế nhân. Lúc này, hắn mới biết được, thì ra những việc Luật làm khi trước, không có việc nào là không hàm chứa thâm ý, chẳng qua, khi đó hắn chỉ cho là Luật đang phá rối, nào có thể tưởng tượng được mỗi hành động của y đều có cái lý của chúng cả, thế nhưng hết lần này đến lần khác, thái độ của Luật lại khiến người khác cho rằng y đang làm sai. Giờ đây, khi đứng bên ngoài, quan sát rõ ràng mọi việc xong, Tần Trạm bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười, thị thị phi phi, đúng đúng sai sai, đến cuối cùng có lý hay không, đều do nhân loại dùng cảm giác của bản thân mình đi phán đoán.

Hắn rốt cuộc biết được những án mạng xảy ra chung quanh Luật vì sao lại phát sinh, hung thủ cũng không phải là Alek, mà đúng như Luật nói, là thế giới không muốn nhìn thấy y phải chịu uất ức, bọn họ quả thật rất đáng chết, và hắn cũng là một trong số đó, hết lần này đến lần khác cô phụ sự mong mỏi của Luật.

Việc làm của nhân loại khiến cho Luật cứ phải thất vọng hết lần này đến lần khác, nhưng y vẫn cố chấp kiên trì tạo cơ hội cho nhân loại phát hiện sinh cơ, rồi lại bất đắc dĩ nhìn nhân loại bỏ qua chúng. Hắn nhìn thấy phía sau bộ dáng ngạo mạn ngày thường kia là tâm tình chân thật của Luật, những cái thở dài, những nét đau thương, những điều phẫn nộ vì nhân loại không chịu nắm bắt lấy cơ hội, toàn bộ đều bị vẻ bề ngoài của y che mất. Rất nhiều, rất nhiều thứ từng bày ra trước mắt, chính là bản thân hắn lại chưa từng phát hiện.

Hắn thấy được chính mình lần lượt bỏ qua, hận không thể hung hăng đánh bản thân mình trước đây một trận, vì sao ngươi lại không phát hiện, không phải ngươi luôn nói chính mình yêu Luật đấy sao? Đúng vậy, yêu, lại cảm thấy yêu đầy ủy khuất, tại sao chính mình có thể yêu một hoàn khố như Luật? Nỗi thống khổ, sự giãy giụa của hắn không chỉ vì Luật mà hắn yêu là nam nhân, còn là bởi trong lòng hắn luôn có một suy nghĩ, một hoàn khố như thế sao có thể xứng đáng với tình yêu của mình. Hắn không yêu sai, mà là hắn suy nghĩ nhầm rồi. Nhìn thấy bản thân mình từng vô tri như thế, Tần Trạm chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Là hắn không xứng để yêu Luật a. Con người sở hữu linh hồn cao thượng, thuần khiết, kiên cường, vĩ đại kia, một kẻ dơ bẩn và thiển cận như mình sao có thể xứng đôi.

Hắn nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của Luật, nhìn bộ dáng hoàn khố trước mặt nhân loại, vẻ thống khổ giãy giụa sau lưng, nhìn mỗi lần nước mắt Luật rơi xuống mà hắn lại không có cách nào để lau đi; nhìn thân ảnh kiên cường chống đỡ mọi thứ kia, hắn lại không thể ôm lấy, nhìn Luật đau khổ cuộn người, hắn lại không thể an ủi; nhìn một đêm nào đó, Luật chia sẻ thống khổ với thế giới, nằm cuộn tròn trên giường, nắm chặt lấy tấm ra, các ngón tay trắng bệch, trên mặt cũng tái nhợt, bờ môi vì đau đớn mà không còn tí huyết sắc nào, cho dù có cắn mạnh đến đâu, cũng không thể khá hơn, thẳng cho đến khi máu tươi trào ra, nhuộm đầy sắc đỏ; nhìn xem Luật nhắc nhở chính mình lại bị chính mình hết lần này tới lần khác bỏ qua, nhìn Luật tại nơi không ai thấy lộ ra vẻ mặt buồn thương cùng bất đắc dĩ, nhìn xem mỗi ngày Luật ép buộc bản thân đi vào giấc ngủ bằng cách nói với mình rằng không hề hối hận, thế nhưng hai mắt lại vẫn tràn ngập bi thương…

Nhìn Luật ở giai đoạn thứ hai của “Ngày Tận thế” trầm trọng hạ tay xuống để rồi thấy nhân loại trở thành thức ăn của zombie mà đau xót khôn cùng, nhìn Luật tuy biết rất rõ hành vi của chính mình sẽ khiến nhân loại căm hận, nhưng vẫn kiên cường đứng trước mặt nhân loại, tuyên bố, y là địch nhân của nhân loại.

Quá nhiều Luật mà hắn không biết khiến cho tình yêu của hắn đối với Luật càng lúc càng thêm sâu đậm.

Luật a, sao có thể khiến ta không muốn đi thương tiếc, đi yêu thương ngươi, xóa đi hết thảy những bi thương, thay thế ngươi gánh lấy trách nhiệm nặng nề kia, để ngươi có thể buông ra gánh nặng, thoải mái hơn một chút. Đến giờ ta mới hiểu được tâm tình của Alek, nếu như có thể khiến cho người vơi bớt chút đau thương thì vì ngươi, có giết chết tất cả nhân loại cũng chẳng sao.

Khi Tần Trạm mở mắt ra, hắn mới biết được nước mắt của hắn là vì Luật mới rơi xuống.

Nghe tiếng cự mộc reo xì xào, Tần Trạm hiểu được ý thức của thế giới đang hỏi chính mình rằng, ngươi có nguyện ý trở thành kỵ sĩ thủ hộ Luật không? “Ta nguyện ý.” Hắn nguyện ý, vì thủ hộ Luật, hắn không tiếc hết thảy. Lời hứa trước kia, hắn có quá nhiều cố kỵ, phía trước cái gọi là không tiếc hết thảy có rất nhiều tiền đề, mà hôm nay, lời hứa của hắn không cần phải cố kỵ những thứ kia, cho dù có đứng trước mặt thân nhân bằng hữu, kết quả cũng giống như thế, giống như Luật có thể vì thế giới mà phản bội tất cả, hắn cũng có thể làm thế, vì Luật.

.

“Luật sắp đến.” Một câu nói của Balberith khiến Tần Trạm sững sờ trong chốc lát, bởi vì có thể lập tức nhìn thấy Luật. Tầm mắt của Tần Trạm không khỏi trông về phía cánh rừng, chờ người mình mong nhớ ngày đêm xuất hiện.

Nhìn Luật từng bước từng bước tới gần, Tần Trạm không cách nào kìm nén được tình cảm dâng lên trong lòng, cũng không cần phải kìm nén nữa. Khi đến nơi này, hắn liền không định che giấu tình cảm của mình, tình yêu dành cho Luật không phải là việc cần phải giấu giếm, hắn có thể hào phóng và kiêu ngạo tuyên bố với thế nhân rằng, hắn yêu Luật.

“Luật.” Sau khi nghe Luật chất vấn, Tần Trạm cũng không khỏi thâm tình gọi ra cái tên ấy, chỉ tiếc là ánh mắt cùng tiếng gọi bao nhu tình ấy, Luật không hề cảm nhận được.

“Ngươi nói Tần Trạm sao, hắn là kỵ sĩ thủ hộ của ngươi, đương nhiên là phải ở đây rồi.” Balberith trả lời rất bình thản, tựa như đang nói thời tiết hôm nay như thế nào vậy.

“Kỵ sĩ thủ hộ?” Luật nhướng mày, đây là cái gì, nếu nhìn mặt chữ thì có thể hiểu là kỵ sĩ thủ hộ chính mình, mà người được chọn là Tần Trạm, rất bất thường, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, “Ta không cần.” Có ý thức thế giới làm hậu thuẫn, những thứ có thể thương tổn hắn trên đời này quá ít, thứ có thể giết chết hắn căn bản không hề tồn tại thì hắn cần kỵ sĩ để làm gì, huống hồ người được chọn lại là Tần Trạm, bảo hắn làm sao có thể chấp nhận.

“Đừng tùy hứng, đây là quyết định của ta và nó.” Balberith nói đầy sủng nịch.

“Coi như là kỵ sĩ thủ hộ cũng là nên từ ta quyết định, người được chọn không nên là Tần Trạm.” Không ngờ lại là quyết định của nó, Luật cũng không phản đối nữa, thế nhưng người kia không cần là kẻ đứng trước mắt hắn a. “Balberith, ngươi không quên là tên gia hỏa này có sát tâm với ta đó chứ?” Ai lại để cho một kẻ từng muốn giết mình trở thành kỵ sĩ thủ hộ của mình?

“Có thể để ta và Luật nói chuyện riêng không?” Có rất nhiều lời, Tần Trạm muốn nói riêng với Luật, mà Balberith và ý thức của thế giới, hai cái bóng đèn này quả thật là quá chói.

Tần Trạm mới đến nên không hề biết, cho dù hai người có đi đến nơi khác, chỉ cần muốn thì Balberith và ý thức đều có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ.

Cự mộc reo xào xạc thể hiện sự đồng ý của mình, sau đó Luật và Tần Trạm liền biến mất khỏi mặt hồ, về phần Balberith cùng ý thức của thế giới có nghe lén hay không thì chẳng ai biết được.

“Bản lĩnh cũng không nhỏ a, vậy mà cũng có thể đến được tận đây.” Luật vừa mở miệng liền không có lời hay nào, lời nói ác độc cùng mỉa mai theo thói quen bật ra, “Ngươi đã dùng thủ đoạn gì?”

Tần Trạm nhìn Luật thế này, hoàn toàn không cảm thấy bất đắc dĩ hay buồn rầu như trước kia, chỉ cảm thấy Luật thật đáng yêu.

Không thể không nói, vẻ dung túng cùng sủng nịch trên mặt Tần Trạm quá mức rõ ràng khiến Luật không thể làm như không thấy, đáng tiếc là, Luật không hiểu được hàm nghĩa của chúng là gì, chỉ cảm thấy biểu tình của Tần Trạm rất quái dị, có vẻ như y đang âm mưu gì đó.

“Ngươi là định lẻn vào đây, nằm vùng, điều tra sự thật…” Luật híp mắt, liệt kê ra những âm mưu Tần Trạm có khả năng thực hiện, bất quá chưa kịp nói hết thì đã bị ngắt lời.

“Không phải, ta không định giúp đỡ nhân loại, ta phản bội nhân loại.” Tần Trạm ôn nhu nhìn Luật, không hề vì việc phản bội này mà lộ ra tia áy náy nào, tựa như hắn đã quyết định một chuyện rất bình thường nào đó.

“Cái gì?” Luật cho là mình nghe nhầm, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

“Đây là bức thư Tống nãi nãi để lại cho ngươi.” Tần Trạm lấy lá thư trong người ra, đưa cho Luật.

Thư của bà ngoại? Nhìn lá thư Tần Trạm đưa, Luật lộ ra vẻ hoài niệm cùng bi thương, mặc kệ việc Tần Trạm nói là thật hay giả, hắn muốn đọc bức thư này.

Cầm lấy thư, mở ra, nhìn trang giấy đầy nét chữ quen thuộc:

“Luật, ta hy vọng ngươi không quên là đã đáp ứng ta một việc, khi Tần Trạm đưa lá thư này cho ngươi, nhất định là giữa đại nghĩa cùng ngươi, hắn đã chọn ngươi, cho nên ta hi vọng ngươi có thể cho Tần Trạm một cơ hội, cơ hội để hắn được đứng bên cạnh ngươi.” Thư rất ngắn, bởi vì lúc đó Tống lão phu nhân đã không thể viết nhiều lắm, chỉ những lời này là đủ rồi.

“Có ý gì?” Cái gì gọi là, giữa đại nghĩa và ta, ngươi chọn ta?” Đọc xong thư, Luật trầm mặc một lúc, hắn bỗng thấy mình hoàn toàn không hiểu được nội dung ẩn trong bức thư này.

“Ta bỏ qua những thứ ta từng muốn thủ hộ, vứt bỏ thứ ta từng cho là đại nghĩa. Đứng ở đây, phản bội nhân loại, chỉ vì ngươi, Luật.” Tần Trạm bước đến gần Luật, vươn tay chạm vào gò má y, Luật cũng không trốn tránh, đôi mắt đen mở to bình thản nhìn thẳng vào Tần Trạm, không che giấu, không trốn tránh, ánh lên thân ảnh của hắn, nhìn Tần Trạm lộ ra nụ cười thâm tình, nhìn môi hắn hé mở, nhẹ nhàng nói ra ba chữ, “Ta yêu ngươi”.

END 84.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện