Cái chết của Quý Phi Yên cũng không lưu lại dấu vết nào trong lòng Tần Trạm, bởi trái tim hắn vốn chẳng hề có chỗ cho nàng. Hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, chứ tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà ngừng tay lại.

Từng trải qua không ít sinh tử trên chiến trường rồi đối mặt với thảm họa zombie, việc giết người với Tần Trạm mà nói, không có bất cứ trở ngại tâm lý nào, cho dù kẻ bị giết có là người quen thì chỉ cần có thể thực hiện mục đích của mình, Tần Trạm cũng nhất định không nương tay. Hắn không nương tay, không đau khổ, không khó chịu, không có nghĩa là những người khác cũng thế.

Chỉ trong nháy mắt, vài sinh mệnh đã ra đi, Văn Nhân Lẫm biết lúc này chẳng phải là thời điểm ôn chuyện, việc hắn cần làm là ngăn Tần Trạm lại. Là người mạnh thứ hai Long Tổ chỉ sau Tần Trạm, hắn vẫn có khả năng giữ chân Tần Trạm một lúc. Nhưng, đó là chuyện khi trước, còn bây giờ, Văn Nhân Lẫm vừa mới tiến sát đến bên cạnh Tần Trạm đã bị y lập tức đánh bay ra.

Tần Trạm ra tay rất có chừng mực, hắn sẽ không giết chết Văn Nhân Lẫm, bởi nếu làm thế Luật nhất định sẽ đau khổ, hắn không muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập bi thương ấy lại càng thêm khổ sở. Hắn không thể diệt trừ căn nguyên tạo nên nỗi bi thương ấy, nên chỉ có thể cố gắng khiến cho đôi mắt ấy vơi bớt chút ưu tư.

Cảnh tượng lúc này giống như lịch sử đang lặp lại, ngày trước Tần Trạm cũng từng đứng trước mặt “Người chấp hành”, đầy nhỏ yếu và bị đánh bay một cách dễ dàng giống như Văn Nhân Lẫm hôm nay, sau đó Văn Nhân Chinh xuất hiện trước mặt “Người chấp hành” khiến y phải ngừng tay, còn hôm nay khi Tần lão gia tử đứng trước mặt Tần Trạm, kỵ sĩ kiếm của hắn cũng vì thế mà chững lại.

Tần lão gia tử thời trẻ cũng là quân nhân, giờ tuy đã lớn tuổi nhưng dũng khí vẫn còn nguyên vẹn, nhìn thấy Tần Trạm khủng bố như thế cũng không hề lùi bước mà can đảm đi đến trước mặt hắn, nhìn thanh kỵ sĩ kiếm đặt ngay trên đầu mình, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào chủ nhân của thanh kiếm.

Biểu tình của Tần Trạm cứng lại một chút, sự bối rối chợt lóe qua trong ánh mắt, thanh kỵ sĩ kiếm vẫn chẳng thể hạ xuống, lúc này, hắn không khỏi phải dừng tay.

“Thế nào? Ngươi chém đi!” Tần lão gia tử rất có can đảm quát vào mặt Tần Trạm, “Vì Văn Nhân Luật, ngươi có thể giết chết tất cả mọi người, như vậy ngươi liền giết đi, ta đứng yên cho ngươi giết. Ra tay đi!” Tần Trạm yêu một nam nhân, yêu Văn Nhân Luật, hắn có thể mặc kệ, nhưng vì Văn Nhân Luật y lại vung kiếm chỉ vào đồng bào của mình, Tần lão gia tử không thể không quản được.

Hắn là một trong những người nắm quyền trong bộ máy nhà nước Trung Quốc, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ quốc gia, bảo vệ dân chúng. Ở thời điểm loạn lạc này, hắn là người giữ địa vị cao, càng phải suy nghĩ cho nước cho dân, thế nhưng hài tử mà hắn quan tâm từ bé đến lớn, hài tử mà hắn kiêu ngạo tự hào lại làm chuyện trái ngược, sát hại đồng bào, hủy diệt hi vong của nhân loại, chuyện như thế bảo sao Tần lão gia tử có thể không giận dữ, như thế nào có thể cam lòng.

Ra tay, Tần Trạm chỉ cảm thấy thanh kỵ sĩ kiếm trên tay mình trở nên nặng trĩu, nặng đến nỗi hắn khó có thể cầm nổi, sự xuất hiện của Tần lão gia tử nằm ngoài dự kiến của hắn, dù luôn tự nhủ bản thân cần giác ngộ nhưng sự khác biệt giữa suy tưởng và hiện thực này vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Tình cảm suốt nhiều năm như vậy sao có thể là giả dối được.

Vì phát tiết sự bức bối trong lòng, Tần Trạm vòng kỵ sĩ kiếm qua đầu Tần lão gia tử, chém mạnh một phát ngay bên cạnh cánh tay gia gia của mình, một kích ẩn chứa sự phẫn nộ cùng lực lượng của hắn vô cùng có uy lực. Lực đạo trong kiếm thế của hắn va chạm vào một tòa nhà trong Long Tổ, khiến tòa nhà cực kỳ rắn chắc kia cứ thế mà bị chém thành hai nửa như một tờ giấy mỏng manh. Về phần những người bên trong, tuy có người còn sống nhưng kẻ chết cũng không phải là ít.

Dù sao cũng là hài tử mình nhìn từ bé đến lớn, là tôn tử mình hết mực yêu thương, có huyết thống thân tình, sau khi bị chấn động bởi thực lực cường hãn của Tần Trạm, Tần lão gia tử nhìn bộ dạng hắn như thế cũng không khỏi mềm lòng, nhưng chỉ là một chút mà thôi, còn lại vẫn là phẫn nộ, “Nếu như ngươi vì thâm nhập nội bộ của đám người Văn Nhân Luật, mà muốn giết những người này, ta cũng sẽ không nhăn mặt nhíu mày, có chết cũng cam tâm tình nguyện.” Tần lão gia tử nói thế, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một chút hi vọng cùng vui vẻ, Tần Trạm sao có thể làm như thế, hắn chắc hẳn là đang nhẫn nhục có đúng không? Nghe nhắc đến Luật, Tần Trạm không khỏi trầm tĩnh lại, thần sắc dần trở nên thanh minh, lí do hắn đến đây là gì? Tần Trạm lùi lại hai bước, cách Tần lão gia tử một đoạn, “Ta đến nơi này là bởi Balberith muốn chặt đứt tất cả đường lui của ta, ta lựa chọn đến Long Tổ là để chứng minh giác ngộ của mình, gặp được ngài, là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng, sớm hay muộn đều sẽ phải đối mặt, không thể trốn tránh mãi, như vậy cứ kết thúc ngay hôm nay đi.”

Tần Trạm mỉm cười, giơ kỵ sĩ kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tần lão gia tử, trong mắt là kiên định cùng lãnh khốc. Luật a, y cũng đã phải lựa chọn đấy, Tống nãi nãi qua đời, Luật liền không còn gì kiêng kị, nhìn Tống nãi nãi ra đi, không phải là không có cách nào giữ lại, mà là không thể giữ, và cũng không muốn giữ, bởi tương lai sẽ càng thêm bi thương, thống khổ, cớ sao lại để nàng ở lại chịu khổ. Tử vong suy cho cùng cũng là một loại giải thoát.

“Chết đi cũng là giải thoát, để các ngươi chết ở trong tay ta cũng không phải không tốt.” Mang theo nỗi oán hận với ta mà chết sẽ tốt hơn nhiều so với chuyện mang theo tuyệt vọng ra đi, “Ta sẽ không để ngài cảm nhận được chút đau đớn nào, gia gia.” Đây là lời nói cuối cùng giữa hai người bọn hắn, nếu gia gia muốn hận thì cứ hận a.

Tần lão gia tử trợn to mắt, nhìn thanh kỵ sĩ kiếm lên đang vung lên cùng sự lãnh khốc trong mắt Tần Trạm, hắn lúc này cũng không thể nào tin nổi, Tần Trạm sẽ thật sự động thủ, trong ánh mắt lãnh khốc kia chứa đựng sự kiên quyết, không có bất cứ dao động nào.

“Tần Trạm.” Văn Nhân Lẫm cũng không dám tin tưởng, gào thét muốn Tần Trạm dừng tay, thế nhưng y vẫn bất vi sở động, chém kỵ sĩ kiếm xuống.

Một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện, đặt trên cổ tay Tần Trạm, ngăn trở hành vi tàn khốc của hắn.

“Luật.” Cảm nhận được độ ấm quen thuộc trên tay, mặc dù chỉ có một bàn tay quỷ dị xuất hiện, nhưng Tần Trạm đã lập tức biết được chủ nhân của nó.

Trong không khí hiện lên những gợn sóng dao động, sau đó một cánh cửa xuất hiện, chủ nhân của bàn tay ấy bước ra, quả nhiên chính là Luật.

.

Luật vẫn luôn theo dõi Tần Trạm, nên khi Tần lão gia tử xuất hiện, hắn có thể thấu hiểu được nỗi thống khổ mà y đang gánh chịu. Lúc Tần Trạm quyết định xuống tay, hắn không khỏi tiến đến ngăn cản. Tần Trạm là người duy nhất trên đời này cùng hắn sẻ chia thống khổ trước sự lựa chọn của mình, hắn có thể hiểu được cảm giác đau đớn kia, có thể thấy được sự bi thương cùng thống khổ phía sau vẻ mặt kiên quyết lạnh lùng ấy, chính hắn cũng phải làm kiến thiết tâm lý rất nhiều lần, cũng phải đợi đến cuối cùng mới có thể xuống tay, hiểu được chúng nên hắn sao có thể cưỡng cầu Tần Trạm, sao không thể để Tần Trạm có một thời gian điều chỉnh.

“Được rồi.” Sự giác ngộ của Tần Trạm, hắn thấy được, y đã không còn con đường quay lại.

“Ca.” Văn Nhân Lẫm lên tiếng gọi.

“Văn Nhân Luật.” Tần lão gia tử nhìn Luật, đây là kẻ đã bắt cóc tôn tử mà hắn yêu thương nhất, là tên đại địch của toàn thế giới.

Thông qua thiết bị thông tin, các vị lãnh đạo của Trung Quốc đều có thể thấy được sự xuất hiện của Luật.

“Balberith, như vậy là được rồi.” Luật không để ý đến Văn Nhân Lẫm, cũng không bận tâm đến ánh mắt hung ác của Tần lão gia tử, nói với kẻ chắc chắn đang nhìn lén – Balberith.

“Luật, ngươi đã nói được, vậy đến đây là đủ rồi.” Balberith cũng không xuất hiện nhưng không ngại truyền tiếng nói của mình đến đây. Ngay cả việc này cũng không làm được, hắn cũng chẳng có mặt mũi làm Hủy diệt chi quân.

“Chúng ta trở về.” Buông bàn tay đang đặt trên cổ tay Tần Trạm ra, không ngờ Tần Trạm lại nhanh tay vung một cái khiến kỵ sĩ kiếm biến mất, sau đó nắm lấy tay hắn.

Luật theo bản năng muốn giãy ra, nhưng nghĩ đến Tần Trạm thiếu chút nữa phải trải qua thống khổ và kiên quyết lựa chọn, Luật liền yên lặng, tùy ý để Tần Trạm nắm tay của mình.

Tần Trạm cảm nhận được sự thỏa hiệp của Luật, không chút che giấu nở một nụ cười đầy sủng nịch và vui sướng.

Luật đi vào cửa, Tần Trạm đang nắm tay hắn cũng bị kéo theo vào, khi cánh cửa biến mất, Luật nghe thấy tiếng gọi của Văn Nhân Lẫm, “Ca, Tần Trạm.” Thế nhưng, dù là Luật hay Tần Trạm, đều không quay đầu lại.

Văn Nhân Lẫm bị thương không nặng bởi Tần Trạm khống chế lực đạo rất tốt, nhưng Văn Nhân Lẫm biết hắn không có khả năng đuổi kịp Tần Trạm và ca của hắn. Hắn chỉ có thể suy sụp quỳ hai gối trên mặt đất, một tay đè chặt miệng vết thương, miệng gọi tên hai người kia, chỉ là bọn họ cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn.

Văn Nhân Lẫm vốn kiên cường là thế mà giờ phút này cũng phải rơi xuống giọt lệnam nhi, sự phản bội của huynh trưởng và hảo hữu khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ bi thương và vô lực. Hắn không thể thay đổi bất cứ chuyện gì, hắn cảm thấy bất lực và mê mang vì bản thân chẳng biết gì cả, như vậy, bảo hắn sao có thể không rơi nước mắt. Từ giờ trở đi, Văn Nhân Lẫm sẽ trở thành trụ cột của Trung Quốc, sắp sửa gánh lấy trách nhiệm vô cùng trầm trọng.

Những người lãnh đạo ở kinh đô đều rơi vào im lặng, hồi tưởng lại mọi chuyện trong dĩ vãng, bọn họ không cách nào tưởng được Tần Trạm sẽ yêu mến Văn Nhân Luật. Sau khi truy hỏi Văn Nhân Lẫm, bọn họ mới biết được Tần Trạm đã yêu Văn Nhân Luật từ rất lâu và tình cảm ấy còn vô cùng sâu đậm.

Những người quen biết Tần Trạm đều không tài nào hiểu được vì sao một người ưu tú như Tần Trạm lại có thể yêu mến kẻ luôn luôn làm chuyện sai trái kia, thế nhưng lúc này nhớ lại, sự tha thứ dễ dàng cùng dung túng sủng nịch Luật của hắn quả thật là quá mức rồi, chỉ là, giới tính, sự khác biệt giữa bọn hắn, một người ưu tú cùng một kẻ hoàn khố, lại khiến cho họ chưa từng nghĩ đến phương diện kia.

Mối tình này nếu ở thời đại hòa bình nhất định sẽ gây ra một phen sóng to gió lớn, nhưng lúc này những người biết được ngoại trừ ban đầu khiếp sợ cùng khó tin ra thì đều phản ứng bình tĩnh đến ngoài ý muốn. Hiện giờ, tình cảm giữa hai người họ không phải là trọng điểm, trọng điểm là Tần Trạm đã phản bội nhân loại, trở thành địch nhân của nhân loại. Làm sao để đối mặt với chuyện này, phải giải quyết như thế nào mới là việc bọn họ cần quan tâm lúc này.

Việc Tần Trạm phản bội chỉ có bộ máy lãnh đạo nhà nước Trung Quốc và các thành viên Long Tổ biết được, bọn họ cũng không dám để tin tức này lan truyền ra ngoài, sự cường đại của nhóm “Người chấp hành” cũng đã đủ cho nhân loại mất hết hi vọng.

Sự kiên cường cùng niềm tin của nhân loại khiến họ vững tin rằng nhân loại chắc chắn sẽ giành được thắng lợi, cho dù có gian khổ khó khăn hơn nữa, bọn họ cũng nhất định giành chiến thắng, thế nhưng loại tín niệm này có một phần là dựa vào thực lực cá nhân của Tần Trạm, một khi tin Tần Trạm phản bội truyền ra, nhân loại nhất định sẽ rối loạn, khiến cho cục diện thế giới càng thêm nguy cấp, chẳng cần Luật ra tay, nhân loại sẽ tự đưa mình vào vực sâu hắc ám và vô vọng.

Trung Quốc muốn giấu giếm tin tức, nhưng bọn họ liệu có thể giấu được bao lâu bởi việc Tần Trạm phản bội là không thể nào che giấu được khi Balberith có sở thích chứng kiến cảnh nhân loại thống khổ trong vô vọng.

Lúc kia, nhân loại sau khi khiếp sợ là cảm thấy phẫn nộ khi bị phản bội, nhưng, những cảm xúc này chẳng thể xóa đi nỗi tuyệt vọng cùng vô lực phát ra từ tận đáy lòng họ khi mất đi Tần Trạm.

Chỉ là nhân loại vẫn rất kiên cường, cho dù thế giới có hỗn loạn, nhưng không biết vì lý do gì, trong lòng họ vẫn giữ lấy chút ánh sáng yếu ớt mang tên hi vọng, kiên trì sống sót. Thế nhưng, bọn họ không biết, sự diệt vong chính thức đang cách bọn họ rất gần.

END 96.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện