Patrick không cho Frances Catherine hay Judith biết là Iain đã về nhà. Anh rời nhà lúc sáng sớm để đến pháo đài. Judith giúp bạn dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ ngôi nhà.
Lúc Iain gõ cửa thì trời đã xế trưa một chút. Judith ra mở cửa. Mặt cô dính đầy bồ hóng còn mái tóc thì rối tung. Trông cô như thể vừa dọn dẹp xong bên trong lò sưởi vậy.
Anh vui sướng chết đi được khi gặp lại cô, và thể hiện bằng cách cau mày. Cô mỉm cười đáp lại, có vẻ hơi bối rối vì vẻ ngoài của mình. Cô cố vén những lọn xoăn ra khỏi mặt cho mái tóc gọn gàng hơn.
“Anh đã về rồi”, cô khẽ nói.
Nhưng gã đàn ông này chẳng hào hứng lắm với việc chào hỏi. “Phải. Judith này, hãy đến pháo đài trong vòng một giờ nữa.”
Anh quay người bỏ đi. Cô thấy tổn thương trước thái độ lạnh lùng của anh, liền đuổi theo anh. “Sao em phải đến pháo đài?”
“Vì anh muốn em đến đó”, anh trả lời.
“Nhưng chiều nay có khi em đã có kế hoạch rồi.”
“Hủy nó đi.”
“Anh cứng đầu như dê ấy”, cô lẩm bẩm.
Tiếng thở hết ra từ ngưỡng cửa cho biết Frances Catherine đã nghe thấy câu nói của cô. Judith vẫn không thấy hối hận vì đã nói một điều khiếm nhã như thế, vì cô tin điều mình nói là đúng. Iain thực sự cứng đầu.
Cô quay khỏi anh. “Em không tin mình có nhớ anh chút nào cả.”
Anh túm lấy tay cô và kéo cô quay lại. “Chính xác là anh đã đi bao lâu rồi?”
“Ba tuần, hai ngày”, cô trả lời. “Thì sao?”
Anh cười toe. “Nhưng em không nhớ anh, đúng không nào?”
Cô nhận ra mình vừa bị gậy ông đập lưng ông. “Anh quá láu cá với em, Iain ạ”, cô dài giọng.
“Sự thật đúng là thế”, anh cười toe đồng ý.
Chúa ơi, cô nhận ra mình sẽ nhớ những lúc đấu trí với anh thế này. Thề có Chúa, cô sẽ nhớ anh mất thôi.
“Nếu anh muốn em đến pháo đài của anh”, cô nói. “Thì anh nên đưa yêu cầu cho Patrick trước để dây chuyền mệnh lệnh của anh được tuân thủ tuyệt đối. Cho em biết là anh ấy phải nói gì nào.”
Cô đang cố tình khiêu khích anh. Nhưng anh chỉ cười vang.
“Iain?” Frances Catherine gọi với ra. “Hội đồng bô lão có mặt ở pháo đài không?”
Iain gật đầu. Judith nhận thấy phản ứng của bạn trước thông tin đó, liền rút tay ra khỏi tay Iain.
“Anh lại làm thế rồi”, cô thì thào buộc tội.
“Làm gì?”
“Anh đã làm Frances Catherine buồn bực. Nhìn cô ấy mà xem. Cô ấy đang lo lắng, nhờ anh đấy.”
“Anh đã làm gì?” Anh hỏi, hoàn toàn bối rối. Frances Catherine thực sự có vẻ lo lắng, và anh không thể hình dung vì sao.
“Anh vừa bảo với cô ấy là Hội đồng bô lão đang ở pháo đài”, Judith giải thích. “Giờ cô ấy đang lo em có làm gì sai trái không và họ sẽ đuổi em về nhà trước khi cô ấy sinh con.”
“Em suy luận ra từng ấy thứ chỉ từ một cái cau mày ư?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô cáu kỉnh trả lời, rồi khoanh tay trước ngực và cau mày nhìn anh. “Sao?” Cô gặng hỏi khi thấy anh im lặng.
“Sao cái gì?”
“Sửa chữa đi.”
“Sửa chữa cái gì?”
“Anh không cần phải cao giọng với em”, cô ra lệnh. “Anh đã làm cô ấy buồn bực. Giờ hãy xoa dịu cô ấy đi. Bảo với cô ấy là anh sẽ không để Hội đồng đuổi em về nhà. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm. Cô ấy là cô em dâu yêu quý của anh và anh thực sự không nên để cô ấy buồn bực.”
Hơi thở của anh đủ dữ dội để chẻ đôi những cành cây. Thế rồi anh quay lại hô lên với Frances Catherine. “Judith sẽ không đi đâu cả”, anh quay lại với Judith. “Anh sửa chữa thế đã đủ làm em hài lòng chưa?”
Frances Catherine đang cười. Judith gật đầu. “Được rồi, cảm ơn anh.”
Anh quay lại và bước về phía con ngựa. Judith vội chạy theo nắm lấy tay anh để kéo anh dừng lại.
“Iain?”
Giọng điệu cộc cằn của anh không khiến cô bận tâm. “Anh có nhớ em không?”
“Có thể.”
Câu trả lời đó quả thực đã chọc tức cô. Cô thả tay anh ra và định bỏ đi, nhưng anh đã bắt được cô từ phía sau. Vòng hai tay quanh eo cô, anh cúi xuống ghé sát tai cô và thì thầm, “Thực sự là em nên cố làm gì đó với tính khí của mình đi, cô gái.”
Anh hôn lên cổ cô, châm lên những cơn rùng mình xuống đến tận gót chân.
Anh không hề trả lời câu hỏi của cô. Judith không nhận ra điều đó cho đến khi anh đã thúc ngựa đi xa.
Người đàn ông này có thể biến tâm trí cô hóa bùn chỉ bằng cách chạm vào cô. Nhưng Judith không có nhiều thời gian nghiền ngẫm về điều đó, vì Frances Catherine cứ nhất quyết bắt cô phải chú ý đến mình. Frances Catherine chỉ còn thiếu nước đẩy cô vào nhà, rồi đóng cửa lại sau lưng.
“Iain yêu cậu rồi.”
Giọng Frances Catherine nghe có vẻ sướng run. Judith lắc đầu tuyên bố, “Mình sẽ không cho phép bản thân nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Frances Catherine bật cười. “Cậu có thể không cho phép bản thân, Judith ạ, nhưng cậu yêu anh ấy, đúng không nào? Mình đã giữ im lặng đủ lâu rồi. Cả đời này anh ấy không cần phải biết chuyện đó.”
Câu nói cuối cùng khiến Judith hoàn toàn chú ý. “Biết cái gì?”
“Chuyện về cha cậu. Không ai cần phải biết chuyện đó. Hãy để bản thân cậu...”
“Không.”
“Cứ nghĩ đến điều mình đang gợi ý đi”, Frances Catherine nói.
Judith ngã người xuống ghế. “Mình ước sao cậu sẽ sinh em bé ngay để mình có thể về nhà. Mỗi ngày ở lại đây càng khiến cho mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Lạy Chúa lòng lành, sẽ thế nào nếu mình yêu anh ấy? Làm thế nào mình tự ngăn bản thân được đây?”
Frances Catherine bước đến đứng đằng sau lưng Judith và đặt tay lên vai bạn. “Liệu luôn nghĩ đến những tính xấu của anh ấy thì có tác dụng không?” Cô hỏi.
Frances Catherine chỉ đang đùa với bạn. Nhưng Judith lại cân nhắc thật nghiêm túc về lời khuyên đó. Cô cố nghĩ ra càng nhiều tính xấu của anh càng tốt, nhưng không tìm được nhiều lắm. Người đàn ông này gần như hoàn hảo. Frances Catherine gợi ý rằng đó cũng có thể là một khuyết điểm. Judith đồng ý.
Hai người bạn quá nhập tâm vào cuộc nói chuyện đến nỗi không nhận ra Patrick đang đứng trên lối vào. Vì lo cho vợ nên anh đã mở cửa rất khẽ. Cô thường ngủ trưa, và anh không muốn quấy rầy nếu lúc này cô đang ngủ.
Những gì Judith nói khiến anh chú ý. Ngay khi nhận ra cô đang nói những quan điểm của mình về Iain, anh không thể ngăn bản thân mỉm cười. Judith hiểu anh trai gần bằng anh, và khi cô nói rằng Iain bướng bỉnh biết bao nhiêu, Patrick nhận thấy mình cũng gật đầu đồng ý.
“Nhưng cậu vẫn bị cuốn hút về phía anh ấy, đúng không?”
Judith thở dài. “Phải, Frances Catherine, giờ mình biết làm gì đây? Mỗi khi nghĩ đến những gì đang xảy ra là mình lại hoảng loạn. Mình không thể yêu anh ấy.”
“Và anh ấy cũng không thể yêu cậu chứ gì”, Frances Catherine hỏi. “Nếu cậu tin thế thì cậu đang tự dối lòng. Người đàn ông đó quan tâm đến cậu. Sao cậu đơn giản không thể công nhận nào?”
Judith lắc đầu. “Cậu cho rằng anh ấy sẽ làm gì nếu có lúc anh ấy phát hiện Lãnh chúa Maclean là cha mình? Cậu có thật lòng tin rằng anh ấy sẽ vẫn quan tâm đến mình không?”
Patrick có thể đứng vững là nhờ nhiều năm trời huấn luyện để kiểm soát bản thân. Thề có Chúa, anh cảm giác như thể mình vừa bị đấm một cú đấm rất mạnh vào bụng. Anh lảo đảo lùi ra ngoài, rồi vội vàng đóng cửa. Anh tìm thấy Iain trong hội trường lớn. “Chúng ta phải nói chuyện”, anh tuyên bố. “Em vừa phát hiện một điều mà anh cần phải biết.”
Vẻ mặt của em trai cho Iain biết có chuyện gì đó thực sự tồi tệ. “Ra ngoài đi dạo với anh, Patrick”, anh ra lệnh. “Anh muốn nghe thông tin của em ở nơi kín đáo.”
Cả hai anh em không nói thêm một lời nào cho đến khi họ đã đi xa hẳn pháo đài. Rồi Patrick thuật lại những gì mình vừa nghe được. Iain không hề ngạc nhiên. “Đúng là một đống hỗn loạn”, Patrick lẩm bẩm.
Iain đồng ý. Đúng là một đống hỗn loạn.
Judith phải mất gần một giờ đồng hồ mới tắm rửa xong. Đề tài về Iain vẫn tiếp tục kéo dài. Frances Catherine kiên quyết bắt Judith phải thừa nhận là đã yêu Iain, còn Judith cũng không chịu thừa nhận với vẻ kiên quyết chẳng kém.
“Cậu nên giúp mình vượt qua được sự cuốn hút này”, Judith khăng khăng. “Cậu có phát hiện mình sẽ đau đớn ra sao khi rời khỏi đây không? Mình phải quay trở về, Frances Catherine ạ. Dù muốn hay không thì cũng không quan trọng. Điều đó làm mình đau lòng vô cùng. Vì thế mình không muốn nói thêm nữa đâu.”
Ngay lập tức Frances Catherine cảm thấy áy náy. Cô có thể khẳng định cô bạn thân sắp khóc đến nơi rồi. Cô vỗ lên vai Judith. “Được rồi”, cô nói bằng giọng thì thầm xoa dịu. “Bọn mình sẽ không nói đến chuyện đó nữa. Giờ hãy giúp mình thay váy áo nào. Mình sẽ đến pháo đài cùng cậu. Chỉ có Chúa mới biết Hội đồng muốn gì. Hẳn đang có rắc rối chờ ở đó.”
Judith đứng dậy. “Cậu sẽ ở nhà. Mình sẽ đi một mình. Mình hứa sẽ kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện.”
Frances Catherine không chịu nghe theo. Cô quyết tâm sát cánh Judith trong rắc rối này.
Nhưng Judith cũng cương quyết bắt bạn phải ở yên trong nhà. Patrick bước vào khi họ đang còn giằng co. Anh cố làm họ chú ý bằng cách lên tiếng chào, và khi điều đó không có tác dụng, anh liền hùng hổ giơ một tay lên yêu cầu yên lặng.
Họ phớt lờ anh. “Cậu lúc nào cũng cứng đầu như một con la ấy”, Frances Catherine bảo bạn.
Patrick hoảng hồn. “Em không được nói với khách như thế”, anh ra lệnh.
“Sao không chứ? Cô ấy còn nói em tệ hơn kìa.”
Judith mỉm cười. “Đúng là thế thật”, cô bẽn lẽn thừa nhận.
“Đứng ngoài đi, Patrick”, Frances Catherine cảnh cáo. “Em chỉ mới khởi động cho cuộc chiến này thôi. Và em sẽ thắng. Lần này là đến lượt em.”
Judith lắc đầu. “Không, cậu sẽ không thắng được”, cô phản đối. “Patrick, làm ơn giữ cô ấy ở lại đây. Tôi phải đến pháo đài. Tôi sẽ không đi lâu đâu.”
Cô vội vàng ra khỏi nhà trước khi bạn cô có thể tiếp tục tranh cãi. Giữ cô ấy ở nhà là nhiệm vụ của Patrick.
Judith biết có lẽ là đã muộn và Iain chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng tính khí của anh thực sự không khiến cô lo lắng. Trên quãng đường lên đỉnh đồi cô cứ nghĩ đến thực tế đáng ngạc nhiên đó. Iain là một chiến binh lực lưỡng, có vẻ ngoài dữ dội, và chỉ riêng kích thước khổng lồ của anh thôi lẽ ra phải khiến cô trắng tóc vì sợ rồi. Cô nhớ lại mình đã cảm thấy hơi lo lắng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh băng qua cây cầu dẫn đến nhà bác Tekel. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, và cô chưa từng một lần cảm thấy tù túng hay đơn độc mỗi khi ở bên anh. Iain cộc cằn như một con gấu, nhưng mỗi lần chạm vào cô, anh lại rất nhẹ nhàng.
Bác Tekel khiến cô hoảng sợ. Nhận thức đó đột nhiên nảy ra trong đầu cô. Cô không hiểu vì sao mình lại sợ ông. Bác cô là một người tàn phế và phải di chuyển trên cáng từ nơi này sang nơi khác. Chừng nào cô còn đứng ngoài tầm tấn công thì ông không thể làm đau cô. Nhưng mỗi khi bị buộc phải ngồi cạnh ông, cô luôn cảm thấy sợ hãi.
Cô thừa nhận những lời độc ác của ông vẫn có sức mạnh khiến cho cô bị tổn thương. Cô ước gì mình mạnh mẽ hơn và không yếu đuối như thế. Được vậy thì ông sẽ không thể làm cô tổn thương. Nếu cô có thể học được cách bảo vệ cảm xúc của mình, nếu cô có thể học cách tách đầu óc ra khỏi trái tim thì những gì bác Tekel nói sẽ không còn khiến cô bận tâm nữa. Cả chuyện mình có còn gặp lại Iain hay không cũng thế... nếu cô mạnh mẽ hơn.
Ôi, điều đó thì quan trọng gì chứ? Cô sẽ phải quay về nhà, và Iain chắc chắn sẽ cưới một ai đó khác. Chắc anh rồi cũng sẽ hạnh phúc, chừng nào anh còn có thể ra lệnh với vợ mình trong suốt phần đời còn lại.
Cô rên lên đầy ghê tởm. Nghĩ đến chuyện Iain hôn một người phụ nữ khác khiến bụng cô quặn thắt.
Chúa cứu giúp cô, cô cư xử như một cô gái đang yêu vậy. Judith lắc đầu thật mạnh. Cô quá thông minh để cho phép trái tim mình nghiêng ngả. Cô đâu có ngu ngốc đến thế, đúng không? Cô òa khóc, thoáng cái đã bị cuốn đi theo những tiếng nức nở đau đớn. Không thể bắt mình ngừng lại, cô liền đổ tội cho Frances Catherine, bởi cô bạn thân cứ liên tục thúc giục mãi cho đến khi cô buộc phải đối mặt với thực tế.
Judith tránh khỏi con đường mòn đề phòng ai đó đi qua và thấy cô đang đau khổ thế này, thậm chí cô còn giấu mình sau một cây thông to.
“Lạy Chúa, Judith, có chuyện gì thế?”
Giọng Patrick khiến cô rên lên và lùi lại một bước.
Anh bước theo cô. “Cô bị thương à?” Anh hỏi, thể hiện rõ ràng vẻ quan tâm.
Cô lắc đầu. “Lẽ ra anh không được thấy tôi”, cô thì thào, lấy lưng bàn tay lau mặt và hít vào vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
“Tôi đâu có nhìn thấy cô”, Patrick giải thích. “Tôi nghe thấy đấy chứ.”
“Tôi xin lỗi”, cô lí nhí.
“Xin lỗi vì chuyện gì?”
“Vì đã ồn ào”, cô trả lời. “Tôi chỉ muốn có vài phút riêng tư, nhưng ở đây điều đó là không thể, đúng không?”
Giọng cô nghe vô cùng đáng thương. Patrick muốn an ủi cô. Cô là người bạn thân nhất của vợ anh, và anh cảm thấy mình có bổn phận phải giúp cô dễ chịu hơn. Anh quàng tay qua vai cô và nhẹ nhàng dẫn cô quay lại con đường mòn.
“Cho tôi biết có chuyện gì không ổn đi, Judith. Dù vấn đề này có tồi tệ đến đâu thì chắc tôi cũng có thể giải quyết cho cô.”
Nói vậy quả thực có cao ngạo thái quá, nhưng suy cho cùng thì anh là em trai của Iain, vì thế cô nghĩ một chút cao ngạo ấy chắc chắn được thừa hưởng từ người anh ruột của mình. Anh đang cố tỏ ra tốt bụng, và chỉ vì lý do đó mà cô mới không cáu tiết.
“Anh không thể giải quyết chuyện này”, cô nói với anh. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì đã có ý giúp.”
“Cô không thể biết tôi có thể làm được gì nếu không nói ra.”
“Được rồi”, cô đồng ý. “Tôi chỉ vừa phát hiện mình thật ngu ngốc nhường nào thôi. Anh có thể xử lý chuyện đó được không?”
Nụ cười của anh rất dịu dàng. “Cô không ngốc, Judith ạ.”
“Ôi có đấy”, cô kêu lên. “Lẽ ra tôi nên tự bảo vệ bản thân.” Rồi cô không nói tiếp nữa.
“Judith này?”
“Thôi bỏ đi. Tôi không muốn nói đến nó nữa.”
“Cô không nên khóc, nhất là trong ngày hôm nay”, Patrick bảo cô.
Cô lại lau khóe mắt. “Phải, hôm nay trời thật đẹp, và tôi không nên khóc mới phải.” Cô hít vào một hơi thật sâu. “Anh có thể bỏ tôi ra được rồi. Tôi bình tĩnh lại rồi.”
Anh bỏ tay khỏi vai cô và đi cạnh cô lên đỉnh đồi, sau đó băng qua mảnh sân trong. Patrick còn một việc cần phải hoàn thành trước khi vào trong. Anh cúi đầu chào Judith và dợm quay đi.
“Trông tôi có giống vừa mới khóc xong không?” Cô hỏi anh bằng giọng lo lắng.
“Không đâu”, anh nói dối.
Cô mỉm cười. “Cảm ơn anh đã giúp tôi thu xếp vấn đề này.”
“Nhưng tôi không...”
Anh thôi phản đối khi cô quay người và chạy lên các bậc thềm dẫn vào pháo đài. Anh lắc đầu khó hiểu rồi quay trở xuống đồi.
Judith không gõ cửa. Cô hít vào một hơi thật sâu trước khi mở rộng cánh cửa và bước nhanh vào trong.
Bên trong pháo đài cũng lạnh lẽo và xấu xí như bên ngoài. Lối vào rộng, với sàn đá xám xịt và cầu thang được xây áp vào tường ở bên phải ô cửa đôi. Hội trường lớn nằm bên phía tay trái, vô cùng đồ sộ và thông thốc như một đồng cỏ mở rộng. Một chiếc lò sưởi đá choán phần lớn diện tích của bức tường đối diện với cửa vào. Lửa vẫn đang cháy trong lò, nhưng không đủ làm ấm căn phòng. Nơi rộng lớn này có nhiều khói bay lòng vòng hơn là hơi ấm.
Không có hương vị nào thường có trong một ngôi nhà, như mùi bánh mỳ nướng hay miếng thịt xèo xèo trên lửa, cũng không hề có bất kỳ đồ đạc cá nhân nào cho thấy có người thực sự sống ở đây. Hội trường lớn ảm đạm như một tu viện.
Có năm bậc thang dẫn xuống hội trường, Judith đứng ở bậc trên cùng chờ Iain nhìn thấy mình. Anh đang ngồi quay lưng lại với cô ở đầu một chiếc bàn hẹp và dài. Năm ông già mà Judith đoán là thành viên của Hội đồng bô lão đang ngồi tụm lại với nhau ở đầu đối diện.
Bầu không khí như muốn rạn nứt vì căng thẳng. Hẳn đã xảy ra chuyện gì tồi tệ. Vẻ mặt các vị bô lão thể hiện rõ ràng là vừa nhận được thông tin nào đấy rất khó chịu. Judith không nghĩ mình nên dính dáng vào tình trạng buồn bực của họ lúc này. Cô sẽ quay lại sau, khi tất cả mọi người đã vượt qua được cơn phiền muộn. Cô lùi lại một chút và quay người định bước ra.
Alex và Gowrie chặn mất đường ra của cô. Cô ngạc nhiên khi thấy họ đến nỗi trợn tròn mắt nhìn. Hai chiến binh lẳng lặng bước vào. Judith định vòng qua bọn họ thì cánh cửa mở bung và Brodick nghênh ngang đi vào. Patrick ở ngay sau lưng anh ta. Anh chụp lấy một cánh cửa trước khi nó sập lại và ra hiệu cho vị linh mục vào trong. Cha Laggan trông chẳng có vẻ gì vui mừng. Ông cố nặn ra một nụ cười chào Judith, rồi vội vã bước xuống mấy bậc thang dẫn vào hội trường.
Alex và Gowrie chặn mất đường ra của cô. Cô ngạc nhiên khi thấy họ đến nỗi trợn tròn mắt nhìn. Hai chiến binh lẳng lặng bước vào. Judith định vòng qua bọn họ thì cánh cửa mở bung và Brodick nghênh ngang đi vào. Patrick ở ngay sau lưng anh ta. Anh chụp lấy một cánh cửa trước khi nó sập lại và ra hiệu cho vị linh mục vào trong. Cha Laggan trông chẳng có vẻ gì vui mừng. Ông cố nặn ra một nụ cười chào Judith, rồi vội vã bước xuống mấy bậc thang dẫn vào hội trường.
Cô nhìn theo vị linh mục cho đến khi ông đến cạnh Iain. Phải, có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra, không thì họ đã chẳng cần đến linh mục. Cô thầm cầu nguyện cho ai đó đang cần được cầu nguyện, rồi quay người lại định bước ra ngoài.
Các chiến binh đã xếp thành một hàng phía sau cô. Alex, Gowrie, Brodick và Patrick đang cố tình chặn đường ra của cô.
Patrick đứng ở cuối hàng gần với cánh cửa. Cô nhích người qua chỗ anh. “Có ai chết à?” Cô thì thào hỏi nhỏ.
Brodick thấy câu hỏi của cô buồn cười vô cùng. Những người khác vẫn tiếp tục cau có. Không ai trong bọn họ chịu để cô đi. Thể nào họ cũng không trả lời câu hỏi của cô cho mà xem. Cô đang định bảo đám đàn ông khiếm nhã đó tránh đường thì cánh cửa một lần nữa lại bị bật tung và Winslow bước vào.
Chồng Isabelle trông như thể sẵn sàng ra chiến trường. Anh ta hầu như chẳng hề lịch sự, chỉ gật đầu cộc lốc chào cô, rồi xếp vào hàng các chiến binh.
“Judith, vào đây.”
Iain là người đã gầm mệnh lệnh khiến cô sợ bắn cả hơi thở ra ngoài. Cô quay người lại cau mày nhìn anh, nhưng đó là một nỗ lực thừa thãi vì lúc này anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn về phía cô.
Cô không biết có nên tuân theo lời triệu tập khiếm nhã đó của anh không. Brodick quyết định hộ cô. Anh ta đẩy vào vai cô, không nhẹ nhàng một chút nào. Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh ta vì đã thô lỗ đến thế.
Anh ta nháy mắt với cô.
Alex vẫy tay giục cô tiến về trước theo lời kêu gọi của Lãnh chúa, và cô cũng trừng mắt với anh ta luôn. Cô kết luận là phải có ai đó dành thời gian dạy mấy gã chiến binh này vài bài học xử sự đơn thuần mới được. Nhưng giờ chưa phải lúc, Judith nhấc chân váy, vươn thẳng vai và bước xuống các bậc thang.
Cô nhận thấy vị linh mục đang bị kích động mạnh. Ông cứ đi đi lại lại trước lò sưởi. Vì ông, cô cố nặn một bộ mặt bình thản và băng nhanh qua căn phòng. Khi đã đến cạnh iain, cô đặt tay lên vai anh để làm anh chú ý, rồi cúi xuống.
“Nếu anh còn quát vào mặt em thêm lần nào nữa, em tin là mình sẽ siết cổ anh.”
Sau khi thốt lên lời đe dọa suông đó, cô đứng thẳng người dậy. Mặt Iain thể hiện vẻ kinh ngạc. Cô gật đầu khẳng định với anh là mình không hề nói chơi.
Nụ cười của anh cho cô biết anh nghĩ cô đã bị mất trí.
Graham nhìn cặp đôi trẻ tuổi và nhanh chóng kết luận là tiểu thư Judith khiến ông tò mò. Ông có thể dễ dàng nhận ra vì sao cánh đàn ông lại bị cô cuốn hút, vì sao bọn họ thậm chí còn có thể quên mất cô là người Anh. Phải, nhìn cô rất thú vị với mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt to màu xanh dương. Thế nhưng, không phải vẻ bề ngoài của cô làm Graham có hứng thú. Không, chính những điều ông được biết về con người của cô mới khiến ông tò mò muốn hiểu rõ về cô hơn.
Winslow đã kể chuyện tiểu thư Judith giúp đỡ đứa con đầu lòng của cậu ta, và ngay tiếp theo đó là lời khen ngợi của Cha Laggan về những gì đã xảy ra vào ngày hôm sau. Judith không muốn nhận trách nhiệm đó. Winslow nói rằng cô đã hoảng sợ. Nhưng nỗi sợ hãi không ngăn được cô làm những gì cấp thiết. Ông nghe kể cô đã giúp đỡ đẻ thêm ba đứa bé nữa trong lúc Iain vắng nhà, và mỗi lần như thế cô lại bị nỗi sợ hãi và lo lắng cho những bà mẹ trẻ nhấn chìm.
Graham không biết nên nghĩ thế nào khi nghe những tin ấy. Dĩ nhiên ông biết đó là sự thật, nhưng sự tốt bụng và can đảm đến từ một cô gái người Anh khiến ông bối rối. Chuyện đó thật sự quá ngược đời.
Sau này sẽ còn cả đống thời gian để suy nghĩ cặn kẽ vấn đề khó hiểu này. Nhìn vẻ mặt của Judith ông có thể khẳng định Iain chưa cho cô biết về quyết định vừa được tuyên bố trước Hội đồng. Graham nhìn những người bạn già để phán đoán phản ứng của họ. Duncan trông như thể vừa tu một thùng dấm. Vincent, Gelfrid và Owen cũng trong tình trạng tương tự.
Có vẻ ông là người duy nhất không tiếp tục bị lời tuyên bố gây sốc đó làm quay cuồng. Dĩ nhiên Iain đã kéo ông sang một bên trước khi bắt đầu cuộc họp và cho ông biết trước dự định của mình. Patrick đứng cạnh anh. Lúc đó, trước khi Iain kịp thốt một lời, Graham đã biết vấn đề này mang tính chất cực kỳ quan trọng. Hai anh em họ luôn đứng bên nhau, đồng lòng như một trong tất cả các vấn đề thiết yếu. Phải, ông đã biết chuyện này là quan trọng, thế nhưng ông vẫn bị rơi vào tình trạng á khẩu.
Cuối cùng Graham cũng đứng dậy. Trong ông ngập tràn những cảm xúc mâu thuẫn. Là người đứng đầu Hội đồng, ông biết nghĩa vụ đầu tiên của mình là phải cố gắng khiến Iain hiểu ra phần nào, và nếu điều đó không làm thay đổi quyết tâm của anh thì ông sẽ phải bỏ phiếu chống lại anh.
Nhưng Graham cũng cảm thấy mình còn một nghĩa vụ khác nữa, đó là phải tìm ra cách ủng hộ quyết định của Iain. Lý do của ông rất đơn giản. Ông muốn Iain được hạnh phúc. Chỉ có Chúa mới biết vị Lãnh chúa này xứng đáng tìm thấy tình yêu và hạnh phúc của riêng mình.
Ông cảm thấy một trách nhiệm vô bờ bến đối với vị Lãnh chúa này. Trong suốt những năm họ làm việc cùng với nhau, Graham đã đảm nhận vai trò là người cha đối với Iain. Ngay từ đầu ông đã quyết tâm huấn luyện anh thành người giỏi nhất. Iain không phụ lòng ông. Anh đáp ứng mọi kỳ vọng, vượt qua mọi mục tiêu mà Graham đặt ra, và ngay cả khi còn là một cậu bé, sức mạnh và quyết tâm của anh đã hoàn toàn vượt trội nỗ lực của tất cả đám trẻ cùng tuổi hoặc lớn hơn.
Ở độ tuổi mười hai nhạy cảm, Iain đã trở thành phụ huynh duy nhất của em trai lúc đó mới lên năm. Cuộc đời Iain lúc nào cũng đầy những trách nhiệm, và dường như càng nhiều trách nhiệm chất lên vai cũng chẳng thành vấn đề, vì anh đều dễ dàng gánh vác. Khi cần thiết anh có thể làm việc từ bình minh đến tối mịt. Dĩ nhiên sự cần cù của anh đã được tưởng thưởng. Iain trở thành chiến binh trẻ nhất từ trước đến giờ được ban đặc quyền lãnh đạo toàn bộ thị tộc.
Nhưng cũng phải trả giá. Trong suốt những năm làm việc và đấu tranh không ngừng nghỉ, Iain chưa bao giờ có thời gian vui cười, hay sung sướng, hay hạnh phúc.
Graham chắp hai tay sau lưng và hắng giọng yêu cầu mọi người chú ý. Ông quyết định phải tranh luận chống lại Iain trước theo đúng bổn phận. Một khi những bô lão khác thỏa mãn trước vai trò thủ lĩnh của ông, ông sẽ công khai tuyên bố sự ủng hộ của mình đối với Lãnh chúa.
“Iain, vẫn còn thời gian để cậu thay đổi ý định”, Graham cứng rắn tuyên bố.
Những thành viên trong Hội đồng ngay lập tức gật đầu. Iain đứng bật dậy thật nhanh, chiếc ghế bay ngược về phía sau. Judith quá kinh ngạc, liền lùi lại và tông vào Brodick. Vụ va chạm càng làm cô giật mình hơn. Cô quay lại và thấy tất cả các chiến binh đã lại xếp thành hàng đứng ngay sau mình.
“Sao các anh lại theo tôi?” Cô bực tức gặng hỏi.
Iain quay lại. Câu hỏi kỳ quặc của cô đã thổi bùng lên cơn giận đang kìm nén trong anh. Anh lắc đầu nhìn cô. “Họ đâu có theo em, Judith. Họ đang thể hiện sự ủng hộ đối với anh đấy chứ.”
Lời giải thích đó không làm cô thỏa mãn. “Vậy hãy bảo họ thể hiện sự ủng hộ từ đằng kia đi”, cô vẫy tay gợi ý. “Em đang muốn ra thì họ cứ chắn đường của em.”
“Nhưng anh muốn em ở lại”, anh bảo cô.
“Iain, em không thuộc về nơi này.”
“Đúng vậy, cô ấy không thuộc về chỗ này.”
Gelfrid quát lên đồng ý. Iain quay lại đối đầu với ông.
Thế rồi tất cả tuột khỏi sự kiểm soát. Judith cảm giác như thể đang đứng giữa một trận mưa đá. Tiếng quát tháo nhanh chống khiến đầu cô ong ong. Iain không hề cất cao giọng, nhưng mấy ông già thì gầm lên từng lời một.
Cuộc cãi vã dường như tập trung quanh một dạng liên minh nào đó. Ít nhất đó là cụm từ xuất hiện hết lần này đến lần khác và khiến các thành viên của Hội đồng hoàn toàn điên tiết. Iain ủng hộ còn Hội đồng thì cực lực phản đối.
Đột nhiên một bô lão tự khiến mình rơi vào trạng thái bị kích động. Sau khi hét lên quan điểm của mình xong, ông bị một cơn ho rũ rượi tấn công. Ông già tội nghiệp vừa nghẹt thở vừa há hốc miệng hớp lấy không khí. Judith dường như là người duy nhất trong phòng nhận thấy sự đau đớn của ông. Cô dựng lại chiếc ghế mà Iain đã lật đổ, rồi nhanh bước về phía bàn phục vụ để rót nước vào một chiếc ly viền bạc. Chẳng ai cố ngăn cô lại. Cuộc chiến bằng mồm đã leo thang chóng mặt. Judith đưa ly nước cho ông già nọ, và sau khi ông đã uống một ngụm thật lớn, cô bắt đầu đấm thùm thụp lên lưng ông.
Ông phẩy tay ra hiệu cô không cần tiếp tục giúp đỡ ông nữa, rồi quay lại nhìn cô với vẻ cảm kích. Ông đang định thốt lên lời cảm ơn thì đột nhiên dừng lại. Đôi mắt nhòe nhoẹt của ông trợn tròn sửng sốt. Judith đoán ông già vừa mới nhận ra ai đang giúp mình. Ông thở hắt ra và lại bắt đầu ho sù sụ.
“Ông thực sự không nên để mình quá khích như thế”, cô bảo ông và lại tiếp tục đấm vào giữa hai vai ông. “Và ông cũng thực sự không nên ghét tôi. Căm ghét là tội lỗi đấy. Cứ hỏi Cha Laggan mà xem nếu ông không tin tôi. Hơn nữa, tôi có làm tổn thương đến ông đâu.”
Vì cô quá quan tâm đến việc khuyên nhủ chân thành ông già nên không nhận ra là cuộc chiến la hét đã dừng lại.
“Judith, đừng đánh Gelfrid nữa.”
Iain là người ra lệnh. Cô ngẩng lên và ngạc nhiên khi thấy anh đang cười.
“Ngừng ra lệnh cho em ngay”, cô trả lời. “Em đang giúp đỡ ông già này. Ông uống thêm một ngụm nữa đi”, cô khuyên Gelfrid. “Tôi đảm bảo sẽ có tác dụng.”
“Nếu tôi uống thì cô sẽ để yên cho tôi chứ?”
“Ông không cần phải nói với tôi bằng giọng điệu như thế”, cô nói. “Tôi rất vui lòng để yên cho ông.”
Cô quay người bước về cạnh Iain, rồi thì thào hỏi, “Sao em lại phải ở đây?”
“Cô gái này xứng đáng được biết chuyện gì đang diễn ra”, Cha Laggan kêu lên. “Cô ấy phải nói đồng ý, Iain ạ.”
“Cô ấy sẽ đồng ý”, Iain đáp lại.
“Thế thì tốt nhất là con nên bắt đầu đi”, linh mục gợi ý. “Ta phải đến địa phận của người Dunbar trước khi đêm xuống. Merlin không cầm cự được đâu. Dĩ nhiên ta có thể quay lại sau, nếu con cần thêm thời gian để thuyết phục cô ấy...”
“Sẽ không có chuyện đó.”
“Em phải đồng ý chuyện gì ư?” Judith hỏi.
Anh không trả lời cô ngay mà quay sang nhìn các chiến binh, quắc mắt buộc họ phải lui lại. Họ cố tình phớt lờ mệnh lệnh ngầm đó. Iain nhận ra bọn họ đang khoái chí trước trạng thái bồn chồn của anh, và từng tên một trong lũ khốn đó đang toe toét cười.
“Graham?” Iain cất giọng hỏi.
“Tôi ủng hộ quyết định của cậu.”
Iain gật đầu. “Gelfrid?”
“Không.”
“Duncan?”
“Không.”
“Owen?”
“Không.”
“Vincent?”
Ông già không trả lời. “Ai đó dựng ông ấy dậy đi”, Graham ra lệnh.
“Tôi vẫn thức. Chỉ có cái này tôi chưa xem xét xong thôi.”
Tất cả mọi người kiên nhẫn chờ. Năm phút trôi qua trong im lặng. Sự căng thẳng trong hội trường như tăng lên gấp mười lần. Judith xích lại gần Iain cho đến khi tay cô chạm vào tay anh. Người anh căng ra vì tức giận và cô muốn anh biết cô ủng hộ anh. Cô suýt mỉm cười vì thái độ của chính mình. Cô thậm chí còn không rõ vấn đề họ đang nói đến là gì, nhưng cô sẵn sàng đứng về phía Iain.
Vì không thích thấy anh buồn bực nên cô liền nắm tay anh. Anh không nhìn xuống, nhưng lại khẽ siết mấy ngón tay của cô.
Vì tất cả mọi người đều đang nhìn Vincent chằm chằm nên cô cũng bắt chước theo. Cô nghĩ ông già này dễ mà lại ngủ mất rồi. Khó mà khẳng định được. Hàng lông mày rậm rạp đã che khuất đôi mắt trước những khán giả, còn ông thì đang gập người trên bàn, đầu cúi xuống.
Cuối cùng ông cũng ngẩng lên. “Tôi ủng hộ cậu, Iain.”
“Tôi thấy có ba người chống, và thêm cả Lãnh chúa là ba người ủng hộ”, Graham tuyên bố.
“Giờ chúng ta sẽ làm cái quỷ gì đây?” Giọng Owen cất lên the thé.
“Trước đây chúng ta chưa từng phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này”, Gelfrid xen vào. “Nhưng hòa là hòa.”
“Chúng ta sẽ chờ quyết định việc liên minh này sau”, Graham tuyên bố. Ông dừng lại cho đến khi tất cả các thành viên trong Hội đồng đều gật đầu chấp thuận, rồi quay sang Iain. “Cậu có thể bắt đầu chuyện kia rồi, con trai.”
Iain ngay lập tức quay sang Judith, đột nhiên anh cảm thấy muốn bệnh.
Cuộc họp này đã không diễn ra như dự tính của anh. Anh hoàn toàn cho rằng tất cả mọi người trừ Graham sẽ bỏ phiếu chống lại việc thành lập liên minh. Lẽ ra cuộc thảo luận không nên chiếm quá nhiều thời gian như thế, và anh tính toán sẽ có khoảng năm phút riêng tư với Judith trước khi linh mục đến. Chắc chắn anh không cần nhiều hơn chừng ấy thời gian để nói những dự định của mình với cô.
Anh không thích có cả đoàn khán giả theo dõi. Brodick, đúng với bản tính thiếu kiên nhẫn, kêu toáng lên, “Judith, cô sẽ không quay lại Anh. Không phải bây giờ. Mà về sau này cũng không nốt. Iain sẽ không đưa cô về nhà đâu.”
Gã chiến binh có vẻ khá vui sướng khi báo cho cô biết tin đó. Cô ngây người quay sang nhìn anh ta. “Anh ấy không đưa tôi về ư? Thế ai sẽ đưa tôi về?”
“Không ai cả”, Brodick trả lời.
Iain nắm lấy cả hai tay cô và siết nhẹ để cô tập trung vào anh. Thế rồi anh hít vào một hơi thật sâu. Ngay cả khi cấp dưới đang đứng nhìn, anh vẫn muốn lời mình nói phải đâu ra đấy, lời tuyên bố của anh phải là điều mà cô sẽ ghi nhớ mãi. Đúng là một nhiệm vụ rầy rà chết đi được, phải cố nghĩ ra những lời yêu thương, mà anh thì tuyệt đối chẳng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng anh vẫn quyết tâm không làm chuyện rối tinh lên. Khoảnh khắc này đối với cô phải vô cùng hoàn hảo. “Judith”, anh mở lời.
“Gì thế, Iain?”
“Anh sẽ giữ em lại.”
Lúc Iain gõ cửa thì trời đã xế trưa một chút. Judith ra mở cửa. Mặt cô dính đầy bồ hóng còn mái tóc thì rối tung. Trông cô như thể vừa dọn dẹp xong bên trong lò sưởi vậy.
Anh vui sướng chết đi được khi gặp lại cô, và thể hiện bằng cách cau mày. Cô mỉm cười đáp lại, có vẻ hơi bối rối vì vẻ ngoài của mình. Cô cố vén những lọn xoăn ra khỏi mặt cho mái tóc gọn gàng hơn.
“Anh đã về rồi”, cô khẽ nói.
Nhưng gã đàn ông này chẳng hào hứng lắm với việc chào hỏi. “Phải. Judith này, hãy đến pháo đài trong vòng một giờ nữa.”
Anh quay người bỏ đi. Cô thấy tổn thương trước thái độ lạnh lùng của anh, liền đuổi theo anh. “Sao em phải đến pháo đài?”
“Vì anh muốn em đến đó”, anh trả lời.
“Nhưng chiều nay có khi em đã có kế hoạch rồi.”
“Hủy nó đi.”
“Anh cứng đầu như dê ấy”, cô lẩm bẩm.
Tiếng thở hết ra từ ngưỡng cửa cho biết Frances Catherine đã nghe thấy câu nói của cô. Judith vẫn không thấy hối hận vì đã nói một điều khiếm nhã như thế, vì cô tin điều mình nói là đúng. Iain thực sự cứng đầu.
Cô quay khỏi anh. “Em không tin mình có nhớ anh chút nào cả.”
Anh túm lấy tay cô và kéo cô quay lại. “Chính xác là anh đã đi bao lâu rồi?”
“Ba tuần, hai ngày”, cô trả lời. “Thì sao?”
Anh cười toe. “Nhưng em không nhớ anh, đúng không nào?”
Cô nhận ra mình vừa bị gậy ông đập lưng ông. “Anh quá láu cá với em, Iain ạ”, cô dài giọng.
“Sự thật đúng là thế”, anh cười toe đồng ý.
Chúa ơi, cô nhận ra mình sẽ nhớ những lúc đấu trí với anh thế này. Thề có Chúa, cô sẽ nhớ anh mất thôi.
“Nếu anh muốn em đến pháo đài của anh”, cô nói. “Thì anh nên đưa yêu cầu cho Patrick trước để dây chuyền mệnh lệnh của anh được tuân thủ tuyệt đối. Cho em biết là anh ấy phải nói gì nào.”
Cô đang cố tình khiêu khích anh. Nhưng anh chỉ cười vang.
“Iain?” Frances Catherine gọi với ra. “Hội đồng bô lão có mặt ở pháo đài không?”
Iain gật đầu. Judith nhận thấy phản ứng của bạn trước thông tin đó, liền rút tay ra khỏi tay Iain.
“Anh lại làm thế rồi”, cô thì thào buộc tội.
“Làm gì?”
“Anh đã làm Frances Catherine buồn bực. Nhìn cô ấy mà xem. Cô ấy đang lo lắng, nhờ anh đấy.”
“Anh đã làm gì?” Anh hỏi, hoàn toàn bối rối. Frances Catherine thực sự có vẻ lo lắng, và anh không thể hình dung vì sao.
“Anh vừa bảo với cô ấy là Hội đồng bô lão đang ở pháo đài”, Judith giải thích. “Giờ cô ấy đang lo em có làm gì sai trái không và họ sẽ đuổi em về nhà trước khi cô ấy sinh con.”
“Em suy luận ra từng ấy thứ chỉ từ một cái cau mày ư?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cô cáu kỉnh trả lời, rồi khoanh tay trước ngực và cau mày nhìn anh. “Sao?” Cô gặng hỏi khi thấy anh im lặng.
“Sao cái gì?”
“Sửa chữa đi.”
“Sửa chữa cái gì?”
“Anh không cần phải cao giọng với em”, cô ra lệnh. “Anh đã làm cô ấy buồn bực. Giờ hãy xoa dịu cô ấy đi. Bảo với cô ấy là anh sẽ không để Hội đồng đuổi em về nhà. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm. Cô ấy là cô em dâu yêu quý của anh và anh thực sự không nên để cô ấy buồn bực.”
Hơi thở của anh đủ dữ dội để chẻ đôi những cành cây. Thế rồi anh quay lại hô lên với Frances Catherine. “Judith sẽ không đi đâu cả”, anh quay lại với Judith. “Anh sửa chữa thế đã đủ làm em hài lòng chưa?”
Frances Catherine đang cười. Judith gật đầu. “Được rồi, cảm ơn anh.”
Anh quay lại và bước về phía con ngựa. Judith vội chạy theo nắm lấy tay anh để kéo anh dừng lại.
“Iain?”
Giọng điệu cộc cằn của anh không khiến cô bận tâm. “Anh có nhớ em không?”
“Có thể.”
Câu trả lời đó quả thực đã chọc tức cô. Cô thả tay anh ra và định bỏ đi, nhưng anh đã bắt được cô từ phía sau. Vòng hai tay quanh eo cô, anh cúi xuống ghé sát tai cô và thì thầm, “Thực sự là em nên cố làm gì đó với tính khí của mình đi, cô gái.”
Anh hôn lên cổ cô, châm lên những cơn rùng mình xuống đến tận gót chân.
Anh không hề trả lời câu hỏi của cô. Judith không nhận ra điều đó cho đến khi anh đã thúc ngựa đi xa.
Người đàn ông này có thể biến tâm trí cô hóa bùn chỉ bằng cách chạm vào cô. Nhưng Judith không có nhiều thời gian nghiền ngẫm về điều đó, vì Frances Catherine cứ nhất quyết bắt cô phải chú ý đến mình. Frances Catherine chỉ còn thiếu nước đẩy cô vào nhà, rồi đóng cửa lại sau lưng.
“Iain yêu cậu rồi.”
Giọng Frances Catherine nghe có vẻ sướng run. Judith lắc đầu tuyên bố, “Mình sẽ không cho phép bản thân nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Frances Catherine bật cười. “Cậu có thể không cho phép bản thân, Judith ạ, nhưng cậu yêu anh ấy, đúng không nào? Mình đã giữ im lặng đủ lâu rồi. Cả đời này anh ấy không cần phải biết chuyện đó.”
Câu nói cuối cùng khiến Judith hoàn toàn chú ý. “Biết cái gì?”
“Chuyện về cha cậu. Không ai cần phải biết chuyện đó. Hãy để bản thân cậu...”
“Không.”
“Cứ nghĩ đến điều mình đang gợi ý đi”, Frances Catherine nói.
Judith ngã người xuống ghế. “Mình ước sao cậu sẽ sinh em bé ngay để mình có thể về nhà. Mỗi ngày ở lại đây càng khiến cho mọi chuyện trở nên khó khăn hơn. Lạy Chúa lòng lành, sẽ thế nào nếu mình yêu anh ấy? Làm thế nào mình tự ngăn bản thân được đây?”
Frances Catherine bước đến đứng đằng sau lưng Judith và đặt tay lên vai bạn. “Liệu luôn nghĩ đến những tính xấu của anh ấy thì có tác dụng không?” Cô hỏi.
Frances Catherine chỉ đang đùa với bạn. Nhưng Judith lại cân nhắc thật nghiêm túc về lời khuyên đó. Cô cố nghĩ ra càng nhiều tính xấu của anh càng tốt, nhưng không tìm được nhiều lắm. Người đàn ông này gần như hoàn hảo. Frances Catherine gợi ý rằng đó cũng có thể là một khuyết điểm. Judith đồng ý.
Hai người bạn quá nhập tâm vào cuộc nói chuyện đến nỗi không nhận ra Patrick đang đứng trên lối vào. Vì lo cho vợ nên anh đã mở cửa rất khẽ. Cô thường ngủ trưa, và anh không muốn quấy rầy nếu lúc này cô đang ngủ.
Những gì Judith nói khiến anh chú ý. Ngay khi nhận ra cô đang nói những quan điểm của mình về Iain, anh không thể ngăn bản thân mỉm cười. Judith hiểu anh trai gần bằng anh, và khi cô nói rằng Iain bướng bỉnh biết bao nhiêu, Patrick nhận thấy mình cũng gật đầu đồng ý.
“Nhưng cậu vẫn bị cuốn hút về phía anh ấy, đúng không?”
Judith thở dài. “Phải, Frances Catherine, giờ mình biết làm gì đây? Mỗi khi nghĩ đến những gì đang xảy ra là mình lại hoảng loạn. Mình không thể yêu anh ấy.”
“Và anh ấy cũng không thể yêu cậu chứ gì”, Frances Catherine hỏi. “Nếu cậu tin thế thì cậu đang tự dối lòng. Người đàn ông đó quan tâm đến cậu. Sao cậu đơn giản không thể công nhận nào?”
Judith lắc đầu. “Cậu cho rằng anh ấy sẽ làm gì nếu có lúc anh ấy phát hiện Lãnh chúa Maclean là cha mình? Cậu có thật lòng tin rằng anh ấy sẽ vẫn quan tâm đến mình không?”
Patrick có thể đứng vững là nhờ nhiều năm trời huấn luyện để kiểm soát bản thân. Thề có Chúa, anh cảm giác như thể mình vừa bị đấm một cú đấm rất mạnh vào bụng. Anh lảo đảo lùi ra ngoài, rồi vội vàng đóng cửa. Anh tìm thấy Iain trong hội trường lớn. “Chúng ta phải nói chuyện”, anh tuyên bố. “Em vừa phát hiện một điều mà anh cần phải biết.”
Vẻ mặt của em trai cho Iain biết có chuyện gì đó thực sự tồi tệ. “Ra ngoài đi dạo với anh, Patrick”, anh ra lệnh. “Anh muốn nghe thông tin của em ở nơi kín đáo.”
Cả hai anh em không nói thêm một lời nào cho đến khi họ đã đi xa hẳn pháo đài. Rồi Patrick thuật lại những gì mình vừa nghe được. Iain không hề ngạc nhiên. “Đúng là một đống hỗn loạn”, Patrick lẩm bẩm.
Iain đồng ý. Đúng là một đống hỗn loạn.
Judith phải mất gần một giờ đồng hồ mới tắm rửa xong. Đề tài về Iain vẫn tiếp tục kéo dài. Frances Catherine kiên quyết bắt Judith phải thừa nhận là đã yêu Iain, còn Judith cũng không chịu thừa nhận với vẻ kiên quyết chẳng kém.
“Cậu nên giúp mình vượt qua được sự cuốn hút này”, Judith khăng khăng. “Cậu có phát hiện mình sẽ đau đớn ra sao khi rời khỏi đây không? Mình phải quay trở về, Frances Catherine ạ. Dù muốn hay không thì cũng không quan trọng. Điều đó làm mình đau lòng vô cùng. Vì thế mình không muốn nói thêm nữa đâu.”
Ngay lập tức Frances Catherine cảm thấy áy náy. Cô có thể khẳng định cô bạn thân sắp khóc đến nơi rồi. Cô vỗ lên vai Judith. “Được rồi”, cô nói bằng giọng thì thầm xoa dịu. “Bọn mình sẽ không nói đến chuyện đó nữa. Giờ hãy giúp mình thay váy áo nào. Mình sẽ đến pháo đài cùng cậu. Chỉ có Chúa mới biết Hội đồng muốn gì. Hẳn đang có rắc rối chờ ở đó.”
Judith đứng dậy. “Cậu sẽ ở nhà. Mình sẽ đi một mình. Mình hứa sẽ kể cho cậu nghe tất cả mọi chuyện.”
Frances Catherine không chịu nghe theo. Cô quyết tâm sát cánh Judith trong rắc rối này.
Nhưng Judith cũng cương quyết bắt bạn phải ở yên trong nhà. Patrick bước vào khi họ đang còn giằng co. Anh cố làm họ chú ý bằng cách lên tiếng chào, và khi điều đó không có tác dụng, anh liền hùng hổ giơ một tay lên yêu cầu yên lặng.
Họ phớt lờ anh. “Cậu lúc nào cũng cứng đầu như một con la ấy”, Frances Catherine bảo bạn.
Patrick hoảng hồn. “Em không được nói với khách như thế”, anh ra lệnh.
“Sao không chứ? Cô ấy còn nói em tệ hơn kìa.”
Judith mỉm cười. “Đúng là thế thật”, cô bẽn lẽn thừa nhận.
“Đứng ngoài đi, Patrick”, Frances Catherine cảnh cáo. “Em chỉ mới khởi động cho cuộc chiến này thôi. Và em sẽ thắng. Lần này là đến lượt em.”
Judith lắc đầu. “Không, cậu sẽ không thắng được”, cô phản đối. “Patrick, làm ơn giữ cô ấy ở lại đây. Tôi phải đến pháo đài. Tôi sẽ không đi lâu đâu.”
Cô vội vàng ra khỏi nhà trước khi bạn cô có thể tiếp tục tranh cãi. Giữ cô ấy ở nhà là nhiệm vụ của Patrick.
Judith biết có lẽ là đã muộn và Iain chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng tính khí của anh thực sự không khiến cô lo lắng. Trên quãng đường lên đỉnh đồi cô cứ nghĩ đến thực tế đáng ngạc nhiên đó. Iain là một chiến binh lực lưỡng, có vẻ ngoài dữ dội, và chỉ riêng kích thước khổng lồ của anh thôi lẽ ra phải khiến cô trắng tóc vì sợ rồi. Cô nhớ lại mình đã cảm thấy hơi lo lắng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh băng qua cây cầu dẫn đến nhà bác Tekel. Nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, và cô chưa từng một lần cảm thấy tù túng hay đơn độc mỗi khi ở bên anh. Iain cộc cằn như một con gấu, nhưng mỗi lần chạm vào cô, anh lại rất nhẹ nhàng.
Bác Tekel khiến cô hoảng sợ. Nhận thức đó đột nhiên nảy ra trong đầu cô. Cô không hiểu vì sao mình lại sợ ông. Bác cô là một người tàn phế và phải di chuyển trên cáng từ nơi này sang nơi khác. Chừng nào cô còn đứng ngoài tầm tấn công thì ông không thể làm đau cô. Nhưng mỗi khi bị buộc phải ngồi cạnh ông, cô luôn cảm thấy sợ hãi.
Cô thừa nhận những lời độc ác của ông vẫn có sức mạnh khiến cho cô bị tổn thương. Cô ước gì mình mạnh mẽ hơn và không yếu đuối như thế. Được vậy thì ông sẽ không thể làm cô tổn thương. Nếu cô có thể học được cách bảo vệ cảm xúc của mình, nếu cô có thể học cách tách đầu óc ra khỏi trái tim thì những gì bác Tekel nói sẽ không còn khiến cô bận tâm nữa. Cả chuyện mình có còn gặp lại Iain hay không cũng thế... nếu cô mạnh mẽ hơn.
Ôi, điều đó thì quan trọng gì chứ? Cô sẽ phải quay về nhà, và Iain chắc chắn sẽ cưới một ai đó khác. Chắc anh rồi cũng sẽ hạnh phúc, chừng nào anh còn có thể ra lệnh với vợ mình trong suốt phần đời còn lại.
Cô rên lên đầy ghê tởm. Nghĩ đến chuyện Iain hôn một người phụ nữ khác khiến bụng cô quặn thắt.
Chúa cứu giúp cô, cô cư xử như một cô gái đang yêu vậy. Judith lắc đầu thật mạnh. Cô quá thông minh để cho phép trái tim mình nghiêng ngả. Cô đâu có ngu ngốc đến thế, đúng không? Cô òa khóc, thoáng cái đã bị cuốn đi theo những tiếng nức nở đau đớn. Không thể bắt mình ngừng lại, cô liền đổ tội cho Frances Catherine, bởi cô bạn thân cứ liên tục thúc giục mãi cho đến khi cô buộc phải đối mặt với thực tế.
Judith tránh khỏi con đường mòn đề phòng ai đó đi qua và thấy cô đang đau khổ thế này, thậm chí cô còn giấu mình sau một cây thông to.
“Lạy Chúa, Judith, có chuyện gì thế?”
Giọng Patrick khiến cô rên lên và lùi lại một bước.
Anh bước theo cô. “Cô bị thương à?” Anh hỏi, thể hiện rõ ràng vẻ quan tâm.
Cô lắc đầu. “Lẽ ra anh không được thấy tôi”, cô thì thào, lấy lưng bàn tay lau mặt và hít vào vài hơi thật sâu để bình tĩnh lại.
“Tôi đâu có nhìn thấy cô”, Patrick giải thích. “Tôi nghe thấy đấy chứ.”
“Tôi xin lỗi”, cô lí nhí.
“Xin lỗi vì chuyện gì?”
“Vì đã ồn ào”, cô trả lời. “Tôi chỉ muốn có vài phút riêng tư, nhưng ở đây điều đó là không thể, đúng không?”
Giọng cô nghe vô cùng đáng thương. Patrick muốn an ủi cô. Cô là người bạn thân nhất của vợ anh, và anh cảm thấy mình có bổn phận phải giúp cô dễ chịu hơn. Anh quàng tay qua vai cô và nhẹ nhàng dẫn cô quay lại con đường mòn.
“Cho tôi biết có chuyện gì không ổn đi, Judith. Dù vấn đề này có tồi tệ đến đâu thì chắc tôi cũng có thể giải quyết cho cô.”
Nói vậy quả thực có cao ngạo thái quá, nhưng suy cho cùng thì anh là em trai của Iain, vì thế cô nghĩ một chút cao ngạo ấy chắc chắn được thừa hưởng từ người anh ruột của mình. Anh đang cố tỏ ra tốt bụng, và chỉ vì lý do đó mà cô mới không cáu tiết.
“Anh không thể giải quyết chuyện này”, cô nói với anh. “Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh vì đã có ý giúp.”
“Cô không thể biết tôi có thể làm được gì nếu không nói ra.”
“Được rồi”, cô đồng ý. “Tôi chỉ vừa phát hiện mình thật ngu ngốc nhường nào thôi. Anh có thể xử lý chuyện đó được không?”
Nụ cười của anh rất dịu dàng. “Cô không ngốc, Judith ạ.”
“Ôi có đấy”, cô kêu lên. “Lẽ ra tôi nên tự bảo vệ bản thân.” Rồi cô không nói tiếp nữa.
“Judith này?”
“Thôi bỏ đi. Tôi không muốn nói đến nó nữa.”
“Cô không nên khóc, nhất là trong ngày hôm nay”, Patrick bảo cô.
Cô lại lau khóe mắt. “Phải, hôm nay trời thật đẹp, và tôi không nên khóc mới phải.” Cô hít vào một hơi thật sâu. “Anh có thể bỏ tôi ra được rồi. Tôi bình tĩnh lại rồi.”
Anh bỏ tay khỏi vai cô và đi cạnh cô lên đỉnh đồi, sau đó băng qua mảnh sân trong. Patrick còn một việc cần phải hoàn thành trước khi vào trong. Anh cúi đầu chào Judith và dợm quay đi.
“Trông tôi có giống vừa mới khóc xong không?” Cô hỏi anh bằng giọng lo lắng.
“Không đâu”, anh nói dối.
Cô mỉm cười. “Cảm ơn anh đã giúp tôi thu xếp vấn đề này.”
“Nhưng tôi không...”
Anh thôi phản đối khi cô quay người và chạy lên các bậc thềm dẫn vào pháo đài. Anh lắc đầu khó hiểu rồi quay trở xuống đồi.
Judith không gõ cửa. Cô hít vào một hơi thật sâu trước khi mở rộng cánh cửa và bước nhanh vào trong.
Bên trong pháo đài cũng lạnh lẽo và xấu xí như bên ngoài. Lối vào rộng, với sàn đá xám xịt và cầu thang được xây áp vào tường ở bên phải ô cửa đôi. Hội trường lớn nằm bên phía tay trái, vô cùng đồ sộ và thông thốc như một đồng cỏ mở rộng. Một chiếc lò sưởi đá choán phần lớn diện tích của bức tường đối diện với cửa vào. Lửa vẫn đang cháy trong lò, nhưng không đủ làm ấm căn phòng. Nơi rộng lớn này có nhiều khói bay lòng vòng hơn là hơi ấm.
Không có hương vị nào thường có trong một ngôi nhà, như mùi bánh mỳ nướng hay miếng thịt xèo xèo trên lửa, cũng không hề có bất kỳ đồ đạc cá nhân nào cho thấy có người thực sự sống ở đây. Hội trường lớn ảm đạm như một tu viện.
Có năm bậc thang dẫn xuống hội trường, Judith đứng ở bậc trên cùng chờ Iain nhìn thấy mình. Anh đang ngồi quay lưng lại với cô ở đầu một chiếc bàn hẹp và dài. Năm ông già mà Judith đoán là thành viên của Hội đồng bô lão đang ngồi tụm lại với nhau ở đầu đối diện.
Bầu không khí như muốn rạn nứt vì căng thẳng. Hẳn đã xảy ra chuyện gì tồi tệ. Vẻ mặt các vị bô lão thể hiện rõ ràng là vừa nhận được thông tin nào đấy rất khó chịu. Judith không nghĩ mình nên dính dáng vào tình trạng buồn bực của họ lúc này. Cô sẽ quay lại sau, khi tất cả mọi người đã vượt qua được cơn phiền muộn. Cô lùi lại một chút và quay người định bước ra.
Alex và Gowrie chặn mất đường ra của cô. Cô ngạc nhiên khi thấy họ đến nỗi trợn tròn mắt nhìn. Hai chiến binh lẳng lặng bước vào. Judith định vòng qua bọn họ thì cánh cửa mở bung và Brodick nghênh ngang đi vào. Patrick ở ngay sau lưng anh ta. Anh chụp lấy một cánh cửa trước khi nó sập lại và ra hiệu cho vị linh mục vào trong. Cha Laggan trông chẳng có vẻ gì vui mừng. Ông cố nặn ra một nụ cười chào Judith, rồi vội vã bước xuống mấy bậc thang dẫn vào hội trường.
Alex và Gowrie chặn mất đường ra của cô. Cô ngạc nhiên khi thấy họ đến nỗi trợn tròn mắt nhìn. Hai chiến binh lẳng lặng bước vào. Judith định vòng qua bọn họ thì cánh cửa mở bung và Brodick nghênh ngang đi vào. Patrick ở ngay sau lưng anh ta. Anh chụp lấy một cánh cửa trước khi nó sập lại và ra hiệu cho vị linh mục vào trong. Cha Laggan trông chẳng có vẻ gì vui mừng. Ông cố nặn ra một nụ cười chào Judith, rồi vội vã bước xuống mấy bậc thang dẫn vào hội trường.
Cô nhìn theo vị linh mục cho đến khi ông đến cạnh Iain. Phải, có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra, không thì họ đã chẳng cần đến linh mục. Cô thầm cầu nguyện cho ai đó đang cần được cầu nguyện, rồi quay người lại định bước ra ngoài.
Các chiến binh đã xếp thành một hàng phía sau cô. Alex, Gowrie, Brodick và Patrick đang cố tình chặn đường ra của cô.
Patrick đứng ở cuối hàng gần với cánh cửa. Cô nhích người qua chỗ anh. “Có ai chết à?” Cô thì thào hỏi nhỏ.
Brodick thấy câu hỏi của cô buồn cười vô cùng. Những người khác vẫn tiếp tục cau có. Không ai trong bọn họ chịu để cô đi. Thể nào họ cũng không trả lời câu hỏi của cô cho mà xem. Cô đang định bảo đám đàn ông khiếm nhã đó tránh đường thì cánh cửa một lần nữa lại bị bật tung và Winslow bước vào.
Chồng Isabelle trông như thể sẵn sàng ra chiến trường. Anh ta hầu như chẳng hề lịch sự, chỉ gật đầu cộc lốc chào cô, rồi xếp vào hàng các chiến binh.
“Judith, vào đây.”
Iain là người đã gầm mệnh lệnh khiến cô sợ bắn cả hơi thở ra ngoài. Cô quay người lại cau mày nhìn anh, nhưng đó là một nỗ lực thừa thãi vì lúc này anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn về phía cô.
Cô không biết có nên tuân theo lời triệu tập khiếm nhã đó của anh không. Brodick quyết định hộ cô. Anh ta đẩy vào vai cô, không nhẹ nhàng một chút nào. Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh ta vì đã thô lỗ đến thế.
Anh ta nháy mắt với cô.
Alex vẫy tay giục cô tiến về trước theo lời kêu gọi của Lãnh chúa, và cô cũng trừng mắt với anh ta luôn. Cô kết luận là phải có ai đó dành thời gian dạy mấy gã chiến binh này vài bài học xử sự đơn thuần mới được. Nhưng giờ chưa phải lúc, Judith nhấc chân váy, vươn thẳng vai và bước xuống các bậc thang.
Cô nhận thấy vị linh mục đang bị kích động mạnh. Ông cứ đi đi lại lại trước lò sưởi. Vì ông, cô cố nặn một bộ mặt bình thản và băng nhanh qua căn phòng. Khi đã đến cạnh iain, cô đặt tay lên vai anh để làm anh chú ý, rồi cúi xuống.
“Nếu anh còn quát vào mặt em thêm lần nào nữa, em tin là mình sẽ siết cổ anh.”
Sau khi thốt lên lời đe dọa suông đó, cô đứng thẳng người dậy. Mặt Iain thể hiện vẻ kinh ngạc. Cô gật đầu khẳng định với anh là mình không hề nói chơi.
Nụ cười của anh cho cô biết anh nghĩ cô đã bị mất trí.
Graham nhìn cặp đôi trẻ tuổi và nhanh chóng kết luận là tiểu thư Judith khiến ông tò mò. Ông có thể dễ dàng nhận ra vì sao cánh đàn ông lại bị cô cuốn hút, vì sao bọn họ thậm chí còn có thể quên mất cô là người Anh. Phải, nhìn cô rất thú vị với mái tóc vàng tuyệt đẹp và đôi mắt to màu xanh dương. Thế nhưng, không phải vẻ bề ngoài của cô làm Graham có hứng thú. Không, chính những điều ông được biết về con người của cô mới khiến ông tò mò muốn hiểu rõ về cô hơn.
Winslow đã kể chuyện tiểu thư Judith giúp đỡ đứa con đầu lòng của cậu ta, và ngay tiếp theo đó là lời khen ngợi của Cha Laggan về những gì đã xảy ra vào ngày hôm sau. Judith không muốn nhận trách nhiệm đó. Winslow nói rằng cô đã hoảng sợ. Nhưng nỗi sợ hãi không ngăn được cô làm những gì cấp thiết. Ông nghe kể cô đã giúp đỡ đẻ thêm ba đứa bé nữa trong lúc Iain vắng nhà, và mỗi lần như thế cô lại bị nỗi sợ hãi và lo lắng cho những bà mẹ trẻ nhấn chìm.
Graham không biết nên nghĩ thế nào khi nghe những tin ấy. Dĩ nhiên ông biết đó là sự thật, nhưng sự tốt bụng và can đảm đến từ một cô gái người Anh khiến ông bối rối. Chuyện đó thật sự quá ngược đời.
Sau này sẽ còn cả đống thời gian để suy nghĩ cặn kẽ vấn đề khó hiểu này. Nhìn vẻ mặt của Judith ông có thể khẳng định Iain chưa cho cô biết về quyết định vừa được tuyên bố trước Hội đồng. Graham nhìn những người bạn già để phán đoán phản ứng của họ. Duncan trông như thể vừa tu một thùng dấm. Vincent, Gelfrid và Owen cũng trong tình trạng tương tự.
Có vẻ ông là người duy nhất không tiếp tục bị lời tuyên bố gây sốc đó làm quay cuồng. Dĩ nhiên Iain đã kéo ông sang một bên trước khi bắt đầu cuộc họp và cho ông biết trước dự định của mình. Patrick đứng cạnh anh. Lúc đó, trước khi Iain kịp thốt một lời, Graham đã biết vấn đề này mang tính chất cực kỳ quan trọng. Hai anh em họ luôn đứng bên nhau, đồng lòng như một trong tất cả các vấn đề thiết yếu. Phải, ông đã biết chuyện này là quan trọng, thế nhưng ông vẫn bị rơi vào tình trạng á khẩu.
Cuối cùng Graham cũng đứng dậy. Trong ông ngập tràn những cảm xúc mâu thuẫn. Là người đứng đầu Hội đồng, ông biết nghĩa vụ đầu tiên của mình là phải cố gắng khiến Iain hiểu ra phần nào, và nếu điều đó không làm thay đổi quyết tâm của anh thì ông sẽ phải bỏ phiếu chống lại anh.
Nhưng Graham cũng cảm thấy mình còn một nghĩa vụ khác nữa, đó là phải tìm ra cách ủng hộ quyết định của Iain. Lý do của ông rất đơn giản. Ông muốn Iain được hạnh phúc. Chỉ có Chúa mới biết vị Lãnh chúa này xứng đáng tìm thấy tình yêu và hạnh phúc của riêng mình.
Ông cảm thấy một trách nhiệm vô bờ bến đối với vị Lãnh chúa này. Trong suốt những năm họ làm việc cùng với nhau, Graham đã đảm nhận vai trò là người cha đối với Iain. Ngay từ đầu ông đã quyết tâm huấn luyện anh thành người giỏi nhất. Iain không phụ lòng ông. Anh đáp ứng mọi kỳ vọng, vượt qua mọi mục tiêu mà Graham đặt ra, và ngay cả khi còn là một cậu bé, sức mạnh và quyết tâm của anh đã hoàn toàn vượt trội nỗ lực của tất cả đám trẻ cùng tuổi hoặc lớn hơn.
Ở độ tuổi mười hai nhạy cảm, Iain đã trở thành phụ huynh duy nhất của em trai lúc đó mới lên năm. Cuộc đời Iain lúc nào cũng đầy những trách nhiệm, và dường như càng nhiều trách nhiệm chất lên vai cũng chẳng thành vấn đề, vì anh đều dễ dàng gánh vác. Khi cần thiết anh có thể làm việc từ bình minh đến tối mịt. Dĩ nhiên sự cần cù của anh đã được tưởng thưởng. Iain trở thành chiến binh trẻ nhất từ trước đến giờ được ban đặc quyền lãnh đạo toàn bộ thị tộc.
Nhưng cũng phải trả giá. Trong suốt những năm làm việc và đấu tranh không ngừng nghỉ, Iain chưa bao giờ có thời gian vui cười, hay sung sướng, hay hạnh phúc.
Graham chắp hai tay sau lưng và hắng giọng yêu cầu mọi người chú ý. Ông quyết định phải tranh luận chống lại Iain trước theo đúng bổn phận. Một khi những bô lão khác thỏa mãn trước vai trò thủ lĩnh của ông, ông sẽ công khai tuyên bố sự ủng hộ của mình đối với Lãnh chúa.
“Iain, vẫn còn thời gian để cậu thay đổi ý định”, Graham cứng rắn tuyên bố.
Những thành viên trong Hội đồng ngay lập tức gật đầu. Iain đứng bật dậy thật nhanh, chiếc ghế bay ngược về phía sau. Judith quá kinh ngạc, liền lùi lại và tông vào Brodick. Vụ va chạm càng làm cô giật mình hơn. Cô quay lại và thấy tất cả các chiến binh đã lại xếp thành hàng đứng ngay sau mình.
“Sao các anh lại theo tôi?” Cô bực tức gặng hỏi.
Iain quay lại. Câu hỏi kỳ quặc của cô đã thổi bùng lên cơn giận đang kìm nén trong anh. Anh lắc đầu nhìn cô. “Họ đâu có theo em, Judith. Họ đang thể hiện sự ủng hộ đối với anh đấy chứ.”
Lời giải thích đó không làm cô thỏa mãn. “Vậy hãy bảo họ thể hiện sự ủng hộ từ đằng kia đi”, cô vẫy tay gợi ý. “Em đang muốn ra thì họ cứ chắn đường của em.”
“Nhưng anh muốn em ở lại”, anh bảo cô.
“Iain, em không thuộc về nơi này.”
“Đúng vậy, cô ấy không thuộc về chỗ này.”
Gelfrid quát lên đồng ý. Iain quay lại đối đầu với ông.
Thế rồi tất cả tuột khỏi sự kiểm soát. Judith cảm giác như thể đang đứng giữa một trận mưa đá. Tiếng quát tháo nhanh chống khiến đầu cô ong ong. Iain không hề cất cao giọng, nhưng mấy ông già thì gầm lên từng lời một.
Cuộc cãi vã dường như tập trung quanh một dạng liên minh nào đó. Ít nhất đó là cụm từ xuất hiện hết lần này đến lần khác và khiến các thành viên của Hội đồng hoàn toàn điên tiết. Iain ủng hộ còn Hội đồng thì cực lực phản đối.
Đột nhiên một bô lão tự khiến mình rơi vào trạng thái bị kích động. Sau khi hét lên quan điểm của mình xong, ông bị một cơn ho rũ rượi tấn công. Ông già tội nghiệp vừa nghẹt thở vừa há hốc miệng hớp lấy không khí. Judith dường như là người duy nhất trong phòng nhận thấy sự đau đớn của ông. Cô dựng lại chiếc ghế mà Iain đã lật đổ, rồi nhanh bước về phía bàn phục vụ để rót nước vào một chiếc ly viền bạc. Chẳng ai cố ngăn cô lại. Cuộc chiến bằng mồm đã leo thang chóng mặt. Judith đưa ly nước cho ông già nọ, và sau khi ông đã uống một ngụm thật lớn, cô bắt đầu đấm thùm thụp lên lưng ông.
Ông phẩy tay ra hiệu cô không cần tiếp tục giúp đỡ ông nữa, rồi quay lại nhìn cô với vẻ cảm kích. Ông đang định thốt lên lời cảm ơn thì đột nhiên dừng lại. Đôi mắt nhòe nhoẹt của ông trợn tròn sửng sốt. Judith đoán ông già vừa mới nhận ra ai đang giúp mình. Ông thở hắt ra và lại bắt đầu ho sù sụ.
“Ông thực sự không nên để mình quá khích như thế”, cô bảo ông và lại tiếp tục đấm vào giữa hai vai ông. “Và ông cũng thực sự không nên ghét tôi. Căm ghét là tội lỗi đấy. Cứ hỏi Cha Laggan mà xem nếu ông không tin tôi. Hơn nữa, tôi có làm tổn thương đến ông đâu.”
Vì cô quá quan tâm đến việc khuyên nhủ chân thành ông già nên không nhận ra là cuộc chiến la hét đã dừng lại.
“Judith, đừng đánh Gelfrid nữa.”
Iain là người ra lệnh. Cô ngẩng lên và ngạc nhiên khi thấy anh đang cười.
“Ngừng ra lệnh cho em ngay”, cô trả lời. “Em đang giúp đỡ ông già này. Ông uống thêm một ngụm nữa đi”, cô khuyên Gelfrid. “Tôi đảm bảo sẽ có tác dụng.”
“Nếu tôi uống thì cô sẽ để yên cho tôi chứ?”
“Ông không cần phải nói với tôi bằng giọng điệu như thế”, cô nói. “Tôi rất vui lòng để yên cho ông.”
Cô quay người bước về cạnh Iain, rồi thì thào hỏi, “Sao em lại phải ở đây?”
“Cô gái này xứng đáng được biết chuyện gì đang diễn ra”, Cha Laggan kêu lên. “Cô ấy phải nói đồng ý, Iain ạ.”
“Cô ấy sẽ đồng ý”, Iain đáp lại.
“Thế thì tốt nhất là con nên bắt đầu đi”, linh mục gợi ý. “Ta phải đến địa phận của người Dunbar trước khi đêm xuống. Merlin không cầm cự được đâu. Dĩ nhiên ta có thể quay lại sau, nếu con cần thêm thời gian để thuyết phục cô ấy...”
“Sẽ không có chuyện đó.”
“Em phải đồng ý chuyện gì ư?” Judith hỏi.
Anh không trả lời cô ngay mà quay sang nhìn các chiến binh, quắc mắt buộc họ phải lui lại. Họ cố tình phớt lờ mệnh lệnh ngầm đó. Iain nhận ra bọn họ đang khoái chí trước trạng thái bồn chồn của anh, và từng tên một trong lũ khốn đó đang toe toét cười.
“Graham?” Iain cất giọng hỏi.
“Tôi ủng hộ quyết định của cậu.”
Iain gật đầu. “Gelfrid?”
“Không.”
“Duncan?”
“Không.”
“Owen?”
“Không.”
“Vincent?”
Ông già không trả lời. “Ai đó dựng ông ấy dậy đi”, Graham ra lệnh.
“Tôi vẫn thức. Chỉ có cái này tôi chưa xem xét xong thôi.”
Tất cả mọi người kiên nhẫn chờ. Năm phút trôi qua trong im lặng. Sự căng thẳng trong hội trường như tăng lên gấp mười lần. Judith xích lại gần Iain cho đến khi tay cô chạm vào tay anh. Người anh căng ra vì tức giận và cô muốn anh biết cô ủng hộ anh. Cô suýt mỉm cười vì thái độ của chính mình. Cô thậm chí còn không rõ vấn đề họ đang nói đến là gì, nhưng cô sẵn sàng đứng về phía Iain.
Vì không thích thấy anh buồn bực nên cô liền nắm tay anh. Anh không nhìn xuống, nhưng lại khẽ siết mấy ngón tay của cô.
Vì tất cả mọi người đều đang nhìn Vincent chằm chằm nên cô cũng bắt chước theo. Cô nghĩ ông già này dễ mà lại ngủ mất rồi. Khó mà khẳng định được. Hàng lông mày rậm rạp đã che khuất đôi mắt trước những khán giả, còn ông thì đang gập người trên bàn, đầu cúi xuống.
Cuối cùng ông cũng ngẩng lên. “Tôi ủng hộ cậu, Iain.”
“Tôi thấy có ba người chống, và thêm cả Lãnh chúa là ba người ủng hộ”, Graham tuyên bố.
“Giờ chúng ta sẽ làm cái quỷ gì đây?” Giọng Owen cất lên the thé.
“Trước đây chúng ta chưa từng phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này”, Gelfrid xen vào. “Nhưng hòa là hòa.”
“Chúng ta sẽ chờ quyết định việc liên minh này sau”, Graham tuyên bố. Ông dừng lại cho đến khi tất cả các thành viên trong Hội đồng đều gật đầu chấp thuận, rồi quay sang Iain. “Cậu có thể bắt đầu chuyện kia rồi, con trai.”
Iain ngay lập tức quay sang Judith, đột nhiên anh cảm thấy muốn bệnh.
Cuộc họp này đã không diễn ra như dự tính của anh. Anh hoàn toàn cho rằng tất cả mọi người trừ Graham sẽ bỏ phiếu chống lại việc thành lập liên minh. Lẽ ra cuộc thảo luận không nên chiếm quá nhiều thời gian như thế, và anh tính toán sẽ có khoảng năm phút riêng tư với Judith trước khi linh mục đến. Chắc chắn anh không cần nhiều hơn chừng ấy thời gian để nói những dự định của mình với cô.
Anh không thích có cả đoàn khán giả theo dõi. Brodick, đúng với bản tính thiếu kiên nhẫn, kêu toáng lên, “Judith, cô sẽ không quay lại Anh. Không phải bây giờ. Mà về sau này cũng không nốt. Iain sẽ không đưa cô về nhà đâu.”
Gã chiến binh có vẻ khá vui sướng khi báo cho cô biết tin đó. Cô ngây người quay sang nhìn anh ta. “Anh ấy không đưa tôi về ư? Thế ai sẽ đưa tôi về?”
“Không ai cả”, Brodick trả lời.
Iain nắm lấy cả hai tay cô và siết nhẹ để cô tập trung vào anh. Thế rồi anh hít vào một hơi thật sâu. Ngay cả khi cấp dưới đang đứng nhìn, anh vẫn muốn lời mình nói phải đâu ra đấy, lời tuyên bố của anh phải là điều mà cô sẽ ghi nhớ mãi. Đúng là một nhiệm vụ rầy rà chết đi được, phải cố nghĩ ra những lời yêu thương, mà anh thì tuyệt đối chẳng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng anh vẫn quyết tâm không làm chuyện rối tinh lên. Khoảnh khắc này đối với cô phải vô cùng hoàn hảo. “Judith”, anh mở lời.
“Gì thế, Iain?”
“Anh sẽ giữ em lại.”
Danh sách chương