Dịch:Kidlove

Milos dựa vào vách đá, hai tay gối lên sau đầu, ngửa đầu nhìn sao trời xa xăm. An đang ở cách đó không xa yên tĩnh mà chuyên chú trong thế giới của riêng mình nghiên cứu xương cốt cô, yên tĩnh mà chuyên chú.

"An." Milos đột nhiên gọi một tiếng.

Làm gì? An quay đầu nhìn hắn, trong hốc mắt lập lòe nhấp nháy hai luồn u hỏa.

Milos nói: "Sao nơi này thật đẹp."

An ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời đêm đen rộng lớn có thật nhiều sao, nhìn cũng thật đẹp.

Sau khi nhìn xong, cô tán thành gật đầu, sau đó tiếp tục xem xét xương cốt của cô.

Một lúc lâu sau, Milos lại kêu: "An."

An lại nhìn hắn.

"Sao trời thật là đẹp, em không cảm thấy ngày ngày nói chuyện dưới trời sao là rất thanh thản dễ chịu sao?"

Hoàn toàn không cảm thấy! Còn có, cô căn bản không hề ngày "nói chuyện". An trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Thần sắc Milos tự nhiên, không hề có ý thức tự giác quẫy – nhiễu người khác.

Yên tĩnh một hồi lâu, Milos lại mở miệng: "An"

Vẫn chưa đủ? An giơ cốt đao trên tay lên, mũi đao sắc bén, hàn quang lóe lên.

Milos thức thời ngậm miệng lại, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc thưởng thức sao trời, vẻ mặt rất cô đơn.

An nhìn hắn vài lần, lực chú ý lại trẻ về khối xương trên tay, từng đao rơi xuống như có thần trợ. Chờ khi cô hoàn thành mới phát hiện bản thân điêu khắc ra một ngôi sao. Ở giữa ngôi sao còn có một chữ "Thuẫn".

Tổ hợp điêu khắc thiên biến vạn hóa, An thường xuyên sẽ nếm thử phương thức tổ hợp khác nhau. Đây gần như là lần đầu tiên cô kết hợp giữa đồ vật thành hình với văn tự, đồ vật thành hình quá phức tạp sẽ khó có thể dung hợp với ý nghĩa văn tự, hình dạng đơn giản cũng không được.

Lúc trước cô chỉ điêu khắc tự quyết nhập lên thân thể khô lâu thú, thành công kết hợp cơ thể xương khô với tổ hợp văn tự, sau đó, cô rất nhanh phát hiện tổ hợp này không thể chồng lên nhau. Nói cách khác, một khô lâu thú bản thân nó chỉ có thể thừa nhận một chữ. Nếu mạnh mẽ tăng thêm, khô lâu thú xẽ tan xương nát thịt.

Cô vốn còn có ý định tự khắc lên trên người mình một không gian lưu trữ, nhưng kết quả bởi vì phát hiện ra cái này nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý định.

"An." Milos nhỏ giọng gọi thành tiếng ở phía sau, nghe vào có chút cô đơn buồn tẻ.

Được rồi, nhìn hắn giờ đáng thương như vậy cũng không thèm so đo tính toán với hắn làm gì.

An đưa cốt điêu Tinh Thuẫn trong tay mình cho Milos, ý bảo an ủi.

Ánh mắt Milos chớp động ngơ ngẩn nhìn viên cốt tinh nhỏ nhắn trong lòng bàn tay An. Hắn vừa rồi lấy lý do sao trời đẹp mà quá nhàm chán chỉ là lấy cớ, không nghĩ tới An lại thực sự đưa cho hắn một ngôi sao. Ngôi sao bằng xương không có ánh sáng lóa mắt nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Hắn cho rằng mình rất kiên cường, có gan đối mặt với tất cả nguy hiểm và khó khăn, cho dù bị người vu oan giá họa vẫn trấn định như cũ. Nhưng bây giờ nhìn thấy viên cốt tinh này, hắn mới biết bản thân mình thật ra cũng muốn có sự an ủi và ủng hộ của An.

Milos ngẩng đầu, chăm chú nhìn bóng dáng gầy gò cô đơn của An, trong đầu tự nhiên nảy ra một ý niệm: Cô ấy vì sao không phải là con người? Cho dù là sinh vật như Kim Mao cũng tốt... (Milos: Tình yêu nhân – thú còn có cơ hội hài hòa, nhưng người – xương hoàn toàn không có tính phúc!!!)

Một lúc lâu sau, Milos cũng đưa một vật đến trước mặt An.

An nhìn thoáng qua rồi nhìn Milos: Làm gì? "Thiết bị cá nhân của ta, phiền em bảo quản giúp ta." Ánh mắt Milos chuyên chú, không có chút do dự.

Thiết bị cá nhân của người Straous rất quan trọng, nó không chỉ là chứng minh thư chứng nhận thân phận mà còn có là nhật ký, tài khoản tín dụng, cấp bậc quyền hạn, tài khoản internet, tín hiệu định vị, danh mục giải trí, thông tin sức khỏe tổng thể làm một. Thiết bị cá nhân chỉ có mình sử dụng, mất có thể làm lại nhưng sau khi làm lại, tài khoản tín dụng và cấp bậc quyền hạn sẽ bị đánh giá lại từ đầu, thẩm tra tương đối phiền toái. Nếu không có thiết bị cá nhân, nửa bước cũng khó đi lại ở Straous.

Milos giao thiết bị cá nhân của mình cho An, tương đương là đem vinh dự của mình giao cho cô. Lấy thân phận địa vị và chức vụ quân hàm của hắn, mất đi thiết bị cá nhân nếu làm lại, thẩm tra tài khoản tín dụng và cấp bậc quyền hạn sẽ rất nghiêm khắc. Càng quan trọng hơn là, mặt mũi của hắn sẽ bại lộ ánh sáng. Đường đường là một vị thiếu tướng, đến thiết bị cá nhân cũng không thể bảo quản tốt thì làm sao có thể khiến cho người ta tin tưởng hắn có năng lực bảo hộ dân chúng chứ.

Nếu là trước đó, Milos sẽ lựa chọn tự mình tìm một nơi cất giữ thiết bị cá nhân mà không phải giao cho người khác bảo quản. Cho dù là Âu Mạc, hắn cũng chưa chắc hoàn toàn yên tâm. Cũng không phải hắn không yên tâm lòng trung thành của Âu Mạc mà là giá trị vũ lực của Âu Mạc.

Bây giờ, Milos chủ động phó thác An, hiển nhiên là vì không chỉ tín nhiệm con người của cô mà còn vì phi thường tín nhiệm năng lực của cô.

An ngược lại không nghĩ quá nhiều, Milos thực sự tùy ý giao thiết bị cá nhân cho cô, cô tự nhiên cũng tùy ý tiếp nhận.

Ngày hôm sau, Milos rời khỏi An, một mình đi về căn cứ.

An không đưa tiễn hắn, Kim Mao lại đi theo một cây số. An còn nghĩ rằng hắn và Milos thành lập tình bạn hữu nghĩ trong chiến đấu, kết quả gia hỏa này tung tăng tung tẩy nhảy nhót chạy về, vui sướng tỏ vẻ sau này không còn lo lắng có giống đực cùng hắn đoạt xương khô và đồ ăn.

An:...

Milos đi rồi, An lại khôi phục ban ngày điêu cốt, buổi tối nhặt xương, nuôi béo sở thích Kim Mao. Ngẫu nhiên nhớ tới thì sẽ chú ý tới tình huống bên kia căn cứ một ít, Milos đã thuận lợi liên hệ với thân tín của mình, đang bí mật sưu tập chứng cứ, không có gì phải lo lắng.

Căn cứ số 3 hình như có một nhân vật lớn tới, căn cứ số 1 và căn cứ số 2 đều phái người tới bái kiến, chiến lực Straous chủ yếu đều tập trung ở căn cứ số 3.

Khoảng thời gian gần đây, nhân loại ốc còn không mang nổi mình ốc, rừng cây hiếm có vết chân, An mừng rỡ, ngày thường còn quang minh chính đại một thân xương trắng chạy tới chạy lui.

Kim Mao cũng không thích An mặc quần áo, xương cốt tuy rằng không có cảm xúc thịt nhưng sờ lên bóng loáng dịu dàng, rất thuận tay. Hắn hiện tai rất yêu xương cốt, nếu cho hắn cá tơm màu mỡ hắn cũng sẽ không đổi. Đương nhiên, nếu như là một mảnh đại dương, hắn có lẽ còn có suy tính một chút.

"Ngao ô." Kim Mao dừng lại bên cạnh một thi thể động vật, nghi ngờ mà quan sát.

An ngồi xổm xuống kiểm tra, trong lòng âm thầm "di" một tiếng.

Trong rừng cây có thi thể động vật cũng không có gì lạ, nhưng khối thi thể trước mặt này lại rất khác biệt. Bụng nó bị một vũ khí sắc bén cắt ra, phần lớn da thịt trên người vẫn còn nhưng chỉ có toàn bộ nội tạng bị móc sạch. Hơn nữa miệng vết thương dị thường trơn nhẵn, không hề giống với vết thương do móng vuốt cào trầy.

Một loại chỉ ăn nội tạng, móng tay như lưỡi dao mãnh thú sắc bén?

An dùng ý thức liên hệ với tất cả các khô lâu thú, muốn nhìn xem chúng có tin tức tương quan hay không. Một lát sau, cô từ khô lâu chồn Phiếm Phiếm biết được đáp án.

Thì ra sinh vật tạo thành miệng vết thương này là U Liêm cô từng một lần gặp qua, tuy rằng chỉ có hài cốt, còn bị cô chuyển hóa thành khô lâu. U Liêm TT, từ sau khi chuyển hóa thành công cũng chưa từng gặp qua nó. An có thể cảm ứng sự tồn tại của nó nhưng nó lại không đáp lại lời kêu gọi của cô.

Đã biến thành khô lâu TT không cần ăn cơm, vậy gia hỏa tập kích động vật này hẳn là tồn tại một U Liêm khác.

An từng lật xem kho tri thức sinh vật loài người, cũng không hề thấy qua ghi chép và miêu tả loại sinh vật này. Chúng nó khẳng định không phải sinh vật sống ở khu vực này, không biết vì sao lại xuất hiện ở đây. Chẳng lẽ là vì Nấm Hảo chân?

An tự hỏi một hồi rồi vứt vấn đề nghi vấn của mình ra sau đầu, dù sao có là sinh vật gì thì đối với cô cũng chẳng có chút uy hiếp.

An đứng lên, định tiếp tục hành trình thăm dò của mình. Nhưng, cô vừa mới đi đến bên một sườn đồi không xa thì bỗng nhiên dừng bước.

Xuất hiện trước mặt cô là một số lượng lớn xác động vật, ngổn ngang, khó mà đếm xuể, trạng thái chết rất giống động vật vừa rồi, thân thể bị cắt ra, nội tạng bị móc sạch.

Loại lực tàn phá này tuyệt đối không thể chỉ có hai con U Liêm gây ra. An biết hành tinh này tồn tại rất nhiều giống loài lợi h ại, con người lựa chọn thành lập căn cứ ở khu vực này, hoàn cảnh xem như tương đối an toàn. Lúc trước, có một Quạ đầu đen cũng khiến con người không thể ngăn cản mà nay lại có một đám lớn U Liêm không rõ.

Từ Tt có thể thấy được, sinh vật U Liêm này có năng lực ẩn hình, còn có hai chi trước sắc bén như lưỡi hái, bên ngoài thân thể còn có giáp xác cứng rắn (Loại giáp xác này ngay cả Lục yêu cũng khó mà cắn nuốt, mà cùng lưu lại cùng xương cốt).

Nếu như đoán không sai, lực công kích và phòng vệ của U Liêm đều vượt xa sinh vật bình thường, hơn nữa năng lực ẩn hình khiến người khó lòng phòng bị, có thể nói là sát thủ u linh. Huống chi, bọn họ không chỉ có hai mà là cả một đoàn!

Ngay khi An phát hiện những thứ này, loài người bên kia bị U Liêm tập kích.

Đội ngũ bọn họ từ căn cứ số 2 đến căn cứ số 3 tham gia hội nghị, tổng cộng có 60 người và 2 chiếc tàu con thoi. Chúng họ vừa mới đến nơi giáp danh hai căn cứ liền gặp tập kích của hơn trăm con U Liêm. Ước chừng năm phút sau, tàu con thoi cứng rắn liền bị U Liêm cắt thành một đống sắt vụn. Hỏa lực của nhân loại không chút tác dụng với chúng.

Một màn này thà nói là chiến đấu còn không bằng nói là U Liêm đơn phương hành hạ giết chết con người.

Mấy chục phút sau, 60 người không ai sống sót. U Liêm mổ bụng bọn họ, lấy sạch toàn bộ nội tạng, sau đó nhảy lên mấy cái, lặng yên biến mất trong không khí.

U Liêm giống như tử thần cầm lưỡi hái, nơi đi qua, thây phơi khắp nơi.

Căn cứ số 2.

"Trung tướng Nader, đại nhân Ca Hill, tiểu đội hộ tống trưởng quan Bố Lỗ đi căn cứ số 3 đã mất liên lạc."

"Mất liên lạc ở đâu?"

"Tọa độ XX,YY, cách căn cứ số 3 ước chừng hai nghìn kilomet."

Căn cứ số 1.

"Đại nhân Arsen, đội hộ vệ trung tướng Lan Tước đột nhiên cắt đứt liên lạc với chúng ta."

"Chuyện bao lâu rồi?" Arsen hỏi.

"Ở ba phút trước, đội hộ vệ vừa mới xuất phát chỉ có bốn giờ."

Tuyến đường đi giữa hai căn cứ cũng thuộc về khu tín hiệu tương đối an toàn.

Chẳng lẽ là gặp phải bầy thú tập kích?

"Lập tức phái một tiểu đội đi cứu hộ." Trưởng quan hai căn cứ đồng thời hạ chỉ thị như vậy.

Bọn họ trước mắt hãm sâu vào khốn cảnh, có thể điều động số người không nhiều lắm, hơn nữa bởi vì Vưu Ân đến nên bọn họ thậm chí không có phương tiện đến căn cứ số 3 nhờ giúp đỡ.

Song, tình huống còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của họ. Bọn họ phái ra đội cứu hộ nhưng sau đó cũng đều bị mất liên lạc.

Lần này, bọn họ rốt cuộc ngồi không yên được, bất đắc dĩ báo cáo tin tức cho đám người căn cứ số 3 và Vưu Ân.

Bởi vì đây lần dã thú tấn công gần nhất, nhân loại đã chịu sự tập kích của dã thú không hề hiếm lạ, khi căn cứ số 3 nhận được tin tức cũng không coi trọng chuyện này. Nhân vật mấu chốt của sự kiện vũ khí lần này là Lan Tước đã đến căn cứ số 3, những người khác đến hay không đến đều không hề đặc biệt quan trọng.

Song, liên minh phái tới lần này là hơn một ngàn người, chủ yếu là vì chi viện căn cứ, hôm nay người căn cứ gặp nạn, bọn họ tự nhiên không thể có khả năng ngồi yên không nhìn đến.

Vưu Ân phái ra hai trăm người chia ra là hai đường tới căn cứ số 1 và căn cứ số 2, đồng thời đón đại biểu các khu, cũng phụ trách tìm kiếm người mất tích.

Một ngày sau, tin dữ truyền đến. Vưu Ân phái ra hai trăm người mà giờ chỉ có hơn ba mươi mấy người trở về. Từ phần lớn người trở về, bọn họ mới biết được rốt cuộc lúc trước những người kia gặp phải chuyện gì.

Một đoàn sinh vật u linh thân mặc giáp xác, cánh tay như lưới hái, có thể ẩn hình!

"Loại sinh vật này, cũng không thấy xuất hiện trong kho dữ liệu sinh vật." Vưu Ân đã gặp qua là sẽ không quên được, cũng có nghiên cứu tư liệu về hành tinh thăm dò mấy năm nay, hắn đều rõ ràng vô cùng.

"Là giống loài mới." Vẻ mặt Valenauer ngưng trọng nói: "Không biết là từ đâu chạy tới."

Vưu Ân trầm tư chốc lát, nói: "Nghe nói Nấm ngủ đông có thể hấp dẫn dã thú, chúng nó có phải là vì nấm ngủ đông mà đến hay không?"

Trung tướng Nader ở căn cứ số 2 thông qua video tham gia hội nghị, nghe được những lời này thì sắc mặt khẽ biến:"Rất có khả năng. Căn cứ chúng tôi mới vừa khống chế được nấm ngủ đông, còn rất nhiều người đang chờ đợi cứu trị. Những sinh vật này sẽ không tới căn cứ này chứ?"

Lời vừa nói ra, sắc mặt người tham gia hội nghị đều trở nên có chút khó coi.

Lúc này, Lan Tước mở miệng nói: "Trung tướng Nader, Milos không lâu trước đây từng dẫn người tới chi viện các người, lúc ấy căn cứ các người đã bị một đàn dã thú chiếm lĩnh, hắn làm sao giúp các người giải trừ nguy cơ?"

Nader sửng sốt, trả lời: "Thiếu tướng Milos dẫn người lẻn vào căn cứ, dùng vắc xin phòng bệnh cứu tỉnh chúng tôi, sau đó chúng tôi bị Quạ đầu đen tập kích, may mà Anthony xuất hiện trấn án dã thú giúp chúng tôi, cũng dẫn dắt một số dã thú cung cấp nguyên dịch cung cấp chế tác vắc xin phòng bệnh cho chúng tôi, lúc này chúng tôi mới vượt qua thời kỳ gian nan nhất."

Mày Vưu Ân khẽ nhúc nhích, như có điều suy nghĩ nhìn Lan Tước.

Chỉ nghe Lan Tước lại nói: "Anthony? Hắn có thể khống chế bầy thú?"

"Hình như là..." Lời vừa nói tới đây, đột nhiên *** đứt, sắc mặt Nader lộ ra biểu tình không thể tin được, hình như đều đang liên tưởng tới điều gì.

"Trước đây chúng ta chưa từng gặp phải nhóm lớn dã thú tập kích, nhưng từ sau khi nấm hảo chân lây nhiễm, căn cứ cũng gặp chuyện ngoài ý muốn, thương vong thảm trọng. Mà nguyên nhân truyền bá nấm hảo chân ban đầu chính là đến từ đội thăm dò của Milos." Lan tước cười mà như không cười nhìn Valenauer, "Tôi không có nói sai chứ, thị trưởng Valenauer?"

Chuyện nấm chân khuẩn đúng là chuyện Valenauer báo cáo, lúc ấy hắn còn đẩy hết trách nhiệm về Milos. Lúc sau khi hắn tuyên bố nhiệm vụ thu thập chu quả nấm ngủ đông đã gián tiếp khiến hai căn cứ khác cũng bị nhiễm nấm hảo chân.

Valenauer đỏ mặt, lớn tiếng nói: "Trách nhiệm tương quan, tôi sẽ không đùn đẩy, hiện tại chúng ta thảo luận chính là làm sao xử lý đám sinh vật nguy hiểm không biết từ nơi nào chạy tới."

"Nói đúng." Lan Tước cười một tiếng, ngay sau đó nói chuyện khác, "Vậy chư vị thấy thế nào? Anthony có thể khống chế dã thú thì có thể khống chế sinh vật này không?"

Cả phòng hội nghị lâm vào yên lặng quỷ dị.

Trước đó, không có bất kỳ ai suy nghĩ tới khả năng này. Nhưng bây giờ Milos lẩn trốn bên ngoài, Anthony lại là thân binh của hắn, bọn họ có phải không có lý trí lợi dụng dã thú trả thù nhân loại hay không? Chuyện nhân loại bị dã thú tập kích rất bình thường, căn bản không thể tìm ra chứng cứ tố cáo họ, họ hoàn toàn không cần cố kỵ.

Ý nghĩ này vừa hình thành khiến nhiều người bắt đầu hoài nghi. Chỉ mấy câu nói của Lan Tước đã đẩy mũi dùi về phía Milos và Anthony, lại bôi đen bọn họ. Trên thực tế, coi như tất cả mọi người đều tin thì chính hắn cũng không nghĩ như vậy. Dĩ nhiên, nếu như mọi người đều tin thì hắn cũng sẽ lựa chọn tin.

Lan Tước khẽ nhấp ngụm trà, vẻ mặt không chút gợn sóng sợ hãi. Hắn liếc mắt nhìn Vưu Ân một chút, âm thầm suy đoán tâm tư của người này. Mọi người ở đây, hắn chỉ băn khoăn duy nhất chính là Vưu Ân.

Vưu Ân từ đầu đến cuối không nói lời nào, chẳng qua là lẳng lặng quan sát phản ứng của từng người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện