Ngày mười ba tháng giêng, ăn sáng xong, tôi nằm sấp trên sô pha buồn chán xem tivi, nhưng cũng chẳng có kênh nào hay.

Tiết Đồng đi làm suốt, dù còn trong Tết cũng vẫn thường xuyên phải về trực ban. Uyển Uyển trở về từ Hải Nam cùng Tô Nam xong là đi làm luôn, mấy ngày sau Tô Nam cũng phải đi học nên nhóc con mấy hôm nay ngày nào cũng đi chơi với đám bạn không biết đường về nữa. Còn tôi, thân là một người đàn ông lại bởi không có việc làm mà ngày nào cũng phải ở nhà, cảm giác này thực sự bức bối khó chịu kinh khủng.

Tôi vào phòng sách mở máy tính muốn lên mạng xem có việc gì thích hợp không, nhưng ngồi máy tính mông lại thấy đau, dù ngồi nhẹ vẫn cứ đau, đến lúc này tôi đã sắp nổi điên. Máy bàn chết tiệt, về sau nhất định phải mua cái laptop nằm sấp cũng có thể lên mạng mới được.

Thật không tưởng tượng nổi, rõ là mông Tiết Đồng thì chm tôi cũng tiếp nhận được, mông thằng cờ hó kia còn nhét được cả cái đồ chơi lớn như gậy cảnh sát, vậy mà mông tôi có hai ngón tay Tiết Đồng cũng không nhét vào được. Dù không ngoại trừ nguyên nhân ngón tay Tiết Đồng hơi to, nhưng thế cũng quá đáng, tôi vậy mà không cẩn thận lại biến thành một ông anh kiên cường.

Lúc trước tôi còn chưa biết, cũng chưa từng bị táo bón gì gì cả, nhưng hai ngày trước bị ngón tay Tiết Đồng chọc rách cả hoa cúc tôi mới hiểu ra. Dường như độ lớn hoa cúc của tôi tỉ lệ nghịch với chm, có khi kích thước gần như kích thước nano ấy chứ.

Có câu mười ông trĩ chín, trước giờ tôi đều rất chú ý bảo vệ hoa cúc của mình, luôn uống nhiều nước, ăn nhiều rau quả nên cũng chưa từng đau bệnh gì. Nhưng giờ thì… Quên đi, cứ nghỉ ngơi rồi hẵng nghĩ đến chuyện đi làm, chứ không thì dù có đi làm cũng phải ngồi, thế chẳng phải chính là tự đâm đầu vào cột hay sao? Đang nằm sấp trên sô pha xem ti vi thì di động reo, người gọi là đồng nghiệp cũ, chính là người đã giúp tôi kê đơn thuốc hồi Tết. Lúc đó tôi có bảo mời hắn ta ăn cơm, giờ nghĩ mới thấy suýt đã quên mất tiêu, hắn ta gọi điện hỏi bao giờ tôi mới mời cơm.

Tôi bảo hắn mời thêm mấy người quen cũ một lượt luôn, hắn ta phấn khởi đáp phải kiếm thêm vài người nữa đến ăn chùa thôi.

Trước khi rời nhà, tôi vào nhà vệ sinh, nhục nhã lột cái thứ đồ của đàn bà kia ra khỏi quần lót, nhìn nhìn, ở trên còn có ít máu. Xem ra ngay cả bên trong cũng bị thương rồi, mã ứng long cũng không trị được ở bên trong, hôm nay ra ngoài phải uống nhiều nước, không rượu chè, ăn in ít thôi.

Nhìn điểm màu đỏ trên cái băng vệ sinh màu trắng, tôi tự dưng nghĩ đến tấm quốc kì nền trắng chấm đỏ của nước bạn nào đó. Đồng thời rốt cuộc tôi cũng hiểu vì sao quảng cáo băng vệ sinh trên ti vi thường cứ dùng chất lỏng màu lam để thể hiện chống tràn gì gì đó rồi, thì ra là sợ dùng màu đỏ sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị hai nước đây mà.

Tôi thay một cái mới dán vào quần lót, lúc kéo quần đột nhiên lại cảm thấy phụ nữ thật vĩ đại biết bao, bởi họ tháng nào phía dưới cũng đổ máu vậy mà vẫn có thể vui vẻ sống mỗi ngày. Tôi thì cảm thấy chảy máu bên dưới thật đúng là trải nghiệm u tối không tưởng tượng nổi, quả thực khủng bố lắm luôn, tuyệt đối có thể khiến chúng ta cả đời khó quên.

Còn may Uyển Uyển đã đi làm rồi, mà cô ấy cũng quên là còn để thứ này trong nhà vệ sinh, nói cách khác, tôi sẽ không bị cô ấy cười cho thối mũi.

Aish… Hết băng rồi… lại phải đi mua một gói thôi…

Lo trước nghĩ sau một lúc, trước lúc rời nhà tôi nhắn tin cho Tiết Đồng, bảo “Lúc về mua cho tôi một gói…”, ghi một gói băng vệ sinh chắc tôi không gửi nổi, nhỡ có ai nhìn thấy tin nhắn này thì tôi khỏi sống nữa luôn. Nên, cứ để anh ta đoán đi, anh hẳn là biết phải mua cái gì.

Dù nói muốn đi vặt chùa nhưng bọn họ đều biết tôi không đi làm, sống cũng chẳng dễ dàng gì nên gặp xong mới hẹn một chỗ. Đến nơi tôi chỉ muốn chửi má nó, mấy cha này bảo trời lạnh nên hẹn đi ăn lẩu. Bình thường thì tôi cũng thích lẩu lắm chứ, nhưng giờ lần đầu tiên lại hận cái món này vô cùng. Lẩu tuy vừa ngon vừa rẻ, từ trẻ đến già ai cũng ăn được, nhưng tưởng tượng đến cái mông ngồi xuống đã còn hơi đau, tôi không muốn hận nó cũng khó.

Nhưng vẫn còn may, lẩu cũng có loại không cay, tôi gọi nồi uyên ương, lấy cái không cay.

Mọi người đều hỏi có phải tôi đổi tính rồi hay không, hồi trước không cay không thấy ngon giờ lại không ăn cay nữa. Bảo mình bị nóng thì ngượng nên tôi phải bảo dạ dày có chút vấn đề, dạo này không uống rượu, ăn cay được.

Lời vừa nói ra, mọi người thành ra lại cảm thán, bảo tôi phải chú ý thân thể hơn nữa.

Sau đó thì bắt đầu nói đến chuyện trong bệnh viện Tiểu Vương bị loét dạ dày, Tiểu Lưu thì bị sỏi thận, Lão Trần bị tiểu đường, mấy chuyện này khiến tôi nghe mà câm nín.

Bác sĩ bởi luôn giúp người ta xem bệnh mà ngược lại, không chú ý đến thân thể mình, mọi người thường nghĩ bác sĩ sẽ tự chẩn bệnh được cho mình. Nhưng kì thật y giả không thể tự y, bác sĩ cũng là người, cũng phải ăn uống ị tè, cho nên bác sĩ sinh bệnh cũng chẳng phải chuyện ngạc nhiên gì.

Bữa lẩu này vô cùng tưng bừng, cuối cùng tất

cả mọi người ôm bụng no nê trở về.

Nhưng mấy người này cũng không phải ăn không trả tiền, bọn họ tiết lộ cho tôi một tin, bệnh viên khu bên đang cần bác sĩ ngoài phòng khám (1) ở trạm y tế của tiểu khu, giờ bệnh viện đó không đủ người, đang phải tuyển thêm.

Trạm y tế tiểu khu còn gọi là trung tâm y tế cộng đồng nhưng bình thường trong các trung tâm y tế cộng đồng phần nhiều đều là bác sĩ đa khoa. Từ khi có chính sách bắt buộc trẻ em phải đến khám ở trung tâm y tế mới được hưởng đãi ngộ khám chữa bình thường thì người đến khám cũng chưa đến hai phần bởi rất nhiều phụ huynh phản ánh đa số trạm y tế không có bác sĩ nhi nên giờ lượng trẻ em nhiều lên, trạm y tế bắt đầu phải tuyển bác sĩ nhi.

Liên hoan với đồng nghiệp cũ xong, hôm sau tôi đến thử bệnh viện kia luôn, đối phương khá hài lòng với tôi, có vẻ tỉ lệ được đi làm rất là lớn.

Việc tự dưng rơi đâu xuống, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà… tối hôm đó về nhà, thứ đồ Tiết Đồng mua cho tôi thật đúng là khiến tôi dở khóc dở cười, anh ta mua một hộp bao hình dáng quái gở.

Tôi hết hơi nói: “Ý tôi là muốn anh mua một gói… băng vệ sinh…”

Tiết Đồng đột nhiên xấu hổ vô cùng: “Không phải chứ… Anh vẫn còn chảy máu á…”

Lúc đó tôi quả thực muốn đâm đầu xuống sàn cho rồi, xem ra tôi với Tiết Đồng không sao mà có tâm ý tương thông được.

Sáng mười lăm tháng giêng, vừa ăn xong nguyên tiêu, tôi đột nhiên nhớ tới Tiểu Bối Bối đáng yêu kia liền hỏi Tiết Đồng Tiểu Bối Bối đã tìm được ba mẹ chưa, nếu không có thể bế về cùng chúng tôi ăn nguyên tiêu không.

Tiết Đồng bảo vừa hết năm, còn chưa tìm được người nhà của Tiểu Bối Bối nhanh như vậy, giờ vẫn chưa rõ lắm Tiểu Bối Bối bị bắt đi từ đâu.

Thế là tôi ngồi xe Tiết Đồng cùng đi viện phúc lợi nhi đồng thăm Tiểu Bối Bối, đến lúc tới lại ngoài ý muốn thấy một người.

Nhìn Lão Khải ôm Tiểu Bối Bối trong lòng chơi đùa khiến tôi thấy sao mà đáng sợ, không thể tưởng tượng cái kiểu đàn ông thô ráp như Lão Khải mà cũng dùng mấy động tác dịu dàng đến thế này đùa với trẻ con. Nếu Bối Bối lại lớn thêm chút nữa, trông hắn ta không phải chẳng khác mấy ông chú già biến thái (2) dụ dỗ trẻ con hay sao.

Dù lần tôi đi bắt gian hôm trước có để Lão Khải bế Tiểu Bối Bối rồi nhưng không nghĩ tới anh ta ôm đến nghiện, Tiểu Bối Bối đã đưa vào viện phúc lợi rồi mà còn phải đến ôm một cái.

“Lão Khải, ông ở đây làm gì?” Tôi đang thấy tò mò Tiết Đồng đã hỏi trước.

Lão Khải ôm Tiểu Bối Bối, vẻ mặt si mê bảo: “Tôi muốn nhận nuôi nó.”

Tiết Đồng nhìn Lão Khải như vậy, mặt không biểu cảm nói: “Luật nhận nuôi con nước ta quy định: người nam không có vợ nhận nuôi người nữ, người nhận nuôi với người được nhận nuôi phải hơn kém nhau 40 tuổi. Ông năm nay 33 tuổi, Bối Bối 1 tuổi nên ông phải đợi tới lúc 41 tuổi mới nhận nuôi con được, mà Bối Bối lúc đó cũng đã 7 tuổi rồi.”

Ha ha ha, Tiết Đồng không hổ là cảnh sát, mấy thứ pháp luật thế này đều tinh thông. Tôi nhớ rõ quy định về khoảng cách 40 tuổi để bảo hộ quyền lợi thân thể của người được nhận nuôi, phòng việc sau này phát sinh chuyện trái với đạo đức xã hội. Dù biết Lão Khải cũng chẳng phát sinh cái chuyện trái đạo đức xã hội với phụ nữ đâu, nhưng thấy anh ta bất lợi tôi cũng thấy sướng. Nhưng tôi thấy kì kì, Lão Khải không phải thích đàn ông sao? Anh ta nhận nuôi Bối Bối làm gì? Nối dõi tông đường? Vậy cũng không nhất thiết phải tìm đứa trẻ miệng còn hôi sữa bé tí như vậy chứ?

Lão Khải nghĩ nghĩ, lại thật vô sỉ nói: “Tôi không nhận nuôi nó được thì để ông già nhà tôi nhận.”

“Ông già nhà ông là thân phận gì, sao chịu nhận nuôi đứa bé chẳng quan hệ gì với ông ấy chứ?”

“Ai nói không quan hệ, tôi về sẽ bảo nhận nó làm con dâu nuôi từ bé, đợi nó 18 tuổi tôi sẽ cưới nó.”

Phụt giờ là thời đại gì rồi, Lão Khải vậy mà còn nghĩ đến cái từ con dâu nuôi từ bé này, cũng tài thật đấy. Nhưng không nói đến chuyện Lão Khải sẽ chẳng bao giờ thích một cô gái, chỉ nói chuyện Lão Khải, một thằng già ngoài ba mươi lại muốn đứa trẻ con chưa đầy một tuổi làm vợ tương lai, chuyện này đã tính anh ta chính là cái loại biến thái luyến đồng không hơn không kém.

“Lão Khải, không phải anh thích Tiểu… Phong sao? Làm sao đột nhiên nghĩ đến sẽ lấy Tiểu Bối Bối làm…” Tôi không sao mà hiểu được suy nghĩ của anh ta, không nhịn được hỏi.

“Đó đương nhiên là vì cảm ứng tâm hồn, từ lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã biết cô bé là người tôi không thể mất đi trong đời nhất. Vì cô bé, tôi tình nguyện biến thẳng, luyến đồng…” Lão Khải vừa hùng hồn tuyên bố được nửa câu Tiết Đồng đã đoán ra.

“Lão Khải, nghe nói ông già nhà ông lại ép ông kết hôn hả. Thật ra ông chỉ muốn lấy cớ Tiểu Bối Bối còn nhỏ để bay nhảy thêm mười bảy năm nữa chứ gì, đúng không?”

Lão Khải bị Tiết Đồng vạch mặt, tức giận mắng: “Mẹ, thằng cha này, ông sao phải thông minh như thế!!!”

Tôi hết chỗ nói, bởi anh ta dây dưa không muốn kết hôn mà đi tìm đứa trẻ miệng còn hôi sữa làm con dâu nuôi từ bé?

Lão Khải à, làm người đừng nên quá biến thái.

Sau đó, Tiết Đồng nói với người ở viện phúc lợi muốn dẫn Tiểu Bối Bối về đón lễ nguyên tiêu, làm xong một đống thủ tục rốt cuộc cũng ôm được Tiểu Bối Bối về nhà, thằng cha Lão Khải mặt dày kia cũng chạy tới nhà tôi ăn chực. Về tới nhà, anh ta thấy Tô Nam nhà tôi liền khen Tô Nam đẹp trai, trông rất là thông minh, đáng tiếc Tô Nam không cắn câu, trực tiếp xòe tay kiếm lợi.

Tôi bảo Tô Nam Lão Khải còn chưa kết hôn, Tô Nam nói: “Ố, ông chú lớn tuổi vậy mà còn chưa lấy vợ? Là có chỗ nào không bình thường ha!”

Tuy chỉ là lời trẻ con không chấp làm gì nhưng vẫn đả kích cho Lão Khải một vố. Sau đó lặng lẽ tìm Tiết Đồng đòi lì xì, cho Tô Nam cái lì xì thật to nữa. Uyển Uyển với Tô Nam cười thật vui vẻ, xem ra Lão Khải đã mất máu nhiều nhiều rồi.

Lúc ăn trưa, Lão Khải hỏi tôi đã kiếm được việc chưa, cũng nhiệt tình mời tôi tới làm ở phòng khám nam khoa của anh ta.

Tôi bảo hôm mười bốn đã đi nộp hồ sơ rồi, chắc vài ngày nữa là đi làm.

Lão Khải hỏi lại phải không? Sau đó rồi cùng Tiết Đồng tranh cướp đồ ăn.

Tôi lúc ấy chỉ nghĩ Lão Khải đã buông tha mình rồi, ai biết mấy ngày sau tôi được tuyển, phân tới trạm xá kia tôi mới biết năng lực Lão Khải đúng là thật lớn. Bởi… cái trạm xá tôi làm chỉ cách phòng khám nam khoa của Lão Khải có mấy trăm mét.

Quên đi, bị lọt hố thì cho lọt đi.

Tiền lương ở trạm xá không cao, tôi vẫn cần một việc khác để kiếm thêm, hơn nữa đúng là tôi cần hiểu thêm về thân thể của nam đồng chí, thế nên lúc sau Lão Khải mời tôi tới làm thêm ở phòng khám kia, tôi cũng ậm ờ đồng ý.

Về phần Tiểu Bối Bối, đã tìm được người nhà của bé, làm xong xét nghiệm DNA đã được ba bé đón về.

Tiết Đồng bảo ba Tiểu Bối Bối là kiến trúc sư, cưới mẹ bé rồi sinh ra Tiểu Bối Bối, thế nhưng Tiểu Bối Bối vừa được mấy tháng tuổi mẹ bé đã bị tai nạn giao thông chết. Vị kiến trúc sư kia bận rộn công việc nên thuê một bảo mẫu đến chăm con, Tiểu Bối Bối lại bị người kia đem bán.

Aish, cái thời buổi này, khó trách nhiều cặp vợ chồng sinh con xong là không thể không ở cùng ba mẹ, thì ra chính bởi để ba mẹ mình trông cháu ít ra còn an toàn hơn so với thuê bảo mẫu. Giờ bảo mẫu biết người biết mặt mà chẳng biết lòng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Biết Tiểu Bối Bối đã có thể về nhà, tôi rất vui, an tâm nói: “Chuyện Lão Khải muốn nhận nuôi Tiểu Bối Bối kia không phải hỏng bét rồi sao?”

Tiết Đồng liếc tôi một cái, thật bất đắc dĩ nói: “Lão Khải biết người ta góa vợ liền theo đuổi luôn ông anh kia rồi.”

Tôi run rẩy khóe miệng, quả thực, tôi không thể hiểu nổi tâm lý của Lão Khải là cái kiểu gì nữa. Lúc đầu thì thích thằng ranh mặt giặc kia, sau đó thích đứa bé miệng còn hơi sữa, giờ lại đi theo đuổi một người đàn ông trưởng thành, anh ta là biến thái, biến thái, chính là biến thái.

Sau đó vẫn là Tiết Đồng nói cho tôi chân tướng: “Lão Khải kì thực là loại người “thích nuôi”, hắn ta luôn thích đem cái gì nho nhỏ nuôi lớn để hoàn thành thú vui “thích nuôi” của hắn. Nghe nói lúc nhỏ hắn ta đã thích nuôi động vật nhỏ, nhưng đến lúc nó lớn lên là hắn ta liền không thích nữa. Năm đó, lúc Hàn Phong còn nhỏ hắn ta đã vô ý thức “nuôi nấng” thằng bé con, ai biết đến lúc Hàn Phong lớn lên lại không thích hắn, khiến hắn cứ canh cánh trong lòng. Thế nên mới nghĩ muốn lần nữa nuôi bé loli mà.”

Tôi hỏi anh sao mà biết được, có phải là Lão Khải nói không, Tiết Đồng bảo cần gì ai nói, Lão Khải lúc nào chả chơi trò nuôi tiểu thụ trong máy tính, giờ đã nuôi được đến mấy trăm tiểu thụ trong trò chơi rồi.

Phụt quả nhiên bạn của điểu nhân cũng đúng là điểu nhân mà… Tôi hết nói rồi.

(1) Nguyên văn là 外派小区工作站的医生, bạn không chắc lắm nên chém Ai biết thì bảo mình nhé!

(2) Nguyên văn là 怪蜀黍, đọc là [guài shǔshǔ], gần giống 怪叔叔, đọc là [guài shū•shu] – quái thúc thúc, chỉ những ông chú (thường trên 35 tuổi mới gọi là thúc thúc) có sở thích biến thái như: luyến đồng, cuồng khoe hàng, thích mặc đồ kì quái, thích dụ dỗ trẻ con… Như thế này chẳng hạn =))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện