Trích trong 《 Buổi trưa có vương tử phú 》: “Thiên hạ thái bình.”
Lời này đối với bá tánh sinh hoạt trong thời đại Càn An cực kỳ áp dụng. Thế nhân không nhặt của rơi trên đường, trên mặt thời khắc đều mang theo nụ cười thỏa mãn.
Một lớn một nhỏ hai nam nhân rất giống nhau, đang đứng ở một quán làm đồ chơi bằng đường.
Ông chủ cũng là người có ánh mắt, thấy hai người kia, người nhỏ tuổi ánh mắt thông triệt, đại khái tám chín tuổi, thoạt nhìn đã biết là người cực thông tuệ, người lớn hơn một thân uy nghiêm.
Ông chủ bán hàng rong cười, “Đại nhân cùng đệ đệ lớn lên thật giống, hai vị thích ăn ngọt một chút hay là nhạt một chút?”
Bình thường, ông bán cho những người khác đều sẽ thêm nhiều đường một chút, đường cũng coi như là thứ khá đắt, rốt cuộc tất cả mọi người đều không lo ăn không lo mặc, nhờ hồng phúc của bệ hạ, cuộc sống càng ngày càng tốt, cho những người khác ít đường cũng không có gì.
Nhưng đối với những người chân chính giàu có, nhiều đường không nhất định làm bọn họ thích, nói không chừng người ta thích hơi nhạt.
Tần Trường An hoàn toàn không có ý trả lời, tiểu Thái Tử vừa quan sát cuộc sống của dân chúng, vừa nói, “Nhạt một chút là được.”
Còn về huynh trưởng của bé… Bé cũng không phải lần đầu tiên đi ra với phụ hoàng, thói quen là được rồi, lại nói tiếp phụ hoàng và mẫu hậu xác thật đều không thể nhìn ra tuổi thật.
—— Lại nói tiếp, Thái Tử điện hạ kỳ thật đã từng lo lắng, có thể có một ngày nào đó, bé và mẫu hậu đi ra ngoài người khác nói là cha con……T^T
“Được rồi.” Người bán hàng rong động tác lưu loát, “Ngài muốn hình gì?”
Hai người đang nói chuyện, một nha dịch phía sau đi tới, quen thuộc nói với người bán hành rong, “Lưu huynh đệ! Vẫn là hình cũ, một con hổ lớn.”
Nha dịch nhìn thoáng qua bọn, —— khi chất của hai người thật sự rõ ràng, còn chắp tay coi như chào hỏi.
Người bán hàng rong ngẩng đầu nhìn, mỉm cười, thuần thục ngao đường, “Quan gia nghỉ tắm gội? Hôm nay vẫn thêm chút đường?”
“Ân, tiểu tử trong nhà thích ăn, nương còn sủng ái, nếu lúc về ta mà không mua, tiểu tử kia phải náo loạn.” Vừa nói vừa móc tiền đưa cho người bán hàng rong.
Người bán hàng rong thu cũng thuần thục, vừa nhận tiền vừa đưa đường cho Tần Thanh, “Ngài cầm cẩn thận.”
Hai người không tiếp tục nghe, đi về phía hoàng cung.
Nông dân đối với quan đều có một loại tự nhiên sợ hãi. Khi tiên đế còn xác thật như thế, chỉ cần có nha dịch lui tới, người bán hàng rong đều nơm nớp lo sợ, tuyệt đối không dám lấy tiền, càng đừng nói vừa nói vừa cười giống lúc nãy.
Từ một phương diện nhỏ này là có thể nhìn ra, khi tiên đế còn và hiện tại xác thật đã khác biệt.
Tiểu Thái Tử hỏi, “Phụ thân muốn một xâu không?”
Tần Trường An lúc này mới mở miệng, trực tiếp xốc áo choàng bế bé lên xe ngựa, “Không, nên về nhà.”
Đã ra ngoài một ngày, chậc, Hoàng Hậu nhất định nhớ hắn.
Hắn cự tuyệt thừa nhận Hoàng Hậu khả năng càng lo lắng Tần Thanh.
Thái Tử điện hạ dạ một tiếng, chui vào trong xe ngựa, hôm nay bé và phụ hoàng ra gặp Minh Thân Vương.
—— Minh Thân Vương bệnh nặng, phỏng chừng là biết mình sống không nổi nữa, cho nên lần đầu chịu thua, an bài đường lui cho thê thiếp của mình.
Khi Minh Thân Vương bị giam cầm bé vừa sinh ra, nhưng sau đó phụ hoàng để bé đi bên cạnh toàn lực bồi dưỡng, bất luận chuyện gì cũng không giấu, bé cũng biết vì sao Minh Thân Vương vị giam cầm.
Nơi bị nhốt là một đình viện nhỏ, sân rách nát, Minh Thân Vương cùng thê thiếp bị giam cầm ở đâh, Minh Thân Vương không sống được bao lâu nữa, nhưng thê thiếp của hắn...
Còn Minh Thân Vương phi…
Đã tê liệt.
Nói đến Minh Thân Vương phi cũng là một chuyện kỳ lạ, nghe nói khi bị giam cầm, Minh Thân Vương phi đã điên rồi, không thể tiếp thu chuyện này, vẫn luôn điên điên khùng khùng, nói cái gì… Không đúng nàng ta mới hẳn là Hoàng Hậu Minh Thân Vương hẳn là hoàng đế linh tinh, còn nói cái gì đời trước rõ ràng không phải như vậy…
Nghe nói lúc trước còn hô to nàng ta người trọng sinh, để nàng ta gặp Hoàng Thượng, nàng ta có thể nói mọi chuyện sau này cho Hoàng Thượng, đương nhiên, phụ hoàng cũng không phản ứng, chỉ bảo người đánh 20 trượng làm nàng ta thanh tỉnh một chút.
Sau đó Minh Thân Vương phi vẫn luôn chú ý mẫu hậu, vô luận như thế nào cũng không tin, mình trọng sinh một lần, hao hết tâm tư trở thành Minh Thân Vương phi, cuối cùng lên làm Hoàng Hậu vẫn là Lê Diệu Diệu, thậm chí Minh Thân Vương đều bị giam cầm.
Đợi một năm, hai năm, ba năm… Thân thể của phụ hoàng chẳng những không tốt, hơn nữa càng ngày càng tốt, sủng ái mẫu hậu truyền khắp khắp thiên hạ, Minh Thân Vương phi này hoàn toàn điên rồi.
—— Nàng ta hao hết tâm tư cướp Hoàng Thượng đời trước, lại có Hoàng Thượng khác sủng Lê Diệu Diệu trong lòng bàn tay.
Nàng ta bắt đầu lẩm bẩm tự nói, nói này không đúng, hơn nữa thời thời khắc khắc tìm cơ hội tìm chết, nói phải đi về một lần, lúc này nàng ta nhất định sẽ chọn đúng.
Nơi giam cầm cũng có cung nữ và thái giám, nhưng chỉ có ít ỏi vài người, cơ hồ giống như không có, làm sao có thể trông nàng ta mọi lúc, cản được nàng ta tìm chết một lần hai lần, cản không được mười lần trăm lần, lần nọ để Minh Thân Vương phi nhảy từ nóc nhà xuống...
Đáng tiếc, không chết, ngược lại không biết bị va chạm vào nơi nào, tê liệt. Sau đó lại muốn cắn lưỡi —— dùng không đủ lực, không cắn chết, ngược lại làm mình không thể nói chuyện, ô lạp ô lạp.
Hiện tại ăn uống ngủ tất cả ở trên giường, hạ nhân vội muốn chết, hầu hạ cũng không để tâm, lần này bé và phụ hoàng nhìn qua, quả thực không thể tin được đó là thân vương phi.
…… Kỳ thật, nàng ta nói trọng sinh chưa chắc không phải sự thật, phụ hoàng cũng biết. Bất quá hẳn là phụ hoàng cũng không để ý. Ánh mắt của mỗi người đều bất đồng, ai biết hình ảnh nàng ta nhìn thấy là thật.
Vì đế vương, vĩnh viễn không thể chỉ nghe ngôn luận của một nhà.
Ý niệm trong đầu Tần Thanh chợt lóe mà qua, không tự hỏi chuyện này nữa, cắn kẹo trong tay, lông mày nhăn lại, “Này có cái gì ngon, Tần đô đô còn đặc biệt thích ăn?”
Người trong cung làm cho nó đều không được, ôm chặt đùi bé bắt mang về.
Phụ hoàng mày kiếm nâng nâng, “Tiểu hài tử đều thích ăn ngọt, thích ăn ngọt nhiều đáng yêu nha.”
Làm hoàng tử, gần mười tuổi đã xem như rất lớn, hiểu được nhiều chuyện. Cho nên Tần Thanh tự nhiên biết vì sao phụ hoàng nói như vậy, —— mẫu hậu cũng thích ăn ngọt.
Chỉ sợ đặc điểm trên người mẫu hậu, ở trong mắt phụ hoàng đều đáng yêu……
Được rồi, mẫu hậu thật sự đáng yêu.
Tiểu Thái Tử liếc nhìn phụ hoàng, nói sang chuyện khác, “Qua một thời gian nữa là thu săn, năm nay muốn tổ chức vây săn không ạ?”
Tần Trường An thở dài một hơi, mày kiếm phi dương lại bại lộ tâm tình của hắn, “Khả năng không được a, mẫu hậu của con không thích để ta đi.”
Hắn cảm khái, “Mẫu hậu con thích dính người, quản trẫm quản đặc biệt nghiêm, ngươi nói, vây săn cũng sẽ không nguy hiểm, nàng còn cố tình không thích để ta đi……”
Tần * Thái Tử * Thanh sớm đã quen thuộc cái kịch bản này, liếm liếm kẹo, không trả lời.
Tần hoàng đế một câu tiếp một câu oán giận, “Ngươi xem ngươi cũng sắp trưởng thành, ta nói trước làm Nội Vụ Phủ tu sửa Đông Cung, mẫu hậu ngươi cũng quản không cho đi…”
“Ngươi không phải muốn đi vây săn sao? Mẫu hậu ngươi còn quản nghiêm như vậy, ngươi nói một chút có nên hay không?”
Tần Thái Tử đặc biệt bình tĩnh, lại liếm một cái.
Trước kia, bé còn sẽ phụ họa với phụ hoàng, hiện tại trưởng thành, bé đã học được cách lấy tin tức từ bên trong.
—— cảm khá mẫu hậu dính người lại quản nghiêm, căn bản không phải oán giận, nghe ngữ khí đã biết là khoe ra; nói bé trưởng thành làm Nội Vụ Phủ tu sửa Đông Cung kỳ thật là muốn bé thừa nhận, sau đó có thể thuận lý thành chương ném bé vào Đông Cung, cách Tử Thần Điện cách mẫu hậu xa một chút……… Tâm cơ.
Đương nhiên, còn có điều quan trọng nhất……
“Vĩnh Duyên đã về rồi ~” Diệu Diệu ra tới.
Hai người hồi cung.
Tiểu Thái Tử thân thiết với mẫu hậu, ngồi nghe phụ hoàng với mẫu hậu nói chuyện.
Ngay từ đầu còn tốt, chỉ dính một chút, sau đó nói đến thu săn, mẫu hậu nhăn lại lông mày nhỏ, hừ một tiếng, “Không thể không đi sao…”
Thái độ của phụ hoàng lập tức thay đổi, “Đương nhiên không đi a.”
Tần Trường An lời lẽ chính đáng ôm lấy Diệu Diệu, “Vây săn vừa phí tiền vừa tốn sức, là Vĩnh Duyên muốn đi, nó thích chạy nhảy, trước đó vài ngày còn nói muốn tu sửa Đông Cung để dọn vào sao…”
“Hài tử cánh cứng rồi, muốn bay ra ngoài…”
Biết ngay mà.
Vĩnh Duyên Thái Tử điện hạ bối nồi, kéo một cục thịt đi vào, “Phụ hoàng ngươi lại phản bội nói bậy về ta!”
Đúng, đây là nguyên nhân quan trọng nhất.
—— Đừng nhìn phụ hoàng bình thường oán giận nhiều, đến mấu chốt, phụ hoàng là người phản bội nhanh nhất!
Phản đồ chuyên nghiệp!
Khi còn nhỏ bé đều bị lừa khóc! Rấtvmất mặt a!
Tần Trường An đương nhiên sẽ không hổ thẹn. Hắn đang kéo tay Diệu Diệu, đeo một cái vòng tay mua trên đường cho Hoàng Hậu của hắn —— không tính là thứ tốt, nhưng hình dáng rất đặc biệt, dỗ nàng vui vẻ.
Nghe vậy nhướng mày, dắt Diệu Diệu đến trước giường, đút nàng ăn vải, đúng lý hợp tình nói, “Cái gì phản bội? Phụ hoàng vốn dĩ ở cùng phe với mẫu hậu ngươi!”
Nhi tử và tức phụ…… Hắn cùng phe với ai không phải vừa nhìn là biết sao? Có phải bị ngốc không?!
Lời này đối với bá tánh sinh hoạt trong thời đại Càn An cực kỳ áp dụng. Thế nhân không nhặt của rơi trên đường, trên mặt thời khắc đều mang theo nụ cười thỏa mãn.
Một lớn một nhỏ hai nam nhân rất giống nhau, đang đứng ở một quán làm đồ chơi bằng đường.
Ông chủ cũng là người có ánh mắt, thấy hai người kia, người nhỏ tuổi ánh mắt thông triệt, đại khái tám chín tuổi, thoạt nhìn đã biết là người cực thông tuệ, người lớn hơn một thân uy nghiêm.
Ông chủ bán hàng rong cười, “Đại nhân cùng đệ đệ lớn lên thật giống, hai vị thích ăn ngọt một chút hay là nhạt một chút?”
Bình thường, ông bán cho những người khác đều sẽ thêm nhiều đường một chút, đường cũng coi như là thứ khá đắt, rốt cuộc tất cả mọi người đều không lo ăn không lo mặc, nhờ hồng phúc của bệ hạ, cuộc sống càng ngày càng tốt, cho những người khác ít đường cũng không có gì.
Nhưng đối với những người chân chính giàu có, nhiều đường không nhất định làm bọn họ thích, nói không chừng người ta thích hơi nhạt.
Tần Trường An hoàn toàn không có ý trả lời, tiểu Thái Tử vừa quan sát cuộc sống của dân chúng, vừa nói, “Nhạt một chút là được.”
Còn về huynh trưởng của bé… Bé cũng không phải lần đầu tiên đi ra với phụ hoàng, thói quen là được rồi, lại nói tiếp phụ hoàng và mẫu hậu xác thật đều không thể nhìn ra tuổi thật.
—— Lại nói tiếp, Thái Tử điện hạ kỳ thật đã từng lo lắng, có thể có một ngày nào đó, bé và mẫu hậu đi ra ngoài người khác nói là cha con……T^T
“Được rồi.” Người bán hàng rong động tác lưu loát, “Ngài muốn hình gì?”
Hai người đang nói chuyện, một nha dịch phía sau đi tới, quen thuộc nói với người bán hành rong, “Lưu huynh đệ! Vẫn là hình cũ, một con hổ lớn.”
Nha dịch nhìn thoáng qua bọn, —— khi chất của hai người thật sự rõ ràng, còn chắp tay coi như chào hỏi.
Người bán hàng rong ngẩng đầu nhìn, mỉm cười, thuần thục ngao đường, “Quan gia nghỉ tắm gội? Hôm nay vẫn thêm chút đường?”
“Ân, tiểu tử trong nhà thích ăn, nương còn sủng ái, nếu lúc về ta mà không mua, tiểu tử kia phải náo loạn.” Vừa nói vừa móc tiền đưa cho người bán hàng rong.
Người bán hàng rong thu cũng thuần thục, vừa nhận tiền vừa đưa đường cho Tần Thanh, “Ngài cầm cẩn thận.”
Hai người không tiếp tục nghe, đi về phía hoàng cung.
Nông dân đối với quan đều có một loại tự nhiên sợ hãi. Khi tiên đế còn xác thật như thế, chỉ cần có nha dịch lui tới, người bán hàng rong đều nơm nớp lo sợ, tuyệt đối không dám lấy tiền, càng đừng nói vừa nói vừa cười giống lúc nãy.
Từ một phương diện nhỏ này là có thể nhìn ra, khi tiên đế còn và hiện tại xác thật đã khác biệt.
Tiểu Thái Tử hỏi, “Phụ thân muốn một xâu không?”
Tần Trường An lúc này mới mở miệng, trực tiếp xốc áo choàng bế bé lên xe ngựa, “Không, nên về nhà.”
Đã ra ngoài một ngày, chậc, Hoàng Hậu nhất định nhớ hắn.
Hắn cự tuyệt thừa nhận Hoàng Hậu khả năng càng lo lắng Tần Thanh.
Thái Tử điện hạ dạ một tiếng, chui vào trong xe ngựa, hôm nay bé và phụ hoàng ra gặp Minh Thân Vương.
—— Minh Thân Vương bệnh nặng, phỏng chừng là biết mình sống không nổi nữa, cho nên lần đầu chịu thua, an bài đường lui cho thê thiếp của mình.
Khi Minh Thân Vương bị giam cầm bé vừa sinh ra, nhưng sau đó phụ hoàng để bé đi bên cạnh toàn lực bồi dưỡng, bất luận chuyện gì cũng không giấu, bé cũng biết vì sao Minh Thân Vương vị giam cầm.
Nơi bị nhốt là một đình viện nhỏ, sân rách nát, Minh Thân Vương cùng thê thiếp bị giam cầm ở đâh, Minh Thân Vương không sống được bao lâu nữa, nhưng thê thiếp của hắn...
Còn Minh Thân Vương phi…
Đã tê liệt.
Nói đến Minh Thân Vương phi cũng là một chuyện kỳ lạ, nghe nói khi bị giam cầm, Minh Thân Vương phi đã điên rồi, không thể tiếp thu chuyện này, vẫn luôn điên điên khùng khùng, nói cái gì… Không đúng nàng ta mới hẳn là Hoàng Hậu Minh Thân Vương hẳn là hoàng đế linh tinh, còn nói cái gì đời trước rõ ràng không phải như vậy…
Nghe nói lúc trước còn hô to nàng ta người trọng sinh, để nàng ta gặp Hoàng Thượng, nàng ta có thể nói mọi chuyện sau này cho Hoàng Thượng, đương nhiên, phụ hoàng cũng không phản ứng, chỉ bảo người đánh 20 trượng làm nàng ta thanh tỉnh một chút.
Sau đó Minh Thân Vương phi vẫn luôn chú ý mẫu hậu, vô luận như thế nào cũng không tin, mình trọng sinh một lần, hao hết tâm tư trở thành Minh Thân Vương phi, cuối cùng lên làm Hoàng Hậu vẫn là Lê Diệu Diệu, thậm chí Minh Thân Vương đều bị giam cầm.
Đợi một năm, hai năm, ba năm… Thân thể của phụ hoàng chẳng những không tốt, hơn nữa càng ngày càng tốt, sủng ái mẫu hậu truyền khắp khắp thiên hạ, Minh Thân Vương phi này hoàn toàn điên rồi.
—— Nàng ta hao hết tâm tư cướp Hoàng Thượng đời trước, lại có Hoàng Thượng khác sủng Lê Diệu Diệu trong lòng bàn tay.
Nàng ta bắt đầu lẩm bẩm tự nói, nói này không đúng, hơn nữa thời thời khắc khắc tìm cơ hội tìm chết, nói phải đi về một lần, lúc này nàng ta nhất định sẽ chọn đúng.
Nơi giam cầm cũng có cung nữ và thái giám, nhưng chỉ có ít ỏi vài người, cơ hồ giống như không có, làm sao có thể trông nàng ta mọi lúc, cản được nàng ta tìm chết một lần hai lần, cản không được mười lần trăm lần, lần nọ để Minh Thân Vương phi nhảy từ nóc nhà xuống...
Đáng tiếc, không chết, ngược lại không biết bị va chạm vào nơi nào, tê liệt. Sau đó lại muốn cắn lưỡi —— dùng không đủ lực, không cắn chết, ngược lại làm mình không thể nói chuyện, ô lạp ô lạp.
Hiện tại ăn uống ngủ tất cả ở trên giường, hạ nhân vội muốn chết, hầu hạ cũng không để tâm, lần này bé và phụ hoàng nhìn qua, quả thực không thể tin được đó là thân vương phi.
…… Kỳ thật, nàng ta nói trọng sinh chưa chắc không phải sự thật, phụ hoàng cũng biết. Bất quá hẳn là phụ hoàng cũng không để ý. Ánh mắt của mỗi người đều bất đồng, ai biết hình ảnh nàng ta nhìn thấy là thật.
Vì đế vương, vĩnh viễn không thể chỉ nghe ngôn luận của một nhà.
Ý niệm trong đầu Tần Thanh chợt lóe mà qua, không tự hỏi chuyện này nữa, cắn kẹo trong tay, lông mày nhăn lại, “Này có cái gì ngon, Tần đô đô còn đặc biệt thích ăn?”
Người trong cung làm cho nó đều không được, ôm chặt đùi bé bắt mang về.
Phụ hoàng mày kiếm nâng nâng, “Tiểu hài tử đều thích ăn ngọt, thích ăn ngọt nhiều đáng yêu nha.”
Làm hoàng tử, gần mười tuổi đã xem như rất lớn, hiểu được nhiều chuyện. Cho nên Tần Thanh tự nhiên biết vì sao phụ hoàng nói như vậy, —— mẫu hậu cũng thích ăn ngọt.
Chỉ sợ đặc điểm trên người mẫu hậu, ở trong mắt phụ hoàng đều đáng yêu……
Được rồi, mẫu hậu thật sự đáng yêu.
Tiểu Thái Tử liếc nhìn phụ hoàng, nói sang chuyện khác, “Qua một thời gian nữa là thu săn, năm nay muốn tổ chức vây săn không ạ?”
Tần Trường An thở dài một hơi, mày kiếm phi dương lại bại lộ tâm tình của hắn, “Khả năng không được a, mẫu hậu của con không thích để ta đi.”
Hắn cảm khái, “Mẫu hậu con thích dính người, quản trẫm quản đặc biệt nghiêm, ngươi nói, vây săn cũng sẽ không nguy hiểm, nàng còn cố tình không thích để ta đi……”
Tần * Thái Tử * Thanh sớm đã quen thuộc cái kịch bản này, liếm liếm kẹo, không trả lời.
Tần hoàng đế một câu tiếp một câu oán giận, “Ngươi xem ngươi cũng sắp trưởng thành, ta nói trước làm Nội Vụ Phủ tu sửa Đông Cung, mẫu hậu ngươi cũng quản không cho đi…”
“Ngươi không phải muốn đi vây săn sao? Mẫu hậu ngươi còn quản nghiêm như vậy, ngươi nói một chút có nên hay không?”
Tần Thái Tử đặc biệt bình tĩnh, lại liếm một cái.
Trước kia, bé còn sẽ phụ họa với phụ hoàng, hiện tại trưởng thành, bé đã học được cách lấy tin tức từ bên trong.
—— cảm khá mẫu hậu dính người lại quản nghiêm, căn bản không phải oán giận, nghe ngữ khí đã biết là khoe ra; nói bé trưởng thành làm Nội Vụ Phủ tu sửa Đông Cung kỳ thật là muốn bé thừa nhận, sau đó có thể thuận lý thành chương ném bé vào Đông Cung, cách Tử Thần Điện cách mẫu hậu xa một chút……… Tâm cơ.
Đương nhiên, còn có điều quan trọng nhất……
“Vĩnh Duyên đã về rồi ~” Diệu Diệu ra tới.
Hai người hồi cung.
Tiểu Thái Tử thân thiết với mẫu hậu, ngồi nghe phụ hoàng với mẫu hậu nói chuyện.
Ngay từ đầu còn tốt, chỉ dính một chút, sau đó nói đến thu săn, mẫu hậu nhăn lại lông mày nhỏ, hừ một tiếng, “Không thể không đi sao…”
Thái độ của phụ hoàng lập tức thay đổi, “Đương nhiên không đi a.”
Tần Trường An lời lẽ chính đáng ôm lấy Diệu Diệu, “Vây săn vừa phí tiền vừa tốn sức, là Vĩnh Duyên muốn đi, nó thích chạy nhảy, trước đó vài ngày còn nói muốn tu sửa Đông Cung để dọn vào sao…”
“Hài tử cánh cứng rồi, muốn bay ra ngoài…”
Biết ngay mà.
Vĩnh Duyên Thái Tử điện hạ bối nồi, kéo một cục thịt đi vào, “Phụ hoàng ngươi lại phản bội nói bậy về ta!”
Đúng, đây là nguyên nhân quan trọng nhất.
—— Đừng nhìn phụ hoàng bình thường oán giận nhiều, đến mấu chốt, phụ hoàng là người phản bội nhanh nhất!
Phản đồ chuyên nghiệp!
Khi còn nhỏ bé đều bị lừa khóc! Rấtvmất mặt a!
Tần Trường An đương nhiên sẽ không hổ thẹn. Hắn đang kéo tay Diệu Diệu, đeo một cái vòng tay mua trên đường cho Hoàng Hậu của hắn —— không tính là thứ tốt, nhưng hình dáng rất đặc biệt, dỗ nàng vui vẻ.
Nghe vậy nhướng mày, dắt Diệu Diệu đến trước giường, đút nàng ăn vải, đúng lý hợp tình nói, “Cái gì phản bội? Phụ hoàng vốn dĩ ở cùng phe với mẫu hậu ngươi!”
Nhi tử và tức phụ…… Hắn cùng phe với ai không phải vừa nhìn là biết sao? Có phải bị ngốc không?!
Danh sách chương