Rủa thầm, Lillian sưng sỉa nhìn Westcliff. Anh đáp trả bằng một bên mày nhướng cong chế giễu. Mặc dù anh trong bộ trang phục cưỡi ngựa bằng vải tuýt, áo sơ mi để hở cổ để lộ vòm họng rám nắng khỏe mạnh. Trong những lần gặp trước, Westcliff luôn ăn mặc chỉn chu tuyệt đối. Tuy nhiên, vào lúc này, mái tóc đen dày hơi rối vì ngược gió, và anh dường như cũng cần cạo râu. Kì lạ thay, vẻ ngoài đó mang lại cảm giác khoan khoái khắp người Lillian và đầu gối cô phút chốc trở nên không có sức.

Bất chấp vẻ khó chịu của cô, Lillian luôn biết rằng Westcliff là một người đàn ông cực kì quyến rũ. Nét mặt của anh hơi bè ở một vài điểm và quá sắc cạnh ở những chỗ khác, nhưng có một vẻ mộc mạc thô ráp trên mặt anh tạo nên nét đẹp cổ điển vô cùng khó diễn tả. Một vài người sở hữu nét nam tính sâu sắc khó lường đó, một tính cách quá mạnh mẽ đến mức không thể chỉ nhìn thoáng qua. Anh không chỉ thoải mái trong vai trò chỉ đạo mà anh còn chỉ có khả năng trở thành lãnh đạo. Với tư cách là một cô gái luôn có chiều hướng chọi trứng vào mặt chính quyền, Lillian tìm thấy ở Westcliff một sức hấp dẫn xấu xa. Những giờ phút cô khiến anh tức điên luôn đem đến cho cô niềm vui bất ngờ.

Tia nhìn săm soi của Westcliff lướt qua mái tóc rối bù của cô đến dáng người không mặc áo nịt ngực, không lỡ hình dáng hai bầu ngực đung đưa. Tự hỏi liệu anh có nên quở trách cô vì dám chơi run-đơ với nhóm giữ ngựa, Lillian quắc mắt trả lại tia nhìn ước lượng của anh. Cô cố tỏ ra khinh rẻ, nhưng không dễ dàng gì với hình ảnh cơ thể nghiêng nghiêng, lực lưỡng của Westcliff cứ làm dạ dày cô co thắt. Daisy đã đúng – sẽ khó, nếu không nói là không thể, tìm ra một người đàn ông trẻ hơn có thể cạnh tranh với sức mạnh nam tính của Westcliff.

Vẫn dán chặt vào tia nhìn gay gắt của Lillian, Westcliff bật người khỏi hàng rào chuồng ngựa và bước đến gần hơn.

Lillian đứng chôn chân căng thẳng. Cô có vóc người cao, gần như cao bằng anh, nhưng Westcliff vẫn hơn cô khoảng 3 inch, và nặng hơn cô ít nhất 5 stone (khoảng 32 kg). Dây thần kinh của cô rung như dây đàn khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt có màu nâu đậm đến mức gần như là đen.

Giọng anh trầm, rõ ràng như sỏi trên nhung. “Cô nên co khuỷu tay lại”

Đang mong đợi được nghe những câu phê phán, Lillian ngỡ ngàng “Cái gì?”

Hàng mi dày của bá tước khẽ hạ xuống khi anh liếc qua cây gậy trong tay phải cô “Co khuỷu tay lại. Cô sẽ khống chế gậy tốt hơn nếu cô giảm độ cong của sải tay”

Lillian quắc mắt “Có lĩnh vực nào ngài không sành sỏi không vậy?”

Một tia nhìn thích thú xuất hiện trong mắt anh. Anh tỏ vẻ suy tư “Tôi không thể huýt gió” cuối cùng anh nói “Và mục tiêu của tôi trong trò bắn đá thì tồi tệ. Mấy cái khác thì…” Bá tước đưa tay tỏ vẻ bất lực, như thể anh không thể tìm thêm bất kì một hoạt động nào mà anh không thông thạo.

“Bắn đá là sao?” Lillian hỏi “Ý ngài là ngài không thể huýt gió? Ai cũng có thể huýt gió”

Westcliff cong môi thành một đường tròn hoàn hảo và phát ra những âm thanh không thành tiếng vào không khí. Họ đứng gần đến mức Lillian có thể cảm nhận được hơi thở của anh phà vào trán cô, hất bay những sợi tóc mai đang bám vào lớp da ướt đẫm. Cô nháy mắt kinh ngạc, tia nhìn của cô rơi xuống miệng anh, rồi đến phần cổ áo để hở, nơi làn da màu đồng trông có vẻ trơn láng và rất ấm.

“Thấy không? …không gì cả. Tôi đã thử nhiều năm rồi”

Lillian nhăn nhó nghĩ rằng nên khuyên anh thổi mạnh hơn, và ấn phần đầu lưỡi vào hàm răng dưới…nhưng suy nghĩ đưa ra câu nói có từ “lưỡi” với Westcliff có vẻ không khả thi. Thay vào đó cô ngây người nhìn anh và nhảy giật lên một ít khi anh bước đến chạm vào vai cô và dịu dàng xoay cô lại đối mặt với Arthur. Cậu bé đang đứng cách đó hàng chục yard với quả bóng run-đơ trên tay, quan sát Westcliff với nét mặt kinh sợ.

Thắc mắc không biết liệu Westcliff có khiển trách những cậu bé vì đã để cô và Daisy chơi cùng hay không, Lillian nói khó nhọc “Arthur và những người khác – không phải lỗi của họ - tôi đã buộc họ cho chơi cùng – ”

“Tôi có nghi ngờ gì chuyện đó đâu” bá tước nói sau vai cô “Cô còn không cho họ cơ hội chối từ ấy chứ”

“Ngài sẽ không phạt họ ư?”

“Vì đã chơi run-đơ trong giờ nghỉ? Khó đấy” Westcliff cởi áo choàng rồi ném xuống đất. Anh đến chỗ tay chụp bóng đang lảng vảng gần đó và nói “Jim, cậu bé ngoan, hãy giúp nhặt quả bóng lại đây”

“Vâng thưa ngài” Cậu bé chạy về phía Tây trống trải xa khỏi cột mốc.

“Ngài đang làm gì vậy?” Lillian hỏi khi Westcliff đứng phía sau cô

“Tôi đang sửa lại tư thế đập bóng của cô” giọng anh đều đều “Nâng gậy lên, cô Bowman”

Cô quay lại nhìn anh nghi ngại, và anh mỉm cười, mắt anh ánh lên vẻ thách thức

“Sẽ thú vị lắm đây” Lillian càu nhàu. Đứng vào vị trí đập bóng, cô liếc Daisy đứng ở góc sân, lúc này khuôn mặt của em gái đang đỏ bừng và mắt thì sáng lấp lánh với nỗ lực nín cười. “Cách đánh của tôi hoàn toàn chuẩn xác” Lillian gắt gỏng, cô khó chịu nhận ra cơ thể bá tước đang ở ngay sau lưng cô. Mắt cô mở to khi cô cảm thấy bàn tay anh lướt nhẹ lên khuỷu tay và đẩy chúng khép lại. Nhưng lời thì thầm chà xát quanh tai, những dây thần kinh kích thích của cô gần như ngồi trên lửa, và cô cảm thấy mặt và cổ đang dần đỏ lên, cũng như những phần khác trên người, và cô không biết lý do tại sao.

“Dang chân ra” Westcliff nói “Và đặt trọng tâm đều cả hai bên. Tốt. Giờ đưa tay gần sát người. Vì cây gậy hơi dài so với cô nên cô sẽ phải rướn người – ”

“Tôi thích giữ nó ngay chốt”

“Nó quá dài với cô” anh khăng khăng “Và đó là lý do cô luôn vung gậy trước khi bóng bay tới – ”

“Tôi thích gậy dài” Lillian tranh cãi ngay lúc anh điều chỉnh tay cô trên tay nắm gỗ liễu “Càng dài càng tốt”

Một tiếng cười khúc khích xa xăm vang lên từ một trong số mấy cậu bé giữ ngựa đã gây sự chú ý cho cô, và cô cáu bẳn liếc cậu ta trước khi quay lại đối mặt với Westcliff. Mặt anh vô cảm, nhưng mắt anh lấp lánh tiếng cười. “Có gì buồn cười à?” cô hỏi

“Tôi không biết” Westcliff ôn tồn nói, và quay cô qua hướng người ném bóng lần nữa “Hãy nhớ khuỷu tay. Đúng. Bây giờ đừng để cổ tay cô xoay – giữ thẳng, và đập theo một quỹ đạo…không, không phải thế này” Rướn người chạm cô, anh làm cô kinh ngạc khi đặt tay mình ngay trên tay cô và hướng dẫn cô một cú vung hình vòng cung. Miệng anh ngay sát tai cô “Cô có thấy sự khác biệt? Thử lần nữa…tự nhiên hơn không?”

Tim Lillian đập thình thịch và đẩy máu chạy điên loạn trong huyết quản. Cô chưa bao giờ cảm thấy vụng về như thế, với hơi ấm cháy gan của người đàn ông sau lưng, bắp đùi rắn chắc cọ vào lớp váy áo. Bàn tay to bè gần như ôm trọn tay cô, và cô ngạc nhiên cảm nhận được tay anh có vài vết chai.

“Một lần nữa” Westcliff ngon ngọt. Tay anh khép chặt trên tay cô. Khi cánh tay họ ngang hàng, cô cảm nhận được những nhóm cơ cứng như thép. Bất thình lình cô bị anh làm choáng ngợp theo cái cách khác xa ảnh hưởng vật lý. Không khí trong phổi cô cần như phà ra đau đớn. Cô hít một hơi gấp và nông, và thêm một lần nữa, rồi cô thở hắt ra.

Westcliff lùi lại nhìn cô ẩn ý, trán anh cau có hằn lên rãnh sâu trước lớp da trơn mịn. Khó mà phân biệt được màu sắc giữa đồng tử và tròng đen trong mắt anh, nhưng Lillian bị ấn tượng với đôi mắt có khả năng giãn ra như chịu tác dụng của một vài thứ thuốc kì lạ. Anh có điều gì đó muốn hỏi cô, nhưng anh lại gật đầu cộc cằn và ra hiệu cho cô quay lại tư thế đánh bóng. Bước vào vị trí người đỡ bóng, anh hạ hông xuống và ra dấu cho Arthur.

“Ném vài quả dễ dễ trước đi” anh gọi, và Arthur gật đầu, có vẻ dần bớt lo sợ

“Vâng thưa ngài!”

Arthur đứng thẳng và ném một đường bóng nhẹ, thẳng. Nghiêng người quyết tâm, Lillian nắm gậy chặt, và bước lên đập bóng, rồi ráng sức xoay hông. Cô hụt hoàn toàn. Quay người lại, cô quẳng cho Westcliff cái nhìn xét nét “Lời khuyên của anh có hiệu quả ghê vậy đó”

“Khuỷu tay” anh nhắc ngắn gọn, và ném bóng lại cho Arthur “Lần nữa nào”

Lillian thở dài, nâng gậy lên và đối mặt với người ném bóng lần nữa

Arthur kéo tay, và ném thêm một quả bóng nhanh

Lillian đánh gậy một vòng với tiếng thét nỗ lực, và cô tìm được tọa độ đập bóng một cách dễ dàng đến ngạc nhiên, và một niềm vui vỡ òa khi cảm nhận được mặt gậy tiếp xúc với quả bóng da. Với một tiếng độp, nó bay vèo vèo lên trời, qua đầu Arthur và biến khỏi sân đấu. Gào rú thắng lợi, Lillian đánh rơi cả gậy và chạy đến điểm mốc đầu tiên, đi vòng quanh nó và chạy sang điểm thứ hai. Cô nhìn qua khóe mắt và thấy Daisy tất tả chạy đi nhặt bóng, và gần như cùng lúc ném cho cậu bé gần nhất. Tăng tốc, chân cô giờ như đang bay dưới váy, Lillian chạy qua cột ba, trong lúc bóng được ném ngược lại cho Arthur

Trước con mắt ngỡ ngàng của Lillian, cô nhìn thấy Westcliff đứng ở điểm cuối cùng, Castle Rock, với tay đưa khỏi đầu trong tư thế chuẩn bị chụp bóng. Sao mà anh có thể? Sau khi chỉ cô cách đập, giờ anh lại sắp sửa loại cô sao? “Tránh ra!” Lillian la lên, chạy tán loạn về trước, quyết tâm chạm nó trước khi anh bắt được bóng “Tôi không dừng đâu!”

“Ồ, tôi sẽ buộc cô dừng” Westcliff cười cam đoan, đứng ngay trước mốc. Anh kêu tay ném “Ném về đây, Arthur!”

Cô sẽ đi xuyên qua anh nếu cần. Gầm lên hiếu chiến, Lillian dùng hết sức đâm bổ về phía anh làm anh lảo đảo bước lùi trong lúc ngón tay chỉ cách quả bóng vài inch. Dù anh đã cố giữ thăng bằng nhưng không thành công và ngã sóng soài ra lớp cỏ mềm, với Lillian nằm bên trên, và phủ lên anh một đống váy áo và chân tay bướng bỉnh. Một lớp mây bụi mù mịt cuộn tròn xung quanh họ. Lillian thấy cô đang dựa vào ngực anh và nhìn anh giận dữ. Lúc đầu cô nghĩ anh bị hết hơi, nhưng ngay lập tức cô cảm thấy hình như anh đang nhịn cười

“Ngài gian lận!” Cô buộc tội, nhưng nó chỉ làm anh cười to hơn. Cô thở phì phò, cố tiếp nhận không khí “Ngài không được…đứng trước điểm mốc…ngài là tên gian lận xấu xa!”

Thở hổn hển và khịt mũi, Westcliff đưa cô quả bóng với sự nể phục hăm hở của một người đang nắm giữ một bảo vật vô giá của một người phụ trách bảo tàng. Lillian cầm lấy bóng và ném nó qua một bên “Tôi không bị loại” cô nói, đấm vào ngực anh để nhấn mạnh. Mà giống như cô vừa đấm vào một lát đá lò sưởi. “Tôi ăn điểm rồi, ngài có…nghe không?”

Cô nghe thấy giọng nói buồn cười của Arthur lúc cậu đến gần họ “Thật ra là, thưa cô – ”

“Đừng bao giờ tranh cãi với một quý cô, Arthur” bá tước cắt lời, cố quay lại với khả năng hùng biện, và cậu bé cười rạng rỡ

“Vâng, thưa ngài”

“Có quý cô nào ở đây hả?” Daisy hào hứng hỏi, đi đến từ góc sân “Sao em không thấy ai hết vậy ta”

Vẫn cười, bá tước nhìn xuống Lillian. Tóc anh bù xù, và răng anh rất trắng so với khuôn mặt ngăm đen bám bụi. Với dáng vẻ quý phái rõ rệt, và mắt anh sáng bừng vui thích, nụ cười của anh đã đánh động cảm xúc sâu thẳm bên trong Lillian theo cách cô không ngờ tới. Môi cô bỗng chốc tự cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng. Một lọn tóc cô rơi khỏi dây buộc đang trượt trên hàm anh.

“Còn trò bắn đá thì sao?” cô hỏi

“Một cái que có hình chữ Y. Tôi có một người bạn rất có hứng thú với vũ khí thời trung cổ. Anh ta…” Westcliff ngập ngừng, cơ thể anh đột nhiên căng thẳng khi nằm bên dưới cô “Gần đây anh ta đã tạo ra một thanh bẫy theo thiết kế cổ…và nhờ tôi thử nó…”

Lillian thích thú với ý tưởng Westcliff bảo thủ lại có khả năng làm những chuyện trẻ con. Nhận ra cô đang nằm đè lên anh, mặt cô đổi màu và bắt đầu bò lồm cồm khỏi anh. “Ngài bắn trật à?” cô hỏi, cố tỏ ra bình tĩnh

“Chủ nhân của bức tường đá mà chúng tôi đã phá vỡ có vẻ nghĩ như vậy” Bá tước thở hắt ra khi cô nhỏm người khỏi anh và ngồi trên nền đất, sau đó đứng lên

Tự hỏi không biết tại sao anh lại nhìn cô chằm chằm một cách kì lạ, Lillian bắt đầu phủi bụi bằng cả hai tay, nhưng chuyện đó là không thể. Quần áo cô nhàu nhĩ, “Chúa ơi” cô thì thầm với Daisy, người cũng đang lộn xộn và dơ bẩn, nhưng không đến mức giống cô “Làm sao chúng ta giải thích về tình trạng của mấy cái váy bây giờ?”

“Em sẽ yêu cầu người hầu đem chúng đi giặt trước khi mẹ chú ý. Mà hình như giờ này tụi mình phải ngủ dậy rồi đó”

“Chúng ta phải nhanh lên” Lillian nói, liếc nhìn Ngài Westcliff đang mặc áo choàng và đứng phía sau “Thưa ngài, nếu có ai hỏi rằng có thấy chúng tôi không…thì ngài sẽ nói là không thấy chứ?”

“Tôi không bao giờ nói dối” anh nói và cô ré lên tức tối

“Ít nhất ngài cũng có thể tự nguyện ém thông tin đó lại?”

“Tôi cho rằng tôi có thể làm vậy”

“Hay quá” Lillian nói với giọng điệu truyền đi tín hiệu ngược lại “Cảm ơn, quý ngài. Và giờ nếu ngài cho phép, chúng tôi sẽ phải chạy. Theo nghĩa đen”

“Theo tôi, tôi biết một đường tắt” Westcliff đề nghị “Tôi biết có một lối băng vườn và vào đường dành cho người hầu bên cạnh gian bếp”

Hai chị em nhìn nhau rồi cùng gật đầu, vội vã theo sau anh, không quên vẫy chào tạm biệt với Arthur và những người bạn của cậu.

Khi Marcus dẫn chị em Bowman xuyên qua khu vườn cuối hè, anh bực mình vì Lillian cứ lén lút trước mặt anh. Cô có vẻ không theo kịp tốc độ của anh. Marcus ngầm liếc cô, nhận thấy chân cô đang di chuyển bên dưới váy ngủ. Bước chân của cô dài và uyển chuyển, không giống kiểu cách nữ tính được tập luyện thành thạo của hầu hết phụ nữ

Marcus lặng lẽ suy ngẫm về phản ứng khó hiểu của cô trong suốt trận đấu run-đơ. Trong lúc anh quan sát cô, một niềm vui sống động biểu lộ qua từng nét mặt của cô thật là một sức hấp dẫn khó cưỡng. Cô có một nguồn năng lượng non nớt và nhiệt tình đối với hoạt động thể chất có thể so sánh với anh. Một phụ nữ ở vị trí của cô không thường thể hiện một thể chất và tinh thần tráng kiện đến vậy. Họ được người đời cho rằng nên tỏ vẻ e thẹn, khiêm tốn, và biết kiềm chế. Nhưng Lillian ngang ngạnh đến mức anh không thể phớt lờ, và trước khi anh biết chuyện gì đang diễn ra thì anh đã tham gia trò chơi mất rồi.

Hình ảnh của cô, đỏ mặt và thích thú, đã khơi gợi chút ít xúc cảm lẽ ra anh không nên có. Cô xinh đẹp hơn những gì anh còn nhớ, và sự bướng bỉnh gai góc của cô quá đáng yêu đến nỗi anh không thể chối từ sự thách thức. Và lúc anh đứng sau lưng và chỉnh lại cách đánh của cô, người cô dựa sát vào anh, và anh đã nôn nao một cảm giác ban sơ là được kéo cô vào một góc riêng tư nào đó, cởi bỏ váy cô, và –

Đẩy lùi những suy nghĩ quái gở với một tiếng thở dài câm lặng, anh quan sát Lillian hớt hải đi trước anh lần nữa. Cô dơ dáy, tóc cô rối bời…và vì một vài lý do anh không thể ngăn mình nghĩ về cảm giác lúc anh nằm lăn kềnh ra đất và cô đè bên trên. Cô rất nhẹ. Bất chấp chiều cao vốn có, cô là một cô gái mảnh khảnh và không có nhiều đường cong quyến rũ. Không phải dạng anh thích. Nhưng anh cực kì muốn tóm lấy eo cô trong tay, và ép hông cô xuống với anh, và –

“Lối này” anh cộc cằn, vượt qua Lillian Bowman và men theo hàng rào và tường để tránh khỏi tầm nhìn từ nhà chính. Anh dẫn hai chị em dọc theo đường xoắn ốc của những khóm hoa xô đỏ, những bức tường cổ kính được phủ đầy hoa hồng và hoa tú cầu, và những hòn đá khổng lồ giăng kín hoa bướm trắng

“Ngài có chắc đây là đường tắt không vậy?” Lillian hỏi “Tôi nghĩ đường khác đi còn nhanh hơn”

Không quen bị chất vấn, Marcus bắn cho cô cái nhìn lạnh lẽo khi cô đứng cạnh anh. “Tôi biết đường nào đi qua khu vườn trong lãnh địa của tôi, cô Bowman”

“Đừng phiền lòng vì chị tôi, Ngài Westcliff” Daisy nói sau lưng họ “Chỉ là chị ấy đang lo không biết sẽ ra sao nếu chúng tôi bị tóm. Mẹ chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đang ngủ, ngài biết đó. Bà đã khóa cửa nhốt chúng tôi lại, và rồi – ”

“Daisy” Lillian cắt ngang “Bá tước không muốn nghe chuyện đó đâu”

“Ngược lại cơ” Marcus nói “Tôi thấy mình rất có hứng thú với câu hỏi làm cách nào hai cô thoát ra được. Cửa sổ sao?”

“Không, tôi bẻ ổ khóa” Lillian đáp

Tiếp nhận thông tin vào đầu, Marcus chế nhạo “Người ta dạy cô mấy thứ đó ở trường huấn luyện tiểu thư à?”

“Chúng tôi không đến trường huấn luyện tiểu thư” Lillian nói “Tôi tự mày mò cách mở ổ khóa. Tôi thường bị nhốt lúc nhỏ”

“Bất ngờ hết sức”

“Tôi cho rằng ngài chưa từng làm gì đáng để bị phạt” Lillian nói

“Ừ thì tôi thường tuân thủ kỉ luật. Nhưng hiếm khi tôi bị nhốt. Cha tôi cho rằng sẽ thiết thực và thỏa mãn hơn – bằng cách đánh đòn tôi”

“Ông ấy nghe có vẻ giống một kẻ vũ phu” Lillian nhận xét, và Daisy thở hổn hển sau lưng

“Lillian, chị không nên nói xấu người chết. Và em ngờ rằng bá tước sẽ không thích cách chị gọi cha ngài ấy”

“Không sao, cha tôi là một người thích bạo lực” Marcus dùng đúng giống điệu nói toạc sự thật của Lillian

Họ đến cửa hàng rào, nơi có phiến đá lát tường làm rìa trang viên. Ra hiệu hai cô gái im lặng, Marcus liếc ra lối đi trống vắng, rồi đẩy họ vào một cây bách xù cao và hẹp, rồi vẫy tay về bên trái. “Lối vào nhà bếp ở đằng kia” anh lẩm bẩm “Chúng ta sẽ đi xuyên qua đó và gặp cầu thang đi thẳng lên tầng hai, tôi sẽ chỉ cho hai cô hành lang dẫn đến phòng của các cô”

Hai cô gái nhìn anh với nụ cười mê hoặc, cả hai khuôn mặt vừa giống mà lại vừa khác nhau. Hai bầu má của Daisy tròn hơn, và vẻ đẹp kiểu búp bê có phần không hợp với đôi mắt nâu long lanh. Khuôn mặt của Lillian thì dài hơn và có nét giống mắt mèo, với đôi mắt xếch và khóe miệng gợi tình ngọt ngào đam mê làm tim anh lỡ nhịp.

Marcus vẫn nhìn chằm chằm khuôn miệng cô trong lúc cô nói “Cảm ơn, Ngài Westcliff” cô nói “Tôi tin tưởng vào sự im lặng của ngài về chuyện chúng tôi dự phần trong trò chơi”

Nếu Marcus là một loại đàn ông khác thì ắt hẳn anh đã thích thú lợi dụng mối quan tâm lãng mạn với hai cô gái, và đe dọa cho một mục đích đê hèn. Thay vào đó anh gật đầu và cam đoan “Cô có thể tin tôi”

Thêm một cái liếc mắt cẩn trọng về phía lối đi lát đá, nó vẫn còn trống, và cả ba nhanh nhảu ra khỏi nơi ẩn nấp. Rủi thay, khi họ vừa ra giữa cổng hàng rào và gian bếp thì một loạt giọng nói bất ngờ vang vọng ngay hành lang. Ai đó đang đến.

Daisy giật bắn người như con hươu cái bị kinh ngạc, và lủi vào bếp trong tích tắc.Tuy nhiên, Lillian, theo hướng ngược lại liền trốn vào cây bách xù. Không còn thời gian đắn đo suy nghĩ, Marcus theo cô ngay khi nhóm ba hay bốn người gì đó xuất hiện gần lối đi. Nấp vào khoảng trống giữa cây bách xù và hàng rào, Marcus thấy chuyện này có hơi kì cục, anh đang trốn những vị khách của anh trong chính nhà anh. Tuy nhiên, tình trạng dơ bẩn, bụi bặm của anh hiện giờ thì cũng không nên khoe cho ai biết…và đột ngột suy nghĩ của anh rối tung cả lên khi Lillian bấu vào gấu tay áo choàng và kéo anh vào sâu hơn. Kéo anh sát vào cô. Cô đang run rẩy…vì sợ, lúc đầu anh nghĩ vậy. Bất ngờ với chính phản ứng bảo vệ của mình, anh choàng tay qua người cô. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra cô đang cười lặng lẽ, cảm giác nhột nhạt bởi tình huống đã làm cho cô rúc rích mải miết vào vai anh.

Tò mò cười lại, Marcus vén một lọn tóc rối màu socola đang che mất mắt phải của cô. Anh nghiêng người nhìn qua khe hở giữa những nhánh cây bách xù dày thơm ngát. Nhận ra mấy người đàn ông đang chậm rãi vừa đi vừa thảo luận công việc, Marcus gục đầu thì thầm vào tai Lillian “Im lặng. Cha cô đó”

Mắt cô mở to, và tràng cười phụt tắt trong lúc cô bấu víu áo choàng của anh “Ôi không. Đừng để ông ấy thấy tôi! Ông sẽ kể cho mẹ nghe mất”

Khẽ gật đầu trấn an, Marcus vòng tay quanh người Lillian, miệng và mũi anh gần sát thái dương cô. “Họ sẽ không thấy chúng ta. Ngay khi họ đi qua chúng ta sẽ chạy khỏi đây”

Cô vẫn đứng yên, nhìn đăm đăm xuyên qua khẽ lá cây bách xù và có vẻ chưa nhận ra cô đang bị kẹt giữa cơ thể bá tước Westcliff trong tư thế mà hầu hết mọi người sẽ mô tả là một cái ôm ghì. Ôm cô, thở vào thái dương cô, Marcus nhận thức được mùi hương khó cưỡng thi thoảng hương hoa ngây ngất mà anh đã lờ mờ cảm nhận lúc ở sân đấu run-đơ. Rồi anh tìm thấy một làn hương thơm nồng từ cổ cô, nơi ấm áp và say mê. Miệng anh túa nước. Bất thình lình anh muốn chạm lưỡi vào lớp da trắng mịn kia, muốn giật phăng mặt trước váy cô và rà miệng anh từ cổ xuống tận ngón chân cô.

Cánh tay anh khép chặt khung xương Lillian, và bàn tay tự do của anh có chiều hướng tìm kiếm hông cô, gia tăng áp lực buộc cô éo sát anh hơn nữa. Ôi vâng. Cô có một chiều cao hoàn hảo, đủ cao nên chỉ cần điều chỉnh một chút là cơ thể cả hai gắn kết vừa khít. Cảm giác rối bời lấp đầy trong anh, thắp sáng ngọn lửa dục vọng đang chực chờ trong huyết quản. Rất dễ để có cô lúc này, chỉ cần kéo váy lên và đá hai chân cô ra. Anh muốn cô hàng ngàn cách, trên anh, dưới anh, mỗi phần của anh bên trong mỗi phần của cô. Anh cảm thấy cơ thể tự nhiên của cô bên dưới lớp váy mỏng manh, không có áo ngực để khỏa lấp đường cong mượt mà sau lưng cô. Cô cứng người khi cảm nhận được miệng anh trên cổ cô, và hơi thở cô trở nên đứt đoạn.

“Ngài…Ngài đang làm gì vậy?” cô thì thầm

Phía bên kia hàng rào, bốn người đàn ông ngừng lại về chủ đề điều khiển thị trường chứng khoán, trong lúc tâm trí Marcus sục sôi với suy nghĩ về một loại hình điều khiển hoàn toàn khác. Liếm đôi môi khô, anh giật đầu lại và thấy nét mặt bực bội của Lillian. “Tôi xin lỗi” anh thở hắt ra, cố tìm lại vẻ hóm hỉnh “Mùi hương này…là gì nhỉ?”

“Mùi hương?” Cô trông có vẻ vô cùng bối rối “Ý ngài là mùi nước hoa của tôi?”

Marcus bị khóe miệng của cô làm cho xao lãng…đôi môi mềm mại như lụa, đỏ mọng như hoa có vẻ hứa hẹn một cảm giác ngọt ngào đến nao lòng. Mùi hương của cô xộc thẳng vào mũi anh liên hồi, cả cơ thể anh cuộn trào một ham muốn điên loạn. Anh cứng lại, háng anh nóng lên nhanh chóng, trong lúc tim anh đập không kịp đếm. Anh không thể suy nghĩ rõ ràng. Nỗ lực không mò mẫm cô làm tay anh rung bần bật. Nhắm mắt lại, anh ngoảnh mặt đi, và biết anh đang đói khát vùi mặt vào cổ cô. Cô đẩy anh ra một ít, lời thì thầm sắc lẻm bên tai anh “Có chuyện gì xảy ra với ngài vậy?”

Marcus lắc đầu bất lực “Tôi xin lỗi” anh rít lên, ngay cả khi anh biết anh sắp làm gì “Lạy Chúa. Xin lỗi – ” Miệng anh gắn chặt miệng cô, và anh bắt đầu hôn cô như thể mạng sống của anh lệ thuộc vào chuyện đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện