Nguồn: vnthuquan
Chiếc máy bay trực thăng nhẹ nhàng đậu xuống bãi cỏ bên cạnh Hồ gương nằm giữa đài tưởng niệm Washington và đài tưởng niệm Lincoln. Khi cánh quạt ngừng quay, một chiếc thang ngắn được hạ xuống. Cánh cửa của chiếc Con ó số chín bật mở và Tổng thống Herrera xuất hiện, bộ lễ phục khiến ông ta trông giống một nhân vật phụ trong phim. Ông ta đứng nghiêm giơ tay chào đáp lại hàng lính thuỷ đang đứng chờ rồi bước về phía chiếc limousin trang bị đầy đủ vũ khí của mình. Đoàn mô tô hộ tống tiến lên Đại lộ Mười bảy ngập những rừng cờ đủ màu sắc: cờ Colombia, cờ Mỹ, cờ các quận của Colombia.
Tom Lawrence, Lary Harrington và Andy Lloyd đang đứng chờ ông ta ở cổng phía nam của Nhà trắng. “Thùng rỗng kêu to” - Lawrence nghĩ trong lúc bước xuống để đón vị khách đến thăm.
-Ôi Antonio, ông bạn cũ của tôi - Lawrence nói trong khi Herrera ôm choàng lấy mình, mặc dầu trước đây họ mới chỉ gặp nhau có mỗi một lần. Cuối cùng khi Herrera buông vị chủ nhà ra Lawrence mới quay lại để giới thiệu ông ta với Harington và Lloyd. Ống kính máy ảnh loé liên tục, máy quay phim lia lịa trong khi hai vị Tổng thống bước vào Nhà trắng. Trong lúc họ đi dọc hành lang, đi dưới bức chân dung vĩ đại của George Washington, người ta còn chụp thêm được vô số những bức ảnh họ đang cười cởi mở.
Sau ba phút chụp ảnh cần thiết, Tổng thống mời khách vào phòng Bầu dục. Trong khi người ta bưng cà phê Colombia lên, cùng với vô số những bức ảnh khác được chớp thêm họ chỉ nói những chuyện xã giao. Cuối cùng khi còn lại với nhau trong phòng, Thư ký nhà nước bắt đầu hướng câu chuyện về quan hệ giữa hai nước hiện nay. Lawrence thấy mừng vì sáng nay Larry đã tóm tắt cho ông những vấn đề chính. Ông cảm thấy có thể nói chuyện một cách kẻ cả về những thoả thuận trước đây, về việc vụ thu hoạch cà phê năm nay, về vấn đề ma tuý, thậm chí về cả tuyến xe điện ngầm đang được một công ty Mỹ xây dựng ở Botogá theo một khoản trợ giúp ODA đã thoả thuận.
Trong khi thư ký nhà nước khéo léo đưa câu chuyện chuyển sang vấn đề trả các khoản nợ và sự chênh lệch giữa nhập khẩu và xuất khẩu giữa hai nước, Lawrence lại vẫn lan man nghĩ về những vấn đề sau đây trong ngày hôm nay ông sẽ phải đối diện.Chương trình cắt giảm vũ khí đang bị sa lầy trước uỷ ban, và Andy đã báo trước rằng số phiếu bầu có thể sẽ không tập trung. Có thể ông sẽ phải gặp riêng nhiều Đại biểu Quốc hội, nếu như muốn đẩy cho vấn đề được thông qua. Ông biết rằng những cuộc viếng thăm Nhà trắng đầy hình thức đó thường chẳng gì khác ngoài việc mơn trớn về cái tôi của họ, khiến cho họ có thể trở về quận của mình và nói với các cử tri - nếu như họ là những người Dân chủ - rằng Tổng thống phải dựa trên sự ủng hộ của họ để có thể thông qua bất cứ một đạo luật nào. Trong khi chỉ còn chưa đầy một năm nữa là tới những cuộc bầu cử giữa kỳ, Lawrence hiểu rằng trong những tuần tới ông sẽ không có nhiều những cuộc họp bất thường.
Ông giật mình và trở lại hiện tại khi Herrera nói:
-…Và vì thế tôi phải đặc biệt cảm ơn ngài, thưa Tổng thống - nụ cười mở rộng trên mặt người lãnh đạo Colombia trong khi ba người Mỹ đầy quyền lực trố mắt nhìn ông ta không tin nổi.
-Antonio, ngài làm ơn nhắc lại đi- Tổng thống nói và không dám tin là mình nghe rõ vị khách nói gì.
-Bởi vì chúng ta đang ngồi riêng với nhau trong phòng bầu dục, tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất trân trọng vai trò cá nhân ngài trong cuộc bầu cử của tôi.Chủ tịch ban Giám đốc hỏi:
-Ông Fitzgerald, ông đã làm việc cho Bảo hiểm nhân thọ Maryland trong bao lâu rồi? Đó là câu hỏi đầu tiên của ông ta trong cuộc phỏng vấn kéo dài hơn một giờ này.
Connor nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi ở giữa bàn đối diện với gã, đáp:
-Đến tháng Năm này thì được hai tám năm, thưa ngài Thompson.
Người đàn bà ngồi bên cạnh Chủ tịch nói:
-Thành tích của ông rất đáng chú ý, và đáng tin cậy. Tôi xin được hỏi tại sao ông lại không muốn làm công việc hiện tại. Và có lẽ quan trọng hơn là tại sao dường như Maryland lại muốn ông thôi việc?
Tối hôm trước trong khi ăn tối, Connor đã bàn với Maggie là sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào. Chị đã nói:
-Cứ nói sự thật thôi. Và đừng nghĩ đến chuyện nói dối làm gì, anh chẳng bao giờ là người nói dối giỏi đâu.
Gã không hề chờ đợi ở vợ một lời khuyên nào khác.
Gã đáp:
-Cơ hội thăng tiến duy nhất của tôi là rời đi Cleveland. Nhưng tôi cảm thấy không thể yêu cầu vợ tôi bỏ công việc hiện giờ của cô ấy ở Trường đại học Georgetown. Cô ấy sẽ không thể tìm được một vị trí tương đương như thế ở Ohio.
Vị thứ ba trong hội đồng phỏng vấn gật đầu. Maggie đã nói với gã rằng một trong các thành viên ban Giám đốc vốn có theo học năm cuối cùng ở Georgetown.
Chủ tịch nói:
-Có lẽ chúng tôi không cần hỏi thêm ông nữa làm gì. Ông Fitzgerald, tôi chỉ muốn được cám ơn vì chiều nay ông đã đến đây gặp chúng tôi.
Connor đứng dậy:
-Tôi rất hân hạnh.
Gã ngạc nhiên thấy Chủ tịch đứng dậy vòng qua chiếc bàn dài để đến cạnh gã:
-Tôi muốn mời ông và vợ ông đến ăn tối với chúng tôi vào một hôm nào đó tuần sau?- Ông ta vừa hỏi vừa tiễn gã qua cửa.
Connor đáp:
-Chúng tôi rất vui mừng nhận lời mời của ngài.
Chủ tịch nói:
-Hãy gọi tôi là Ben. Tất cả mọi người ở Washington Provident không ai gọi tôi là ngài cả, và dĩ nhiên là một chuyên viên cao cấp của tôi cũng vậy chứ - Ông ta mỉm cười và bắt tay Connor một cách ấm áp. - Tôi sẽ nói thư ký gị điện đến văn phòng ông và hẹn ngày chính xác. Tôi rất mong được gặp vợ ông - Maggie, đúng không nhỉ?
Connor đáp:
-Vâng, thưa ngài - Gã dừng lại một chút - và tôi cũng mong được gặp bà Thompson, Ben ạ.
Tham mưu trưỏng Nhà trắng cầm chiếc điện thoại màu đỏ lên nhưng chưa nhận ngay ra người gọi là ai.
-Tôi có vài thông tin mà có thể là ngài thấy có ích. Xin lỗi vì lâu tôi mới gọi tới.
Lloyd vội vớ lấy một mẩu giấy màu vàng và bật bút bi. Ông không cần ấn cái nút nào cả bởi vì mọi cuộc nói chuyện trên chiếc điện thoại này đều được tự động ghi lại.
-Tôi vừa từ Botogá về, tôi đã ở đó mười ngày, và có người đã đảm bảo rằng mọi cánh cửa đều không chỉ đóng sập vào mặt tôi mà còn bị khoá và chốt kỹ.
Lloyd đáp:
-Như vậy hẳn là Dexter đã biết anh định làm gì rồi.
-Tôi cuộc là ngay sau khi tôi nói chuyện với Cảnh sát trưởng địa phương.
-Nhưng như vậy có nghĩa là bà ta cũng biết cả việc anh hiện đang làm việc cho ai không?
-Không, về mặt đó thì tôi bọc rất kín, chính vì thế mà lâu như vậy tôi mới liên lạc với ngài. Và tôi có thể đảm bảo với ngài rằng sau khi để cho một nhân viên quèn của bà ta theo dấu, bây giờ bà ta không thể nào dò ra tôi báo cáo cho ai được. Tuỳ viên văn hoá của chúng ta ở Botogá hiện nay đang theo dõi một tay trùm ma tuý có tên tuổi, tất cả các sĩ quan cấp dưới ở Phòng chống các chất gây nghiện và tới một nửa lực lượng cảnh sát địa phương. Báo cáo của ông ta sẽ đầy kín nhiều trang và bọn họ phải mất hàng tháng để đọc hết nó, chứ đừng nói đến chuyện dò ra hiện nay tôi đang làm cái quái gì ở đây.
Lloyd hỏi:
-Anh đã tìm ra điều gì khiến chúng ta có thể đóng đinh lên Dexter chưa?
-Mọi sự đều tan biến khiến bà ta vẫn có thể biện bạch như mọi khi. Nhưng mọi chứng cứ cho thấy có bàn tay CIA đằng sau vụ ám sát này.
Lloyd đáp:
-Chúng tôi cũng đã biết điều đó. Nhưng mặc dầu các thông tin của chúng tôi rất đáng tin cậy, nhưng vấn đề của Tổng thống là ở chỗ không thể làm chứng trước toà được, bởi vì ông ta chính là người có lợi trực tiếp từ vụ ám sát. Anh có chứng cứ nào để có thể đưa ra trước toà được không?
-Duy nhất chỉ có Cảnh sát trưởng của Botogá. Nhưng hiển nhiên là độ tin cậy không chắc chắn. Nếu như hắn ra ra toà làm chứng thì ngài sẽ không thể biết chắc là hắn ta sẽ đứng về bên nào.
-Vậy thì làm thế nào anh biết chắc là CIA có tham dự vào đó?
-Tôi đã nhìn thấy khẩu súng mà tôi tin đã được sử dụng để bắn Guzman. Thậm chí tôi còn có vỏ viên đạn đã bắn ông ta. Thêm nữa, tôi hoàn toàn tin rằng tôi biết người đã làm ra khẩu súng. Đó là một người làm súng giỏi nhất, và ông ta có hợp đồng làm súng cho một số ít các NOC.
-NOC là cai quái gì?
-Đó là các sĩ quan không chính thức và không làm việc cho cơ quan chính phủ nào. Theo cách đó CIA bao giờ cũng có thể chối cãi được mọi hoạt động của họ, nếu có gì không hay xảy ra.
Lloyd nói:
-Vậy thì tên ám sát đó là một sĩ quan đang làm việc cho CIA?
-Có vẻ là như vậy. Trừ khi đó là người mới bị Dexter cho về nghỉ hưu cách đây mấy ngày.
-Vậy thì chúng ta nên trả lương cho một người nào đó chăng?
Jackson im lặng hồi lâu rồi mới trả lời:
-Ngài Lloyd, có lẽ đó là cách ở Nhà trắng các ngài thường làm, nhưng đó là một người sẽ không bao giờ phản lại chủ cũ của mình dù có được hối lộ bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Đối với anh ta thì đe doạ cũng chẳng có nghĩa lý gì, dù ngài có dí súng vào đầu anh ta cũng vậy.
-Sao anh có thể tin chắc như vậy?
-Anh ta là người dưới quyền tôi hồi ở Việt Nam. Nếu thật sự ngài muốn biết thì tôi có thể nói rằng chỉ nhờ có anh ta mà tôi còn sống cho đến bây giờ. Và trong mọi trường hợp, chắc chắn Dexter đã phải thuyết phục được anh ta tin rằng mệnh lệnh là do Nhà trắng trực tiếp đưa ra.
Lloyd nói:
-Chúng tôi có thể nói với anh ta là Dexter nói dối.
-Như vậy chỉ khiến tính mạng anh ta bị nguy hiểm hơn mà thôi. Không, tôi có thể chứng minh sự dính líu của Dexter mà không để cho anh ta biết được chúng ta đang nhắm tới cái gì. Và điều đó không hề dễ dàng gì.
-Vậy anh định làm thế nào?
-Bằng cách đến với người sẽ phải về vườn cùng với anh ta.
-Anh có nghiêm túc không đấy?
-Vâng, bởi vì có một người yêu anh ta còn hơn cả yêu tổ quốc. Và có thể cô ta sẽ nói. Tôi sẽ liên lạc lại.
Điện thoại tắt ngấm.Khi Nick Gutenburg, Phó Giám đốc CIA bước vào phòng khách của gia đình Fitzgerald, kẻ đầu tiến hắn nhìn thấy là Chris Jackson, người tiền nhiệm của hắn đang nói chuyện chăm chú với Joan Bet. Không hiểu có phải anh ta đang nói ở Botogá anh ta làm việc cho ai không? Gutenburg rất muốn nghe lỏm xem họ đang nói gì, nhưng trước hết hắn phải tới chào vợ chồng chủ nhà đã.
Joan đang nói:
-Tôi sẽ làm việc với công ty chín tháng nữa. Lúc đó tôi mới có thể được nhận trợ cấp hưu trí toàn phần. Sau đó tôi mới hi vọng sẽ được làm việc với Connor ở chỗ làm mới của anh ấy.
Jackson nói:
-Tôi chỉ mới vừa nghe thấy chuyện đó. Nghe có vẻ lý tưởng đấy. Theo như Maggie nói với tôi thì anh ấy sẽ không phải đi nhiều nữa.
Joan nói:
-Đúng vậy, nhưng việc bổ nhiệm ông ấy vẫn chưa chính thức. Và ông cũng biết Connor cảm thấy thế nào khi bị gạt ra. Nhưng vì Giám đốc Washington Provident đã mời ông ấy và Maggie tới ăn tối nên tôi nghĩ là ông ấy sẽ được nhận vào chỗ đó thôi. Dĩ nhiên là trừ khi ngài Thompson chỉ muốn có đủ bốn chân chơi bài Bridge.-Nick, anh đến thật hay quá - Connor thân mật nói và đưa cho Phó giám đốc một cốc Perrier. Không cần nhắc gã cũng nhớ rằng Gutenburg không bao giờ để cho giọt rượu nào trôi qua môi.
Gutenburg đáp:
-Có đánh đổi cả thế giới tớ cũng chẳng để nhỡ đâu.
Connor quay sang vợ nói:
-Maggie, đây là Nick Gutenburg đồng nghiệp của anh. Anh ấy làm ở…
Gutenburg vội vã chen vào:
-…Phòng đánh giá tổn thất. Chị Fitzgerald, tất cả chúng tôi ở Maryland sẽ nhớ anh ấy lắm đấy.
Maggie nói:
-Vâng, nhưng tôi tin rằng các anh sẽ lại gặp nhau trong công việc thôi, bởi vì giờ đây Connor lại sắp tới làm ở một công ty khác cùng nghề mà.
Connor nói:
-Vẫn chưa chắc đâu. Nhưng đến lúc đó anh sẽ là người đầu tiên tôi báo tin đấy, Nick.
Gutenburg vẫn nhìn về phía Jackson, khi anh ta vừa tách khỏi Joan Bet hắn vội lách về phía cuối phòng để đến bên chị.
-Joan, tôi rất mừng được biết chị vẫn tiếp tục ở lại với Công ty - Hắn mào đầu - Tôi nghĩ có thể chị cũng chuyển sang làm cùng chỗ với Connor ở công ty mới của anh ấy.
-Không, tôi vẫn ở lại công ty chúng ta - Joan nói và băn khoăn không biết hắn biết đến đâu.
-Tôi chỉ nghĩ rằng vì Connor cũng sẽ làm nghề này…
Lại trò câu cá đây mà , Joan nghĩ và quả quyết đáp:
-Tôi cũng không biết nữa.
Gutenburg hỏi:
-Jackson đang nói chuyện với ai đấy?
Joan nhìn về phía cuối phòng. Giá như chị có thể nói rằng chị không biết, nhưng chị biết mình sẽ không nói dối được:
-Đấy là Cha Graham, Mục sư của gia đình Fitzgerald ở Chicago và Tara, con gái của Connor.
Gutenburg hỏi:
-Cô ta làm nghề gì?
-Hiện nay cô ấy đang làm luận án Tiến sĩ ở Stanford.
Gutenburg nhận thấy hắn sẽ phí thời gian nếu cứ cố moi những thông tin thật từ miệng người thư ký của Connor. Dẫu sao chị ta cũng đã làm việc cho Fitzgerald gần hai mươi năm nay, vì thế chẳng có gì đáng nghi ngờ về việc chị ta trung thành với ai. - Mặc dầu trong hồ sơ về chị cho thấy quan hệ giữa họ không có gì khác ngoài quan hệ công việc. Nhìn Bet hắn nghĩ rằng có lẽ chị là cô gai đồng trinh ở tuổi bốn lăm duy nhất còn lại ở Washington này. Khi con gái Connor đi lại bàn rượu để rót thêm vào cốc mình, Gutenburg rời khỏi chỗ Joan không nói thêm lời nào nữa.
Hắn đưa tay ra và nói với Tara:
-Chú là Nick Gutenburg. Chú là bạn đồng nghiệp của cha cháu.
Cô nói:
-Cháu là Tara. Chú làm ở văn phòng trung tâm thành phố à?
Gutenburg đáp:
-Không, chú làm ở ngoại ô. Cháu vẫn ở West Coast để học nốt chứ?
-Vâng ạ - Tara đáp, có vẻ hơi ngạc nhiên - Thế còn chú? Chú làm việc ở chi nhánh nào của Công ty?
-Chú làm ở bộ phận đánh giá tổn thất. Việc đó đáng chán hơn việc của cha cháu nhiều, nhưng cũng phải có ai đó ngồi nhà và làm công việc giấy tờ chứ. - Hắn nói và khẽ cười - Với lại chú rất mừng khi được nghe về việc cha cháu sắp được bổ nhiệm vào chức vụ mới.
Vâng, mẹ cháu rất mừng vì cái công ty rất có uy tín đó chớp lấy cha cháu nhanh như vậy. Mặc dầu vẫn chưa chính thức.
Gutenburg nhấp một ngụm Perrier, nói:
-Cha cháu sẽ làm việc ở Washington chứ?
-Vâng, công ty đó chỉ cách văn phòng cũ của cha cháu có vài khối nhà… - Tara dừng lại khi nghe thấy một tiếng động mạnh. Cô quay lại và thấy Chris Jackson đang vỗ bàn để yêu cầu các vị khách trật tự. Tara thì thầm:
-Cháu xin lỗi. Đấy là chú ấy nhắc cháu quay lại với nhiệm vụ chính của cháu tối nay.
Cô quay nhanh đi, còn Gutenburg quay sang lắng nghe lời người tiền nhiệm của mình ở Langley.
Chris bắt đầu:
-Thưa các qúy ông quý bà - Anh ta chờ cho mọi ngưòi im lặng rồi mới nói tiếp - Tôi có đặc ân được nâng cốc chúc mừng hai người bạn lâu năm nhất của mình, Connor và Maggie. Trong bao nhiêu năm qua, Connor bao giờ cũng chứng tỏ là ngưòi luôn đẩy tôi vào những tình huống rắc rối.
Khách khứa cười rộ lên. Một người kêu to:
-Quá đúng.
Một người khác đế thêm:
-Tôi biết vấn đề là ở đâu rồi.
-Nhưng một khi bạn đã rơi vào tình huống rắc rối thì tôi không biết có ai tốt hơn anh ấy có thể kéo bạn ra khỏi đó - Mọi người vỗ tay nồng nhiệt - Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên…
Gutenburg cảm thấy máy nhắn tin rung lên, hắn vội vã lấy ra. “TROY ASAP” - tin nhắn như vậy. Hắn tắt máy, lặng lẽ ra khỏi phòng và ra sảnh. Hắn nhấc chiếc điện thoại gần nhất cứ như đang ở trong nhà mình và quay một số điện thoại không có trong danh bạ. Một giọng nói cất lên ngay:
-Giám đốc đây.
-Tôi có nhận được tin nhắn của bà, nhưng hiện nay tôi đang ở trên một đường dây không an toàn - hắn không cần xưng danh.
-Điều tôi nói với anh thì chỉ vài giờ nữa cả thế giới sẽ biết.
Gutenburg không nói. Không cần lãng phí thời gian.
-Tổng thống Nga đã chết cách đây mười bảy phút - Helen Dexter nói - Báo cho văn phòng tôi biết ngay lập tức, và huỷ tất cả những việc định làm trong bốn mươi tám giờ tới.
Điện thoại tắt ngấm. Tất cả những cuộc gọi từ những đường dây không an toàn không bao giờ kéo dài quá bốn lăm giây. Helen có một chiếc đồng hồ hẹn giờ đặt sẵn trên bàn.
Gutenburg đặt lại điện thoại và chuồn ra theo cổng trước, không buồn chào tạm biệt bà chủ nhà. Gã ngồi trên xe trở về Langley đúng lúc Chris nâng cốc và nói:
-Chúc mừng Connor và Maggie, và tất cả những gì tương lai dành cho hai bạn.
Tất cả khách khứa nâng cốc:
-Chúc mừng Connor và Maggie
Chiếc máy bay trực thăng nhẹ nhàng đậu xuống bãi cỏ bên cạnh Hồ gương nằm giữa đài tưởng niệm Washington và đài tưởng niệm Lincoln. Khi cánh quạt ngừng quay, một chiếc thang ngắn được hạ xuống. Cánh cửa của chiếc Con ó số chín bật mở và Tổng thống Herrera xuất hiện, bộ lễ phục khiến ông ta trông giống một nhân vật phụ trong phim. Ông ta đứng nghiêm giơ tay chào đáp lại hàng lính thuỷ đang đứng chờ rồi bước về phía chiếc limousin trang bị đầy đủ vũ khí của mình. Đoàn mô tô hộ tống tiến lên Đại lộ Mười bảy ngập những rừng cờ đủ màu sắc: cờ Colombia, cờ Mỹ, cờ các quận của Colombia.
Tom Lawrence, Lary Harrington và Andy Lloyd đang đứng chờ ông ta ở cổng phía nam của Nhà trắng. “Thùng rỗng kêu to” - Lawrence nghĩ trong lúc bước xuống để đón vị khách đến thăm.
-Ôi Antonio, ông bạn cũ của tôi - Lawrence nói trong khi Herrera ôm choàng lấy mình, mặc dầu trước đây họ mới chỉ gặp nhau có mỗi một lần. Cuối cùng khi Herrera buông vị chủ nhà ra Lawrence mới quay lại để giới thiệu ông ta với Harington và Lloyd. Ống kính máy ảnh loé liên tục, máy quay phim lia lịa trong khi hai vị Tổng thống bước vào Nhà trắng. Trong lúc họ đi dọc hành lang, đi dưới bức chân dung vĩ đại của George Washington, người ta còn chụp thêm được vô số những bức ảnh họ đang cười cởi mở.
Sau ba phút chụp ảnh cần thiết, Tổng thống mời khách vào phòng Bầu dục. Trong khi người ta bưng cà phê Colombia lên, cùng với vô số những bức ảnh khác được chớp thêm họ chỉ nói những chuyện xã giao. Cuối cùng khi còn lại với nhau trong phòng, Thư ký nhà nước bắt đầu hướng câu chuyện về quan hệ giữa hai nước hiện nay. Lawrence thấy mừng vì sáng nay Larry đã tóm tắt cho ông những vấn đề chính. Ông cảm thấy có thể nói chuyện một cách kẻ cả về những thoả thuận trước đây, về việc vụ thu hoạch cà phê năm nay, về vấn đề ma tuý, thậm chí về cả tuyến xe điện ngầm đang được một công ty Mỹ xây dựng ở Botogá theo một khoản trợ giúp ODA đã thoả thuận.
Trong khi thư ký nhà nước khéo léo đưa câu chuyện chuyển sang vấn đề trả các khoản nợ và sự chênh lệch giữa nhập khẩu và xuất khẩu giữa hai nước, Lawrence lại vẫn lan man nghĩ về những vấn đề sau đây trong ngày hôm nay ông sẽ phải đối diện.Chương trình cắt giảm vũ khí đang bị sa lầy trước uỷ ban, và Andy đã báo trước rằng số phiếu bầu có thể sẽ không tập trung. Có thể ông sẽ phải gặp riêng nhiều Đại biểu Quốc hội, nếu như muốn đẩy cho vấn đề được thông qua. Ông biết rằng những cuộc viếng thăm Nhà trắng đầy hình thức đó thường chẳng gì khác ngoài việc mơn trớn về cái tôi của họ, khiến cho họ có thể trở về quận của mình và nói với các cử tri - nếu như họ là những người Dân chủ - rằng Tổng thống phải dựa trên sự ủng hộ của họ để có thể thông qua bất cứ một đạo luật nào. Trong khi chỉ còn chưa đầy một năm nữa là tới những cuộc bầu cử giữa kỳ, Lawrence hiểu rằng trong những tuần tới ông sẽ không có nhiều những cuộc họp bất thường.
Ông giật mình và trở lại hiện tại khi Herrera nói:
-…Và vì thế tôi phải đặc biệt cảm ơn ngài, thưa Tổng thống - nụ cười mở rộng trên mặt người lãnh đạo Colombia trong khi ba người Mỹ đầy quyền lực trố mắt nhìn ông ta không tin nổi.
-Antonio, ngài làm ơn nhắc lại đi- Tổng thống nói và không dám tin là mình nghe rõ vị khách nói gì.
-Bởi vì chúng ta đang ngồi riêng với nhau trong phòng bầu dục, tôi chỉ muốn nói rằng tôi rất trân trọng vai trò cá nhân ngài trong cuộc bầu cử của tôi.Chủ tịch ban Giám đốc hỏi:
-Ông Fitzgerald, ông đã làm việc cho Bảo hiểm nhân thọ Maryland trong bao lâu rồi? Đó là câu hỏi đầu tiên của ông ta trong cuộc phỏng vấn kéo dài hơn một giờ này.
Connor nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi ở giữa bàn đối diện với gã, đáp:
-Đến tháng Năm này thì được hai tám năm, thưa ngài Thompson.
Người đàn bà ngồi bên cạnh Chủ tịch nói:
-Thành tích của ông rất đáng chú ý, và đáng tin cậy. Tôi xin được hỏi tại sao ông lại không muốn làm công việc hiện tại. Và có lẽ quan trọng hơn là tại sao dường như Maryland lại muốn ông thôi việc?
Tối hôm trước trong khi ăn tối, Connor đã bàn với Maggie là sẽ trả lời câu hỏi này như thế nào. Chị đã nói:
-Cứ nói sự thật thôi. Và đừng nghĩ đến chuyện nói dối làm gì, anh chẳng bao giờ là người nói dối giỏi đâu.
Gã không hề chờ đợi ở vợ một lời khuyên nào khác.
Gã đáp:
-Cơ hội thăng tiến duy nhất của tôi là rời đi Cleveland. Nhưng tôi cảm thấy không thể yêu cầu vợ tôi bỏ công việc hiện giờ của cô ấy ở Trường đại học Georgetown. Cô ấy sẽ không thể tìm được một vị trí tương đương như thế ở Ohio.
Vị thứ ba trong hội đồng phỏng vấn gật đầu. Maggie đã nói với gã rằng một trong các thành viên ban Giám đốc vốn có theo học năm cuối cùng ở Georgetown.
Chủ tịch nói:
-Có lẽ chúng tôi không cần hỏi thêm ông nữa làm gì. Ông Fitzgerald, tôi chỉ muốn được cám ơn vì chiều nay ông đã đến đây gặp chúng tôi.
Connor đứng dậy:
-Tôi rất hân hạnh.
Gã ngạc nhiên thấy Chủ tịch đứng dậy vòng qua chiếc bàn dài để đến cạnh gã:
-Tôi muốn mời ông và vợ ông đến ăn tối với chúng tôi vào một hôm nào đó tuần sau?- Ông ta vừa hỏi vừa tiễn gã qua cửa.
Connor đáp:
-Chúng tôi rất vui mừng nhận lời mời của ngài.
Chủ tịch nói:
-Hãy gọi tôi là Ben. Tất cả mọi người ở Washington Provident không ai gọi tôi là ngài cả, và dĩ nhiên là một chuyên viên cao cấp của tôi cũng vậy chứ - Ông ta mỉm cười và bắt tay Connor một cách ấm áp. - Tôi sẽ nói thư ký gị điện đến văn phòng ông và hẹn ngày chính xác. Tôi rất mong được gặp vợ ông - Maggie, đúng không nhỉ?
Connor đáp:
-Vâng, thưa ngài - Gã dừng lại một chút - và tôi cũng mong được gặp bà Thompson, Ben ạ.
Tham mưu trưỏng Nhà trắng cầm chiếc điện thoại màu đỏ lên nhưng chưa nhận ngay ra người gọi là ai.
-Tôi có vài thông tin mà có thể là ngài thấy có ích. Xin lỗi vì lâu tôi mới gọi tới.
Lloyd vội vớ lấy một mẩu giấy màu vàng và bật bút bi. Ông không cần ấn cái nút nào cả bởi vì mọi cuộc nói chuyện trên chiếc điện thoại này đều được tự động ghi lại.
-Tôi vừa từ Botogá về, tôi đã ở đó mười ngày, và có người đã đảm bảo rằng mọi cánh cửa đều không chỉ đóng sập vào mặt tôi mà còn bị khoá và chốt kỹ.
Lloyd đáp:
-Như vậy hẳn là Dexter đã biết anh định làm gì rồi.
-Tôi cuộc là ngay sau khi tôi nói chuyện với Cảnh sát trưởng địa phương.
-Nhưng như vậy có nghĩa là bà ta cũng biết cả việc anh hiện đang làm việc cho ai không?
-Không, về mặt đó thì tôi bọc rất kín, chính vì thế mà lâu như vậy tôi mới liên lạc với ngài. Và tôi có thể đảm bảo với ngài rằng sau khi để cho một nhân viên quèn của bà ta theo dấu, bây giờ bà ta không thể nào dò ra tôi báo cáo cho ai được. Tuỳ viên văn hoá của chúng ta ở Botogá hiện nay đang theo dõi một tay trùm ma tuý có tên tuổi, tất cả các sĩ quan cấp dưới ở Phòng chống các chất gây nghiện và tới một nửa lực lượng cảnh sát địa phương. Báo cáo của ông ta sẽ đầy kín nhiều trang và bọn họ phải mất hàng tháng để đọc hết nó, chứ đừng nói đến chuyện dò ra hiện nay tôi đang làm cái quái gì ở đây.
Lloyd hỏi:
-Anh đã tìm ra điều gì khiến chúng ta có thể đóng đinh lên Dexter chưa?
-Mọi sự đều tan biến khiến bà ta vẫn có thể biện bạch như mọi khi. Nhưng mọi chứng cứ cho thấy có bàn tay CIA đằng sau vụ ám sát này.
Lloyd đáp:
-Chúng tôi cũng đã biết điều đó. Nhưng mặc dầu các thông tin của chúng tôi rất đáng tin cậy, nhưng vấn đề của Tổng thống là ở chỗ không thể làm chứng trước toà được, bởi vì ông ta chính là người có lợi trực tiếp từ vụ ám sát. Anh có chứng cứ nào để có thể đưa ra trước toà được không?
-Duy nhất chỉ có Cảnh sát trưởng của Botogá. Nhưng hiển nhiên là độ tin cậy không chắc chắn. Nếu như hắn ra ra toà làm chứng thì ngài sẽ không thể biết chắc là hắn ta sẽ đứng về bên nào.
-Vậy thì làm thế nào anh biết chắc là CIA có tham dự vào đó?
-Tôi đã nhìn thấy khẩu súng mà tôi tin đã được sử dụng để bắn Guzman. Thậm chí tôi còn có vỏ viên đạn đã bắn ông ta. Thêm nữa, tôi hoàn toàn tin rằng tôi biết người đã làm ra khẩu súng. Đó là một người làm súng giỏi nhất, và ông ta có hợp đồng làm súng cho một số ít các NOC.
-NOC là cai quái gì?
-Đó là các sĩ quan không chính thức và không làm việc cho cơ quan chính phủ nào. Theo cách đó CIA bao giờ cũng có thể chối cãi được mọi hoạt động của họ, nếu có gì không hay xảy ra.
Lloyd nói:
-Vậy thì tên ám sát đó là một sĩ quan đang làm việc cho CIA?
-Có vẻ là như vậy. Trừ khi đó là người mới bị Dexter cho về nghỉ hưu cách đây mấy ngày.
-Vậy thì chúng ta nên trả lương cho một người nào đó chăng?
Jackson im lặng hồi lâu rồi mới trả lời:
-Ngài Lloyd, có lẽ đó là cách ở Nhà trắng các ngài thường làm, nhưng đó là một người sẽ không bao giờ phản lại chủ cũ của mình dù có được hối lộ bao nhiêu tiền đi chăng nữa. Đối với anh ta thì đe doạ cũng chẳng có nghĩa lý gì, dù ngài có dí súng vào đầu anh ta cũng vậy.
-Sao anh có thể tin chắc như vậy?
-Anh ta là người dưới quyền tôi hồi ở Việt Nam. Nếu thật sự ngài muốn biết thì tôi có thể nói rằng chỉ nhờ có anh ta mà tôi còn sống cho đến bây giờ. Và trong mọi trường hợp, chắc chắn Dexter đã phải thuyết phục được anh ta tin rằng mệnh lệnh là do Nhà trắng trực tiếp đưa ra.
Lloyd nói:
-Chúng tôi có thể nói với anh ta là Dexter nói dối.
-Như vậy chỉ khiến tính mạng anh ta bị nguy hiểm hơn mà thôi. Không, tôi có thể chứng minh sự dính líu của Dexter mà không để cho anh ta biết được chúng ta đang nhắm tới cái gì. Và điều đó không hề dễ dàng gì.
-Vậy anh định làm thế nào?
-Bằng cách đến với người sẽ phải về vườn cùng với anh ta.
-Anh có nghiêm túc không đấy?
-Vâng, bởi vì có một người yêu anh ta còn hơn cả yêu tổ quốc. Và có thể cô ta sẽ nói. Tôi sẽ liên lạc lại.
Điện thoại tắt ngấm.Khi Nick Gutenburg, Phó Giám đốc CIA bước vào phòng khách của gia đình Fitzgerald, kẻ đầu tiến hắn nhìn thấy là Chris Jackson, người tiền nhiệm của hắn đang nói chuyện chăm chú với Joan Bet. Không hiểu có phải anh ta đang nói ở Botogá anh ta làm việc cho ai không? Gutenburg rất muốn nghe lỏm xem họ đang nói gì, nhưng trước hết hắn phải tới chào vợ chồng chủ nhà đã.
Joan đang nói:
-Tôi sẽ làm việc với công ty chín tháng nữa. Lúc đó tôi mới có thể được nhận trợ cấp hưu trí toàn phần. Sau đó tôi mới hi vọng sẽ được làm việc với Connor ở chỗ làm mới của anh ấy.
Jackson nói:
-Tôi chỉ mới vừa nghe thấy chuyện đó. Nghe có vẻ lý tưởng đấy. Theo như Maggie nói với tôi thì anh ấy sẽ không phải đi nhiều nữa.
Joan nói:
-Đúng vậy, nhưng việc bổ nhiệm ông ấy vẫn chưa chính thức. Và ông cũng biết Connor cảm thấy thế nào khi bị gạt ra. Nhưng vì Giám đốc Washington Provident đã mời ông ấy và Maggie tới ăn tối nên tôi nghĩ là ông ấy sẽ được nhận vào chỗ đó thôi. Dĩ nhiên là trừ khi ngài Thompson chỉ muốn có đủ bốn chân chơi bài Bridge.-Nick, anh đến thật hay quá - Connor thân mật nói và đưa cho Phó giám đốc một cốc Perrier. Không cần nhắc gã cũng nhớ rằng Gutenburg không bao giờ để cho giọt rượu nào trôi qua môi.
Gutenburg đáp:
-Có đánh đổi cả thế giới tớ cũng chẳng để nhỡ đâu.
Connor quay sang vợ nói:
-Maggie, đây là Nick Gutenburg đồng nghiệp của anh. Anh ấy làm ở…
Gutenburg vội vã chen vào:
-…Phòng đánh giá tổn thất. Chị Fitzgerald, tất cả chúng tôi ở Maryland sẽ nhớ anh ấy lắm đấy.
Maggie nói:
-Vâng, nhưng tôi tin rằng các anh sẽ lại gặp nhau trong công việc thôi, bởi vì giờ đây Connor lại sắp tới làm ở một công ty khác cùng nghề mà.
Connor nói:
-Vẫn chưa chắc đâu. Nhưng đến lúc đó anh sẽ là người đầu tiên tôi báo tin đấy, Nick.
Gutenburg vẫn nhìn về phía Jackson, khi anh ta vừa tách khỏi Joan Bet hắn vội lách về phía cuối phòng để đến bên chị.
-Joan, tôi rất mừng được biết chị vẫn tiếp tục ở lại với Công ty - Hắn mào đầu - Tôi nghĩ có thể chị cũng chuyển sang làm cùng chỗ với Connor ở công ty mới của anh ấy.
-Không, tôi vẫn ở lại công ty chúng ta - Joan nói và băn khoăn không biết hắn biết đến đâu.
-Tôi chỉ nghĩ rằng vì Connor cũng sẽ làm nghề này…
Lại trò câu cá đây mà , Joan nghĩ và quả quyết đáp:
-Tôi cũng không biết nữa.
Gutenburg hỏi:
-Jackson đang nói chuyện với ai đấy?
Joan nhìn về phía cuối phòng. Giá như chị có thể nói rằng chị không biết, nhưng chị biết mình sẽ không nói dối được:
-Đấy là Cha Graham, Mục sư của gia đình Fitzgerald ở Chicago và Tara, con gái của Connor.
Gutenburg hỏi:
-Cô ta làm nghề gì?
-Hiện nay cô ấy đang làm luận án Tiến sĩ ở Stanford.
Gutenburg nhận thấy hắn sẽ phí thời gian nếu cứ cố moi những thông tin thật từ miệng người thư ký của Connor. Dẫu sao chị ta cũng đã làm việc cho Fitzgerald gần hai mươi năm nay, vì thế chẳng có gì đáng nghi ngờ về việc chị ta trung thành với ai. - Mặc dầu trong hồ sơ về chị cho thấy quan hệ giữa họ không có gì khác ngoài quan hệ công việc. Nhìn Bet hắn nghĩ rằng có lẽ chị là cô gai đồng trinh ở tuổi bốn lăm duy nhất còn lại ở Washington này. Khi con gái Connor đi lại bàn rượu để rót thêm vào cốc mình, Gutenburg rời khỏi chỗ Joan không nói thêm lời nào nữa.
Hắn đưa tay ra và nói với Tara:
-Chú là Nick Gutenburg. Chú là bạn đồng nghiệp của cha cháu.
Cô nói:
-Cháu là Tara. Chú làm ở văn phòng trung tâm thành phố à?
Gutenburg đáp:
-Không, chú làm ở ngoại ô. Cháu vẫn ở West Coast để học nốt chứ?
-Vâng ạ - Tara đáp, có vẻ hơi ngạc nhiên - Thế còn chú? Chú làm việc ở chi nhánh nào của Công ty?
-Chú làm ở bộ phận đánh giá tổn thất. Việc đó đáng chán hơn việc của cha cháu nhiều, nhưng cũng phải có ai đó ngồi nhà và làm công việc giấy tờ chứ. - Hắn nói và khẽ cười - Với lại chú rất mừng khi được nghe về việc cha cháu sắp được bổ nhiệm vào chức vụ mới.
Vâng, mẹ cháu rất mừng vì cái công ty rất có uy tín đó chớp lấy cha cháu nhanh như vậy. Mặc dầu vẫn chưa chính thức.
Gutenburg nhấp một ngụm Perrier, nói:
-Cha cháu sẽ làm việc ở Washington chứ?
-Vâng, công ty đó chỉ cách văn phòng cũ của cha cháu có vài khối nhà… - Tara dừng lại khi nghe thấy một tiếng động mạnh. Cô quay lại và thấy Chris Jackson đang vỗ bàn để yêu cầu các vị khách trật tự. Tara thì thầm:
-Cháu xin lỗi. Đấy là chú ấy nhắc cháu quay lại với nhiệm vụ chính của cháu tối nay.
Cô quay nhanh đi, còn Gutenburg quay sang lắng nghe lời người tiền nhiệm của mình ở Langley.
Chris bắt đầu:
-Thưa các qúy ông quý bà - Anh ta chờ cho mọi ngưòi im lặng rồi mới nói tiếp - Tôi có đặc ân được nâng cốc chúc mừng hai người bạn lâu năm nhất của mình, Connor và Maggie. Trong bao nhiêu năm qua, Connor bao giờ cũng chứng tỏ là ngưòi luôn đẩy tôi vào những tình huống rắc rối.
Khách khứa cười rộ lên. Một người kêu to:
-Quá đúng.
Một người khác đế thêm:
-Tôi biết vấn đề là ở đâu rồi.
-Nhưng một khi bạn đã rơi vào tình huống rắc rối thì tôi không biết có ai tốt hơn anh ấy có thể kéo bạn ra khỏi đó - Mọi người vỗ tay nồng nhiệt - Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên…
Gutenburg cảm thấy máy nhắn tin rung lên, hắn vội vã lấy ra. “TROY ASAP” - tin nhắn như vậy. Hắn tắt máy, lặng lẽ ra khỏi phòng và ra sảnh. Hắn nhấc chiếc điện thoại gần nhất cứ như đang ở trong nhà mình và quay một số điện thoại không có trong danh bạ. Một giọng nói cất lên ngay:
-Giám đốc đây.
-Tôi có nhận được tin nhắn của bà, nhưng hiện nay tôi đang ở trên một đường dây không an toàn - hắn không cần xưng danh.
-Điều tôi nói với anh thì chỉ vài giờ nữa cả thế giới sẽ biết.
Gutenburg không nói. Không cần lãng phí thời gian.
-Tổng thống Nga đã chết cách đây mười bảy phút - Helen Dexter nói - Báo cho văn phòng tôi biết ngay lập tức, và huỷ tất cả những việc định làm trong bốn mươi tám giờ tới.
Điện thoại tắt ngấm. Tất cả những cuộc gọi từ những đường dây không an toàn không bao giờ kéo dài quá bốn lăm giây. Helen có một chiếc đồng hồ hẹn giờ đặt sẵn trên bàn.
Gutenburg đặt lại điện thoại và chuồn ra theo cổng trước, không buồn chào tạm biệt bà chủ nhà. Gã ngồi trên xe trở về Langley đúng lúc Chris nâng cốc và nói:
-Chúc mừng Connor và Maggie, và tất cả những gì tương lai dành cho hai bạn.
Tất cả khách khứa nâng cốc:
-Chúc mừng Connor và Maggie
Danh sách chương