Nghe thấy thanh âm và giọng điệu của Lý Đức Lâm, Vương Trung Sơn ở đầu bên kia điện thoại âm thầm thở dài, ông ta biết rằng, cuộc điện thoại của ông ta cũng không tính là muộn. Lúc này ông ta mới trầm giọng nói:
- Lão Lý à, là như vậy, tối nay tôi đang cùng đồng chí Mạnh Vĩ Thành uống trà trong một quán trà, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Chính Đức, ông ta nói Liễu Kình Vũ có cách có thể bình ổn ý kiến và thái độ của công chúng lần này. Nếu làm tốt, thậm chí có thể khiến cho tập đoàn đầu tư Tiên Phong hồi tâm chuyển ý, cho nên tôi liền bảo bọn họ trực tiếp đến quán trà tìm chúng tôi. Sau khi bọn họ tới, Liễu Kình Vũ liền nói cách của cậu ta với tôi, tôi nghe xong cảm giác cách này của cậu ta cũng không tệ lắm. Sau khi rời đi, tôi thương lượng với lão Mạnh một chút, cảm thấy cách của Liễu Kình Vũ cũng rất khả thi, tuy nhiên quyền chủ đạo của chuyện này vẫn nằm trong tay Ủy ban nhân dân thành phố các ông, bên Thành ủy thì có đồng chí Trâu Hải Bằng phối hợp. Tình hình cụ thể các ông có thể tìm đồng chí Liễu Kình Vũ để hiểu thêm, tranh thủ giải quyết chuyện ý kiến và thái độ của công chúng sớm một chút.
Nói xong, Vương Trung Sơn cúp điện thoại.
Nghe xong cú điện thoại này của Vương Trung Sơn, hai mắt Lý Đức Lâm liền lóe sáng. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự có cách giải quyết chuyện này, bất kể là đối với thành phố Thương Sơn hay là huyện Cảnh Lâm mà nói đều là chuyện tốt. Nhất là nếu Liễu Kình Vũ có thể có cách mời tập đoàn đầu tư Tiên Phong trở lại, trách nhiệm về sự việc xảy ra ở thành phố Thương Sơn và huyện Cảnh Lâm nhất định sẽ nhỏ đi rất nhiều, ít nhất bên Tỉnh ủy nhất định sẽ nhẹ tay hơn một chút. Lý Đức Lâm hiểu rất rõ, hiện tại tập đoàn Tiên Phong chuẩn bị rút lui khỏi hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình, chuyện này náo động lớn như vậy, nếu muốn Tỉnh ủy không truy cứu trách nhiệm khẳng định là không thể, mà việc thành phố Thương Sơn cần phải làm là tận lực hạn chế tối đa ảnh hưởng xấu của chuyện này, chỉ có như thế mới có thể tránh được quở trách. Nhất là hiện tại đang là thời kì mấu chốt mình rời khỏi thành phố Thương Sơn, nếu làm tốt bước này, mình có thể lên làm Bí thư Thành ủy ở tỉnh khác. Mặc dù hiện tại chuyện này đã nắm chắc 80%, nhưng việc của tập đoàn đầu tư Tiên Phong vừa xảy ra, ông ta ngay lập tức ý thức được nguy hiểm rồi.
Lý Đức Lâm cũng tin rằng, Vương Trung Sơn khẳng định cũng cảm nhận được áp lực rất lớn. Ông ta báo chuyện này cho mình liệu có phải là muốn thành phố Thương Sơn mau chóng vượt qua mối nguy lần này. Mặc dù Lý Đức Lâm không ưa Liễu Kình Vũ, nhưng vì tiền đồ con đường làm quan của mình, ông ta không thể không gọi điện thoại ngay cho Liễu Kình Vũ.
Nhưng mà, điều khiến ông ta không ngờ chính là Liễu Kình Vũ lại tắt điện thoại. Lý Đức Lâm vô cùng tức giận. Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thân là cán bộ lãnh đạo sao có thể không bảo đảm di động 24 giờ mở máy chứ? Như này sẽ chậm trễ nhiều việc mất!
Nghĩ đến Liễu Kình Vũ rất có thể đang ở cùng Hạ Chính Đức, Lý Đức Lâm lại gọi điện thoại cho Hạ Chính Đức, điện thoại của Hạ Chính Đức lại rất nhanh bắt máy. Lý Đức Lâm bảo Hạ Chính Đức đưa điện thoại cho Liễu Kình Vũ, kết quả Hạ Chính Đức lại nói với Lý Đức Lâm rằng hiện tại mình không ở cùng với Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ đưa ông ta về khách sạn xong liền rời đi rồi, nói là đi thăm bạn.
Lần này, Lý Đức Lâm có chút nổi giận, nhưng nghĩ đến Hạ Chính Đức hẳn là cũng biết Liễu Kình Vũ rốt cuộc có cách nào, ông ta liền hỏi Hạ Chính Đức cách của Liễu Kình Vũ rốt cuộc là gì. Kết quả Hạ Chính Đức nói cho ông ta nghe một lần. Không biết là vì Hạ Chính Đức biểu đạt không rõ ràng hay vì nguyên nhân gì, Lý Đức Lâm nghe Hạ Chính Đức nói xong trong lòng vẫn lo âu không ngừng, bởi vì theo như Hạ Chính Đức nói, tuy rằng cách của Liễu Kình Vũ nhất định có thể làm được, nhưng mấu chốt của chuyện này vẫn phải để Liễu Kình Vũ chứng thực. Hơn nữa Hạ Chính Đức nói cũng là đông một câu tây một câu. Lý Đức Lâm biết, chuyện này nhất định phải tìm Liễu Kình Vũ. Nhưng Liễu Kình Vũ không ở đây, di động lại tắt, ông ta chỉ có thể truyền đạt mệnh lệnh cho Hạ Chính Đức, bảo ông ta lập tức nghĩ cách tìm bằng được Liễu Kình Vũ, sau khi tìm được Liễu Kình Vũ kêu hắn gọi điện thọai trả lời cho mình.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Đức Lâm rất lo lắng. Ông ta biết, lúc này chỉ sợ mình có tìm Vương Trung Sơn cũng không tác dụng gì, bởi vì hiện tại nếu muốn giải quyết chuyện của tập đoàn Tiên Phong, nhất định phải đợi Liễu Kình Vũ tự mình ra mặt mới được.
Ngay khi Lý Đức Lâm tự hỏi có cách nào nhanh chóng tìm Liễu Kình Vũ về không, điện thoại của Trâu Hải Bằng lại gọi đến, hỏi:
- Chủ tịch thành phố Lý, về chuyện tôi và Đổng Hạo phân tích ngài nghĩ đến đâu rồi? Lý Đức Lâm lúc này mới nhớ tới chuyện này, tuy nhiên giờ phút này trong đầu Lý Đức Lâm vẫn đang nghĩ làm thế nào để mau chóng tìm thấy Liễu Kình Vũ, cho nên đối với phân tích của Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo cũng không tán thành, liền nói nội dung cuộc điện thoại của Vương Trung Sơn và cách xử lý của mình cho hai người bọn họ. Hai người sau khi nghe xong, mặc dù có chút hoài nghi về cuộc điện thoại của Vương Trung Sơn, nhưng thấy Lý Đức Lâm hình như cũng không tán thành với phân tích của hai người, cho nên hai người cũng quyết định tạm thời quan sát trước rồi tính sau. Cho nên, bọn họ cũng không thông báo cho Tiết Văn Long ở huyện Cảnh Lâm kia.
Mà giờ phút này, đám người Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức rốt cuộc đang gặp phải tình huống gì? Vì sao Vương Trung Sơn lại đột nhiên gọi điện thoại cho Lý Đức Lâm? Cú điện thoại này có mục đích gì? Ngọn nguồn sự việc vẫn nằm ở chỗ Liễu Kình Vũ.
Khi Liễu Kình Vũ lái xe đưa Hạ Chính Đức trở về, lúc sắp rời khỏi nội thành, khi đi ngang qua một rạp chiếu phim, Liễu Kình Vũ vô tình phát hiện trên màn hình lớn của rạp chiếu phim viết trong danh mục phim sắp tới có phim "Vô gian đạo”. Sau khi nhìn thấy ba chữ kia, Liễu Kình Vũ đột nhiên như bị điện giật, cả người run lên.
Hắn lập tức dừng xe ở ven đường, bắt đầu lẳng lặng tự hỏi. Nhìn thấy hành động này của Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức cũng không tới hỏi Liễu Kình Vũ sao lại làm như vậy, bởi vì ông ta biết, khi người khác đang trầm tư suy nghĩ, tốt nhất không nên quấy rầy.
Một lát sau, Liễu Kình Vũ đột nhiên trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, hành động của chúng ta có sơ hở.
Hạ Chính Đức vừa nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy liền hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Sơ hở gì vậy?
Hạ Chính Đức có thể cũng biết, hành động lần này của bọn họ có thể rất lớn, nếu quả thật có thể thành công, sẽ thay đổi hoàn toàn sự phân bố thế lực ở huyện Cảnh Lâm, mình có thể nhân đây nắm toàn quyền huyện Cảnh Lâm trong tay. Cho nên hành động lần này chỉ được phép thành công không được thất bại.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, khi vừa nhìn thấy ba chữ “Vô gian đạo “ này tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, chính là tối nay Bí thư Vương, Chủ nhiệm Mạnh và hai người chúng ta gặp nhau, nếu bị người có ý đồ nhìn thấy rồi nói cho người của Phó bí thư Trâu kia, nếu bọn họ cẩn thận phân tích, rất có thể sẽ phân tích ra được chúng ta muốn động thủ với huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn. Nếu bọn họ vì vậy mà có đề phòng, chỉ sợ hành động của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Hạ Chính Đức cau mày nói:
- Ừ, cậu nói cũng đúng, rất có thể xảy ra khả năng này. Nhưng lần này chúng ta gặp nhau ở một quán trà hết sức bình thường, bình thường chắc có lẽ không có người trong tổ chức đến đó uống trà đâu?
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Chưa chắc, có lẽ Bí thư Vương cho rằng đây là một quán trà bình thường nên mới chọn nơi này, nhưng những người khác trong tổ chức cũng không chắc không có ý tưởng như vậy. Hơn nữa lúc chúng ta đi ra, bên ngoài quán trà này còn có mấy chiếc ô tô đậu ở đó. Cho nên, chúng ta không thể không đề phòng khả năng này.
Hạ Chính Đức nghe Liễu Kình Vũ nói có lý, liền hỏi:
- Vậy cậu xem chúng ta nên làm thế nào mới có thể cứu vãn được?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Chuyện này vẫn phải mời Bí thư Vương đích thân ra mặt mới được, hơn nữa tối nay chỉ sợ ngài không thể trở về huyện được. Ít nhất không thể trở về quá sớm, ngài nhất định phải ở lại thành phố tìm khách sạn ở lại đó trước, đăng ký thông tin, ngài ở đó trong khoảng một giờ là được. Còn tôi, nhất định phải đi suốt đêm trở về thị trấn.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nói qua suy nghĩ của mình cho Hạ Chính Đức một lần, cuối cùng tổng kết nói:
- Ngài ở lại trong thành phố mục đích chính là để đánh lừa đối phương, cũng là để kế hoạch này của chúng ta càng thêm hoàn mỹ, không có sơ hở, cho nên ngài đành chịu khổ vậy.
Hạ Chính Đức vội vàng khoát tay nói:
- Không thành vấn đề, bên tôi cậu không cần bận tâm, bên cạnh rạp chiếu phim kia vừa hay có một khách sạn, tôi tạm thời ở đó trước, nghỉ ngơi một giờ, sau đó sẽ gọi điện thoại nhờ bạn lái xe đưa tôi trở về. Cậu lái xe trở về trước đi. Phía Bí thư Thành ủy Vương tôi sẽ liên hệ.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, sau khi tắt nguồn điện thoại di động, lập tức lái xe về trấn Quan Sơn.
Chính nhờ có sự tỉnh ngộ bất ngờ của Liễu Kình Vũ, mới không khiến toàn bộ bố cục của hắn thất bại trong gang tấc.
Trên quan trường, tinh anh hội tụ, có thể đứng được trong quan trường không mấy người có chỉ số thông minh thấp đâu, hơn nữa đại đa số mọi người đều thuộc loại tinh anh trong tinh anh. Có người cho là mình bày thế trận bẫy người khác rất hoàn mỹ, cho là mình tài giỏi, nhưng cuối cùng người như vậy lại không nhất định sẽ thắng. Bởi vì bọn họ coi thường đối thủ của mình.
Từng đối thủ đều không thể khinh thường. Ba lão thợ giày còn đỉnh hơn Gia Cát Lượng.
Lần này, phong cách cẩn thận Liễu Kình Vũ đã tôi luyện được trong đại đội Nanh Sói nhiều năm đã cứu vãn thế cục của hắn, nếu không, trận đánh lớn đầu tiên trên con đường làm quan của hắn sẽ thất bại thảm hại.
Chính nhờ có hành động này của Liễu Kình Vũ mới có cuộc điện thoại lúc trước Vương Trung Sơn gọi cho Lý Đức Lâm kia. Trước khi gọi điện thoại, Vương Trung Sơn nghe Hạ Chính Đức báo cáo xong cũng sợ tới mức cả người toát mồ hôi, điều này khiến ông ta đặc biệt có hứng thú về Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này. Một người thanh niên có thể khiến cho mỹ nữ Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp ưu ái như vậy quả nhiên có chỗ hơn người, hơn nữa hành động lần này của Liễu Kình Vũ cũng làm cho ông ta nhìn rõ trí tuệ chính trị của Liễu Kình Vũ.
Bổ sung xong, kế hoạch đã hoàn chỉnh cẩn thận! Nhưng chỉ có một điểm duy nhất không có cách nào nắm chắc chính là Lý Đức Lâm sẽ phân tích và kết luận về cuộc gặp mặt của bốn người ra sao.
Rạng sáng khoảng hai giờ, Liễu Kình Vũ lái xe về tới trấn Quan Sơn. Gần như cùng lúc Liễu Kình Vũ về tới trấn Quan Sơn, Hạ Chính Đức xuất phát muộn hơn hắn một giờ cũng về tới huyện Cảnh Lâm.
Ngay khi bọn họ vừa tới nơi không bao lâu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành cũng tới huyện Cảnh Lâm, còn thư ký của ông ta là Tôn Tuấn Hoa cũng dẫn người tới trấn Quan Sơn.
Sau khi Mạnh Vĩ Thành liên hệ với Tôn Tuấn Hoa, xác nhận bọn họ đã tới đúng chỗ, lập tức ra chỉ thị:
- Xuất kiếm hành động, toàn diện triển khai.
- Lão Lý à, là như vậy, tối nay tôi đang cùng đồng chí Mạnh Vĩ Thành uống trà trong một quán trà, đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Chính Đức, ông ta nói Liễu Kình Vũ có cách có thể bình ổn ý kiến và thái độ của công chúng lần này. Nếu làm tốt, thậm chí có thể khiến cho tập đoàn đầu tư Tiên Phong hồi tâm chuyển ý, cho nên tôi liền bảo bọn họ trực tiếp đến quán trà tìm chúng tôi. Sau khi bọn họ tới, Liễu Kình Vũ liền nói cách của cậu ta với tôi, tôi nghe xong cảm giác cách này của cậu ta cũng không tệ lắm. Sau khi rời đi, tôi thương lượng với lão Mạnh một chút, cảm thấy cách của Liễu Kình Vũ cũng rất khả thi, tuy nhiên quyền chủ đạo của chuyện này vẫn nằm trong tay Ủy ban nhân dân thành phố các ông, bên Thành ủy thì có đồng chí Trâu Hải Bằng phối hợp. Tình hình cụ thể các ông có thể tìm đồng chí Liễu Kình Vũ để hiểu thêm, tranh thủ giải quyết chuyện ý kiến và thái độ của công chúng sớm một chút.
Nói xong, Vương Trung Sơn cúp điện thoại.
Nghe xong cú điện thoại này của Vương Trung Sơn, hai mắt Lý Đức Lâm liền lóe sáng. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự có cách giải quyết chuyện này, bất kể là đối với thành phố Thương Sơn hay là huyện Cảnh Lâm mà nói đều là chuyện tốt. Nhất là nếu Liễu Kình Vũ có thể có cách mời tập đoàn đầu tư Tiên Phong trở lại, trách nhiệm về sự việc xảy ra ở thành phố Thương Sơn và huyện Cảnh Lâm nhất định sẽ nhỏ đi rất nhiều, ít nhất bên Tỉnh ủy nhất định sẽ nhẹ tay hơn một chút. Lý Đức Lâm hiểu rất rõ, hiện tại tập đoàn Tiên Phong chuẩn bị rút lui khỏi hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình, chuyện này náo động lớn như vậy, nếu muốn Tỉnh ủy không truy cứu trách nhiệm khẳng định là không thể, mà việc thành phố Thương Sơn cần phải làm là tận lực hạn chế tối đa ảnh hưởng xấu của chuyện này, chỉ có như thế mới có thể tránh được quở trách. Nhất là hiện tại đang là thời kì mấu chốt mình rời khỏi thành phố Thương Sơn, nếu làm tốt bước này, mình có thể lên làm Bí thư Thành ủy ở tỉnh khác. Mặc dù hiện tại chuyện này đã nắm chắc 80%, nhưng việc của tập đoàn đầu tư Tiên Phong vừa xảy ra, ông ta ngay lập tức ý thức được nguy hiểm rồi.
Lý Đức Lâm cũng tin rằng, Vương Trung Sơn khẳng định cũng cảm nhận được áp lực rất lớn. Ông ta báo chuyện này cho mình liệu có phải là muốn thành phố Thương Sơn mau chóng vượt qua mối nguy lần này. Mặc dù Lý Đức Lâm không ưa Liễu Kình Vũ, nhưng vì tiền đồ con đường làm quan của mình, ông ta không thể không gọi điện thoại ngay cho Liễu Kình Vũ.
Nhưng mà, điều khiến ông ta không ngờ chính là Liễu Kình Vũ lại tắt điện thoại. Lý Đức Lâm vô cùng tức giận. Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thân là cán bộ lãnh đạo sao có thể không bảo đảm di động 24 giờ mở máy chứ? Như này sẽ chậm trễ nhiều việc mất!
Nghĩ đến Liễu Kình Vũ rất có thể đang ở cùng Hạ Chính Đức, Lý Đức Lâm lại gọi điện thoại cho Hạ Chính Đức, điện thoại của Hạ Chính Đức lại rất nhanh bắt máy. Lý Đức Lâm bảo Hạ Chính Đức đưa điện thoại cho Liễu Kình Vũ, kết quả Hạ Chính Đức lại nói với Lý Đức Lâm rằng hiện tại mình không ở cùng với Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ đưa ông ta về khách sạn xong liền rời đi rồi, nói là đi thăm bạn.
Lần này, Lý Đức Lâm có chút nổi giận, nhưng nghĩ đến Hạ Chính Đức hẳn là cũng biết Liễu Kình Vũ rốt cuộc có cách nào, ông ta liền hỏi Hạ Chính Đức cách của Liễu Kình Vũ rốt cuộc là gì. Kết quả Hạ Chính Đức nói cho ông ta nghe một lần. Không biết là vì Hạ Chính Đức biểu đạt không rõ ràng hay vì nguyên nhân gì, Lý Đức Lâm nghe Hạ Chính Đức nói xong trong lòng vẫn lo âu không ngừng, bởi vì theo như Hạ Chính Đức nói, tuy rằng cách của Liễu Kình Vũ nhất định có thể làm được, nhưng mấu chốt của chuyện này vẫn phải để Liễu Kình Vũ chứng thực. Hơn nữa Hạ Chính Đức nói cũng là đông một câu tây một câu. Lý Đức Lâm biết, chuyện này nhất định phải tìm Liễu Kình Vũ. Nhưng Liễu Kình Vũ không ở đây, di động lại tắt, ông ta chỉ có thể truyền đạt mệnh lệnh cho Hạ Chính Đức, bảo ông ta lập tức nghĩ cách tìm bằng được Liễu Kình Vũ, sau khi tìm được Liễu Kình Vũ kêu hắn gọi điện thọai trả lời cho mình.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Đức Lâm rất lo lắng. Ông ta biết, lúc này chỉ sợ mình có tìm Vương Trung Sơn cũng không tác dụng gì, bởi vì hiện tại nếu muốn giải quyết chuyện của tập đoàn Tiên Phong, nhất định phải đợi Liễu Kình Vũ tự mình ra mặt mới được.
Ngay khi Lý Đức Lâm tự hỏi có cách nào nhanh chóng tìm Liễu Kình Vũ về không, điện thoại của Trâu Hải Bằng lại gọi đến, hỏi:
- Chủ tịch thành phố Lý, về chuyện tôi và Đổng Hạo phân tích ngài nghĩ đến đâu rồi? Lý Đức Lâm lúc này mới nhớ tới chuyện này, tuy nhiên giờ phút này trong đầu Lý Đức Lâm vẫn đang nghĩ làm thế nào để mau chóng tìm thấy Liễu Kình Vũ, cho nên đối với phân tích của Trâu Hải Bằng và Đổng Hạo cũng không tán thành, liền nói nội dung cuộc điện thoại của Vương Trung Sơn và cách xử lý của mình cho hai người bọn họ. Hai người sau khi nghe xong, mặc dù có chút hoài nghi về cuộc điện thoại của Vương Trung Sơn, nhưng thấy Lý Đức Lâm hình như cũng không tán thành với phân tích của hai người, cho nên hai người cũng quyết định tạm thời quan sát trước rồi tính sau. Cho nên, bọn họ cũng không thông báo cho Tiết Văn Long ở huyện Cảnh Lâm kia.
Mà giờ phút này, đám người Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức rốt cuộc đang gặp phải tình huống gì? Vì sao Vương Trung Sơn lại đột nhiên gọi điện thoại cho Lý Đức Lâm? Cú điện thoại này có mục đích gì? Ngọn nguồn sự việc vẫn nằm ở chỗ Liễu Kình Vũ.
Khi Liễu Kình Vũ lái xe đưa Hạ Chính Đức trở về, lúc sắp rời khỏi nội thành, khi đi ngang qua một rạp chiếu phim, Liễu Kình Vũ vô tình phát hiện trên màn hình lớn của rạp chiếu phim viết trong danh mục phim sắp tới có phim "Vô gian đạo”. Sau khi nhìn thấy ba chữ kia, Liễu Kình Vũ đột nhiên như bị điện giật, cả người run lên.
Hắn lập tức dừng xe ở ven đường, bắt đầu lẳng lặng tự hỏi. Nhìn thấy hành động này của Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức cũng không tới hỏi Liễu Kình Vũ sao lại làm như vậy, bởi vì ông ta biết, khi người khác đang trầm tư suy nghĩ, tốt nhất không nên quấy rầy.
Một lát sau, Liễu Kình Vũ đột nhiên trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, hành động của chúng ta có sơ hở.
Hạ Chính Đức vừa nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy liền hoảng sợ, vội vàng hỏi:
- Sơ hở gì vậy?
Hạ Chính Đức có thể cũng biết, hành động lần này của bọn họ có thể rất lớn, nếu quả thật có thể thành công, sẽ thay đổi hoàn toàn sự phân bố thế lực ở huyện Cảnh Lâm, mình có thể nhân đây nắm toàn quyền huyện Cảnh Lâm trong tay. Cho nên hành động lần này chỉ được phép thành công không được thất bại.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bí thư Hạ, khi vừa nhìn thấy ba chữ “Vô gian đạo “ này tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, chính là tối nay Bí thư Vương, Chủ nhiệm Mạnh và hai người chúng ta gặp nhau, nếu bị người có ý đồ nhìn thấy rồi nói cho người của Phó bí thư Trâu kia, nếu bọn họ cẩn thận phân tích, rất có thể sẽ phân tích ra được chúng ta muốn động thủ với huyện Cảnh Lâm và thị trấn Quan Sơn. Nếu bọn họ vì vậy mà có đề phòng, chỉ sợ hành động của chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Hạ Chính Đức cau mày nói:
- Ừ, cậu nói cũng đúng, rất có thể xảy ra khả năng này. Nhưng lần này chúng ta gặp nhau ở một quán trà hết sức bình thường, bình thường chắc có lẽ không có người trong tổ chức đến đó uống trà đâu?
Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:
- Chưa chắc, có lẽ Bí thư Vương cho rằng đây là một quán trà bình thường nên mới chọn nơi này, nhưng những người khác trong tổ chức cũng không chắc không có ý tưởng như vậy. Hơn nữa lúc chúng ta đi ra, bên ngoài quán trà này còn có mấy chiếc ô tô đậu ở đó. Cho nên, chúng ta không thể không đề phòng khả năng này.
Hạ Chính Đức nghe Liễu Kình Vũ nói có lý, liền hỏi:
- Vậy cậu xem chúng ta nên làm thế nào mới có thể cứu vãn được?
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Chuyện này vẫn phải mời Bí thư Vương đích thân ra mặt mới được, hơn nữa tối nay chỉ sợ ngài không thể trở về huyện được. Ít nhất không thể trở về quá sớm, ngài nhất định phải ở lại thành phố tìm khách sạn ở lại đó trước, đăng ký thông tin, ngài ở đó trong khoảng một giờ là được. Còn tôi, nhất định phải đi suốt đêm trở về thị trấn.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nói qua suy nghĩ của mình cho Hạ Chính Đức một lần, cuối cùng tổng kết nói:
- Ngài ở lại trong thành phố mục đích chính là để đánh lừa đối phương, cũng là để kế hoạch này của chúng ta càng thêm hoàn mỹ, không có sơ hở, cho nên ngài đành chịu khổ vậy.
Hạ Chính Đức vội vàng khoát tay nói:
- Không thành vấn đề, bên tôi cậu không cần bận tâm, bên cạnh rạp chiếu phim kia vừa hay có một khách sạn, tôi tạm thời ở đó trước, nghỉ ngơi một giờ, sau đó sẽ gọi điện thoại nhờ bạn lái xe đưa tôi trở về. Cậu lái xe trở về trước đi. Phía Bí thư Thành ủy Vương tôi sẽ liên hệ.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu, sau khi tắt nguồn điện thoại di động, lập tức lái xe về trấn Quan Sơn.
Chính nhờ có sự tỉnh ngộ bất ngờ của Liễu Kình Vũ, mới không khiến toàn bộ bố cục của hắn thất bại trong gang tấc.
Trên quan trường, tinh anh hội tụ, có thể đứng được trong quan trường không mấy người có chỉ số thông minh thấp đâu, hơn nữa đại đa số mọi người đều thuộc loại tinh anh trong tinh anh. Có người cho là mình bày thế trận bẫy người khác rất hoàn mỹ, cho là mình tài giỏi, nhưng cuối cùng người như vậy lại không nhất định sẽ thắng. Bởi vì bọn họ coi thường đối thủ của mình.
Từng đối thủ đều không thể khinh thường. Ba lão thợ giày còn đỉnh hơn Gia Cát Lượng.
Lần này, phong cách cẩn thận Liễu Kình Vũ đã tôi luyện được trong đại đội Nanh Sói nhiều năm đã cứu vãn thế cục của hắn, nếu không, trận đánh lớn đầu tiên trên con đường làm quan của hắn sẽ thất bại thảm hại.
Chính nhờ có hành động này của Liễu Kình Vũ mới có cuộc điện thoại lúc trước Vương Trung Sơn gọi cho Lý Đức Lâm kia. Trước khi gọi điện thoại, Vương Trung Sơn nghe Hạ Chính Đức báo cáo xong cũng sợ tới mức cả người toát mồ hôi, điều này khiến ông ta đặc biệt có hứng thú về Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi Liễu Kình Vũ này. Một người thanh niên có thể khiến cho mỹ nữ Tào Thục Tuệ và Tần Duệ Tiệp ưu ái như vậy quả nhiên có chỗ hơn người, hơn nữa hành động lần này của Liễu Kình Vũ cũng làm cho ông ta nhìn rõ trí tuệ chính trị của Liễu Kình Vũ.
Bổ sung xong, kế hoạch đã hoàn chỉnh cẩn thận! Nhưng chỉ có một điểm duy nhất không có cách nào nắm chắc chính là Lý Đức Lâm sẽ phân tích và kết luận về cuộc gặp mặt của bốn người ra sao.
Rạng sáng khoảng hai giờ, Liễu Kình Vũ lái xe về tới trấn Quan Sơn. Gần như cùng lúc Liễu Kình Vũ về tới trấn Quan Sơn, Hạ Chính Đức xuất phát muộn hơn hắn một giờ cũng về tới huyện Cảnh Lâm.
Ngay khi bọn họ vừa tới nơi không bao lâu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành cũng tới huyện Cảnh Lâm, còn thư ký của ông ta là Tôn Tuấn Hoa cũng dẫn người tới trấn Quan Sơn.
Sau khi Mạnh Vĩ Thành liên hệ với Tôn Tuấn Hoa, xác nhận bọn họ đã tới đúng chỗ, lập tức ra chỉ thị:
- Xuất kiếm hành động, toàn diện triển khai.
Danh sách chương