Bầu trời huyện Cảnh Lâm chưa đến năm giờ rưỡi đã bắt đầu tối dần.
Bóng đêm bao phủ cả vùng đất Cảnh Lâm.
Khoảng năm giờ rưỡi, cũng là giờ tan sở của tất cả công nhân viên chức các cơ quan, xí nghiệp huyện Cảnh Lâm. Toàn bộ huyện Cảnh Lâm, khắp nơi trên đường phố đều là những dòng người đi xe đạp và xe đạp điện.
Giờ phút này, đối lập với những dòng xe cộ cuồn cuộn bên ngoài chính là những chiếc máy cơ khí lớn đang lặng lẽ đậu ở bên ngoài quán trà Tàng Chuyết. Mỗi chiếc máy tháo dỡ đều giống như một con quái vật gớm giếc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quán trà Tàng Chuyết nơi sẽ bị tháo dỡ.
Ở phía dưới gần cửa hai cái máy cưỡng chế phá dỡ có bốn người đàn ông đang đứng. Đây chính là bốn người buổi sáng chịu thiệt ở quán trà Tàng Chuyết: Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Mã Tiểu Cương. Bên cạnh bốn người là hơn mười tên nhân viên của Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm.
Tại chiếc cửa đối diện với bọn họ, bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân cũng dàn thành một hàng lạnh lùng nhìn bốn người Dương Hải Thành.
Dương Hải Thành nói trước:
- Hoàng Đức Quảng, cho chúng mày mười phút suy nghĩ cuối cùng, chúng mày rốt cuộc có giao quán trà này cho tao hay không. Nếu giao cho tao, tao có thể dựa theo giá thu mua lúc trước trả lại chúng mày hai triệu, chúng ta không ai nợ ai, những chuyện lúc trước đều có thể cho qua. Còn nếu chúng mày ngoan cố chống lại tới cùng, nhìn xem bên ngoài nhiều máy móc như vậy, không đến nửa giờ, nhân viên công tác của Phòng quản lý đô thị huyện sẽ hạ lệnh cho công nhân phá dỡ, đem nơi này biến thành một mảnh đất bằng phẳng, đến lúc đó chúng mày ngay cả một đồng cũng không nhận được. Tao khuyên chúng mày tốt nhất hãy sáng suốt một chút, chớ có chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hoàng Đức Quảng sau khi nghe xong lạnh lùng cười, nói:
- Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, mấy người nghe rõ đây. Tòa nhà này là chúng tôi dựa theo quy trình bình thường để mua lại, một đồng tiền cũng không thiếu, hơn nữa còn có cơ quan môi giới là bên thứ ba chứng kiến. Hiện tại tòa nhà này thuộc quyền sở hữa của chúng tôi rồi, đã không còn dính líu gì với anh nữa. Các anh dựa vào cái gì mà đòi phá dỡ nhà của chúng tôi? Các anh không sợ cưỡng chế phá dỡ sẽ làm truyền thông chú ý sao? Các anh không sợ sẽ vấp phải sự phản kháng mãnh liệt của chúng tôi sao? Bao Hiểu Tinh đột nhiên ha ha cười lớn nói:
- Hoàng Đức Quảng, mày nghĩ đám bốn người chúng mày là to tát lắm sao Cho dù quyền sở hữu tòa nhà này là của chúng mày thì như thế nào? Chúng tao muốn phá dỡ là phá dỡ, chúng mày định làm gì bọn tao? Ở trên địa bàn của chúng tao, không cho phép bọn người ngoài chúng mày ngang ngược. Chúng mày cho dù là mãnh long quá giang cũng sao có thể qua mặt được địa đầu xà (rắn địa phương) bọn tao. Hoàng Đức Quảng, hiện tại thời gian chỉ còn lại chín phút, chúng mày tốt nhất hãy suy nghĩ thật kỹ càng rồi trả lời bọn tao.
Bao Hiểu Tinh nói xong, hai bên tất cả đều trở nên trầm mặc. Bởi vì bọn họ cũng biết, sự tình phát triển tới mức này, hai bên đều không có khả năng nhượng bộ. Hiện tại hai bên chỉ có thể lấy tâm lý để đọ sức, xem xem cuối cùng ai sẽ là người không chịu nổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Tất cả hai bên đều yên lặng chờ đợi.
Từ Văn Đào thấp giọng nói với Bao Hiểu Tinh:
- Hiểu Tinh, nếu như bọn chúng thật sự không khuất phục, chẳng lẽ chúng ta phải phá bỏ tòa nhà ba tầng này thật? Như vậy có phải là lãng phí quá không?
Bao Hiểu Tinh hạ giọng nói:
- Không sao, dù sao hiện tại quyền sở hữu tòa nhà này là thuộc về bọn chúng đấy, hủy thì cứ hủy đi. Hơn nữa, khi trụ sở làm việc của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện dời đến đối diện với chỗ này, giá cả của mảnh đất trống này sẽ lên như diều gặp gió. Đến lúc đó, chỉ cần xây một tòa nhà thật cao, thật to tại ngay vị trí này, sau đó đem phòng cho thuê, chỉ riêng tiền thuê nhà hàng năm đã không ít rồi. Cho nên chúng ta nhất định phải cho bọn chúng hiểu, trên cái đất Cảnh Lâm này bọn chúng đấu không lại chúng ta. Cho dù là máu chảy đầm đìa chúng ta cũng phải dạy cho chúng một bài học.
Từ Văn Đào nghe xong dùng sức gật đầu:
- Ừ, có đạo lý, rất có đạo lý. Bốn tên nhãi này cũng không biết từ nơi nào tới, không ngờ tự tin như thế. Thật phiền toái quá đi.
Lúc này, Mã Tiểu Cương ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Nếu muốn kiếm tiền làm sao có thể không phiền toái được. Lão Dương không phải đã nói sao. Chia miếng đất này ra, anh ấy lấy bốn phần, ba người chúng ta mỗi người hai phần. Chúng ta chỉ cần đứng chân trợ uy là được, số tiền này có được quả là dễ dàng.
Từ Văn Đào nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong khi bốn người ở đối diện líu ríu. Ở cửa quán trà Tàng Chuyết, bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân cũng không nhàn rỗi.
Bốn người cũng đang thấp giọng trao đổi.
Lương Gia Nguyên nói:
- Tôi nói này mấy anh em, xem thế lực đối diện , thật đúng là muốn cưỡng chế phá dỡ tòa nhà của chúng ta, xem ra chúng ta thực sự phải áp dụng phương án hai của Lâm Vân rồi.
Hoàng Đức Quảng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, thật không ngờ trong cái huyện bé nhỏ này đám con ông cháu cha lại có thể làm việc kiêu ngạo như thế. Không chỉ nói không có đạo lý, còn dám mang theo nhân viên công tác của Phòng quản lý đô thị đến tiến hành cưỡng chế phá dỡ, thật là hung hãn tột đỉnh.
Vừa lúc đó, di động của Lâm Vân đột nhiên tút tút tút vang lên, Lâm Vân trực tiếp nhận nghe điện thoại, cùng với đối phương nói vài câu, sau đó nói:
- Các cậu đến đây đi. Dựa theo kế hoạch mà làm việc.
Lâm Vân bên này vừa mới cúp điện thoại không đến hai phút thì xuất hiện một việc khiến đám người Dương Hải Thành không thể ngờ tới.
Chỉ nghe thấy tiếng từng đợt xe thể thao gầm rú. Không lâu sau, hàng chục chiếc xe thể thao tự động dừng ở bên ngoài quán trà Tàng Chuyết, chiếc nọ nối tiếp chiếc kia vây quanh toàn bộ quán trà Tàng Chuyết.
Dương Hải Thành vì nhãn lực và tầm nhìn có hạn, đối với xe thể thao xa hoa cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng thân là con của Phó chủ tịch thành phố, Mã Tiểu Cương đúng là hiểu nhiều biết rộng, gã liếc mắt một cái liền nhìn ra những chiếc xe thể thao đang đỗ ngoài quán trà Tàng Chuyết lúc này không phải Ferrari thì chính là Lamborghini. Tùy tiện lấy ra một chiếc giá trị cũng không dưới một triệu, trong số đó cũng không thiếu những chiếc xe thuộc loại hiếm hơn chục triệu.
Lúc này, Mã Tiểu Cương phát hiện những gã lái xe thể thao kia sau khi xuống xe lập tức tụ tập lại chỗ bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, cùng bốn anh em nói chuyện, nhưng từ cách nói chuyện có thể thấy rõ ràng những người đến sau này đều đang nỗ lực lấy lòng đám người Hoàng Đức Quảng.
Lần này Mã Tiểu Cương đột nhiên trở nên sáng suốt hẳn ra, gã đột nhiên phát hiện bản thân có chút không hiểu rõ bốn người đang đứng trước mặt mình.
Gã không phải là một tên ngốc. Gã hiểu rất rõ, đối phương có thể tùy ý gọi nhiều chiếc xe thể thao kia đến trợ giúp thì tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, gã đã nảy sinh ý định rút lui.
Song, cũng chính vào lúc này, Hoàng Đức Quảng đột nhiên hướng về phía đám người Mã Tiểu Cương cười nói:
- Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, thời gian mười phút đã hết rồi, chúng tôi kiên quyết giữ tài sản của mình, các anh có thể làm gì chúng tôi đây? Thấy không, những chiếc xe đang vây xung quanh quán trà của chúng tôi, giá trị của mỗi chiếc đều không nhỏ, các anh có bản lĩnh thì cứ để máy tháo dỡ đi qua mấy chiếc xe này tháo dỡ quán trà của chúng tôi, còn nếu các anh không dám thì các anh chỉ là cháu của bọn tôi thôi.
Chiêu khích tướng! Nhiều khi chiêu khích tướng lại là chiêu hữu dụng nhất.
Lúc này, tuy rằng Mã Tiểu Cương biết lai lịch của đối phương có chút không tầm thường, nhưng bị Hoàng Đức Quảng dùng lời lẽ kích động, lập tức gân xanh trên đầu nổi lên, đôi mắt chứa đầy lửa giận điên cuồng. Gã từ trước tới nay tính tình luôn nóng nảy, làm việc gì cũng dựa theo ý nghĩ của bản thân, hơn nữa là con ông cháu cha ở Thương Sơn, đến nay lại cùng với ba tên Dương Hải Thành, Từ Văn Đào, Bao Hiểu Tinh lăn lộn cùng một chỗ, được tôn làm đại ca, nếu như bản thân mình cũng sợ thì chuyện này không dễ làm nữa rồi. Nhất là lần đầu gã xuống Huyện phát triển thực lực, nếu như lần này thất bại rồi thì chỉ sợ sau này trở về Thương Sơn, thật sự không có mặt mũi đâu mà gặp người khác.
Cho nên, tuy gã ý thức được bọn người Hoàng Đức Quảng không đơn giản, nhưng vẫn cắn răng vung tay lên giận dữ hét:
- Dỡ, dỡ cho tao! Không phải chỉ là mấy chiếc xe thể thao sao? Ai bảo bọn chúng phạm luật đậu ở đây, cần chèn thì chèn.
Lúc đó, Bao Hiểu Tinh tiến đến chỗ Mã Tiểu Cương thì thầm bên tai gã:
- Dương thiếu gia, kia đều là loại xe cao cấp, không thể chèn được, không đền nổi đâu.
Giờ phút này Mã Tiểu Cương sớm đã giận tới mức mất đi lý trí, nghe Bao Hiểu Tinh vừa nói như vậy, cơn giận trong lòng lại càng lớn, vung tay nói:
- Đền? Đền cọng lông, bà mày chứ, tao không tin bốn tên ngoại lai kia có thể làm được cái trò trống gì ở thành phố Thương Sơn chúng ta. Bao Hiểu Tinh nếu như mày sợ thì lập tức rút khỏi chuyện này, bọn anh đây cũng không trách mày.
Lúc này, Mã Tiểu Cương lấy hết phong độ của một đại ca ra.
Cha của Bao Hiểu Tinh chẳng qua cũng chỉ là một Phó bí thư huyện ủy, đem so với cha của Mã Tiểu Cương thì còn kém xa, cho nên đối với Mã Tiểu Cương còn có chút nịnh bợ, nghe Mã Tiểu Cương nói như vậy, y liền thể hiện thái độ, nói:
- Đã đến nước này rồi, sao có thể rút lui chứ, tôi kiên quyết đứng cùng với các anh em.
Ánh mắt của Mã Tiểu Cương nhìn về phía Dương Hải Thành và Từ Văn Đào nói:
- Hai người các cậu có ý kiến gì không?
Dương Hải Thành tất nhiên là kiên quyết ủng hộ Mã Tiểu Cương rồi, liền nói
- Dỡ! Nhất định phải dỡ! Chúng ta cần phải dạy dỗ bọn ngoại lai không biết trời cao đất rộng là gì này.
- Được! Dỡ cho tôi.
Mã Tiểu Cương vung tay lên, mấy nhân viên của Phòng quản lí đo thị kia liền lập tức chỉ huy lái xe khởi động xe tháo dỡ tiến đến cưỡng chế tháo dỡ quán trà .
Nhìn thấy vậy, mấy huynh đệ Hoàng Đức Quảng trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường và chế giễu, không chút hoang mang lách qua mấy khe hở cạnh máy tháo dỡ, đi đến đối diện với đám người Mã Tiểu Cương.
Lúc này, khoảng cách máy tháo dỡ đến chỗ xe thể thao càng ngày càng gần rồi.
Giờ phút này, đứng trước mặt bốn người Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, vẻ mặt Hoàng Đức Quảng tràn đầy vẻ khinh thường nói:
- Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, tao khuyên chúng mày một câu, tốt nhất lập tức hạ lệnh cho mấy chiếc máy tháo dỡ này dừng ngay lại, nếu không một khi chúng mày vượt qua vạch đỏ của những chiếc xe này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, chúng mày nhất định sẽ hối hận.
- Hối hận? Trong mắt Mã Tiểu Cương tao không có hai từ hối hận! Phá! Nhanh lên, lề mề cái gì nữa, phá toàn bộ cho tao.
Giọng nói của Mã Tiểu Cương vô cùng cuồng ngạo.
Dưới sự thúc giục của Mã Tiểu Cương, mấy chiếc máy tháo dỡ cuối cùng cũng chèn qua những chiếc xe thể thao một cách vô cùng hung dữ, đầu tiên là phá hủy bức tường bên ngoài, sau đó là toàn bộ cầu thang dẫn lên tầng.
Lúc này, Lâm Vân không chút hoang mang lấy điện thoại ra gọi điện cho Liễu Kình Vũ:
- Liễu đại ca, em là Lâm Vân đây, em và Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu đang ở huyện Cảnh Lâm bị người khác ức hiếp đây. Bây giờ máy tháo dỡ của Phòng quản lý đô thị bọn anh đang cưỡng chế tháo dỡ tài sản của chúng em, anh mau qua đây xem đi
Bóng đêm bao phủ cả vùng đất Cảnh Lâm.
Khoảng năm giờ rưỡi, cũng là giờ tan sở của tất cả công nhân viên chức các cơ quan, xí nghiệp huyện Cảnh Lâm. Toàn bộ huyện Cảnh Lâm, khắp nơi trên đường phố đều là những dòng người đi xe đạp và xe đạp điện.
Giờ phút này, đối lập với những dòng xe cộ cuồn cuộn bên ngoài chính là những chiếc máy cơ khí lớn đang lặng lẽ đậu ở bên ngoài quán trà Tàng Chuyết. Mỗi chiếc máy tháo dỡ đều giống như một con quái vật gớm giếc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào quán trà Tàng Chuyết nơi sẽ bị tháo dỡ.
Ở phía dưới gần cửa hai cái máy cưỡng chế phá dỡ có bốn người đàn ông đang đứng. Đây chính là bốn người buổi sáng chịu thiệt ở quán trà Tàng Chuyết: Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Mã Tiểu Cương. Bên cạnh bốn người là hơn mười tên nhân viên của Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm.
Tại chiếc cửa đối diện với bọn họ, bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân cũng dàn thành một hàng lạnh lùng nhìn bốn người Dương Hải Thành.
Dương Hải Thành nói trước:
- Hoàng Đức Quảng, cho chúng mày mười phút suy nghĩ cuối cùng, chúng mày rốt cuộc có giao quán trà này cho tao hay không. Nếu giao cho tao, tao có thể dựa theo giá thu mua lúc trước trả lại chúng mày hai triệu, chúng ta không ai nợ ai, những chuyện lúc trước đều có thể cho qua. Còn nếu chúng mày ngoan cố chống lại tới cùng, nhìn xem bên ngoài nhiều máy móc như vậy, không đến nửa giờ, nhân viên công tác của Phòng quản lý đô thị huyện sẽ hạ lệnh cho công nhân phá dỡ, đem nơi này biến thành một mảnh đất bằng phẳng, đến lúc đó chúng mày ngay cả một đồng cũng không nhận được. Tao khuyên chúng mày tốt nhất hãy sáng suốt một chút, chớ có chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hoàng Đức Quảng sau khi nghe xong lạnh lùng cười, nói:
- Dương Hải Thành, Bao Hiểu Tinh, mấy người nghe rõ đây. Tòa nhà này là chúng tôi dựa theo quy trình bình thường để mua lại, một đồng tiền cũng không thiếu, hơn nữa còn có cơ quan môi giới là bên thứ ba chứng kiến. Hiện tại tòa nhà này thuộc quyền sở hữa của chúng tôi rồi, đã không còn dính líu gì với anh nữa. Các anh dựa vào cái gì mà đòi phá dỡ nhà của chúng tôi? Các anh không sợ cưỡng chế phá dỡ sẽ làm truyền thông chú ý sao? Các anh không sợ sẽ vấp phải sự phản kháng mãnh liệt của chúng tôi sao? Bao Hiểu Tinh đột nhiên ha ha cười lớn nói:
- Hoàng Đức Quảng, mày nghĩ đám bốn người chúng mày là to tát lắm sao Cho dù quyền sở hữu tòa nhà này là của chúng mày thì như thế nào? Chúng tao muốn phá dỡ là phá dỡ, chúng mày định làm gì bọn tao? Ở trên địa bàn của chúng tao, không cho phép bọn người ngoài chúng mày ngang ngược. Chúng mày cho dù là mãnh long quá giang cũng sao có thể qua mặt được địa đầu xà (rắn địa phương) bọn tao. Hoàng Đức Quảng, hiện tại thời gian chỉ còn lại chín phút, chúng mày tốt nhất hãy suy nghĩ thật kỹ càng rồi trả lời bọn tao.
Bao Hiểu Tinh nói xong, hai bên tất cả đều trở nên trầm mặc. Bởi vì bọn họ cũng biết, sự tình phát triển tới mức này, hai bên đều không có khả năng nhượng bộ. Hiện tại hai bên chỉ có thể lấy tâm lý để đọ sức, xem xem cuối cùng ai sẽ là người không chịu nổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Tất cả hai bên đều yên lặng chờ đợi.
Từ Văn Đào thấp giọng nói với Bao Hiểu Tinh:
- Hiểu Tinh, nếu như bọn chúng thật sự không khuất phục, chẳng lẽ chúng ta phải phá bỏ tòa nhà ba tầng này thật? Như vậy có phải là lãng phí quá không?
Bao Hiểu Tinh hạ giọng nói:
- Không sao, dù sao hiện tại quyền sở hữu tòa nhà này là thuộc về bọn chúng đấy, hủy thì cứ hủy đi. Hơn nữa, khi trụ sở làm việc của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện dời đến đối diện với chỗ này, giá cả của mảnh đất trống này sẽ lên như diều gặp gió. Đến lúc đó, chỉ cần xây một tòa nhà thật cao, thật to tại ngay vị trí này, sau đó đem phòng cho thuê, chỉ riêng tiền thuê nhà hàng năm đã không ít rồi. Cho nên chúng ta nhất định phải cho bọn chúng hiểu, trên cái đất Cảnh Lâm này bọn chúng đấu không lại chúng ta. Cho dù là máu chảy đầm đìa chúng ta cũng phải dạy cho chúng một bài học.
Từ Văn Đào nghe xong dùng sức gật đầu:
- Ừ, có đạo lý, rất có đạo lý. Bốn tên nhãi này cũng không biết từ nơi nào tới, không ngờ tự tin như thế. Thật phiền toái quá đi.
Lúc này, Mã Tiểu Cương ở bên cạnh cười lạnh nói:
- Nếu muốn kiếm tiền làm sao có thể không phiền toái được. Lão Dương không phải đã nói sao. Chia miếng đất này ra, anh ấy lấy bốn phần, ba người chúng ta mỗi người hai phần. Chúng ta chỉ cần đứng chân trợ uy là được, số tiền này có được quả là dễ dàng.
Từ Văn Đào nhẹ nhàng gật gật đầu.
Trong khi bốn người ở đối diện líu ríu. Ở cửa quán trà Tàng Chuyết, bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân cũng không nhàn rỗi.
Bốn người cũng đang thấp giọng trao đổi.
Lương Gia Nguyên nói:
- Tôi nói này mấy anh em, xem thế lực đối diện , thật đúng là muốn cưỡng chế phá dỡ tòa nhà của chúng ta, xem ra chúng ta thực sự phải áp dụng phương án hai của Lâm Vân rồi.
Hoàng Đức Quảng gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, thật không ngờ trong cái huyện bé nhỏ này đám con ông cháu cha lại có thể làm việc kiêu ngạo như thế. Không chỉ nói không có đạo lý, còn dám mang theo nhân viên công tác của Phòng quản lý đô thị đến tiến hành cưỡng chế phá dỡ, thật là hung hãn tột đỉnh.
Vừa lúc đó, di động của Lâm Vân đột nhiên tút tút tút vang lên, Lâm Vân trực tiếp nhận nghe điện thoại, cùng với đối phương nói vài câu, sau đó nói:
- Các cậu đến đây đi. Dựa theo kế hoạch mà làm việc.
Lâm Vân bên này vừa mới cúp điện thoại không đến hai phút thì xuất hiện một việc khiến đám người Dương Hải Thành không thể ngờ tới.
Chỉ nghe thấy tiếng từng đợt xe thể thao gầm rú. Không lâu sau, hàng chục chiếc xe thể thao tự động dừng ở bên ngoài quán trà Tàng Chuyết, chiếc nọ nối tiếp chiếc kia vây quanh toàn bộ quán trà Tàng Chuyết.
Dương Hải Thành vì nhãn lực và tầm nhìn có hạn, đối với xe thể thao xa hoa cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng thân là con của Phó chủ tịch thành phố, Mã Tiểu Cương đúng là hiểu nhiều biết rộng, gã liếc mắt một cái liền nhìn ra những chiếc xe thể thao đang đỗ ngoài quán trà Tàng Chuyết lúc này không phải Ferrari thì chính là Lamborghini. Tùy tiện lấy ra một chiếc giá trị cũng không dưới một triệu, trong số đó cũng không thiếu những chiếc xe thuộc loại hiếm hơn chục triệu.
Lúc này, Mã Tiểu Cương phát hiện những gã lái xe thể thao kia sau khi xuống xe lập tức tụ tập lại chỗ bốn anh em Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, cùng bốn anh em nói chuyện, nhưng từ cách nói chuyện có thể thấy rõ ràng những người đến sau này đều đang nỗ lực lấy lòng đám người Hoàng Đức Quảng.
Lần này Mã Tiểu Cương đột nhiên trở nên sáng suốt hẳn ra, gã đột nhiên phát hiện bản thân có chút không hiểu rõ bốn người đang đứng trước mặt mình.
Gã không phải là một tên ngốc. Gã hiểu rất rõ, đối phương có thể tùy ý gọi nhiều chiếc xe thể thao kia đến trợ giúp thì tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, gã đã nảy sinh ý định rút lui.
Song, cũng chính vào lúc này, Hoàng Đức Quảng đột nhiên hướng về phía đám người Mã Tiểu Cương cười nói:
- Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, thời gian mười phút đã hết rồi, chúng tôi kiên quyết giữ tài sản của mình, các anh có thể làm gì chúng tôi đây? Thấy không, những chiếc xe đang vây xung quanh quán trà của chúng tôi, giá trị của mỗi chiếc đều không nhỏ, các anh có bản lĩnh thì cứ để máy tháo dỡ đi qua mấy chiếc xe này tháo dỡ quán trà của chúng tôi, còn nếu các anh không dám thì các anh chỉ là cháu của bọn tôi thôi.
Chiêu khích tướng! Nhiều khi chiêu khích tướng lại là chiêu hữu dụng nhất.
Lúc này, tuy rằng Mã Tiểu Cương biết lai lịch của đối phương có chút không tầm thường, nhưng bị Hoàng Đức Quảng dùng lời lẽ kích động, lập tức gân xanh trên đầu nổi lên, đôi mắt chứa đầy lửa giận điên cuồng. Gã từ trước tới nay tính tình luôn nóng nảy, làm việc gì cũng dựa theo ý nghĩ của bản thân, hơn nữa là con ông cháu cha ở Thương Sơn, đến nay lại cùng với ba tên Dương Hải Thành, Từ Văn Đào, Bao Hiểu Tinh lăn lộn cùng một chỗ, được tôn làm đại ca, nếu như bản thân mình cũng sợ thì chuyện này không dễ làm nữa rồi. Nhất là lần đầu gã xuống Huyện phát triển thực lực, nếu như lần này thất bại rồi thì chỉ sợ sau này trở về Thương Sơn, thật sự không có mặt mũi đâu mà gặp người khác.
Cho nên, tuy gã ý thức được bọn người Hoàng Đức Quảng không đơn giản, nhưng vẫn cắn răng vung tay lên giận dữ hét:
- Dỡ, dỡ cho tao! Không phải chỉ là mấy chiếc xe thể thao sao? Ai bảo bọn chúng phạm luật đậu ở đây, cần chèn thì chèn.
Lúc đó, Bao Hiểu Tinh tiến đến chỗ Mã Tiểu Cương thì thầm bên tai gã:
- Dương thiếu gia, kia đều là loại xe cao cấp, không thể chèn được, không đền nổi đâu.
Giờ phút này Mã Tiểu Cương sớm đã giận tới mức mất đi lý trí, nghe Bao Hiểu Tinh vừa nói như vậy, cơn giận trong lòng lại càng lớn, vung tay nói:
- Đền? Đền cọng lông, bà mày chứ, tao không tin bốn tên ngoại lai kia có thể làm được cái trò trống gì ở thành phố Thương Sơn chúng ta. Bao Hiểu Tinh nếu như mày sợ thì lập tức rút khỏi chuyện này, bọn anh đây cũng không trách mày.
Lúc này, Mã Tiểu Cương lấy hết phong độ của một đại ca ra.
Cha của Bao Hiểu Tinh chẳng qua cũng chỉ là một Phó bí thư huyện ủy, đem so với cha của Mã Tiểu Cương thì còn kém xa, cho nên đối với Mã Tiểu Cương còn có chút nịnh bợ, nghe Mã Tiểu Cương nói như vậy, y liền thể hiện thái độ, nói:
- Đã đến nước này rồi, sao có thể rút lui chứ, tôi kiên quyết đứng cùng với các anh em.
Ánh mắt của Mã Tiểu Cương nhìn về phía Dương Hải Thành và Từ Văn Đào nói:
- Hai người các cậu có ý kiến gì không?
Dương Hải Thành tất nhiên là kiên quyết ủng hộ Mã Tiểu Cương rồi, liền nói
- Dỡ! Nhất định phải dỡ! Chúng ta cần phải dạy dỗ bọn ngoại lai không biết trời cao đất rộng là gì này.
- Được! Dỡ cho tôi.
Mã Tiểu Cương vung tay lên, mấy nhân viên của Phòng quản lí đo thị kia liền lập tức chỉ huy lái xe khởi động xe tháo dỡ tiến đến cưỡng chế tháo dỡ quán trà .
Nhìn thấy vậy, mấy huynh đệ Hoàng Đức Quảng trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường và chế giễu, không chút hoang mang lách qua mấy khe hở cạnh máy tháo dỡ, đi đến đối diện với đám người Mã Tiểu Cương.
Lúc này, khoảng cách máy tháo dỡ đến chỗ xe thể thao càng ngày càng gần rồi.
Giờ phút này, đứng trước mặt bốn người Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, vẻ mặt Hoàng Đức Quảng tràn đầy vẻ khinh thường nói:
- Mã Tiểu Cương, Dương Hải Thành, tao khuyên chúng mày một câu, tốt nhất lập tức hạ lệnh cho mấy chiếc máy tháo dỡ này dừng ngay lại, nếu không một khi chúng mày vượt qua vạch đỏ của những chiếc xe này, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, chúng mày nhất định sẽ hối hận.
- Hối hận? Trong mắt Mã Tiểu Cương tao không có hai từ hối hận! Phá! Nhanh lên, lề mề cái gì nữa, phá toàn bộ cho tao.
Giọng nói của Mã Tiểu Cương vô cùng cuồng ngạo.
Dưới sự thúc giục của Mã Tiểu Cương, mấy chiếc máy tháo dỡ cuối cùng cũng chèn qua những chiếc xe thể thao một cách vô cùng hung dữ, đầu tiên là phá hủy bức tường bên ngoài, sau đó là toàn bộ cầu thang dẫn lên tầng.
Lúc này, Lâm Vân không chút hoang mang lấy điện thoại ra gọi điện cho Liễu Kình Vũ:
- Liễu đại ca, em là Lâm Vân đây, em và Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu đang ở huyện Cảnh Lâm bị người khác ức hiếp đây. Bây giờ máy tháo dỡ của Phòng quản lý đô thị bọn anh đang cưỡng chế tháo dỡ tài sản của chúng em, anh mau qua đây xem đi
Danh sách chương