Đợi Lâm Tiểu Tà phát biểu xong, cả phòng hội nghị liền rơi vào trạng thái trầm mặc

Tất cả mọi người đều đang nhìn xa xăm, đang suy nghĩ.

Lâm Tiểu Tà không hề lạ gì đối với những Đảng viên đang ngồi ở đây. Vị Phó phòng thứ hai này tuy rằng lúc bình thường là người rất khiêm nhường nhưng năng lực lại rất tốt, mọi người đều rõ như ban ngày rằng cứ hễ là lĩnh vực nghiệp vụ mà do ông ta quản lý thì không có một địa phương nào làm không tốt cả. Hơn nữa vị Phó phòng này còn là người rất khéo léo, không gây thù oán với ai bao giờ, ông ta giống như là một cây mai thanh cao ở Phòng quản lý đô thị này vậy, kiên cường và độc lập. Một số người còn nói rằng ông ta có gia thế tốt, cũng có người lại nói rằng Lâm Tiểu Tà xuất thân từ dân thường. Nhưng một người mạnh mẽ và thâm hiểm như Hàn Minh Cường cũng không dám coi thường khinh nhẹ Lâm Tiểu Tà mà chỉ có thể gây áp lực một phía chứ từ trước tới giờ không hề dám gây áp lực trực diện.

Tuy nhiên lần này Lâm Tiểu Tà đột nhiên lên tiếng lại khiến cho rất nhiều người nhận ra rằng, Phòng quản lý đô thị hiện tại so với trước kia có xảy ra những sự thay đổi vô cùng kỳ lạ.

Lúc này, chỉ còn có Phó phòng Trần Thiên Lâm, Trưởng phòng bảo vệ môi trường Chung Thiên Hải và Chủ tịch công đoàn Ngô Vũ Hào là chưa bày tỏ thái độ gì.

Tất cả mọi người đều nhìn ba người bọn họ. Mọi người đều hiểu, lập trường của ba người bọn họ sẽ quyết định hướng đi cho toàn bộ hội nghị tổ Đảng hôm nay.

Lúc này, Chung Thiên Hải đột nhiên nói:
- Tôi tán thành ý kiến của Phó phòng Hàn, đội ngũ hiệp quản của đại đội chấp pháp mặc dù có một số vấn đề nhưng mà vẫn chưa đến mức phải cắt giảm hai phần ba số nhân viên. Ừ, ý của tôi là như vậy.

Nói xong, Chung Thiên Hải đột nhiên cúi đầu xuống và không nói thêm câu nào nữa.

Tuy nhiên sau khi Chung Thiên Hải nói xong, bầu không khí tại hội nghị liền thay đổi.

Ban đầu mọi người cho rằng Liễu Kình Vũ có biện pháp gì đó có thể nắm trong đại cục trong tay chứ không hề nghĩ rằng, kết cục cuối cùng vẫn là thất bại của Liễu Kình Vũ. Ngay cả người hoàn toàn đứng ngoài cuộc là Phó phòng Trần Thiên Lâm lúc đầu vẫn còn đang suy nghĩ là sẽ theo phe của Liễu Kình Vũ thì bây giờ cũng đã bỏ suy nghĩ này.

Tuy nhiên, khác với dự đoán của mọi người, lúc này khuôn mặt của Liễu Kình Vũ lại không hề tỏ ra vẻ thất bại , mà hắn lại thản nhiên nhìn Trần Thiên Lâm và Ngô Vũ Hào một cái, nói:
- Trưởng phòng Trần, Chủ nhiệm Ngô, thế ý kiến của các vị là gì? Trần Thiên Lâm thoáng do dự một chút, nói:
- Tôi bỏ phiếu trống.

Ngô Vũ Hào thấy thế cũng vội vàng nói:
- Tôi cũng bỏ phiếu trống.

Lúc này, Hàn Minh Cường đắc ý nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
- Trưởng phòng Liễu, bây giờ thì sự việc đã được định đoạt rồi, kết quả hội nghị Đảng ủy là năm phiếu phản đối, hai phiếu ủng hộ và hai phiếu trống. Đề nghị của anh về sau cũng đừng có nhắc lại nữa, chúng ta bây giờ có thể tan họp rồi nhỉ.

Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của Hàn Minh Cường tràn đầy tự tin, thậm chí còn muốn thay Liễu Kình Vũ tuyên bố tan họp.

Nhưng mà sau khi Liễu Kình Vũ nghe Hàn Minh Cường nói xong lại chỉ thản nhiên cười, nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, anh nhầm rồi, hoặc có lẽ là anh cho rằng sự việc đã có hồi kết, tuy nhiên trên thực tế đại cục rõ ràng đã định, song kết quả lại không giống như kết quả mà anh nghĩ.

Nghe đến đó, Hàn Minh Cường liền mở to mắt, nhìn Liễu Kình Vũ mà không hiểu.

Bấy giờ, Liễu Kình Vũ vô cùng bình tĩnh dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt trầm ổn nói:
- Các đồng chí Đảng viên, hôm nay tôi mời các vị đến đây để tổ chức hội nghị tôt Đảng, mục đích chủ yếu là muốn xem quan điểm của mọi người về đội ngũ hiệp quản. Ý kiến của mọi người tôi đều nghe hết rồi, nhưng mà một bộ phận lớn các đồng chí, đứng đầu là đồng chí Hàn Minh Cường đều kiên quyết phản đối đề nghị của tôi về vấn đề cắt giảm đội ngũ hiệp quản.Tuy nhiên chúng ta cũng nên nhìn thấy rằng, đồng chí Lâm Tiểu Tà cũng đã trực tiếp chỉ ra được điểm mấu chốt trong những vấn đề còn tồn tại của đội ngũ Đại đội chấp pháp Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta. Đặc biệt là vấn đề một số Đảng viên dùng quyền lực để mưu đồ việc riêng. Những vấn đề này đều là những vấn đề mà chúng ta cần thiết phải nỗ lực chỉnh đốn.

Có lẽ một số đồng chí trong chúng ta cho rằng trong hội nghị Đảng ủy, ý kiến được nhiều người tán thành hơn chính là ý kiến đúng đắn, nhưng chúng ta cũng cần phải chú ý tới những vấn đề khác nữa, có nhiều lúc chân lý chưa chắc đã nằm trong tay số đông, mà là được nắm giữ ở người có ý thức vì nhân dân phục vụ. Tôi không biết là mọi người có biết hay không, cách đây mấy ngày, tôi đã họp mặt thảo luận với đồng chí Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức và đồng chí Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh, các vị ấy đã hoàn toàn đồng ý việc tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ hệ thống quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, bao gồm cả việc chỉnh đốn đội ngũ cán bộ của Phòng quản lý đô thị chúng ta. Những phát biểu của mọi người ngày hôm nay giúp cho tôi nhận thấy rõ ràng rằng vấn đề đội ngũ cán bộ của Phòng quản lý đô thị chúng ta là rất nghiêm trọng.

Do vậy, ngay tại đây, tôi trịnh trọng tuyên bố với mọi người hai tin, thứ nhất là tiếp sau đây tôi sẽ lần lượt tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ hệ thống cán bộ của Phòng quản lý đô thị, trong đó cũng bao gồm cả việc tiến hành điều chỉnh mạnh mẽ đội ngũ Phó phòng. Xét như bình thường thì đội ngũ Phó phòng có ba người là đủ, nhưng mà Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta lại có tới bốn vị Phó phòng, điều này sẽ gây ra việc lãng phí tài nguyên hành chính. Vì vậy việc giảm số Phó phòng là điều vô cùng cần thiết, trong số bốn vị Phó phòng hiện nay nhất định phải giảm đi một người, chỉ còn lại ba người thôi. Ngoài ra việc cắt giảm số nhân viên hiệp quản cũng bắt buộc phải thực hiện. Hơn nữa đây mới chỉ là bước khởi đầu trong việc chỉnh đốn, sau đó, tôi sẽ đưa ra một loạt những biện pháp chỉnh đốn. Tuy nhiên do vấn đề trình tự nên tôi sẽ không tiết lộ nhiều, nhưng mà hai việc phải làm tiếp sau đây lại hết sức cấp bách, tôi đã chuẩn bị trong vòng hai tuần, thông qua phương pháp điều tra dân chủ quyết định việc cắt giảm một vị Phó phòng, đồng thời sẽ tiến hành phân công lại công việc cho các đồng chí Phó phòng khác. Về việc cắt giảm hai phần ba số nhân viên hiệp quản cũng sẽ tiếp tục được triển khai, sau hai tuần nữa sẽ tuyên bố danh sách những nhân viên hiệp quản được giữ lại. Được rồi, cứ như vậy thôi, tan họp.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài.

Phía sau lại là những Đảng viên trợn mắt há hốc mồm.

Khiếp sợ và chấn động.

Tất cả mọi thành viên tổ Đảng đều sợ ngây người.

Ai cũng không thể ngờ trước khi đồng ý để mọi người bỏ phiếu biểu quyết đã nắm chắc đằng chuôi rồi.

Chiêu này thật sự là quá mạnh.

Mà giờ khắc này, người hối hận nhiều nhất phải là người trước kia luôn giữ ý trung lập Chung Thiên Hải rồi. Trước kia y luôn giữ thái độ trung lập, lần này vì dính đến lợi ích cá nhân của mình, y quyết định phản đối Liễu Kình Vũ, ấy mà lại không ngờ Liễu Kình Vũ lại đào một cái hố to đùng chờ y nhảy vào. Đến kẻ ngốc cũng biết rằng nếu Liễu Kình Vũ đối phó với mấy vị Phó phòng và điều chỉnh công việc của họ, vậy thì tiếp sau đây những người lãnh đạo các đơn vị trực thuộc Phòng quản lý đô thị chắc chắn cũng sẽ bị điều chỉnh. Mà bản thân y trong thời điểm quan trọng này lại đứng về phe những người phản đối Liễu Kình Vũ, về sau Liễu Kình Vũ sẽ có thể động đến y.

Còn lúc này Trần Thiên Lâm và Ngô Vũ Hào lại giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, bọn họ vô cùng may mắn vì lần này lại giữ vững lập trường trung lập.

Thời điểm này, tất cả mọi ngừoi đều dồn ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiểu Tà, ánh mắt nhìn không giống lúc trước, bởi vì mọi người đều biết Lâm Tiểu Tà đột nhiên đứng về phe Liễu Kình Vũ, mặc dù nói vẫn có tồn tại nguy hiểm rất lớn, nhưng nếu như Liễu Kình Vũ thật sự có thể thông qua hàng loạt những điều chỉnh cuối cùng, nắm chắc đại cục trong tay thì Lâm Tiểu Tà nhất định sẽ được trọng dụng.

Dĩ nhiên, cũng không phải tất cả các thành viên tổ Đảng đều nghĩ như vậy. Giống như Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa chỉ coi thường dè bỉu chỉ thị của Liễu Kình Vũ, theo bọn họ thì những lời của Liễu Kình Vũ chỉ là những lời thừa thãi mà thôi, muốn cắt giảm số nhân viên hiệp quản đều không thể giành được đa số ủng hộ từ các Đảng viên, nếu muốn giảm một vị Phó phòng, vậy nói đơn giản thì chính là người si nói mộng. Hai người bọn hpj đều tin rằng đề nghị này của Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ không được lãnh đạo ủng hộ.

Sau khi tan họp, Trương Tân Sinh và Lưu Thiên Hoa hai người đều tụ tập trong phòng làm việc của Hàn Minh Cường.

Trương Tân Sinh nhìn Hàn Minh Cường, nói:
- Lão Hàn, hay là anh gọi điện thoại cho Chủ tịch Hạ, xem ông ấy có ý kiến gì về việc Liễu Kình Vũ cắt giảm một Phó phòng. Tốt nhất là có chỉ thị từ trên xuống giáng một đòn thật mạnh vào Liễu Kình Vũ. Hắn thật sự quá đáng lắm rồi.

Lưu Thiên Hoa cũng gật đầu nhẹ, nói:
- Đúng đấy lão Hàn, nếu như ý đồ lần này của Liễu Kình Vũ thật sự có thể quán triệt được thì e rằng tình thế ở Phòng về sau sẽ có sự thay đổi lớn đấy.

Thật ra Hàn Minh Cường cũng luôn nghĩ tới vấn đề này, trải qua hai lần đối đầu liên tiếp gần đây với Liễu Kình Vũ, y đã ý thức được, tên nhãi ranh Liễu Kình Vũ này tuy còn trẻ nhưng phương pháp làm việc vô cùng cứng rắn, hơn nữa lại hết sức linh hoạt, không cẩn thận một cái là sẽ thua ngay. Bởi vậy mà lần này Hàn Minh Cường cảnh giác cao với chiêu bài của Liễu Kình Vũ, cho dù Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh không nhắc thì y cũng đã nghĩ đến việc thăm dò bên Hạ Quang Minh rồi.

Cho nên, ngay trước mặt hai người kia y đã trực tiếp gọi điện cho Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh.

Điện thoại được bắt máy rất nhanh, Hàn Minh Cường hết sức cung kính nói:
-Chào ngài, Chủ tịch Hạ. Tôi là Hàn Minh Cường ở Phòng quản lý đô thị, tôi muốn hỏi ngài một chút về chuyện của Liễu Kình Vũ, không biết là bên ngài có tiện hay không.

Mặc dù Hàn Minh Cường có Phó chủ tịch thành phố làm chỗ dựa nhưng y cũng hiểu rõ rằng quan huyện không bằng hiện quản, ở trước mặt Hạ Quang Minh cũng không dám tỏ vẻ ta đây.

Sau khi nghe xong lời của Hàn Minh Cường, Hạ Quang Minh thản nhiên cười, thầm nghĩ, Hàn Minh Cường con người này cũng khá là sáng suốt đấy. Hạ Quang Minh vừa mới về nhận chức Chủ tịch huyện thì Hàn Minh Cường liền đến để báo cáo công việc, hiện tại thì cũng coi như là người của mình rồi nên Hạ Quang Minh không giấu mà nói thẳng:
- Tiểu Hàn à, cậu muốn tìm hiểu chuyện gì?

Hàn Minh Cường liền kể cho Hạ Quang Minh nghe chuyện Liễu Kình Vũ nói rằng đã nhận được sự đồng ý của Hạ Chính Đức và Hạ Quang Minh về việc Liễu Kình Vũ muốn cắt giảm một vị Phó phòng và cắt giảm đội ngũ hiệp quản.

Sau khi nghe xong, Hạ Quang Minh cười khổ nói:
- Tiểu Hàn à, nói thật với cậu, lần này Liễu Kình Vũ không có hề lừa cậu đâu. Trước đây tôi và đồng chí Hạ Chính Đức đã đồng ý với hắn một việc, chính là sẽ không can thiệp vào việc mà Liễu Kình Vũ làm ở Phòng quản lý đô thị huyện, không những thế mà còn phải nhiệt tình ủng hộ. Mà lập trường của tôi trong chuyện này thì tuyệt đối sẽ không ủng hộ hắn, nhưng cũng không thể lộ liễu can thiệp được, cho nên cuộc chiến trong nội bộ phòng các cậu, cậu phải hao tổn nhiều tâm sức đấy. Có đôi khi, trong một vài vấn đề, để tôi ra mặt là có thể giải quyết được, ngược lại thì nếu là một số lãnh đạo chủ quản thì dễ dàng ra tay hơn. À đúng rồi, con trai của đồng chí Từ Kiến Hoa gần đây thiếu chút nữa thì bị Liễu Kình Vũ tống vào tù đấy.
Nói xong, Hạ Quang Minh cúp điện thoại.

Tuy nhiên Hàn Minh Cường cũng đã nghe rõ, Hạ Quang Minh đang ám chỉ y nên liên kết với Phó chủ tịch huyện chủ quản Từ Kiến Hoa.

Điều này khiến cho hai mắt của Hàn Minh Cường tỏa sáng, y thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, lần này mày chết chắc rồi, đến Phó chủ tịch huyện chủ quản mày còn dám đắc tội, để xem lần này bố mày sẽ ép chết mày thế nào”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện