Nghe Long Tường nói xong, Liễu Kình Vũ cười ha hả:
-Hừ, nếu bọn họ thành thành thật thật đối phó với tôi, tôi sẽ không làm gì bọn họ, còn nếu bọn họ muốn ngầm giở mấy trò đấy, bọn họ sẽ biết cái gì mới gọi là đau, thế nào mới là chân chính âm hiểm.

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Long Tường thở dài một hơi. Điều anh ta lo lắng nhất chính là sợ Liễu Kình Vũ khinh địch. Anh ta ở vị trí Chánh văn phòng, anh ta hiểu quá rõ sự giả dối âm hiểm của ba người Hàn Minh Cường. Điểm mấu chốt nhất chính là, ba người này làm việc không hề từ thủ đoạn, để kéo một vị Trưởng phòng xuống, bọn họ có thể dung túng cho nhân viên gây sự, hơn nữa Hàn Minh Cường lại có chỗ dựa sau lưng. Đối thủ chính trị như vậy thật sự rất nguy hiểm.

Lúc này, Liễu Kình Vũ cười nói với Long Tường:
- Long Tường, anh không cần lo lắng về ba người kia, bọn họ căn bản không đủ tư cách để tôi liếc nhìn, điều tôi quan tâm là anh ở vị trí này đã bao lâu rồi? Long Tường sửng sốt, lập tức cảm thấy manh mối gì đó, nhưng vẫn hết sức quy củ nói:
- Trưởng phòng, tôi đã làm hơn bốn năm rồi.

Liễu Kình Vũ sửng sốt:
- Hơn bốn năm rồi, theo lý thuyết đã được đề bạt lên trên.

Long Tường cười khổ nói:
- Đề bạt? Quá khó khăn. Tôi nếu được đề bạt hiện tại đã ở chức Phó phòng rồi, nhưng Phòng của chúng ta đã có mấy Phó phòng, gần như tất cả các bộ phận đều bị người của Hàn Minh Cường nắm giữ, muốn thăng lên Phó phòng còn khó hơn lên trời. Trừ khi tôi đầu quân vào phe của Hàn Minh Cường, đề bạt thực ra cũng dễ dàng. Hàn Minh Cường cũng từng dụ dỗ tôi, nhưng tôi cho rằng người như Hàn Minh Cường không đáng tin cậy, làm người, nhất là người có chức vị, nếu không có quan điểm của mình, rất khó tiến xa. Hơn nữa tôi cũng không thích cách làm việc của Hàn Minh Cường, cho nên, sau khi anh ta nhậm chức, tôi vẫn luôn bị đè ở vị trí này.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Ừ, với năng lực của anh, lên chức Phó phòng rất dễ dàng. Chuyện này anh không cần quan tâm, tôi sẽ nhớ vấn đề này, còn lúc nào có thể thăng tiến, phải đợi cơ hội.

Nghe được Liễu Kình Vũ nói vậy, Long Tường cảm động trong lòng. Tuy rằng anh ta không rõ vì sao Liễu Kình Vũ nắm chắc như vậy, nhưng anh ta lại rõ ràng, Liễu Kình Vũ rất coi trọng mình. Thân là người ở trong chốn quan trường, gặp được một người coi trọng mình, cất nhắc mình là một việc vô cùng may mắn, cũng là giấc mộng cả đời của rất nhiều người, mà chuyện tốt như vậy, mình lại có thể gặp được.

Ánh mắt anh ta đầy kiên định, nói:
- Trưởng phòng, cảm ơn anh.

Liễu Kình Vũ cười, khoát tay nói:
- Giữa chúng ta đừng nói đến chuyện cảm ơn hay không cảm ơn. Nếu như không có anh đúng lúc đầu quân vào phe của tôi, cũng đúng lúc cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin quý báu, chỉ sợ tôi muốn đứng vững ở Phòng Quản lý đô thị này cũng khó khăn. Con người của tôi có một nguyên tắc, tuyệt đối không thể để cho nhân tài bị mai một. Tôi rất quý trọng anh, nên tôi sẽ trọng dụng anh. Nhưng tôi hy vọng anh có thể nhớ kỹ một việc, về sau, mặc kệ anh lên tới vị trí nào, cũng nhất định phải mang lợi ích của nhân dân đặt lên đầu tiên, phải lấy dân làm gốc, làm quan một lần, tạo phúc một phương, càng không thể tranh giành lợi ích của nhân dân. Bằng không, mặc kệ anh ở đâu, tôi cũng là người đầu tiên xử lý anh.

Long Tường vội vàng nói:
- Trưởng phòng, về điểm này, xin anh yên tâm. Tôi là từ dưới cơ sở từng bước một lên tới vị trí này, tôi hiểu rất rõ gian khổ của người dân, mặc kệ ở chức vị nào, tôi cũng sẽ vì lợi ích của nhân dân mà hết mình.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, hắn cực kì thích việc Long Tường thẳng thắn chân thành như thế.

Mà lúc này Long Tường cũng không hề ý thức được, một câu tưởng như tùy ý của Liễu Kình Vũ, lại ẩn chứa biết bao nhiêu thâm ý.

Thật lâu về sau, khi Long Tường đã làm chủ quản một phương, trở thành quan to, khi anh ta nhớ lại lời của Liễu Kình Vũ nói với anh ta ngày hôm nay, anh ta mới càng khắc sâu cảm nhận về sự sâu sắc của Liễu Kình Vũ. Mà từ lúc ấy, anh ta đã trở thành một cán bộ mang lợi ích của nhân dân, lợi ích của quốc gia đặt lên đầu. Nhưng chuyện này là về sau, tạm thời không nhắc tới.

Sáng ngày thứ hai, Liễu Kình Vũ vẫn đi làm như thường ngày, đúng giờ bước vào trong phòng làm việc của mình, mà Chánh văn phòng Long Tường cũng đã sớm đưa cho Liễu Kình Vũ một ly trà nhạt. Giống như thói quen, Liễu Kình Vũ và cha hắn – Lưu Phi giống nhau, mỗi ngày sáng sớm đều phải uống một chén trà, nhưng khác với cha hắn thích uống trà đặc, Liễu Kình Vũ lại thích uống trà nhạt.

Long Tường làm Chánh văn phòng, một thời gian ngắn sau, anh ta đã thăm dò được thói quen của Liễu Kình Vũ, cho nên anh ta luôn đến sớm hơn Liễu Kình Vũ 15 phút, mang vào phòng một chén chè xanh, đặt ở trên bàn, đồng thời dọn dẹp qua phòng làm việc của Liễu Kình Vũ. Tuy rằng việc này anh ta có thể để cho nhân viên làm, nhưng anh ta đối với công tác của nhân viên không yên tâm, hơn nữa hiện tại trong Phòng đang đấu tranh kịch liệt như vậy, anh ta cũng lo lắng nhân viên là người của Hàn Minh Cường, nếu chẳng may bọn họ vào phòng của Liễu Kình Vũ có thể tìm được tin tức hay tài liệu gì có ích, thế thì chính là uy hiếp rất lớn với Liễu Kình Vũ, cho nên hiện tại anh ta đều tự làm.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ còn chưa ngồi ấm mông, nước chè cũng chưa uống được nửa chén, Long Tường đã vô cùng lo lắng đẩy cửa đi vào, mặt đầy vẻ lo âu nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng, xảy ra chuyện lớn rồi.

Liễu Kình Vũ sửng sốt, trầm giọng hỏi:
- Sao lại thế? Không nên gấp gáp, cứ nói từ từ.

Tuy rằng Liễu Kình Vũ bảo Long Tường nói chậm hơn, nhưng Long Tường lần này đã thực sự lo lắng rồi, anh ta lo âu nói:
- Trưởng phòng, vừa rồi bảo vệ ở phòng trực ban báo với tôi, có hơn trăm người là người nhà của nhân viên ngăn ở cửa chính của Phòng chúng ta, không cho ai ra ngoài hay đi vào, còn nói nếu anh không hủy bỏ quyết định cắt giảm nhân viên, bọn họ sẽ làm náo loạn cửa chính của Ủy ban nhân dân huyện. Bọn họ nói, anh nhất định phải cho bọn họ câu trả lời trong một giờ.

Sau khi nghe được Long Tường báo cáo, trên mặt Liễu Kình Vũ cũng không có lo âu bất an gì, hắn chỉ thản nhiên cười nói:
- Ồ, như vậy xem ra những người nhà đó cũng rất khôn ngoan, còn định đi náo loạn cửa chính của Ủy ban nhân dân huyện, thật to gan.

Long Tường cười khổ, gật gật đầu nói:
- Trưởng phòng, chuyện này anh vạn lần không nên khinh địch. Trước kia có vị Trưởng phòng, cũng là bị sự việc tương tự thế này làm cho mất chức, chuyện này nhất định là do bọn Hàn Minh Cường gây ra, bọn họ muốn thông qua sự kiện này ép anh phải nhượng bộ, như vậy uy tín của anh về sau cũng hoàn toàn mất đi, muốn vực dậy cũng khó. Bọn họ đúng là làm việc không từ thủ đoạn nào.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Long Tường, còn nhớ hôm qua tôi nói gì với anh không? Nếu bọn họ muốn chơi bẩn, tôi đây cũng chơi theo quy tắc của bọn họ, nếu bọn họ muốn ngầm giở trò, tôi sẽ làm cho bọn họ hối hận cũng không kịp.

Long Tường gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu:
- Trưởng phòng, chẳng lẽ anh có biện pháp?

Liễu Kình Vũ cười ha hả, nói:
- Nhất định, bọn họ chơi trò này chỉ như con nít chơi đồ hàng mà thôi, đối với các Trưởng phòng khác có thể bọn họ không có cách nào, nhưng Liễu Kình Vũ tôi không phải là người bình thường, nếu bọn họ muốn chơi, tôi sẽ cùng chơi với bọn họ. Long Tường, anh lập tức thông báo tất cả mọi người thuộc tổ Đảng, bảo bọn họ 20 phút sau tới phòng họp, nói phải nghiên cứu vấn đề giải quyết với người nhà nhân viên, nhớ kỹ, người khác có thể không đến, nhưng Hàn Minh Cường nhất định phải đến.

Long Tường gật gật đầu. Tuy rằng anh ta không biết Liễu Kình Vũ muốn làm gì, nhưng anh ta rất rõ ràng, lần họp này tuyệt đối là nhằm vào Hàn Minh Cường, điều này làm cho Long Tường rất chờ mong hành động sắp tới của Liễu Kình Vũ. Anh ta thật sự rất muốn mở mang kiến thức một chút, xem vị Trưởng phòng trẻ tuổi này đối phó với lão cáo già Hàn Minh Cường như thế nào.

Liễu Kình Vũ vốn cho rằng, phòng họp tổ Đảng bây giờ nhất định sẽ trống rất nhiều. Dù sao thời gian tập hợp chỉ có 20 phút, rất ngắn ngủi, nhưng khi Liễu Kình Vũ bước vào phòng họp, lại phát hiện phòng họp không còn chỗ trống, không ngờ tất cả thành viên tổ Đảng đều có mặt, điều này làm cho Liễu Kình Vũ có phần kinh sợ.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng là người thông minh, sau một thoáng tự hỏi hắn cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhất định bọn họ đã đoán ra vòng vây ngoài kia là âm mưa của Hàn Minh Cường nhắm vào hắn, tất cả bọn họ đều muốn nhìn xem, Liễu Kình Vũ sẽ ứng phó như thế nào, càng muốn nhìn kết quả cuối cùng của màn đọ sức này, cũng ảnh hưởng tới cách đối xử với hai người của bọn họ sau này.

Quan trường, chính là một nơi như thế, thắng làm vua, thua làm giặc.

Liễu Kình Vũ đi tới ghế Trưởng phòng ngồi xuống, thản nhiên nhìn lướt qua mọi ngươi, sau đó trầm giọng nói:
- Các vị, ngày hôm qua chúng ta đã mở hội nghị tổ Đảng rồi, hôm nay thực ra không có gì để thảo luận, nhưng tôi thật không ngờ sáng sớm hôm nay, ở cửa lớn của Phòng quản lý đô thị chúng ta đã bị hơn trăm người bao vây, hơn nữa nhóm người đó còn yêu cầu tôi thu hồi lại quyết định cắt giảm nhân viên. Tôi muốn hỏi mọi người một câu, mọi người cho là Liễu Kình Vũ tôi nên làm gì, có nên rút lại những lời đã nói không?

Liễu Kình Vũ nói xong, vẻ mặt bình tĩnh đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt của Hàn Minh Cường, trực tiếp nói:
- Đồng chí Hàn Minh Cường, đồng chí thấy thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện