Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hàn Minh Cường chợt ngẩng đầu lên, nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, Đại đội chấp pháp quả thực là do tôi quản lý, nhưng lúc này, quyết định cắt giảm nhân viên ở mức quy mô thực sự là hơi quá đáng, hơn nữa làm nhiều người nhà của nhân viên tức giận như thế, tôi cho rằng lần này, anh phải tự ra mặt giải quyết mới được.
Nghe Hàn Minh Cường nói vậy, Liễu Kình Vũ không khỏi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Hàn Minh Cường nói:
- Làm Phó phòng thường trực, nếu không thể ra lệnh được cho những người dưới quyền, vậy thì vị lãnh đạo này có phải rất không có trách nhiệm, rất không có năng lực? Tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, chuyện này Liễu Kình Vũ tôi có thể thoải mái giải quyết, nhưng tôi là Trưởng phòng, ông là Phó phòng mà một chuyện cỏn con như vậy cũng không muốn làm, vậy thì còn cần chức Phó phòng này để làm gì? Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Hàn Minh Cường vô cùng vô cùng tức giận rồi, y thầm nhủ trong lòng: “Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ, mày cứ khoác lác đi, mày có thể giải quyết việc này sao, đúng là nằm mơ nói mộng. Mày cho mình là ai chứ, nếu không có bố ra mặt, chuyện này đừng mong giải quyết được.”
Đương nhiên, những lời này y chỉ có thể để ở trong lòng, không thể nói ra ngoài miệng được. Nhưng y đã nhận định là Liễu Kình Vũ không thể giải quyết nổi việc này, những lời Liễu Kình Vũ nói vừa rồi lại sắc như dao, nếu mình không ra mặt, tương đương với việc bị chụp thêm một cái mũ không có năng lực, đây là chuyện mà y không dễ tha thứ một chút nào.
Tuy nhiên Hàn Minh Cường là người hung ác, y lạnh lùng liếc nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
- Trưởng phòng Liễu, nói thật ra, chuyện này tôi bất lực rồi, anh nếu có thể giải quyết được việc này, vậy anh làm đi.
Hiện tại, Hàn Minh Cường tuyệt đối là một kẻ mặt dày, xem Liễu Kình Vũ mày có thể làm gì bây giờ.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong đột nhiên cười ha hả:
- Nếu đồng chí Hàn Minh Cường đã nói như vậy, tôi có thể hiểu là đồng chí không có khả năng khống chế Đại đội chấp pháp hay không?
Hàn Minh Cường cười:
- Thích lý giải thế nào tùy anh.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Tốt, nếu đồng chí Hàn Minh Cường đã nói như vậy, tôi trước hết đưa ra một quyết định. Nếu đồng chí Hàn Minh Cường cho là mình không thể khống chế được Đại đội chấp pháp, không thể giải quyết vấn đề trước mắt này, vậy tôi quyết định, Đại đội chấp pháp từ nay không còn thuộc quyền quản lý của Hàn Minh Cường nữa, còn các vị Phó phòng còn lại đang ngồi ở đây, nếu ai có năng lực giải quyết sự việc lần này, tôi có thể xem xét việc giao cho người đó quyền quản lý Đại đội chấp pháp.
Nói xong, Liễu Kình Vũ quét mắt nhìn mọi người một lượt.
Kỳ thật, mọi người đều hiểu, Liễu Kình Vũ nói những lời này để cho Phó phòng Trần Thiên Lâm nghe, vì Phó phòng Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh đều là người của Hàn Minh Cường, bọn họ tuyệt đối không có khả năng đứng ra giải quyết việc này, nên chỉ có Phó phòng Trần Thiên Lâm luôn ở vị trí trung lập mới có khả năng đảm đương việc này.
Nhưng giờ phút này Trần Thiên Lâm lại đang cúi cầu, nhẹ nhàng thưởng thức nước trà, giống như việc này không liên quan gì đến ông ta. Ông ta tuy rằng rất muốn nắm trong tay quyền quản lý Đại đội chấp pháp, nhưng lại rất rõ ràng, nếu như mình thật sự ngồi vào vị trí đấy, lấy thủ đoạn của Hàn Minh Cường, hoàn toàn có khả năng chỉnh chết mình, cho nên ông ta không dám ra mặt.
Thấy Trần Thiên Lâm không dám ra mặt, Liễu Kình Vũ thở dài trong lòng một tiếng, xem ra Trần Thiên Lâm này chỉ có thể đứng ở một bên, cũng không phải không có nguyên nhân, kiểu người không có can đảm như thế, bất kể người lãnh đạo như thế nào cũng không muốn trọng dụng, cho nên, Liễu Kình Vũ có chút thương hại nhìn Trần Thiên Lâm, rồi trầm giọng nói:
- Tốt, nếu không có ai chấp nhận đứng ra gánh vác việc này, vậy tôi tạm thời tiếp quản Đại đội chấp pháp, đợi sau khi cắt giảm, phân công lại Phó phòng, tôi lại đem vị trí này giao lại. Còn đám người đang náo loạn dưới kia, tôi sẽ xuống giải quyết, đồng chí Hàn Minh Cường, đồng chí có ý kiến gì không?
Hàn Minh Cường lần này không còn gì để phản bác rồi, y trầm giọng nói:
- Nếu Trưởng phòng Liễu có thể giải quyết việc đó, tôi sẵn sàng giao Đại đội chấp pháp.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Tốt, vậy cứ quyết định như thế đi, tất cả đi theo tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Long Tường:
- Long Tường, anh gọi tất cả nhân viên trong danh sách cắt giảm, cùng nhân viên trong biên chế, tập hợp hết ở trong sân cho tôi.
Long Tường nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ, lập tức đi ra ngoài thông báo cho mọi người.
Mà Liễu Kình Vũ vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại cho lái xe của mình Đường Trí Dũng:
- Trí Dũng, cậu lập tức đến phòng tin tức của Phòng lấy camera, rồi khiêng ra cửa lớn quay cho tôi, tôi muốn ghi lại hình ảnh tất cả những người đang đứng ngoài cửa kia, càng chi tiết càng tốt.
Sau khi Liễu Kình Vũ được điều tới nhậm chức Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, hắn ngay lập tức điều Đường Trí Dũng tới, đưa vào ban lái xe của Phòng. Đối với đàn em đầu tiên vào dưới trướng của mình này, hắn vô cùng coi trọng. Tuy rằng Đường Trí Dũng hiện tại chỉ đang làm công tác lái xe, nhưng tín nhiệm của Liễu Kình Vũ đối với anh ta lại không có người nào so được. Đối với Đường Trí Dũng, hắn đã sắp xếp sẵn một con đường cho anh ta, chỉ là hiện tại hắn sẽ không nói cho bất cứ ai ý định của mình.
Liễu Kình Vũ đã chỉ thị, đương nhiên Đường Trí Dũng chấp hành vô điều kiện. Anh ta đến phòng tin tức tìm một chiếc camera chuyên nghiệp, khiêng ra ngoài.
Kỳ thật, nếu nói ai là người sáng suốt nhất, không thể không kể đến Đường Trí Dũng. Con người của anh ta rất giống cái tên của mình, tuy rằng anh ta là con cháu nhà quan lại, cũng có một ít khuyết điểm của con ông cháu cha, nhưng từ trong cốt tủy, anh ta vẫn là một người chính trực. Hơn nữa vị con ông cháu cha này, tác phong lang thang không kiềm chế được, tính cách bất cần đời chỉ là một loại giải phóng mà thôi. Trước kia, anh ta còn trẻ, không tìm được mục tiêu phấn đấu, từ khi anh ta theo Liễu Kình Vũ, anh ta đã tìm được mục tiêu sống của đời mình. Tuy rằng anh ta có một ông bố là Phó chủ tịch thường trực Thành phố, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy những việc Liễu Kình Vũ đã làm, anh ta lại tình nguyện từ chức phó phòng, cam tâm đi theo Liễu Kình Vũ. Cho dù chỉ là làm một người lái xe bình thường, mọi nơi mọi lúc đều có việc phải làm.
Nhưng, anh ta lại không hối hận, bởi vì anh ta từ trên người Liễu Kình Vũ, thấy được sự chân thật muốn làm việc vì nhân dân, bởi vì anh ta nhìn thấy được lý tưởng to lớn của Liễu Kình Vũ, anh ta không biết tương lai Liễu Kình Vũ sẽ đi đến nơi nào, nhưng anh ta nguyện đi bên cạnh hắn, vì dân chúng làm thêm nhiều việc có ích nữa, cuộc đời của mình đã không sống uổng sống phí, đây là chính là mục tiêu mà anh ta phấn đấu. Nhất là ban đầu khi anh ta ở thị trấn Quan Sơn, chứng kiến cảnh một cán bộ hết lòng vì dân chúng, sẽ tạo ra được tác dụng to lớn như thế nào, anh ta càng kiên định với mục tiêu đã lựa chọn, anh ta không hối hận. Cho nên, về sau khi đi theo Liễu Kình Vũ, anh ta gần như hòa tan giữa đám đông, nhưng vẫn như cũ mười phần nhiệt huyết, kiên quyết luôn luôn chấp hành mọi chỉ thị của Liễu Kình Vũ. Về phần Liễu Kình Vũ chỉ nhận anh ta làm đàn em thực tập, anh ta cũng rất vui lòng.
Giờ phút này, nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ, Đường Trí Dũng nhanh chóng khiêng camera ra ngoài, đặt trên một cái bục ở bên trong cổng, cẩn thận tỉ mỉ quay tình huống ở bên ngoài.
Lúc này, Liễu Kình Vũ, Hàn Minh Cường, tất cả nhân viên trong Phòng và những thành viên trong tổ Đảng đều đang đứng ở sân.
Tất cả mọi người đều không hiểu nhìn Liễu Kình Vũ, đều vô cùng buồn bực không hiểu vì sao Trưởng phòng lại gọi bọn họ ra đây.
Tuy nhiên sau khi đi ra, đập vào mắt mọi người đầu tiên, là hình ảnh Đường Trí Dũng đang quay tất cả mọi người.
Lúc này, Liễu Kình Vũ ra hiệu cho tất cả mọi người đứng theo phòng ban mà mình làm việc, rồi lớn tiếng nói:
- Các vị, mọi người hãy nhìn những người đang chặn ngoài cổng Phòng Quản lý đô thị của chúng ta, tất cả bọn họ đều là người nhà của nhân viên thuộc Đại đội chấp pháp, bọn họ đến đây làm gì? Bọn họ đã nói rất rõ ràng, đấy là buộc Liễu Kình Vũ tôi phải thu đồi quyết định cắt giảm nhân viên, nhưng ở đây, tôi có thể nói rõ ràng cho mọi người, Liễu Kình Vũ tuyệt đối sẽ không thu hồi quyết định này. Nhân sự trong Đại đội chấp pháp đã vượt biên chế nghiêm trọng rồi, tài chính tiền bạc đang bị lãng phí nghiêm trọng.
Tôi biết rằng, ở đây có rất nhiều nhân viên thông qua cửa sau mà bước vào Đại đội chấp pháp, thậm chí một số người còn là thân thích của lãnh đạo ở huyện, nhưng Liễu Kình Vũ tôi đã trở thành Trưởng phòng của Phòng Quản lý đô thị, thì phải vì tương lai và đại cục của Phòng Quản lý đô thị mà suy xét. Nhân viên ở Đại đội chấp pháp vượt biên chế nghiêm trọng, không những ảnh hưởng đến tài chính, còn tạo ra hiệu suất làm việc rất thấp, mà còn bởi vì rất nhiều nhân viên nhờ đi cửa sau và quan hệ mà được nhận vào, nên tố chất thấp, cư xử thô bạo, tạo ra quan hệ căng thẳng với dân chúng, làm cho Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta không những bị truyền thông Thành phố mà còn cả truyền thông Quốc gia đưa tin phản ánh. Liễu Kình Vũ tôi đã làm Trưởng phòng, phải phụ trách vấn đề này của Phòng Quản lý đô thị, phải chịu trách nhiệm với huyện ủy Cảnh Lâm, chịu trách nhiệm với dân chúng trong huyện. Cho nên, cắt giảm 2/3 nhân viên, làm cho đội ngũ nhân viên được tinh anh hóa là việc cần thiết phải làm, là việc mà không ai có khả năng ngăn cản.
Có lẽ các người cho rằng tụ tập người nhà lại, muốn tạo thành một đám đông ép tôi thu hồi quyết định này, như vậy mọi người đã nghĩ sai rồi. Tôi đã ra quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi, trừ khi mọi người có thể chứng minh quyết định của tôi là sai lầm. Nhưng, quyết định của tôi không hề sai, cho nên, tôi sẽ không sửa chữa.
Nói tới đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ hướng đến Hàn Minh Cường, tiếp theo lớn tiếng nói:
- Các vị đồng nghiệp, các vị nhìn thân nhân của nhân viên tụ tập đến trùng trùng điệp điệp ở cửa thế này, các vị không thấy có điều gì bất thường hay sao, nếu không có ai tổ chức, tại sao lại có nhiều người tập trung ở một nơi như thế. Tôi không phải là đồ ngốc, tôi hiểu rõ có người ở sau lưng tôi châm ngòi thổi gió, nhưng tôi muốn nói cho mọi người ở đây, nhất là các vị nhân viên, nhất là người nhà của các vị, các người bị lợi dụng rồi. Tôi hiện tại tuyên bố một việc, hôm nay người nhà nhân viên nào trong 15 phút không rời khỏi đây thì vị nhân viên ấy cũng không cần tiến hành bất kì loại sát hạch nào, trực tiếp bị sa thải.
- Trưởng phòng Liễu, Đại đội chấp pháp quả thực là do tôi quản lý, nhưng lúc này, quyết định cắt giảm nhân viên ở mức quy mô thực sự là hơi quá đáng, hơn nữa làm nhiều người nhà của nhân viên tức giận như thế, tôi cho rằng lần này, anh phải tự ra mặt giải quyết mới được.
Nghe Hàn Minh Cường nói vậy, Liễu Kình Vũ không khỏi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Hàn Minh Cường nói:
- Làm Phó phòng thường trực, nếu không thể ra lệnh được cho những người dưới quyền, vậy thì vị lãnh đạo này có phải rất không có trách nhiệm, rất không có năng lực? Tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, chuyện này Liễu Kình Vũ tôi có thể thoải mái giải quyết, nhưng tôi là Trưởng phòng, ông là Phó phòng mà một chuyện cỏn con như vậy cũng không muốn làm, vậy thì còn cần chức Phó phòng này để làm gì? Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Hàn Minh Cường vô cùng vô cùng tức giận rồi, y thầm nhủ trong lòng: “Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ, mày cứ khoác lác đi, mày có thể giải quyết việc này sao, đúng là nằm mơ nói mộng. Mày cho mình là ai chứ, nếu không có bố ra mặt, chuyện này đừng mong giải quyết được.”
Đương nhiên, những lời này y chỉ có thể để ở trong lòng, không thể nói ra ngoài miệng được. Nhưng y đã nhận định là Liễu Kình Vũ không thể giải quyết nổi việc này, những lời Liễu Kình Vũ nói vừa rồi lại sắc như dao, nếu mình không ra mặt, tương đương với việc bị chụp thêm một cái mũ không có năng lực, đây là chuyện mà y không dễ tha thứ một chút nào.
Tuy nhiên Hàn Minh Cường là người hung ác, y lạnh lùng liếc nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:
- Trưởng phòng Liễu, nói thật ra, chuyện này tôi bất lực rồi, anh nếu có thể giải quyết được việc này, vậy anh làm đi.
Hiện tại, Hàn Minh Cường tuyệt đối là một kẻ mặt dày, xem Liễu Kình Vũ mày có thể làm gì bây giờ.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong đột nhiên cười ha hả:
- Nếu đồng chí Hàn Minh Cường đã nói như vậy, tôi có thể hiểu là đồng chí không có khả năng khống chế Đại đội chấp pháp hay không?
Hàn Minh Cường cười:
- Thích lý giải thế nào tùy anh.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Tốt, nếu đồng chí Hàn Minh Cường đã nói như vậy, tôi trước hết đưa ra một quyết định. Nếu đồng chí Hàn Minh Cường cho là mình không thể khống chế được Đại đội chấp pháp, không thể giải quyết vấn đề trước mắt này, vậy tôi quyết định, Đại đội chấp pháp từ nay không còn thuộc quyền quản lý của Hàn Minh Cường nữa, còn các vị Phó phòng còn lại đang ngồi ở đây, nếu ai có năng lực giải quyết sự việc lần này, tôi có thể xem xét việc giao cho người đó quyền quản lý Đại đội chấp pháp.
Nói xong, Liễu Kình Vũ quét mắt nhìn mọi người một lượt.
Kỳ thật, mọi người đều hiểu, Liễu Kình Vũ nói những lời này để cho Phó phòng Trần Thiên Lâm nghe, vì Phó phòng Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh đều là người của Hàn Minh Cường, bọn họ tuyệt đối không có khả năng đứng ra giải quyết việc này, nên chỉ có Phó phòng Trần Thiên Lâm luôn ở vị trí trung lập mới có khả năng đảm đương việc này.
Nhưng giờ phút này Trần Thiên Lâm lại đang cúi cầu, nhẹ nhàng thưởng thức nước trà, giống như việc này không liên quan gì đến ông ta. Ông ta tuy rằng rất muốn nắm trong tay quyền quản lý Đại đội chấp pháp, nhưng lại rất rõ ràng, nếu như mình thật sự ngồi vào vị trí đấy, lấy thủ đoạn của Hàn Minh Cường, hoàn toàn có khả năng chỉnh chết mình, cho nên ông ta không dám ra mặt.
Thấy Trần Thiên Lâm không dám ra mặt, Liễu Kình Vũ thở dài trong lòng một tiếng, xem ra Trần Thiên Lâm này chỉ có thể đứng ở một bên, cũng không phải không có nguyên nhân, kiểu người không có can đảm như thế, bất kể người lãnh đạo như thế nào cũng không muốn trọng dụng, cho nên, Liễu Kình Vũ có chút thương hại nhìn Trần Thiên Lâm, rồi trầm giọng nói:
- Tốt, nếu không có ai chấp nhận đứng ra gánh vác việc này, vậy tôi tạm thời tiếp quản Đại đội chấp pháp, đợi sau khi cắt giảm, phân công lại Phó phòng, tôi lại đem vị trí này giao lại. Còn đám người đang náo loạn dưới kia, tôi sẽ xuống giải quyết, đồng chí Hàn Minh Cường, đồng chí có ý kiến gì không?
Hàn Minh Cường lần này không còn gì để phản bác rồi, y trầm giọng nói:
- Nếu Trưởng phòng Liễu có thể giải quyết việc đó, tôi sẵn sàng giao Đại đội chấp pháp.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Tốt, vậy cứ quyết định như thế đi, tất cả đi theo tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Long Tường:
- Long Tường, anh gọi tất cả nhân viên trong danh sách cắt giảm, cùng nhân viên trong biên chế, tập hợp hết ở trong sân cho tôi.
Long Tường nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ, lập tức đi ra ngoài thông báo cho mọi người.
Mà Liễu Kình Vũ vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại cho lái xe của mình Đường Trí Dũng:
- Trí Dũng, cậu lập tức đến phòng tin tức của Phòng lấy camera, rồi khiêng ra cửa lớn quay cho tôi, tôi muốn ghi lại hình ảnh tất cả những người đang đứng ngoài cửa kia, càng chi tiết càng tốt.
Sau khi Liễu Kình Vũ được điều tới nhậm chức Trưởng phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, hắn ngay lập tức điều Đường Trí Dũng tới, đưa vào ban lái xe của Phòng. Đối với đàn em đầu tiên vào dưới trướng của mình này, hắn vô cùng coi trọng. Tuy rằng Đường Trí Dũng hiện tại chỉ đang làm công tác lái xe, nhưng tín nhiệm của Liễu Kình Vũ đối với anh ta lại không có người nào so được. Đối với Đường Trí Dũng, hắn đã sắp xếp sẵn một con đường cho anh ta, chỉ là hiện tại hắn sẽ không nói cho bất cứ ai ý định của mình.
Liễu Kình Vũ đã chỉ thị, đương nhiên Đường Trí Dũng chấp hành vô điều kiện. Anh ta đến phòng tin tức tìm một chiếc camera chuyên nghiệp, khiêng ra ngoài.
Kỳ thật, nếu nói ai là người sáng suốt nhất, không thể không kể đến Đường Trí Dũng. Con người của anh ta rất giống cái tên của mình, tuy rằng anh ta là con cháu nhà quan lại, cũng có một ít khuyết điểm của con ông cháu cha, nhưng từ trong cốt tủy, anh ta vẫn là một người chính trực. Hơn nữa vị con ông cháu cha này, tác phong lang thang không kiềm chế được, tính cách bất cần đời chỉ là một loại giải phóng mà thôi. Trước kia, anh ta còn trẻ, không tìm được mục tiêu phấn đấu, từ khi anh ta theo Liễu Kình Vũ, anh ta đã tìm được mục tiêu sống của đời mình. Tuy rằng anh ta có một ông bố là Phó chủ tịch thường trực Thành phố, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy những việc Liễu Kình Vũ đã làm, anh ta lại tình nguyện từ chức phó phòng, cam tâm đi theo Liễu Kình Vũ. Cho dù chỉ là làm một người lái xe bình thường, mọi nơi mọi lúc đều có việc phải làm.
Nhưng, anh ta lại không hối hận, bởi vì anh ta từ trên người Liễu Kình Vũ, thấy được sự chân thật muốn làm việc vì nhân dân, bởi vì anh ta nhìn thấy được lý tưởng to lớn của Liễu Kình Vũ, anh ta không biết tương lai Liễu Kình Vũ sẽ đi đến nơi nào, nhưng anh ta nguyện đi bên cạnh hắn, vì dân chúng làm thêm nhiều việc có ích nữa, cuộc đời của mình đã không sống uổng sống phí, đây là chính là mục tiêu mà anh ta phấn đấu. Nhất là ban đầu khi anh ta ở thị trấn Quan Sơn, chứng kiến cảnh một cán bộ hết lòng vì dân chúng, sẽ tạo ra được tác dụng to lớn như thế nào, anh ta càng kiên định với mục tiêu đã lựa chọn, anh ta không hối hận. Cho nên, về sau khi đi theo Liễu Kình Vũ, anh ta gần như hòa tan giữa đám đông, nhưng vẫn như cũ mười phần nhiệt huyết, kiên quyết luôn luôn chấp hành mọi chỉ thị của Liễu Kình Vũ. Về phần Liễu Kình Vũ chỉ nhận anh ta làm đàn em thực tập, anh ta cũng rất vui lòng.
Giờ phút này, nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ, Đường Trí Dũng nhanh chóng khiêng camera ra ngoài, đặt trên một cái bục ở bên trong cổng, cẩn thận tỉ mỉ quay tình huống ở bên ngoài.
Lúc này, Liễu Kình Vũ, Hàn Minh Cường, tất cả nhân viên trong Phòng và những thành viên trong tổ Đảng đều đang đứng ở sân.
Tất cả mọi người đều không hiểu nhìn Liễu Kình Vũ, đều vô cùng buồn bực không hiểu vì sao Trưởng phòng lại gọi bọn họ ra đây.
Tuy nhiên sau khi đi ra, đập vào mắt mọi người đầu tiên, là hình ảnh Đường Trí Dũng đang quay tất cả mọi người.
Lúc này, Liễu Kình Vũ ra hiệu cho tất cả mọi người đứng theo phòng ban mà mình làm việc, rồi lớn tiếng nói:
- Các vị, mọi người hãy nhìn những người đang chặn ngoài cổng Phòng Quản lý đô thị của chúng ta, tất cả bọn họ đều là người nhà của nhân viên thuộc Đại đội chấp pháp, bọn họ đến đây làm gì? Bọn họ đã nói rất rõ ràng, đấy là buộc Liễu Kình Vũ tôi phải thu đồi quyết định cắt giảm nhân viên, nhưng ở đây, tôi có thể nói rõ ràng cho mọi người, Liễu Kình Vũ tuyệt đối sẽ không thu hồi quyết định này. Nhân sự trong Đại đội chấp pháp đã vượt biên chế nghiêm trọng rồi, tài chính tiền bạc đang bị lãng phí nghiêm trọng.
Tôi biết rằng, ở đây có rất nhiều nhân viên thông qua cửa sau mà bước vào Đại đội chấp pháp, thậm chí một số người còn là thân thích của lãnh đạo ở huyện, nhưng Liễu Kình Vũ tôi đã trở thành Trưởng phòng của Phòng Quản lý đô thị, thì phải vì tương lai và đại cục của Phòng Quản lý đô thị mà suy xét. Nhân viên ở Đại đội chấp pháp vượt biên chế nghiêm trọng, không những ảnh hưởng đến tài chính, còn tạo ra hiệu suất làm việc rất thấp, mà còn bởi vì rất nhiều nhân viên nhờ đi cửa sau và quan hệ mà được nhận vào, nên tố chất thấp, cư xử thô bạo, tạo ra quan hệ căng thẳng với dân chúng, làm cho Phòng Quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm chúng ta không những bị truyền thông Thành phố mà còn cả truyền thông Quốc gia đưa tin phản ánh. Liễu Kình Vũ tôi đã làm Trưởng phòng, phải phụ trách vấn đề này của Phòng Quản lý đô thị, phải chịu trách nhiệm với huyện ủy Cảnh Lâm, chịu trách nhiệm với dân chúng trong huyện. Cho nên, cắt giảm 2/3 nhân viên, làm cho đội ngũ nhân viên được tinh anh hóa là việc cần thiết phải làm, là việc mà không ai có khả năng ngăn cản.
Có lẽ các người cho rằng tụ tập người nhà lại, muốn tạo thành một đám đông ép tôi thu hồi quyết định này, như vậy mọi người đã nghĩ sai rồi. Tôi đã ra quyết định, tuyệt đối sẽ không thay đổi, trừ khi mọi người có thể chứng minh quyết định của tôi là sai lầm. Nhưng, quyết định của tôi không hề sai, cho nên, tôi sẽ không sửa chữa.
Nói tới đây, ánh mắt của Liễu Kình Vũ hướng đến Hàn Minh Cường, tiếp theo lớn tiếng nói:
- Các vị đồng nghiệp, các vị nhìn thân nhân của nhân viên tụ tập đến trùng trùng điệp điệp ở cửa thế này, các vị không thấy có điều gì bất thường hay sao, nếu không có ai tổ chức, tại sao lại có nhiều người tập trung ở một nơi như thế. Tôi không phải là đồ ngốc, tôi hiểu rõ có người ở sau lưng tôi châm ngòi thổi gió, nhưng tôi muốn nói cho mọi người ở đây, nhất là các vị nhân viên, nhất là người nhà của các vị, các người bị lợi dụng rồi. Tôi hiện tại tuyên bố một việc, hôm nay người nhà nhân viên nào trong 15 phút không rời khỏi đây thì vị nhân viên ấy cũng không cần tiến hành bất kì loại sát hạch nào, trực tiếp bị sa thải.
Danh sách chương