Liễu Kình Vũ nổi giận.

Liễu Kình Vũ thật sự nổi giận.

Nhất là giờ khắc này, người anh em tốt Lục Chiêu đang nằm trong phòng phẫu thuật còn chưa biết sống chết ra sao, thế mà phía bên thành phố Thương Sơn lại làm ra thủ đoạn này, Liễu Kình Vũ muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa.

Có điều hiện tại, Liễu Kình Vũ chỉ mới phó thác việc cho mấy anh em đi làm, vẫn chưa tới lúc hắn thật sự ra tay, bởi lẽ đối với hắn, quan trọng nhất hiện giờ chính là việc đảm bảo an toàn tính mạng của người anh em Lục Chiêu, hắn nhất quyết phải để toàn bộ tâm trí sức lực vào đây đã.

Cũng khiến cho Liễu Kình Vũ có phần nào yên tâm là việc lần này Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc làm việc vô cùng nhanh chóng và hữu ích, đội ngũ bác sỹ được phái tới đều là những bác sỹ giỏi nhất về phẫu thuật ngoại khoa của thành phố Thương Sơn, bởi vậy, cũng khiến Liễu Kình Vũ có thêm chút ít hi vọng đối với kết quả phẫu thuật.

Thời gian từng giây từng phút, lại hơn hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua.

Liễu Kình Vũ vẫn lặng lẽ đứng đó.

Vừa lúc đó, đèn phòng phẫu thuật đột nhiên thay đổi.

Liễu Kình Vũ vốn dĩ đã thấp thỏm lo âu giờ lại càng căng thẳng, còn căng thẳng hơn cả việc chính mình mới là người nằm trên bàn mổ, hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm không chớp vào cánh cửa phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật vừa mở, bác sỹ cùng các y tá lần lượt bước ra, Liễu Kình Vũ lập tức vội vàng lao tới, ánh mắt đầy vẻ lo âu nhìn về bác sỹ chính trong đám đó mà hỏi:
- Bác sỹ, tình hình người anh em của tôi thế nào rồi?
Người bác sỹ kia nhoẻn miệng cười, nói:
- À, cậu nhóc này đúng là mệnh lớn, xém chút nữa là bị viên đạn đó cắm xuyên qua thận rồi, chỉ thêm một tí xíu nữa thôi, e là cậu ta sẽ thành phế nhân, nhưng may ở chỗ viên đạn đó dù tạo ra thương thế khác nhưng mà bác sỹ chúng tôi đã khống chế được rồi. Viên đạn cũng đã lấy ra rồi, cậu nhóc chỉ cần nghỉ tĩnh dưỡng vài tháng đợi vết thương lành lại là có thể thoải mái bay nhảy, cậu cứ yên tâm!

Nghe thấy vị bác sỹ nói vậy, Liễu Kình Vũ lúc này mới yên tâm, nắm chặt tay bác sỹ mà nói:
- Các vị bác sỹ, đa tạ các vị, đa tạ các vị, đa tạ các vị!

Liễu Kình Vũ liên tiếp nói cảm tạ ba lần, trong lời nói bộc lộ rõ sự cảm kích vô bờ.

Vị bác sỹ cười đáp:
- Không có gì, đây đều là việc chúng tôi phải làm.

Lúc này, chiếc giường bệnh Lục Chiêu nằm được đẩy ra ngoài, Liễu Kình Vũ thấy Lục Chiêu đang thở bằng ô xy lúc này đã tỉnh lại, Liễu Kình Vũ vội lao tới bên, nhìn ra Lục Chiêu đang cười với mình, hắn nắm nhẹ tay Lục Chiêu nói:
- Người anh em, cậu không sao là tốt rồi. Cậu yên tâm. Tôi nhất quyết không để hung thủ thực sự chạy thoát đâu. Tôi quyết sẽ trả lại món nợ phát súng hôm nay cho cậu.
Trong lúc nói chuyện, cả người Liễu Kình Vũ đều toát lên một sát khí mãnh liệt, tựa hồ bản thân đã trở thành một tay đao phủ đằng đằng sát khí, bốn phía đều là kẻ thù. 

Lục Chiêu khẽ cấu nhẹ vào tay Liễu Kình Vũ, miệng khẽ cười, dẫu rằng không nói bất cứ lời nào nhưng Liễu Kình Vũ hiểu, Lục Chiêu vô cùng tín nhiệm mình.

Tuyệt đối không thể khiến người anh em tín nhiệm mình phải thất vọng, Liễu Kình Vũ tay nắm chặt thành nắm đấm, hai mắt hừng hực sát khí.

Lục Chiêu rất nhanh đã bị đẩy vào trong phòng điều trị cao cấp, theo sau là các y tá cấp cao tiến hành quản lý.

Lúc này, điện thoại của Liễu Kình Vũ vang lên.

Là Hoàng Đức Quảng gọi đến:
- Đại ca, Lục Chiêu sao rồi?

Liễu Kình Vũ trầm giọng đáp:
-Lục Chiêu phẫu thuật xong rồi, không có di chứng gì sau này cả, chỉ cần nghỉ ngơi vài tháng là sẽ khỏe lại, tình hình các cậu bên đó ra sao?

Nghe tin Lục Chiêu không sao, tâm trạng Hoàng Đức Quảng ngay lập tức khá lên, liền đáp vội:
- Đại ca, bên này xong hết rồi, hiện giờ trên mạng đang xôn xao bàn luận hết cả lên. Hơn nữa bọn em còn đem video gửi cho đài truyền hình Tỉnh cùng thành phố Yến Kinh, hiện giờ rất nhiều đài truyền hình đang biên tập chuẩn bị phát sóng video, có lẽ sẽ xuất hiện trong tin tức thời sự sáng ngày mai.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Tốt, các cậu cứ tiếp tục theo dõi sự việc bên đó, tôi không thể tin nổi cha con họ Trâu bọn họ thế lực lớn như vậy, đã có thể thao túng cả Ủy ban thường vụ thành phố Thương Sơn. Lần này, tôi sẽ chống mắt lên xem bọn chúng thao túng truyền thông cả nước như thế nào.

Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Kình Vũ gọi điện luôn cho cha của Lục Chiêu:
- Chú Lục, cháu là Kình Vũ, cháu xin lỗi chú trước, khi Lục Chiêu uống rượu với mấy anh em cháu thì gặp phải việc không ngờ, tại đó có kẻ lập mưu toan ám sát thì Lục Chiêu vì cứu cháu mà nhận một phát súng, vừa mới phẫu thuật xong, buổi phẫu thuật rất thành công. Chú đừng lo, sự việc lần này cháu nhất quyết điều tra ngọn ngành, cháu nhất định sẽ bắt bằng được hung thủ đứng sau vụ này.

Nghe xong cuộc điện thoại này của Liễu Kình Vũ, ở đầu dây bên kia, giọng nói của cha Lục Chiêu có chút run rẩy, sự giận dữ bao phủ lên khuôn mặt chữ điền đầy uy nghiêm, có điều ông rất biết kiềm chế, không lập tức nổi đóa mà chỉ trầm giọng hỏi Liễu Kình Vũ:
- Chuyện này rốt cuộc là do ai làm? 

Liễu Kình Vũ đem chi tiết sự tình nói lại một lượt, sau đó nói:
- Chú Lục, trong tay cháu hiện giờ đang nắm giữ chứng cứ, có thể khẳng định rằng kẻ cầm đầu xã hội đen Đinh đầu hói chính là nhận lệnh của Phó cục trưởng cục công an thành phố Thương Sơn - Trình Nhất Kỳ nên mới làm vậy. Trình Nhất Kỳ làm thế cũng là để bảo vệ cái ghế Phó cục trưởng cục công an của ông ta. Hiện tại, sở dĩ ông ta sắp phải rời cái chức vị Phó cục trưởng này là vì trước đó không lâu tại khách sạn Khải Toàn, cháu muốn dẫn Tô Lạc Tuyết rời đi còn ông ta thì muốn nịnh bợ cha con họ Trâu kia nhưng lại không may nịnh không đúng chỗ. Phó bí thư Thành ủy thành phố Thương Sơn Trâu Hải Bằng và Lý Đức Lâm đều đang muốn phế chức Phó cục trưởng của ông ta. Trước mắt, những tin tức tin cậy thì có rất nhiều, nhưng tin mà cháu đang điều tra thì càng nhiều hơn. Có điều, không rõ ai mới là kẻ huy động được nguồn lực lớn tới như vậy, phía bên thành phố Thương Sơn thì muốn khiến chuyện này từ lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, lại còn yêu cầu cháu phải giữ yên lặng trong chuyện này nhưng bị cháu từ chối. Hiện giờ, mọi tình tiết của sự việc này đều đã được phát tán trên mạng rồi, chú có thể xem những thông tin chi tiết có liên quan ở trên mạng. Còn về Lục Chiêu, chú cứ yên tâm, có cháu và Hoàng Đức Quảng cùng mấy anh em Lương Gia Nguyên ở đây sẽ cùng chăm sóc cậu ấy, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nghe những lời này của Liễu Kình Vũ, sắc mặt của Lục Định Khang cha Lục Chiêu cũng có chút dịu lại. Ông ta biết, dựa vào quan hệ của Liễu Kình Vũ cùng Lục Chiêu, Lương Gia Nguyên mấy đứa bọn chúng thì chắc chắn bọn chúng sẽ chăm sóc tốt cho Lục Chiêu. Đối với thằng con trai Lục Chiêu này, Lục Định Khang rất yêu quý, Lục Chiêu cũng chính là niềm tự hào của ông ta. Còn việc Liễu Kình Vũ đề cập tới bên thành phố Thương Sơn muốn chuyện lớn hóa bé chuyện này, Lục Định Khang cảm thấy vô cùng phẫn uất. Liễu Kình Vũ gọi điện cho ông ta rồi kể ra chuyện này, ông ta cũng hiểu được Liễu Kình Vũ lần này cũng vô cùng tức giận, nếu không những chuyện như này hắn sẽ tuyệt đối không kể cho ông ta nghe.

Đợi sau khi cúp máy, Lục Định Khang ngay lập tức lên mạng tìm đọc tin tức chi tiết liên quan tới chuyện vừa rồi ở khách sạn Tân Nguyên, đặc biệt là sau khi xem xong đoạn video có liên quan, ông ta giận sôi máu.

Lục Định Khang đưa tay đập bàn một cái, giận dữ nói:
- Quá thể, lũ người này thật quá thể đáng, đường đường một Phó cục trưởng cục Công an lại đi chỉ đạo cho đám xã hội đen làm ra chuyện này, hoang đường, thật quá hoang đường!

Tiếp đó, Lục Định Khang không hề do dự, rút điện thoại ra gọi cho Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân Tăng Hồng Đào.

Tăng Hồng Đào lúc này do mệt cả một ngày, buổi tối còn làm thêm tới tận 11 giờ để phê duyệt văn kiện nên đã đang ngủ ngon rồi.

Khi ông ta đang say giấc thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tâm tình vô cùng bất mãn. Bở vì ông ta luôn rất bận rộn nên thời gian ngủ cũng có hạn. Cho nên yêu cầu đối với chất lượng giấc ngủ rất cao, ông ta ghét nhất bị người khác gọi điện lúc nửa đêm.

Nhưng vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, cơn buồn ngủ của ông ta lập tức biến mất. Mặc dù cấp bậc của người gọi điện tới không cao bằng mình nhưng vị trí của người đó thật sự rất đặc biệt, cho nên, ông ta vội vàng gác lại giấc ngủ, ngồi bật dậy rồi nghe máy:
- Đồng chí Lục Định Khang, gọi điện muộn thế này có phải là do tỉnh Bạch Vân chúng tôi đã phạm lỗi lớn gì rồi không?

Lục Định Khang hơi thấp giọng đáp lời:
- Bí thư Tăng, muộn vậy còn gọi điện quấy nhiễu anh thật là ngại quá, cũng không hoàn toàn vì công việc đâu, có việc riêng này muốn nói với anh chút.

Nghe thấy không phải chuyện công việc, tâm trạng của Tăng Hồng Đào lập tức thoải mái lên rất nhiều. Ông ta lo lắng nhất chính là Lục Định Khang nói chuyện công việc, nếu mà vậy, bất kể là đối với ông ta hay đối với tỉnh Bạch Vân mà nói cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, loại áp lực đó cũng lớn hơn rất nhiều.

Tăng Hồng Đào cười nói:
- Lão Lục à, anh làm em thót cả tim, có chuyện gì anh cứ nói ra, anh em mình đều là bạn học cũ ở trường Đảng, tính em ra sao anh cũng biết, những việc nằm trong phạm vi nguyên tắc em nhất định sẽ giúp.

Lục Định Khang nghe Tăng Hồng Đào dùng loại giọng điệu này nói chuyện, liền biết ông ta vẫn chưa biết rõ chuyện xảy ra ở khách sạn Tân Nguyên, liền trầm giọng mà nói:
- Lão Tăng, Lục Chiêu con trai tôi bị đám công an thành phố Thương Sơn tỉnh Bạch Vân các anh cấu kết với tội phạm, bắn bị thương suýt chết ở Khách sạn Tân Nguyên, hiện giờ vẫn đang nằm trong viện kìa.

- Sao, Lục Chiêu suýt bị bắn chết?
Nghe Lục Định Khang nói vậy, sắc mặt Tăng Hồng Đào có chút trầm xuống, phản ứng đầu tiên của ông ta đó là chuyện này không thể nào là thật, bởi lẽ đối với những người ở cấp bậc như ông ta thì có rất nhiều chuyện đều nắm được rõ ràng. Đối với tổ Hoa Hạ Long mà Lục Chiêu con trai Lục Định Khang đang làm việc ông ta cũng biết, thậm chí còn từng gặp Lục Chiêu rồi, biết Lục Chiêu hoàn toàn không phải tay mơ, nếu mà nói bị người ta bắn chết thì ông ta thật sự chẳng dám tin.

Lúc này, Lục Định Khang lại nói một câu:
- Tôi biết anh khó có thể tin được chuyện này, nhưng tôi phải nói với anh là, Lục Chiêu do cứu Liễu Kình Vũ nên mới bị bắn trúng, nhưng mà việc khiến tôi không ngờ tới là bên tỉnh Bạch Vân các anh lại có người muốn làm chìm chuyện này xuống. Lão Tăng, sự thật sau chuyện này đang che giấu cái gì thì tôi không rõ, anh xem thế nào hộ tôi, cảm phiền anh. À, đúng rồi, người giận dữ nhất trong chuyện này là Liễu Kình Vũ, hơn nữa hiện tại chuyện này cũng đã được phát tán trên mạng rồi, anh có thể bật máy tính lên mạng mà xem, trong đó có cả video chi tiết đấy.
Nói xong, Lục Định Khang cứ thế cúp máy.

Tăng Hồng Đào nghe xong câu này của Lục Định Khang, hai chân mày liền nhíu sát lại, đồng thời, trong lòng ông ta cũng nổi lên lửa giận hừng hực ngút trời, cái tỉnh Bạch Vân này sao lại không thể nào yên tĩnh lấy một chút như vậy, có bao nhiêu thời gian đâu mà lại đã xảy ra chuyện tày đình rồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện