Về đến huyện Cảnh Lâm, Liễu Kình Vũ vừa ngồi xuống ghế trong phòng làm việc thì Chánh văn phòng Long Tường liền chạy tới.
Sắc mặt Long Tường vô cùng khó coi, gã trầm giọng nói:
- Trưởng phòng, Hàn Minh Cường, Trương Tân Sinh, Lưu Thiên Hoa bọn họ quả thật rất quá đáng. Mấy ngày anh không có đây, bọn họ đã giở trò trong vấn đề khảo hạch đội ngũ nhân viên hiệp quản nhóm đầu tiên, vô cùng kiêu ngạo.
Nghe thấy vậy Liễu Kình Vũ chỉ cười nhạt, nói:
- Ồ, kiêu ngạo như vậy sao, bọn họ đã làm những gì rồi, nói tôi nghe xem.
Long Tường vô cùng phẫn nộ đáp:
- Trưởng phòng, anh vừa đi thì ngày hôm sau bọn họ đến đưa tin, nói là hễ là nhân viên cố gắng làm việc, phục tùng ý kiến của lãnh đạo sẽ đều được tăng điểm trong lần khảo hạch đầu tiên. Mặc dù bọn họ không hề phủ định tiêu chuẩn xét điểm khảo hạch anh đề ra, nhưng lại thêm phần tăng điểm. Điều này há chẳng phải là biến tướng của việc tăng quyền lực trong lời nói của mình, giảm tác dụng của tiêu chuẩn khảo hạch sao. Hơn nữa, điều quá đáng nhất là, quy tắc tăng điểm họ nói cơ bản không được gọi là tiêu chuẩn, mà chỉ là một câu nói của Hàn Minh Cường.
Nói đến đây, sắc mặt của Long Tường càng trầm xuống:
- Hơn nữa theo những gì tôi được biết, từ việc tăng điểm mà bọn họ nói, thì những nhân viên đến nhà và văn phòng Hàn Minh Cường báo cáo công tác, thậm chí là cán bộ lãnh đạo các cấp trong đơn vị trực thuộc càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh bọn họ cũng lợi dụng cơ hội này để ăn hối lộ. Đương nhiên, việc này tôi không có chứng cớ, chỉ là nghe cấp dưới nói muốn lưu tên mình trong lần khảo hạch đầu tiên, ít nhất phải cần mười ngàn tệ. Đây là đối với những người đã có quan hệ. Nếu không có mối quan hệ nào, ít nhất cũng phải ba mươi ngàn tệ mới giữ được vị trí của mình.
Hơn nữa, trong quá trình khảo hạch xét điểm mấy ngày gần đây, bọn Hàn Minh Cường đã để tồn tại rất nhiều vấn đề. Những người trước đây luôn tuân thủ pháp luật, nhưng không dựa dẫm vào bọn họ, hoặc không tặng đồ cho bọn họ có điểm số thấp hơn rõ ràng. Ngược lại, những người thường xuyên đập đổ các gian hàng của tiểu thương, thô bạo chấp pháp, thậm chí là trình độ văn hóa chưa hết bậc tiểu học sau khi “đi cửa sau” đều đạt số điểm tương đối cao. Mà điều khiến người ta tức tối nhất là, trong đội ngũ nhân viên hiệp quả của huyện Cảnh Lâm chúng ta, những người làm việc nghiêm túc thực sự nhiều nhất cũng chỉ là chiếm một phần ba tổng số người.
Mặc dù cách làm của Hàn Minh Cường bọn họ không công bằng, nhưng do những người đạt điểm số thấp không có “cơ” nên bọn họ không dám làm to chuyện. Thậm chí oán giận, nhưng bọn họ cũng không dám biểu lộ. Vì vậy gần đây thái độ làm việc của họ cũng bắt đầu qua loa đại khái.
Nghe Long Tường nói vậy, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên:
- Long Tường, anh cho rằng Hàn Minh Cường làm như vậy đối với tôi mà nói là chuyện tốt hay xấu? Long Tường là một người thông minh, nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, gã lập tức ý thức được Liễu Kình Vũ đang thử thách mình.
Nhưng nguyên nhân khiến gã báo cáo việc này với Liễu Kình Vũ ngay khi hắn đến phòng làm việc là vì đây là việc của Chánh văn phòng. Hiện giờ gã chỉ tường thuật một cách khách quan tình hình thực tế trong Phòng quản lý đô thị huyện với Liễu Kình Vũ chứ không hề đưa quan điểm cá nhân của mình vào, bởi vì gã không hy vọng quan điểm chủ quan của mình ảnh hưởng đến phán đoán của Liễu Kình Vũ.
Nhưng trên thực tế, gã đã có phân tích và phán đoán của riêng mình. Thậm chí gã có thể đoán rằng Liễu Kình Vũ có thể sẽ dùng một vài thủ đoạn. Nhưng Long Tường là người vô cùng thông minh, có chừng mực, biết khi nào nên làm việc gì, không nên làm việc gì.
Nhưng hiện tại Liễu Kình Vũ lại hỏi ý kiến của gã, gã cũng không giấu dốt, mà tỏ ra vô cùng trầm ổn, nói:
- Trưởng phòng, tôi cho rằng, mặc dù nhìn bề ngoài mà nói, mục đích bọn Hàn Minh Cường làm vậy là muốn tăng quyền uy của mình, thậm chí không loại trừ việc bọn họ muốn lợi dụng cơ hội lần này để giở trò kiếm chác. Nhưng tôi cho rằng, việc này đối với anh chưa hẳn đã là chuyện xấu. Bọn họ làm vậy, mặc dù đạt được sự ủng hộ của hai phần ba số nhân viên, hoặc đạt được tiền bạc hối lộ, nhưng bọn họ làm vậy cũng là đắc tội với một phần ba số nhân viên không quyền không thế còn lại. Mà những người kia do bị đối xử không công bằng, trong lòng chắc chắn sẽ bất mãn với Hàn Minh Cường. Trước kia, khi anh chưa đến, những người này không có chút phản cảm nào với Hàn Minh Cường, nhưng sau khi anh đến, chỉ là một đề xuất khảo hạch nhỏ, lập tức đã khiến cho một phần ba số người nảy sinh lòng bất mãn. Bất kể Hàn Minh Cường bọn họ đạt được gì thông qua lần khảo hạch này, về cục diện, bọn họ vẫn thua một bậc.
Nghe Long Tường phân tích vậy, Liễu Kình Vũ nhẹ gật đầu:
- Ừm, còn gì nữa không, chỉ vậy thôi sao?
Long Tường cường nói:
- Đương nhiên không chỉ có vậy, Trưởng phòng, phải nói rằng nước cờ này của anh thật sự rất cao minh. Tôi cho rằng, đề xuất cắt giảm một phần ba nhân viên hiệp quản lần này của anh chỉ là nước đi đầu tiên, sau đó chắc chắn sẽ có nhiều nước đi khác. Anh để Hàn Minh Cường phụ trách đợt cắt giảm lần đầu này chắc chắn đã suy tính kỹ. Tôi có thể chắc chắn, về vấn đề này, anh đã có suy tính riêng. Tôi tin rằng, biểu hiện của đám người Hàn Minh Cường đã trong dự liệu của anh. Nếu không, anh cũng không thể lấy lại quyền nắm giữ đại đội chấp pháp trong tay Hàn Minh Cường rồi lại giao cho anh ta quyền chủ đạo. Tôi đoán đây hẳn là kế “lạt mềm buộc chặt” của anh, thậm chí trong đó còn có các mưu kế khác.
Nghe Long Tường phân tích như vậy, Liễu Kình Vũ bật cười. Hắn biết, mình tuyệt đối không nhìn nhầm người. Tên Long Tường này không phải là người bình thường. Gã hiểu rõ bố cục của mình. May là mình sớm đã kéo gã vào trận doanh của mình, nếu không để gã đứng về phía Hàn Minh Cường, e là bố cục của mình sẽ gặp phiền phức.
Nhưng Liễu Kình Vũ chỉ cười đáp:
- Long Tường này, anh cho rằng Hàn Minh Cường bọn họ không nhìn thấu bố cục này của tôi sao, bọn họ là cáo già đấy.
Long Tường cười nói:
- Nhìn ra chứ, tôi tin là bọn họ chắc chắn sẽ nhìn ra, đặc biệt là khi anh giao quyền chủ đạo của lần khảo hạch nhóm đầu tiên này cho Hàn Minh Cường. Việc rõ ràng như vậy sao anh ta lại không nhìn ra. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ, dù anh ta nhìn ra thì cũng chưa chắc không lọt vào bố cục anh sắp đặt. Bởi vì nhiều khi, con người luôn tồn tại một tia hy vọng, đó là điểm yếu của con người. Hàn Minh Cường cũng không phải là ngoại lệ. Cho dù anh ta nhìn ra, nhưng với lòng tự phụ và tự cao của mình, anh ta chắc chắn sẽ cho rằng, chỉ cần anh ta có thể chiếm được sự ủng hộ của hai phần ba số người, anh sẽ không thể lật được anh ta. Hơn nữa, anh ta tin tưởng rằng, hiện giờ cả đội chấp pháp đều nằm trong tay mình. Bởi vì cho đến hiện tại, đa số cán bộ trong Đại đội chấp pháp đều là họ hàng của anh ta, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh. Cho nên, anh ta coi đội chấp pháp như nhà của mình, cơ bản không lo lắng đến việc anh có thể dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình.
Không ngờ Long Tường có thể phân tích như vậy, Liễu Kình Vũ lại càng hài lòng về gã, cười gật đầu:
- Ừm, không tồi, rất tốt. Long Tường này, để anh làm Chánh văn phòng có chút tủi thân cho anh rồi. Lần này, dù thế nào tôi cũng đưa anh lên vị trí Phó phòng.
Sau khi nói đùa, Liễu Kình Vũ tiếp tục nói:
- Anh phân tích được tương đối, nhưng vẫn còn bỏ lỡ một điểm, đó chính là việc làm rối kỷ cương lần này, ba người Hàn Minh Cường cũng ôm rắp tâm hại người. Bọn họ muốn thông qua thủ đoạn gian lận này để càng nhiều người sinh lòng bất mãn với việc tôi định chỉnh đốn lại Phòng quản lý đô thị. Bất kể là anh ta cố ý thu phí của nhân viên hiệp quản hay cố ý thực thi hai tiêu chuẩn trong chỉ tiêu khảo hạch, mục đích của anh ta đều là làm bại hoại thanh danh của tôi, phá hoại đại cục của Phòng quản lý đô thị. Điểm này là mục đích chính của bọn họ, cho nên bọn họ biết mà không làm gì. Mặc dù sau khi tôi tới Phòng quản lý đô thị, anh ta nhiều lần bị tôi làm cho mất mặt, nhưng người này quả thực vô cùng khôn ngoan. Muốn trừng phạt anh ta không phải là việc dễ dàng.
Nghe những lời này của Liễu Kình Vũ, hai mắt Long Tường ánh lên vẻ khâm phục. Gã nhận ra rằng, vị Trưởng phòng trước mặt mình này tuy tuổi còn trẻ nhưng tư duy lại tinh tế dị thường. Hắn không chỉ bày ra bố cục liên tiếp, mà còn có thể nhìn thấu mục đích chính trong hành động của bọn người Hàn Minh Cường. Năng lực nhìn thấu thực chất này tuyệt đối không kém hơn những kẻ lõi đời, nhiều năm tung hoành trên quan trường. Dù sao, mấy vị Trưởng phòng trước đây mặc dù đều lăn lộn trên quan trường hàng chục năm, nhưng không ai đấu lại được Hàn Minh Cường. Còn Liễu Kình Vũ lại dễ dàng nhìn thấu bố cục của y, quả là con người lợi hại.
Nghĩ tới đây, Long Tường trầm giọng nói:
- Trưởng phòng, nếu anh đã biết mục tiêu của Hàn Minh Cường là muốn phá hoại đại cục của Phòng quản lý đô thị huyện mà anh đang tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ, vậy tiếp theo chúng ta phải là gì, có cần nghĩ cách ngăn cản hành động của bọn họ không?
Liễu Kình Vũ cười ha hả, nói:
- Ngăn cản, vì sao phải ngăn cản. Không phải có câu nói: “Phúc là chỗ nấp của họa, họa là chỗ dựa của phúc” sao? Hàn Minh Cường cho rằng hành động của mình có thể phá hoại đại cục của tôi, nhưng chỉ cần chúng ta có thể khéo léo dựa vào sự phát triển cục diện, làm loạn tiết tấu trong bố cục anh ta bày bố là có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện, đánh bại bố cục của anh ta. Lúc đó mới chính là thời cơ để tôi ra tay.
Long Tường nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, chau mày suy nghĩ một hồi. Gã có thể cảm nhận được lòng tự tin cực lớn ẩn chứa trong lời nói của Liễu Kình Vũ. Thậm chí, gã có thể cảm nhận được tiếp theo, Liễu Kình Vũ sẽ dùng một vài thủ đoạn để xoay chuyển tình thế. Về phần Liễu Kình Vũ sẽ làm như nào, gã vẫn chưa nắm rõ. Tuy nhiên, điều này khiến những ngày tiếp theo của gã tràn đầy niềm hứng thú. Gã thực sự muốn biết, tiếp theo Liễu Kình Vũ sẽ làm thế nào để phá vỡ cục diện. Bởi vì gã biết rõ, Hàn Minh Cường có thể kéo năm Trưởng phòng trước đó xuống, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.
Sắc mặt Long Tường vô cùng khó coi, gã trầm giọng nói:
- Trưởng phòng, Hàn Minh Cường, Trương Tân Sinh, Lưu Thiên Hoa bọn họ quả thật rất quá đáng. Mấy ngày anh không có đây, bọn họ đã giở trò trong vấn đề khảo hạch đội ngũ nhân viên hiệp quản nhóm đầu tiên, vô cùng kiêu ngạo.
Nghe thấy vậy Liễu Kình Vũ chỉ cười nhạt, nói:
- Ồ, kiêu ngạo như vậy sao, bọn họ đã làm những gì rồi, nói tôi nghe xem.
Long Tường vô cùng phẫn nộ đáp:
- Trưởng phòng, anh vừa đi thì ngày hôm sau bọn họ đến đưa tin, nói là hễ là nhân viên cố gắng làm việc, phục tùng ý kiến của lãnh đạo sẽ đều được tăng điểm trong lần khảo hạch đầu tiên. Mặc dù bọn họ không hề phủ định tiêu chuẩn xét điểm khảo hạch anh đề ra, nhưng lại thêm phần tăng điểm. Điều này há chẳng phải là biến tướng của việc tăng quyền lực trong lời nói của mình, giảm tác dụng của tiêu chuẩn khảo hạch sao. Hơn nữa, điều quá đáng nhất là, quy tắc tăng điểm họ nói cơ bản không được gọi là tiêu chuẩn, mà chỉ là một câu nói của Hàn Minh Cường.
Nói đến đây, sắc mặt của Long Tường càng trầm xuống:
- Hơn nữa theo những gì tôi được biết, từ việc tăng điểm mà bọn họ nói, thì những nhân viên đến nhà và văn phòng Hàn Minh Cường báo cáo công tác, thậm chí là cán bộ lãnh đạo các cấp trong đơn vị trực thuộc càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh bọn họ cũng lợi dụng cơ hội này để ăn hối lộ. Đương nhiên, việc này tôi không có chứng cớ, chỉ là nghe cấp dưới nói muốn lưu tên mình trong lần khảo hạch đầu tiên, ít nhất phải cần mười ngàn tệ. Đây là đối với những người đã có quan hệ. Nếu không có mối quan hệ nào, ít nhất cũng phải ba mươi ngàn tệ mới giữ được vị trí của mình.
Hơn nữa, trong quá trình khảo hạch xét điểm mấy ngày gần đây, bọn Hàn Minh Cường đã để tồn tại rất nhiều vấn đề. Những người trước đây luôn tuân thủ pháp luật, nhưng không dựa dẫm vào bọn họ, hoặc không tặng đồ cho bọn họ có điểm số thấp hơn rõ ràng. Ngược lại, những người thường xuyên đập đổ các gian hàng của tiểu thương, thô bạo chấp pháp, thậm chí là trình độ văn hóa chưa hết bậc tiểu học sau khi “đi cửa sau” đều đạt số điểm tương đối cao. Mà điều khiến người ta tức tối nhất là, trong đội ngũ nhân viên hiệp quả của huyện Cảnh Lâm chúng ta, những người làm việc nghiêm túc thực sự nhiều nhất cũng chỉ là chiếm một phần ba tổng số người.
Mặc dù cách làm của Hàn Minh Cường bọn họ không công bằng, nhưng do những người đạt điểm số thấp không có “cơ” nên bọn họ không dám làm to chuyện. Thậm chí oán giận, nhưng bọn họ cũng không dám biểu lộ. Vì vậy gần đây thái độ làm việc của họ cũng bắt đầu qua loa đại khái.
Nghe Long Tường nói vậy, Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên:
- Long Tường, anh cho rằng Hàn Minh Cường làm như vậy đối với tôi mà nói là chuyện tốt hay xấu? Long Tường là một người thông minh, nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, gã lập tức ý thức được Liễu Kình Vũ đang thử thách mình.
Nhưng nguyên nhân khiến gã báo cáo việc này với Liễu Kình Vũ ngay khi hắn đến phòng làm việc là vì đây là việc của Chánh văn phòng. Hiện giờ gã chỉ tường thuật một cách khách quan tình hình thực tế trong Phòng quản lý đô thị huyện với Liễu Kình Vũ chứ không hề đưa quan điểm cá nhân của mình vào, bởi vì gã không hy vọng quan điểm chủ quan của mình ảnh hưởng đến phán đoán của Liễu Kình Vũ.
Nhưng trên thực tế, gã đã có phân tích và phán đoán của riêng mình. Thậm chí gã có thể đoán rằng Liễu Kình Vũ có thể sẽ dùng một vài thủ đoạn. Nhưng Long Tường là người vô cùng thông minh, có chừng mực, biết khi nào nên làm việc gì, không nên làm việc gì.
Nhưng hiện tại Liễu Kình Vũ lại hỏi ý kiến của gã, gã cũng không giấu dốt, mà tỏ ra vô cùng trầm ổn, nói:
- Trưởng phòng, tôi cho rằng, mặc dù nhìn bề ngoài mà nói, mục đích bọn Hàn Minh Cường làm vậy là muốn tăng quyền uy của mình, thậm chí không loại trừ việc bọn họ muốn lợi dụng cơ hội lần này để giở trò kiếm chác. Nhưng tôi cho rằng, việc này đối với anh chưa hẳn đã là chuyện xấu. Bọn họ làm vậy, mặc dù đạt được sự ủng hộ của hai phần ba số nhân viên, hoặc đạt được tiền bạc hối lộ, nhưng bọn họ làm vậy cũng là đắc tội với một phần ba số nhân viên không quyền không thế còn lại. Mà những người kia do bị đối xử không công bằng, trong lòng chắc chắn sẽ bất mãn với Hàn Minh Cường. Trước kia, khi anh chưa đến, những người này không có chút phản cảm nào với Hàn Minh Cường, nhưng sau khi anh đến, chỉ là một đề xuất khảo hạch nhỏ, lập tức đã khiến cho một phần ba số người nảy sinh lòng bất mãn. Bất kể Hàn Minh Cường bọn họ đạt được gì thông qua lần khảo hạch này, về cục diện, bọn họ vẫn thua một bậc.
Nghe Long Tường phân tích vậy, Liễu Kình Vũ nhẹ gật đầu:
- Ừm, còn gì nữa không, chỉ vậy thôi sao?
Long Tường cường nói:
- Đương nhiên không chỉ có vậy, Trưởng phòng, phải nói rằng nước cờ này của anh thật sự rất cao minh. Tôi cho rằng, đề xuất cắt giảm một phần ba nhân viên hiệp quản lần này của anh chỉ là nước đi đầu tiên, sau đó chắc chắn sẽ có nhiều nước đi khác. Anh để Hàn Minh Cường phụ trách đợt cắt giảm lần đầu này chắc chắn đã suy tính kỹ. Tôi có thể chắc chắn, về vấn đề này, anh đã có suy tính riêng. Tôi tin rằng, biểu hiện của đám người Hàn Minh Cường đã trong dự liệu của anh. Nếu không, anh cũng không thể lấy lại quyền nắm giữ đại đội chấp pháp trong tay Hàn Minh Cường rồi lại giao cho anh ta quyền chủ đạo. Tôi đoán đây hẳn là kế “lạt mềm buộc chặt” của anh, thậm chí trong đó còn có các mưu kế khác.
Nghe Long Tường phân tích như vậy, Liễu Kình Vũ bật cười. Hắn biết, mình tuyệt đối không nhìn nhầm người. Tên Long Tường này không phải là người bình thường. Gã hiểu rõ bố cục của mình. May là mình sớm đã kéo gã vào trận doanh của mình, nếu không để gã đứng về phía Hàn Minh Cường, e là bố cục của mình sẽ gặp phiền phức.
Nhưng Liễu Kình Vũ chỉ cười đáp:
- Long Tường này, anh cho rằng Hàn Minh Cường bọn họ không nhìn thấu bố cục này của tôi sao, bọn họ là cáo già đấy.
Long Tường cười nói:
- Nhìn ra chứ, tôi tin là bọn họ chắc chắn sẽ nhìn ra, đặc biệt là khi anh giao quyền chủ đạo của lần khảo hạch nhóm đầu tiên này cho Hàn Minh Cường. Việc rõ ràng như vậy sao anh ta lại không nhìn ra. Tuy nhiên, vấn đề nằm ở chỗ, dù anh ta nhìn ra thì cũng chưa chắc không lọt vào bố cục anh sắp đặt. Bởi vì nhiều khi, con người luôn tồn tại một tia hy vọng, đó là điểm yếu của con người. Hàn Minh Cường cũng không phải là ngoại lệ. Cho dù anh ta nhìn ra, nhưng với lòng tự phụ và tự cao của mình, anh ta chắc chắn sẽ cho rằng, chỉ cần anh ta có thể chiếm được sự ủng hộ của hai phần ba số người, anh sẽ không thể lật được anh ta. Hơn nữa, anh ta tin tưởng rằng, hiện giờ cả đội chấp pháp đều nằm trong tay mình. Bởi vì cho đến hiện tại, đa số cán bộ trong Đại đội chấp pháp đều là họ hàng của anh ta, Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh. Cho nên, anh ta coi đội chấp pháp như nhà của mình, cơ bản không lo lắng đến việc anh có thể dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình.
Không ngờ Long Tường có thể phân tích như vậy, Liễu Kình Vũ lại càng hài lòng về gã, cười gật đầu:
- Ừm, không tồi, rất tốt. Long Tường này, để anh làm Chánh văn phòng có chút tủi thân cho anh rồi. Lần này, dù thế nào tôi cũng đưa anh lên vị trí Phó phòng.
Sau khi nói đùa, Liễu Kình Vũ tiếp tục nói:
- Anh phân tích được tương đối, nhưng vẫn còn bỏ lỡ một điểm, đó chính là việc làm rối kỷ cương lần này, ba người Hàn Minh Cường cũng ôm rắp tâm hại người. Bọn họ muốn thông qua thủ đoạn gian lận này để càng nhiều người sinh lòng bất mãn với việc tôi định chỉnh đốn lại Phòng quản lý đô thị. Bất kể là anh ta cố ý thu phí của nhân viên hiệp quản hay cố ý thực thi hai tiêu chuẩn trong chỉ tiêu khảo hạch, mục đích của anh ta đều là làm bại hoại thanh danh của tôi, phá hoại đại cục của Phòng quản lý đô thị. Điểm này là mục đích chính của bọn họ, cho nên bọn họ biết mà không làm gì. Mặc dù sau khi tôi tới Phòng quản lý đô thị, anh ta nhiều lần bị tôi làm cho mất mặt, nhưng người này quả thực vô cùng khôn ngoan. Muốn trừng phạt anh ta không phải là việc dễ dàng.
Nghe những lời này của Liễu Kình Vũ, hai mắt Long Tường ánh lên vẻ khâm phục. Gã nhận ra rằng, vị Trưởng phòng trước mặt mình này tuy tuổi còn trẻ nhưng tư duy lại tinh tế dị thường. Hắn không chỉ bày ra bố cục liên tiếp, mà còn có thể nhìn thấu mục đích chính trong hành động của bọn người Hàn Minh Cường. Năng lực nhìn thấu thực chất này tuyệt đối không kém hơn những kẻ lõi đời, nhiều năm tung hoành trên quan trường. Dù sao, mấy vị Trưởng phòng trước đây mặc dù đều lăn lộn trên quan trường hàng chục năm, nhưng không ai đấu lại được Hàn Minh Cường. Còn Liễu Kình Vũ lại dễ dàng nhìn thấu bố cục của y, quả là con người lợi hại.
Nghĩ tới đây, Long Tường trầm giọng nói:
- Trưởng phòng, nếu anh đã biết mục tiêu của Hàn Minh Cường là muốn phá hoại đại cục của Phòng quản lý đô thị huyện mà anh đang tiến hành chỉnh đốn mạnh mẽ, vậy tiếp theo chúng ta phải là gì, có cần nghĩ cách ngăn cản hành động của bọn họ không?
Liễu Kình Vũ cười ha hả, nói:
- Ngăn cản, vì sao phải ngăn cản. Không phải có câu nói: “Phúc là chỗ nấp của họa, họa là chỗ dựa của phúc” sao? Hàn Minh Cường cho rằng hành động của mình có thể phá hoại đại cục của tôi, nhưng chỉ cần chúng ta có thể khéo léo dựa vào sự phát triển cục diện, làm loạn tiết tấu trong bố cục anh ta bày bố là có thể dễ dàng xoay chuyển cục diện, đánh bại bố cục của anh ta. Lúc đó mới chính là thời cơ để tôi ra tay.
Long Tường nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, chau mày suy nghĩ một hồi. Gã có thể cảm nhận được lòng tự tin cực lớn ẩn chứa trong lời nói của Liễu Kình Vũ. Thậm chí, gã có thể cảm nhận được tiếp theo, Liễu Kình Vũ sẽ dùng một vài thủ đoạn để xoay chuyển tình thế. Về phần Liễu Kình Vũ sẽ làm như nào, gã vẫn chưa nắm rõ. Tuy nhiên, điều này khiến những ngày tiếp theo của gã tràn đầy niềm hứng thú. Gã thực sự muốn biết, tiếp theo Liễu Kình Vũ sẽ làm thế nào để phá vỡ cục diện. Bởi vì gã biết rõ, Hàn Minh Cường có thể kéo năm Trưởng phòng trước đó xuống, tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường.
Danh sách chương