Đường Kiến Quốc cầm lấy tập văn kiện đảo mắt vài lượt, bắt đầu chau mày. Trầm ngâm một lúc, ông ta nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Tiểu Liễu này, theo ý kiến của cậu thì thị trấn Quan Sơn của các cậu cần bao nhiêu ngân quỹ để cứu trợ thiên tai? Liễu Kình Vũ cười khổ nói:
- Phó chủ tịch thành phố Đường, nếu như chỉ là để giải quyết vấn đề sinh tồn trong một thời gian ngắn cho ba mươi ngàn dân của chúng tôi thì trong một tháng có khoảng năm, sáu triệu tệ chắc là đủ, nhưng nếu muốn nhanh chóng hồi phục cuộc sống ổn định của người dân, xây lại những căn nhà đã bị phá hủy, nếu không có nổi một, hai trăm triệu thì chắc chắn sẽ không đủ. Tôi tới thành phố lúc này cốt là hy vọng thành phố giúp đỡ thị trấn Quan Sơn giải quyết vấn đề sinh tồn cấp thiết trước mắt của dân bị nạn như thức ăn, nước uống, những nguồn vật tư đó đều cần được vận chuyển từ bên ngoài vào.

Đường Kiến Quốc thoáng trầm tư, nói:
- Thế này đi, tôi sẽ lấy trước trong ngân quỹ của Phó chủ tịch Thành phố năm triệu tệ để giúp đỡ các cậu giải quyết những vấn đề cấp bách trước mắt, còn về công tác xây dựng lại sau thiên tai, tôi cần phải báo cáo lên Thành Ủy, do Thành ủy họp bàn thảo luận rồi mới quyết định.
Dứt lời, Đường Kiến Quốc liền viết ra vài dòng đưa cho Liễu Kình Vũ, nói:
- Cậu cầm tờ giấy này trực tiếp tới Cục Tài chính thành phố, đưa nó cho đồng chí phụ trách Cục Tài chính là được. Đồng chí Liễu Kình Vũ này, tôi đưa cho cậu khoản tiền này, chỉ cần cậu có thể dùng một nửa số đó giúp đỡ người dân bị nạn là tôi đã thỏa lòng thỏa dạ rồi.

Nghe Đường Kiến Quốc nói vậy, Liễu Kình Vũ vỗ ngực, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Đường, mong ngài yên tâm, Liễu Kình Vũ tôi xin lấy lương tâm để cam đoan với ngài, tôi sẽ đem toàn bộ số tiền năm triệu tệ này không thiếu một đồng để cứu giúp dân chúng bị nạn.

Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, ánh mắt của Đường Kiến Quốc tràn đầy sự tán thưởng, thứ khiến ông ta thấy yêu thích nhất chính là sự nhiệt tình trong công việc, một lòng một dạ giúp dân của kẻ làm lãnh đạo. Nhưng ông ta cũng chỉ điềm đạm nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ này, cậu đừng nói trước như vậy, tôi còn chờ xem hành động cụ thể của cậu thế nào.

Liễu Kình Vũ cầm lấy tờ phê chuẩn của Phó chủ tịch thành phố Đường tới Cục Tài chính thành phố, rất nhanh chóng năm triệu tệ ngay lập tức liền được chuyển khoản vào tài khoản của phòng Tài chính huyện Cảnh Lâm. Liễu Kình Vũ vô cùng vui mừng, đây là việc mà hắn từ lúc được biên chế vào chốn quan trường tới giờ lần đầu tiên làm một việc vô cùng có ý nghĩa đối với dân chúng. Nhưng vừa bước ra từ cửa lớn của Cục tài chính Thành phố, hắn liền nhận được điện thoại của Đường Chí Dũng:
- Đại ca, việc không hay rồi, vừa nãy lúc em tới chỗ anh và Hương Di ở thì thấy Hàn Hương Di bị mấy kẻ bắt cóc kéo lên một chiếc xe tải, bọn chúng còn nói là đưa Hàn Hương Di tới Đại Phú Hào làm gái.

Nghe tới đây, cảm giác vui sướng lúc nãy khi nhận được tiền của Liễu Kình Vũ lập tức tiêu tan, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng cùng phẫn nộ, nhưng lời nói phát ra lại vô cùng bình tĩnh, nói:
- Là ai làm?

Đường Trí Dũng vội vàng nói:
- Đại ca, em đoán là Đổng Thiên Bá gây ra, bởi vì y chính là đại cổ đông ở Đại Phú Hào. Tuy nhiên đại ca à, theo như em biết thì Đại Phú Hào có rất nhiều bảo vệ, bọn bảo vệ đó toàn đứa không vừa, trong số bọn chúng có nhiều người đều là quân nhân đã xuất ngũ được Đổng Thiên Bá mời tới, thậm chí còn có một số kẻ là quân nhân đặc chủng, hay là để em nói với bố em một câu, để ông ấy dùng sức ép từ chính phủ bắt Đổng Thiên Bá phải mau chóng thả người.

Đường Trí Dũng còn chưa nói hết câu, Liễu Kình Vũ đã cúp máy, bước vội về phía cửa xe của Hồng Tam Kim đang đỗ ở ngoài, nói:
- Ông sang ngồi chỗ lái phụ, để tôi lái.

Hồng Tam Kim nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của Liễu Kình Vũ, toàn thân rùng mình, vội vàng nhảy qua ghế phụ. Sau khi ngồi vào chỗ, Liễu Kình Vũ lập tức kiểm tra hệ thống định vị, tốn mất 30s để nghiên cứu xem vị trí của Đại Phú Hào ở đâu, đạp chân ga, cả chiếc xe giống như mũi tên rời cung phóng như bay khiến cho Hồng Tam Kim ngồi bên cạnh mặt tái mét, một tay nắm chặt tay vịn bên cạnh, một tay cuống quýt thắt dây an toàn.

Hồng Tam Kim thật không ngờ, Chủ tịch Thị trấn Liễu Kình Vũ lại có thể biến thành một tay đua siêu hạng thế này, đạp số ga từ đầu tới giờ luôn là số lớn nhất, gần như là không có dấu hiệu giảm tốc độ, xe phi với tốc độ nhanh nhất có thể về phía Đại Phú Hào, thậm chí hắn không buồn để ý tới mấy cái cột đèn giao thông.

Giờ phút này, trong Đại Phú Hào, Đổng Thiên Bá ngồi trên sô pha với cánh tay băng bó, mấy kẻ tay chân dẫn Hàn Hương Di tới trước mặt Đồng Thiên Bá:
- Đại ca, Hàn Hương Di đã được đưa tới.

Hàn Hương Di nhìn thấy Đổng Thiên Bá lập tức chửi ầm lên:
- Đồng Thiên Bá, đồ lưu manh thối tha, mau thả tôi ra, nếu không anh Liễu mà biết thì tuyệt đối sẽ không tha cho ông đâu.

Đổng Thiên Bá ánh mắt lạnh lùng, cười nham hiểm nói:
- Hừm, Liễu Kình Vũ là cái đếch gì, chẳng qua chỉ là một cái chức chủ tịch trấn Quan Sơn tép riu, lần này tao sẽ chơi cho nó chết thì thôi!
Nói tới đây, ánh mắt dâm đãng của Đổng Thiên Bá nhìn lướt qua người Hàn Hương Di mấy lượt, rồi cười lạnh lùng nói:
- Cô bé, chẳng phải mày dám đánh cả tao hay sao? Lần này ông mày trực tiếp nhận mày vào Đại Phú Hào, ngày ngày làm gái, vừa hay đợt này có hai khách Nhật đưa ra giá cao để có được một em gái xinh tươi, đưa mày tặng cho bọn nó thì vừa đẹp, mày cứ từ từ hưởng thụ đi nhé. Người đâu, đem ả này tới chỗ hai thằng Nhật kia cho tao.

Hàn Hương Di vừa cố hết sức giãy dụa vừa chửi ầm lên, nhưng làm sao có thể chống lại được với mấy tên to lớn này, liền bị bắt đi.

Lúc này, một tên đệ của Đổng Thiên Bá có chút thắc mắc hỏi:
- Đại ca, con ả này thuộc hàng cao cấp đấy, sao đại ca không để mà dùng?

Đổng Thiên Bá cười lạnh nói:
- Ả này tính cách quá ngang ngược, tao sợ khi còn chưa leo được lên người nó thì đã có chuyện bất trắc, hơn nữa tao luôn cảm thấy ả này hình như có gia thế không tầm thường, tao mà động vào người nó có thể sẽ rắc rối, để cho hai thằng Nhật kia chơi trước, nếu lỡ có vấn đề gì thì chúng ta cũng dễ thoát thân, có thể tiến thoái, hơn nữa mục đích chính của chúng ta hiện giờ chủ yếu là dạy cho thằng khốn kiếp Liễu Kình Vũ một bài học. Tao muốn cho nó biết rằng, đắc tội với Đổng Thiên Bá này thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. À, đúng rồi, nói cho bọn kia biết, không cần đưa Hàn Hương Di cho hai thằng Nhật kia sớm quá, khi nào mà Liễu Kình Vũ tới Đại Phú Hào này thì lúc đấy mới đưa ả cho bọn Nhật, tao muốn cho Liễu Kình Vũ tận mắt nhìn thấy em gái nó bị hai thằng Nhật kia làm nhục.
Vừa nói, ánh mắt Đổng Thiên Bá tràn đầy căm hận.

Sau đó, y lấy điện thoại bấm gọi số của Liễu Kình Vũ, lời nói vô cùng độc ác:
- Liễu Kình Vũ, em gái mày đang trong tay tao, nếu muốn cứu nó thì hãy tới Đại Phú Hào tìm tao, tới nhanh đi, tới muộn thì e là em gái mày để hời cho hai thằng khách làng chơi người Nhật đấy.
Nói xong, y lập tức cúp máy.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đang lái xe nghe được âm thanh kiêu ngạo của Đổng Thiên Bá từ tai nghe Bluetooth, sát khí trong ánh mắt càng mãnh liệt, chân lại rồ ga, theo lịch trình vốn dĩ cần 20 phút thì hắn chỉ cần chưa tới 5 phút là tới nơi, mà lúc đó thì Đổng Thiên Bá cũng đã sớm chuẩn bị xong thiên la địa võng chờ hắn tới.

Liễu Kình Vũ tới trước cửa Đại Phú Hào.

Đại Phú Hào là một câu lạc bộ ăn chơi giải trí cao cấp ở thành phố Thương Sơn, chiếm diện tích hơn 10.000 m2, rường cột trạm trổ, bên ngoài nhìn vào vô cùng tráng lệ.

Nhìn thấy có tám tên bảo vệ to lớn đang đứng hai bên cửa chính, trong tay đều có dùi cui cảnh sát, đang trong thế đề phòng.

Liễu Kình Vũ xuống xe, không chút chần chừ liền rảo bước nhanh hướng về cửa chính.

Lúc này, mấy tên bảo vệ kia đã nhìn thấy Liễu Kình Vũ, lập tức vung dùi cui xông tới.

Dùi cui đập mạnh, sát khí đằng đằng.

Vốn dĩ thì với sức lực của Liễu Kình Vũ thì chỉ cần né nhẹ thì có thể tránh được mấy cái dùi cui, nhưng hắn lại không hề có bất kì ý nghĩ né tránh nào mà cứ dũng mãnh xông lên phía trước, trong lúc đó còn cướp được một cái dùi cui, đánh một phát khiến hai tên bảo vệ trước mặt bay ra ngoài, nhưng hắn cũng bị trúng hai phát dùi cui vào người.

Khi Liễu Kình Vũ xông vào trong đại sảnh, phát hiện ra đứng ở đó có bốn kẻ mặc âu phục màu đen to lớn đứng ở giữa phòng. Bốn kẻ này toát ra một sát khí dũng mãnh. Liễu Kình Vũ đã từng đi lính, nhìn qua thế đứng của bốn người này liền biết chúng cũng đã từng đi lính, hơn nữa chắc chắn phải là lính đặc chủng.

Nhìn bốn kẻ đó, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Cản tao sẽ chết!

Bốn kẻ kia bĩu môi, trong đó có một kẻ mặt toàn trứng cá khinh thường nói:
- Vô tri, ngông cuồng! Để tao dạy mày.
Nói xong, gã lao tới Liễu Kình Vũ, tay trái hướng tới đấm vào mắt, chân phải thì đạp thẳng vào hạ bộ của Liễu Kình Vũ, định một chiêu hạ địch.

Liễu Kình Vũ cũng chẳng có thừa thời gian dài dòng với gã, một phát nhảy lên cao hơn một mét, đập thẳng vào tay trái của đối phương, đồng thời chân phải đá trực tiếp từ trên đầu đối phương khiến gã liền bất tỉnh tại chỗ. Sau đó, Liễu Kình Vũ giống như con bươm bướm bay xuyên qua ba kẻ còn lại khiến chúng ngã rạp xuống đất miệng đầy máu, không ngừng co giật. Vượt qua ba người kia, Liễu Kình Vũ liền tới trước bàn tiếp tân, một tay bóp lấy cổ của cô gái lễ tân kèm với sát khí lạnh thấu xương hỏi:
- Cô gái bị bắt tới đây đang ở đâu?

Cô lễ tân khá là nhát chết, bị Liễu Kình Vũ dọa cho hoảng sợ toàn thân run rẩy, giọng run run nói:
- Bị đưa tới phòng làm việc của Tổng Giám đốc Đồng rồi.

- Phòng làm việc của Đổng Thiên Bá ở đâu?
Liễu Kình Vũ hỏi.

- Tầng 3 phòng 308.

Liễu Kình Vũ buông tay ra, bước vào thang máy hướng lên tầng ba.

Nhưng hắn vừa mới tới cửa thang máy tầng hai, hắn liền bị một kẻ trên mặt có vết sẹo lớn chặn đường.

Kẻ này lạnh lùng liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ, nói:
- Cũng không tệ, có tài đấy, nhưng con đường trước mắt của mày tới đây là kết thúc.
Nói xong, hướng thẳng về phía Liễu Kình Vũ, một ánh sáng màu bạc hướng tới. Theo suy luận của y thì Liễu Kình Vũ nhất định sẽ dùng dùi cui để đỡ, chỉ cần hắn làm động tác này thì y chắc mười phần sẽ hoàn toàn giải quyết được Liễu Kình Vũ.

Nhưng lại nằm ngoài dự liệu của y, Liễu Kình Vũ chợt né sang một bên, rồi ném mạnh dùi cui vào đầu đối phương khiến y rống lên một cái rồi nằm bẹp dưới đất.

Muốn tinh tướng thì cũng cần có bản lĩnh thực sự. Trước mặt Liễu Kình Vũ mà ra vẻ tinh tướng thì không có đường mà sống.

Liễu Kình Vũ không dừng lại, tiếp tục lên tầng ba.

Lúc này, ở phòng 308 tầng 3, Đồng Thiên Bá đang trò chuyện với mấy thằng tay chân.

Đổng Thiên Bá nói;
- Bọn mày đoán Liễu Kình Vũ có thể xông tới đâu?

Một thằng trong đám tay chân nói;
- Em đoán là hắn ta nhiều nhất cũng chỉ tới cửa tầng 2, phụ trách nơi đó là Đào Chí Cường, gã là cao thủ đứng đầu bộ đội đặc chủng xuất ngũ, trong tay có một sợi xích bạc đánh khắp Thương Sơn cũng không có đối thủ, cũng được coi là cao thủ ở tỉnh Bạch Vân này. Còn ở tầng ba này, hắn có nghĩ cũng chẳng tưởng tượng ra người đứng gác ở đấy lại chính là Hồ Tam Quyền – một cao thủ quyền gia trong thành phố Thương Vân của chúng ta, một quyền có thể đánh chết một con nghé, trong cả tỉnh Bạch Vân này, chưa có kẻ nào có thể sống qua ba quyền của hắn. Cho dù là Đào Chí Cường cũng phải gọi Hồ Tam Quyền một tiếng đại ca.

Đổng Thiên Bá nhẹ gật gật đầu, tán thành quan điểm của tay chân.

Nhưng mấy tên này thực sự quá khinh địch, thậm chí còn không chú ý đi theo dõi camera. Lúc này, cao thủ quyền gia ở tầng ba đang giao đấu với Liễu Kình Vũ quyền thứ nhất.

Chỉ với một quyền, cả cơ thể cao thủ quyền gia này bị đánh bay vào góc tường, phù một tiếng rồi ngã vật xuống đất, máu hộc ra từng ngụm lớn.

Một cú đấm mạnh lại giáng xuống, tất cả sức lực đều tập trung hết trong cú đánh xuất thần này, dù Liễu Kình Vũ đã nén giận để ra tay nhưng lực xuất ra như cuồng phong, cánh tay vị cao thủ quyền gia đã bị dập nát.

Trong phòng 308, Đổng Thiên Bá còn đang cười cợt với mấy kẻ chân tay, Liễu Kình Vũ một phát đạp cửa phòng, trực tiếp tiến vào bên trong, trong khi mấy tên kia còn chưa kịp phản ứng thì Liễu Kình Vũ đã bóp lấy cổ Đổng Thiên Bá, nhấc cả người y lên, ánh mắt đằng đằng sát khí:
- Em tao đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện