Nhìn thấy cảnh này, Liễu Kình Vũ chợt thấy nghẹn ngào, người luôn làm theo câu “Đại trượng phu không thể dễ dàng rơi nước mắt” như hắn mà giờ này bên khóe mắt cũng có hai giọt lệ chầm chậm rơi xuống. Đây chính là tình thương vĩ đại của người mẹ.

Đây chính là nghiệp chướng do Hàn Quốc Khánh tạo nên.

Nghĩ đến Hàn Quốc Khánh, trong lòng Liễu Kình Vũ tràn đầy tức giận và căm thù. Theo hắn, hành vi quẳng đứa bé xuống lúc đó của Hàn Quốc Khánh là hành vi mất hết tính người.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Liễu Kình Vũ lại vang lên, là do Hồng Tam Kim gọi đến:
- Chủ tịch Liễu, tôi muốn báo cáo với ngài một việc, Hàn Quốc Khánh được thị trấn áp giải lên huyện hiện giờ đã được thả ra.

- Cái gì? Hàn Quốc Khánh được thả ra sao? Thả lúc nào?
Thanh âm của Liễu Kình Vũ ngay lập tức liền cao vút lên, trong ánh mắt bừng bừng lửa giận, bàn tay không cầm điện thoại nắm chặt lại thành nắm đấm.

Lúc này, Triệu Nhị Nha đang ở ngoài cửa lớn than khóc gọi con nghe thấy tên của Hàn Quốc Khánh, đột nhiên bỗng tỉnh cơn điên, ánh mắt tràn đầy tức giận dò xét tứ phía xung quanh, lời nói vô cùng buồn rầu, uất hận la lớn:
- Hàn Quốc Khánh, Hàn Quốc Khánh, mày đang ở đâu, mau trả mạng cho con tao./ Trả mạng cho con tao.

Nhưng khi cô nhìn một vòng không thấy Hàn Quốc Khánh đâu, ánh mắt lại tràn đầy tuyệt vọng, tay vỗ nhè nhè vào con búp bê dịu dàng nói:
- Con à, con đừng ngủ gật nha, mở mắt ra nhìn mẹ đi, mẹ hát nhạc thiếu nhi cho con nghe được không. Nghe này, mẹ hát cho con nghe: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ đứa con giống như kho báu…”

Thanh âm buồn bã, giọng hát khàn khàn, ánh mắt tuyệt vọng, tất cả hình tượng đều lướt qua trước mắt Liễu Kình Vũ, nước mắt Liễu Kình Vũ lại không thể kiềm chế được mà rơi xuống, nhất là lại nghĩ đến tin tức vừa rồi Hồng Tam Kim vừa báo cho mình, Liễu Kình Vũ lại bùng lên tức giận. Hắn trực tiếp la lớn vào trong điện thoại:
- Hồng Tam Kim, ông đang ở đâu? Hồng Tam Kim nghe được giọng nói vô cùng tức giận của Liễu Kình Vũ, vội vàng trả lời lớn:
- Thưa Chủ tịch thị trấn, tôi đang ở trong phòng làm việc của tôi.

Liễu Kình Vũ liền nói:
- Không được đi đâu hết, tôi lập tức sang tìm ông.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền cúp điện thoại, bước nhanh về phía văn phòng thị trấn.

Lửa giận trong lòng Liễu Kình Vũ đang hừng hực bốc cháy, giờ phút này dường như Liễu Kình Vũ đã quên hết tất cả, bất chấp tất cả, ngay cả nhân viên trong thị trấn chào hỏi hắn mà hắn cũng không cần nhìn đến. Giờ phút này trong lòng Liễu Kình Vũ chỉ có mỗi một chuyện, chính là phải làm cho rõ việc của Hàn Quốc Khánh, tuyệt đối không thể để cho một con sâu làm rầu nồi canh, khiến cho cái tên mất nhân tính trơ tráo, cặn bã đó cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cho dù là phải đâm thủng trời cũng không tiếc gì.

Ngay khi Liễu Kình Vũ bước ra ngoài, trên bầu trời không hề có dấu hiệu gì đột nhiên đổ mưa, đã vậy còn là mưa không hề nhỏ. Trong cơn mưa lớn, Triệu Nhị Nha vẫn như cũ ôm chặt con búp bê mà cô cho là đứa con nhỏ của mình vô cùng buồn rầu, lo lắng mà gọi, dường như muốn gọi cho con mình tỉnh dậy.

Lúc này Liễu Kình Vũ đã đi vào trong phòng, cũng chẳng hay biết tình hình bên ngoài, chẳng qua là khi hắn đi vào phòng làm việc của Hồng Tam Kim, thấy bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, liền nói với Hồng Tam Kim:
- Hồng Tam Kim, ông lập tức sai người ra ngoài mang áo mưa cho Triệu Nhị Nha, tốt nhất là đưa cô ấy về nhà, thu xếp cho cô ấy tốt một chút, đừng để cho cô ấy xuất hiện ở đây chịu khổ thêm nữa.

Hồng Tam Kim vô cùng chua xót nói:
- Chủ tịch thị trấn, không phải là chúng tôi không làm, thật ra chúng tôi đã sớm làm rồi, dù cho chúng ta đưa cô ấy về nhà, cô ấy cũng sẽ lại vụng trộm chạy đến đây. Bệnh của cô ấy là tâm bệnh, không nhìn thấy Hàn Quốc Khánh bị đem ra trước công lý, tôi e là bệnh của cô ấy vẫn cứ không có chuyển biến tốt đâu. Ai da, Hàn Quốc Khánh quả thực là đã gây nên nghiệp chướng rồi.

Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ nhướn mày nói:
- Như vậy đi, trước tiên ông phái người mang áo mưa ra đưa cho Triệu Nhị Nha, nếu cô ấy đồng ý hãy lái xe đưa cô ấy về nhà.

Hồng Tam Kim gật đầu, ngay lập tức liền cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho nhân viên xử lý công tác , sai bọn họ chăm sóc thật tốt cho Triệu Nhị Nha. Sau khi đã an bài ổn thỏa mọi việc, Liễu Kình Vũ liền thấp giọng nói:
- Lão Hồng, ông nghe tin ở đâu nói Hàn Quốc Khánh được thả ra rồi? Không phải là lúc đó tôi đã nói rất rõ ràng với Thạch Chấn Cường rồi sao? Nếu y cả gan dám làm gian lận việc của Hàn Quốc Khánh, tôi nhất định sẽ khiến cho y phải hối hận.

Hồng Tam Kim cười khổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, tôi nói những lời này … ngài nghe xong rồi cho qua vậy…

Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Ông nói đi.

Hồng Tam Kim nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài quả thật là đánh giá quá cao uy vọng của mình rồi. Ngài thử nghĩ lại xem, Bí thư Thạch ở thị trấn Quan Sơn đã một mình một cõi thời gian lâu như vậy rồi, sao có thể dễ dàng bị ngài dọa vài ba câu mà lùi bước như vậy được. Dù cho ngài và Cổ Tân Vũ có nắm trong tay chứng cớ thì đã sao nào? Bí thư Thạch người ta có người đỡ đầu trên Huyện, hơn nữa Hàn Quốc Khánh không chỉ là tay chân tin cẩn của Bí thư Thạch, Chủ tịch huyện Tiết cũng rất coi trọng hắn ta, vốn đã định đề bạt hắn ta làm Phó phòng rồi. Có điều hiện nay xảy ra việc như vậy, Phó phòng chắc chắn không thể làm được rồi. Nhưng tôi nghe bạn học trung học của tôi nói hiện giờ Hàn Quốc Khánh không chỉ được thả ra, mà còn được phái đến thị trấn Lưu Trang tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Trưởng đồn Công an. Hơn nữa Hàn Quốc Khánh sau khi đến thị trấn Lưu Trang vẫn giữ dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo như cũ, mới đến có hai ngày mà đã bắt đầu loại bỏ những người chống đối hắn, muốn nắm trong tay toàn bộ quyền lực của đồn công an. Hơn nữa còn nghe nói hắn đang gian díu với một người quả phụ ở đó nữa.

Sau khi nghe Hồng Tam Kim nói, lông mày Liễu Kình Vũ nhíu chặt lại, thấp giọng nói:
- Lời nói của người đó có tin được không?

Hồng Tam Kim vội vàng nói:
- Hoàn toàn là có thể tin được, bởi vì bạn học của tôi hiện giờ đang làm Phó đồn công an ở thị trấn Lưu Trang, vốn là lần này cậu ta có thể được đề bạt lên thành Trưởng đồn, rất nhiều quan hệ đều đã được đả thông, chỉ không nghĩ đến việc Hàn Quốc Khánh từ đâu nhảy đến, cắt ngang giấc mơ đẹp được làm Trưởng đồn của cậu ta, cho nên đối với tin tức về Hàn Quốc Khánh liền đặc biệt chú ý hơn. Biết Hàn Quốc Khánh từ bên chúng ta qua, cũng có nghe nói đến việc lúc trước ngài hành hung Hàn Quốc Khánh. Cho nên cậu ta liền gọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết những chuyện này.

Nghe Hồng Tam Kim nói vậy, Liễu Kình Vũ cũng chẳng có gì nghi ngờ, bởi vì Liễu Kình Vũ tin rằng, Hồng Tam Kim sẽ không lừa hắn những chuyện thế này, nhất là chuyện bạn học ông ta nói về Hàn Quốc Khánh, càng không thể đùa giỡn về chuyện này được.

Giờ phút này, lửa giận trong lòng Liễu Kình Vũ không thể kiềm chế được mà bùng phát lên, hắn hung hăng đập bàn nói:
- Khốn kiếp! Một lũ khốn kiếp! Hàn Quốc Khánh phạm vào tội lớn như vậy, đáng ra phải bị xử tử hình! Tội này thuộc về tội cố ý giết người! Vậy mà nói thả là thả ra ngay, đám quan tòa ở thị trấn làm ăn kiểu gì vậy không biết? Kiểm sát trưởng làm ăn kiểu gì không biết? Lãnh đạo làm ăn kiểu gì không biết? Việc này liên quan đến quyền lợi trực tiếp của dân chúng, vậy mà lại xử lý qua loa, thậm chí là còn dung túng, bao che. Trong mắt bọn họ còn có luật pháp không? Còn có dân chúng không? Còn có kỷ luật Đảng ủy hay không? Không được, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho những chuyện này. Nhất định phải đòi lại công bằng cho Triệu Nhị Nha.
Lúc nói đến đây, Liễu Kình Vũ mạnh mẽ xoay người lại, đi về hướng cửa sổ đang mở, chỉ thấy trong cơn mưa to, bóng dáng Triệu Nhị Nha gầy yếu, mong manh, đáng thương vẫn ngẩn ngơ ngoài cửa đại viện. Trên người cô khoác áo mưa của nhân viên văn phòng thị trấn đưa cho, phía dưới áo mưa, con búp bê vải mà cô coi thành đứa con đang được ôm chặt bảo vệ, không để cho mưa đụng đến dù chỉ một giọt, giọng hát buồn bã của cô thỉnh thoảng vẫn bị gió thổi truyền lên đến tận đây.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai tay Liễu Kình Vũ lại nắm thật chặt, trong mắt lộ ra hai tia sắc lạnh, dứt khoát nói:
- Cho dù tan xương nát thịt, cho dù là chơi trò chơi may rủi thì Chủ tịch thị trấn như tôi cũng chẳng chút lo lắng, tôi nhất định phải vì dân chúng thị trấn Quan Sơn chúng ta, vì Triệu Nhị Nha đòi lại công bằng. Bất kể cho dù là ai, tôi cũng sẽ không để cho hắn ta sống vui vẻ đâu.
Nói xong, Liễu Kình Vũ nói với Hồng Tam Kim:
- Lão Hồng, chuẩn bị ngay cho tôi một chiếc xe, nửa tiếng sau chở tôi lên Huyện.

Hồng Tam Kim ngạc nhiên hỏi:
- Chủ tịch thị trấn, hiện giờ bên ngoài trời đang mưa đó. Ngài thật sự muốn đi sao?

Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Đúng vậy, nhất định phải đi, việc của dân chúng lớn hơn trời, xử lý muộn một ngày, dân chúng sẽ phải chịu khổ thêm một ngày, kẻ phạm tội lại được ung dung tự tại thêm một ngày. Chuẩn bị nhanh đi. Tôi tin rằng, với thời tiết như hôm nay, xe công vụ chắc chắn sẽ không đi ra ngoài hết đâu. Nếu Bí thư Thạch không cần đi ra ngoài thì dùng xe của ông ấy. Việc cải cách sử dụng xe công, tôi sẽ đảm nhận làm người áp dụng đầu tiên.

Hồng Tam Kim gật đầu, ngay lập tức liền theo sau Liễu Kình Vũ đi ra ngoài.

Liễu Kình Vũ bước ra khỏi phòng làm việc của Hồng Tam Kim, cũng không trở về phòng làm việc của mình mà trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Mạnh Hoan.

Mạnh Hoan nhìn thấy Liễu Kình Vũ đến thì vô cùng bất ngờ, nhưng vẫn chủ động cười đứng dậy ra đón:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế, có chỉ thị gì vậy?

Liễu Kình Vũ cũng không cần chào hỏi Mạnh Hoan, trực tiếp nói luôn:
- Chủ nhiệm Mạnh, tôi đến tìm anh là có việc cần anh giúp đỡ đây.

Mạnh Hoan sửng sốt, bởi vì gã hiểu vô cùng rõ ràng, tuy rằng Liễu Kình Vũ và gã có một ít giao thiệp nhưng so với quan hệ đồng minh thì còn kém một khoảng cách rất xa, lại càng không có giao tình gì, không ngờ Liễu Kình Vũ vừa mở miệng đã nói cần gã giúp đỡ, việc này khiến cho gã có chút giật mình, nhưng vẫn thấp giọng hỏi:
- Có chuyện gì thế?

Giọng nói của Liễu Kình Vũ có chút đau buồn:
- Là việc của Triệu Nhị Nha có con trai bị Hàn Quốc Khánh làm ngã chết. Tôi nghe nói sau đó Hàn Quốc Khánh được đưa lên huyện, không ngờ lại được xử vô tội và thả ra, hơn nữa còn được điều đến thị trấn Lưu Trang đảm nhiệm chức vụ Trưởng đồn công an. Đây là việc tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ được. Nếu cứ để loại chuyện thế này tiếp tục xảy ra, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với sự tín nhiệm của dân chúng thị trấn Quan Sơn dành cho tôi, rất có lỗi với sự tín nhiệm của Đảng và nhà nước dành cho tôi. Tôi thân là Chủ tịch thị trấn, nhất định phải vì dân chúng thị trấn Quan Sơn mà đòi lại công đạo. Cho nên tôi phải nghĩ cách bắt Hàn Quốc Khánh, mà anh ở thị trấn Quan Sơn này cũng mấy năm rồi, lại ở vào vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nữa, tôi tin là trong tay anh cũng có một ít tài liệu về việc vi phạm pháp của Hàn Quốc Khánh đúng không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện