Trong thời gian các vị ủy viên thường vụ ngồi đợi, Liễu Kình Vũ đếm từng giây từng phút trôi qua.
Phải biết, thời điểm này có rất nhiều nhân viên đã tan làm, thậm chí có một số nhân viên khoảng bốn giờ đã rời cơ quan. Dù sao về mặt quản lý, các đơn vị cấp huyện lỏng lẻo hơn rất nhiều so với cấp tỉnh và cấp thành phố, chỉ cần không phải vào ngày đặc biệt, tất cả mọi người đều không tuân theo thời gian quy định, thậm chí có cán bộ còn không đi làm, kinh doanh ở bên ngoài, sự việc này xảy ra nhiều lần, mãi cũng thành quen. Cho nên, các tài liệu do Ủy ban kỷ luật và công an, viện kiểm sát, tòa án mang tới khá chậm. Đợi tới khoảng sáu giờ mới thu thập được hết số tài liệu. Trong khoảng thời gian này, tài liệu của Ủy ban kỷ luật mang tới sớm nhất. Sau khi số tài liệu này được mang đến, Ngưu Kiến Quốc đề nghị tiến hành kiểm tra và thảo luận trước nhưng lại bị Hạ Chính Đức phủ quyết, nói là phải đợi sau khi tất cả tài liệu được mang tới thì cùng nhau thảo luận. Bởi vì đây là việc nhỏ nên Ngưu Kiến Quốc không muốn chống đối lại Hạ Chính Đức, cho nên gã cũng không nói gì nhiều.
Đợi sau khi tất cả tài liệu đều được mang tới, trong lòng Tiết Văn Long liền cảm thấy có chút bất an, lập tức nhìn Hạ Chính Đức nói;
- Bí thư Hạ, bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ? Hạ Chính Đức gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, sau đây chúng ta bắt đầu từng bước thẩm duyệt, nghiên cứu các tài liệu liên quan tới vấn đề của Hàn Quốc Khánh, đợi sau khi thảo luận tính xác thực của những tập tài liệu này xong, chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết xem có cần phải lập chuyên án điều tra Hàn Quốc Khánh một lần nữa hay không. Điểm này, tất cả mọi người không có ý kiến gì chứ?
Tiết Văn Long nói:
- Không vấn đề gì, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi.
Bây giờ Tiết Văn Long mơ hồ có một dự cảm không tốt. Y luôn cảm thấy Hạ Chính Đức dường như có chuẩn bị gì đó, luôn cảm thấy bản thân dường như rơi vào bẫy đã được giăng sẵn của Hạ Chính Đức,nhưng lúc này y lại không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Dựa vào thái độ của Tiết Văn Long, những người khác cũng nhanh nhẹn bắt đầu. Dù sao bây giờ đã 6h tối rồi, nếu là thường ngày, có rất nhiều người đã về nhà ăn cơm rồi.
Hạ Chính Đức cũng không nói thêm, mọi người bắt đầu xem từ tập tài liệu của Ủy ban kỷ luật. Sau khi mọi người truyền tay nhau đọc xong tập tài liệu này, Hạ Chính Đức trầm giọng nói:
- Bí thư Ngưu, có một điểm tôi không hiểu, tại sao trên tập tài liệu điều tra này lại không có chữ ký của người điều tra?
Ngưu Kiến Quốc sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên âm u. Kỳ thực, trong lòng gã hiểu rất rõ, tập tài liệu này căn bản là do gã ngầm chỉ thị thuộc hạ tùy ý biên soạn. Trong vấn đề này, không ai muốn chịu trách nhiệm, còn gã, thẳng thắn mà nói cũng mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không để ý tới. Nhưng bây giờ bị Hạ Chính Đức lôi ra, gã không thể xem nhẹ vấn đề này, sau khi giả vờ nhìn qua, nói:
- Ây da, thật là xấu hổ quá. Tôi thật không chú ý tới tình trạng này, thế này đi, khi trở về tôi sẽ bảo bọn họ bổ sung chữ ký.
Lúc này, sắc mặt của Hạ Chính Đức thâm trầm, nói:
- Đồng chí Ngưu Kiến Quốc, dựa vào quy định liên quan tới văn kiện của chúng ta, đối với tài liệu không có chữ ký căn bản không thể tính là văn kiện có hiệu lực, dù cho là có con dấu của đơn vị cũng không được tính. Cho nên, tài liệu này liệu chúng ta có thể cho rằng không có hiệu quả xử lý?
Ngưu Kiến Quốc vừa nghe, sắc mặt trùng xuống, lập tức nói:
- Như vậy đi, tôi lập tức gọi người phụ trách tới đây ký.
Hạ Chính Đức nói:
- Cũng được, văn kiện sau khi có chữ ký mới có thể tính là có hiệu lực. Đồng chí Ngưu Kiến Quốc, đồng chí liên hệ với người phụ trách liên quan đi. Các đồng chí ủy viên khác, chúng ta tiếp tục xem các tài liệu khác, xem xem có chữ ký hay không.
Sau chỉ đạo của Hạ Chính Đức, mọi người lại vô cùng ngạc nhiên phát hiện trong các tài liệu liên quan tới Hàn Quốc Khánh của viện kiểm sát và tòa án, không ngờ đều không có chữ ký của lãnh đạo chủ chốt. Mặc dù có một số tài liệu có chữ ký nhưng cấp bậc của người ký tên căn bản không đủ để đảm bảo tính hiệu lực của những văn kiện này. Dưới tình hình này, Tiết Văn Long và Kim Vũ Bằng chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách của các bộ phận liên quan lập tức tới để ký. Song càng như vậy, nỗi bất an trong lòng Tiết Văn Long càng tăng. Y không ngừng nhíu mày trong suốt khoảng thời gian đợi người phụ trách của các bộ phận liên quan tới huyện ủy.
Vào giờ khắc này, cặp mắt lạnh lùng bàng quan của Liễu Kình Vũ lại đột nhiên bừng sáng, hai đấm nắm chặt, âm thầm hưng phấn. Lúc này, hắn đã nhìn ra, các việc Hạ Chính Đức làm từ đầu tới cuối đều là kế hoãn binh. Ông ta luôn kéo dài thời gian, vậy mục đích kéo dài thời gian của ông ta là gì? Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ không chút do dự phán đoán mục đích của Hạ Chính Đức nằm trên những tài liệu này. Theo như Liễu Kình Vũ thấy, những tài liệu này là công cụ kéo dài thời gian để Hạ Chính Đức thực hiện kế hoãn binh, lại là một chiêu chuẩn bị của Hạ Chính Đức. Liễu Kình Đức dự đoán số tài liệu kia rất có khả năng sẽ trở thành một bước then chốt để Hạ Chính Đức phản công. Tuy nhiên Hạ Chính Đức phản công như thế nào? Về điểm này, tạm thời Liễu Kình Vũ vẫn chưa nghĩ ra. Dù sao thì vị trí không giống nhau, những thứ có thể nhìn ra vẫn là không đủ sâu, tầm nhìn vẫn chưa đủ rộng. Song, điều đó cũng không ảnh hưởng tới khả năng suy xét của Liễu Kình Vũ. Hắn đang thay đổi vị trí để suy xét, nếu đổi lại mình là Hạ Chính Đức, mình nên làm như thế nào?
Liễu Kình Vũ còn trẻ như vậy mà đã lăn lội tới bước này, sự phấn đấu và hiếu học của hắn cũng vô cùng quan trọng, cho dù là người thiên tài, nếu không nỗ lực, cũng rất có thể sẽ trở thành văn nhân hết thời. Thiên tài, từ trước tới nay đều bao gồm thiên bẩm và nỗ lực. Không có chuyện vô duyên vô cớ mà thành công.
Tới khoảng sáu giờ rưỡi, tất cả nhân viên phụ trách của các bộ phận đều vội vàng chạy tới ký. Sắc mặt Tiết Văn Long âm trầm,nhìn Hạ Chính Đức nói:
- Bí thư Hạ, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu họp chính thức rồi chứ?
Hạ Chính Đức nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu thảo luận. Chủ nhiệm Trần, nhất định phải ghi chép lại toàn bộ ý kiến của mọi người phát biểu trong quá trình họp.
Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ vội vàng biểu thị thái độ đồng ý.
Tiếp tục cuộc thảo luận, Hạ Chính Đức khẳng định rằng những tài liệu này không đủ chắc chắn, thậm chí còn nghi ngờ có tạo chứng cứ giả, tồn tại vấn đề rất lớn nhưng những người phe Tiết Văn Long lại luôn phản đối quan điểm của Hạ Chính Đức, cho rằng chứng cứ trong tập tài liệu là hoàn toàn chính xác, hơn nữa có chữ ký của người phụ trách, vì vậy không có bất kỳ vấn đề gì cả. Hai bên luôn giằng co không ngừng.
Lúc này, đài truyền hình tỉnh Bạch Vân đang phát tin tức buổi tối của tỉnh. Vào 19h buổi tối hằng ngày là thời gian cố định phát sóng tin tức đài trung ương CCTV. Vào giờ này không có đài truyền hình nào phát tin tức của tỉnh mình, dù sao thì tính cập nhật và tỉ lệ xem tin tức của đài trung ương cũng vô cùng cao. Vì vậy, rất nhiều đài cấp tỉnh dời thời gian phát tin tức của tỉnh mình sang 18h30’ hoặc sau 19h30’.
Trong bản tin tỉnh Bạch Vân phát tối nay, rất nhanh đã sắp hết, phát thanh viên cầm một bản thảo, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Các vị khán giả thân mến, chúng tôi xin được đưa thêm một tin. Phóng viên của chúng tôi sau khi tiến hành điều tra, đã xác nhận rằng tại thị trấn Quan Sơn huyện Cảnh Lâm thành phố Thương Sơn xảy ra việc một đứa trẻ bị người lớn đẩy ngã và em bé đã chết, dưới đây là tin tức liên quan.
Phát thanh viên nói xong, trên ti vi liền phát một đoạn video. Đoạn video này ghi lại quá trình Hàn Quốc Khánh mặc quần áo cảnh sát đẩy ngã con của Triệu Nhị Nha, sau đó, ti vi lại phát cảnh Triệu Nhị Nha ôm búp bê vải đi đi lại lại trước cửa đại viện ủy ban thị trấn Quan Sơn trong trời mưa tầm tã. Sau khi đoạn video kết thúc, đài truyền hình Bạch Vân tiến hành phỏng vấn một nhân vật.
Trong lời bình, nhân viên được phỏng vấn vừa khóc vừa tức giận nói:
- Căn cứ vào thông tin chúng tôi nhận được, trong video đồng chí Hàn Quốc Khánh đồn trưởng đồn công an đã từng bị thị trấn Quan Sơn đưa lên tư pháp huyện Cảnh Lâm, nhưng bây giờ, Hàn Quốc Khánh đã được phóng thích vô tội. Hơn nữa còn được điều tới thị trấn Liễu Trang đảm nhiệm vị trí trưởng đồn công an. Kết luận của cơ quan huyện Cảnh Lâm cho rằng người đẩy chết em bé trong đoạn video cũng không phải Hàn Quốc Khánh, chỉ là một người cảnh sát bình thường. Nhưng sau khi chuyên gia kiểm định của chúng tôi tiến hành kiểm định, xác nhận 100%người đẩy chết đứa bé là Hàn Quốc Khánh. Ngoài ra người nhà của cậu bé và một số người chứng kiến cũng đã khẳng định chính là Hàn Quốc Khánh. Nhưng đối với nghi ngờ của chúng tôi, phía huyện Cảnh Lâm cũng không có đưa ra bất kỳ sự trả lời nào. Bây giờ tôi có bốn vấn đề muốn hỏi lãnh đạo huyện Cảnh Lâm: Thứ nhất, cơ quan huyện Cảnh Lâm rốt cuộc vì sao lại kết luận người làm ngã chết đứa bé không phải là Hàn Quốc Khánh, mà là một người cảnh sát bình thường, người cảnh sát bình thường này rốt cuộc là ai? Thứ hai, Triệu Nhị Nha đã nhiều lần khiếu oan, đồng thời tự mình chỉ ra và xác nhận Hàn Quốc Khánh nhưng lại không được cơ quan huyện Cảnh Lâm xác nhận và được ra mặt giải quyết? Thứ ba, cơ quan huyện Cảnh Lâm cuối cùng là đại diện lợi ích cho ai? Có hay không tồn tại tình trạng quan lại bao che cho nhau? Tại sao dân chúng huyện Cảnh Lâm oán khí ngút trời lại không có người đi tìm hiểu? Thứ tư, tại sao chỉ có Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ đứng ra giúp người bị hại Triệu Nhị Nha kêu bất bình? Tại sao đồng chí Liễu Kình Vũ kiên trì dẫn kẻ tình nghi tới cơ quan có liên quan của huyện Cảnh Lâm, kết quả cuối cùng lại là phóng thích vô tội? Tất cả mắt xích trung gian có phù hợp với toàn bộ lưu trình hay không?
Chấn động! Vô cùng chấn động.
Phải biết rằng, những điểm nghi vấn và nhân vật được phỏng vấn đưa ra tất cả đều nhằm vào huyện ủy huyện Cảnh Lâm va các cơ quan liên quan, đây là một vấn đề cực kỳ hiếm có. Song, sự việc này lại xảy ra rồi, hơn nữa xét từ thần thái của người bình luận khi phát ngôn, bốn nghi vấn này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ sớm. Thông thường, tin tức của đài truyền hình cấp tỉnh đều phải tiến hành thẩm duyệt, những lời nói quá khích thường thì sẽ không được thông qua. Nhưng lần này, không ngờ những lời nói kịch liệt như vậy lại được phát trong phần tin tức của đài truyền hình tỉnh Bạch Vân.
Lúc này, thời gian phát tin tức của đài truyền hình đã kết thúc, trên mạng internet, dư luận của tỉnh Bạch Vân trở nên sôi nổi, dân mạng phẫn nộ. Mà phẫn nộ lớn nhất lại phát sinh từ đại viện của tỉnh ủy Bạch Vân.
Bí thư tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân – Tăng Hồng Đào có một thói quen, dù công việc có bận tới đâu, trừ phi thật sự không thể phân thân, nếu không thì mỗi ngày vào 18h30’ bắt đầu phát tin tức của tỉnh và 19h bắt đầu phát tin trung ương ông đều ngồi xem. Ngày hôm nay, khi vừa làm xong công việc, Tăng Hồng Đào không vội về nhà ăn cơm, mà trực tiếp ngồi trong phòng làm việc xem tin tức toàn tỉnh. Ngay sau khi ông xem xong tin tức có liên quan tới Hàn Quốc Khánh, lập tức giận tím cả mặt. Tăng Hồng Đào xuất thân từ nông dân, thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ của trăm dân, cho nên kể từ khi nhậm chức ở Bạch Vân, các chính sách do ông đặt ra đều thể hiện tư tưởng lấy dân làm gốc, đều cố gắng vì lợi ích của nhân dân để phát triển Bạch Vân. Có thể nói, trong lòng của Tăng Hồng Đào, điều trăn trở nhất chính là nhân dân. Ông hy vọng bản thân có thể làm quan một lần, tạo phúc một phương. Nhưng thế nào ông cũng không thể tưởng tượng nổi, tại nơi mình đảm nhiệm lại xảy ra sự việc đẩy ngã chết đứa bé, thậm chí lại còn có sự nghi ngờ cơ quan huyện Cảnh Lâm cố ý bao che chuyện này.
Tăng Hồng Đào nổi giận thật rồi.
Phải biết, thời điểm này có rất nhiều nhân viên đã tan làm, thậm chí có một số nhân viên khoảng bốn giờ đã rời cơ quan. Dù sao về mặt quản lý, các đơn vị cấp huyện lỏng lẻo hơn rất nhiều so với cấp tỉnh và cấp thành phố, chỉ cần không phải vào ngày đặc biệt, tất cả mọi người đều không tuân theo thời gian quy định, thậm chí có cán bộ còn không đi làm, kinh doanh ở bên ngoài, sự việc này xảy ra nhiều lần, mãi cũng thành quen. Cho nên, các tài liệu do Ủy ban kỷ luật và công an, viện kiểm sát, tòa án mang tới khá chậm. Đợi tới khoảng sáu giờ mới thu thập được hết số tài liệu. Trong khoảng thời gian này, tài liệu của Ủy ban kỷ luật mang tới sớm nhất. Sau khi số tài liệu này được mang đến, Ngưu Kiến Quốc đề nghị tiến hành kiểm tra và thảo luận trước nhưng lại bị Hạ Chính Đức phủ quyết, nói là phải đợi sau khi tất cả tài liệu được mang tới thì cùng nhau thảo luận. Bởi vì đây là việc nhỏ nên Ngưu Kiến Quốc không muốn chống đối lại Hạ Chính Đức, cho nên gã cũng không nói gì nhiều.
Đợi sau khi tất cả tài liệu đều được mang tới, trong lòng Tiết Văn Long liền cảm thấy có chút bất an, lập tức nhìn Hạ Chính Đức nói;
- Bí thư Hạ, bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ? Hạ Chính Đức gật đầu, trầm giọng nói:
- Được, sau đây chúng ta bắt đầu từng bước thẩm duyệt, nghiên cứu các tài liệu liên quan tới vấn đề của Hàn Quốc Khánh, đợi sau khi thảo luận tính xác thực của những tập tài liệu này xong, chúng ta sẽ giơ tay biểu quyết xem có cần phải lập chuyên án điều tra Hàn Quốc Khánh một lần nữa hay không. Điểm này, tất cả mọi người không có ý kiến gì chứ?
Tiết Văn Long nói:
- Không vấn đề gì, chúng ta nhanh chóng bắt đầu thôi.
Bây giờ Tiết Văn Long mơ hồ có một dự cảm không tốt. Y luôn cảm thấy Hạ Chính Đức dường như có chuẩn bị gì đó, luôn cảm thấy bản thân dường như rơi vào bẫy đã được giăng sẵn của Hạ Chính Đức,nhưng lúc này y lại không nghĩ ra rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Dựa vào thái độ của Tiết Văn Long, những người khác cũng nhanh nhẹn bắt đầu. Dù sao bây giờ đã 6h tối rồi, nếu là thường ngày, có rất nhiều người đã về nhà ăn cơm rồi.
Hạ Chính Đức cũng không nói thêm, mọi người bắt đầu xem từ tập tài liệu của Ủy ban kỷ luật. Sau khi mọi người truyền tay nhau đọc xong tập tài liệu này, Hạ Chính Đức trầm giọng nói:
- Bí thư Ngưu, có một điểm tôi không hiểu, tại sao trên tập tài liệu điều tra này lại không có chữ ký của người điều tra?
Ngưu Kiến Quốc sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên âm u. Kỳ thực, trong lòng gã hiểu rất rõ, tập tài liệu này căn bản là do gã ngầm chỉ thị thuộc hạ tùy ý biên soạn. Trong vấn đề này, không ai muốn chịu trách nhiệm, còn gã, thẳng thắn mà nói cũng mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không để ý tới. Nhưng bây giờ bị Hạ Chính Đức lôi ra, gã không thể xem nhẹ vấn đề này, sau khi giả vờ nhìn qua, nói:
- Ây da, thật là xấu hổ quá. Tôi thật không chú ý tới tình trạng này, thế này đi, khi trở về tôi sẽ bảo bọn họ bổ sung chữ ký.
Lúc này, sắc mặt của Hạ Chính Đức thâm trầm, nói:
- Đồng chí Ngưu Kiến Quốc, dựa vào quy định liên quan tới văn kiện của chúng ta, đối với tài liệu không có chữ ký căn bản không thể tính là văn kiện có hiệu lực, dù cho là có con dấu của đơn vị cũng không được tính. Cho nên, tài liệu này liệu chúng ta có thể cho rằng không có hiệu quả xử lý?
Ngưu Kiến Quốc vừa nghe, sắc mặt trùng xuống, lập tức nói:
- Như vậy đi, tôi lập tức gọi người phụ trách tới đây ký.
Hạ Chính Đức nói:
- Cũng được, văn kiện sau khi có chữ ký mới có thể tính là có hiệu lực. Đồng chí Ngưu Kiến Quốc, đồng chí liên hệ với người phụ trách liên quan đi. Các đồng chí ủy viên khác, chúng ta tiếp tục xem các tài liệu khác, xem xem có chữ ký hay không.
Sau chỉ đạo của Hạ Chính Đức, mọi người lại vô cùng ngạc nhiên phát hiện trong các tài liệu liên quan tới Hàn Quốc Khánh của viện kiểm sát và tòa án, không ngờ đều không có chữ ký của lãnh đạo chủ chốt. Mặc dù có một số tài liệu có chữ ký nhưng cấp bậc của người ký tên căn bản không đủ để đảm bảo tính hiệu lực của những văn kiện này. Dưới tình hình này, Tiết Văn Long và Kim Vũ Bằng chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách của các bộ phận liên quan lập tức tới để ký. Song càng như vậy, nỗi bất an trong lòng Tiết Văn Long càng tăng. Y không ngừng nhíu mày trong suốt khoảng thời gian đợi người phụ trách của các bộ phận liên quan tới huyện ủy.
Vào giờ khắc này, cặp mắt lạnh lùng bàng quan của Liễu Kình Vũ lại đột nhiên bừng sáng, hai đấm nắm chặt, âm thầm hưng phấn. Lúc này, hắn đã nhìn ra, các việc Hạ Chính Đức làm từ đầu tới cuối đều là kế hoãn binh. Ông ta luôn kéo dài thời gian, vậy mục đích kéo dài thời gian của ông ta là gì? Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ không chút do dự phán đoán mục đích của Hạ Chính Đức nằm trên những tài liệu này. Theo như Liễu Kình Vũ thấy, những tài liệu này là công cụ kéo dài thời gian để Hạ Chính Đức thực hiện kế hoãn binh, lại là một chiêu chuẩn bị của Hạ Chính Đức. Liễu Kình Đức dự đoán số tài liệu kia rất có khả năng sẽ trở thành một bước then chốt để Hạ Chính Đức phản công. Tuy nhiên Hạ Chính Đức phản công như thế nào? Về điểm này, tạm thời Liễu Kình Vũ vẫn chưa nghĩ ra. Dù sao thì vị trí không giống nhau, những thứ có thể nhìn ra vẫn là không đủ sâu, tầm nhìn vẫn chưa đủ rộng. Song, điều đó cũng không ảnh hưởng tới khả năng suy xét của Liễu Kình Vũ. Hắn đang thay đổi vị trí để suy xét, nếu đổi lại mình là Hạ Chính Đức, mình nên làm như thế nào?
Liễu Kình Vũ còn trẻ như vậy mà đã lăn lội tới bước này, sự phấn đấu và hiếu học của hắn cũng vô cùng quan trọng, cho dù là người thiên tài, nếu không nỗ lực, cũng rất có thể sẽ trở thành văn nhân hết thời. Thiên tài, từ trước tới nay đều bao gồm thiên bẩm và nỗ lực. Không có chuyện vô duyên vô cớ mà thành công.
Tới khoảng sáu giờ rưỡi, tất cả nhân viên phụ trách của các bộ phận đều vội vàng chạy tới ký. Sắc mặt Tiết Văn Long âm trầm,nhìn Hạ Chính Đức nói:
- Bí thư Hạ, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu họp chính thức rồi chứ?
Hạ Chính Đức nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu thảo luận. Chủ nhiệm Trần, nhất định phải ghi chép lại toàn bộ ý kiến của mọi người phát biểu trong quá trình họp.
Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ vội vàng biểu thị thái độ đồng ý.
Tiếp tục cuộc thảo luận, Hạ Chính Đức khẳng định rằng những tài liệu này không đủ chắc chắn, thậm chí còn nghi ngờ có tạo chứng cứ giả, tồn tại vấn đề rất lớn nhưng những người phe Tiết Văn Long lại luôn phản đối quan điểm của Hạ Chính Đức, cho rằng chứng cứ trong tập tài liệu là hoàn toàn chính xác, hơn nữa có chữ ký của người phụ trách, vì vậy không có bất kỳ vấn đề gì cả. Hai bên luôn giằng co không ngừng.
Lúc này, đài truyền hình tỉnh Bạch Vân đang phát tin tức buổi tối của tỉnh. Vào 19h buổi tối hằng ngày là thời gian cố định phát sóng tin tức đài trung ương CCTV. Vào giờ này không có đài truyền hình nào phát tin tức của tỉnh mình, dù sao thì tính cập nhật và tỉ lệ xem tin tức của đài trung ương cũng vô cùng cao. Vì vậy, rất nhiều đài cấp tỉnh dời thời gian phát tin tức của tỉnh mình sang 18h30’ hoặc sau 19h30’.
Trong bản tin tỉnh Bạch Vân phát tối nay, rất nhanh đã sắp hết, phát thanh viên cầm một bản thảo, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Các vị khán giả thân mến, chúng tôi xin được đưa thêm một tin. Phóng viên của chúng tôi sau khi tiến hành điều tra, đã xác nhận rằng tại thị trấn Quan Sơn huyện Cảnh Lâm thành phố Thương Sơn xảy ra việc một đứa trẻ bị người lớn đẩy ngã và em bé đã chết, dưới đây là tin tức liên quan.
Phát thanh viên nói xong, trên ti vi liền phát một đoạn video. Đoạn video này ghi lại quá trình Hàn Quốc Khánh mặc quần áo cảnh sát đẩy ngã con của Triệu Nhị Nha, sau đó, ti vi lại phát cảnh Triệu Nhị Nha ôm búp bê vải đi đi lại lại trước cửa đại viện ủy ban thị trấn Quan Sơn trong trời mưa tầm tã. Sau khi đoạn video kết thúc, đài truyền hình Bạch Vân tiến hành phỏng vấn một nhân vật.
Trong lời bình, nhân viên được phỏng vấn vừa khóc vừa tức giận nói:
- Căn cứ vào thông tin chúng tôi nhận được, trong video đồng chí Hàn Quốc Khánh đồn trưởng đồn công an đã từng bị thị trấn Quan Sơn đưa lên tư pháp huyện Cảnh Lâm, nhưng bây giờ, Hàn Quốc Khánh đã được phóng thích vô tội. Hơn nữa còn được điều tới thị trấn Liễu Trang đảm nhiệm vị trí trưởng đồn công an. Kết luận của cơ quan huyện Cảnh Lâm cho rằng người đẩy chết em bé trong đoạn video cũng không phải Hàn Quốc Khánh, chỉ là một người cảnh sát bình thường. Nhưng sau khi chuyên gia kiểm định của chúng tôi tiến hành kiểm định, xác nhận 100%người đẩy chết đứa bé là Hàn Quốc Khánh. Ngoài ra người nhà của cậu bé và một số người chứng kiến cũng đã khẳng định chính là Hàn Quốc Khánh. Nhưng đối với nghi ngờ của chúng tôi, phía huyện Cảnh Lâm cũng không có đưa ra bất kỳ sự trả lời nào. Bây giờ tôi có bốn vấn đề muốn hỏi lãnh đạo huyện Cảnh Lâm: Thứ nhất, cơ quan huyện Cảnh Lâm rốt cuộc vì sao lại kết luận người làm ngã chết đứa bé không phải là Hàn Quốc Khánh, mà là một người cảnh sát bình thường, người cảnh sát bình thường này rốt cuộc là ai? Thứ hai, Triệu Nhị Nha đã nhiều lần khiếu oan, đồng thời tự mình chỉ ra và xác nhận Hàn Quốc Khánh nhưng lại không được cơ quan huyện Cảnh Lâm xác nhận và được ra mặt giải quyết? Thứ ba, cơ quan huyện Cảnh Lâm cuối cùng là đại diện lợi ích cho ai? Có hay không tồn tại tình trạng quan lại bao che cho nhau? Tại sao dân chúng huyện Cảnh Lâm oán khí ngút trời lại không có người đi tìm hiểu? Thứ tư, tại sao chỉ có Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ đứng ra giúp người bị hại Triệu Nhị Nha kêu bất bình? Tại sao đồng chí Liễu Kình Vũ kiên trì dẫn kẻ tình nghi tới cơ quan có liên quan của huyện Cảnh Lâm, kết quả cuối cùng lại là phóng thích vô tội? Tất cả mắt xích trung gian có phù hợp với toàn bộ lưu trình hay không?
Chấn động! Vô cùng chấn động.
Phải biết rằng, những điểm nghi vấn và nhân vật được phỏng vấn đưa ra tất cả đều nhằm vào huyện ủy huyện Cảnh Lâm va các cơ quan liên quan, đây là một vấn đề cực kỳ hiếm có. Song, sự việc này lại xảy ra rồi, hơn nữa xét từ thần thái của người bình luận khi phát ngôn, bốn nghi vấn này rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ sớm. Thông thường, tin tức của đài truyền hình cấp tỉnh đều phải tiến hành thẩm duyệt, những lời nói quá khích thường thì sẽ không được thông qua. Nhưng lần này, không ngờ những lời nói kịch liệt như vậy lại được phát trong phần tin tức của đài truyền hình tỉnh Bạch Vân.
Lúc này, thời gian phát tin tức của đài truyền hình đã kết thúc, trên mạng internet, dư luận của tỉnh Bạch Vân trở nên sôi nổi, dân mạng phẫn nộ. Mà phẫn nộ lớn nhất lại phát sinh từ đại viện của tỉnh ủy Bạch Vân.
Bí thư tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân – Tăng Hồng Đào có một thói quen, dù công việc có bận tới đâu, trừ phi thật sự không thể phân thân, nếu không thì mỗi ngày vào 18h30’ bắt đầu phát tin tức của tỉnh và 19h bắt đầu phát tin trung ương ông đều ngồi xem. Ngày hôm nay, khi vừa làm xong công việc, Tăng Hồng Đào không vội về nhà ăn cơm, mà trực tiếp ngồi trong phòng làm việc xem tin tức toàn tỉnh. Ngay sau khi ông xem xong tin tức có liên quan tới Hàn Quốc Khánh, lập tức giận tím cả mặt. Tăng Hồng Đào xuất thân từ nông dân, thấu hiểu sâu sắc nỗi khổ của trăm dân, cho nên kể từ khi nhậm chức ở Bạch Vân, các chính sách do ông đặt ra đều thể hiện tư tưởng lấy dân làm gốc, đều cố gắng vì lợi ích của nhân dân để phát triển Bạch Vân. Có thể nói, trong lòng của Tăng Hồng Đào, điều trăn trở nhất chính là nhân dân. Ông hy vọng bản thân có thể làm quan một lần, tạo phúc một phương. Nhưng thế nào ông cũng không thể tưởng tượng nổi, tại nơi mình đảm nhiệm lại xảy ra sự việc đẩy ngã chết đứa bé, thậm chí lại còn có sự nghi ngờ cơ quan huyện Cảnh Lâm cố ý bao che chuyện này.
Tăng Hồng Đào nổi giận thật rồi.
Danh sách chương