Kim Vũ Bằng vừa nói xong thì Phó chủ tịch quản lý du lịch Từ Kiến Hoa cũng tiếp lời:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ thật sự là làm liều quá rồi. Dự án núi Thúy Bình này, Huyện ủy, UBND huyện và UBND Thành phố cùng với Tỉnh ủy đều đã từng tiến hành rồi, căn bản là không thể thành công được. Lẽ nào một vị Chủ tịch thị trấn nho nhỏ chỉ dựa vào mấy tấm hình mà có thể thực hiện thành công được hay sao? Đây hoàn toàn là làm liều mà. Chẳng lẽ, Liễu Kình Vũ thật sự cho rằng những cán bộ như chúng ta đều bất tài hay sao? Ây da, con người trẻ tuổi này, thật không biết nghĩ.
Giờ phút này, tất cả các ủy viên của Thị trấn Quan Sơn đều câm như hến, bọn họ ai cũng không thể ngờ rằng, mấy vị lãnh đạo Huyện ủy vừa mới xuống xe mà đều đem hết sự nóng nảy đổ lên người Liễu Kình Vũ. Mà điều đáng thương nhất chính là vào lúc này Liễu Kình Vũ căn bản không hề ở đây, đến một cơ hội giải thích cũng không có. Mặc dù hai người Mạnh Hoan và Tần Duệ Tiệp đều cho rằng Liễu Kình Vũ tuyệt đối không giống như những gì các vị lãnh đạo Huyện ủy nói, nhưng mà đứng trước mấy người này, cho dù là những người có gia thế tốt như Tần Duệ Tiệp và Mạnh Hoan thì cũng không dám nói này nói nọ, dù sao bọn họ đều là những người có thâm niên làm chính trị, khinh suất giống Liễu Kình Vũ thì tuyệt đối không dám.
Sau một hồi phê phán Liễu Kình Vũ, Thạch Chấn Cường dẫn mọi người lên phòng hội nghị. Theo lịch trình, trước tiên mọi người sẽ tiến hành họp, tất cả các ủy viên của thị trấn Quan Sơn báo cáo công việc với Tiết Văn Long. Thật ra đây chỉ là hình thức mà thôi, Tiết Văn Long đã bàn bạc với Thạch Chấn Cường, sớm đã xác định bước tiếp theo của kế hoạch. Chính là đợi sau khi mọi người báo cáo hết công việc, Tiết Văn Long sẽ đề nghị đến xem phòng làm việc của Liễu Kình Vũ để xem Liễu Kình Vũ về hay chưa, lúc đó sẽ thấy được chứng cứ là có rất nhiều tài liệu chưa được phê chuẩn đang để trên bàn Liễu Kình Vũ, tội danh làm việc không tròn trách nhiệm của Liễu Kình Vũ sẽ càng xác thực, hắn có muốn chạy cũng không chạy thoát.
Mà lúc này, trên một chiếc ô tô cách thị trấn Quan Sơn chưa đầy 3km, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, Cánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ, Trưởng ban tổ chức huyện ủy Vương Chí Cường đều đang ngồi trong xe. Sắc mặt của Hạ Chính Đức có vẻ rất nghiêm túc.
Sở dĩ Hạ Chính Đức tới thị trấn Quan Sơn là bởi sau khi bọn Tiết Văn Long đến thị trấn Quan Sơn thì ông ta mới biết tin. Với sự thông minh của Hạ Chính Đức, ông ta nhận ra ngay là có điều gì đó không ổn. Cũng bởi vì Hạ Chính Đức đến huyện Cảnh Lâm cũng gần một năm rồi. Trong một năm này, ông ta giao thủ với Tiết Văn Long quá nhiều lần nên cũng rất hiểu tính cách y. Tiết Văn Long là người sẽ trả thù bằng bất cứ giá nào. Con người như y, vậy mà lần trước bị Liễu Kình Vũ đánh một trận trước mặt mọi người, đặc biệt là sau khi mình cùng với Liễu Kình Vũ lên kế hoạch liên thủ ở sự kiện Hàn Quốc Khánh, không ngờ y không có một sự trả đũa nào, điều này hoàn toàn không giống tính cách của Tiết Văn Long. Vì việc này mà Hạ Chính Đức luôn luôn cẩn thận phòng bị, tuy nhiên hơn một tháng trôi qua mà Tiết Văn Long vẫn không có bất kỳ một động tĩnh gì. Việc này làm ông ta vô cùng lo lắng.
Nhưng lần này, Tiết Văn Long lại liên hệ với ba vị Ủy viên thường trực, thêm cả một Phó chủ tịch Huyện đến thị trấn Quan Sơn, mặc dù trên danh nghĩa là đi điều tra nghiên cứu, nhưng lý do này cũng chỉ có thể lừa được những cán bộ bình thường, làm sao có thể qua mắt được người làm chính trị lâu năm như Hạ Chính Đức chứ. Biết tin một cái là ông ta nhận ra ngay nguy cơ ẩn sâu bên trong rồi. Ngay lúc ấy Hạ Chính Đức liền nhận định rằng Tiết Văn Long đến thị trấn Quan Sơn lần này là muốn ngắm vào Liễu Kình Vũ. Mà sau khi trải qua vụ việc ở Hàn Quốc Khánh thì tất cả các cán bộ trong huyện đều biết Liễu Kình Vũ là người của ông ta, còn Liễu Kình Vũ cũng đã lập một chiến công hiển hách ở trong sự kiện đó. Nhờ việc đó mà giúp ông ta xây dựng được uy lực không hề nhỏ ở huyện Cảnh Lâm, đặc biệt là giúp ông ta kiếm được rất nhiều lợi lộc trong vụ điều chỉnh nhân sự lần này. Hạ Chính Đức đã nắm chắc được hai vị trí quan trọng là Chánh án tòa án và Phó phòng công an Huyện. Nếu như lần này Liễu Kình Vũ thật sự bị đám người Tiết Văn Long giở trò mưu hại thì đây không còn chỉ là vấn đề của Liễu Kình Vũ mà còn liên quan đến cả Hạ Chính Đức nữa. Cho nên, bất kể là từ góc độ nào mà nói, Hạ Chính Đức đều tuyệt đối không thể để cho chuyện này dễ dàng xảy ra được. Cho nên ông ta liền lập tức liên lạc với Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ và Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Vương Chí Cường, bảo bọn họ cùng với ông ta đi công tác thị sát thị trấn Quan Sơn.
Trưởng ban Tổ chức huyện ủy Vương Chí Cường bình thường trong các cuộc họp thường vụ vẫn luôn giữ lập trường trung lập, dùng biện pháp giúp cả hai phe để giành được vị trí cho mình, cho dù là Tiết Văn Long hay Hạ Chính Đức thì đều sẽ không đắc tội. Còn xét về việc lôi kéo thì cả hai người bọn họ đều đã từng thử qua nhưng thái độ của Vương Chí Cường hết sức cương quyết, bọn họ cũng hết cách. Tuy Vương Chí Cường có thái độ trung lập nhưng ông ta cũng có rất nhiều thân tín, đương nhiên biết được tin đám người Tiết Văn Long tới thị trấn Quan Sơn. Lần này Vương Chí Cường nhận được điện thoại của Hạ Chính Đức bảo ông ta đi cùng đến thị trấn Quan Sơn khảo sát mà lại không hề từ chối, đấy là bởi vì ông ta cũng muốn xem xem Liễu Kình Vũ rút cuộc đang làm gì ở đấy.
Bởi vì ba người họ hẹn nhau muộn hơn Tiết Văn Long một lúc, do vậy giờ này mới đến đây, còn cách Trụ sở thị trấn Quan Sơn 3km nữa.
Mà lúc này, Hạ Chính Đức và hai người kia đang trên ô tô trên đường đến thị trấn Quan Sơn, còn Liễu Kình Vũ thì đang lao như bay trên chiếc xe đạp hướng về sân ủy ban thị trấn Quan Sơn. Lúc này hắn rất sốt ruột, bởi vì vừa nãy hắn vừa xem qua trên diễn đàn, người vẫn thường theo dõi những bức ảnh của hắn trên mạng lại vừa mới gửi tin nhắn cho hắn. Người đó xin số điện thoại và muốn hỏi hắn thêm tin tức về động tiên và suối nước nóng, còn nói là rất có hứng thú với chuyện này nữa. Mà Liễu Kình Vũ có dự cảm, người này tuyệt đối không phải chỉ là xem qua qua, đây rất có thể là cây kim đầu tiên trong công cuộc mò kim đáy bể của hắn. Cho dù người này không phải là nhà đầu tư thì hắn cũng muốn làm hết sức đến cuối cùng. Hơn nữa Liễu Kình Vũ còn chuẩn bị một số thứ khác nữa. Hắn đã quyết tâm rồi, nhất định phải giúp người dân của thị trấn Quan Sơn thoát khỏi khó khăn, sống một cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Thời gian mỗi phút mỗi mỗi giây trôi qua, trong phòng Hội nghị đảng ủy thị trấn, báo cáo công việc cũng đã xong rồi.
Lúc này, Tiết Văn Long đứng dậy nói:
- Ừ, từ báo cáo tình hình làm việc của các vị ủy viên ở đây, tôi thấy mọi người đều làm rất tốt. Tuy nhiên đồng chí Liễu Kình Vũ lại không thể trực tiếp ở đây báo cáo với tôi, thật sự có chút đáng tiếc. Tuy nhiên tôi lại hết sức quan tâm đến đồng chí Liễu Kình Vũ, dù sao cậu ấy cũng là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn. Nếu không có cách nào nghe được cậu ấy báo cáo, vậy thì mấy người chúng ta hãy đi thăm phòng làm việc của đồng chí Liễu Kình Vũ, quan sát một chút phong cách làm việc của đồng chí Liễu Kình Vũ. Các vị ủy viên thị trấn cũng đi cùng đi. Tôi nghe nói, danh tiếng của đồng chí Liễu Kình Vũ trong lòng người dân thị trấn Quan Sơn vô cùng tốt, vậy thì để tất cả chúng ta thăm quan học tập một chút đi.
Tiết Văn Long nói những lời này một cách rất khách khí, nhưng trong ngữ khí lại lộ ra một chút gì đó châm biếm. Tuy nhiên lúc này, mọi người đều không để ý, dù sao đây cũng là yêu cầu do Chủ tịch huyện đưa ra, không ai được quyền từ chối, huống hồ cũng không phải là thăm quan phòng làm việc của bọn họ. Thế là cùng với mọi người, Chủ nhiệm văn phòng trấn ủy Vương Đông Dương đi trước dẫn đường đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ. Khi Vương Đông Dương mở cửa phòng làm việc của Liễu Kình vũ cho mọi người tiến vào, hơn mười người cùng đi đều giật mình vì thấy trên bàn làm việc của Liễu Kình Vũ văn kiện chất đầy như núi.
Tiết Văn Long và mấy vị Ủy viên thường vụ đi phía trước, cho nên sau khi họ bước vào, đầu tiên đập vào mắt chính là đống văn kiện chất cao như núi này. Lúc đó, sắc mặt mấy vị đó liền sầm xuống. Mà điều kỳ lạ nhất là những văn kiện xếp trên cùng trên đống văn kiện lại phủ đầy bụi, giống như là văn phòng không hề có người dọn dẹp trong một thời gian dài rồi vậy. Những văn kiện này là thành quả của việc Vương Đông Dương đặc biệt tìm chỗ trong phòng trống để đặt, đều là những thứ cố ý tạo nên cả.
Nhìn những văn kiện này, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Ngưu Kiến Quốc bắt đầu nổi giận, mặt âm trầm lạnh lùng nói:
- Thạch Chấn Cường, Chủ tịch Liễu Kình Vũ rốt cuộc là làm gì? Tại sao lại chưa xử lý những văn kiện cần được hắn phê chuẩn? Nhìn đi, bên trên phủ dầy một lớp bụi.
Vừa nói, Ngưu Kiến Quốc vừa giở văn kiện ra xem ngày tháng, sắc mặt càng lạnh lùng, chỉ vào văn kiện nói:
- Thạch Chấn Cường, ông xem đi, văn kiện này được đưa tới hơn một tháng rồi mà tới bây giờ Liễu Kình Vũ cũng không thèm phê chuẩn, vị Chủ tịch thị trấn này làm cái gì vậy hả? Liễu Kình Vũ buông thả, không làm tròn trách nhiệm, người làm Bí thư như ông cũng phải phản ảnh lên cấp trên chứ, ông cũng không làm tròn trách nhiệm rồi.
Lúc này, Thạch Chấn Cường vội vàng tỏ vẻ kinh sợ ,nói:
- Xin ngài thứ lỗi, Chủ nhiệm Ngưu, các vị lãnh đạo, là do Bí thư Đảng ủy thị trấn là tôi chưa làm tròn trách nhiệm. Các vị yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ đốc thúc đồng chí Liễu Kình Vũ thêm.
Giờ phút này, thật ra tất cả các vị Ủy viên trấn ủy cũng đều nhìn thấy đống văn kiện xếp trên bàn của Liễu Kình Vũ, đều mở to hai mắt nhìn.
Đột nhiên Tần Duệ Tiệp nói:
- Các vị lãnh đạo, theo như tôi được biết thì mỗi ngày đồng chí Liễu Kình Vũ đều đến phòng làm việc một lần, xử lý xong hết tất cả các văn kiện. Mặc dù những văn kiện này chất ở đây, nhưng không thể quy chụp là đồng chí Liễu Kình Vũ buông thả và không không làm tròn trách nhiệm được. Hơn nữa đồng chí Liễu Kình Vũ mỗi ngày đều vì việc của núi Thúy Bình mà chạy đôn chạy đáo, nếu như các vị cứ để nhìn trước mắt rồi đưa ra kết luật thì thật là bất công rồi.
Nghe Tần Duệ Diệp nói xong những lời này, sắc mặt của Ngưu Kiến Quốc liền trở nên khó chịu. Gã không ngờ rằng ở một thị trấn Quan Sơn nho nhỏ như vậy mà lại có người dám đứng ra tranh luận với đường đường một Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Huyện như gã.
- Đồng chí Liễu Kình Vũ thật sự là làm liều quá rồi. Dự án núi Thúy Bình này, Huyện ủy, UBND huyện và UBND Thành phố cùng với Tỉnh ủy đều đã từng tiến hành rồi, căn bản là không thể thành công được. Lẽ nào một vị Chủ tịch thị trấn nho nhỏ chỉ dựa vào mấy tấm hình mà có thể thực hiện thành công được hay sao? Đây hoàn toàn là làm liều mà. Chẳng lẽ, Liễu Kình Vũ thật sự cho rằng những cán bộ như chúng ta đều bất tài hay sao? Ây da, con người trẻ tuổi này, thật không biết nghĩ.
Giờ phút này, tất cả các ủy viên của Thị trấn Quan Sơn đều câm như hến, bọn họ ai cũng không thể ngờ rằng, mấy vị lãnh đạo Huyện ủy vừa mới xuống xe mà đều đem hết sự nóng nảy đổ lên người Liễu Kình Vũ. Mà điều đáng thương nhất chính là vào lúc này Liễu Kình Vũ căn bản không hề ở đây, đến một cơ hội giải thích cũng không có. Mặc dù hai người Mạnh Hoan và Tần Duệ Tiệp đều cho rằng Liễu Kình Vũ tuyệt đối không giống như những gì các vị lãnh đạo Huyện ủy nói, nhưng mà đứng trước mấy người này, cho dù là những người có gia thế tốt như Tần Duệ Tiệp và Mạnh Hoan thì cũng không dám nói này nói nọ, dù sao bọn họ đều là những người có thâm niên làm chính trị, khinh suất giống Liễu Kình Vũ thì tuyệt đối không dám.
Sau một hồi phê phán Liễu Kình Vũ, Thạch Chấn Cường dẫn mọi người lên phòng hội nghị. Theo lịch trình, trước tiên mọi người sẽ tiến hành họp, tất cả các ủy viên của thị trấn Quan Sơn báo cáo công việc với Tiết Văn Long. Thật ra đây chỉ là hình thức mà thôi, Tiết Văn Long đã bàn bạc với Thạch Chấn Cường, sớm đã xác định bước tiếp theo của kế hoạch. Chính là đợi sau khi mọi người báo cáo hết công việc, Tiết Văn Long sẽ đề nghị đến xem phòng làm việc của Liễu Kình Vũ để xem Liễu Kình Vũ về hay chưa, lúc đó sẽ thấy được chứng cứ là có rất nhiều tài liệu chưa được phê chuẩn đang để trên bàn Liễu Kình Vũ, tội danh làm việc không tròn trách nhiệm của Liễu Kình Vũ sẽ càng xác thực, hắn có muốn chạy cũng không chạy thoát.
Mà lúc này, trên một chiếc ô tô cách thị trấn Quan Sơn chưa đầy 3km, Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, Cánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ, Trưởng ban tổ chức huyện ủy Vương Chí Cường đều đang ngồi trong xe. Sắc mặt của Hạ Chính Đức có vẻ rất nghiêm túc.
Sở dĩ Hạ Chính Đức tới thị trấn Quan Sơn là bởi sau khi bọn Tiết Văn Long đến thị trấn Quan Sơn thì ông ta mới biết tin. Với sự thông minh của Hạ Chính Đức, ông ta nhận ra ngay là có điều gì đó không ổn. Cũng bởi vì Hạ Chính Đức đến huyện Cảnh Lâm cũng gần một năm rồi. Trong một năm này, ông ta giao thủ với Tiết Văn Long quá nhiều lần nên cũng rất hiểu tính cách y. Tiết Văn Long là người sẽ trả thù bằng bất cứ giá nào. Con người như y, vậy mà lần trước bị Liễu Kình Vũ đánh một trận trước mặt mọi người, đặc biệt là sau khi mình cùng với Liễu Kình Vũ lên kế hoạch liên thủ ở sự kiện Hàn Quốc Khánh, không ngờ y không có một sự trả đũa nào, điều này hoàn toàn không giống tính cách của Tiết Văn Long. Vì việc này mà Hạ Chính Đức luôn luôn cẩn thận phòng bị, tuy nhiên hơn một tháng trôi qua mà Tiết Văn Long vẫn không có bất kỳ một động tĩnh gì. Việc này làm ông ta vô cùng lo lắng.
Nhưng lần này, Tiết Văn Long lại liên hệ với ba vị Ủy viên thường trực, thêm cả một Phó chủ tịch Huyện đến thị trấn Quan Sơn, mặc dù trên danh nghĩa là đi điều tra nghiên cứu, nhưng lý do này cũng chỉ có thể lừa được những cán bộ bình thường, làm sao có thể qua mắt được người làm chính trị lâu năm như Hạ Chính Đức chứ. Biết tin một cái là ông ta nhận ra ngay nguy cơ ẩn sâu bên trong rồi. Ngay lúc ấy Hạ Chính Đức liền nhận định rằng Tiết Văn Long đến thị trấn Quan Sơn lần này là muốn ngắm vào Liễu Kình Vũ. Mà sau khi trải qua vụ việc ở Hàn Quốc Khánh thì tất cả các cán bộ trong huyện đều biết Liễu Kình Vũ là người của ông ta, còn Liễu Kình Vũ cũng đã lập một chiến công hiển hách ở trong sự kiện đó. Nhờ việc đó mà giúp ông ta xây dựng được uy lực không hề nhỏ ở huyện Cảnh Lâm, đặc biệt là giúp ông ta kiếm được rất nhiều lợi lộc trong vụ điều chỉnh nhân sự lần này. Hạ Chính Đức đã nắm chắc được hai vị trí quan trọng là Chánh án tòa án và Phó phòng công an Huyện. Nếu như lần này Liễu Kình Vũ thật sự bị đám người Tiết Văn Long giở trò mưu hại thì đây không còn chỉ là vấn đề của Liễu Kình Vũ mà còn liên quan đến cả Hạ Chính Đức nữa. Cho nên, bất kể là từ góc độ nào mà nói, Hạ Chính Đức đều tuyệt đối không thể để cho chuyện này dễ dàng xảy ra được. Cho nên ông ta liền lập tức liên lạc với Chánh văn phòng huyện ủy Trần Phàm Vũ và Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Vương Chí Cường, bảo bọn họ cùng với ông ta đi công tác thị sát thị trấn Quan Sơn.
Trưởng ban Tổ chức huyện ủy Vương Chí Cường bình thường trong các cuộc họp thường vụ vẫn luôn giữ lập trường trung lập, dùng biện pháp giúp cả hai phe để giành được vị trí cho mình, cho dù là Tiết Văn Long hay Hạ Chính Đức thì đều sẽ không đắc tội. Còn xét về việc lôi kéo thì cả hai người bọn họ đều đã từng thử qua nhưng thái độ của Vương Chí Cường hết sức cương quyết, bọn họ cũng hết cách. Tuy Vương Chí Cường có thái độ trung lập nhưng ông ta cũng có rất nhiều thân tín, đương nhiên biết được tin đám người Tiết Văn Long tới thị trấn Quan Sơn. Lần này Vương Chí Cường nhận được điện thoại của Hạ Chính Đức bảo ông ta đi cùng đến thị trấn Quan Sơn khảo sát mà lại không hề từ chối, đấy là bởi vì ông ta cũng muốn xem xem Liễu Kình Vũ rút cuộc đang làm gì ở đấy.
Bởi vì ba người họ hẹn nhau muộn hơn Tiết Văn Long một lúc, do vậy giờ này mới đến đây, còn cách Trụ sở thị trấn Quan Sơn 3km nữa.
Mà lúc này, Hạ Chính Đức và hai người kia đang trên ô tô trên đường đến thị trấn Quan Sơn, còn Liễu Kình Vũ thì đang lao như bay trên chiếc xe đạp hướng về sân ủy ban thị trấn Quan Sơn. Lúc này hắn rất sốt ruột, bởi vì vừa nãy hắn vừa xem qua trên diễn đàn, người vẫn thường theo dõi những bức ảnh của hắn trên mạng lại vừa mới gửi tin nhắn cho hắn. Người đó xin số điện thoại và muốn hỏi hắn thêm tin tức về động tiên và suối nước nóng, còn nói là rất có hứng thú với chuyện này nữa. Mà Liễu Kình Vũ có dự cảm, người này tuyệt đối không phải chỉ là xem qua qua, đây rất có thể là cây kim đầu tiên trong công cuộc mò kim đáy bể của hắn. Cho dù người này không phải là nhà đầu tư thì hắn cũng muốn làm hết sức đến cuối cùng. Hơn nữa Liễu Kình Vũ còn chuẩn bị một số thứ khác nữa. Hắn đã quyết tâm rồi, nhất định phải giúp người dân của thị trấn Quan Sơn thoát khỏi khó khăn, sống một cuộc sống ấm no hạnh phúc.
Thời gian mỗi phút mỗi mỗi giây trôi qua, trong phòng Hội nghị đảng ủy thị trấn, báo cáo công việc cũng đã xong rồi.
Lúc này, Tiết Văn Long đứng dậy nói:
- Ừ, từ báo cáo tình hình làm việc của các vị ủy viên ở đây, tôi thấy mọi người đều làm rất tốt. Tuy nhiên đồng chí Liễu Kình Vũ lại không thể trực tiếp ở đây báo cáo với tôi, thật sự có chút đáng tiếc. Tuy nhiên tôi lại hết sức quan tâm đến đồng chí Liễu Kình Vũ, dù sao cậu ấy cũng là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn. Nếu không có cách nào nghe được cậu ấy báo cáo, vậy thì mấy người chúng ta hãy đi thăm phòng làm việc của đồng chí Liễu Kình Vũ, quan sát một chút phong cách làm việc của đồng chí Liễu Kình Vũ. Các vị ủy viên thị trấn cũng đi cùng đi. Tôi nghe nói, danh tiếng của đồng chí Liễu Kình Vũ trong lòng người dân thị trấn Quan Sơn vô cùng tốt, vậy thì để tất cả chúng ta thăm quan học tập một chút đi.
Tiết Văn Long nói những lời này một cách rất khách khí, nhưng trong ngữ khí lại lộ ra một chút gì đó châm biếm. Tuy nhiên lúc này, mọi người đều không để ý, dù sao đây cũng là yêu cầu do Chủ tịch huyện đưa ra, không ai được quyền từ chối, huống hồ cũng không phải là thăm quan phòng làm việc của bọn họ. Thế là cùng với mọi người, Chủ nhiệm văn phòng trấn ủy Vương Đông Dương đi trước dẫn đường đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ. Khi Vương Đông Dương mở cửa phòng làm việc của Liễu Kình vũ cho mọi người tiến vào, hơn mười người cùng đi đều giật mình vì thấy trên bàn làm việc của Liễu Kình Vũ văn kiện chất đầy như núi.
Tiết Văn Long và mấy vị Ủy viên thường vụ đi phía trước, cho nên sau khi họ bước vào, đầu tiên đập vào mắt chính là đống văn kiện chất cao như núi này. Lúc đó, sắc mặt mấy vị đó liền sầm xuống. Mà điều kỳ lạ nhất là những văn kiện xếp trên cùng trên đống văn kiện lại phủ đầy bụi, giống như là văn phòng không hề có người dọn dẹp trong một thời gian dài rồi vậy. Những văn kiện này là thành quả của việc Vương Đông Dương đặc biệt tìm chỗ trong phòng trống để đặt, đều là những thứ cố ý tạo nên cả.
Nhìn những văn kiện này, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Ngưu Kiến Quốc bắt đầu nổi giận, mặt âm trầm lạnh lùng nói:
- Thạch Chấn Cường, Chủ tịch Liễu Kình Vũ rốt cuộc là làm gì? Tại sao lại chưa xử lý những văn kiện cần được hắn phê chuẩn? Nhìn đi, bên trên phủ dầy một lớp bụi.
Vừa nói, Ngưu Kiến Quốc vừa giở văn kiện ra xem ngày tháng, sắc mặt càng lạnh lùng, chỉ vào văn kiện nói:
- Thạch Chấn Cường, ông xem đi, văn kiện này được đưa tới hơn một tháng rồi mà tới bây giờ Liễu Kình Vũ cũng không thèm phê chuẩn, vị Chủ tịch thị trấn này làm cái gì vậy hả? Liễu Kình Vũ buông thả, không làm tròn trách nhiệm, người làm Bí thư như ông cũng phải phản ảnh lên cấp trên chứ, ông cũng không làm tròn trách nhiệm rồi.
Lúc này, Thạch Chấn Cường vội vàng tỏ vẻ kinh sợ ,nói:
- Xin ngài thứ lỗi, Chủ nhiệm Ngưu, các vị lãnh đạo, là do Bí thư Đảng ủy thị trấn là tôi chưa làm tròn trách nhiệm. Các vị yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ đốc thúc đồng chí Liễu Kình Vũ thêm.
Giờ phút này, thật ra tất cả các vị Ủy viên trấn ủy cũng đều nhìn thấy đống văn kiện xếp trên bàn của Liễu Kình Vũ, đều mở to hai mắt nhìn.
Đột nhiên Tần Duệ Tiệp nói:
- Các vị lãnh đạo, theo như tôi được biết thì mỗi ngày đồng chí Liễu Kình Vũ đều đến phòng làm việc một lần, xử lý xong hết tất cả các văn kiện. Mặc dù những văn kiện này chất ở đây, nhưng không thể quy chụp là đồng chí Liễu Kình Vũ buông thả và không không làm tròn trách nhiệm được. Hơn nữa đồng chí Liễu Kình Vũ mỗi ngày đều vì việc của núi Thúy Bình mà chạy đôn chạy đáo, nếu như các vị cứ để nhìn trước mắt rồi đưa ra kết luật thì thật là bất công rồi.
Nghe Tần Duệ Diệp nói xong những lời này, sắc mặt của Ngưu Kiến Quốc liền trở nên khó chịu. Gã không ngờ rằng ở một thị trấn Quan Sơn nho nhỏ như vậy mà lại có người dám đứng ra tranh luận với đường đường một Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Huyện như gã.
Danh sách chương