- Cướp công?
Sau khi nghe thấy hai từ này, hai mắt Ngưu Kiến Quốc đột nhiên sáng lên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hưng phấn, giơ ngón cái về phía Tiết Văn Long, nói:
- Cao minh, vẫn là Chủ tịch huyện cao minh, thật sự là chúng ta có thể cướp công sao? Đã như vậy, hiện tại chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được. Cho dù bên phía Liễu Kình Vũ xoay ra cái gì, cuối cùng vẫn là Chủ tịch huyện chốt. Đến lúc đó, ngài chỉ cần nói ba xạo, chẳng phải bên đó chẳng còn gì sao? Đặc biệt là đối với những nhà đầu tư nước ngoài kia, chỉ cần chúng ta mở rộng điều kiện cho họ hơn Liễu Kình Vũ một chút, món hời này sẽ thuận lợi rơi vào túi ngài. Thật cao minh!

Ngưu Kiến Quốc cũng là người thông minh, sau khi nghe Tiết Văn Thông nói xong, ngay lập tức hiểu ý đồ thật sự của Tiết Văn Long.

Tiết Văn Long nghe xong Ngưu Kiến Quốc nói chỉ cười thâm thúy, cũng không nói gì thêm. Nhưng trong lòng y đã âm thầm bày ra một kế hoạch, lần này y phải xử lý tới cùng Liễu Kình Vũ.

Mà lúc hai người đang âm mưu cướp công, phía Liễu Kình Vũ sau khi tiễn Bí thư Hạ Chính Đức, lập tức bắt đầu công việc. Nếu nhà đầu tư Hàn Quốc này thực sự có khả năng tới đây đầu tư, Liễu Kình Vũ khẳng định phải coi trọng cao độ, các tài liệu liên quan hắn đều phải chuẩn bị một chút, tranh thủ quảng cáo hạng mục này.

Trong lúc Liễu Kình Vũ vô cùng bận rộn, thời gian từng phút từng giây trôi qua, nháy mắt đã tới thứ Sáu.

Khoảng 8h sáng thứ sáu, Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Phác Tái Hưng, nói đúng 10h họ sẽ tới Quan Sơn, đoàn khảo sát đi theo có bảy người. Nhận được tin này, Liễu Kình Vũ lập tức chỉ huy người của văn phòng Đảng - Chính quyền bắt đầu chuẩn bị. Mặc dù Liễu Kình Vũ không thích bệnh hình thức, nhưng công tác dọn dẹp vệ sinh tối thiểu vẫn phải làm. Dù sao đây cũng là vấn đề bộ mặt.

Tới khoảng 9h, Liễu Kình Vũ và Thạch Chấn Cường đứng ở cổng đại viện Uỷ ban nhân dân thị trấn tiếp đón Bí thư Hạ Chính Đức trước. Ông ta nhận lời Liễu Kình Vũ tới tham dự. Sau khi Hạ Chính Đức xuống xe, Liễu Kình Vũ lập tức báo tin đoàn người Phác Tái Hưng tới, Hạ Chính Đức vừa ý gật gật đầu, nói:
- Ừ, rất tốt, tiểu Liễu làm việc rất đáng tin, không tồi.
Nói xong, Hạ Chính Đức cất bước vào trong.

Lúc này, Thạch Chấn Cường đột nhiên nói:
- Bí thư Hạ, để Chủ tịch thị trấn Liễu dẫn ngài vào trước, tôi ở đây đợi một chút, một lát Chủ tịch huyện Tiết cũng sẽ tới.

Nghe Thạch Chấn Cường nói vậy, Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức hơi sửng sốt.

Thạch Chấn Cường cười nói:
- Là như vậy, Chủ tịch huyện Tiết là tôi mời tới. Tôi cho rằng để thể hiện sự coi trọng nhà đầu tư Hàn Quốc của lãnh đạo thị trấn Quan Sơn và huyện Cảnh Lâm chúng ta, lãnh đạo Huyện ủy, Uỷ ban nhân dân huyện cùng xuất hiện mới thể hiện được thành ý của chúng ta.

Liễu Kình Vũ vừa nghe, lập tức giận sôi máu. Hắn không ngờ Thạch Chấn Cường lại chơi một chiêu như vậy. Nhưng sự tình tới nước này, hắn muốn ngăn cản cũng không được. Hơn nữa thân là Chủ tịch huyện, Tiết Văn Long tuyệt đối có tư cách chỉ đạo triển khai công tác của thị trấn Quan Sơn.

Lúc này, Hạ Chính Đức thản nhiên nói:
- Được rồi, vậy cậu ở đây chờ. Tiểu Liễu, chúng ta vào trong trước, bên ngoài gió hơi lớn.

Bên ngoài có gió sao? Không có!

Liễu Kình Vũ gật đầu:
- Được, tôi đi với Bí thư Hạ trước, chuyện Chủ tịch huyện Tiết phiền Bí thư Thạch tiếp đãi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức đi vào bên trong.

Giờ phút này, vừa đi vào trong, Hạ Chính Đức và Liễu Kình Vũ đều nhăn mày lại. Bọn họ đều rất rõ ràng, Tiết Văn Long tuyệt đối không có mục đích tốt đẹp gì. Hơn nữa ý đồ của đối phương rất rõ, chính là tới cướp đoạt chiến tích của họ. Liễu Kình Vũ vừa đi vừa nói với Hạ Chính Đức:
- Bí thư Hạ, người ta còn có thể vô sỉ tới mức như Chủ tịch huyện Tiết sao? Sau khi nghe xong, Hạ Chính Đức thoáng trầm mặc một chút, lập tức nói:
- Tiểu Liễu, thân trong quan trường, việc gì cũng có thể gặp. Người có cách làm việc như Tiết Văn Long sau này chắc chắn còn thường xuyên gặp, cho nên không phải thấy ngạc nhiên. Bất luận trên quan trường, thương trường hay nơi làm việc, hái quả đoạt công đều là việc thường, cậu quen đi là được. Với loại người đó, căn bản không có cách gì trốn tránh, đặc biệt là trong trường hợp cậu là cấp dưới, chỉ có thể nhẫn nhịn, làm tốt việc cậu có thể làm, con mắt của lãnh đạo cấp trên không thể luôn bị che mờ. Ai đang chăm chỉ làm việc, ai không làm gì mà đoạt công thì lãnh đạo rất rõ. Thành tích và công lao, nếu luôn dựa vào thủ đoạn để giành lấy, người như vậy tuyệt đối sẽ không có tiền đồ. Đi thôi, chúng ta tới phòng họp nói chuyện.

Không lâu sau khi Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức vào phòng họp, hai người Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long cũng vừa cười vừa nói đi vào. Bốn người sau khi ngồi xuống, liền hàn huyên về triển vọng của hạng mục núi Thúy Bình.

Giờ phút này, vì khi trước đã được Hạ Chính Đức khuyên, tuy trong lòng Liễu Kình Vũ rất khinh bỉ Tiết Văn Long, nhưng vẫn lá mặt lá trái, như thể trước nay chưa từng xảy ra mâu thuẫn xung đột gì với Tiết Văn Long. Về phần Tiết Văn Long, biểu hiện càng tự nhiên. Có lúc còn rất thân thiết gọi Liễu Kình Vũ một tiếng tiểu Liễu, thậm chí còn khen ngợi Liễu Kình Vũ một hai câu, nói Liễu Kình Vũ làm hạng mục núi Thúy Bình này rất xuất sắc, còn nói cái gì mà nếu hạng mục này thực sự được ấn định, sẽ dành phần thưởng cho Liễu Kình Vũ. Còn nói Uỷ ban nhân dân nhất định sẽ khiến người làm được việc được hưởng bù đắp xứng đáng.

Tuy Liễu Kình Vũ luôn lá mặt lá trái với Tiết Văn Long, nhưng trong lòng lại càng ngày càng cảm thấy phiền chán và khinh bỉ Tiết Văn Long. Bởi vì hắn rất rõ, Tiết Văn Long tuyệt đối không thực hiện những lời y vừa nói. Đặc biệt là khi lần trước Tiết Văn Long tới thị trấn Quan sơn gây phiền phức cho mình, bị mình ép phải xin lỗi trước mặt mọi người, mất hết thể diện, chỉ e trong lòng y không giờ khắc nào không nghĩ tới việc báo thù mình. Lúc này, mặc dù ngoài miệng Liễu Kình Vũ luôn ứng phó trước mặt mọi người, nhưng trong lòng lại mơ hồ như đã vượt qua không gian, cao cao tại thượng quan sát mấy người trong phòng họp, bao gồm cả hắn. Liễu Kình Vũ trong lòng thầm nói: “Đây chính là sự bất đắc dĩ trong cuộc sống. Có một số việc, rõ ràng anh biết đối phương vô sỉ, nhưng không thể không lá mặt lá trái với họ. Vì địa vị hai bên khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, mà bản thân mình là Chủ tịch thị trấn, muốn làm thêm nhiều việc có ích cho nhân dân, cũng không thể hoàn toàn không theo quy tắc quan trường. Nếu không một khi bị người như Tiết Văn Long nắm được nhược điểm, e rằng sự tình chưa làm được, bản thân đã bị nắm lấy. Thật sự là bất đắc dĩ mà”.

Cuộc sống quỷ quái này và sự vô sỉ dối trá, khi nào mới có thể kết thúc?

Trong lúc mọi người tiền hô hậu ủng, thời gian dần qua đi. Thời gian như vậy đối với Liễu Kình Vũ mà nói, mỗi phút mỗi giờ đều là dày vò. Hắn chán ghét bầu không khí đó, nhưng lại không thể không hòa nhập, vì đây là cuộc đời. Vì hắn muốn làm chút việc thiết thực cho dân chúng Quan Sơn, nhất định phải có được sự ủng hộ của Tiết Văn Long và Thạch Chấn Cường.

Lúc này, điện thoại của Liễu Kình Vũ vang lên, là Phác Tái Hưng gọi.

Nhận được điện thoại, Liễu Kình Vũ lập tức đứng dậy, nhìn mọi người:
- Bí thư Hạ, chủ tịch Tiết, Phác Tái Hưng đến rồi, tôi ra ngoài đón.

Hạ Chính Đức và Tiết Văn Long cũng đồng thời đứng dậy, Tiết Văn Long đi lên trước một bước nói:
- Đối phương là nhà đầu tư, để bày tỏ sự coi trọng của Huyện ủy và Uỷ ban nhân dân chúng ta đối với họ, tôi cũng ra nghênh đón.

Hạ Chính Đức hơi nhíu mày, mặc dù rất bất mãn với việc Tiết Văn Long cướp công của mình nhưng vẫn cố nhịn. Liễu Kình vũ gật đầu nói:
- Được rồi, hai vị lãnh đạo, mời.

Phép tắc thì vẫn phải coi trọng, lãnh đạo đi trước, đây là quy tắc cơ bản nhất.

Mọi người ra bên ngoài đợi chừng hai phút, ba chiếc xe việt dã dừng trước sân. Cửa xe phía trước vừa mở ra, một người thanh niên mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, thắt ca vạt xuất hiện. Sau khi người này xuống từ cửa xe phía sau bên phải, lập tức bước nhanh tới vị trí ghế sau, mở cửa, giơ tay chắn trước mui xe.

Theo sau, một người đàn ông trung niên chừng 40 tuổi đeo kính gọng vàng từ bên trong chui ra, cất bước đi về phía cổng ủy ban. Theo sau, sáu người cũng xuống từ hai chiếc xe phía sau đi theo người đàn ông đeo kính.

Liễu Kình Vũ chỉ nhìn vị trí đám người đi, liền trực tiếp kết luận người đeo kính gọng vàng là Phác Tái Hưng, hắn trực tiếp cất bước lên đón, cười giơ tay ra:
- Vị này hẳn là tổng giám đốc Phác Tái Hưng, tôi là chủ tịch thị trấn Quan Sơn, Liễu Kình Vũ. Nhiệt liệt hoan nghênh tập đoàn Vũ Thiên các ông tới thị trấn Quan Sơn chúng tôi tiến hành khảo sát hạng mục khu du lịch núi Thúy Bình.

Phác Tái Hưng cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, xin chào, tôi chính là Phác Tái Hưng, thật không ngờ, Chủ tịch thị trấn cậu lại trẻ vậy.

Hai bên hàn huyên hai ba câu, Liễu Kình Vũ theo sau lại giới thiệu Hạ Chính Đức, Tiết Văn Long, Thạch Chấn Cường cho Phác Tái Hưng. Sau đó Liễu Kình Vũ nói:
- Tổng giám đốc Phác, ngài xem bây giờ chúng ta đi khảo sát cảnh quan hay là tới phòng họp nghỉ ngơi chút đã, tôi sẽ giới thiệu sơ qua tình hình khu du lịch núi Thúy Bình?

Phác Tái Hưng nói thẳng:
- Chúng ta vẫn nên trực tiếp đến khu du lịch thì hơn, vừa đi cậu vừa giới thiệu đơn giản, như vậy hiệu suất cao nhất.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, mọi người đều lên xe, mà Liễu Kình Vũ thì lên ô tô của Phác Tái Hưng, đến thẳng khu du lịch núi Thúy Bình.

Ở trên ô tô, Liễu Kình Vũ giới thiệu qua tình hình của núi Thúy Bình cho Phác Tái Hưng. Liễu Kình Vũ có sao nói vậy, không giấu giếm bất kỳ điều gì. Nói tất cả những khó khăn và triển vọng một khi phát triển khu du lịch núi Thúy Bình. Nghe thấy Phác Tái Hưng liên tục gật đầu. Sau đó, mọi người dành thời gian 3 tiếng, dưới sự hướng dẫn của Liễu Kình Vũ, thăm quan phong cảnh vô cùng duyên dáng của núi Thúy Bình, nhất là cảm nhận lợi ích của suối nước nóng, khảo sát tới tận 2h chiều, lúc này mới lên xe quay về.

Tới thị trấn Quan Sơn, sau khi ăn tối, đám người Phác Tái Hưng tập trung trong phòng họp tiến hành hội ý ngắn gọn, sau đó hai bên chính thức ngồi xuống họp trong phòng.

Phác Tái Hưng nhìn về phía Liễu Kình Vũ và Hạ Chính Đức, Tiết Văn Long:
- Các vị, hiện tại chúng tôi đã khảo sát xong khu du lịch núi Thúy Bình. Đúng là phong cảnh rất đẹp, nhất là động Tiên Nhân và suối nước nóng rất độc đáo. Nhưng tôi thấy độ khó khi khai thác núi Thúy Bình là rất lớn. Nhất là điều kiện đường xá huyện Cảnh Lâm quá kém. Theo tôi biết trước đây từng có nhà đầu tư khảo sát, nhưng sau đó đều không đầu tư. Tôi tin điểm này trong lòng mọi người đều hiểu. Tôi đại diện cho tập đoàn Vũ Thiên thể hiện thái độ, chúng tôi đồng ý đầu tư khu du lịch núi Thúy Bình, nhưng phải bàn xong điều kiện. Điều kiện thứ nhất của chúng tôi là phải được độc quyền khai thác, phát triển núi Thúy Bình trong vòng 100 năm. Nhất định phải do chúng tôi độc lập đưa vào hoạt động, bất kỳ ai cũng không có quyền can thiệp
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện