Tiết Văn Long khẽ gõ tay xuống bàn,
– Các đồng chí, dự án khu du lịch núi Thúy Bình liên quan đến sự phát triển lâu dài của huyện Cảnh Lâm chúng ta, liên quan đến việc chúng ta có trở thành nhân vật thu hút đầu tư nước ngoài trong năm nay không. Huyện Cảnh Lâm chúng ta do ở nơi khá heo hút, vì vậy không mạnh trong việc thu hút các nhà đầu tư, nhất là nhà đầu tư nước ngoài, lãnh đạo huyện đương nhiên sẽ chịu áp lực rất lớn, nó can dự đến vị trí hiện tại của chúng ta. Đương nhiên, tôi kiên quyết tiến cử tập đoàn Vũ Thiên Hàn Quốc, không hẳn chỉ vì chiếc ghế này, căn bản bởi vì sự phát triển kinh tế lâu dài và tương lai huyện Cảnh Lâm chúng ta, cho nên chúng ta phải có tầm nhìn xa hơn, nên đôi khi cũng phải hy sinh lợi ích tạm thời trước mắt. Chỉ cần có thể đem lại lợi ích lâu dài sau này là chúng ta có thể suy nghĩ.
Nói đến đây, gương mặt Tiết Văn Long trở nên nghiêm túc hơn:
– Vì vậy, tôi cho rằng, với điều kiện mà tập đoàn Vũ Thiên đưa ra, chúng ta có thể suy tính cẩn thận, đương nhiên, chúng ta sẽ không đồng ý tất cả, như vậy chẳng khác nào vô trách nhiệm với đất nước, với nhân dân. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể bàn bạc điều kiện với đối phương. Chúng ta tuyệt đối không được giống Liễu Kình Vũ của thị trấn Quan Sơn, thẳng tay đuổi cổ nhà đầu tư, đây rõ ràng là đang làm càn. Chuyện quan trọng thì không thể cực đoan như vậy được. Đồng chí Liễu Kình Vũ còn quá non nớt. Tuy hạng mục khai thác này là do Liễu Kình Vũ liên lạc với nhà đầu tư, nhưng nếu để Liễu Kình Vũ tiếp tục làm đại diện làm việc với họ thì không còn thích hợp nữa. Vì vậy tôi đề nghị, hạng mục này nên để huyện Cảnh Lâm chúng ta tiếp quản, phụ trách toàn bộ. Còn công lao của Liễu Kình Vũ, chúng ta cũng sẽ không quên, mọi người thấy thế nào?
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Lấy được quyền quản lý dự án này, có nghĩa là một khi dự án hoàn thành sẽ thu được thành tích, đây là điều mà ai cũng mong muốn, nhất là vấn đề này lại do Tiết Văn Long chỉ đạo, hợp với ý muốn của số đông.
Đương nhiên, trong số các Phó chủ tịch vẫn có người thờ ơ lạnh nhạt, tuy trong lòng coi thường cách làm của Tiết Văn Long, nhưng ngoài mặt chỉ có thể im lặng, dù sao cũng đang trong cuộc họp của Chủ tịch Huyện, đại đa số vẫn ủng hộ Tiết Văn Long.
Thấy số đông tán thành, Tiết Văn Long gật đầu hài lòng:
– Được, nếu các đồng chí đều tán thành ý kiến của tôi, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chính thức nhận quyền quản lý và đàm phán trong dự án xây dựng khu du lịch núi Thúy Bình. Chuyện này sẽ do lãnh đạo huyện Cảnh Lâm chúng ta phụ trách toàn bộ, đến lúc đó, Ủy ban nhân dân gửi thông báo đến thị trấn Quan Sơn là được rồi. Giờ chúng ta tiếp tục thảo luận tiếp, chúng ta nên làm gì với điều kiện mà tập đoàn Vũ Thiên đã đàm phán với Liễu Kình Vũ...
Tiếp theo, dưới sự chỉ đạo của Tiết Văn Long, chính quyền huyện ủy bàn bạc về ba điều kiện mà Phác Tái Hưng đưa ra. Cuối cùng quyết định, đối với yêu cầu được độc quyền kinh doanh dự án này trong 100 năm của tập đoàn Vũ Thiên, huyện sẽ giảm xuống còn 60 năm, miễn thuế 20 năm giảm xuống còn 12 năm, còn tu sửa đường sá, huyện Cảnh Lâm cũng không có vốn, nhưng có thể đem số thuế khu du lịch thu được trong tương lai để thế chấp, đồng thời đệ đơn lên xin thành phố cấp cho một ít vốn. Còn về yêu cầu di dời dân cư, Tiết Văn Long tự ý quyết định. Việc di dời chỉ cần một lời nói nhưng kinh phí cho việc ổn định sau di dời phải do tập đoàn Vũ Thiên chịu trách nhiệm. Xác định xong các điều kiện, Ủy ban nhân dân huyện lập tức thảo luận bàn bạc quyết định thành lập tổ phụ trách thu hút đầu tư khu du lịch núi Thúy Bình do Tiết Văn Long làm tổ trưởng, cùng Chủ nhiệm ủy ban Tả Minh Nghĩa và hai phó chủ tịch huyện đến Yến Kinh đàm phán với Phác Tái Hưng của tập đoàn Vũ Thiên. Đương nhiên chuyện này Tiết Văn Long đã báo cáo với chỗ dựa ở thành phố Thương Sơn của mìnhlà Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng. Tin này khiến ông ta hết sức mừng rỡ, lập tức yêu cầu Tiết Văn Long bằng mọi giá phải giữ được tập đoàn Vũ Thiên ở lại huyện Cảnh Lâm. Nếu thành công, đây sẽ là một thành tích nữa của thành phố Thương Sơn trong việc thu hút đầu tư nước ngoài. Bạn cùng hội với Trâu Hải Bằng, Chủ tịch thành phố Thương Sơn Lý Đức Lâm nghe tin cũng vui mừng không kém. Phải biết rằng, nếu trước khi bị điều đi còn giành được một dự án lớn như vậy, thành tích này đảm bảo giảm bớt chướng ngại trên con đường tiến thân của ông ta. Cho nên, ông ta cũng yêu cầu Tiết Văn Long phải cố hết sức giữ chân nhà đầu tư này.
Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức cũng đang báo cáo chuyện này lại với Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn. Sau khi nghe những gì Hạ Chính Đức nói, Vương Trung Sơn chỉ nói một câu: “Để coi thế nào rồi nói”, mà không đưa ra bất cứ chỉ thị nào khác.
Dự án núi Thúy Bình thị trấn Quan Sơn thuộc huyện Cảnh Lâm, Hạ Chính Đức và Tiết Văn Long lại đối đầu gay gắt, tình hình vô cùng phức tạp. Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn và Phó chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc liên tục giữ thái độ im lặng, không đưa ra bất kỳ động thái nào, nhưng Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm và Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng lại công khai bày tỏ thái độ tán thành.
Còn Liễu Kình Vũ cũng đã nghe Hồng Tam Kim báo cáo việc Tiết Văn Long sẽ dẫn tổ đàm phán đến Yến Kinh gặp Phác Tái Hưng của tập đoàn Vũ Thiên để tiến hành đàm phán. Sau khi báo cáo xong, Hồng Tam Kim lo lắng nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, Chủ tịch huyện Tiết rõ ràng là đang chiếm công. Vả lại nếu như theo phương án đàm phán của chính quyền huyện, thị trấn Quan Sơn chúng ta và nhân dân các vùng lân cận căn bản sẽ không hưởng được lợi ích thực tế gì nhiều. Chúng ta có cần phải ra huyện hay thành phố làm việc không?
Sau khi nghe xong, hắn cười thản nhiên rồi lạnh lùng nói:
– Không cần vội vàng, cứ đợi đã, cứ xem thử thế nào, tôi rất muốn biết vì thành tích của mình, Tiết Văn Long sẽ đưa sự việc đi đến đâu? - Vậy nếu lỡ như Chủ tịch huyện Tiết Văn Long và tập đoàn Vũ Thiên thống nhất đàm phán thì sao? Chúng ta phải làm thế nào?
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hồng Tam Kim lo lắng hỏi lại.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười rồi nói:
– Không sao, cho dù ông ta bàn xong, cũng phải hỏi nhân dân thị trấn Quan Sơn chúng ta có đồng ý hay không. Hừ, trước ý dân, hết thảy đều là con cọp giấy. Lão Hồng, yên tâm đi, lần này, nếu Tiết Văn Long dám làm chuyện gì quá đáng, ông ta sẽ phải ôm hận vì điều đó.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hồng Tam Kim khấp khởi trong lòng. Bởi vì kể từ khi đi theo Liễu Kình Vũ, ông ta phát hiện tuy hắn còn trẻ, nhưng nói năng và làm việc rất logic, nhất là trong đấu tranh chính trị, liên tiếp mấy lần làm Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long cứng họng. Tuy có lúc cũng nhờ may mắn nhưng năng lực và sự tính toán nhanh nhạy của Liễu Kình Vũ thì không cần bàn cãi. Tuy đang thất thế, thậm chí Hồng Tam Kim có cảm giác không thể lật ngược thế cờ, nhưng Liễu Kình Vũ lại nói rất chắc chắn có thể khiến Tiết Văn Long ôm hận. Thông minh cỡ nào, thế lực mạnh cỡ nào mới làm được chuyện này, Liễu Kình Vũ dựa vào đâu mà tự tin như vậy?
Tuy trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng Hồng Tam Kim không truy hỏi mà chỉ nói:
– Chủ tịch Liễu, ngài còn chỉ thị gì nữa không?
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
– Như vậy đi, chuyện mời các chuyên gia trong Huyện đến bàn bạc và đưa họ đi khảo sát suối nước nóng trong thị trấn Quan Sơn chúng ta giao cho ông, nhất định phải làm tốt công tác này, đến lúc đó tôi cũng sẽ có mặt.
Hồng Tam Kim gật đầu, rồi mau chóng đi khỏi.
Ba ngày sau, Tiết Văn Long và tổ đàm phán thành công quay về, đi chung với họ còn có tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thiên Hàn Quốc - Phác Tái Hưng và hai trợ lý đắc lực của ông ta. Trong ba ngày ở Yến Kinh, Tiết Văn Long vất vả lắm mới gặp được Phác Tái Hưng, sau khi nhận thấy điều kiện đàm phán mà ông ta đưa ra trước đây tiếp tục được nới lỏng không ít, cuối cùng ông ta cũng đồng ý cùng huyện Cảnh Lâm ký vào bản hợp đồng sơ bộ. Lần này ông ta đến đây, chính là để tham gia cuộc họp báo mà Huyện sắp tổ chức.
Cuộc họp báo sẽ bắt đầu vào 10h sáng ngày mai. Vì chuyện này mà Tiết Văn Long còn đặc biệt cho mời Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng và Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm đến làm khách. Một là chia sẻ thành tích, hai là để giữ ổn định hội trường, tránh việc Hạ Đức Chính và Liễu Kình Vũ đến phá rối. Vả lại trong ngày Tiết Văn Long trở về, ngày mai đài truyền hình Thương Sơn và huyện Cảnh Lâm sẽ tổ chức họp báo, đưa tin về việc chính thức ký kết thỏa thuận. Hơn nữa, với mong muốn khoe khoang thành tích, họ sẽ còn lăng xê con số ba trăm triệu mà tập đoàn Vũ Thiên sắp đầu tư vào.
Liễu Kình Vũ tự nhiên cũng nhận được thông tin này. Hắn chỉ cười lạnh lùng rồi gọi cho Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức:
– Bí thư Hạ, tôi muốn làm phiền ngài một chuyện.
Hạ Chính Đức cười nói:
– Có chuyện gì, cậu nói đi.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Bí thư Hạ, tôi muốn biết nội dung chính trong thỏa thuận bước đầu đã ký kết giữa Huyện và tập đoàn Vũ Thiên Hàn Quốc.
Hạ Chính Đức thoáng do dự, rồi nói:
– Được, không thành vấn đề, tôi sẽ nói thư ký gửi cho cậu.
Thân là Bí thư huyện ủy, tuy ông ta không tham gia cuộc đàm phán với tập đoàn Vũ Thiên, nhưng ông ta vẫn biết rất rõ nội dung đàm phán giữa Tiết Văn Long và Vũ Thiên. Dù sao ông ta cũng là Bí thư huyện ủy, cho dù Tiết Văn Long có thâm hiểm đến đâu cũng không dám qua mặt ông ta. Vì vậy, sau khi đàm phán kết thúc, Tiết Văn Long lập tức cho người gửi các văn kiện có liên quan cho Hạ Chính Đức, chiêu này gọi là tiền trảm hậu tấu. Hạ Chính Đức không hề tức giận, hai người đều hiểu rõ đối phương, chẳng qua là một người hành động hung hãn, còn người kia thì biết kiềm chế bản thân. Hai người cũng đang đối đầu với nhau. Từ khi Hạ Chính Đức về đây, tất cả hoạt động của Tiết Văn Long ông ta nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng chưa đưa ra bất cứ động thái nào mà mặc kệ y. Hạ Chính Đức đang đợi thời cơ. Là một người sành sỏi chốn quan trường, ông ta đã nhận ra từ lâu, trong dự án khu du lịch núi Thúy Bình, Liễu Kình Vũ vô cùng tự tin, vì vậy, ông ta đang chờ đợi Liễu Kình Vũ ra tay. Ông ta tin rằng, sau khi hắn ra tay, ông ta tiếp tục hành động thì sẽ đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Sau khi thư ký gửi văn kiện cho Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức bắt đầu mong đợi, ông ta thật sự rất muốn biết Liễu Kình Vũ sẽ ra tay thế nào.
– Các đồng chí, dự án khu du lịch núi Thúy Bình liên quan đến sự phát triển lâu dài của huyện Cảnh Lâm chúng ta, liên quan đến việc chúng ta có trở thành nhân vật thu hút đầu tư nước ngoài trong năm nay không. Huyện Cảnh Lâm chúng ta do ở nơi khá heo hút, vì vậy không mạnh trong việc thu hút các nhà đầu tư, nhất là nhà đầu tư nước ngoài, lãnh đạo huyện đương nhiên sẽ chịu áp lực rất lớn, nó can dự đến vị trí hiện tại của chúng ta. Đương nhiên, tôi kiên quyết tiến cử tập đoàn Vũ Thiên Hàn Quốc, không hẳn chỉ vì chiếc ghế này, căn bản bởi vì sự phát triển kinh tế lâu dài và tương lai huyện Cảnh Lâm chúng ta, cho nên chúng ta phải có tầm nhìn xa hơn, nên đôi khi cũng phải hy sinh lợi ích tạm thời trước mắt. Chỉ cần có thể đem lại lợi ích lâu dài sau này là chúng ta có thể suy nghĩ.
Nói đến đây, gương mặt Tiết Văn Long trở nên nghiêm túc hơn:
– Vì vậy, tôi cho rằng, với điều kiện mà tập đoàn Vũ Thiên đưa ra, chúng ta có thể suy tính cẩn thận, đương nhiên, chúng ta sẽ không đồng ý tất cả, như vậy chẳng khác nào vô trách nhiệm với đất nước, với nhân dân. Tuy nhiên, chúng ta vẫn có thể bàn bạc điều kiện với đối phương. Chúng ta tuyệt đối không được giống Liễu Kình Vũ của thị trấn Quan Sơn, thẳng tay đuổi cổ nhà đầu tư, đây rõ ràng là đang làm càn. Chuyện quan trọng thì không thể cực đoan như vậy được. Đồng chí Liễu Kình Vũ còn quá non nớt. Tuy hạng mục khai thác này là do Liễu Kình Vũ liên lạc với nhà đầu tư, nhưng nếu để Liễu Kình Vũ tiếp tục làm đại diện làm việc với họ thì không còn thích hợp nữa. Vì vậy tôi đề nghị, hạng mục này nên để huyện Cảnh Lâm chúng ta tiếp quản, phụ trách toàn bộ. Còn công lao của Liễu Kình Vũ, chúng ta cũng sẽ không quên, mọi người thấy thế nào?
- Đồng ý!
- Đồng ý!
Lấy được quyền quản lý dự án này, có nghĩa là một khi dự án hoàn thành sẽ thu được thành tích, đây là điều mà ai cũng mong muốn, nhất là vấn đề này lại do Tiết Văn Long chỉ đạo, hợp với ý muốn của số đông.
Đương nhiên, trong số các Phó chủ tịch vẫn có người thờ ơ lạnh nhạt, tuy trong lòng coi thường cách làm của Tiết Văn Long, nhưng ngoài mặt chỉ có thể im lặng, dù sao cũng đang trong cuộc họp của Chủ tịch Huyện, đại đa số vẫn ủng hộ Tiết Văn Long.
Thấy số đông tán thành, Tiết Văn Long gật đầu hài lòng:
– Được, nếu các đồng chí đều tán thành ý kiến của tôi, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chính thức nhận quyền quản lý và đàm phán trong dự án xây dựng khu du lịch núi Thúy Bình. Chuyện này sẽ do lãnh đạo huyện Cảnh Lâm chúng ta phụ trách toàn bộ, đến lúc đó, Ủy ban nhân dân gửi thông báo đến thị trấn Quan Sơn là được rồi. Giờ chúng ta tiếp tục thảo luận tiếp, chúng ta nên làm gì với điều kiện mà tập đoàn Vũ Thiên đã đàm phán với Liễu Kình Vũ...
Tiếp theo, dưới sự chỉ đạo của Tiết Văn Long, chính quyền huyện ủy bàn bạc về ba điều kiện mà Phác Tái Hưng đưa ra. Cuối cùng quyết định, đối với yêu cầu được độc quyền kinh doanh dự án này trong 100 năm của tập đoàn Vũ Thiên, huyện sẽ giảm xuống còn 60 năm, miễn thuế 20 năm giảm xuống còn 12 năm, còn tu sửa đường sá, huyện Cảnh Lâm cũng không có vốn, nhưng có thể đem số thuế khu du lịch thu được trong tương lai để thế chấp, đồng thời đệ đơn lên xin thành phố cấp cho một ít vốn. Còn về yêu cầu di dời dân cư, Tiết Văn Long tự ý quyết định. Việc di dời chỉ cần một lời nói nhưng kinh phí cho việc ổn định sau di dời phải do tập đoàn Vũ Thiên chịu trách nhiệm. Xác định xong các điều kiện, Ủy ban nhân dân huyện lập tức thảo luận bàn bạc quyết định thành lập tổ phụ trách thu hút đầu tư khu du lịch núi Thúy Bình do Tiết Văn Long làm tổ trưởng, cùng Chủ nhiệm ủy ban Tả Minh Nghĩa và hai phó chủ tịch huyện đến Yến Kinh đàm phán với Phác Tái Hưng của tập đoàn Vũ Thiên. Đương nhiên chuyện này Tiết Văn Long đã báo cáo với chỗ dựa ở thành phố Thương Sơn của mìnhlà Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng. Tin này khiến ông ta hết sức mừng rỡ, lập tức yêu cầu Tiết Văn Long bằng mọi giá phải giữ được tập đoàn Vũ Thiên ở lại huyện Cảnh Lâm. Nếu thành công, đây sẽ là một thành tích nữa của thành phố Thương Sơn trong việc thu hút đầu tư nước ngoài. Bạn cùng hội với Trâu Hải Bằng, Chủ tịch thành phố Thương Sơn Lý Đức Lâm nghe tin cũng vui mừng không kém. Phải biết rằng, nếu trước khi bị điều đi còn giành được một dự án lớn như vậy, thành tích này đảm bảo giảm bớt chướng ngại trên con đường tiến thân của ông ta. Cho nên, ông ta cũng yêu cầu Tiết Văn Long phải cố hết sức giữ chân nhà đầu tư này.
Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức cũng đang báo cáo chuyện này lại với Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn. Sau khi nghe những gì Hạ Chính Đức nói, Vương Trung Sơn chỉ nói một câu: “Để coi thế nào rồi nói”, mà không đưa ra bất cứ chỉ thị nào khác.
Dự án núi Thúy Bình thị trấn Quan Sơn thuộc huyện Cảnh Lâm, Hạ Chính Đức và Tiết Văn Long lại đối đầu gay gắt, tình hình vô cùng phức tạp. Bí thư thành ủy Vương Trung Sơn và Phó chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc liên tục giữ thái độ im lặng, không đưa ra bất kỳ động thái nào, nhưng Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm và Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng lại công khai bày tỏ thái độ tán thành.
Còn Liễu Kình Vũ cũng đã nghe Hồng Tam Kim báo cáo việc Tiết Văn Long sẽ dẫn tổ đàm phán đến Yến Kinh gặp Phác Tái Hưng của tập đoàn Vũ Thiên để tiến hành đàm phán. Sau khi báo cáo xong, Hồng Tam Kim lo lắng nói:
– Chủ tịch thị trấn Liễu, Chủ tịch huyện Tiết rõ ràng là đang chiếm công. Vả lại nếu như theo phương án đàm phán của chính quyền huyện, thị trấn Quan Sơn chúng ta và nhân dân các vùng lân cận căn bản sẽ không hưởng được lợi ích thực tế gì nhiều. Chúng ta có cần phải ra huyện hay thành phố làm việc không?
Sau khi nghe xong, hắn cười thản nhiên rồi lạnh lùng nói:
– Không cần vội vàng, cứ đợi đã, cứ xem thử thế nào, tôi rất muốn biết vì thành tích của mình, Tiết Văn Long sẽ đưa sự việc đi đến đâu? - Vậy nếu lỡ như Chủ tịch huyện Tiết Văn Long và tập đoàn Vũ Thiên thống nhất đàm phán thì sao? Chúng ta phải làm thế nào?
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hồng Tam Kim lo lắng hỏi lại.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười rồi nói:
– Không sao, cho dù ông ta bàn xong, cũng phải hỏi nhân dân thị trấn Quan Sơn chúng ta có đồng ý hay không. Hừ, trước ý dân, hết thảy đều là con cọp giấy. Lão Hồng, yên tâm đi, lần này, nếu Tiết Văn Long dám làm chuyện gì quá đáng, ông ta sẽ phải ôm hận vì điều đó.
Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Hồng Tam Kim khấp khởi trong lòng. Bởi vì kể từ khi đi theo Liễu Kình Vũ, ông ta phát hiện tuy hắn còn trẻ, nhưng nói năng và làm việc rất logic, nhất là trong đấu tranh chính trị, liên tiếp mấy lần làm Thạch Chấn Cường và Tiết Văn Long cứng họng. Tuy có lúc cũng nhờ may mắn nhưng năng lực và sự tính toán nhanh nhạy của Liễu Kình Vũ thì không cần bàn cãi. Tuy đang thất thế, thậm chí Hồng Tam Kim có cảm giác không thể lật ngược thế cờ, nhưng Liễu Kình Vũ lại nói rất chắc chắn có thể khiến Tiết Văn Long ôm hận. Thông minh cỡ nào, thế lực mạnh cỡ nào mới làm được chuyện này, Liễu Kình Vũ dựa vào đâu mà tự tin như vậy?
Tuy trong lòng còn nhiều nghi vấn, nhưng Hồng Tam Kim không truy hỏi mà chỉ nói:
– Chủ tịch Liễu, ngài còn chỉ thị gì nữa không?
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
– Như vậy đi, chuyện mời các chuyên gia trong Huyện đến bàn bạc và đưa họ đi khảo sát suối nước nóng trong thị trấn Quan Sơn chúng ta giao cho ông, nhất định phải làm tốt công tác này, đến lúc đó tôi cũng sẽ có mặt.
Hồng Tam Kim gật đầu, rồi mau chóng đi khỏi.
Ba ngày sau, Tiết Văn Long và tổ đàm phán thành công quay về, đi chung với họ còn có tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thiên Hàn Quốc - Phác Tái Hưng và hai trợ lý đắc lực của ông ta. Trong ba ngày ở Yến Kinh, Tiết Văn Long vất vả lắm mới gặp được Phác Tái Hưng, sau khi nhận thấy điều kiện đàm phán mà ông ta đưa ra trước đây tiếp tục được nới lỏng không ít, cuối cùng ông ta cũng đồng ý cùng huyện Cảnh Lâm ký vào bản hợp đồng sơ bộ. Lần này ông ta đến đây, chính là để tham gia cuộc họp báo mà Huyện sắp tổ chức.
Cuộc họp báo sẽ bắt đầu vào 10h sáng ngày mai. Vì chuyện này mà Tiết Văn Long còn đặc biệt cho mời Phó bí thư thành ủy Trâu Hải Bằng và Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm đến làm khách. Một là chia sẻ thành tích, hai là để giữ ổn định hội trường, tránh việc Hạ Đức Chính và Liễu Kình Vũ đến phá rối. Vả lại trong ngày Tiết Văn Long trở về, ngày mai đài truyền hình Thương Sơn và huyện Cảnh Lâm sẽ tổ chức họp báo, đưa tin về việc chính thức ký kết thỏa thuận. Hơn nữa, với mong muốn khoe khoang thành tích, họ sẽ còn lăng xê con số ba trăm triệu mà tập đoàn Vũ Thiên sắp đầu tư vào.
Liễu Kình Vũ tự nhiên cũng nhận được thông tin này. Hắn chỉ cười lạnh lùng rồi gọi cho Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức:
– Bí thư Hạ, tôi muốn làm phiền ngài một chuyện.
Hạ Chính Đức cười nói:
– Có chuyện gì, cậu nói đi.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Bí thư Hạ, tôi muốn biết nội dung chính trong thỏa thuận bước đầu đã ký kết giữa Huyện và tập đoàn Vũ Thiên Hàn Quốc.
Hạ Chính Đức thoáng do dự, rồi nói:
– Được, không thành vấn đề, tôi sẽ nói thư ký gửi cho cậu.
Thân là Bí thư huyện ủy, tuy ông ta không tham gia cuộc đàm phán với tập đoàn Vũ Thiên, nhưng ông ta vẫn biết rất rõ nội dung đàm phán giữa Tiết Văn Long và Vũ Thiên. Dù sao ông ta cũng là Bí thư huyện ủy, cho dù Tiết Văn Long có thâm hiểm đến đâu cũng không dám qua mặt ông ta. Vì vậy, sau khi đàm phán kết thúc, Tiết Văn Long lập tức cho người gửi các văn kiện có liên quan cho Hạ Chính Đức, chiêu này gọi là tiền trảm hậu tấu. Hạ Chính Đức không hề tức giận, hai người đều hiểu rõ đối phương, chẳng qua là một người hành động hung hãn, còn người kia thì biết kiềm chế bản thân. Hai người cũng đang đối đầu với nhau. Từ khi Hạ Chính Đức về đây, tất cả hoạt động của Tiết Văn Long ông ta nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng chưa đưa ra bất cứ động thái nào mà mặc kệ y. Hạ Chính Đức đang đợi thời cơ. Là một người sành sỏi chốn quan trường, ông ta đã nhận ra từ lâu, trong dự án khu du lịch núi Thúy Bình, Liễu Kình Vũ vô cùng tự tin, vì vậy, ông ta đang chờ đợi Liễu Kình Vũ ra tay. Ông ta tin rằng, sau khi hắn ra tay, ông ta tiếp tục hành động thì sẽ đạt đến hiệu quả tốt nhất.
Sau khi thư ký gửi văn kiện cho Liễu Kình Vũ, Hạ Chính Đức bắt đầu mong đợi, ông ta thật sự rất muốn biết Liễu Kình Vũ sẽ ra tay thế nào.
Danh sách chương