Lúc này, trên sân khấu xuất hiện một tấm địa đồ giao thông của ba tỉnh Bạch Vân, tỉnh Cát Tường, tỉnh Xích Giang, Liễu Kình Vũ chỉ tay lên tấm bản đồ và nói:
– Thưa các vị, mọi người có nhìn thấy không? Trước mắt huyện Thụy Nguyên chúng ta nằm ở giao ranh giới ba tỉnh Bạch Vân, Cát Tường và Xích Giang. Nằm ở vùng trung tâm giáp ranh của ba tỉnh, nhưng dù huyện Thụy Nguyên chúng ta tiến về phía trước tới tỉnh Xích Giang hay Cát Tường cũng đều phải đi vòng hàng trăm cây số mới tới được địa phận tỉnh khác, giao thông rất không thuận lợi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại bấm bút điều khiển lên màn hình, lại xuất hiện thêm hình ảnh mới. Lần này là một bảng thống kê. Liễu Kình Vũ chỉ tay lên bảng thống kê nói:
– Các vị, mọi người hãy nhìn xem, kim ngạch giao dịch giữa hai bên hàng năm lên tới hàng trăm tỷ nhân dân tệ, hơn nữa những giao dịch này thường đều là bù đắp cho nhau. Ví dụ như nói nguồn tài nguyên quặng sắt của tỉnh Xích Giang, tài nguyên mỏ than vận chuyển tới tỉnh Bạch Vân chúng tôi, vận chuyển tài nguyên khí đốt và lương thực tới tỉnh Cát Tường…Tuy nhiên, giao lưu kinh thế lớn như vậy, chi phí vận chuyển hàng năm cũng đã lên tới mấy tỷ. Sức ép quá lớn này đã làm giảm bớt lợi nhuận của nhiều doanh nghiệp. Bởi vì thực tại giao thông giữa ba tỉnh chúng ta không thuận tiện, điều này đã hạn chế rất lớn việc giao lưu kinh tế giữa ba tỉnh chúng ta.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa bấm nút điều chỉnh, lần này xuất hiện một tấm bản đồ quy hoạch giao thông.
Liễu Kình Vũ chỉ tay lên bản đồ quy hoạch nói:
– Các vị, tấm bản đồ này là bản đồ dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên chúng tôi do các chuyên gia quy hoạch giao thông được mời tới từ thành phố Yến Kinh. Thông qua tấm bản đồ quy hoạch này mọi người có thể thấy, chúng tôi chỉ cần thông đỉnh núi Sùng Sơn giữa huyện Thụy Nguyên chúng tôi tới huyện Cát An của tỉnh Cát Tường, khơi thông đường sông giữa huyện Thụy Nguyên chúng tôi với huyện Phong Trạch của tỉnh Xích Giang, thông các đường. Vậy là thông qua dự án đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh này, huyện Thụy Nguyên chúng tôi là nòng cốt, sẽ đem ba tỉnh Cát Tường, Xích Giang và Bạch Vân kết nối lại với nhau. Tới khi đó, hầu như đại bộ phận hàng hóa của ba tỉnh đều có thể thông qua huyện Thụy Nguyên chúng tôi vận chuyển tới các nơi. Cứ như vậy, chi phí vận chuyện giữa ba tỉnh sẽ giảm xuống khoảng 50%.
Cứ xem kim ngạch thương mại ba tỉnh hiện nay, hàng năm chi phí vận chuyển tiết kiệm cho các doanh nghiệp ba tỉnh cũng sẽ được 7, 8 tỷ. Nếu kim ngạch thương mại tăng lên, chi phí tiết kiệm sẽ còn nhiều hơn nữa. Đồng thời, thông qua dự án này cũng có thể thúc đẩy mạnh mẽ giao lưu giữa ba tỉnh. Khi đó, sẽ đồng thời nâng cao mức sống ở khu vực lân cận ba tỉnh.
Tiếp theo, Liễu Kình Vũ trình bày rất rõ ràng về toàn bộ quy hoạch dự án này của ba tỉnh. Rất nhiều điểm trong dự án quy hoạch này đều được giải thích rõ ràng, mạch lạc, bao gồm đầu tư tổng thể dự án cần hơn 120 tỷ, bao gồm cả vấn đề phát triển đánh giá. Tất cả mọi vấn đề đều được Liễu Kình Vũ trình bày rất rõ ràng, chi tiết.
Việc giải thích của Liễu Kình Vũ tiếp tục kéo dài khoảng nửa giờ đồng hồ mới dừng lại.
Chờ sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ tắt máy chiếu, bật đèn phòng họp, cười nói:
– Các vị, về dự án giao thông then chốt ba tỉnh tôi đã trình bày với mọi người tới đây. Tiếp theo đây tôi sẽ nói về việc người đại diện hình ảnh. Sở dĩ tôi muốn đầu tư khoản tiền lớn để mời người đại diện là vì tôi tin mọi người bây giờ cũng đã đoán được bảy, tám phần rồi. Mục đích của tôi vô cùng đơn giản. Đó chính là để tuyên truyền cho huyện Thụy Nguyên chúng tôi, tuyên truyền dự án đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh. Tôi muốn cho tất cả mọi người vừa gặp người phát ngôn đã nghĩ ngay tới huyện Thụy Nguyên chúng tôi, nghĩ tới dự án giao thông then chốt của ba tỉnh.
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường bỗng chìm vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ tới lời nói của Liễu Kình Vũ. Đặc biệt là rất nhiều phóng viên truyền thông ở hiện trường, họ đều bị hàng loạt những lời này của Liễu Kình Vũ khiến cho sợ ngây người. Một huyện nhỏ, muốn thúc đẩy một dự án siêu cấp có kim ngạch đầu tư lên tới trên 120 tỷ tệ, bạn có thể nói đây không phải là đề tài, tuyệt đối là một chuyện hài hước nhất, khôi hài nhất, không có khả năng nhất, lại là chủ đề có chủ đề nhất.
Sau khi chìm vào yên tĩnh một lát, lại bùng nổ lên.
Sự nhiệt tình của các phóng viên hiện trường rất nhanh được phóng xuất ra triệt để.
Gần như tất cả mọi người đều lớn tiếng tranh cướp các vấn đề được đưa ra.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lớn tiếng nói:
– Mọi người ai có câu hỏi xin giơ tay, tôi gọi ai thì người đó đặt câu hỏi. Tôi sẽ trả lời. Hôm nay tôi đã dành ra thời gian 2 giờ đồng hồ để giải đáp cho mọi người. Cho nên mọi người không phải vội, nhưng mỗi người nhiều nhất chỉ được đặt 3 câu hỏi thôi.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói đã dành ra 2 giờ đồng hồ để giải đáp thắc mắc, điều này khiến cho rất nhiều người ở hiện trường lại một lần nữa kinh ngạc.
Cho nên, các phóng viên rất nhanh không có ai đổ dồn về phía trước nữa, tất cả đều giơ tay lên.
Liễu Kình Vũ chỉ một phóng viên đứng ở hàng đầu tiên nói:
– Anh.
Người phóng viên đó liền lớn tiếng hỏi:
– Bí thư Liễu, anh nghĩ một huyện nhỏ của các anh có thể đạt được dự án hơn 120 tỷ không? Liễu Kình Vũ cười nói:
– Sự do người làm, chẳng phải tôi đang nỗ lực sao?
Người phóng viên đó liền hỏi tiếp:
– Nỗ lực là một chuyện, có thành công hay không lại là chuyện khác. Tôi tin anh cũng đã xem tin tức trên mạng trong thời gian gần đây. Sự việc của huyện Thụy Nguyên các anh đã được lăng xê, gây xôn xao dư luận, nhưng hình như không có nhà truyền thông nào, không có nhà phân tích nào cho rằng huyện Thụy Nguyên các anh có thể thành công. Ngoài ra còn có người chỉ ra rằng anh hoàn toàn là thể hiện. Tất cả những việc anh làm đều là vì thành tích của bản thân, anh thấy thế nào?
Liễu Kình Vũ vẫn vô cùng bình thản đáp:
– Người khác thấy thế nào đó là tự do của họ. Người khác nói thế nào cũng là quyền của họ. Nhưng, tôi nên làm thế nào thì sẽ làm thế đó.
Người phóng viên này có chút bất mãn, nói:
– Bí thư Liễu, anh có thể trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi được chứ? Tôi muốn biết liệu có phải anh đang muốn thể hiện hay không?
Sắc mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống, nói:
– Tôi nghĩ khả năng lý giải của anh có lẽ là có vấn đề. Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi nghĩ tôi không có gì phải thể hiện. Tôi chỉ là đang làm việc mà tôi nên làm. Được rồi, 3 câu hỏi của anh đã hỏi hết rồi, người tiếp theo.
Đối với người phóng viên này cứ lặp đi lặp lại nói gạt mình, Liễu Kình Vũ có chút bất mãn, nhưng hắn vẫn trở về câu hỏi của đối phương. Thái độ này của hắn cũng đã được tất cả phóng viên truyền thông khẳng định rồi.
Câu hỏi thứ hai là một nữ phóng viên. Câu hỏi của nữ phóng viên này càng sắc bén hơn:
– Bí thư Liễu, tôi rất hiếu kỳ đề nghị quyết sách lấy mười triệu ra để mời người phát ngôn là của ai đưa ra? Đây có phải là quyết sách chụp đầu hay không? Trong đó liệu có dính dáng gì tới lợi ích vận chuyển không? Rốt cuộc người thế nào mới có thể đáp ứng được điều kiện là người phát ngôn của các anh?
Nữ phóng viên này hỏi xong, cả hiện trường lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đổ dồn về phía Liễu Kình Vũ.
Câu hỏi này có thể nói là xoáy thẳng vào nội tâm sâu xa của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ lại cười thản nhiên nói:
– Câu hỏi của cô rất hay. Tôi có thể trả lời rõ ràng với cô đề nghị này là của tôi đề xuất, quyết sách của tôi làm. Đây liệu có phải là quyết sách chụp đầu, tôi khẳng định không phải như vậy, còn kết quả thế nào thì mọi người chờ sau khi người phát ngôn mà chúng tôi đã mời được thì sẽ thấy hiệu quả ngay. Về vấn đề lợi ích vận chuyển chắc chắn là không có. Bởi vì chúng tôi hiện chỉ có một cách này chuẩn bị làm như vậy. Còn về phần chọn người, hiện tại vẫn chưa định ra. Về phần câu hỏi cuối cùng của cô, tôi có thể nói như vậy, đây cũng là vấn đề trước mắt chúng tôi đang tích cực bàn bạc.
Hiện tại, bước đầu chúng tôi định là đưa ra một vài nguyên tắc lựa chọn: Một là, người đại diện hình ảnh, chúng tôi sẽ tiến hành lựa chọn công khai trên toàn thế giới, chỉ cần đáp ứng được điều kiện của chúng tôi là có thể báo danh. Hai là, chúng tôi sẽ chọn hình thức truyền hình trực tiếp để truyền hình trực tiếp hiện trường toàn bộ quá trình tuyển chọn, tiếp đón nhân dân khắp nơi và truyền thông giám sát. Ba là, chúng tôi sẽ tuyển người được đánh giá là chuyên nghiệp nhất làm giám khảo tiến hành chấm điểm. Bốn là, chi phí của người phát ngôn cũng không phải do phòng tài chính huyện Thụy Nguyên chúng tôi chi trả, mà là sẽ áp dụng phương thức thu hút đầu tư đề giải quyết vấn đề này. Chúng tôi cũng hoan nghênh các doanh nghiệp lớn, các nhà đầu tư lớn tích cực đầu tư vào dự án chọn người phát ngôn cho dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Chúng tôi sẽ áp dụng phương thức nhiệt tình ủng hộ, điều kiện hợp tác công bằng với tất cả các nhà đầu tư tới hợp tác.
Tiếp theo, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa chọn một phóng viên mới để đặt câu hỏi.
Người phóng viên này chỉ đưa ra một câu hỏi, nhưng câu hỏi lại cực kỳ sắc bén:
– Bí thư Liễu, thứ cho tôi nói thẳng, anh nghĩ cuộc thi tuyển chọn người phát ngôn của huyện nhỏ các anh có nhà đầu tư nào tình nguyện tài trợ không? Ngoài đài truyền hình huyện Thụy Nguyên các anh ra, còn có đài truyền hình nào đồng ý truyền hình trực tiếp hoạt động tuyển chọn không có sức ảnh hưởng nào như vậy không? Đây cũng chẳng phải là danh tiếng của Hoa Hạ.
Liễu Kình Vũ còn chưa trả lời câu hỏi này, chỉ thấy một người thanh niên trong đám người đứng dậy, ông ta đẩy gọng kính đen lên, lớn tiếng nói:
– Vị phóng viên này, câu hỏi của anh tôi có thể trả lời. Tôi sẵn sàng đầu tư 50 triệu tài trợ cho cuộc thi tuyển chọn người đại diện hình ảnh lần này. Trong đó 10 triệu dùng làm chi phí cho người phát ngôn, 40 triệu còn lại dùng làm kinh phí hoạt động trong toàn bộ quá trình tuyển chọn.
Nói xong, người thanh niên này nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, không biết huyện Thụy Nguyên các anh có đồng ý nhận tài trợ của tôi không?
Lần này, cả hiện trường bỗng sôi nổi hẳn lên, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người thanh niên vừa nói đó.
Liễu Kình Vũ cũng nhìn về phía có giọng nói vang tới, thấy người vừa nói chính là người thanh niên đeo kính bước vào phòng họp Thiên Tâm Các sớm nhất.
Liễu Kình Vũ không ngờ, đối phương lại giải vây cho mình vào thời khắc quan trọng này. Mặc dù Liễu Kình Vũ chắc chắn mình sẽ tìn được nhà tài trợ để tài trợ cho việc này. Nhưng là khi nào có thể giải quyết được vấn đề nhà tài trợ thì trong lòng hắn cũng còn chưa biết. Không ngờ, người thanh niên đeo kính này lại giải quyết cho mình tại chỗ như vậy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ bất giác thấy hiếu kỳ về thân phận của người thanh niên đeo kính này. Nên nhớ 50 triệu không phải là số tiền nhỏ, người thanh niên đeo kính này mấy câu đơn giản đã nói ra được, giống như là lấy ra 1, 2 đồng vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của đối phương, dường như còn lo lắng mình không đồng ý cho anh ta tài trợ hoạt động này.
– Thưa các vị, mọi người có nhìn thấy không? Trước mắt huyện Thụy Nguyên chúng ta nằm ở giao ranh giới ba tỉnh Bạch Vân, Cát Tường và Xích Giang. Nằm ở vùng trung tâm giáp ranh của ba tỉnh, nhưng dù huyện Thụy Nguyên chúng ta tiến về phía trước tới tỉnh Xích Giang hay Cát Tường cũng đều phải đi vòng hàng trăm cây số mới tới được địa phận tỉnh khác, giao thông rất không thuận lợi.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại bấm bút điều khiển lên màn hình, lại xuất hiện thêm hình ảnh mới. Lần này là một bảng thống kê. Liễu Kình Vũ chỉ tay lên bảng thống kê nói:
– Các vị, mọi người hãy nhìn xem, kim ngạch giao dịch giữa hai bên hàng năm lên tới hàng trăm tỷ nhân dân tệ, hơn nữa những giao dịch này thường đều là bù đắp cho nhau. Ví dụ như nói nguồn tài nguyên quặng sắt của tỉnh Xích Giang, tài nguyên mỏ than vận chuyển tới tỉnh Bạch Vân chúng tôi, vận chuyển tài nguyên khí đốt và lương thực tới tỉnh Cát Tường…Tuy nhiên, giao lưu kinh thế lớn như vậy, chi phí vận chuyển hàng năm cũng đã lên tới mấy tỷ. Sức ép quá lớn này đã làm giảm bớt lợi nhuận của nhiều doanh nghiệp. Bởi vì thực tại giao thông giữa ba tỉnh chúng ta không thuận tiện, điều này đã hạn chế rất lớn việc giao lưu kinh tế giữa ba tỉnh chúng ta.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa bấm nút điều chỉnh, lần này xuất hiện một tấm bản đồ quy hoạch giao thông.
Liễu Kình Vũ chỉ tay lên bản đồ quy hoạch nói:
– Các vị, tấm bản đồ này là bản đồ dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên chúng tôi do các chuyên gia quy hoạch giao thông được mời tới từ thành phố Yến Kinh. Thông qua tấm bản đồ quy hoạch này mọi người có thể thấy, chúng tôi chỉ cần thông đỉnh núi Sùng Sơn giữa huyện Thụy Nguyên chúng tôi tới huyện Cát An của tỉnh Cát Tường, khơi thông đường sông giữa huyện Thụy Nguyên chúng tôi với huyện Phong Trạch của tỉnh Xích Giang, thông các đường. Vậy là thông qua dự án đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh này, huyện Thụy Nguyên chúng tôi là nòng cốt, sẽ đem ba tỉnh Cát Tường, Xích Giang và Bạch Vân kết nối lại với nhau. Tới khi đó, hầu như đại bộ phận hàng hóa của ba tỉnh đều có thể thông qua huyện Thụy Nguyên chúng tôi vận chuyển tới các nơi. Cứ như vậy, chi phí vận chuyện giữa ba tỉnh sẽ giảm xuống khoảng 50%.
Cứ xem kim ngạch thương mại ba tỉnh hiện nay, hàng năm chi phí vận chuyển tiết kiệm cho các doanh nghiệp ba tỉnh cũng sẽ được 7, 8 tỷ. Nếu kim ngạch thương mại tăng lên, chi phí tiết kiệm sẽ còn nhiều hơn nữa. Đồng thời, thông qua dự án này cũng có thể thúc đẩy mạnh mẽ giao lưu giữa ba tỉnh. Khi đó, sẽ đồng thời nâng cao mức sống ở khu vực lân cận ba tỉnh.
Tiếp theo, Liễu Kình Vũ trình bày rất rõ ràng về toàn bộ quy hoạch dự án này của ba tỉnh. Rất nhiều điểm trong dự án quy hoạch này đều được giải thích rõ ràng, mạch lạc, bao gồm đầu tư tổng thể dự án cần hơn 120 tỷ, bao gồm cả vấn đề phát triển đánh giá. Tất cả mọi vấn đề đều được Liễu Kình Vũ trình bày rất rõ ràng, chi tiết.
Việc giải thích của Liễu Kình Vũ tiếp tục kéo dài khoảng nửa giờ đồng hồ mới dừng lại.
Chờ sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ tắt máy chiếu, bật đèn phòng họp, cười nói:
– Các vị, về dự án giao thông then chốt ba tỉnh tôi đã trình bày với mọi người tới đây. Tiếp theo đây tôi sẽ nói về việc người đại diện hình ảnh. Sở dĩ tôi muốn đầu tư khoản tiền lớn để mời người đại diện là vì tôi tin mọi người bây giờ cũng đã đoán được bảy, tám phần rồi. Mục đích của tôi vô cùng đơn giản. Đó chính là để tuyên truyền cho huyện Thụy Nguyên chúng tôi, tuyên truyền dự án đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh. Tôi muốn cho tất cả mọi người vừa gặp người phát ngôn đã nghĩ ngay tới huyện Thụy Nguyên chúng tôi, nghĩ tới dự án giao thông then chốt của ba tỉnh.
Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường bỗng chìm vào yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ tới lời nói của Liễu Kình Vũ. Đặc biệt là rất nhiều phóng viên truyền thông ở hiện trường, họ đều bị hàng loạt những lời này của Liễu Kình Vũ khiến cho sợ ngây người. Một huyện nhỏ, muốn thúc đẩy một dự án siêu cấp có kim ngạch đầu tư lên tới trên 120 tỷ tệ, bạn có thể nói đây không phải là đề tài, tuyệt đối là một chuyện hài hước nhất, khôi hài nhất, không có khả năng nhất, lại là chủ đề có chủ đề nhất.
Sau khi chìm vào yên tĩnh một lát, lại bùng nổ lên.
Sự nhiệt tình của các phóng viên hiện trường rất nhanh được phóng xuất ra triệt để.
Gần như tất cả mọi người đều lớn tiếng tranh cướp các vấn đề được đưa ra.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lớn tiếng nói:
– Mọi người ai có câu hỏi xin giơ tay, tôi gọi ai thì người đó đặt câu hỏi. Tôi sẽ trả lời. Hôm nay tôi đã dành ra thời gian 2 giờ đồng hồ để giải đáp cho mọi người. Cho nên mọi người không phải vội, nhưng mỗi người nhiều nhất chỉ được đặt 3 câu hỏi thôi.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói đã dành ra 2 giờ đồng hồ để giải đáp thắc mắc, điều này khiến cho rất nhiều người ở hiện trường lại một lần nữa kinh ngạc.
Cho nên, các phóng viên rất nhanh không có ai đổ dồn về phía trước nữa, tất cả đều giơ tay lên.
Liễu Kình Vũ chỉ một phóng viên đứng ở hàng đầu tiên nói:
– Anh.
Người phóng viên đó liền lớn tiếng hỏi:
– Bí thư Liễu, anh nghĩ một huyện nhỏ của các anh có thể đạt được dự án hơn 120 tỷ không? Liễu Kình Vũ cười nói:
– Sự do người làm, chẳng phải tôi đang nỗ lực sao?
Người phóng viên đó liền hỏi tiếp:
– Nỗ lực là một chuyện, có thành công hay không lại là chuyện khác. Tôi tin anh cũng đã xem tin tức trên mạng trong thời gian gần đây. Sự việc của huyện Thụy Nguyên các anh đã được lăng xê, gây xôn xao dư luận, nhưng hình như không có nhà truyền thông nào, không có nhà phân tích nào cho rằng huyện Thụy Nguyên các anh có thể thành công. Ngoài ra còn có người chỉ ra rằng anh hoàn toàn là thể hiện. Tất cả những việc anh làm đều là vì thành tích của bản thân, anh thấy thế nào?
Liễu Kình Vũ vẫn vô cùng bình thản đáp:
– Người khác thấy thế nào đó là tự do của họ. Người khác nói thế nào cũng là quyền của họ. Nhưng, tôi nên làm thế nào thì sẽ làm thế đó.
Người phóng viên này có chút bất mãn, nói:
– Bí thư Liễu, anh có thể trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi được chứ? Tôi muốn biết liệu có phải anh đang muốn thể hiện hay không?
Sắc mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống, nói:
– Tôi nghĩ khả năng lý giải của anh có lẽ là có vấn đề. Vừa rồi tôi đã nói rất rõ ràng, tôi nghĩ tôi không có gì phải thể hiện. Tôi chỉ là đang làm việc mà tôi nên làm. Được rồi, 3 câu hỏi của anh đã hỏi hết rồi, người tiếp theo.
Đối với người phóng viên này cứ lặp đi lặp lại nói gạt mình, Liễu Kình Vũ có chút bất mãn, nhưng hắn vẫn trở về câu hỏi của đối phương. Thái độ này của hắn cũng đã được tất cả phóng viên truyền thông khẳng định rồi.
Câu hỏi thứ hai là một nữ phóng viên. Câu hỏi của nữ phóng viên này càng sắc bén hơn:
– Bí thư Liễu, tôi rất hiếu kỳ đề nghị quyết sách lấy mười triệu ra để mời người phát ngôn là của ai đưa ra? Đây có phải là quyết sách chụp đầu hay không? Trong đó liệu có dính dáng gì tới lợi ích vận chuyển không? Rốt cuộc người thế nào mới có thể đáp ứng được điều kiện là người phát ngôn của các anh?
Nữ phóng viên này hỏi xong, cả hiện trường lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đổ dồn về phía Liễu Kình Vũ.
Câu hỏi này có thể nói là xoáy thẳng vào nội tâm sâu xa của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ lại cười thản nhiên nói:
– Câu hỏi của cô rất hay. Tôi có thể trả lời rõ ràng với cô đề nghị này là của tôi đề xuất, quyết sách của tôi làm. Đây liệu có phải là quyết sách chụp đầu, tôi khẳng định không phải như vậy, còn kết quả thế nào thì mọi người chờ sau khi người phát ngôn mà chúng tôi đã mời được thì sẽ thấy hiệu quả ngay. Về vấn đề lợi ích vận chuyển chắc chắn là không có. Bởi vì chúng tôi hiện chỉ có một cách này chuẩn bị làm như vậy. Còn về phần chọn người, hiện tại vẫn chưa định ra. Về phần câu hỏi cuối cùng của cô, tôi có thể nói như vậy, đây cũng là vấn đề trước mắt chúng tôi đang tích cực bàn bạc.
Hiện tại, bước đầu chúng tôi định là đưa ra một vài nguyên tắc lựa chọn: Một là, người đại diện hình ảnh, chúng tôi sẽ tiến hành lựa chọn công khai trên toàn thế giới, chỉ cần đáp ứng được điều kiện của chúng tôi là có thể báo danh. Hai là, chúng tôi sẽ chọn hình thức truyền hình trực tiếp để truyền hình trực tiếp hiện trường toàn bộ quá trình tuyển chọn, tiếp đón nhân dân khắp nơi và truyền thông giám sát. Ba là, chúng tôi sẽ tuyển người được đánh giá là chuyên nghiệp nhất làm giám khảo tiến hành chấm điểm. Bốn là, chi phí của người phát ngôn cũng không phải do phòng tài chính huyện Thụy Nguyên chúng tôi chi trả, mà là sẽ áp dụng phương thức thu hút đầu tư đề giải quyết vấn đề này. Chúng tôi cũng hoan nghênh các doanh nghiệp lớn, các nhà đầu tư lớn tích cực đầu tư vào dự án chọn người phát ngôn cho dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Chúng tôi sẽ áp dụng phương thức nhiệt tình ủng hộ, điều kiện hợp tác công bằng với tất cả các nhà đầu tư tới hợp tác.
Tiếp theo, Liễu Kình Vũ lại một lần nữa chọn một phóng viên mới để đặt câu hỏi.
Người phóng viên này chỉ đưa ra một câu hỏi, nhưng câu hỏi lại cực kỳ sắc bén:
– Bí thư Liễu, thứ cho tôi nói thẳng, anh nghĩ cuộc thi tuyển chọn người phát ngôn của huyện nhỏ các anh có nhà đầu tư nào tình nguyện tài trợ không? Ngoài đài truyền hình huyện Thụy Nguyên các anh ra, còn có đài truyền hình nào đồng ý truyền hình trực tiếp hoạt động tuyển chọn không có sức ảnh hưởng nào như vậy không? Đây cũng chẳng phải là danh tiếng của Hoa Hạ.
Liễu Kình Vũ còn chưa trả lời câu hỏi này, chỉ thấy một người thanh niên trong đám người đứng dậy, ông ta đẩy gọng kính đen lên, lớn tiếng nói:
– Vị phóng viên này, câu hỏi của anh tôi có thể trả lời. Tôi sẵn sàng đầu tư 50 triệu tài trợ cho cuộc thi tuyển chọn người đại diện hình ảnh lần này. Trong đó 10 triệu dùng làm chi phí cho người phát ngôn, 40 triệu còn lại dùng làm kinh phí hoạt động trong toàn bộ quá trình tuyển chọn.
Nói xong, người thanh niên này nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, không biết huyện Thụy Nguyên các anh có đồng ý nhận tài trợ của tôi không?
Lần này, cả hiện trường bỗng sôi nổi hẳn lên, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người thanh niên vừa nói đó.
Liễu Kình Vũ cũng nhìn về phía có giọng nói vang tới, thấy người vừa nói chính là người thanh niên đeo kính bước vào phòng họp Thiên Tâm Các sớm nhất.
Liễu Kình Vũ không ngờ, đối phương lại giải vây cho mình vào thời khắc quan trọng này. Mặc dù Liễu Kình Vũ chắc chắn mình sẽ tìn được nhà tài trợ để tài trợ cho việc này. Nhưng là khi nào có thể giải quyết được vấn đề nhà tài trợ thì trong lòng hắn cũng còn chưa biết. Không ngờ, người thanh niên đeo kính này lại giải quyết cho mình tại chỗ như vậy.
Lúc này, Liễu Kình Vũ bất giác thấy hiếu kỳ về thân phận của người thanh niên đeo kính này. Nên nhớ 50 triệu không phải là số tiền nhỏ, người thanh niên đeo kính này mấy câu đơn giản đã nói ra được, giống như là lấy ra 1, 2 đồng vậy, hơn nữa nhìn bộ dạng của đối phương, dường như còn lo lắng mình không đồng ý cho anh ta tài trợ hoạt động này.
Danh sách chương