Lúc này, ngay cả Từ Chính Long cũng cảm thấy có chút không ngờ và kinh hoàng. Ông ta không ngờ, hiện trường thậm chí có người đưa ra câu hỏi sắc bén như vậy.

Ánh mắt Từ Chính Long nhìn về phía Liễu Kình Vũ, ông ta muốn xem xem chàng Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi này trả lời thế nào? Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, nhìn người phóng viên này nói:

– Tôi thấy giữa hai việc không có sự mâu thuẫn, ý nguyện rất đơn giản, tôi muốn giới thiệu thúc đẩy dự án của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, tất nhiên cũng muốn nói rõ điểm tốt và rủi ro của dự án này, điều này không có gì sai.

Làm bất kỳ dự án nào cũng đều có rủi ro, nhưng có rủi ro mới có thể có lợi nhuận, dự án không có rủi ro mà có lợi nhuận e là sớm đã kín người hết chỗ rồi. Đó cũng là vì sao trên thế giới này người có tiền hầu như là bộ phận nhỏ, bởi vì họ có kiến thức rủi ro, bởi vì họ hiểu khi nào dự án nào mới có được lợi nhuận tốt. Tôi tin, Từ tổng nếu đã xem trọng dự án này chứng tỏ trong lòng ông ấy cũng đã tính toán thiệt hơn giữa rủi ro và lợi nhuận rồi, nếu không chẳng lẽ anh nghĩ là Từ tổng muốn dùng số tiền lớn như vậy đầu tư sao?

Anh bạn này, tôi nghĩ khả năng tư duy logic của anh có lẽ còn khiếm khuyết, cần phải ăn nhiều quả óc chó hơn.

Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, hiện trường lập tức vang lên một trận cười, rất nhiều phóng viên thầm nói:

– Khẩu khí của Liễu Kình Vũ quả thực là lợi hại. Mặc dù bên ngoài hắn ta nói phóng viên nên ăn nhiều quả óc chó hơn, trên thực tế thì ngầm ám chỉ đối phương không có não, đúng là chửi người không phun chữ thô tục. Nhưng phóng viên này cũng thật là, anh nói người ta là nhà đầu tư đều đã tán thành Liễu Kình Vũ rồi, anh còn gây sức ép làm gì chứ?

Người phóng viên đó bị Liễu Kình Vũ nói như vậy, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, rất khó coi. Gã ta là phóng viên từ tỉnh Cát Tường tới, vốn định tham dự cuộc họp báo của huyện Cát An, nhưng bị Liễu Kình Vũ gọi tới. Song, vừa rồi khi Liễu Kình Vũ trên bục giảng tình bày toàn bộ dự án, gã ta đã nhận được tin nhắn của Triệu Chí Dũng, muốn gã quấy rối sự việc của huyện Thụy Nguyên.

Phóng viên này trước đây rất thân với Triệu Chí Dũng, quan hệ rất tốt, biết phong cách làm việc của Triệu Chí Dũng, mình chỉ cần làm giúp y, chắc chắn sẽ có lợi. Đó cũng là vì sao mà gã ta muốn làm khó Liễu Kình Vũ.

Lúc này, thấy mình lần đầu tiên làm khó dễ lại bị Liễu Kình Vũ phản công lại, còn bị giễu cợt một phen, gã ta cảm thấy trong lòng không vui, mắt đảo liên tục nói:

– Bí thư Liễu, tôi có chút nghi ngờ, liệu có phải anh và Từ tổng có mối quan hệ khá tốt, hôm nay ông ấy tới là do sự ủy thác của anh?

Câu này vừa nói ra, cả hiện trường lại một lần nữa chìm vào yên lặng, cho dù là lời bàn tán xì xào của mọi người.

Xã hội ngày nay, âm mưu hoành hành, có không ít người đều thích sử dụng phương thức tư duy âm mưu luận để xem xét vấn đề.

Tuy nhiên, không thể không nói, thuyết pháp này của người phóng viên đã hùa vào tâm tư của rất nhiều phóng viên truyền thông, mọi người đều hoài nghi về mối quan hệ giữa Liễu Kình Vũ và Từ Chính Long.

Lúc này, Từ Chính Long cũng không có gì để nói. Ông ta cũng không ngờ, phương thức tư duy của người phóng viên này lại độc đáo như vậy, ngay cả ông ta cũng nghi ngờ, song lúc này ông ta lại không thể đánh trả lại được.

Liễu Kình Vũ cũng hết chỗ nói rồi. Bởi vì nếu đối phương cho là như vậy, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.

Đúng lúc này, giữa đám người, người thanh niên đeo kính đứng lên, trong tay anh ta cầm microphone. Chiếc microphone này sau khi người thanh niên đeo kính tuyên bố đầu tư 50 triệu tài trợ dự án tìm người phát ngôn, Liễu Kình Vũ đưa mắt sang nhìn Tống Hiểu Quân, Tống Hiểu Quân liền đưa tới tay anh ta.

Người thanh niên đeo kính cười nói với người phóng viên đó:

– Vị bằng hữu này, nghi ngờ của anh về mặt lý luận mà nói, quả thực là cũng có khả năng, nhưng anh nghĩ xem Từ Chính Long thân là Chủ tịch một tập đoàn lớn mạnh, sẽ đứng ra làm ủy thác ư? Có điều này sao? Ông ấy làm như vậy đối với tập đoàn đầu tư Chính Long của họ có lợi gì?

Người phóng viên đó liền phản kích:

– Vậy ai biết được chứ? Dù sao tập đoàn Chính Long của họ cũng không phải là công ty lên sàn. Từ tổng làm như vậy đối với giá cổ phiếu của họ cũng không thể có ảnh hưởng gì.

Người thanh niên đeo kính khẽ gật đầu:

– Ừ, theo như anh nói, nếu là công ty đã lên sàn nếu muốn đầu tư dự án này, vậy là sự thật.

Người phóng viên gật đầu nói:

– Chí ít cũng có độ tin cậy cao hơn một chút.

Người thanh niên đeo kính cười gật đầu, nói:

– Được rồi, một khi đã như vậy, vậy tôi ở đây cũng tuyên bố một tin, nhân tiện cũng dựa vào cuộc họp báo lần này của huyện Thụy Nguyên, mạng Thiên Kình chúng tôi tổ chức một buổi trình diễn thời trang. Tôi tuyên bố, tôi sẽ bán đi 30% quyền cổ phần của mạng Thiên Kình trong tay với giá 20 tỷ tệ. Người phụ trách quỹ đầu tư các vị nếu ai hứng thú, có thể liên hệ với Tổng giám đốc mạng Thiên Kình chúng tôi, bàn bạc hợp tác. Ngoài ra, tôi sẽ dùng số tiền 20 tỷ tệ này đầu tư toàn bộ vào dự án then chốt giao thông ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên. Đồng thời ở đây tôi cũng xin tuyên bố một tin, mạng Thiên Kình chúng tôi sẽ tổ chức và thành lập một bộ phận mới, là Bộ phận vận chuyển vật tư, tổng bộ sẽ đặt ở huyện Thụy Nguyên, đồng thời sẽ đầu tư ít nhất 3 tỷ tệ xây dựng kho và trung tâm điều phối vật tư quy mô lớn ở huyện Thụy Nguyên.

Nói tới đây, người thanh niên đeo kính cười nói với Liễu Kình Vũ:

– Bí thư Liễu, anh có thể tạo điều kiện thuận lợi cho mạng Thiên Kình chúng tôi đầu tư chứ. Có lẽ chúng tôi kiên quyết hưởng ứng chính sách hiệu triệu của Ủy ban nhân dân Huyện ủy huyện Thụy Nguyên các anh, dốc sức phát triển ngành công nghiệp xanh kỹ thuật mới.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe người thanh niên đeo kính nói bỗng sững người lại. Tới giờ hắn vẫn không biết rõ thân phận thực sự của anh ta. Nhưng Liễu Kình Vũ là một người cực kỳ thông minh, từ những lời nói vừa rồi của người thanh niên đeo kính, hắn đã đoán ra được thân phận thực sự của anh ta, ông chủ phía sau mạng Thiên Kình.

Cho tới nay, ông chủ lớn phía sau mạng Thiên Kình đều là một điều rất bí ẩn. Mặc dù là mạng Thiên Kình đã lên sàn rồi, cũng không ai biết ông chủ thực sự phía sau mạng Thiên Kình là ai. Mặc dù trong các báo cáo tài chính của công ty đưa lên đều công bố nhân viên cổ đông của công ty, nhưng mạng Thiên Kình là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt. Đó chính là mạng Thiên Kình chỉ có một đại cổ đông “Tập đoàn Thiên Kình”. Nhưng trên thực tế, Trịnh Đông Diễm rất ít khi xuất hiện ở công ty Thiên Kình. Bởi vì đó chỉ là một bà cụ nông thôn mà thôi, không ai tin bà ta có thể là người cầm lái của tập đoàn Thiên Kình thực sự.

Tập đoàn Thiên Kình có tứ đại kim cương, lần lượt là Tổng giám đốc tài vụ, Tổng giám đốc thị trường, Tổng giám đốc hành chính, Tổng giám vận chuyển và buôn bán. Bốn vị Tổng giám đốc này bình thường phụ trách quản lý kinh doanh và vận chuyển toàn công ty, rất nhiều quyết sách đều là họ đích thân đưa ra. Tuy nhiên, thực sự can thiệp tới chiến lược trọng đại của công ty, họ lại không thể làm chủ được, đều phải xin chỉ thị của người khác. Mặt khác, công ty cũng từ trước đến giờ không triệu tập cuộc họp Chủ tịch hồi đồng quản trị nào. Mặc dù là ông chủ của tập đoàn Thiên Kình Chủ tịch hội đồng quản trị cũng không tổ chức.

Tuy nhiên, tất cả quyết sách đều theo ý của ông chủ lớn mà làm.

Mà điều khiến tất cả mọi người rung động nhất là mạng Thiên Kình là mạng xã hội, mạng mua bán online B2B, video giải trí…là một trang mạng mang tính tổng hợp có giá trị cao lên tới hơn 30 tỷ tệ.

Tất cả mọi người đều đầy kinh ngạc nhìn người thanh niên đeo kính này.

Người phóng viên đó đầy khinh thường nhìn người thanh niên đeo kính nhíu mày nói:

– Anh là ai? Đây không phải là chỗ thích nói gì thì nói đâu.

Người thanh niên đeo kính bình thản nói:

– Tôi là người có 90% cổ phần của mạng Thiên Kình, đại cổ đông của mạng Thiên Kình – Hồ Tuyết Phong.

– Hả? Anh là đại cổ đông của mạng Thiên Kình?

Người phóng viên này sau khi nghe thấy lời nói của Hồ Tuyết Phong bỗng trợn tròn hai mắt nhìn.

Lúc này, những phóng viên khác ở hiện trường cũng đầy kinh ngạc nhìn người thanh niên đeo kính Hồ Tuyết Phong.

Cho tới giờ, hầu như không ai biết đại cổ đông của mạng Thiên Kình rốt cuộc là ai? Rất nhiều phóng viên thậm chí còn suy nghĩ xem đại cổ đông phía sau này không thể tìm thấy được.

Nhưng họ thật không ngờ, hôm nay, đại cổ đông phía sau của mạng Thiên Kình này đã xuất hiện ở hiện trường, hơn nữa còn tuyên bố thông tin động trời.

Lập tức, tiếng chớp nháy tại hiện trường, đèn flash chụp liên tục, tiêu điểm của tin tức từ Từ Chính Long chuyển sang Hồ Tuyết Phong.

Đúng lúc này, người phóng viên đó lại một lần nữa biểu hiện bản tính chất vấn của mình ra:

– Anh nói anh là đại cổ đông của mạng Thiên Kình, anh có gì làm bằng chứng?

Hồ Tuyết Phong thản nhiên cười, đi lên đài chủ tịch, thao tác một hồi trên máy tính bảng, trên màn hình máy chiếu liền xuất hiện rất nhiều video hội nghị.

Bối cảnh video hội nghị là phòng họp tổng bộ mạng Thiên Kình.

Lúc này, trong phòng họp, tứ đại kim cương của mạng Thiên Kình đang ở đó.

Hồ Tuyết Phong trực tiếp nói với bốn người:

– Lát nữa bốn người các anh tới khách sạn Hoa Hằng, tổ chức một cuộc họp báo chuyên đề, chủ đề cuộc họp là tôi muốn chuyển nhượng 30% cổ phần mạng Thiên Kình với giá ít nhất 20 triệu tệ dùng để đầu tư dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh của huyện Thụy Nguyên.

Hồ Tuyết Phong nói xong, bốn người lập tức biểu thị đã hiểu, hơn nữa còn lập tức chuẩn bị.

Hội nghị trong một phút đã kết thúc, Hồ Tuyết Phong nhìn người phóng viên đó nói:

– Nếu anh không tin, có thể chờ 2 giờ nữa. Sau 2 giờ đồng hồ, cuộc họp báo của mạng Thiên Kình chúng tôi sẽ được tổ chức ở đây.

Lúc này, trong lòng người phóng viên đó cũng không còn bất kỳ nghi vấn nào nữa rồi.

Còn các phóng viên khác sớm đã chen chúc tới bên cạnh Hồ Tuyết Phong, một phóng viên hỏi:

– Hồ tổng, theo tôi được biết, tình hình phát triển của mạng Thiên Kình các ông hiện nay rất tốt, giá cổ phiếu liên tục tăng lên. Vì sao ông lại muốn bán đi 30% cổ phần của mình vào lúc này để đầu tư vào dự án giao thông then chốt ba tỉnh này? Lẽ nào ông cho rằng dự án đó còn có khả năng phát triển hơn mạng của các ông? Lẽ nào ông không sợ những rủi ro trong đó sao? Ngộ nhỡ nếu dự án này không thể tiến hành được thì làm thế nào? Chẳng phải ông đã chịu thiệt thòi sao?

Hồ Tuyết Phong cười nói:

– Không có gì gọi là được hay không được, mà tôi nghĩ rằng bây giờ đầu tư vào dự án đầu mối giao thông then chốt ba tỉnh rất đáng. Mặc dù dự án này cũng có độ rủi ro rất lớn, nhưng theo tôi, dự án này chắc chắn là có ưu thế. Hơn nữa, tiền đồ rộng mở, một khi dự án được triển khai, xây dựng thành công, huyện Thụy Nguyên tất sẽ trở thành một vùng đất trọng địa của vùng đông bắc. Bây giờ đầu tư chính là thời cơ. Thương nhân thực sự mãi mãi phải có tầm nhìn xa. Điểm này, tôi rất khâm phục Từ tổng. Lần này, tôi định điên cùng với Từ tổng một phen.

Hồ Tuyết Phong nói xong, hiện trường chìm vào yên lặng.

Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Không ai ngờ, Hồ Tuyết Phong lại thực sự muốn đầu tư, hơn nữa còn là đầu tư theo kiểu đánh bạc.

Lúc này, Liễu Kình Vũ cười nhìn Hồ Tuyết Phong và Từ Chính Long nói:

– Từ tổng, Hồ tổng, huyện Thụy Nguyên chúng tôi hiện đang xây dựng dự án đường cao tốc Thụy Nhạc. Dự án này là một con đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên nối liền với thành phố Nhạc Dương. Dự án này thuộc công trình thời kỳ đầu của dự án đầu mối giao thông ba tỉnh. Tổng vốn đầu tư phải hơn 5 tỷ tệ, hiện tại đã thu hút đầu tư bỏ vốn hơn 3 tỷ tệ rồi, vẫn còn khoảng 2 tỷ nữa, không biết hai vị có hứng thú với dự án này không? Đương nhiên, trước tiên tôi cũng xin nói rõ một chút, dự án này đã được phê duyệt rồi. Nếu các ngài muốn đầu tư sẽ trực tiếp rót vốn vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện