Giờ phút này, tất cả Ủy viên trấn ủy đều biết rằng Hàn Quốc Khánh thế là đã xong rồi.
Sự chuẩn bị chu đáo của Liễu Kình Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Bất kể là thời cơ, địa điểm, chứng cớ đều lựa chọn hết sức hoàn hảo. Nhất là Liễu Kình Vũ dùng di động ghi lại cuộc trò chuyện với Thạch Chấn Cường lúc trước khiến cho mọi người cho rằng hắn chỉ có một biện pháp này. Đây là cố ý lộ bài tẩy của mình, dụ địch vào bẫy, khiến cho Hàn Quốc Khánh tưởng rằng có thể khéo léo hóa giải thủ đoạn này, cho là mình nắm chắc phần thắng nên bắt đầu nói dối. Lúc đó Liễu Kình Vũ mới lấy chứng cớ mình có trong tay ra, khiến cho Hàn Quốc Khánh không còn đường lui. Thạch Chấn Cường có muốn giúp cũng không được. Loại tâm cơ này thật sự là đáng sợ. Ngay cả các vị cáo già lăn lộn quan trường lâu năm cũng có vài phần kinh sợ.
Lúc này Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp mới bắt đầu mở lời. Cô là Phó bí thư phụ trách công tác Đảng – Quần chúng, về vấn đề nhân sự có quyền phát ngôn rất lớn.
Tần Duệ Tiệp khuôn mặt xinh đẹp nén giận nói:
- Về vấn đề của Hàn Quốc Khánh, tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thị trấn Liễu. Những việc Hàn Quốc Khánh làm thực sự rất quá đáng, căn bản không có sự giác ngộ của một Đảng viên, càng không quan tâm đến lợi ích của quần chúng nhân dân, lại còn cố ý lừa gạt lãnh đạo trước mặt mọi người, đối với một người như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể tiếp tục tín nhiệm. Tôi đề nghị lập tức đình chỉ chức vụ Trưởng đồn công an của Hàn Quốc Khánh, chính thức truyền đạt thông báo xuống dưới, đồng thời tuyển chọn Trưởng đồn công an mới.
Sau khi Tần Duệ Tiệp nói xong, tất cả các Ủy viên cũng đều nhao nhao tán thành. Ủy viên Ban tuyên truyền Khương Xuân Yến nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó bí thư Tần, cách làm của Hàn Quốc Khánh hơi quá đáng.
Theo sau, các Ủy viên khác cũng tỏ thái độ đồng tình với ý kiến của Tần Duệ Tiệp.
Giờ phút này, Hàn Quốc Khánh buồn bực cúi gằm đầu xuống, ngoại trừ trong lòng căm hận Liễu Kình Vũ đến cực độ thì đã không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ Thạch Chấn Cường bày tỏ thái độ thôi.
Hiện tại, Thạch Chấn Cường tuy rằng đặc biệt yêu thích Hàn Quốc Khánh nhưng y cũng biết, lúc này chính mình phải biểu hiện ra một thái độ công tâm. Hàn Quốc Khánh tuy bị cách chức nhưng còn rất nhiều cách để cứu vãn lại, vấn đề chính bây giờ là vị trí Trưởng đồn công an nhất định phải an bài người của mình. Nghĩ đến đây, Thạch Chấn Cường gật gật đầu nói:
- Được rồi, nếu ý kiến của mọi người đều thống nhất như vậy thì tôi cũng thuận theo ý mọi người xử lý. Hàn Quốc Khánh lập tức bị cách chức tạm thời, chờ đợi bước tiếp theo an bài. Nhưng vị trí Trưởng đồn công an vô cùng quan trọng, không thể một ngày không có, tôi thấy hay là để đồng chí Ô Tuấn Đông đến đảm nhiệm chức vụ này đi.
Tất cả mọi người đều biết Ô Tuấn Đông là người của Thạch Chấn Cường, ở Đồn công an thị trấn Quan Sơn xếp hạng Phó đồn thứ ba, sau Phó đồn Cổ Tân Vũ và Cố Giai Lỗi.
Liễu Kình Vũ tuy rằng mới đến Quan Sơn không lâu nhưng trong lúc xảy ra nạn đại hồng thủy, hắn đã cùng với Phó đồn Cổ Tân Vũ ở với nhau rất lâu, Liễu Kình Vũ vô cùng yêu mến nhân phẩm và tác phong làm việc của Cổ Tân Vũ, cho nên cũng hàn huyên không ít. Cổ Tân Vũ ngược lại cũng rất khâm phục Liễu Kình Vũ cho nên gã quyết định đứng về phía Liễu Kình Vũ, nói cho hắn biết rất nhiều tin tức liên quan đến thị trấn Quan Sơn.
Sau khi Thạch Chấn Cường nói xong, Liễu Kình Vũ liền hiểu được ý tứ của Thạch Chấn Cường. Rất rõ ràng, Thạch Chấn Cường vẫn muốn nắm trong tay Đồn công an như trước. Trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu tính toán. Hắn vô cùng rõ ràng, mặc dù mình rất yêu mến Cổ Tân Vũ, hơn nữa Cổ Tân Vũ cũng là Phó đồn xếp hàng thứ nhất, nhưng thế lực của mình ở thị trấn Quan Sơn còn rất mỏng, nếu mình đề cử Cổ Tân Vũ thì cũng không có khả năng được đồng ý, nhưng nếu để cho Ô Tuấn Đông đảm nhiệm Trưởng đồn, chỉ e về sau một cơ quan mạnh như Đồn công an mình vẫn sẽ không thể nắm trong tay được. Đây là tình huống mà hắn tuyệt đối không muốn thấy.
Não của Liễu Kình Vũ quay vòng vòng, rất nhanh hắn liền đem tầm mắt di chuyển đến Phó đồn xếp hạng thứ hai Cố Giai Lỗi. Hắn đã nghe Cổ Tân Vũ nói, Cố Giai Lỗi là người của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn Mạnh Hoan, mà Mạnh Hoan trước giờ vẫn luôn có thái độ trung lập, chưa bao giờ phát sinh xung đột lợi ích với người khác, nhưng cũng không người nào dám đắc tội y, bởi vì nghe nói trên Huyện y có chỗ dựa. Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nảy sinh một ý tưởng tuyệt vời.
Sau khi Thạch Chấn Cường nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức nói:
- Bí thư Thạch, tôi cho rằng Ô Tuấn Đông cũng không phải người thích hợp, ở Đồn công an thì anh ta là Phó đồn xếp hạng cuối cùng, kinh nghiệm lý lịch còn thấp, nếu để anh ta đảm nhiệm chức Trưởng đồn công an, chỉ e rất khó để mọi người phục. Tôi đề nghị đồng chí Cố Giai Lỗi đảm nhiệm chức vụ Trưởng đồn công an. Đồng chí Cố Giai Lỗi là quân nhân chuyển nghề, hơn nữa cũng phụ trách mảng hình sự, năng lực rất khá, đã từng phá không ít vụ án, kinh nghiệm lý lịch đầy đủ, tôi cho rằng anh ta thay Hàn Quốc Khánh đảm nhiệm chức vụ Trưởng đồn công an là thích hợp nhất.
Liễu Kình Vũ nói xong, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mạnh Hoan ánh mắt sáng ngời.
Mạnh Hoan mới chỉ hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần âu màu xám, có vẻ rất nho nhã nhưng lại toát ra sự trầm ổn. Liễu Kình Vũ nói xong, Mạnh Hoan chỉ ngẩng lên nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi lại cúi xuống, cũng không nói lời nào. Giờ phút này, nghe Liễu Kình Vũ nhắc tới Cố Giai Lỗi, trong lòng Thạch Chấn Cường bắt đầu kêu khổ, âm thầm nguyền rủa Liễu Kình Vũ. Y vô cùng rõ ràng, một chiêu này của Liễu Kình Vũ chính là mượn đao giết người, chia rẽ nội bộ để lôi kéo. Liễu Kình Vũ đã biết rõ quan hệ của Cố Giai Lỗi và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Hoan, chính mình nếu phản đối đề nghị này của hắn, tất nhiên sẽ khiến Mạnh Hoan bất mãn, do đó đắc tội Mạnh Hoan. Nhưng nếu như mình đồng ý với đề nghị của Liễu Kình Vũ, như vậy sẽ vứt bỏ vị trí mấu chốt này. Trong khoảng thời gian ngắn, Thạch Chấn Cường lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Giờ phút này, những người khác tất cả đều rơi vào trầm mặc, mọi người rất rõ ràng, với tình huống này thì chỉ có Thạch Chấn Cường mới có quyền đưa ra quyết định cuối cùng, những người khác có nói gì cũng vô dụng.
Lúc này, ánh mắt của Tần Duệ Tiệp lại đặt trên người Liễu Kình Vũ. Tuy rằng cô biết Liễu Kình Vũ là một người kiên định, nhưng đối với chỉ số thông minh làm quan của Liễu Kình Vũ cũng không quá tin tưởng. Theo cô, rất nhiều biểu hiện của Liễu Kình Vũ đã làm đảo lộn quy tắc quan trường, rất khó tiến xa. Đây cũng là lý do mà về mặt công việc cô cũng có chút ủng hộ Liễu Kình Vũ nhưng từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng hiện tại, Liễu Kình Vũ đột nhiên chơi một chiêu như vậy, không thể không khiến Tần Duệ Tiệp thay đổi cách nhìn đối với hắn. Một chiêu này quả thực rất ổn, rất chuẩn, rất độc! Hiện tại Tần Duệ Tiệp cũng rất muốn biết, lần này Thạch Chấn Cường rốt cuộc sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Thạch Chấn Cường ước chừng đã trầm mặc đến hơn một phút đồng hồ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được, tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thị trấn Liễu, Trưởng đồn công an sẽ do đồng chí Cố Giai Lỗi đảm nhiệm. Đồng chí Ô Tuấn Đông vì có biểu hiện xuất sắc trong công việc nên thăng chức lên làm Phó đồn thứ nhất. Sau Hội nghị sẽ gửi văn kiện lên Huyện, kết quả cuối cùng thế nào sẽ do Huyện quyết định.
Thạch Chấn Cường nói xong, tất cả Đảng uỷ viên đều tỏ vẻ nhất trí. Lúc này Liễu Kình Vũ tất nhiên sẽ không so đo với Thạch Chấn Cường. Tuy rằng xếp hạng của Cổ Tân Vũ giảm xuống nhưng trong lòng hắn sớm đã có suy xét rồi. Cổ Tân Vũ nếu như theo phe mình, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi Cổ Tân Vũ. Lúc này coi như là một khảo nghiệm đối với Cổ Tân Vũ, xem y có thể vượt qua được không. Nếu như có thể vượt qua được, Liễu Kình Vũ sẽ hoàn toàn đưa Cổ Tân Vũ vào dòng chính của mình.
Việc chọn Trưởng đồn công an đã xong, mọi người tiếp tục thảo luận, phân công về công tác cứu tế. Sau đó Thạch Chấn Cường vô cùng khó chịu nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi tuyên bố tan họp.
Hàn Quốc Khánh đi theo sát phía sau Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ cũng đi phía sau Thạch Chấn Cường.
Vừa đi ra ngoài, Thạch Chấn Cường vừa vỗ vai Hàn Quốc Khánh nói:
- Lão Hàn à, không cần ủ rũ như vậy, không phải chỉ là một vị trí Trưởng đồn thôi sao. Cậu yên tâm, không đến mấy ngày nữa, tôi sẽ đưa cậu đến một xã, thị trấn khác, tiếp tục cho cậu làm Trưởng đồn công an. Người nào đi theo Thạch Chấn Cường tôi, tuyệt đối sẽ không thua thiệt.
Thạch Chấn Cường lúc nói chuyện, cố ý áp chế thanh âm của mình, nhưng âm lượng lớn nhỏ lại cố tình để cho nhóm Ủy viên Đảng ủy đi phía sau cũng có thể nghe được.
Liễu Kình Vũ nghe xong chân mày lập tức dựng thẳng. Hắn đã nghe ra, đây là Thạch Chấn Cường đang cố ý thị uy với mình, sắc mặt hắn có vẻ hết sức khó coi.
Hàn Quốc Khánh sau khi nghe xong, lập tức lĩnh ngộ, vô cùng đắc ý quay lại nhìn Liễu Kình Vũ một cái, nói với Thạch Chấn Cường:
- Cảm ơn Bí thư Thạch quan tâm, tôi nhất định sẽ theo sát ngài.
Theo sau, tất cả mọi người đều đi ra ngoài cửa lớn. Hiện tại là thời kỳ vô cùng đặc biệt, tất cả các Ủy viên đều được phân công nhiệm vụ đến từng thôn để làm công tác cứu tế, không người nào dám qua loa. Tất cả mọi người đều muốn đến ngay khu vực mình phụ trách để tìm hiểu tình hình thực tế một chút.
Khi vừa bước ra ngoài cổng chính, tất cả đều sửng sốt.
Giờ phút này, một người phụ nữ bẩn thỉu đầu bù tóc rối, trong tay ôm một con búp bê vải dán đầy ảnh của một đứa bé đang đi đi lại lại trước cửa lớn.
Nhìn thấy người phụ nữa này, Thạch Chấn Cường liền quay sang Chủ nhiệm Ban xử lý Vương Đông Dương nói:
- Người phụ nữ này sao lại đến đây, bảo người của Đồn công an đuổi chị ta đi.
Vương Đông Dương nhận được chỉ thị, vội vàng gọi một cuộc điện thoại đến đồn công an thị trấn, ra lệnh cho bọn họ lập tức phái người đến để đưa người phụ nữ này đi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ phát hiện Trưởng đồn công an Hàn Quốc Khánh đang đứng bên cạnh Thạch Chấn Cường đột nhiên sắc mặt đại biến, sau đó lặng lẽ lùi về phía sau Thạch Chấn Cường, cúi thấp lưng xuống như thể muốn trốn đi. Đúng lúc đó, người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Quốc Khánh, trên mặt lộ vẻ bi phẫn cực độ, giương nanh múa vuốt xông về phía gã, miệng hét lớn:
- Hàn Quốc Khánh, trả con cho tao!
Sự chuẩn bị chu đáo của Liễu Kình Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Bất kể là thời cơ, địa điểm, chứng cớ đều lựa chọn hết sức hoàn hảo. Nhất là Liễu Kình Vũ dùng di động ghi lại cuộc trò chuyện với Thạch Chấn Cường lúc trước khiến cho mọi người cho rằng hắn chỉ có một biện pháp này. Đây là cố ý lộ bài tẩy của mình, dụ địch vào bẫy, khiến cho Hàn Quốc Khánh tưởng rằng có thể khéo léo hóa giải thủ đoạn này, cho là mình nắm chắc phần thắng nên bắt đầu nói dối. Lúc đó Liễu Kình Vũ mới lấy chứng cớ mình có trong tay ra, khiến cho Hàn Quốc Khánh không còn đường lui. Thạch Chấn Cường có muốn giúp cũng không được. Loại tâm cơ này thật sự là đáng sợ. Ngay cả các vị cáo già lăn lộn quan trường lâu năm cũng có vài phần kinh sợ.
Lúc này Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp mới bắt đầu mở lời. Cô là Phó bí thư phụ trách công tác Đảng – Quần chúng, về vấn đề nhân sự có quyền phát ngôn rất lớn.
Tần Duệ Tiệp khuôn mặt xinh đẹp nén giận nói:
- Về vấn đề của Hàn Quốc Khánh, tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thị trấn Liễu. Những việc Hàn Quốc Khánh làm thực sự rất quá đáng, căn bản không có sự giác ngộ của một Đảng viên, càng không quan tâm đến lợi ích của quần chúng nhân dân, lại còn cố ý lừa gạt lãnh đạo trước mặt mọi người, đối với một người như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể tiếp tục tín nhiệm. Tôi đề nghị lập tức đình chỉ chức vụ Trưởng đồn công an của Hàn Quốc Khánh, chính thức truyền đạt thông báo xuống dưới, đồng thời tuyển chọn Trưởng đồn công an mới.
Sau khi Tần Duệ Tiệp nói xong, tất cả các Ủy viên cũng đều nhao nhao tán thành. Ủy viên Ban tuyên truyền Khương Xuân Yến nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Phó bí thư Tần, cách làm của Hàn Quốc Khánh hơi quá đáng.
Theo sau, các Ủy viên khác cũng tỏ thái độ đồng tình với ý kiến của Tần Duệ Tiệp.
Giờ phút này, Hàn Quốc Khánh buồn bực cúi gằm đầu xuống, ngoại trừ trong lòng căm hận Liễu Kình Vũ đến cực độ thì đã không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ Thạch Chấn Cường bày tỏ thái độ thôi.
Hiện tại, Thạch Chấn Cường tuy rằng đặc biệt yêu thích Hàn Quốc Khánh nhưng y cũng biết, lúc này chính mình phải biểu hiện ra một thái độ công tâm. Hàn Quốc Khánh tuy bị cách chức nhưng còn rất nhiều cách để cứu vãn lại, vấn đề chính bây giờ là vị trí Trưởng đồn công an nhất định phải an bài người của mình. Nghĩ đến đây, Thạch Chấn Cường gật gật đầu nói:
- Được rồi, nếu ý kiến của mọi người đều thống nhất như vậy thì tôi cũng thuận theo ý mọi người xử lý. Hàn Quốc Khánh lập tức bị cách chức tạm thời, chờ đợi bước tiếp theo an bài. Nhưng vị trí Trưởng đồn công an vô cùng quan trọng, không thể một ngày không có, tôi thấy hay là để đồng chí Ô Tuấn Đông đến đảm nhiệm chức vụ này đi.
Tất cả mọi người đều biết Ô Tuấn Đông là người của Thạch Chấn Cường, ở Đồn công an thị trấn Quan Sơn xếp hạng Phó đồn thứ ba, sau Phó đồn Cổ Tân Vũ và Cố Giai Lỗi.
Liễu Kình Vũ tuy rằng mới đến Quan Sơn không lâu nhưng trong lúc xảy ra nạn đại hồng thủy, hắn đã cùng với Phó đồn Cổ Tân Vũ ở với nhau rất lâu, Liễu Kình Vũ vô cùng yêu mến nhân phẩm và tác phong làm việc của Cổ Tân Vũ, cho nên cũng hàn huyên không ít. Cổ Tân Vũ ngược lại cũng rất khâm phục Liễu Kình Vũ cho nên gã quyết định đứng về phía Liễu Kình Vũ, nói cho hắn biết rất nhiều tin tức liên quan đến thị trấn Quan Sơn.
Sau khi Thạch Chấn Cường nói xong, Liễu Kình Vũ liền hiểu được ý tứ của Thạch Chấn Cường. Rất rõ ràng, Thạch Chấn Cường vẫn muốn nắm trong tay Đồn công an như trước. Trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu tính toán. Hắn vô cùng rõ ràng, mặc dù mình rất yêu mến Cổ Tân Vũ, hơn nữa Cổ Tân Vũ cũng là Phó đồn xếp hàng thứ nhất, nhưng thế lực của mình ở thị trấn Quan Sơn còn rất mỏng, nếu mình đề cử Cổ Tân Vũ thì cũng không có khả năng được đồng ý, nhưng nếu để cho Ô Tuấn Đông đảm nhiệm Trưởng đồn, chỉ e về sau một cơ quan mạnh như Đồn công an mình vẫn sẽ không thể nắm trong tay được. Đây là tình huống mà hắn tuyệt đối không muốn thấy.
Não của Liễu Kình Vũ quay vòng vòng, rất nhanh hắn liền đem tầm mắt di chuyển đến Phó đồn xếp hạng thứ hai Cố Giai Lỗi. Hắn đã nghe Cổ Tân Vũ nói, Cố Giai Lỗi là người của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị trấn Mạnh Hoan, mà Mạnh Hoan trước giờ vẫn luôn có thái độ trung lập, chưa bao giờ phát sinh xung đột lợi ích với người khác, nhưng cũng không người nào dám đắc tội y, bởi vì nghe nói trên Huyện y có chỗ dựa. Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ nảy sinh một ý tưởng tuyệt vời.
Sau khi Thạch Chấn Cường nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức nói:
- Bí thư Thạch, tôi cho rằng Ô Tuấn Đông cũng không phải người thích hợp, ở Đồn công an thì anh ta là Phó đồn xếp hạng cuối cùng, kinh nghiệm lý lịch còn thấp, nếu để anh ta đảm nhiệm chức Trưởng đồn công an, chỉ e rất khó để mọi người phục. Tôi đề nghị đồng chí Cố Giai Lỗi đảm nhiệm chức vụ Trưởng đồn công an. Đồng chí Cố Giai Lỗi là quân nhân chuyển nghề, hơn nữa cũng phụ trách mảng hình sự, năng lực rất khá, đã từng phá không ít vụ án, kinh nghiệm lý lịch đầy đủ, tôi cho rằng anh ta thay Hàn Quốc Khánh đảm nhiệm chức vụ Trưởng đồn công an là thích hợp nhất.
Liễu Kình Vũ nói xong, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mạnh Hoan ánh mắt sáng ngời.
Mạnh Hoan mới chỉ hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần âu màu xám, có vẻ rất nho nhã nhưng lại toát ra sự trầm ổn. Liễu Kình Vũ nói xong, Mạnh Hoan chỉ ngẩng lên nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi lại cúi xuống, cũng không nói lời nào. Giờ phút này, nghe Liễu Kình Vũ nhắc tới Cố Giai Lỗi, trong lòng Thạch Chấn Cường bắt đầu kêu khổ, âm thầm nguyền rủa Liễu Kình Vũ. Y vô cùng rõ ràng, một chiêu này của Liễu Kình Vũ chính là mượn đao giết người, chia rẽ nội bộ để lôi kéo. Liễu Kình Vũ đã biết rõ quan hệ của Cố Giai Lỗi và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Hoan, chính mình nếu phản đối đề nghị này của hắn, tất nhiên sẽ khiến Mạnh Hoan bất mãn, do đó đắc tội Mạnh Hoan. Nhưng nếu như mình đồng ý với đề nghị của Liễu Kình Vũ, như vậy sẽ vứt bỏ vị trí mấu chốt này. Trong khoảng thời gian ngắn, Thạch Chấn Cường lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Giờ phút này, những người khác tất cả đều rơi vào trầm mặc, mọi người rất rõ ràng, với tình huống này thì chỉ có Thạch Chấn Cường mới có quyền đưa ra quyết định cuối cùng, những người khác có nói gì cũng vô dụng.
Lúc này, ánh mắt của Tần Duệ Tiệp lại đặt trên người Liễu Kình Vũ. Tuy rằng cô biết Liễu Kình Vũ là một người kiên định, nhưng đối với chỉ số thông minh làm quan của Liễu Kình Vũ cũng không quá tin tưởng. Theo cô, rất nhiều biểu hiện của Liễu Kình Vũ đã làm đảo lộn quy tắc quan trường, rất khó tiến xa. Đây cũng là lý do mà về mặt công việc cô cũng có chút ủng hộ Liễu Kình Vũ nhưng từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng hiện tại, Liễu Kình Vũ đột nhiên chơi một chiêu như vậy, không thể không khiến Tần Duệ Tiệp thay đổi cách nhìn đối với hắn. Một chiêu này quả thực rất ổn, rất chuẩn, rất độc! Hiện tại Tần Duệ Tiệp cũng rất muốn biết, lần này Thạch Chấn Cường rốt cuộc sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Thạch Chấn Cường ước chừng đã trầm mặc đến hơn một phút đồng hồ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Được, tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch thị trấn Liễu, Trưởng đồn công an sẽ do đồng chí Cố Giai Lỗi đảm nhiệm. Đồng chí Ô Tuấn Đông vì có biểu hiện xuất sắc trong công việc nên thăng chức lên làm Phó đồn thứ nhất. Sau Hội nghị sẽ gửi văn kiện lên Huyện, kết quả cuối cùng thế nào sẽ do Huyện quyết định.
Thạch Chấn Cường nói xong, tất cả Đảng uỷ viên đều tỏ vẻ nhất trí. Lúc này Liễu Kình Vũ tất nhiên sẽ không so đo với Thạch Chấn Cường. Tuy rằng xếp hạng của Cổ Tân Vũ giảm xuống nhưng trong lòng hắn sớm đã có suy xét rồi. Cổ Tân Vũ nếu như theo phe mình, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi Cổ Tân Vũ. Lúc này coi như là một khảo nghiệm đối với Cổ Tân Vũ, xem y có thể vượt qua được không. Nếu như có thể vượt qua được, Liễu Kình Vũ sẽ hoàn toàn đưa Cổ Tân Vũ vào dòng chính của mình.
Việc chọn Trưởng đồn công an đã xong, mọi người tiếp tục thảo luận, phân công về công tác cứu tế. Sau đó Thạch Chấn Cường vô cùng khó chịu nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi tuyên bố tan họp.
Hàn Quốc Khánh đi theo sát phía sau Thạch Chấn Cường, Liễu Kình Vũ cũng đi phía sau Thạch Chấn Cường.
Vừa đi ra ngoài, Thạch Chấn Cường vừa vỗ vai Hàn Quốc Khánh nói:
- Lão Hàn à, không cần ủ rũ như vậy, không phải chỉ là một vị trí Trưởng đồn thôi sao. Cậu yên tâm, không đến mấy ngày nữa, tôi sẽ đưa cậu đến một xã, thị trấn khác, tiếp tục cho cậu làm Trưởng đồn công an. Người nào đi theo Thạch Chấn Cường tôi, tuyệt đối sẽ không thua thiệt.
Thạch Chấn Cường lúc nói chuyện, cố ý áp chế thanh âm của mình, nhưng âm lượng lớn nhỏ lại cố tình để cho nhóm Ủy viên Đảng ủy đi phía sau cũng có thể nghe được.
Liễu Kình Vũ nghe xong chân mày lập tức dựng thẳng. Hắn đã nghe ra, đây là Thạch Chấn Cường đang cố ý thị uy với mình, sắc mặt hắn có vẻ hết sức khó coi.
Hàn Quốc Khánh sau khi nghe xong, lập tức lĩnh ngộ, vô cùng đắc ý quay lại nhìn Liễu Kình Vũ một cái, nói với Thạch Chấn Cường:
- Cảm ơn Bí thư Thạch quan tâm, tôi nhất định sẽ theo sát ngài.
Theo sau, tất cả mọi người đều đi ra ngoài cửa lớn. Hiện tại là thời kỳ vô cùng đặc biệt, tất cả các Ủy viên đều được phân công nhiệm vụ đến từng thôn để làm công tác cứu tế, không người nào dám qua loa. Tất cả mọi người đều muốn đến ngay khu vực mình phụ trách để tìm hiểu tình hình thực tế một chút.
Khi vừa bước ra ngoài cổng chính, tất cả đều sửng sốt.
Giờ phút này, một người phụ nữ bẩn thỉu đầu bù tóc rối, trong tay ôm một con búp bê vải dán đầy ảnh của một đứa bé đang đi đi lại lại trước cửa lớn.
Nhìn thấy người phụ nữa này, Thạch Chấn Cường liền quay sang Chủ nhiệm Ban xử lý Vương Đông Dương nói:
- Người phụ nữ này sao lại đến đây, bảo người của Đồn công an đuổi chị ta đi.
Vương Đông Dương nhận được chỉ thị, vội vàng gọi một cuộc điện thoại đến đồn công an thị trấn, ra lệnh cho bọn họ lập tức phái người đến để đưa người phụ nữ này đi.
Lúc này, Liễu Kình Vũ phát hiện Trưởng đồn công an Hàn Quốc Khánh đang đứng bên cạnh Thạch Chấn Cường đột nhiên sắc mặt đại biến, sau đó lặng lẽ lùi về phía sau Thạch Chấn Cường, cúi thấp lưng xuống như thể muốn trốn đi. Đúng lúc đó, người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Quốc Khánh, trên mặt lộ vẻ bi phẫn cực độ, giương nanh múa vuốt xông về phía gã, miệng hét lớn:
- Hàn Quốc Khánh, trả con cho tao!
Danh sách chương