- Được, tôi biết rồi.
Sau khi ngắt máy, Liễu Kình Vũ lại rơi vào trầm tư.
Hắn khá rõ về quy trình của một số cuộc họp, thường thì các cuộc họp yêu cầu toàn bộ các Chủ tịch thị trấn tham gia phải thông báo trước ít nhất hai tới ba ngày, tránh việc Chủ tịch thị trấn phải điều chỉnh lại lịch công tác. Thế nhưng lần này, lại thông báo vào buổi chiều một ngày trước khi diễn ra cuộc họp, đây chẳng phải là một âm mưu khác của Thạch Chấn Cường sao? Nếu nói như vậy thì mục đích của đối phương quá đơn giản rồi, chiêu này chắc chắn là “điệu hổ ly sơn”. Vậy Thạch Chấn Cường muốn kéo mình rời khỏi thị trấn Quan Sơn rốt cuộc là có ý gì? Nghĩ tới điểm này, Liễu Kình Vũ liền gọi Hồng Tam Kim tới:
- Tam Kim, sáng mai tôi có cuộc họp trên Huyện, ông ở lại Ủy ban thị trấn theo dõi Bí thư Thạch thật cẩn thận, xem xem ông ta có động tĩnh gì. Nếu như có bất cứ phát hiện gì, lập tức báo cáo với tôi.
Hồng Tam Kim vội đáp:
- Được, Chủ tịch thị trấn Liễu yên tâm, tôi biết phải làm gì.
Chiều hôm ấy, sau khi tan ca, Liễu Kình Vũ liền bắt xe lên huyện. Bởi vì cuộc họp ngày hôm sau bắt đầu từ 8 giờ sáng, vì vậy nhất định phải tới đó từ ngày hôm trước.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại không biết rằng, hơn hai tiếng đồng hồ sau khi chiếc xe chở hắn rời khỏi thị trấn Quan Sơn, một chiếc xe việt dã liền tiến vào thị trấn Quan Sơn, dừng lại trong sân một biệt thự thấp thoáng dưới bóng cây.
Toà biệt thự này bên ngoài thì nói là biệt thự của một ông chủ lớn, kỳ thực là biệt thự của Thạch Chấn Cường. Thường thì Thạch Chấn Cường đều sống tại đây.
Xe vừa dừng bánh, Thạch Chấn Cường đang chờ ngoài cổng vội bước tới, đích thân mở cánh cửa xe, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá bước từ trên xe xuống.
Thạch Chấn Cường mang theo vẻ mặt tươi cười đón tiếp họ, chủ động đưa tay chào hỏi:
- Hai vị nhất định là Trâu thiếu gia và Đổng thiếu gia mà Chủ tịch huyện Tiết đã nhắc tới đúng không? Rất hân hạnh đón tiếp.
Trâu Văn Siêu tươi cười bắt tay Thạch Chấn Cường:
- Chào Bí thư Thạch, tôi là Trâu Văn Siêu, cậu ấy là Đổng Thiên Bá, hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Chào hỏi xong, hai bên liền tiến vào biệt thự của Thạch Chấn Cường, bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo.
8h sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ tới Ủy ban nhân dân huyện, tham dự Hội nghị Chủ tịch thị trấn. Cũng vào thời điểm ấy, tại thị trấn Quan Sơn, khoảng 7h40’, Thạch Chấn Cường thông báo tất cả Trưởng thôn và Bí thư chi bộ các thôn quanh khu vực núi Thúy Bình nhanh chóng tới dự họp tại văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn.
Lúc Trưởng thôn Triệu Hải Cường và Bí thư chi bộ Lý Thiên Dũng của thôn Du Thụ tới văn phòng của Thạch Chấn Cường, liền phát hiện trong văn phòng còn có hai người đàn ông lạ mặt khác, khiến họ vô cùng sửng sốt.
Lúc ấy, Thạch Chấn Cường đứng dậy cười nói:
- Lão Triệu, Lão Lý, giới thiệu qua với hai người, hai vị này là khách quý của thị trấn Quan Sơn chúng ta. Vị này là Trâu Văn Siêu, con trai của Phó bí thư Thành ủy thành phố Thương Sơn – Trâu Hải Bằng, còn vị này là Đổng Thiên Bá, con trai Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Sơn – Đổng Hạo. Lần này họ tới đây là vì dự án khu du lịch núi Thúy Bình.
Thạch Chấn Cường giới thiệu Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá cho Triệu Hải Cường và Lý Thiên Dũng.
Nghe thấy hai người này lại tới vì dự án khu du lịch núi Thúy Bình, Triệu Hải Cường và Lý Thiên Dũng đều nhíu mày. Bọn họ đều hiểu, hiện giờ, dự án khu du lịch núi Thúy Bình đã trở thành một miếng thịt béo bở, giá đất các vùng lân cận cũng lên như diều gặp gió, Thạch Chấn Cường để hai người gặp hai vị công tử con của lãnh đạo thành phố này chắc chắn 100% là vì chuyện đất đai trong thôn.
Triệu Hải Cường và Lý Thiên Dũng phối hợp vô cùng ăn ý, thường thì những việc trong thôn đều do Triệu Hải Cường đứng ra giải quyết, còn những chuyện trong thị trấn sẽ do Lý Thiên Dũng. Lý Thiên Dũng là một người đàn ông hơn 50 tuổi, tuy rằng thoạt nhìn thì có vẻ luôn mang phiền muộn, nhưng nói năng hành sự lại khá hiểu quy tắc nhà quan. Sau khi nghe Thạch Chấn Cường giới thiệu, Lý Thiên Dũng liền cười nói:
- Bí thư Thạch, không biết hôm nay ông gọi chúng tôi tới đây là có chuyện gì? Tôi vẫn còn một nồi thịt heo đang trên bếp ở nhà, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Lúc ấy Trâu Văn Siêu mới cười nói:
- Bí thư chi bộ Lý, chuyện là thế này, do công tác khai thác, phát triển núi Thúy Bình sắp tới, để thông đường ô tô tới khu du lịch núi Thúy Bình, huyện Cảnh Lâm quyết định tiến hành quy hoạch tập trung phần tài nguyên đất của các thôn xung quanh khu du lịch núi Thúy Bình, nâng cao hiệu suất khai thác, bảo đảm thu nhập cho dân chúng trong thôn. Mà hai chúng tôi đã mở một công ty khai thác bất động sản, hơn nữa công tác quy hoạch tài nguyên đất lại đúng thuộc thế mạnh của chúng tôi. Qua đấu thầu, công ty của chúng tôi được xác định là công ty đại diện quy hoạch dự án khu du lịch núi Thúy Bình này, giúp Huyện hoàn thành quy hoạch dự án. Hôm nay chúng tôi mời hai vị lãnh đạo thôn tới, chủ yếu muốn thương lượng để sáp nhập phần đất của thôn Du Thụ nằm sát khu du lịch núi Thúy Bình theo hình thức sáp nhập vào dự án mà chúng tôi đang thực hiện, tới lúc đó thôn các ông không cần làm gì hết cũng có thể nhận được phần lợi nhuận khổng lồ. Chúng ta có thể ký hợp đồng hợp tác luôn nhé.
Trâu Văn Siêu dứt lời, quay người lấy một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn trà đưa cho hai người họ rồi cười nói:
- Hai vị, mời ký tên.
Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường nhận lấy tập tài liệu rồi đọc lướt qua. Tuy rằng trình độ văn hóa của họ không cao, nhưng họ cũng hoàn toàn có thể đọc hiểu nội dung bản hợp đồng chỉ với trình độ tốt nghiệp cấp trung học cơ sở của mình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhận thức sâu sắc vẻ lo lắng trong mắt đối phương. Bởi vì tuy rằng bản hợp đồng này đã viết khá rõ ràng, tập thể thôn sáp nhập đất vào dự án tổng thể, nếu như dự án thành công có thể nhận được phần trăm lợi nhuận, nhưng trong hợp đồng lại không hề nhắc tới việc nếu dự án thua lỗ thì sẽ thế nào? Hơn nữa, những lỗ hổng tương tự trong bản hợp đồng khá nhiều, nếu như thực hiện theo đúng như bản hợp đồng này, lợi ích của dân chúng trong thôn chắc chắn không được bảo đảm.
Đổng Thiên Bá dường như có thể nhận ra sự lo lắng của họ, gã cười nói:
- Hai vị, lẽ nào hai vị có điểm nào không hài lòng với bản hợp đồng của chúng tôi?
Lý Thiên Dũng nhíu mày nói:
- Đổng tiên sinh, tôi thấy bản hợp đồng này có rất nhiều điều khoản không rõ ràng. Cậu xem điều này đi, nếu như các cậu không kiếm được tiền, dân chúng trong thôn chúng tôi có phải cũng sẽ không nhận được tiền hay không?
Nghe vậy, sắc mặt Đổng Thiên Bá lập tức tối sầm lại, lớn giọng nói:
- Bí thư Lý, ông không tin chúng tôi hay sao? Tôi nói cho ông biết, có hai ông lớn chúng tôi đứng sau lưng hậu thuẫn, dự án này có thể không kiếm ra tiền hay sao? Nếu như không kiếm ra tiền, hai chúng tôi lại đi chạy tới thị trấn Quan Sơn của các ông bắt tay vào làm dự án này hay sao? Chỉ cần kiếm được tiền, chúng tôi nhất định sẽ không thiếu của thôn Du Thụ các ông lấy một đồng. Chúng tôi không giống tập đoàn Hải Duyệt, hai chúng tôi là con cháu nhà quan chính trực, ăn nói hành sự đều có quy tắc rõ ràng. Do chúng tôi mới tham gia vào dự án này, vì vậy bản hợp đồng được soạn thảo hơi vội, khó tránh có những phần chưa chặt chẽ. Tuy nhiên, hôm nay chẳng phải có cả Bí thư đảng ủy thị trấn các ông ở đây đó sao? Có ông ấy đảm bảo cho chúng tôi, lẽ nào các ông còn lo chúng tôi ăn quỵt tiền của dân chúng nghèo khó các ông? Một dự án bất động sản vớ vẩn của chúng tôi cũng có thể kiếm tới vài chục, vài trăm triệu kìa.
Lúc ấy, Thạch Chấn Cường đứng cạnh cũng góp lời:
- Đúng vậy, Lão Lý, Lão Triệu, về vấn đề danh dự của ông chủ Trâu và ông chủ Đổng hai người không cần lo lắng, bọn họ đều là những người chuyên lo đại sự, chắc chắn sẽ không ăn quỵt của các ông đâu. Các ông cứ yên tâm ký tên, tất cả đã có tôi đây.
Tuy rằng Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường đều xuất thân nông dân, nhưng thân là Trưởng thôn và Bí thư chi bộ, hai người cũng là những người có kiến thức. Hơn nữa, sống bao nhiêu năm ở đời, loại chuyện nào cũng từng gặp qua, đặc biệt là Bí thư chi bộ thôn Lý Thiên Dũng, tuy rằng xuất thân nông dân, nhưng ông thường xuyên xem ti vi, chứng kiến nhiều nên cũng biết suy nghĩ. Vì vậy, ông ta căn bản không hề tin những lời Thạch Chấn Cường nói.
Lý Thiên Dũng thoáng trầm tư, rồi nhìn Thạch Chấn Cường và Trâu Văn Siêu đáp:
- Bí thư Thạch, hai vị giám đốc đầu tư, để chúng tôi ra ngoài bàn bạc một lát rồi trả lời các vị sau được chứ?
Thạch Chấn Cường gật đầu:
- Được, hai người cứ bàn bạc thật kỹ.
Đợi sau khi hai người rời khỏi văn phòng rồi, Đổng Thiên Bá bình tĩnh nói:
- Bí thư Thạch, hai lão nông dân thôn Du Thụ này đúng là rượu mời không biết đường uống, lại dám hoài nghi chúng tôi, hai người bọn họ có thể nói là người đầu tiên chúng tôi chịu thương lượng đấy, nhất định phải chỉnh đốn họ cẩn thận, lấy đó làm cảnh cáo.
Nghe Đổng Thiên Bá nói vậy, Thạch Chấn Cường cũng cảm thấy chẳng còn tí thể diện nào. Y không ngờ rằng, thân là Bí thư đảng ủy thị trấn như y cuối cùng cũng phải nói tới những chuyện như thế này. Hai tên nông dân chết tiệt này lại còn dám đòi bàn bạc riêng, đây rõ ràng là không coi Bí thư y ra gì đây mà. Xem ra chuyến đi của Liễu Kình Vũ tới thôn Du Thụ đã đánh động hai người này rồi đây. Điều này tuyệt đối không phải tình hình có lợi, nếu như những thôn khác cũng đều như vậy, sau này chức Bí thư đảng ủy thị trấn của mình chẳng phải chỉ là bù nhìn của Liễu Kình Vũ hay sao? Y tuyệt đối không thể chấp nhận được. Nghĩ tới đây, y gật đầu:
- Vâng, nếu như bọn họ không đồng ý, tôi sẽ ra tay.
Đúng vào lúc ấy, tại một góc yên tĩnh ngoài cửa phòng, Lý Thiên Dũng nhìn Triệu Hải Cường nói:
- Lão Triệu, ý ông thế nào?
Triệu Hải Cường đáp:
- Tôi thấy chuyện này có phần kỳ lạ, người của tập đoàn Hải Duyệt vừa mới đi, bọn họ liền tới. Mục tiêu còn là đất của chúng ta, hơn nữa bản hợp đồng hợp tác kia cũng không đáng tin. Tuy rằng Thạch Chấn Cường thề non hẹn biển rằng sẽ đứng ra làm chứng, nhưng tên khốn Thạch Chấn Cường làm tổn hại tới thị trấn Quan Sơn chúng ta còn thiếu điều gì? Chúng ta tuyệt đối không thể tin lời lão, cho dù Huyện tổ chức chuyện này thật, chúng ta cũng phải về bàn bạc với Chủ tịch thị trấn Liễu đã. Tôi thấy chỉ có Chủ tịch Liễu là thực sự nghĩ cho dân chúng chúng ta mà thôi.
Lý Thiên Dũng gật đầu:
- Đúng vậy, tôi đồng ý với suy nghĩ của ông.
Sau khi hai người trở lại, Lý Thiên Dũng nhìn Thạch Chấn Cường nói:
- Bí thư Thạch, chúng tôi đã thống nhất rồi, chuyện có liên quan tới vấn đề đất đai, do đều là đất phân tán thuộc các hộ dân trong thôn, vì vậy thôn không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế. Vì vậy, chúng tôi phải trở về lấy ý kiến và bàn bạc lại với bà con, xem xem ý kiến của mọi người thế nào.
Nghe những lời này của Lý Thiên Dũng, sắc mặt Thạch Chấn Cường liền tối sầm lại.
Sau khi ngắt máy, Liễu Kình Vũ lại rơi vào trầm tư.
Hắn khá rõ về quy trình của một số cuộc họp, thường thì các cuộc họp yêu cầu toàn bộ các Chủ tịch thị trấn tham gia phải thông báo trước ít nhất hai tới ba ngày, tránh việc Chủ tịch thị trấn phải điều chỉnh lại lịch công tác. Thế nhưng lần này, lại thông báo vào buổi chiều một ngày trước khi diễn ra cuộc họp, đây chẳng phải là một âm mưu khác của Thạch Chấn Cường sao? Nếu nói như vậy thì mục đích của đối phương quá đơn giản rồi, chiêu này chắc chắn là “điệu hổ ly sơn”. Vậy Thạch Chấn Cường muốn kéo mình rời khỏi thị trấn Quan Sơn rốt cuộc là có ý gì? Nghĩ tới điểm này, Liễu Kình Vũ liền gọi Hồng Tam Kim tới:
- Tam Kim, sáng mai tôi có cuộc họp trên Huyện, ông ở lại Ủy ban thị trấn theo dõi Bí thư Thạch thật cẩn thận, xem xem ông ta có động tĩnh gì. Nếu như có bất cứ phát hiện gì, lập tức báo cáo với tôi.
Hồng Tam Kim vội đáp:
- Được, Chủ tịch thị trấn Liễu yên tâm, tôi biết phải làm gì.
Chiều hôm ấy, sau khi tan ca, Liễu Kình Vũ liền bắt xe lên huyện. Bởi vì cuộc họp ngày hôm sau bắt đầu từ 8 giờ sáng, vì vậy nhất định phải tới đó từ ngày hôm trước.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại không biết rằng, hơn hai tiếng đồng hồ sau khi chiếc xe chở hắn rời khỏi thị trấn Quan Sơn, một chiếc xe việt dã liền tiến vào thị trấn Quan Sơn, dừng lại trong sân một biệt thự thấp thoáng dưới bóng cây.
Toà biệt thự này bên ngoài thì nói là biệt thự của một ông chủ lớn, kỳ thực là biệt thự của Thạch Chấn Cường. Thường thì Thạch Chấn Cường đều sống tại đây.
Xe vừa dừng bánh, Thạch Chấn Cường đang chờ ngoài cổng vội bước tới, đích thân mở cánh cửa xe, Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá bước từ trên xe xuống.
Thạch Chấn Cường mang theo vẻ mặt tươi cười đón tiếp họ, chủ động đưa tay chào hỏi:
- Hai vị nhất định là Trâu thiếu gia và Đổng thiếu gia mà Chủ tịch huyện Tiết đã nhắc tới đúng không? Rất hân hạnh đón tiếp.
Trâu Văn Siêu tươi cười bắt tay Thạch Chấn Cường:
- Chào Bí thư Thạch, tôi là Trâu Văn Siêu, cậu ấy là Đổng Thiên Bá, hy vọng lần này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
- Hợp tác vui vẻ.
Chào hỏi xong, hai bên liền tiến vào biệt thự của Thạch Chấn Cường, bắt đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo.
8h sáng ngày hôm sau, Liễu Kình Vũ tới Ủy ban nhân dân huyện, tham dự Hội nghị Chủ tịch thị trấn. Cũng vào thời điểm ấy, tại thị trấn Quan Sơn, khoảng 7h40’, Thạch Chấn Cường thông báo tất cả Trưởng thôn và Bí thư chi bộ các thôn quanh khu vực núi Thúy Bình nhanh chóng tới dự họp tại văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn.
Lúc Trưởng thôn Triệu Hải Cường và Bí thư chi bộ Lý Thiên Dũng của thôn Du Thụ tới văn phòng của Thạch Chấn Cường, liền phát hiện trong văn phòng còn có hai người đàn ông lạ mặt khác, khiến họ vô cùng sửng sốt.
Lúc ấy, Thạch Chấn Cường đứng dậy cười nói:
- Lão Triệu, Lão Lý, giới thiệu qua với hai người, hai vị này là khách quý của thị trấn Quan Sơn chúng ta. Vị này là Trâu Văn Siêu, con trai của Phó bí thư Thành ủy thành phố Thương Sơn – Trâu Hải Bằng, còn vị này là Đổng Thiên Bá, con trai Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Sơn – Đổng Hạo. Lần này họ tới đây là vì dự án khu du lịch núi Thúy Bình.
Thạch Chấn Cường giới thiệu Trâu Văn Siêu và Đổng Thiên Bá cho Triệu Hải Cường và Lý Thiên Dũng.
Nghe thấy hai người này lại tới vì dự án khu du lịch núi Thúy Bình, Triệu Hải Cường và Lý Thiên Dũng đều nhíu mày. Bọn họ đều hiểu, hiện giờ, dự án khu du lịch núi Thúy Bình đã trở thành một miếng thịt béo bở, giá đất các vùng lân cận cũng lên như diều gặp gió, Thạch Chấn Cường để hai người gặp hai vị công tử con của lãnh đạo thành phố này chắc chắn 100% là vì chuyện đất đai trong thôn.
Triệu Hải Cường và Lý Thiên Dũng phối hợp vô cùng ăn ý, thường thì những việc trong thôn đều do Triệu Hải Cường đứng ra giải quyết, còn những chuyện trong thị trấn sẽ do Lý Thiên Dũng. Lý Thiên Dũng là một người đàn ông hơn 50 tuổi, tuy rằng thoạt nhìn thì có vẻ luôn mang phiền muộn, nhưng nói năng hành sự lại khá hiểu quy tắc nhà quan. Sau khi nghe Thạch Chấn Cường giới thiệu, Lý Thiên Dũng liền cười nói:
- Bí thư Thạch, không biết hôm nay ông gọi chúng tôi tới đây là có chuyện gì? Tôi vẫn còn một nồi thịt heo đang trên bếp ở nhà, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Lúc ấy Trâu Văn Siêu mới cười nói:
- Bí thư chi bộ Lý, chuyện là thế này, do công tác khai thác, phát triển núi Thúy Bình sắp tới, để thông đường ô tô tới khu du lịch núi Thúy Bình, huyện Cảnh Lâm quyết định tiến hành quy hoạch tập trung phần tài nguyên đất của các thôn xung quanh khu du lịch núi Thúy Bình, nâng cao hiệu suất khai thác, bảo đảm thu nhập cho dân chúng trong thôn. Mà hai chúng tôi đã mở một công ty khai thác bất động sản, hơn nữa công tác quy hoạch tài nguyên đất lại đúng thuộc thế mạnh của chúng tôi. Qua đấu thầu, công ty của chúng tôi được xác định là công ty đại diện quy hoạch dự án khu du lịch núi Thúy Bình này, giúp Huyện hoàn thành quy hoạch dự án. Hôm nay chúng tôi mời hai vị lãnh đạo thôn tới, chủ yếu muốn thương lượng để sáp nhập phần đất của thôn Du Thụ nằm sát khu du lịch núi Thúy Bình theo hình thức sáp nhập vào dự án mà chúng tôi đang thực hiện, tới lúc đó thôn các ông không cần làm gì hết cũng có thể nhận được phần lợi nhuận khổng lồ. Chúng ta có thể ký hợp đồng hợp tác luôn nhé.
Trâu Văn Siêu dứt lời, quay người lấy một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn đặt trên bàn trà đưa cho hai người họ rồi cười nói:
- Hai vị, mời ký tên.
Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường nhận lấy tập tài liệu rồi đọc lướt qua. Tuy rằng trình độ văn hóa của họ không cao, nhưng họ cũng hoàn toàn có thể đọc hiểu nội dung bản hợp đồng chỉ với trình độ tốt nghiệp cấp trung học cơ sở của mình. Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhận thức sâu sắc vẻ lo lắng trong mắt đối phương. Bởi vì tuy rằng bản hợp đồng này đã viết khá rõ ràng, tập thể thôn sáp nhập đất vào dự án tổng thể, nếu như dự án thành công có thể nhận được phần trăm lợi nhuận, nhưng trong hợp đồng lại không hề nhắc tới việc nếu dự án thua lỗ thì sẽ thế nào? Hơn nữa, những lỗ hổng tương tự trong bản hợp đồng khá nhiều, nếu như thực hiện theo đúng như bản hợp đồng này, lợi ích của dân chúng trong thôn chắc chắn không được bảo đảm.
Đổng Thiên Bá dường như có thể nhận ra sự lo lắng của họ, gã cười nói:
- Hai vị, lẽ nào hai vị có điểm nào không hài lòng với bản hợp đồng của chúng tôi?
Lý Thiên Dũng nhíu mày nói:
- Đổng tiên sinh, tôi thấy bản hợp đồng này có rất nhiều điều khoản không rõ ràng. Cậu xem điều này đi, nếu như các cậu không kiếm được tiền, dân chúng trong thôn chúng tôi có phải cũng sẽ không nhận được tiền hay không?
Nghe vậy, sắc mặt Đổng Thiên Bá lập tức tối sầm lại, lớn giọng nói:
- Bí thư Lý, ông không tin chúng tôi hay sao? Tôi nói cho ông biết, có hai ông lớn chúng tôi đứng sau lưng hậu thuẫn, dự án này có thể không kiếm ra tiền hay sao? Nếu như không kiếm ra tiền, hai chúng tôi lại đi chạy tới thị trấn Quan Sơn của các ông bắt tay vào làm dự án này hay sao? Chỉ cần kiếm được tiền, chúng tôi nhất định sẽ không thiếu của thôn Du Thụ các ông lấy một đồng. Chúng tôi không giống tập đoàn Hải Duyệt, hai chúng tôi là con cháu nhà quan chính trực, ăn nói hành sự đều có quy tắc rõ ràng. Do chúng tôi mới tham gia vào dự án này, vì vậy bản hợp đồng được soạn thảo hơi vội, khó tránh có những phần chưa chặt chẽ. Tuy nhiên, hôm nay chẳng phải có cả Bí thư đảng ủy thị trấn các ông ở đây đó sao? Có ông ấy đảm bảo cho chúng tôi, lẽ nào các ông còn lo chúng tôi ăn quỵt tiền của dân chúng nghèo khó các ông? Một dự án bất động sản vớ vẩn của chúng tôi cũng có thể kiếm tới vài chục, vài trăm triệu kìa.
Lúc ấy, Thạch Chấn Cường đứng cạnh cũng góp lời:
- Đúng vậy, Lão Lý, Lão Triệu, về vấn đề danh dự của ông chủ Trâu và ông chủ Đổng hai người không cần lo lắng, bọn họ đều là những người chuyên lo đại sự, chắc chắn sẽ không ăn quỵt của các ông đâu. Các ông cứ yên tâm ký tên, tất cả đã có tôi đây.
Tuy rằng Lý Thiên Dũng và Triệu Hải Cường đều xuất thân nông dân, nhưng thân là Trưởng thôn và Bí thư chi bộ, hai người cũng là những người có kiến thức. Hơn nữa, sống bao nhiêu năm ở đời, loại chuyện nào cũng từng gặp qua, đặc biệt là Bí thư chi bộ thôn Lý Thiên Dũng, tuy rằng xuất thân nông dân, nhưng ông thường xuyên xem ti vi, chứng kiến nhiều nên cũng biết suy nghĩ. Vì vậy, ông ta căn bản không hề tin những lời Thạch Chấn Cường nói.
Lý Thiên Dũng thoáng trầm tư, rồi nhìn Thạch Chấn Cường và Trâu Văn Siêu đáp:
- Bí thư Thạch, hai vị giám đốc đầu tư, để chúng tôi ra ngoài bàn bạc một lát rồi trả lời các vị sau được chứ?
Thạch Chấn Cường gật đầu:
- Được, hai người cứ bàn bạc thật kỹ.
Đợi sau khi hai người rời khỏi văn phòng rồi, Đổng Thiên Bá bình tĩnh nói:
- Bí thư Thạch, hai lão nông dân thôn Du Thụ này đúng là rượu mời không biết đường uống, lại dám hoài nghi chúng tôi, hai người bọn họ có thể nói là người đầu tiên chúng tôi chịu thương lượng đấy, nhất định phải chỉnh đốn họ cẩn thận, lấy đó làm cảnh cáo.
Nghe Đổng Thiên Bá nói vậy, Thạch Chấn Cường cũng cảm thấy chẳng còn tí thể diện nào. Y không ngờ rằng, thân là Bí thư đảng ủy thị trấn như y cuối cùng cũng phải nói tới những chuyện như thế này. Hai tên nông dân chết tiệt này lại còn dám đòi bàn bạc riêng, đây rõ ràng là không coi Bí thư y ra gì đây mà. Xem ra chuyến đi của Liễu Kình Vũ tới thôn Du Thụ đã đánh động hai người này rồi đây. Điều này tuyệt đối không phải tình hình có lợi, nếu như những thôn khác cũng đều như vậy, sau này chức Bí thư đảng ủy thị trấn của mình chẳng phải chỉ là bù nhìn của Liễu Kình Vũ hay sao? Y tuyệt đối không thể chấp nhận được. Nghĩ tới đây, y gật đầu:
- Vâng, nếu như bọn họ không đồng ý, tôi sẽ ra tay.
Đúng vào lúc ấy, tại một góc yên tĩnh ngoài cửa phòng, Lý Thiên Dũng nhìn Triệu Hải Cường nói:
- Lão Triệu, ý ông thế nào?
Triệu Hải Cường đáp:
- Tôi thấy chuyện này có phần kỳ lạ, người của tập đoàn Hải Duyệt vừa mới đi, bọn họ liền tới. Mục tiêu còn là đất của chúng ta, hơn nữa bản hợp đồng hợp tác kia cũng không đáng tin. Tuy rằng Thạch Chấn Cường thề non hẹn biển rằng sẽ đứng ra làm chứng, nhưng tên khốn Thạch Chấn Cường làm tổn hại tới thị trấn Quan Sơn chúng ta còn thiếu điều gì? Chúng ta tuyệt đối không thể tin lời lão, cho dù Huyện tổ chức chuyện này thật, chúng ta cũng phải về bàn bạc với Chủ tịch thị trấn Liễu đã. Tôi thấy chỉ có Chủ tịch Liễu là thực sự nghĩ cho dân chúng chúng ta mà thôi.
Lý Thiên Dũng gật đầu:
- Đúng vậy, tôi đồng ý với suy nghĩ của ông.
Sau khi hai người trở lại, Lý Thiên Dũng nhìn Thạch Chấn Cường nói:
- Bí thư Thạch, chúng tôi đã thống nhất rồi, chuyện có liên quan tới vấn đề đất đai, do đều là đất phân tán thuộc các hộ dân trong thôn, vì vậy thôn không thể áp dụng biện pháp cưỡng chế. Vì vậy, chúng tôi phải trở về lấy ý kiến và bàn bạc lại với bà con, xem xem ý kiến của mọi người thế nào.
Nghe những lời này của Lý Thiên Dũng, sắc mặt Thạch Chấn Cường liền tối sầm lại.
Danh sách chương