Nhìn thấy Ngô thiếu quỳ trước mặt mình cầu xin, Lâm Vân không khỏi cảm thấy có tiền và quyền lực là rất hay, Ngô thiếu là con nhà giàu, ngày hôm qua còn kiêu ngạo, hống hách trước mặt anh, nhưng hôm nay lại chủ động quỳ xuống cầu xin.

Đây là điều mà Lâm Vân không bao giờ dám mơ tới!
“Trả lại cô ta cho tôi? Xin lỗi, tôi không cần thứ phụ nữ đê tiện như vậy! Hơn nữa anh nghĩ tôi sẽ
tha cho anh sao?” Lâm Vân liếc mắt.

Nói rồi, Lâm Vân trực tiếp đá bay Ngô thiếu.

Ngô thiếu bị đánh ngã, nghĩ đến thân phận của Lâm Vân, anh ta chỉ có thể cố gắng nuốt cơn giận xuống.

“Chủ tịch! Tôi… Con trai tôi là một đứa không hiểu chuyện.

Nếu nó có chỗ nào đắc tội ngài, ngài đại nhân không tính toán với tiểu nhân.

Tha… tha cho nó đi mà.

” Ngô Đại Dũng bước tới cầu xin cho con trai.


Lâm Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Đại Dũng: “Ông còn mặt mũi cầu xin tha thứ cho anh ta, con không có giáo dưỡng là do cha mẹ dạy, anh ta kiêu ngạo, độc đoán như vậy, liên quan rất nhiều đến sự nuông chiều của ông.


Ngay sau đó, Lâm Vân lớn tiếng nói: “Với tư cách là chủ tịch mới, tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay hai cha con ông sẽ bị đuổi khỏi tập đoàn Hoa Đỉnh và sẽ không bao giờ được trờ lại nữa!”
“Cái gì? Đuổi… đuổi việc?” Mặt của Ngô Đại Dũng biến thành
màu gan lợn.

Ngô Đại Dũng đã cố gắng trong nhiều năm mới có thể trở thành tổng giám đốc, bây giờ nếu ông ta bị sa thải, công sức ông ta nỗ lực trong bao nhiêu năm nay đổ sông đổ biển sao?
Ngô Đại Dũng vốn dĩ muốn dùng sự từng trải của mình để phản bác lại, nhưng ông ta nghĩ đến Lâm Vân là cháu của chủ tịch Lưu, nên lời muốn nói đã đến bên miệng cũng phải cắn răng mà nuốt xuống lại.

Ngô thiếu lại càng tuyệt vọng,
ngày thường anh ta có thể sống tùy tiện như vậy là nhờ hết vào ba anh ta, nếu như ba anh ta cũng bị sa thải, anh ta sẽ mất đi địa vị con nhà giàu, sau này anh ta sẽ sống ra sao đây?
Ngô thiếu cảm thấy chỉ trong chốc lát mình như rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

“Bảo vệ! Đem cha con nhà họ Ngô ném ra ngoài!” Lâm Vân vẫy tay.

Mười mây nhân viên bảo vệ bên cạnh nhìn nhau và do dự, rốt cuộc thì Ngô Đại Dũng vẫn luôn
là người đứng đầu trong chi nhánh.

Lâm Vân cau mày: “Sao nào? Mấy người không hiểu tôi nói gì hả? Cho rằng tôi không có quyền gì sao?”
“Có có!”
Các nhân viên bảo vệ liên tiếp trả lời và họ dập tắc sự do dự của mình khi nghĩ đến chuyện Lâm Vân là cháu của chủ tịch Lưu.

Có Lâm Vân chống lưng, cho dù để bọn họ đánh cho cha con nhà họ Ngô một trận, họ cũng không
sợ!
Sau khi hiểu ra điều này, hơn một chục nhân viên bảo vệ bước tới tóm lấy cha con Ngô Đại Dũng và Ngô thiếu.

“Thằng khốn! Thả tao ra, tao là Ngô thiếu, mấy tên bảo vệ cóc con mấy người dám động vào ông mày à? Muốn chết hả?” Ngô thiếu hét to lên.


Một nhân viên bảo vệ chế giễu: “Ngô thiếu, anh với ba anh bị đuổi việc rồi mà còn ở đây giả bộ? Bây giờ anh chẳng là cái thá gì cả!”
Hai nhân viên bảo vệ khác bắt lấy Ngô thiếu cũng nói: “Đúng rồi, anh còn tưởng rằng anh vẫn còn là Ngô thiếu gia hả? Còn dám lên mặt với chúng tôi hả? Bây giờ anh chẳng đáng giá cọng lông đâu! Còn ồn ào nữa có tin là tôi đánh anh khống?”
Nói xong, họ trực tiếp xách Ngô thiếu ra ngoài.

“Các người… Các người…”
Ngô thiếu tức đến mức khóe môi run lên, hắn vậy mà lại bị mấy tên bảo vệ làm nhục? Mà anh ta lại còn không biết phải làm gì!
Ngô Đại Dũng tương đối bình tĩnh, chỉ có sắc mặt là khó coi, không la lối, là một lão làng trong thương trường, ông ta biết rất rõ tình hình, ông ta không đủ tư cách để đấu lại cháu trai của chù tịch Lưu.

Hai cha con nhà họ Ngô bị ném ra chỗ cách đó không xa.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều nhân viên có mặt đều cảm thấy dễ chịu trong lòng, ngày thường, Ngô thiếu dùng thân phận của mình để bắt nạt nhân viên trong công ty, rất nhiều nhân viên ghét bỏ Ngô thiếu nhưng họ không
dám nói.

Bây giờ hai cha con nhà họ Ngô đã rớt đài, họ tất nhiên rất vui.

Lúc này, Lâm Vân đi tới trước mặt Phỉ Phỉ.

Ân oán giữa anh và Phỉ Phỉ cũng nên được chấm dứt hoàn toàn
Phỉ Phỉ lúc này sắc mặt tái nhựt, cô ta đi theo Ngô thiếu vì tiền bạc và địa vị cùa Ngô thiếu, kết quả là bây giờ Ngô thiếu đã rớt đài rồi?
Thay vào đó, Lâm Vân, bạn trai
cũ mà cô ta vừa vứt bỏ, bỗng chốc trở thành chủ tịch, cháu trai của người giàu nhất Tây Nam?
“Lâm Vân, anh… gia đình anh rõ ràng rất nghèo! Làm sao anh có thể là cháu nội của chủ tịch Lưu được?” Phỉ Phỉ không cam lòng, cô ta tự hỏi bản thân mình biết rõ gia cảnh của Lâm Vân mà! Đồng thời, trong lòng Phỉ Phỉ cũng cảm thấy hối hận, nếu biết Lâm Vân là cháu của Lưu Chí Trung, người giàu có nhất Tây Nam, đánh chết cô ta cũng không bao giờ chia tay với Lâm Vân!
“Đúng vậy, thế giới này đúng là kỳ lạ mà! Tôi cũng không ngờ mình lại là cháu cùa Lưu Chí Trung đấy.

” Lâm Vân cười.

Phỉ Phỉ cắn môi: “Lâm Vân, em… em bị lời ngon tiếng ngọt của Ngô thiếu dụ dỗ.

Hôm qua em nhất thời hồ đồ.

Thật ra… Thật ra em thật sự rất yêu anh, anh… anh nghĩ lạl tình cảm hai năm của chúng ta, mà cho em một cơ hội có được không?”
Phỉ Phỉ nói câu cuối cùng thì đã ôm lấy cánh tay của Lâm Vân, dáng vẻ cầu xin.

“Xin lỗi, cô với không tới đâu!”
Lâm Vân vô cảm trực tiếp đẩy Phỉ Phỉ ra.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện