Vương Tuyết cũng biết cô gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ kiếm được hai vạn phí tài trợ này, nhưng cô đã đồng ý thì không có chuyện quay đầu lại.

“Không sao đâu, Vương Tuyết, không phải chỉ là hai vạn phí tài trợ thôi sao? Tôi sẽ giúp cậu giải
quyết.

” Lâm Vân bạo dạn nói.

“Cái gì? Chỉ bằng mày? Ha ha, không biết là mày đang khoác lác, hay là không biết tự lượng sức mình nữa, nếu có thể kiếm được hai vạn tiền tài trợ, ông đây sẽ ăn c*t!” Trịnh Hải chế nhạo khinh thường.

Trịnh Hải thông qua quần áo của Lâm Vân đã xác nhận Lâm Vân chỉ là một đứa nhà nghèo, hắn không nghĩ một thằng nhóc nghèo có thể kiếm được hai vạn tiền tài trợ.

“Mày không tin tao có thể kiếm
được hai vạn tiền tài trợ sao? Vậy mày có dám đánh cược với tao không?” Lâm Vân cười đùa.

“Đánh cược như thế nào?” Trịnh Hải hỏi.

“Không phải mày vừa nói, nếu tao có thể thay Vương Tuyết kiếm được hai vạn tiền tài trợ thì mày sẽ ăn c*t sao? Được rồi, nếu tao kiếm được thì mày phải livestream cảnh mày ăn c*t trên diễn đàn của trường, thế nào?” Lâm Vân cười nói.


“Livestream ăn c*t trên diễn đàn? Phụt!”
Đứng sau Lâm Vân, Mập không nhịn được cười che miệng, thầm nói chủ tịch thật tàn nhẫn, có thể nghĩ ra chiêu trò như vậy nhưng Mập rất mong chờ.

Trịnh Hải nghe xong yêu cầu của Lâm Vân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại dám đưa ra yêu cầu ghê tởm như vậy?
Nhưng Trịnh Hải suy nghĩ xem hắn có thể thua không? Đương nhiên điều đó là không thể!
Vì vậy, Trịnh Hải nói: “Được rồi, tao đồng ý, nếu không hoàn thành thì sao?”
“Nếu tao không hoàn thành, tao sẽ nghỉ học ngay lập tức, hoặc là mặc mày muốn làm gì thì làm.

” Lâm Vân nhẹ giọng nói.

“Được rồi! Là mày nói đó, tao sẽ đánh cược với mày!” Trịnh Hải đồng ý.

Theo quan điểm của Trịnh Hải, hắn nhất định sẽ thắng cuộc cá cược này!
Sau khi Vương Tuyết nghe những lời này, trông cô rất lo lắng.

“Lâm Vân! Đừng! Đừng đánh

cuộc với anh ta!”
Theo quan điểm của Vương Tuyết, cô và Lâm Vân chắc chắn sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ kiếm được hai vạn phí tài trợ, bây giờ Lâm Vân lại đánh cược với Trịnh Hải, đây không phải là tự chuốc lấy phiền phức sao?
Lâm Vân nhìn lại Vương Tuyết, tự tin cười với cô.

Trịnh Hải lúc này mới nói: “Đúng rồi, kiếm tiền tài trợ là có giới hạn thời gian.

Tao yêu cầu phải hoàn thành việc kiếm tài trợ trong vòng ba ngày, và công ty tài trợ phải là
một công ty lớn với giá trị trên thị trường phải trên một trăm triệu.

Một công ty quá nhỏ không xứng đáng để tài trợ cho trường chúng ta!”
Trịnh Hải thêm vào hai điều kiện khắc nghiệt này, đương nhiên là để tăng thêm độ khó và đảm bảo hắn sẽ thắng cược.

“Cái gì? Trong vòng ba ngày? Còn phải được tài trự bởi một công ty lớn có giá trị thị trường trên một trăm triệu? Trịnh Hải, anh… anh rõ ràng là cố ý làm khó bọn em mà!” Vương Tuyết tức giận giậm chân.

Vương Tuyết cũng đã ờ trong ban đối ngoại lâu đến như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện kiếm nhà tài trợ mà còn có yêu cầu kỳ lạ như vậy, phải biết chuyện kiếm được nhà tài trợ đã là một chuyện rất, rất khó khăn rồi.

Vương Tuyết biết rất rõ, muốn có được số tiền tài trợ khổng lồ chỉ trong ba ngày, đây là nhỉệm vụ bất khả thi, chưa kể còn phải yêu cầu nhà tài trợ là những công ty lớn có giá trị trên thị trường trên một trăm triệu nữa.

“Vương Tuyết, anh là hộỉ trưởng
ban đối ngoại của Hội Sinh Viên, đương nhiên anh có quyền quy định! Em hiểu không?” Trịnh Hải nở một nụ cười nham hiểm.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện