Cũng không biết tại sao, khi Lâm Vân nhìn thấy Vương Tuyết vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui vẻ.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, không khó như đã nghĩ đâu.

” Lâm Vân cười nói.

Đương nhiên không khó, bởi vì tất cả chuyện này đều do Lâm Vân sắp xếp hết.

Nếu không, nếu Lâm Vân vẫn là cậu bé con nhà nghèo, anh và
Vương Tuyết, ngay đến cửa công ty cũng sẽ không vào được nữa là.

Lúc này Vương Tuyết đột nhiên nghiêm túc nhìn Lâm Vân, hỏi: “Lâm Vân, tôi cứ cảm mọi việc quá mức thuận lợi, không bình thường, thuận lợi như vậy, không phải… có liên quan gì đến cậu đó chứ?”
Vương Tuyết, với tư cách là cán bộ của ban đối ngoại Hội Sinh Viên, cô đã đi kêu gọi tài trợ mấy lần, cô biết việc kêu gọi tài trợ khó khăn như thế nào, dù là mấy chục ngàn đồng cũng phải vô
cùng cực khổ.

Trừ khi dùng thân thể để đổi lấy tiền tài trợ, cái này thì dễ dàng, một số cô gái ban đối ngoại thì sẽ làm cách này để nhận được tài trợ
đương nhiên Vương Tuyết chắc chắn sẽ không làm vậy
Nhưng lần kêu gọi tiền tài trợ này, dễ hơn là dùng thân thể để đổi lấy phí tài trự rất nhiều, chưa kể tập đoàn Hoa Đỉnh lại là một tập đoàn đẳng cấp như vậy nữa chứ.


Vì vậy, Vương Tuyết nghĩ tới Lâm Vân.

Cô đang nghĩ, chuyện đến tập đoàn Hoa Đỉnh cũng là do Lâm Vân đề cập, vậy thì nhận được tài trợ dễ dàng như vậy thì có liên quan gì đến Lâm Vân không?
“Sao có thể liên quan đến tôi được chứ? Cậu nhìn tôi thế này, làm như tôi có liên quan gì đến tập đoàn Hoa Đỉnh không bằng?” Lâm Vân cười nói.

“Đúng ha.


Vương Tuyết gật đầu, cô suy
nghĩ kỹ càng, với hoàn cảnh gia đình của Lâm Vân, quả thực không có khả năng có liên quan gì tới tập đoàn Hoa Đỉnh, có lẽ cô đã lo lắng quá nhiều.

Ngay sau đó, Vương Tuyết ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, như chim nhỏ nép vào người nói:
“Lâm Vân, dù sao tôi cũng cảm ơn cậu! Nếu không có cậu, tôi cũng không bao giờ có dũng khí đến tập đoàn Hoa Đỉnh xin tài trợ, càng không thể nhận được sự tài trợ của họ.


“Nếu câu muốn cám ơn tôi, chỉ cần mời tôi đi ăn cơm là được.


Lâm Vân cười nhẹ.


“Không thành vấn đề.

” Vương Tuyết cười gật đầu.

“Thôi, chúng ta về trường đi, đến lúc tính sổ với Trịnh Hải rồi.

” Lâm Vân nở nụ cười tinh nghịch.

“Chắc chắn anh ta sẽ không ngờ được chúng ta lại kiếm được phí tài trợ nhanh như vậy, mà còn là tập đoàn Hoa Đỉnh làm nhà tài trợ nữa chứ!” Vương Tuyết có chút hưng phấn.

“Đây chính là hiệu quả mà tôi muốn.

” Nụ cười trên mặt Lâm
Vân càng ngày càng đậm.

Đại học Thanh Dương.

Ký túc xá 415 dành cho nam sinh.

Ký túc xá này là nơi Trịnh Hải, hội trưởng của ban đối ngoại ở.

Trước cửa ký túc xá, ngoài Lâm Vân và Vương Tuyết, còn cỏ Mập.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện