Trịnh Hải biết rằng một lần lôi kéo được nhiều tiền tài trợ như vậy, còn là tài trợ từ một tập đoàn siêu lớn như Hoa Đỉnh là một công lao lớn.

Trong lòng Trịnh Hải hạ quyết tâm, lúc đăng báo nói về phí tài trợ, sẽ nói công lao của mình là chính, điều này rất có lợi cho việc trờ thành hội phó chù tịch về sau của mình!
“Dừng tay cho tao!”
Lâm Vân thẳng tay ngăn th lại, không để hắn lấy tiền và thư thỏa thuận.

“Mày làm gì? Tao là hội trưởng
hội ngoại giao, Vương Tuyết là cấp dưới của tao, nếu cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ thì đương nhiên phải giao tiền và thư thỏa thuận cho tao.

” Trịnh Hải nói đúng lý hợp tình.

Dĩ nhiên Lâm Vân có thể đoán được trong lòng Trịnh Hải đang tính toán nhỏ nhặt cái gì, Lâm Vân làm sao chịu giao tiền cho hắn?
Ngay sau đó, Lâm Vân xoay người: “Mập, Vương Tuyết, hai người cầm tiền và thư thỏa thuận.



Mập vội vàng thu hồi thùng tiền, Vương Tuyết thì cầm thư thỏa thuận.

“Mấy người… mấy người…”
Trịnh Hải tức giận không thôi.

“Đừng có nói lắp ở đây, bây giờ chúng ta nên tính sổ đi!” Lâm Vân cười lạnh nói, mập bên cạnh cũng gật gật đầu hưng phấn: “Đúng đúng đúng! Anh và anh em tao có cược rồi, bây giờ đã có kết quả!”
Mập đi theo đến đây cốt là muốn thấy Trịnh Hải thực hiện lời hứa!
Vừa nghe đến chuyện đánh cược, vẻ mặt Trịnh Hải thay đổi, nội dung đánh cược là thế nào, đương nhiên là hắn nắm rất rõ.

Lúc ấy khi hắn đánh cược với Lâm Vân, Trịnh Hải nắm chắc Lâm Vân và Lâm Vân tuyệt đối không thể kéo tài trợ phí 200.

000 trong vòng một ngày, nguyên nhân chính là vì hắn có thể nắm chắc phần thắng về mình, mới dám đánh cược với Lâm Vân, mới dám mạnh miệng nói nếu mình thua thì sẽ ăn phân trong trường học.

Mà bây giờ, hiển nhiên hắn đã
thua.

“Đúng vậy Trịnh Hải, lúc đó chúng ta đánh cược, bây giờ đã có kết quả, dựa theo kèo cược thì mày phải phát sóng trực tiếp ăn phân tại trường học, mày mau thực hiện lời hứa đi.

” Lâm Vân thản nhiên nói.

Trịnh Hải nghe thấy Lâm Vân bắt hắn thực hiện lời hứa, da mặt hắn lập tức nhăn lại: “Tao… lúc đó tao nói giỡn với mày thôi mà, tao không coi là thật.

” Trịnh Hải lắp bắp nói.

Bảo Trịnh Hải phát sóng trực tiếp

ăn phân? Đương nhiên không thể.

Lâm Vân nghe thấy, lập tức nổi giận.

“Rầm!”
Tay anh đập xuống chiếc bàn trước mặt, đồng thời tức giận thét to: “Nói giỡn với tao? Ha ha, mày mẹ nó nghĩ là tao dễ đùa lắm à? Trịnh Hải, ông đây nói mày phải thực hiện lời đánh cược ngay tại đây, thì mày phải làm ngay! Đừng mơ tường chống chế!”
Từ khi Lâm Vân trở thành cháu
ngoại của Liễu Trí Trung, tuyệt đối không có ai dám giỡn mặt với anh!
“Thằng oắt này, mày mẹ nó nghĩ mình là ai chứ? Một thằng oắt nghèo kiết xác mà dám quát tao, ông đây đường đường là hội trưởng hội ngoại giao, con mẹ nó mày là cái thá gì?”
Trịnh Hải cũng rống to, không hề có chút gì e ngại Lâm Vân.

“Trịnh Hải tao nói như vậy đấy, ông đây sẽ không thực hiện lời hứa, mày có thể làm gì tao.

” Trịnh Hải kiêu ngạo.

“Tốt nhất là mày chính mình thực hiện, nếu không làm, vậy tao cũng chỉ có thể giúp mày thực hiện.

” Lâm Vân híp mắt, giọng lạnh như băng.


“Giúp tao thực hiện? Ha ha, tao muốn nhìn xem mày giúp tao thực hiện như thế nào!” Trịnh Hải cười ha ha.

Trịnh Hải có thân phận là hội trưởng, hắn không sợ Lâm Vân chút nào.

Lúc này, ba người bạn cùng ký túc xá với Trịnh Hải nhảy xuống giường, đứng phía sau Trịnh Hải, hung ác nhìn chằm chằm ba người Lâm Vân.

“Nơi này là ký túc xá của ông mày, ba đứa chúng mày mau cút cho tao đi, nếu không đừng trách ông mày không khách sáo!” Trịnh Hải quát lớn trách mắng.

Ba người sau lưng Trịnh Hải đều làm động tác ra đòn, ý tỏ nếu các người không cút, vậy bọn tôi sẽ ra tay.

“Anh Vân, làm sao bây giờ? Chúng ta đánh với bọn chúng?” Mập xoa xoa hai tay.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện