“Ngại quá, cô không có tư cách cự tuyệt, nếu cô cự tuyệt, tôi chỉ có thể gọi ông chủ của các người đến đây.” Lâm Vân cười lạnh nói.
“Anh có gan thì cứ kêu! Anh nghĩ rằng tôi sợ anh kêu à? Tôi không phải tiếp viên, dù anh gọi ông chú tới cũng vô dụng!” Rốt cuộc Linh Linh không nhịn được nữa, rống to.
Linh Linh nói xong, thẳng thừng xoay người đi.
Đối với Linh Linh mà nói, bắt cô ta hầu rượu cho Lâm Vân và Vương Tuyết là chuyện vô cùng nhục nhã, nếu đúng là như vậy, Vương Tuyết đã có thể cười nhạo cô ta là tiếp viên hầu rượu.
Cho nên, đánh chết cô ta cũng
không làm!
“Yên tâm đi, tôi cam đoan cô sẽ phải chịu.” Lâm Vân lạnh lùng cười nhìn bóng dáng Linh Linh.
“Khốn nạn! Khốn nạn! Vậy mà muốn mình làm tiếp viên hầu rượu!” Linh Linh đi ra một khoảng cách, siết chặt nắm tay.
“Hừ, cứ đắc ý đi, đến lúc tính tiền, nhìn thấy hóa đơn giá trên trời, tao xem mày làm sao!” Linh Linh nói đến đây, tâm trạng mới miễn cưỡng tốt hơn một chút.
Phía bênkia.
Linh Linh đi rồi, Lâm Vân cho một tiếp viên chút tiền boa, bảo cậu ta đi gọi ông chủ đến.

Sau khi người tiếp viên kia đi.
“Lâm Vân, hay là thôi đi, vừa nãy đã làm cho Linh Linh kinh sợ, tôi đã thỏa mãn lắm rồi.” Vương Tuyết chân thành nói.
Trong mắt Vương Tuyết, người có thể bán loại rượu này chắc chắn là người rất giỏi, cô sợ rắc rối to chuyện lên sẽ hại ngược lại Lâm Vân.
“Cậu đừng lo, tất cả đều nằm
trong tay tôi.” Lâm Vân cười cười.
Sau đó anh rót một ly rượu đỏ: “Vương Tuyết, đây là rượu đỏ cao cấp, cậu nếm thử xem.”
Khoảng năm phút sau, một người đàn ông trung niên béo phệ xuất hiện trước mặt Lâm Vân.
“Xin chào, tôi là Ngô Tang, là chủ của quán bar này, xin hỏi hai người tìm tôi có chuyện gì sao?” Người đàn ông trung niên Ngô Tang nói.
Khi Ngô Tang nghe được tin này, vốn không ngờ hắn đường đường là ông chủ, làm sao tùy tiện ra gặp khách? Nhưng khi hắn nghe nói hai người khách này gọi đến 200.000 rượu, vẫn quyết định đi một lần.
Lâm Vân nhấp một ngụm rượu, sau đó bình tĩnh nói: “ông chủ Ngô, tôi muốn quản lí Linh Linh của quán ông tới đây hầu rượu.”
“Tiên sinh, Linh Linh là quản lí, không phải là nữ tiếp viên, nếu cậu muốn tìm người hầu rượu thì tôi có thể giúp cậu tìm vài người chuyên nghiệp hơn Linh Linh hầu
rượu cho cậu, được chứ?” Ngô Tang cười nói.
Lâm Vân đặt ly rượu xuống, lấy chi phiếu ra đặt lên bàn, sau đó thản nhiên nói: “Không! Tôi muốn cô ta đến hầu rượu.”
“Thẻ VIP kim cương của hãng buôn!”
Khóe mắt ông chủ Ngô liếc một cái là nhận ra chi phiếu mà Lâm Vân lấy ra.

Sau khi nhìn thấy tấm thẻ này, trong lòng Ngô Tang kinh hãi không thôi, ánh mắt hắn nhìn Lâm Vân cũng trở nên tôn kính rất nhiều.

Bởi vì hắn biết, muốn
làm tấm thẻ này phải nạp vào hơn chục triệu.


Hơn nữa số lần phát hành của thẻ này là có hạn, muốn có được nó, chẳng những phải có tiền mà còn có địa vị, ngay cả Ngô Tang còn chưa lấy được thẻ này.
Hoặc nói cách khác, dựa vào việc Lâm Vân có thể lấy tấm thẻ này ra, đủ để hắn kết luận là tiền tài, thân phận và địa vị của Lâm Vân còn trên hắn, người như vậy hắn không dám đắc tội.
“Thế nào ông chủ, bây giờ ông có thể thực hiện yêu cầu vừa rồi của tôi chưa?” Lâm Vân nhẹ nhàng
bâng quơ mà nói.
“Được được được! Đương nhiên là được! Ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm ngay.” Ngô Tang liên tục cười gật đầu.

Sau đó, Ngô Tang nói với một tiếp viên: “Đi! Mau gọi Linh Linh đến đây!”
“Vâng, ông chủ Ngô!” Sau khi gật đầu, tiếp viên vội vàng xoay người chạy đi.
Vương Tuyết ngồi một bên nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kì khó hiểu, cô chỉ thấy Lâm Vân lấy thẻ ra, thái độ của ông chủ lập tức trở nên cung kính?
Đương nhiên, Vương Tuyết cũng
không biết ý nghĩa của thẻ VIP kim cương kia, trong mắt cô, đó đơn giản chỉ là một chi phiếu thoạt nhìn hơi sang trọng mà thôi.
Nếu cô biết tấm thẻ này, sợ là không chỉ khó hiểu thôi.
Sau khi tiếp viên rời đi.
“Không biết ngài họ gì?” ông chủ Ngô tươi cười hỏi.

“Tôi tên là Lâm Vân.” Lâm Vân thản nhiên nói một câu.
“Lâm Vân?”
ông chủ Ngô thì thào, hắn cảm thấy gần đây hình như hắn có nghe người ta nhắc tới cái tên này, nhưng cụ thể là ai thì hắn không nhớ.

Đúng lúc này, Linh Linh bước nhanh tới.
“Ông chủ.” Linh Linh tươi cười chào Ngô Tang.
Linh Linh bấy giờ có vẻ không sợ hãi, cô ta có thể lên làm quản lí trong quán bar này là bởi vì lén lút qua lại với ông chủ Ngô Tang.
“Linh Linh à, đêm nay cô chỉ cần làm một việc là xong, chính là ngoan ngoãn hầu hạ hai vị khách
này.” Ông chủ Ngô cười tủm tỉm nói.
Linh Linh lập tức ngẩn ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện