Chung Dập thật sự vô cùng đau khổ.

Đương nhiên anh có thể nói dối.

Nhưng đồng thời trong lòng anh cũng biết rằng Dung Miên thực sự thông minh hơn bất cứ ai.

Cho nên dù bây giờ có giấu được nhất thời thì khả năng vẫn sẽ lòi ra sơ hở vào một ngày nào đó.

Vì vậy Chung Dập quyết định nói sự thật.

"Là thế này.

Số năm đóng phim của anh nhiều hơn em."
Chung Dập do dự mở miệng: "Cho nên tài nguyên trong tay anh, và những thứ anh thấy trong vòng những năm gần đây, cũng nhiều hơn em một chút."
"Không phải một chút đâu."
Dung Miên nhìn anh, thành thật nói: "Số fan trên weibo của anh nhiều hơn em ba số 0 lận đó."
"Nhưng em nghĩ như bây giờ cũng tốt."
Dung Miên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chú Vân nói nổi tiếng quá sẽ sinh ra phiền phức.

Hơn nữa em cũng không giống như anh, mỗi lần ra ngoài phải mang khẩu trang với kính râm."
"Hơn nữa lúc không đóng phim, em có thể nhiều thịt hơn."
Dung Miên nói, "Có béo một tí cũng không ai nói em."
Chung Dập suy nghĩ trọng tâm mọi chuyện của động vật nhỏ thực sự là khác với con người.

"Em nghĩ vậy quả thật không có vấn đề gì."
Chung Dập trầm ngâm không bao lâu lại nói tiếp, "Nhưng trên thực tế, trong vòng giải trí này số người có thể thoái mái như vậy thật sự rất ít.

Phần lớn bọn họ vẫn muốn leo lên cao và kiếm nhiều tiền hơn."
Lời mở đầu đã nói ra, trong năm phút kế tiếp, Chung Dập cũng chỉ có thể căng da đầu giải thích ngắn gọn cho Dung Miên hiểu.

Sau đó Dung Miên như bừng tỉnh hiểu ra.

"Em hiểu rồi."
Dung Miên nói: "Cho nên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thấy em cởi quần anh đã tức giận là vì nghĩ em muốn..."
Chung Dập đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra nên đã ngắt lời Dung Miên trước khi thiếu niên kịp nói ra chữ "giao phối": "....Đúng vậy."
Dung Miên trầm ngâm nhìn khuôn mặt của Chung Dập với ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

Chung Dập cảm thấy bản thân đang từ từ rạn nứt từ trong ra ngoài.

"Chung Dập."
Dung Miên gọi tên anh, hai mắt sáng ngời: "Vậy điều này có nghĩa là khi anh hỏi có thể làm khách VIP của em không, tức là anh đã rất thích em và muốn giao phối với em rồi sao?"
Ngay lúc đó, Chung Dập thậm chí không muốn giải thích gì thêm.

Anh chỉ tha thiết hy vọng một ngày nào đó những kí tự tiếng Trung bắt đầu bằng j và p có thể bị xóa bỏ.

(*) Giao phối: /jiāopèi/
-
Cảnh quay của Chung Dập đã hoàn thành vào đầu tháng 4.


Bộ phim cũng đã hoàn toàn đóng máy.

Weibo chính thức của bộ phim đã đăng một bức ảnh chụp dàn diễn viên chính đang cắt bánh mừng đóng máy thuận lợi.

Đương nhiên, hầu hết những bình luận dưới bài đăng đều là người hâm mộ của Chung Dập.

Bởi vì Chung Dập đã từng nói bản thân không thích fan đi khống bình cho nên bầu không khí dưới phần bình luận vẫn khá tốt.

Phần lớn người hâm mộ đều bình luận khen ngợi ảnh đế nhà mình cùng phỏng đoán cốt truyện.

Có người còn trêu chọc "ngồi xe lăn mà cũng có thể làm cảnh sát, Chung Dập anh đi cửa sau đúng không?" Hay "hi vọng xe lăn không có việc gì." Các thể loại.

(*) Khống bình: Khống chế bình luận, ví dụ khi nghệ sĩ bị bôi đen thì trạm phản hắc/fan sẽ lên cmt đúng và đầy đủ nhất ở dưới bài đăng bị bôi đen sau đó fandom sẽ vào đẩy cmt đó lên top và ẩn những cmt tiêu cực xuống, không cho anti có cơ hội lên top.

Đó gọi là khống bình.

Người hâm mộ của Dung Miên cũng theo đó mà tăng thêm một chút, hầu hết đều là fan của Chung Dập và Thẩm Nghiên tò mò mà theo dõi.

Bài đăng gần nhất của Dung Miên là lời chúc mừng năm mới hồi tết Nguyên Đán vừa rồi, mà còn là Vân Mẫn giúp cậu đăng.

Việc sử dụng điện thoại di động của Dung Miên ở thời điểm đó chỉ giới hạn ở nhắn tin wechat và chơi cửa hàng làm móng thời trang.

Trước khi Chung Dập diễn bộ phim này, đoàn đội của anh còn buồn bực một thời gian dài.

Bọn họ không hiểu là công ty đứng sau Dung Miên rốt cuộc vô trách nhiệm cỡ nào mới để cho nghệ sĩ của mình nửa năm không thèm chường mặt lên weibo, thời gian nghỉ ngơi cũng dài đến mức nực cười.

Lúc ấy Chung Dập cho rằng, bởi vì diễn viên này quá mờ nhạt cho nên công ty không muốn cân nhắc để ý tới.

Lại không ngờ rằng đằng sau Dung Miên không có cái gì gọi là đoàn đội chuyên nghiệp cả, chỉ có một căn phòng đầy mèo và một con chó thôi.

"Thỉnh thoảng em phải cập nhật weibo."
Chung Dập nói: "Em cũng có những người hâm mộ nhớ em.

Vì vậy việc thỉnh thoảng tương tác trong phần bình luận cũng không sao cả.

Em không cần phải trả lời tin nhắn riêng tư là được."
Dung Miên rất tin tưởng lời nói của Chung Dập cho nên anh nhìn thiếu niên cúi đầu, bắt đầu chậm rãi trả lời từng bình luận một, thậm chí mấy bình luận quảng cáo cũng không buông tha.

Chung Dập tự hỏi người này sao mà thành thật quá.

Anh chỉ có thể tâm tình hỗn độn ngăn Dung Miên lại: "....Không phải cái nào cũng phải trả lời đâu."
Dung Miên ồ lên, lại nghe lời mà đặt điện thoại xuống.

"Chú Vân nói có một chương trình tạp kĩ muốn mời em tham gia."
Dung Miên suy nghĩ một chút, nói ra một cái tên: "Chú Vân nói chương trình này khá thích hợp với em bởi vì em không cần nói nhiều lắm, chỉ cần vận động là được rồi.

"Hơn nữa tối hôm qua Sử Trừng nói với em là cậu ta cũng tham gia."
"Nhưng em không muốn đi."
Dung Miên nhìn Chung Dập nói, "Bởi vì phải quay lâu lắm, hơn nữa em cảm giác em sẽ nhớ anh."
Lại là một pha bóng thẳng nữa, tuyển thủ Chung Dập lập tức thua không nhúc nhích nổi.


Thật ra Chung Dập biết chương trình tạp kĩ mà Dung Miên nhắc đến.

Đây là chương trình giải trí nhỏ với chủ đề về thể thao.

Chương trình đã quay được hai mùa, mức độ nổi tiếng cũng rất ổn.

Đối với Dung Miên mà nói, đây cũng là một cơ hội rất tốt.

"Vừa lúc có thể bổ sung khoảng thời gian trống trước khi bộ phim phát sóng."
Chung Dập nói, "Em thử một lần đi.

Loại chương trình giải trí thế này nếu có thể lấy được hảo cảo của người qua đường thì sau này sẽ có lợi cho em."
Dung Miên chần chừ một chút rồi cũng đồng ý.

Sau khi đóng máy, lịch trình tiếp theo của Chung Dập là quay một quảng cáo ở nước ngoài.

Cho nên anh có một kỳ nghỉ năm ngày vừa ngắn ngủi lại vừa bận rộn.

Dung Miên dành 60% thời gian mỗi ngày ở hình người.

Về cơ bản, cậu dành thời gian này để ăn, hôn Chung Dập và cùng Chung Dập xem chương trình thẩm định đồ cổ.

Dung Miên bây giờ thích ở hình người ăn cơm bằng đũa hơn.

Bởi vì điều này sẽ không chỉ nói chuyện được với Chung Dập, mà đồng thời thiếu niên còn cảm thấy chất lượng cuộc sống của mình đã được cải thiện rất nhiều, thậm chí ăn món nào cũng thấy ngon miệng.

Về phần thời gian ở hình mèo, thời điểm sáng sớm Dung Miên sẽ nằm ở trên bệ cửa sổ trong phòng khách, vừa ngủ vừa tiến hành quang hợp.

Dung Miên rất thích ngủ trong thùng giấy.

Vì vậy Chung Dập đã để lại một thùng giấy cỡ vừa cho mèo đen nhỏ, lót bên trong một cái gối ôm mềm mại.

Dung Miên cảm giác mình có thể ngủ bên trong đó cả đời luôn cũng được.

Chung Dập phát hiện mèo là động vật vô cùng thú vị.

Tâm tư nho nhỏ của bọn chúng thật sự vô cùng phức tạp.

Ví dụ như khi bạn muốn tìm bọn chúng, lũ mèo sẽ chọn cách đứng ở một nơi thật xa thật cao, cao đến nỗi bạn không thể với tới được, sau đó yên lặng mà nhìn bạn bằng nửa con mắt.

Nhưng đồng thời, bất cứ khi nào Chung Dập có việc gì đó hoặc khi anh đang nói chuyện với người khác, Dung Miên sẽ làm mọi cách để thu hút sự chú ý của anh.

Ví dụ như mỗi ngày khi Chung Dập dùng máy tính để xem lịch trình do đoàn đội gửi, Dung Miên sẽ chống tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc.

Sau khi nhận ra rằng mình không hiểu gì cả, mèo đen sẽ nhìn chằm chằm vào mặt Chung Dập một lúc, sau đó lúc lắc cái đuôi của mình giống như lơ đãng là đi qua trước mặt Chung Dập một lần.


Nếu phát hiện Chung Dập còn chưa chú ý đến mình, mèo con sẽ ngồi trên bàn phím của Chung Dập, trực tiếp chặn tầm nhìn của anh, đồng thời khua móng nhấn một đoạn mã lộn xộn.

Một ví dụ khác là Chung Dập gọi điện cho người khác, nếu cuộc gọi kéo dài thì Dung Miên cũng sẽ rất khó chịu.

Chung Dập cúp điện thoại, quay lại thì phát hiện Dung Miên đang hạ móng vuốt, đang từng chút từng chút hòng đẩy cây bút máy xuống dưới nền.

Tuy nhiên, ngay lúc bắt gặp ánh mắt của Chung Dập, Dung Miên thì nhanh chóng thu móng vuốt lại, thản nhiên nhìn đi chỗ khác, cuối cùng cúi thấp người xuống dụi dụi vào lòng bàn tay Chung Dập như muốn lấy lòng.

Một thủ đoạn nhỏ vụng về nhưng lại khiến trái tim Chung Dập run rẩy mãi không thôi.

Chương trình giám định đồ cổ sẽ bắt đầu lúc tám giờ tối.

Bữa tối cơ bản sẽ xong tầm lúc bảy giờ.

Có một khoảng thời gian trống ở giữa, đó là thời gian Chung Dập sẽ tập trung sờ mèo của mình.

Bởi vì ngày mốt Chung Dập sẽ đi công tác, sau khi dọn dẹp nhà bếp, Dung Miên hào phóng nói: "Hôm nay không những anh được hôn bụng em mà em có thể chơi đồ chơi với anh."
Lần này Chung Dập không khách khí với thiếu niên.

Bao đồ lần trước còn đến 80% đồ chơi chưa từng dùng qua.

Bên trong có đủ các loại gậy trêu mèo, bút laser, y phục nhỏ, váy nhỏ đầy màu sắc.

Vì thế đêm nay Chung Dập quyết định mở bì một cái gậy trêu mèo có dính lông chim thử xem thế nào.

Ngay khi Chung Dập cầm gậy trêu mèo lắc lắc trong hai giây, mèo đen nhỏ trước mặt anh đã vươn hai bàn chân của mình ra, nắm lấy chiếc lông trên đỉnh đầu, nhích mũi lại gần rồi tò mò ngửi.

Sau đó Chung Dập nhìn Dung Miên bắt đầu đưa thẳng cây gậy trêu mèo vào miệng mình.

Chung Dập: "..."
Dung Miên càng thích những thứ như lông vũ và chuông bạc.

Mèo đen cũng thích toàn bộ quá trình cào lông bằng móng vuốt của mình cho đến khi rơi vụn.

Cuối buổi chơi, xung quanh hai người đã đầy những mảnh vụn nhỏ.

Sau đó Chung Dập thay đổi sang bút laser để chơi với mèo con.

Dung Miên chạy cả buổi có hơi mệt nhưng vẫn cố gắng cào thêm mấy cái nữa cho Chung Dập xem.

Cuối cùng, mèo đen nhỏ nằm lăn ra đất kêu meo meo tỏ ý mệt lắm rồi.

Chung Dập cảm thấy mình đang trêu mèo còn Dung Miên thì cảm thấy mình đang dỗ người.

Sau đó, Dung Miên lấy ra một gói các thanh gỗ nhỏ, có vẻ như là quà tặng kèm.

Chung Dập không biết đó là gì, chỉ nhìn thấy Dung Miên dùng móng vuốt cào ra một thanh gỗ sau đó trực tiếp cắn một cái.

Chung Dập cũng không quản mèo con, chỉ xoay người dọn dẹp đám lông chim trên mặt đất đồng thời quyết định lần sau sẽ tìm lý do thuyết phục Dung Miên dùng cái toilet điện mấy nghìn tệ kia.

Tuy nhiên, khi Chung Dập quay lại, anh thấy Dung Miên vẫn đang cầm thanh gỗ nhỏ kia, vẫy đuôi, vùi đầu nhe răng nhếch miệng mà gặm nó.

Nhìn thấy sàn nhà mới dọn lại bắt đầu dính đầy vụn gỗ, Chung Dập thở dài.

Anh ngồi xổm xuống, rút cây gậy ra khỏi miệng Dung Miên, sau đó vỗ nhẹ vào mông mèo con và nói: "Giám định đồ cổ bắt đầu rồi."
Khi Chung Dập trở lại phòng, Dung Miên đã thay xong quần áo.


Thiếu niên đang nằm trên giường, chăm chú nhìn những đồng tiền bằng đồng và vòng tay bằng ngọc trên màn hình tivi.

Chỉ là không biết có phải là do hôm nay giáo sư giám định không phải là ngườ Dung Miên thích hay không, Chung Dập cảm giác trong trong một lát, Dung Miên có vẻ hơi lơ đễnh.

Đầu óc thiếu niên không đặt ở trên tivi.

Cậu bắt đầu dán vào người Chung Dập, lén lút ngẩng mặt lên hôn cổ Chung Dập, cuối cùng còn dán mặt mình vào lồng ngực người đàn ông.

Không ai có thể chịu được được sự đụng chạm thế này.

Chung Dập cũng không nhịn được, cúi đầu xuống hôn Dung Miên nhưng hôn được nửa chừng Dung Miên đột nhiên đẩy Chung Dập ra.

"...Chờ một chút." Khóe mắt Dung Miên ươn ướt, cúi đầu, dừng một chút mới chậm rãi nói: "Hình như em...hơi nóng."
Chung Dập ngẩn ra một chút, chỉ thấy má và tai của Dung Miên đỏ bất thường.

Đầu tiên anh lấy tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể thiếu niên thì thấy đúng là có hơi nóng.

Chung Dập nghĩ là do phòng ngủ quá ngột ngạt nên anh bước ra khỏi giường, mở cửa sổ phòng ngủ.

"Có thể là do cái gặm sạch răng lúc nãy có bạc hà mèo.

Trước kia em cũng có cắn qua nhưng hiệu quả không có kéo dài như vậy."
Dung Miên trầm mặc một hồi mới nâng mắt lên mờ mịt nói với Chung Dập: "Cũng có thể là do...hôn anh."
Sau đó Chung Dập mới phản ứng lại, hóa ra cây gỗ nhỏ mà Dung Miên cầm lúc nãy là cây gặm sạch răng có thêm bạc hà mèo.

Mà đồng thời, Dung Miên giống như có chút khó chịu mà quay mặt đi, thở hổn hển.

Không biết có phải là ảo giác của Chung Dập hay không nhưng anh cảm thấy da tai và cổ của Dung Miên dường như lại đỏ hơn.

Chung Dập cũng có nghe nói về bạc hà mèo.

Hình như loại đó được sử dụng để xoa dịu tâm trạng mèo con, nhưng thân là một con sen hót phân mới vào nghề, anh thực sự không rõ tác dụng cụ thể.

"Chung Dập."
Lông mi của Dung Miên lại run lên.

Thiếu niên nói ngắt quãng: "Em...!Em cảm thấy không thoải mái."
Trong lòng Chung Dập cũng lo lắng, anh có chút nóng nảy hỏi cậu: "Không thoải mái ở đâu?"
Dung Miên cảm thấy mình không thể giải thích rõ ràng với Chung Dập được.

Vì vậy thiếu niên dừng lại, từ từ kéo tay Chung Dập trượt xuống qua lớp vải mềm mại của bộ đồ ngủ, cuối cùng chạm vào một vị trí dưới cơ thể mình.

Đồng tử của Chung Dập đột nhiên co rụt lại.

"Ở đây."
Dung Miên mờ mịt giương mắt nhìn Chung Dập, thở hổn hển nhỏ giọng nói: "Ở đây...!rất khó chịu."
- -
(*) Cây gặm sạch răng có bạc hà mèo:
Tiki miêu tả: Sản phẩm có mùi catnip nên các bé mèo rất thích gặm, mỗi lần nó gặm xong là ngáo ngơ chạy khắp nhà, các sen nên cho bé gặm vào ban ngày nhé, gặm vào ban đêm thì sen khỏi ngủ luôn.

Mình cũng biết catnip làm mèo hưng phần hơn mà không hiểu sao trong bộ này tác giả lại miêu tả catnip giúp mèo xoa dịu nữa.

Ở chương lần đầu tiên Dung Miên không thu được đuôi về đã thấy lạ rồi mà đến chương này thấy hơi sai sai.

Hay là catnip cũng có tác dụng xoa dịu nhỉ, có ai biết rõ không? ^^
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện