Chung Dập ý được cậu nhóc này tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Tuổi còn nhỏ đã đầy tham vọng, trời sinh lại có một khuôn mặt đẹp.
Phản ứng luôn chậm hơn người khác nửa nhịp.
Vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh đến ngây người, bộ dạng trông thật thuần khiết.
Quả thật là kiểu dễ khiến lòng người rung động.
Thế nhưng, lần đầu gặp nhau người này đã nói chuyện vô cùng thẳng thắn rồi bây giờ lại có mối quan hệ không rõ ràng với đạo diễn.
Hiện tại cậu ta còn bắt đầu điên cuồng đánh bóng thẳng (*) với anh, đúng là xứng với khuôn mặt luôn luôn ra vẻ mờ mịt kia.
Nhìn sao cũng thấy là thể loại trà xanh (**) nguyên chất, tâm cơ đầy mình.
(*) Đánh bóng thẳng: chỉ những người bộc trực và thẳng thắn.
(**) Trà xanh: chỉ mấy người có vẻ ngoài thì trong sáng, thuần khiết nhưng thật ra lại vô cùng mưu mô, mặt dày, không biết xấu hổ.
Loại người như vậy, không có gì ngạc nhiên khi mà một người yếu ớt không kiên định như Lưu Viên Phong lại có thể trúng chiêu.
Ngay cả Chung Dập cũng phải thừa nhận khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của thiếu niên lúc khen mình đẹp trai, anh thực sự có chút không kiểm soát được.
Vì vậy, Chung Dập im lặng một lúc thật lâu.
Nhưng Dung Miên cũng không cảm thấy xấu hổ.
Bởi vì trong thế giới của cậu, mọi hành vi xã giao đều diễn ra một cách thẳng thắn như vậy: thích cái gì thì khen, ghét cái gì thì không làm, thấy đồ vật mới lạ thì nhất định phải nếm thử.
Dung Miên cụp mắt xuống, tiếp tục tò mò nhìn làn khói chưa được dập tắt trong tay.
- --Cảm giác như muốn nghẹt thở.
Sau khi hít vào lồng ngực của Dung Miên khó chịu như có lửa đốt, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở nên vô cùng nóng bỏng, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Dung Miên đang định nhìn kỹ điếu thuốc lần nữa lại nghe thấy Chung Dập ở bên cạnh nói: "Đưa điếu thuốc lại cho tôi."
Dung Miên dừng một chút, đặt điếu thuốc vào trong tay Chung Dập.
Chung Dập không nhìn cậu, chỉ tự mình dí tắt điếu thuốc
Dung Miên nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Chung Dập một lát.
Sau đó cậu nói thẳng: "Anh không thích tôi."
Chung Dập không tỏ ý kiến.
"Nhưng anh đã giúp tôi giữ bí mật suốt thời gian qua." Dung Miên nói.
Chung Dập nói: "Tôi đã hứa gì thì sẽ giữ lời."
Cuộc trò chuyện tưởng chừng như suôn sẻ nhưng thực tế thì sóng não hai người lại không trùng nhau một chút nào.
Bí mật của Dung Miên là chuyện cậu ta là một con mèo, còn Chung Dập lại nghĩ Dung Miên đề cập đến chứng bệnh PICA.
Hai người ông nói gà, bà nói vịt thế nhưng chẳng biết tại sao khi nói ra lại thích hợp đến như vậy.
Chung Dập ném điếu thuốc đã tắt vào trong thùng rác bên cạnh.
Anh vân vê hai đầu ngón tay, thở dài, cuối cùng quyết định thử thiếu niên này một chút xem có phải cậu ta đã hết thuốc chữa rồi hay không.
Chung Dập hỏi Dung Miên: "Vì sao muốn đóng phim?"
Dung Miên nhanh chóng trả lời.
"Tôi thích diễn xuất, hơn nữa tôi cũng muốn kiếm tiền."
Cậu nói: "Tôi có rất nhiều thứ muốn mua."
Hóa ra còn rất thẳng thắn nữa cơ đấy.
Chung Dập nghĩ.
"Quả thật, cho dù xuất phát từ lòng yêu nghề, nhưng xét đến cùng đều vì muốn kiếm tiền."
Chung Dập bắt đầu hướng dẫn từng bước: "Nhưng trên thực tế, mọi người kiếm tiền là muốn cho gia đình, để người thân có cuộc sống tốt hơn, cho cha mẹ..."
"Mẹ tôi mất rồi."
Dung Miên nhìn Chung Dập, mặt có chút hoang mang: "Trước khi tôi được sinh ra, cha tôi cũng không thấy đâu."
Chung Dập nghẹn lời.
Rắc rối rồi, anh nghĩ.
Sao lại cố tình là một người có số phận lẻ loi hiu quạnh như thế này chứ.
Mấy lời nói này của mình xem ra không nói được rồi.
"Tôi không có ý mạo phạm."
Chung Dập trước tiên là xin lỗi.
Anh suy nghĩ một lúc, sau đó lại đem đề tài quay về đúng hướng: "Việc nào ra việc đó.
Cho dù vậy cậu cũng không thể phá hư gia đình người khác, đúng không?"
Vẻ mặt của Dung Miên càng lúc càng trở nên hoang mang.
Nhưng vì không hiểu gì nên cậu vẫn lựa chọn im lặng.
"Nhóc con à, nghe lời tôi đi, đừng cùng Lưu Viên Phong nữa."
Cuối cùng Chung Dập cũng nói ra được câu này.
Anh hít một hơi thật sâu, "Hai người...!Vấn đề không phải là Lưu Viên Phong, mà là phải tích đức cho bản thân, cho tương lai của chính mình và gia đình người khác."
Dung Miên cảm thấy Chung Dập đột nhiên vô cùng nghiêm túc.
Cậu không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng như thế này.
Mình chẳng qua là lén lút đọc kịch bản với Lưu Viên Phong thôi mà đã nghiêm trọng như vậy.
Nhưng kịch bản đôi khi thực sự rất khó hiểu.
Có những thứ mà động vật không thể lý giải dưới góc nhìn của con người được.
Tuy rằng mấy năm nay Dung Miên sinh hoạt bình thường dưới hình người đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng để cậu nhìn nhận mọi thứ dưới góc độ của con người rồi đem những cảm xúc đó vào những cảnh quay thì lại vô cùng khó khăn.
Cho nên, toàn bộ quá trình Dung Miên quay bộ phim chiếu mạng đầu tay thực sự khó chịu.
Bởi vì cậu chỉ có thể tưởng tượng nữ chính thành đồ ăn.
Lúc yêu thầm thì là đồ ăn cho mèo (*) mà thèm đã lâu, đến lúc yêu đương cuồng nhiệt thì là món cá ngừ đóng hộp yêu thích, rồi khi chia tay nghĩ đến món thịt gà đông lạnh.
Bây giờ kĩ năng diễn xuất của Dung Miên đã tốt hơn rất nhiều.
Ở bộ phim này, mạch tình cảm trong phim rất ít, chú trọng vào cốt truyện nhiều hơn, Dung Miên đã nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nhưng không ngờ nó lại gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Mặc dù Lưu Viên Phong không cùng chủng tộc với mình, nhưng xét về khía cạnh nào đó, ông ta cũng được xem là đồng loại.
Hơn nữa, chế độ ăn uống và suy nghĩ của Lưu Viên Phong gần như đã đồng bộ giống với con người.
Vì vậy Dung Miên đã nghĩ rằng nếu đọc kịch bản với Lưu Viên Phong thì sẽ an toàn hơn.
Dung Miên cảm thấy có chút khó xử.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Cậu nhìn Chung Dập, nói nhỏ: "Nhưng nếu không tìm ông ta, tôi..."
Chung Dập thực sự rất mệt mỏi.
Nhưng mặt mũi thiếu niên thật sự rất thanh thuần, đặc biệt giờ phút này sườn mặt Dung Miên có chút mờ mịt.
Còn quá trẻ, Chung Dập không nhịn được mà muốn giúp thiếu niên một tay.
Chung Dập không ngờ rằng cuối cùng mình lại đi đến mức này.
"Lúc trước không phải là muốn cùng tôi sao?"
Chung Dập bắt gặp ánh mắt của Dung Miên, nói: "Không phải là không thể."
Dung Miên nhìn người đang ông, vẻ mặt ngây dại.
"Tôi sẽ không trực tiếp cung cấp cho cậu bất kì tiền tài hay tài nguyên nào."
Chung Dập nói rõ ràng: "Nhưng tương ứng, tôi cũng không cần cậu đánh đổi bất cứ thứ gì."
"Chỉ cần cậu hứa với tôi, không được lén lút qua lại với Lưu Viên Phong, chỉ cần yên ổn làm người."
Chung Dập nói: "Mỗi ngày tôi có thể giảng kịch bản cho cậu, đảm bảo cho cậu diễn chắc chắn bộ phim này nâng cao danh tiếng.
Tôi có thể dạy cậu cách diễn từng cảnh quay tốt đến từng con chữ, để cậu có thể dựa vào bản thân mà kiếm tiền."
"Lưu Viên Phong chỉ có thể chỉ bảo bộ phim này, nhưng tôi có thể bảo đảm cho cả tương lai của cậu."
Anh nói: "Tất cả phụ thuộc vào cậu lựa chọn cái gì."
Dung Miên vẫn không nói gì, Chung Dập cảm thấy tự tin hơn một chút.
"Tất nhiên, diễn xuất của cậu không có vấn đề gì.
Chỉ là còn có chút ngây ngô, kém hơn người khác về tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
Chung Dập bắt đầu gia tăng lợi thế: "Nếu cậu nóng vội, muốn có được điều gì đó bây giờ, tôi cũng có thể giúp cậu nổi tiếng một chút trên Weibo.
Nhưng làm thế nào để quản lí mối quan hệ với người hâm mộ thì đó là việc của cậu và đoàn đội."
Chung Dập cảm thấy những gì mình nói khá rõ ràng.
Tôi sẽ không trực tiếp cho tiền hay tài nguyên, cậu cũng không cần cởi quần biểu diễn tài nghệ.
Hai chúng ta giữ mối quan hệ trong sáng thuần khiết.
Chỉ cần cậu làm tròn bổn phận của con người, không phá hư gia đình người khác, tôi sẽ miễn cưỡng trở thành giáo viên của cậu, dạy cho cậu đối nhân xử thế, đồng thời cũng dạy cho cậu chút bản lĩnh làm người.
"Hơn nữa đối với vấn đề đặc thù của cậu..."
Chung Dập cân nhắc: "Trong thời gian quay phim mỗi ngày cậu có thể ăn cơm với tôi.
Tôi có một chuyên gia dinh dưỡng có thể giúp cậu ăn uống hợp khẩu vị hơn."
Điều mà Chung Dập không để ý chính là sau khi nói xong câu này, Dung Miên vẫn đang tê dại đột nhiên chớp mắt, chậm rãi nhìn về phía anh.
"Tôi nhìn người rất chuẩn.
Cậu có thể nổi tiếng, miễn là cậu phải đi đúng hướng."
Chung Dập nghiêng người về phía trước, gõ vào hộp sữa mà Dung Miên đang cầm trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, nói:
"Lưu Viên Phong hay là tôi, cậu tự chọn đi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chung Dập ngồi trên xe lăn bắt chéo chân thẳng lưng dậy, xem điện thoại.
Anh cho Dung Miên thời gian để suy nghĩ.
Lướt wechat một hồi, Chung Dập vẫn không nhịn được mà bắt đầu trộm liếc.
Anh nhìn thiếu niên đối diện khẽ nhíu mày, có vẻ như đang vướng vào một quyết định vô cùng khó khăn.
"Tôi có một thắc mắc." Dung Miên nói.
Chung Dập biết đối phương đã cắn câu.
Khóe miêng khẽ nhếch, anh bĩnh tĩnh dời tầm mắt khỏi điện thoại, gật đầu: "Hỏi đi."
"Bữa cơm hằng ngày của anh sẽ có những món gì?"
Dung Miên hỏi nghiêm túc.
Khi Dung Miên lên xe thì trời đã tối hẳn.
"Vừa rồi em đi đâu vậy?"
Khổng Tam Đậu hỏi cậu: "Tìm em nửa ngày rồi không thấy đâu --- A đúng rồi, ở trong nhóm trò chuyện, chú Vân có hỏi ý kiến muốn thay đèn chùm trong quán.
Hình đã đăng lên rồi, em nhớ bình chọn đó nha.
Chị cảm thấy cái số hai đẹp hơn một chút..."
Dung Miên không nói gì.
Khổng Tam Đậu quay đầu lại thì thấy cậu nhắm mắt lại, cuộn người dựa vào cửa sổ xe, vùi nửa khuôn mặt vào cổ áo khoác.
Cô nàng suy nghĩ một lúc, vui vẻ hớn hở trả lời trong nhóm: "Dung Miên nói em ấy cũng thích cái số hai."
Khổng Tam Đậu đã quen với thói quen ngủ gật mọi nơi mọi lúc của Dung Miên.
Mèo là loài động vật rất hay mệt mỏi, thế nhưng Dung Miên lại đem điểm này đẩy đến cực hạn.
Trong khoảng thời gian làm việc ở quán cà phê mèo, đối với những khách hàng hay vẫy tay với Dung Miên, cậu sẽ ngẫu nhiên từ từ vươn móng vuốt ra rồi vẫy hai cái cho có lệ.
Nhưng hầu hết thời gian, Dung Miên lựa chọn thờ ơ quay lưng với khách hàng rồi trong vòng mười giây mà chìm vào giấc ngủ.
Không có tinh thần làm việc đúng đắn, Dung Miên đã được trao danh hiệu "nhân viên có thái độ phục vụ tiêu cực nhất" trong nhiều tháng liên tiếp.
Cho nên, khi mọi người đang vắt óc nghĩ tên người cho cậu, thì cái tên "Dung Miên" đã giành được số phiếu áp đảo.
Ngoài tên dễ nghe, nó còn được chọn chủ yếu vì ý đồ sâu xa đằng sau.
*Chữ Miên trong Dung Miên có nghĩa là ngủ.
Nhưng Dung Miên lúc này vẫn chưa ngủ, chỉ là cậu không muốn nói chuyện.
Đầu óc của Dung Miên bây giờ vô cùng rối rắm.
Cậu chỉ có thể ghi nhớ hết trong lòng, phân tích từng chút những chuyện vừa xảy ra.
Mặc dù Chung Dập không thích vẻ ngoài của cậu lắm, nhưng ý anh ta vừa rồi là mỗi ngày sẽ mang cho mình những món ăn thật ngon, giúp mình đọc kịch bản, miễn là mình không nói chuyện với Lưu Viên Phong.
Mặc dù Dung Miên vẫn không hiểu tất cả những chuyện này thì có liên quan gì đến Lưu Viên Phong, nhưng từ góc độ của một con vật nhỏ, nếu một người có thể chia sẻ thức ăn và tài nguyên với một người xa lạ không quen biết, hơn nữa lại không cần báo đáp---
Đây là một hành vi độc chiếm, hơn nữa rõ ràng là rất tốt.
Vì thế, Dung Miên cảm thấy mình đã hiểu ra được một cái gì đó.
Khổng Tam Đậu vừa mới uống hai ngụm nước thì nghe thấy bên cạnh có tiếng động vang lên.
Cô nàng vừa quay đầu nhìn thì phát hiện Dung Miên còn chưa có ngủ.
Thấy Dung Miên đột nhiên ngồi bật dậy, cứ như vậy mà nhìn thẳng chính mình, Khổng Tam Đậu hoảng sợ, một ngụm nước trực tiếp nghẹn ở ngay cổ.
"Tam Đậu."
Đôi mắt Dung Miên rất sáng và Khổng Tam Đậu nghe được cậu nói: "Em hình như đã kết bạn với con người rồi.".
Tuổi còn nhỏ đã đầy tham vọng, trời sinh lại có một khuôn mặt đẹp.
Phản ứng luôn chậm hơn người khác nửa nhịp.
Vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh đến ngây người, bộ dạng trông thật thuần khiết.
Quả thật là kiểu dễ khiến lòng người rung động.
Thế nhưng, lần đầu gặp nhau người này đã nói chuyện vô cùng thẳng thắn rồi bây giờ lại có mối quan hệ không rõ ràng với đạo diễn.
Hiện tại cậu ta còn bắt đầu điên cuồng đánh bóng thẳng (*) với anh, đúng là xứng với khuôn mặt luôn luôn ra vẻ mờ mịt kia.
Nhìn sao cũng thấy là thể loại trà xanh (**) nguyên chất, tâm cơ đầy mình.
(*) Đánh bóng thẳng: chỉ những người bộc trực và thẳng thắn.
(**) Trà xanh: chỉ mấy người có vẻ ngoài thì trong sáng, thuần khiết nhưng thật ra lại vô cùng mưu mô, mặt dày, không biết xấu hổ.
Loại người như vậy, không có gì ngạc nhiên khi mà một người yếu ớt không kiên định như Lưu Viên Phong lại có thể trúng chiêu.
Ngay cả Chung Dập cũng phải thừa nhận khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của thiếu niên lúc khen mình đẹp trai, anh thực sự có chút không kiểm soát được.
Vì vậy, Chung Dập im lặng một lúc thật lâu.
Nhưng Dung Miên cũng không cảm thấy xấu hổ.
Bởi vì trong thế giới của cậu, mọi hành vi xã giao đều diễn ra một cách thẳng thắn như vậy: thích cái gì thì khen, ghét cái gì thì không làm, thấy đồ vật mới lạ thì nhất định phải nếm thử.
Dung Miên cụp mắt xuống, tiếp tục tò mò nhìn làn khói chưa được dập tắt trong tay.
- --Cảm giác như muốn nghẹt thở.
Sau khi hít vào lồng ngực của Dung Miên khó chịu như có lửa đốt, nhưng chỉ trong chốc lát lại trở nên vô cùng nóng bỏng, cảm xúc vô cùng phức tạp.
Dung Miên đang định nhìn kỹ điếu thuốc lần nữa lại nghe thấy Chung Dập ở bên cạnh nói: "Đưa điếu thuốc lại cho tôi."
Dung Miên dừng một chút, đặt điếu thuốc vào trong tay Chung Dập.
Chung Dập không nhìn cậu, chỉ tự mình dí tắt điếu thuốc
Dung Miên nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Chung Dập một lát.
Sau đó cậu nói thẳng: "Anh không thích tôi."
Chung Dập không tỏ ý kiến.
"Nhưng anh đã giúp tôi giữ bí mật suốt thời gian qua." Dung Miên nói.
Chung Dập nói: "Tôi đã hứa gì thì sẽ giữ lời."
Cuộc trò chuyện tưởng chừng như suôn sẻ nhưng thực tế thì sóng não hai người lại không trùng nhau một chút nào.
Bí mật của Dung Miên là chuyện cậu ta là một con mèo, còn Chung Dập lại nghĩ Dung Miên đề cập đến chứng bệnh PICA.
Hai người ông nói gà, bà nói vịt thế nhưng chẳng biết tại sao khi nói ra lại thích hợp đến như vậy.
Chung Dập ném điếu thuốc đã tắt vào trong thùng rác bên cạnh.
Anh vân vê hai đầu ngón tay, thở dài, cuối cùng quyết định thử thiếu niên này một chút xem có phải cậu ta đã hết thuốc chữa rồi hay không.
Chung Dập hỏi Dung Miên: "Vì sao muốn đóng phim?"
Dung Miên nhanh chóng trả lời.
"Tôi thích diễn xuất, hơn nữa tôi cũng muốn kiếm tiền."
Cậu nói: "Tôi có rất nhiều thứ muốn mua."
Hóa ra còn rất thẳng thắn nữa cơ đấy.
Chung Dập nghĩ.
"Quả thật, cho dù xuất phát từ lòng yêu nghề, nhưng xét đến cùng đều vì muốn kiếm tiền."
Chung Dập bắt đầu hướng dẫn từng bước: "Nhưng trên thực tế, mọi người kiếm tiền là muốn cho gia đình, để người thân có cuộc sống tốt hơn, cho cha mẹ..."
"Mẹ tôi mất rồi."
Dung Miên nhìn Chung Dập, mặt có chút hoang mang: "Trước khi tôi được sinh ra, cha tôi cũng không thấy đâu."
Chung Dập nghẹn lời.
Rắc rối rồi, anh nghĩ.
Sao lại cố tình là một người có số phận lẻ loi hiu quạnh như thế này chứ.
Mấy lời nói này của mình xem ra không nói được rồi.
"Tôi không có ý mạo phạm."
Chung Dập trước tiên là xin lỗi.
Anh suy nghĩ một lúc, sau đó lại đem đề tài quay về đúng hướng: "Việc nào ra việc đó.
Cho dù vậy cậu cũng không thể phá hư gia đình người khác, đúng không?"
Vẻ mặt của Dung Miên càng lúc càng trở nên hoang mang.
Nhưng vì không hiểu gì nên cậu vẫn lựa chọn im lặng.
"Nhóc con à, nghe lời tôi đi, đừng cùng Lưu Viên Phong nữa."
Cuối cùng Chung Dập cũng nói ra được câu này.
Anh hít một hơi thật sâu, "Hai người...!Vấn đề không phải là Lưu Viên Phong, mà là phải tích đức cho bản thân, cho tương lai của chính mình và gia đình người khác."
Dung Miên cảm thấy Chung Dập đột nhiên vô cùng nghiêm túc.
Cậu không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng như thế này.
Mình chẳng qua là lén lút đọc kịch bản với Lưu Viên Phong thôi mà đã nghiêm trọng như vậy.
Nhưng kịch bản đôi khi thực sự rất khó hiểu.
Có những thứ mà động vật không thể lý giải dưới góc nhìn của con người được.
Tuy rằng mấy năm nay Dung Miên sinh hoạt bình thường dưới hình người đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng để cậu nhìn nhận mọi thứ dưới góc độ của con người rồi đem những cảm xúc đó vào những cảnh quay thì lại vô cùng khó khăn.
Cho nên, toàn bộ quá trình Dung Miên quay bộ phim chiếu mạng đầu tay thực sự khó chịu.
Bởi vì cậu chỉ có thể tưởng tượng nữ chính thành đồ ăn.
Lúc yêu thầm thì là đồ ăn cho mèo (*) mà thèm đã lâu, đến lúc yêu đương cuồng nhiệt thì là món cá ngừ đóng hộp yêu thích, rồi khi chia tay nghĩ đến món thịt gà đông lạnh.
Bây giờ kĩ năng diễn xuất của Dung Miên đã tốt hơn rất nhiều.
Ở bộ phim này, mạch tình cảm trong phim rất ít, chú trọng vào cốt truyện nhiều hơn, Dung Miên đã nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nhưng không ngờ nó lại gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Mặc dù Lưu Viên Phong không cùng chủng tộc với mình, nhưng xét về khía cạnh nào đó, ông ta cũng được xem là đồng loại.
Hơn nữa, chế độ ăn uống và suy nghĩ của Lưu Viên Phong gần như đã đồng bộ giống với con người.
Vì vậy Dung Miên đã nghĩ rằng nếu đọc kịch bản với Lưu Viên Phong thì sẽ an toàn hơn.
Dung Miên cảm thấy có chút khó xử.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Cậu nhìn Chung Dập, nói nhỏ: "Nhưng nếu không tìm ông ta, tôi..."
Chung Dập thực sự rất mệt mỏi.
Nhưng mặt mũi thiếu niên thật sự rất thanh thuần, đặc biệt giờ phút này sườn mặt Dung Miên có chút mờ mịt.
Còn quá trẻ, Chung Dập không nhịn được mà muốn giúp thiếu niên một tay.
Chung Dập không ngờ rằng cuối cùng mình lại đi đến mức này.
"Lúc trước không phải là muốn cùng tôi sao?"
Chung Dập bắt gặp ánh mắt của Dung Miên, nói: "Không phải là không thể."
Dung Miên nhìn người đang ông, vẻ mặt ngây dại.
"Tôi sẽ không trực tiếp cung cấp cho cậu bất kì tiền tài hay tài nguyên nào."
Chung Dập nói rõ ràng: "Nhưng tương ứng, tôi cũng không cần cậu đánh đổi bất cứ thứ gì."
"Chỉ cần cậu hứa với tôi, không được lén lút qua lại với Lưu Viên Phong, chỉ cần yên ổn làm người."
Chung Dập nói: "Mỗi ngày tôi có thể giảng kịch bản cho cậu, đảm bảo cho cậu diễn chắc chắn bộ phim này nâng cao danh tiếng.
Tôi có thể dạy cậu cách diễn từng cảnh quay tốt đến từng con chữ, để cậu có thể dựa vào bản thân mà kiếm tiền."
"Lưu Viên Phong chỉ có thể chỉ bảo bộ phim này, nhưng tôi có thể bảo đảm cho cả tương lai của cậu."
Anh nói: "Tất cả phụ thuộc vào cậu lựa chọn cái gì."
Dung Miên vẫn không nói gì, Chung Dập cảm thấy tự tin hơn một chút.
"Tất nhiên, diễn xuất của cậu không có vấn đề gì.
Chỉ là còn có chút ngây ngô, kém hơn người khác về tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
Chung Dập bắt đầu gia tăng lợi thế: "Nếu cậu nóng vội, muốn có được điều gì đó bây giờ, tôi cũng có thể giúp cậu nổi tiếng một chút trên Weibo.
Nhưng làm thế nào để quản lí mối quan hệ với người hâm mộ thì đó là việc của cậu và đoàn đội."
Chung Dập cảm thấy những gì mình nói khá rõ ràng.
Tôi sẽ không trực tiếp cho tiền hay tài nguyên, cậu cũng không cần cởi quần biểu diễn tài nghệ.
Hai chúng ta giữ mối quan hệ trong sáng thuần khiết.
Chỉ cần cậu làm tròn bổn phận của con người, không phá hư gia đình người khác, tôi sẽ miễn cưỡng trở thành giáo viên của cậu, dạy cho cậu đối nhân xử thế, đồng thời cũng dạy cho cậu chút bản lĩnh làm người.
"Hơn nữa đối với vấn đề đặc thù của cậu..."
Chung Dập cân nhắc: "Trong thời gian quay phim mỗi ngày cậu có thể ăn cơm với tôi.
Tôi có một chuyên gia dinh dưỡng có thể giúp cậu ăn uống hợp khẩu vị hơn."
Điều mà Chung Dập không để ý chính là sau khi nói xong câu này, Dung Miên vẫn đang tê dại đột nhiên chớp mắt, chậm rãi nhìn về phía anh.
"Tôi nhìn người rất chuẩn.
Cậu có thể nổi tiếng, miễn là cậu phải đi đúng hướng."
Chung Dập nghiêng người về phía trước, gõ vào hộp sữa mà Dung Miên đang cầm trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn cậu, nói:
"Lưu Viên Phong hay là tôi, cậu tự chọn đi."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Chung Dập ngồi trên xe lăn bắt chéo chân thẳng lưng dậy, xem điện thoại.
Anh cho Dung Miên thời gian để suy nghĩ.
Lướt wechat một hồi, Chung Dập vẫn không nhịn được mà bắt đầu trộm liếc.
Anh nhìn thiếu niên đối diện khẽ nhíu mày, có vẻ như đang vướng vào một quyết định vô cùng khó khăn.
"Tôi có một thắc mắc." Dung Miên nói.
Chung Dập biết đối phương đã cắn câu.
Khóe miêng khẽ nhếch, anh bĩnh tĩnh dời tầm mắt khỏi điện thoại, gật đầu: "Hỏi đi."
"Bữa cơm hằng ngày của anh sẽ có những món gì?"
Dung Miên hỏi nghiêm túc.
Khi Dung Miên lên xe thì trời đã tối hẳn.
"Vừa rồi em đi đâu vậy?"
Khổng Tam Đậu hỏi cậu: "Tìm em nửa ngày rồi không thấy đâu --- A đúng rồi, ở trong nhóm trò chuyện, chú Vân có hỏi ý kiến muốn thay đèn chùm trong quán.
Hình đã đăng lên rồi, em nhớ bình chọn đó nha.
Chị cảm thấy cái số hai đẹp hơn một chút..."
Dung Miên không nói gì.
Khổng Tam Đậu quay đầu lại thì thấy cậu nhắm mắt lại, cuộn người dựa vào cửa sổ xe, vùi nửa khuôn mặt vào cổ áo khoác.
Cô nàng suy nghĩ một lúc, vui vẻ hớn hở trả lời trong nhóm: "Dung Miên nói em ấy cũng thích cái số hai."
Khổng Tam Đậu đã quen với thói quen ngủ gật mọi nơi mọi lúc của Dung Miên.
Mèo là loài động vật rất hay mệt mỏi, thế nhưng Dung Miên lại đem điểm này đẩy đến cực hạn.
Trong khoảng thời gian làm việc ở quán cà phê mèo, đối với những khách hàng hay vẫy tay với Dung Miên, cậu sẽ ngẫu nhiên từ từ vươn móng vuốt ra rồi vẫy hai cái cho có lệ.
Nhưng hầu hết thời gian, Dung Miên lựa chọn thờ ơ quay lưng với khách hàng rồi trong vòng mười giây mà chìm vào giấc ngủ.
Không có tinh thần làm việc đúng đắn, Dung Miên đã được trao danh hiệu "nhân viên có thái độ phục vụ tiêu cực nhất" trong nhiều tháng liên tiếp.
Cho nên, khi mọi người đang vắt óc nghĩ tên người cho cậu, thì cái tên "Dung Miên" đã giành được số phiếu áp đảo.
Ngoài tên dễ nghe, nó còn được chọn chủ yếu vì ý đồ sâu xa đằng sau.
*Chữ Miên trong Dung Miên có nghĩa là ngủ.
Nhưng Dung Miên lúc này vẫn chưa ngủ, chỉ là cậu không muốn nói chuyện.
Đầu óc của Dung Miên bây giờ vô cùng rối rắm.
Cậu chỉ có thể ghi nhớ hết trong lòng, phân tích từng chút những chuyện vừa xảy ra.
Mặc dù Chung Dập không thích vẻ ngoài của cậu lắm, nhưng ý anh ta vừa rồi là mỗi ngày sẽ mang cho mình những món ăn thật ngon, giúp mình đọc kịch bản, miễn là mình không nói chuyện với Lưu Viên Phong.
Mặc dù Dung Miên vẫn không hiểu tất cả những chuyện này thì có liên quan gì đến Lưu Viên Phong, nhưng từ góc độ của một con vật nhỏ, nếu một người có thể chia sẻ thức ăn và tài nguyên với một người xa lạ không quen biết, hơn nữa lại không cần báo đáp---
Đây là một hành vi độc chiếm, hơn nữa rõ ràng là rất tốt.
Vì thế, Dung Miên cảm thấy mình đã hiểu ra được một cái gì đó.
Khổng Tam Đậu vừa mới uống hai ngụm nước thì nghe thấy bên cạnh có tiếng động vang lên.
Cô nàng vừa quay đầu nhìn thì phát hiện Dung Miên còn chưa có ngủ.
Thấy Dung Miên đột nhiên ngồi bật dậy, cứ như vậy mà nhìn thẳng chính mình, Khổng Tam Đậu hoảng sợ, một ngụm nước trực tiếp nghẹn ở ngay cổ.
"Tam Đậu."
Đôi mắt Dung Miên rất sáng và Khổng Tam Đậu nghe được cậu nói: "Em hình như đã kết bạn với con người rồi.".
Danh sách chương