Trần Tinh kịp thời phản ứng, vì sao Phù Kiên lại quyết định trảm Phùng Thiên Quân để thị chúng nhanh đến vậy! Chẳng phải gã nên ưu tiên cho Mộ Dung gia lời giải thích, tạm thời trấn an họ hay sao.
Trảm Phùng Thiên Quân, chủ yếu nhằm đe dọa Phùng gia, ngoài ra, quan trọng hơn là...
"Ta phải đi cứu hắn," Trần Tinh nói, "Hắn căn bản chưa làm gì hết, Phùng đại ca vô tội!"
"Đây chính là dụng ý của họ!" Thác Bạt Diễm sốt ruột, "Nhất định là chủ ý của Vương Tử Dạ! Hắn muốn dẫn dụ ngươi và Đại Thiền Vu!"
Trần Tinh biết rõ nguyên do, nhưng cậu không thể không đi! Sao cậu có thể trơ mắt nhìn đầu Phùng Thiên Quân rơi xuống chứ?! "Ngươi muốn làm gì?" Thác Bạt Diễm nghiêm túc nói, "Ngươi nói cho ta biết! Ngươi có thể làm gì? Cứ thế xông ra cho bị bắt ư?"
Trần Tinh nhìn Thác Bạt Diễm, cậu đương nhiên không thể yêu cầu Thác Bạt Diễm vì mình cưỡng chế đi cứu Phùng Thiên Quân, như thế chẳng khác nào ép buộc.
"Không thể đợi Hạng Thuật." Trần Tinh nói, "Thác Bạt huynh, ta phải tới pháp trường một chuyến."
Cuộc đời Trần Tinh đó giờ toàn đi bước nào hay bước đó, trải qua trận Tương Dương phá thành, cậu không chút nghi ngờ vận may của mình, cho dù đứng tại chỗ hô to "hạ đao lưu người" xông vào, cậu vẫn có thể hữu kinh vô hiểm cứu Phùng Thiên Quân ra.
Thác Bạt Diễm thấy khuyên không được Trần Tinh, đành nói: "Được! Ta sẽ nghĩ cách! Ngay bây giờ ta sẽ đi gặp bệ hạ!"
"Ngươi không cần bận tâm." Trần Tinh nói, "Chỉ cần đưa ta tới pháp trường... tới pháp trường là được."
Thác Bạt Diễm đành sai người chuẩn bị ngựa, để Trần Tinh lên xe. Bầu trời u ám, Trần Tinh lên xe rồi mới phát hiện bất thường, chạng vạng giờ Dậu, vậy mà thành Trường An ngập ngụa trong hơi thở quỷ dị, bình địa nổi gió lớn từng cơn.
"Sao thế?" Thác Bạt Diễm kiên nhẫn nói.
Trần Tinh lắc đầu lên xe, một đường đến pháp trường, Thác Bạt Diễm luôn dặn cậu nhất định không được đi ra, chỉ có thể ẩn thân trong xe ngựa, nhìn từ trong màn xe.
"Ta thông báo với quan giám trảm một tiếng," Thác Bạt Diễm nói, "Sẽ cố hết sức." Dứt lời, hắn phóng ngựa đi.
Giờ Dậu hai khắc, tiếng trống chiều vang 'đùng', từng tiếng nối liền nhau, dưới mây đen cuồn cuộn, người người tụ lại phố Tây, kể từ khi Đại Tần đóng đô tại Trường An tới nay, đây là lần đầu tiên xử quyết phạm nhân vào chạng vạng.
Trần Tinh vén một góc màn xe lên nhìn, pháp trường dựng đài cao, trên một con đường khác ở đầu phố Tây, gần như tất cả đệ tử Mộ Dung gia mặc hoa phục đều đến coi hình, ở một góc khác của pháp trường là binh lính bày trận sẵn sàng đón địch.
Chỉ trong khoảng nửa khắc ngắn ngủi, vô số ý nghĩ đảo qua trong đầu Trần Tinh, muốn cứu Phùng Thiên Quân chỉ có một cách đơn giản trực tiếp nhất và cũng thô bạo nhất — xông ra, hô to "hạ đao lưu người", tiếp đó dùng cậu trao đổi điều kiện, tạm thời giữ lại tính mạng Phùng Thiên Quân, rồi cùng bị mang đi gặp Phù Kiên.
Đột nhiên ngoài xe có người gõ, một mảnh giấy được truyền vào cửa sổ.
Trần Tinh: "???"
Trên đó viết: Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ta đi cứu hắn.
Trần Tinh lập tức vạch màn xe, trông thấy bóng lưng một người Hồ, nhìn người Hồ nọ quen lắm, khổ nỗi không nhớ đã gặp ở đâu. Lại nhìn hướng hắn rời đi, thế mà lẫn vào đám đông. Xa xa có một nhóm người tụ tập quan sát, Trần Tinh lần theo hướng đó, dựa vào sắc trời u ám, thấy được Hạng Thuật cao hơn mọi người nửa đầu, đang đội đấu lạp đứng trong đó.
Hạng Thuật khẽ nhấc đấu lạp, trao đổi tầm mắt với Trần Tinh đang ở trên xe ngựa, bấy giờ Trần Tinh mới yên tâm, nếu Hạng Thuật đã tới, nhất định đã có cách. Cả trưa nay hắn đã làm gì? Trần Tinh nghi hoặc quan sát nhóm người kia, rốt cuộc nghĩ ra...
Bọn họ là các tộc người Hồ bị Phù Kiên lạnh nhạt, vào yết kiến Đại Thiền Vu Hạng Thuật mà sau ngày đầu hai người vào Vị Ương cung.
Khi Phùng Thiên Quân bị giải lên, pháp trường xôn xao rối loạn, người Mộ Dung gia đều gầm lên.
Tóc tai Phùng Thiên Quân rối tung, mặt đầy máu tươi, hai tay bị trói ra sau.
"Bệ hạ có lệnh!" Quan giám trảm cao giọng, "Phùng Thiên Quân tộc Phùng thị, đêm khuya vào cung, đại nghịch bất đạo, ám sát thiên vương bệ hạ! Nay phán trảm, lập tức hành quyết ——"
Trái tim Trần Tinh tức khắc nhấc lên cổ họng, gió trên pháp trường càng lúc càng lớn, dần về sau, bão cát kéo tới ngập trời, thành Trường An chìm ngập trong âm phong cuồng nộ.
Oán khí! Trần Tinh vén màn xuống xe, pháp trường đã tối sầm, vốn là chạng vạng, lại duỗi tay không thấy năm ngón, bách tính bốn phía nhao nhao lấy tay che cát bay đá chạy, Phùng Thiên Quân vốn đang mê man, lúc này chợt ngẩng đầu nhìn lên màn trời.
Tháp chuông vang điên cuồng trong cơn lốc, Phù Kiên ẩn người trong tối đột nhiên xuất hiện, khó thể tin mà nhìn lên trời.
Trên nóc một tòa nhà ở phố Tây Trường An, Phùng Thiên Dật ngồi xe lăn hướng về pháp trường, thôi thúc Âm Dương giám trong tay, hắc khí nhất thời tuôn trào, oán khí bắn ra như chớp từ thế giới trong gương, bao phủ cả thành Trường An!
Hạng Thuật đã chuẩn bị sẵn sàng, không ngờ biến cố thình lình xảy ra, lập tức ra hiệu cho thủ hạ tập hợp lâm thời đừng tiến lên. Trần Tinh ngẩng đầu trong cuồng phong, nhìn Phùng Thiên Dật đeo mặt nạ ở đằng xa.
"Là ngươi?" Trần Tinh quát.
Mặc dù khoảng cách khá xa, giọng Phùng Thiên Dật vẫn truyền rõ vào tai Trần Tinh.
"Phá vỡ kế hoạch nhiều năm của ta," Phùng Thiên Dật lạnh lùng nói, "Lại có thể toàn thân trở ra từ Âm Dương giám, là ta quá xem thường ngươi."
Dứt lời, Phùng Thiên Dật lại đẩy Âm Dương giám không biết đã lấy lại từ lúc nào và từ chỗ nào, ngay lập tức, trong gương tuôn ra hắc khí ngập trời, điên cuồng phóng tới Trần Tinh!
Trần Tinh gầm lên giận dữ: "Khốn kiếp! Phùng Thiên Dật! Lão tử phải trục xuất ngươi khỏi sở trừ tà!"
Rồi, Trần Tinh thu hai tay lại, sau đó đẩy lên cao, Tâm Đăng lập tức phóng ra hào quang rực rỡ, phá vỡ hắc ám, ngược dòng mà lên!
Hắc khí cuốn tới như sóng thần, nhưng không thể tiếp cận Trần Tinh, chúng dồn dập né tránh ánh sáng Tâm Đăng, bay lòng vòng trên pháp trường, tập hợp thành ảnh võ sĩ, bỗng đao phủ hét thảm một tiếng, huyết dịch tức khắc vẫy đầy trời, đám đông hốt hoảng kêu to, tản đi khắp nơi trong đêm!
Trần Tinh quay đầu, nhìn Phùng Thiên Dật trên cao, trong lúc không biết có nên xông lên giành lại Âm Dương giám hay không, thì nghe tiếng Hạng Thuật quát to từ hướng khác: "Cứu người trước! Ta đi bắt hắn ngay!"
Một tiếng đó đánh thức Trần Tinh khỏi giấc chiêm bao, cậu lập tức xông lên đài hành quyết, hắc khí đã xoay quanh cơ thể Phùng Thiên Quân, hiện ra hình dáng võ sĩ.
Chúng nó muốn làm gì? Trần Tinh chạy vội lên trước, võ sĩ đã nhấc kiếm, đúng là dự định trắng trợn cướp Phùng Thiên Quân đi. Trần Tinh sực hiểu ra, mục đích của Phùng Thiên Dật cũng giống như họ, đều là cướp tù, cậu không biết có nên để Phùng Thiên Dật cứu đệ đệ mình đi hay không, Hạng Thuật đã đến gần, vung ngược cho một kiếm, "keng", đánh văng hắc ảnh võ sĩ.
"Dẫn hắn đi!" Hạng Thuật quát.
Trần Tinh lập tức cầm chủy thủ cắt đứt dây trói trên người Phùng Thiên Quân, phía sau đột nhiên lại có võ sĩ đánh tới, ngay lúc ấy, một thân ảnh khác cũng xuất hiện từ bên cạnh, "keng", chặn lại vũ khí của tên nọ, bảo vệ đằng sau Trần Tinh, là Thác Bạt Diễm!
Nhất thời hắc khí bắn ra, năm sáu tên ảnh võ sĩ xông lên từ nhiều phía khác nhau, tay Thác Bạt Diễm vẫy tung máu tươi, cản cho Trần Tinh, vung mạnh cây kích trong tay, ầm thật lớn, đánh văng toàn bộ kẻ địch.
Thác Bạt Diễm hô to: "Đi!"
Trần Tinh kéo cánh tay Phùng Thiên Quân, nửa ôm nửa khiêng, loạng choạng rời khỏi hình đài. Cả thành Trường An đã bị hắc khí bao phủ, như chìm trong đêm tối, tứ phương tám hướng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
"Rời khỏi đây mau!" Trần Tinh hô, "Chạy hết đi! Chạy mau! Thác Bạt Diễm! Ngươi chăm sóc hắn!"
Không cần cậu nhắc, bách tính cũng biết mạng nhỏ quan trọng hơn, bắt đầu hoảng loạn trốn đi, bên ngoài pháp trường đã hỗn loạn không biết đường lần, Trần Tinh giao Phùng Thiên Quân cho Thác Bạt Diễm, một tay phát ra hào quang, tìm kiếm phương hướng, gọi: "Hạng Thuật đâu?! Hạng Thuật!"
Nhất định phải đuổi kịp Phùng Thiên Dật! Hắn đang khởi động Âm Dương giám! Trần Tinh cưỡng ép thúc đẩy Tâm Đăng mấy lần, tìm tung tích Hạng Thuật, cánh tay thình lình bị ai tóm lấy.
"Trần Thiên Trì?" Người kia trầm giọng gọi.
Trần Tinh rùng mình một cái, là Phù Kiên!
Phù Kiên không cho phân trần đã bóp cổ Trần Tinh, kéo cậu sang một bên, quát: "Thác Bạt Diễm ở đâu! Tập kết cấm quân! Chúng binh sĩ theo ta! Lên cao mau!"
Trần Tinh nửa ôm Phùng Thiên Quân, bị cưỡng ép vào một toà vọng lâu đầu phố Tây, nhìn từ trên cao xuống, trông thấy hắc khí đã càn quét cả Trường An.
"Mau bắt lấy Phùng Thiên Dật!" Trần Tinh biết đại sự không ổn, kế hoạch của Phùng Thiên Dật bị phá, rốt cuộc dự định khởi động Âm Dương giám, Phù Kiên lại ghì chặt Trần Tinh, quát: "Giải thích rõ ràng cho ta!"
"Không có thời gian giải thích!" Trần Tinh cao giọng, "Thả ta ra! Chỉ có ta mới có thể chế ngự Phùng Thiên Dật!"
Phù Kiên sửng sốt, bỗng từ xa truyền tới tiếng rống trầm đục, như ngàn vạn yêu quái rít gào cùng một lúc, Trần Tinh vừa nghe liền biết đã quá trễ.
"Phù Kiên, lần này ngươi gặp phiền phức lớn rồi." Trần Tinh lẩm bẩm.
Phù Kiên buông cổ áo Trần Tinh ra, trông về thành Trường An.
Hạng Thuật dẫn dắt các tộc người Hồ nhằm về những tòa lầu cao ở phố Tây, tầng cao nhất lại nổ ầm ầm, sụp đổ trong oán khí đen kịt, toàn bộ oán khí từ thế giới trong gương của Âm Dương giám đều được phóng thích!
"Phù Kiên," Giọng Phùng Thiên Dật vang vọng trong thiên địa, "Ngươi đoạt giang sơn Đại Tấn ta, hủy thiên hạ Thần Châu ta, tàn sát bách tính người Hán ta, gϊếŧ người nhà ta, cướp đi hai chân ta..."
Trần Tinh thình lình trợn to hai mắt.
Cùng lúc đó, tất cả gương đồng trong thành Trường An đồng loạt lóe sáng, bắn ra hắc quang.
Phùng Thiên Dật trôi nổi giữa trời, dưới áo bào trống trơn, tay giục Âm Dương giám, phù văn hiện ra, lấp lóe ánh sáng tím đen lộng lẫy, bên trong dân trạch có lớn có nhỏ ở thành Trường An phát ra tiếng kêu gào hoảng sợ, đó là trăm vạn tiếng la hội tụ như thác lũ, Trần Tinh nghe mà sống lưng run rẩy.
Uy lực Âm Dương giám lập tức khai hỏa hoàn toàn, tất cả tấm gương được liên kết với huyễn thế vào thời khắc này, hoạt thi Trường An bị nhốt trong gương chẳng mấy chốc xuyên qua thông đạo, trào ra cuồn cuộn!
Trong thành đâu đâu cũng là tiếng la thảm thiết, Hạng Thuật xoay người lên ngựa, giục mạnh mấy cái, ngựa theo đoản ngói xông lên lầu hai, nhảy vọt qua khoảng trống xông lên ban công, kế đó Hạng Thuật phi thân lên lan can, mượn lực nhảy lên, trở tay giương đại cung cao nửa người, kéo thành hình trăng tròn ——
Trần Tinh thoát khỏi khống chế của Phù Kiên, lao ra ban công, hô to: "Phá!" tiếp theo dùng hết sức, hai tay thúc đẩy ánh sáng Tâm Đăng, thôi thúc triệt để, Hạng Thuật buông mũi tên chưa rời cung được kéo căng hết cỡ kia, tuôn ra ánh sáng lấp lánh, hóa thành quang tiễn, tiếng xé gió vang lên, bay vụt đi!
Mũi tên vẽ một tia sáng trong đêm, phát ra tiếng 'keng', chuẩn xác bắn trúng Âm Dương giám trong tay Phùng Thiên Dật, Âm Dương giám lập tức xoay vòng vòng giữa trời rồi văng ra ngoài. Trần Tinh lớn tiếng khen hay, lao nhanh xuống khỏi vọng lâu, Hạng Thuật đáp xuống từ trên cao, Phùng Thiên Dật phẫn nộ gầm lên, dưới bào tuôn ra khói đen cuồn cuộn, mau chóng đuổi theo Âm Dương giám!
"Chặn chiếc gương kia lại!" Trần Tinh liều mạng la lớn.
Ngay sau đó lại thêm một mũi tên, vọt ra từ tay Thác Bạt Diễm đang phóng ngựa dọc trường nhai, mũi tên ấy như sao băng tiếp sức, lần thứ hai đâm trúng gương. Âm Dương giám lại kêu khẽ một tiếng, vẽ một đường cong bay về phía vọng lâu.
Chiếc gương bay tới cách Trần Tinh chưa tới ba mươi bước lại đột nhiên rơi xuống, sau đó lại thêm một mũi tên bay từ trên cao, xẹt qua theo góc nghiêng, bắn trúng viền Âm Dương giám, gương lại xoay tròn bay về phía Trần Tinh.
Trên vọng lâu, Phù Kiên thu lại trường cung, hai mắt ngập tràn khiếp đảm, khó thể tin mà nhìn thành Trường An.
Trần Tinh đã lấy được Âm Dương giám như nguyện, không cần phải lẩn tránh nữa, cậu đứng dưới vọng lâu, bắt đầu thi pháp lên pháp bảo này.
Bạch quang tỏa ra, kèm theo tiếng ong ong chấn động, phù văn trên bầu trời Trường An liên tục thu về, hút vào trong gương.
"Há để ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta!" Phùng Thiên Dật điên cuồng hét lên, phóng hắc khí cuồn cuộn về phía Trần Tinh, nói chậm mà xảy ra thì nhanh, Hạng Thuật lách mình trượt tới trước người Trần Tinh, trở tay kéo trường cung. Phù Kiên đứng trên cao quát: "Bắn tên! Bắn chết yêu nhân!"
Cấm quân đồng loạt bắn tên, vọt lên không trung, Phùng Thiên Dật hiển nhiên chả sợ đao binh tầm thường, chỉ kiêng dè mỗi quang tiễn đang giương cao trong tay Hạng Thuật. Nhân lúc này, Trần Tinh nghịch chuyển Âm Dương giám, thành công thu hết hắc khí ngập trời vào trong gương.
Chẳng mấy chốc, oán khí lan tràn trong thành Trường An khôi phục nguyên trạng, nhưng vẫn còn tiếng kêu to thống kêu truyền tới từ bốn phương tám hướng.
Hạng Thuật: "Hút hoạt thi về!"
"Hút không nổi!" Trần Tinh nói, "Chỉ hút được oán khí! Chúng toàn chạy ra! "
Phù Kiên chạy vội xuống lầu, la to: "Thuật Luật Không, giải thích rõ cho trẫm! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"
Hạng Thuật: "Sẽ cho ngươi câu trả lời, nhưng không phải bây giờ. Kiên đầu! Ngươi có chắc muốn lải nhảy ngay đây chứ?"
"Báo —" Hộ vệ cấm quân vọt tới, hô, "Bệ hạ! Trong thành khắp nơi đều là hoạt tử nhân!"
Thác Bạt Diễm giục ngựa tiến lên, hô: "Quay về thủ hoàng thành! Quay về thủ hoàng thành! Bảo vệ bệ hạ!"
Phù Kiên phẫn nộ tột cùng nhưng không thể làm gì khác, đành phất tay, hạ lệnh hồi cung. Giờ Tuất, cấm quân vây quanh Phù Kiên hồi cung, Hạng Thuật đẩy Trần Tinh lên ngựa, nhờ có Thác Bạt Diễm chuẩn bị từ trước, sắp xếp thủ thành đâu ra đấy, năm vạn cấm quân cả thành như thủy triều, toàn bộ quay về thủ trong thành Trường An.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng đầy gang, trước khi tới cung, bên trong đã phát ra tiếng la hoảng sợ.
"Trong cung cũng có." Máu Thác Bạt Diễm như bị đông cứng, nói, "Mau! Đi mau! Mang gương theo!"
Trần Tinh thử dùng gương hút hoạt thi, thế nhưng sau khi bị Phùng Thiên Dật luyện hóa bằng oán khí, Âm Dương giám không còn ổn định nữa, cứ chấn động liên tục, e rằng nếu cưỡng ép thúc đẩy, oán khí trong gương sẽ lại phóng ra, nên cậu đành nói: "Không được! Gương sắp vỡ rồi!"
Hạng Thuật dẫn dắt chúng võ sĩ dưới trướng, giải thích quá trình cho họ, Trần Tinh nghe không hiểu ngôn ngữ của họ, Phù Kiên lại lộ sắc mặt nặng nề, tiếp theo Hạng Thuật ra dấu, mọi người dồn dập đáp lời, không hề nao núng, định xông vào cung nghênh chiến đám bạt đột nhiên xuất hiện này.
"Chậm đã!" Phù Kiên bỗng dưng nói.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Phù Kiên, Phù Kiên im lặng một thoáng rồi nói: "Thác Bạt Diễm, triệu tập quân đội trong thành, truyền lệnh cho bốn vị đại tướng quân, tìm được người nào hay người đó, cấm quân trong thành nghĩ cách cứu viện bách tính, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu, theo trẫm di giá A Phòng cung."
Hạng Thuật lạnh lùng nói: "Ngươi muốn từ bỏ bách tính cả thành Trường An?"
Phù Kiên cả giận: "Trong thành đã loạn nhường này, trong đêm đưa tay không thấy năm ngón, làm sao triệu tập được quân đội!"
Hạng Thuật quát: "Kiên đầu! Một thân can đảm của ngươi bị chó ăn rồi sao?!"
Phù Kiên cũng quát: "Thuật Luật Không! Ngươi là hoàng đế hay ta là hoàng đế!"
"Đừng cãi nữa!" Trần Tinh vội nói, "Hạng Thuật!"
Trần Tinh ra hiệu bằng mắt với hắn, Hạng Thuật hít sâu, đành phải từ bỏ. Thác Bạt Diễm lập tức sai người chuẩn bị ngựa, tạm thời từ bỏ Vị Ương cung, theo Phù Kiên rời khỏi thành.
Trong thành Trường An, đâu đâu cũng là tiếng kêu thảm thiết, phàm nhân bình thường vừa thấy bạt yêu, cảm xúc sợ hãi lấn át sợ chết, liên tục thét chói tai đến khản cả giọng. Trần Tinh cùng Hạng Thuật sóng vai giục ngựa, Hạng Thuật lại thình lình xoay người, phóng ngựa rời đi.
"Ngươi đi đâu đó?!" Trần Tinh sốt ruột gọi hắn.
Hạng Thuật hô to từ xa: "Trông chừng Phùng Thiên Quân!"
Trần Tinh đành phải đổi hướng đuổi theo Hạng Thuật, vừa vọt qua Phù Kiên, gã đã tóm lấy dây cương tọa kỵ của cậu, quát: "Đi! Trần Thiên Trì! Ngươi giải thích rõ cho ta! Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Thả ta ra!" Trần Tinh nói.
Phù Kiên: "Giải thích rõ cho ta trước! Bằng không đừng hòng đi đâu!"
Trần Tinh không dám nhảy khỏi ngựa, đành phải theo Phù Kiên ra khỏi thành, giải thích sơ lược đầu đuôi sự tình, trong lúc giải thích vẫn không ngừng quay đầu, lo cho an nguy của Hạng Thuật. Phù Kiên lại nhắc nhở: "Vậy nên đối phó đám bạt yêu này thế nào?"
"Chém đầu chúng." Trần Tinh thở dốc, "Nhớ kỹ không được để chúng cắn trúng hay cào bị thương, hoạt thi đều chứa thi độc."
Thác Bạt Diễm đuổi theo, nghe được đối thoại hai người, Phù Kiên ra hiệu, Thác Bạt Diễm liền gật đầu. Trần Tinh nói tiếp: "Còn một cách nữa, dùng lửa thiêu chúng."
Mặc dù cách này do Trần Tinh tự nghĩ ra, nhưng bất kể là yêu quái loại gì, chỉ cần đốt thành tro, chúng sẽ không thể tiếp tục làm hại nhân gian được nữa, hỏa thiêu xong còn ngăn được thi độc phân tán.
Phù Kiên nói: "Nghĩ cách dẫn chúng tới ngoài A Phòng cung, rồi dùng dầu hỏa và thùng tiêu thạch(*), thiêu hết toàn bộ."
(*) Dạng khoáng vật của Kali nitrat
Trần Tinh nghe xong không thể không bội phục Phù Kiên, quả nhiên làm đế vương phương Bắc phải có chút bản lãnh thật sự. Nếu cứ quyết chiến trong thành Trường An, không chỉ dễ ngộ thương bách tính, mà còn không phát huy được, nhưng giờ ra khỏi thành rồi, ngoài thành hoang vắng vô cùng, trong hoang tàn lại có phần lớn cỏ cây, trái lại càng dễ đối phó.
"Quán Quân tướng quân tới —" Có người hô.
"Hổ Uy tướng quân tới!"
Chúng võ quan trong triều của Phù Kiên phản ứng cực nhanh, đuổi theo hoàng đế ra khỏi thành, đội quân ngày càng nhiều, dần về sau, trên bình nguyên đã có khoảng hai mươi vạn quân, chầm chậm hướng về A Phòng cung cách thành ba mươi dặm.
"Jia!" Sau khi ra khỏi thành, Trần Tinh quay đầu ngựa đi tìm Hạng Thuật.
"Người đâu?" Trần Tinh nóng lòng như lửa đốt, cậu vào thành Trường An, tay tỏa ra ánh sáng Tâm Đăng, lập tức xua tan hoạt thi đầy đường, dọn ra một lối đi, rất nhiều hoạt thi đuổi theo bách tính, đè họ ngã xuống đất mà gặm mà cắn, phần lớn phàm nhân đang gắng sức trốn thoát, khóc la rồi chém gϊếŧ.
Trần Tinh đi tới đâu, hoạt thi sợ hãi chạy trốn tới đó, Trần Tinh cao giọng: "Ra ngoài từ Bạch Hổ môn! Đến A Phòng cung! Bệ hạ ở đó!"
Bách tính lập tức lao đi điên cuồng, Trần Tinh sợ tuấn mã giẫm trúng bách tính vô tội, đành vứt ngựa đi bộ, cậu thuận tay túm lấy một người, hỏi: "Đại Thiền Vu đâu? Có thấy Đại Thiền Vu đâu không?"
Có người hoảng sợ nhìn thoáng vào trong thành, Trần Tinh liền biết Hạng Thuật đã gϊếŧ tới trong đó, bèn vọt nhanh vào đường phố.
Lúc này, Hạng Thuật đã tập hợp hơn một nghìn người, đủ cả Hồ Hán, người ngày càng nhiều, đang đối kháng với đám bạt nhốn nháo trên trường nhai. Không ít bách tính nhặt được binh khí, hoảng hốt gia nhập đội người này mà chẳng hề hay biết thân phận của Hạng Thuật. Có người Hồ nhận ra Hạng Thuật, bèn liều mạng xung phong, Hạng Thuật cao giọng nói tiếng Hung Nô: "Trảm đầu địch!"
Chứng kiến Hạng Thuật bị vây trước sau, một luồng sáng thình lình phóng tới từ cuối trường nhai, đại quân hoạt thi lập tức kêu rên chạy tán loạn. Hạng Thuật quay phắt đầu, thấy Trần Tinh đang đứng ngạo nghễ ở đầu phố, nét mặt phẫn nộ thấp thoáng, trong tay tản ra bạch quang dìu dịu.
Hạng Thuật: "..."
Trần Tinh cả giận: "Ngươi vừa làm cái gì đó!"
Hạng Thuật huýt sáo, đội quân được tổ chức lâm thời tập hợp quanh hắn từ bốn phía, hắn giục ngựa tiến lên, duỗi tay kéo Trần Tinh lên ngựa.
"Rời khỏi thành!" Hạng Thuật hô to.
Bốn cửa Trường An mở rộng, khắp nơi là bách tính hốt hoảng chạy gấp rút trong đêm, Hạng Thuật dẫn đầu kỵ binh chúng Hồ, chẳng biết cứu được không ít người trong thành Trường An từ lúc nào mà rầm rộ tụ thành một đám, có Hồ có Hán, ai nấy cũng nhìn Hạng Thuật bằng vẻ lo âu.
Phía hoàng cung, xuất hiện một bóng đen cầm trường kích trong tay, nhìn dáng dấp nọ, hóa ra là ảnh kỵ sĩ truy gϊếŧ họ trong gương.
Hạng Thuật đang định giương trường cung, thế nhưng khoảng cách quá xa, bóng đêm lại hạn chế độ chính xác nên đành phải từ bỏ. Trần Tinh giục ngựa đuổi theo, Hạng Thuật hít sâu một hơi rồi nhìn cậu.
"Họ đã rút lui về quan đạo." Trần Tinh nói.
Hạng Thuật thu cung, nói: "Theo ta gϊếŧ về, ta có lời muốn hỏi Phùng Thiên Dật."
"Không được!" Trần Tinh nói, "Hạng Thuật! Không được kích động!"
Hạng Thuật nói: "Tâm Đăng của ngươi có thể đuổi đàn bạt, theo ta đi!"
Trần Tinh: "Vậy bọn họ thì sao?!"
Trần Tinh ra hiệu cho Hạng Thuật nhìn nam nữ già trẻ được hắn cứu ra, đột nhiên cảm thấy vào thời điểm này, Hạng Thuật thật đáng tin cậy.
Hạng Thuật từ bỏ quyết định này, Trần Tinh nói: "Đi! Thương nghị cách khác."