"Năm đó phụ thân ta bị bệnh quấn thân, đau đớn chịu không thấu," Hạng Thuật bình tĩnh nói, "nếu được nghỉ ngơi, có thể sống được thêm ba năm nữa."
"Ta từng nghe, đại nhân Thuật Luật Ôn tuổi già bị vết thương thời chiến giày vò." Thác Bạt Diễm cũng nhớ ra, bèn nói.
Hạng Thuật gật đầu, bảo: "Khắc Gia Lạp xem bệnh cho phụ thân xong thì để lại một vị thuốc, nghe truyền là linh dược có thể trị được trăm bệnh."
Trần Tinh gần như lập tức nắm được mấu chốt, ngạc nhiên nói: "Gã trông thế nào?"
"Che mặt," Hạng Thuật đáp, "Trùm đầu, trên người có mùi cổ quái, là một người Hán, nhưng lại dùng tên người Hồ, hai chân đi đứng bình thường."
Trần Tinh: "..."
Hạng Thuật: "Gã bàn rất nhiều việc sống chết với phụ thân, phụ thân tin tưởng gã vô cùng, cuối cùng uống tất cả thuốc gã đưa. Sau đó, gã xuôi Nam rời đi, còn phụ thân ta bình yên rời khỏi thế gian này vào nửa đêm bảy ngày sau."
Trần Tinh cau mày, còn chưa kịp hỏi thì Hạng Thuật đã nói tiếp: "Nhưng giữa trưa hôm sau, thân thể ông ấy bị thi biến, lúc ấy ta còn chưa biết đến loại yêu quái gọi là 'Bạt', trơ mắt nhìn ông chết đi sống lại, trở thành hoạt thi..."
Trần Tinh không nhịn được lạnh cả lưng.
"May mà chưa hoàn toàn thành yêu," Hạng Thuật nói, "thì đã bị các trưởng lão trong tộc thiên táng. Giải quyết xong việc này, ta vẫn không tài nào yên tâm được, bèn rời nhà xuôi Nam, truy tìm tung tích kẻ đó. Vì thế mới phát hiện được cả thôn nô bộ Ngõa Luân đều biến thành hoạt thi ở nam ngạn Liêu Hà."
Hóa ra là vậy... cuối cùng Trần Tinh cũng biết được vì sao Hạng Thuật lại để ý lai lịch của Bạt đến thế.
Phùng Thiên Quân nói: "Chúng ta có thể giả thiết rằng, tên đại phu này chính là chủ mưu đứng sau chỉ điểm ca ta."
Hạng Thuật gật đầu.
Trần Tinh âm thầm suy tính, nói cách khác, ban đầu 'Bạt' phải uống một loại thuốc hòa tan nào đó, rồi mới tiến thành biến hóa. Nhưng hơn mười vạn hoạt thi ở đây, không có khả năng con nào cũng uống loại thuốc này, bằng không kẻ điều chế thuốc phải mệt bở hơi tai.
Bất kể ra sao, tuy điều Hạng Thuật nói ra không giải quyết được việc cấp bách hiện tại, song vẫn chỉ rõ cho họ mục tiêu.
Thác Bạt Diễm nói: "Thiên Trì, ngươi từng nhắc nhở khi giao chiến không được để cào trúng hay cắn bị thương, là vì sao?"
"Thi độc," Trần Tinh nói, "trên người Bạt chứa thi độc, nhất định phải cẩn thận hết mực."
Phùng Thiên Quân hỏi: "Bị cào trúng sẽ ra sao?"
"Sẽ chết," Trần Tinh đáp, "càng là hoạt thi không thối rửa trong thời gian dài, thi độc trên người sẽ càng mạnh, Bạt nghìn năm thậm chí có thể biến thi độc trên người thành chướng khí, cũng tức là thi chướng trong cổ mộ mà ta thường gọi."
Hạng Thuật đột nhiên nói: "Người trúng độc, không lâu sau cũng sẽ biến thành hoạt thi."
Trần Tinh lại không hề biết sau khi độc tính xâm nhập cơ thể lại có thể sản sinh biến hóa, Hạng Thuật nói tiếp: "Ta tận mắt thấy hai người sống sót trong nô bộ Ngõa Luân, mấy ngày sau bị thi độc phát tác biến thành Bạt."
"Còn có chuyện này ư?" Trần Tinh lẩm bẩm, nhưng nghĩ theo hướng đó mới giải thích trọn vẹn được mười vạn hoạt thi ở thế giới trong gương rốt cuộc từ đâu mà có!
Hạng Thuật: "Không những vậy, vũ khí của hắc ảnh võ sĩ cùng tướng lĩnh cũng chứa thi độc, phải hết sức cẩn thận."
Thác Bạt Diễm nhất thời thay đổi ánh mắt, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác, tay phải ấn lên tay trái.
Đúng lúc này, bên ngoài phát ra tiếng động, Phù Kiên không đợi thông truyền đã đẩy cửa vào, Thác Bạt Diễm cùng Trần Tinh lập tức đứng dậy, chỉ có Hạng Thuật vẫn ngồi như cũ, còn Phùng Thiên Quân thì nhất thời không biết làm sao cho phải, đứng không xong mà ngồi cũng không yên.
Phù Kiên nói với Hạng Thuật: "Trinh sát báo về, trong thành Trường An tuôn ra lượng lớn 'Bạt' như lời các ngươi, đang vượt qua Tây Môn, dự đoán nội trong nửa ngày sẽ tới cung A Phòng."
Hạng Thuật im lặng không đáp, Phù Kiên nói: "Đến đây chỉ để nói rõ với các ngươi một chuyện, đã quay về Trường An, thì bằng bất cứ giá nào cũng phải tóm được chứng cứ công chúa Thanh Hà cùng Phùng thị là đồng đảng, bằng không Mộ Dung gia trả thù ngươi, trẫm không có chứng cứ sẽ không khiến lòng người tin phục. Vậy thôi, trẫm chuẩn bị đi đánh trận."
Hạng Thuật thở dài, chống kiếm đứng dậy, Phù Kiên cất giọng lạnh lùng: "Thuật Luật Không, ngươi muốn động thủ với trẫm sao?"
Trần Tinh toan cản lại, Hạng Thuật bỗng nói: "Người chết sẽ không tạo phản, ngươi không hạ thủ được, ta thay ngươi xử lý."
Phù Kiên cả giận: "Mộ Dung Thùy đang mang binh chống lại đàn Bạt đến từ phía Đông, Đại Thiền Vu, nếu trước trận ngươi trảm đại tướng bảo vệ quốc gia ta, chính là địch của người trong thiên hạ!"
Trần Tinh lập tức đè lại kiếm trên bàn, bỗng lại có cấm quân chạy vội vào báo: "Bệ hạ! Đại sự không ổn! Vây địa(1) Tây ngạn Tạo Hà sau cung, có yêu quái!"
(1) Vây địa (围地): chỉ nơi hẹp nếu binh tiến, xa và quanh co nếu lui binh, quân địch chỉ cần dùng ít binh lực đã có thể đánh bại quân ta (Sẽ cập nhật lại nếu tìm được diễn giải thích hợp hơn).
Mọi người cả kinh không ít, lập tức đứng dậy, bước nhanh ra bãi đất, Phù Kiên chỉ mới nhìn lướt qua đã phải vội xuống vọng lâu trong cung.
Đằng xa, vây địa nơi bách tính nghỉ ngơi bỗng xảy ra hỗn loạn, cấm quân phụ trách bảo vệ vòng ngoài mở lối cho bách tính trốn đi, đồng thời cầm vũ khí trong tay xông lên chém quái vật.
Thi biến! Trần Tinh quay phắt đầu, nói với Thác Bạt Diễm: "Dẫn bách tính đi! Đừng để ai bị cắn trúng!"
Hạng Thuật chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: "Phong tỏa dọc hai bên bờ, dựng phòng ngự (2)."
Thác Bạt Diễm tiến lên hạ lệnh, ra hiệu cho ba người chờ ở đây, rồi vội vàng xuống đài cao tới bờ sông, cởi giáp vai lộ ra cánh tay săn chắc. Từ hình ảnh phản chiếu trên mặt sông, có thể thấy rất rõ trên cánh tay trái, miệng vết thương do bị chém ở pháp trường đang biến thành màu tím đen mà mắt thường có thể trông thấy.
Chắng mấy chốc, phương xa bất chợt nổi lửa, kèm theo đó hỏa tiễn bay vun vút, dầu hỏa nổ bùng bùng, làm Trần Tinh nhất thời hoảng hốt.
"Phù Kiên!" Trần Tinh khó thể tin mà quát to, "Ngươi đang làm gì?!"
Sau khi một tốp bách tính thoát khỏi vây địa, Phù Kiên lập tức sai người phóng hỏa, thiêu chết toàn bộ người bị thương chưa chết, thậm chí có không ít người lành lặn do may mắn tránh được! Gió Đông được bọc trong liệt hỏa, cắn nuốt cả vây địa ở một bên cung A Phòng, chẳng mấy chốc lửa bốc cao tận trời, tiếng kêu đớn đau trỗi dậy tứ phía, vậy mà đại quân lại bày trận khắp mọi hướng chặn hết lối đi của vây địa.
Trần Tinh không còn biết phải bình xét kiểu gì, Hạng Thuật đành dùng một tay che mặt Trần Tinh lại.
Phùng Thiên Quân lập tức chửi như tát nước: "Tên khốn! Tên khốn này!"
Hạng Thuật trầm giọng: "Đi, tranh thủ thời gian."
"Gượm đã, ta có ý này, không biết có thuận lợi không... tướng quân Thác Bạt!" Trần Tinh thấy Thác Bạt Diễm đang đứng ở bờ sông bèn vội gọi, "Chúng ta xuất phát thôi! Ngươi muốn đi cùng không?"
Thác Bạt Diễm vội xoay người lại.
Thành Trường An, trong cung Vị Ương, Phùng Thiên Dật giẫm trên đại điện, ngồi vào long ỷ của Phù Kiên, toàn thân được bảo phủ trong hắc hỏa rừng rực.
Tướng quân giáp đen dẫn theo phần lớn ảnh võ sĩ đứng san sát trong điện Hàm Quang, cả điện lắng lại, Phùng Thiên Dật vuốt ve Sâm La đao đen nhánh trước đầu gối, thì thào rằng: "Hiện giờ, ngươi đã có thể báo được thù..."
Tướng quân giáp đen cởi mũ giáp, từ tốn quỳ một gối xuống đất.
Phùng Thiên Dật cất giọng trầm khàn: "Đợi được ngày này, thực sự quá lâu rồi." Nói đoạn, hắn ngẩng đầu, nhìn vào hư không ngoài điện, cao giọng: "Ngô chủ, giá lâm đi! Bọn ta đang đợi ngài!"
Thế nhưng chẳng có gì xảy ra dưới màn trời u ám ấy.
"Phàm nhân chẳng qua chỉ là một đám phế vật ngu xuẩn," môi Phùng Thiên Dật run bần bật không ngừng, dường như đang kích động khó mà phát hiện, "Chỉ có sức mạnh của ngài, mới có thể thiên thu vạn tuế —"
Trần Tinh cùng ba người xuất hiện tại Tây Môn thành Trường An. Hoạt thi trong thành dã rút đi hết, toàn bộ đều bị Phùng Thiên Dật thả ra tiến đánh tới cung A Phòng.
Trên trường nhai vắng vẻ, có thể thấy rõ bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài điện Hàm Quang là các ảnh võ sĩ, đếm chừng có đến hai vạn tên.
Hạng Thuật suy tư rồi bảo: "Vậy chia ra hành động thôi."
Trước khi đến đây, bốn người đã lên kế hoạch đâu vào đấy, Trần Tinh gật đầu, Hạng Thuật nói: "Nếu không bắt được thì gϊếŧ luôn, đừng cưỡng cầu thả sống làm gì."
Dứt lời, Hạng Thuật lia mắt sang nhìn Phùng Thiên Quân, không hề khách khí tẹo nào. Phùng Thiên Quân cũng rõ Hạng Thuật đang cảnh cảo mình tuyệt đối không được mềm lòng, thành ra hắn đành phải kiềm nén cơn giận, đáp: "Yên tâm, chỉ cần tìm lại Sâm La đao, ta sẽ không tha cho huynh ấy."
"Ta sẽ cố hết sức," Trần Tinh nói, "Chỉ sợ hắn không cho ta cơ hội nói chuyện đã trực tiếp ra tay."
Hạng Thuật lại bảo: "Thấy ngươi và Phùng Thiên Quân xuất hiện đơn độc, hắn sẽ không ra tay ngay, huống hồ chẳng phải ngươi may mắn lắm à?"
Trần Tinh bật cười, đưa mắt nhìn Hạng Thuật, nói: "Đại Thiền Vu à, ngươi thông minh thật đó."
"Bắt đầu đi." Hạng Thuật nói.
Trần Tinh khởi động Âm Dương giám, hắc khí lập tức tuôn trào, cuốn lấy ba người Hạng Thuật, Thác Bạt Diễm cùng Phùng Thiên Quân vào trong gương.
Trong gương, trước cung Vị Ương, gạch đất đổ nát nằm ngổn ngang, ngoài điện Hàm Quang như mới bị động đất thanh tẩy, vết tích đại chiến bày rành rành trước mắt.
"Đều do ta làm ư?" Phùng Thiên Quân khó tin nổi.
Hạng Thuật chẳng buồn phản ứng với Phùng Thiên Quân, Thác Bạt Diễm thì lại xuất thần, cảm thán: "Đây chính là thế giới trong gương?"
Hạng Thuật chỉ gương đồng nằm một bên điện Hàm Quang, thu xếp cho hai người mai phục ở đó.
Trường An hiện thế, trong cung Vị Ương.
Dường như Phùng Thiên Dật đang đợi gì đó? Trần Tinh không khỏi hoài nghi, bởi vì tên tướng giáp đen kia vẫn chưa mang quân bao vây hay tấn công cung A Phòng, rất có thể gã đang theo sát bảo vệ Phùng Thiên Dật, tiên quân mà gã phái đi cũng chỉ là hoạt thi tầm thường cấp thấp nhất.
Gió âm lướt qua, Trần Tinh cảm nhận được sự bất an mãnh liệt, đây là lần đầu cậu chân chính hành động độc lập với Hạng Thuật, hai người cách một tấm gương, Tâm Đăng như mất đi hiệu lực của pháp bảo.
Trần Tinh hít sâu, nhắm hai mắt rồi lại mở ra, sau đó tiến vào điện Hàm Quang.
Cậu nhìn hơn trăm ảnh võ sĩ đang canh phòng ngoài điện, vừa thấy cậu tới đã đồng loạt rút đao ra.
"Có cần căng thẳng vậy không?" Trần Tinh cao giọng, "Phùng Thiên Dật, ta có mấy lời muốn hỏi ngươi."
Dứt lời, Trần Tinh giơ một tay, trong tay nở rộ ánh sáng Tâm Đăng, luồng sáng ấy rực rỡ quá đỗi, chẳng mấy chốc đã rọi sáng ngoài điện Hàm Quang, ảnh võ sĩ không giống hoạt thi cấp thấp, sẽ không vì bạch quang mà sợ hãi tản đi khắp nơi, song vẫn có chỗ kiêng dè, phải lui về sau một ít.
"Ta đã cho ngươi cơ hội," Phùng Thiên Quân cất giọng lạnh lùng, "Trần Tinh, ngươi thực sự quá ngu! Đến tận lúc này mà vẫn còn ngây thơ vọng tưởng, dùng Tâm Đăng không hề có pháp lực thử khiêu khích ta?!"
Trần Tinh bước lên thềm, tiến vào trong điện, chung quanh đứng đầy ảnh võ sĩ cầm đao kiếm, bao vây cậu sát sao, chỉ cần Phùng Thiên Dật ra lệnh một tiếng thôi đã đủ khiến cậu bị chém thành nhiều mảnh.
"Hiện tại ta cũng cho ngươi một cơ hội," Trần Tinh nói, "quay đầu đi, Phùng Thiên Quân. Từ bỏ chấp niệm của ngươi, ngươi vẫn còn dừng cương trước bờ vực được mà."
Phùng Thiên Dật lập tức cười như điên: "Rốt cuộc ngươi có biết, thế nào là dừng cương trước bờ vực không?"
Hắn cúi đầu, nhìn Trần Tinh từ trên cao, gằn từng chữ:
"Tuy công chúa Thanh Hà là người Tiên Ti, nhưng mười bốn tuổi đã nhà tan cửa nát, cả nhà bị dời tới Trường An, cùng ấu đệ chưa tới mười ba bị sung làm đồ chơi cho Phù Kiên, bị vây trong thâm cung không thấy ánh mặt trời, chịu biết bao khuất nhục! Hễ nói sai một câu, hay làm sai một chuyện, cũng có thể khiến cả tộc chết không mồ chôn, cái này gọi là chấp niệm sao?"
"Đợi khi ngươi thân trong chiến loạn, bị đội quân Tần quốc gϊếŧ thê tử, đâm chết hai hài tử, dùng bánh xe nghiền nát hai chân ngươi, khiến ngươi từ nay về sau trở thành phế nhân chỉ có thể ngồi xe lăn, ngươi nhất định phải nhớ lời hôm nay mình nói, rồi quay lại mượn hoa cúng Phật, khuyên chính ngươi dừng cương trước bờ vực! Quay đầu là bờ!"
Trần Tinh bình tĩnh đáp: "Ngươi quên rồi chăng, nhà tan cửa nát không phải chỉ có một người."
Phùng Thiên Dật sững người một thoáng, Trần Tinh vừa cười vừa nói: "Nội tình chuyện nhà ta, tất thảy đều là ngươi nói ta biết. Bằng không cả đời này ta sẽ không biết, cha nương ta năm đó bị kẻ nào treo cổ."
Đúng là Phùng Thiên Dật đã quên chuyện này, bèn gầm lên: "Cái tên tử tôn Trần gia bất hiếu nhà ngươi! Không biết báo quốc thù gia hận, bất trung bất hiếu, mặt mũi nào dám đến chỉ trích ta?!"
"Thức tỉnh đi! Phùng Thiên Dật!" Trần Tinh thình lình quát lớn, "Thủ đoạn báo thù của ngươi có khác nào Phù Kiên?! Ngươi lại gây ra thêm biết bao bi kịch?! Ngươi dùng thống khổ của mình, gây cho nghìn nhà vạn hộ ở thành Trường An, ngươi còn chẳng bằng Phù Kiên nữa!"
Phùng Thiên Dật cười to điên cuồng, chầm chậm nói: "Ngươi tưởng thế là đã xong? Sinh lão bệnh tử, chính là đắng khổ nhân gian, tử vong, hoàn toàn không phải chấm dứt... Đợi khi ngô chủ giáng lâm nhân gian, những kẻ chết đi sẽ dùng cách khác, sống lại nhân thế..."
Trần Tinh rùng mình, chính là câu này! Cuối cùng cũng lòi đuôi!
"Là ai?" Trần Tinh nheo mắt hỏi.
Phùng Thiên Dật giơ một tay, thong dong chỉ vào tướng lĩnh giáp đen canh giữ vương tọa đang đứng trước người, cất giọng giễu cợt: "Ngươi còn chưa rõ ư? Cũng phải thôi, hiện tại chỉ còn lại mình ngươi là thầy trừ tà, với cái sức mọn này của ngươi, muốn ngăn cản ngô chủ ta giáng lâm kiểu gì cơ chứ?"
Nói đoạn, tướng lĩnh giáp đen thong thả cởi mũ giáp, lộ ra gương mặt tuấn tú.
Không khí chợt lắng lại, Trần Tinh vốn nên phối hợp mà kinh hãi bật thốt "Là ngươi?!", thế nhưng cậu lại bình tĩnh nói: "Ngại quá, ta thực sự không biết chủ nhân của ngươi là vị này."
Phùng Thiên Dật nổi điên, quát: "Hắn không phải ngô chủ! Ta chỉ cho ngươi xem! Ngươi có biết hắn là ai không? Hắn là vương của đại địa Trung Nguyên! Gần trăm năm trước, Triệu Vương Tư Mã Luân thời Tấn!"
Trần Tinh: "......"
Trần Tinh sực nhớ tới vị Vương gia tiền triều sống lại ở Long Trung sơn — Sở Vương Tư Mã Vĩ!
"Các ngươi hồi sinh bao nhiêu rồi?" Trần Tinh sầm mặt hỏi.
Phùng Thiên Dật thong thả đáp: "Kể từ ngày ta chiếm được Âm Dương giám, lúc nào cũng luôn đợi thời khắc trùng sinh này. Qua hôm nay, ngươi không có duyên chứng kiến, ngày sau, phục sinh từng vị trong tám tiên vương..."
Trần Tinh nhất thời lạnh người, lùi về sau nửa bước, Phùng Thiên Dật tiếp tục nói: "Thống nhất đại địa Thần Châu, cho dù sở trừ tà lại hiện thế đi chăng nữa cũng không thể nào cản bọn ta, huống chi là ngươi?! Bắt nó lại! Trần Thiên Trì, ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi, chờ ngươi có thể bất tử, ngươi sẽ biết bất tử tốt đến nhường nào..."
Dứt lời, thi hài Tư Mã Luân tiến về phía Trần Tinh, Trần Tinh chắp một tay sau lưng, biết có hỏi nữa cũng chẳng được gì, bèn thôi thúc Âm Dương giám, oán khí quanh gương khởi động, các tấm gương đồng trong đại điện lập tức tuôn ra hào quang.
Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân cùng Thác Bạt Diễm đồng thời xông ra!
Phùng Thiên Dật sớm đã biết Trần Tinh vào một mình ắt có trá, thế nên đã bố trí võ sĩ bao vây ngoài điện ngay cả kiến cũng chui không lọt, ấy mà chẳng ngờ, Trần Tinh lại lợi dụng thông đạo thế giới trong Âm Dương giám chơi hắn một vố!
Cùng lúc Phùng Thiên Quân vọt tới áp chế Phùng Thiên Dật, Hạng Thuật vung đại kiếm đối phó với Tư Mã Luân, Trần Tinh lập tức dứt ra trốn sau bình phong, Thác Bạt Diễm xoay người trên không, khua trường kích bức cho đám ảnh võ sĩ trong điện phải lùi bước, bảo vệ trước mặt Trần Tinh.
Cả điện tức khắc hỗn loạn tưng bừng, điện Hàm Quang chỉ chứa được số lượng võ sĩ có hạn, Hạng Thuật chiếm được tiên cơ, "keng" lớn một tiếng đẩy Tư Mã Luân bay thẳng ra ngoài! Trong chớp mắt hai người đã giao đấu vô số chiêu, trường kiếm đen nhánh trong tay Tư Mã Luân không ngừng lùi bước dưới kiếm chiêu của Hạng Thuật!
Phùng Thiên Quân đã vọt tới trước mặt Phùng Thiên Dật, tự tay chặn lại huynh trưởng, kiên quyết lôi hắn xuống vương tọa!
Trần Tinh thấy vậy bèn nói: "Bảo vệ ta!"
Mặc dù Thác Bạt Diễm không bằng Hạng Thuật, nhưng cũng là võ tướng anh dũng một chọi được nghìn, hắn phòng thủ trước mặt Trần Tinh, một chiêu bức lui ảnh võ sĩ tràn vào đại điện như thủy triều hòng cứu viện Phùng Thiên Dật.
Trần Tinh tạm thời mặc kệ Phùng Thiên Dật, dùng hết sức thôi thúc Tâm Đăng, hai tay khép lại thi pháp, bạch quang từ Tâm Đăng ngày càng bừng sáng, càng về sau, điện Hàm Quang càng trở nên chói mắt không thể nhìn thẳng!
Ánh sáng rực rỡ do Trần Tinh phóng thích lan tràn khắp đại điện, cả đám ảnh võ sĩ hoảng sợ không thôi, chín ký hiệu trên thân đại kiếm của Hạng Thuật cũng lần lượt sáng lên.
Trong ánh sáng mãnh liệt ấy, Phùng Thiên Quân giữ chặt huynh trưởng, Phùng Thiên Dật vùng vẫy kịch liệt, rồi bỗng mỉm cười quỷ dị.
"Thiên Quân, ngươi đó..." Phùng Thiên Dật khó khăn mở miệng.
Phùng Thiên Quân gầm thét: "Tại sao lại hại chết Thanh Hà?!"
"Nàng... vẫn chưa chết... chỉ cần đệ nghe lời ta..." Phùng Thiên Dật chầm chậm nói, "Nhặt đao... đệ lên đi, ta đồng ý với đệ, chỉ cần nghe ta, tâm nguyện của đệ..."
Phùng Thiên Quân: "..."
Trong chớp mắt, Phùng Thiên Dật mở miệng, khẽ hộc một luồng khí đen vào mặt đệ đệ.
Bên trong hào quang, Hạng Thuật thi triển hết công lực từ trước tới giờ của mình, thu kiếm, xuất kiếm, quát vang một tiếng.
"Phá ——!" Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thanh.
Trọng kiếm xoay mạnh vẽ ra đường sáng hình quạt, chém tới bằng tư thế lật đổ đất trời, Tư Mã Luân nâng kiếm đỡ đòn, thế nhưng dưới ánh sáng mạnh mẽ của Tâm Đăng, kiếm gãy!
Nhưng vào lúc trọng kiếm sắp sửa đánh trúng giáp ngực của Tư Mã Luân, cổ Trần Tinh bỗng nhiên bị siết, hô hấp nghẽn lại, bị dây leo quấn chặt cổ kéo tới trước cột trong điện!
Ngay sau đó, trọng kiếm va vào giáp đen che ngực của Tư Mã Luân, nhưng vì mất đi sức mạnh Tâm Đăng của Trần Tinh nên chỉ có thể đánh bay gã ra ngoài, Tư Mã Luân xoay người giữa không trung, xông ngược về phía Hạng Thuật, một quyền đấm vào ngực đánh văng hắn ra ngoài!
Thác Bạt Diễm kinh hãi, muốn lao về phía Trần Tinh, thế nhưng lại bị một dây leo khác từ bên trong xoắn ngang tới, trói chặt vào cột.
Chỗ Hạng Thuật bị đánh chính là nơi xương sườn gãy mà hôm trước Trần Tinh đã nắn lại cho hắn, hiện giờ miệng phun đầy máu tươi, hai mắt biến đen, Trần Tinh ra sức lao về phía Hạng Thuật muốn kéo hắn ra, giây phút ấy, dây leo trong điện chui lên từ lòng đất, mang theo gai nhọn trói chặt ba người lại.
Cả người Phùng Thiên Quân tắm trong lửa, cầm ngang Sâm La đao canh giữ trước mặt Phùng Thiên Dật, hai mắt đỏ ngầu.
Phùng Thiên Dật thong thả bỏ lại lên vương ỷ, ngồi vào chỗ mình như trước, chậm rãi nói: "Đại trừ tà, nếu đổi về trước khi Vạn Pháp Quy Tịch, ngươi và ta vẫn có thể chiến một trận, chỉ tiếc bây giờ linh khí thiên địa đã mất hết, chỉ dựa vào ngọn đèn sao trong tay ngươi thì được gì, hãy cam chịu số phận đi..."
Trần Tinh cùng Hạng Thuật bị trói chung vào cột, Hạng Thuật vùng vẫy kịch liệt, nhưng hai người không sao thoát được, cả người Trần Tinh gần như bị trói trên người hắn, càng giãy càng hãm sâu, sợi dây kia liên tục siết chặt, ngay cả cây cột cũng phát ra tiếng vang nhỏ.
Trần Tinh: "......"
Hạng Thuật vẫn còn chống cự đầy khó nhọc, đại kiếm trong tay không biết đã rớt đi đâu, cả người Trần Tinh nằm trước người hắn, Hạng Thuật vòng tay qua bảo vệ Trần Tinh, dây leo chầm chậm di động, bắt đầu siết chặt hơn nữa.
Trần Tinh: "Làm... sao đây..."
Hạng Thuật: "Nghĩ cách... đánh thức hắn..."
Đầu tiên Hạng Thuật thở sâu, rồi dùng sức lấy hơi, muốn phá đứt dây leo nọ, nhưng ngặt nỗi dây leo dai hơn hắn tưởng. Trần Tinh cảm thấy cơ thể mình sắp bị đè nát, nói một cách đứt quãng: "Phùng... đại ca, mau tỉnh lại!"
Phùng Thiên Quân vẫn đứng yên đó, hai mắt đỏ lòm.
Thác Bạt Diễm bị siết cổ, hai mắt trợn to, đang vật lộn với dây leo không ngừng.
Phùng Thiên Dật thong thả bảo: "Ba vị, hôm nay dừng ở đây thôi."
"Vận may... của ngươi đâu?!" Hạng Thuật cắn răng chống đỡ, gai ngược mọc đầy dây leo rạch nát áo hai người, đâm vào vai và cánh tay Hạng Thuật, gai lại đổi chiều làm cả người hắn thấm đầy máu tươi.
Ngay sau đó, dây leo cũng xước qua vai Trần Tinh, làm vai cậu tuôn một dòng máu đỏ sẫm.
"Ngươi thế mà... thế mà vào lúc này..." Trần Tinh muốn phát điên, không biết lấy sức đâu ra mà giận dữ la lên, "Ngươi thế mà cứng được! Vào lúc này mà ngươi cũng có thể cứng được! Ngươi nói ta biết ngươi cứng kiểu gì thế!!"
Hạng Thuật: "......"
Máu tươi cùng cơ thể ấm áp đôi bên quấn chặt vào nhau, như thể đánh thức thiên tính khát máu trong Hạng Thuật, khiến cho dòng máu hắn trở nên nóng hầm hập, cơ thể không khỏi sinh ra phản ứng.
"Câm miệng!" Hạng Thuật đang chuẩn bị bước cuối để thoát, ngặt nỗi vừa mới thở một cái, vết thương cũ ngay xương sườn bỗng dưng đau nhức tột cùng.