"Mắc mớ gì tới ngươi!" Trần Tinh nói, "Đừng làm phiền!"
Tạ An định bụng mời Phùng Thiên Quân đi uống trà, nhưng dù có làm gì thì Phùng Thiên Quân vẫn nằng nặc đòi cho bằng được bảy mươi vạn lượng bạc.
Bởi vì Tây Phong và Đông Triết là hai tiền trang lớn của thiên hạ, năm trước Phùng Thiên Dật nhập ma, làm một trận lớn ở Trường An, hại kho tiền của Tây Phong bị Phù Kiên tịch thu sạch trơn. Hơn trăm vạn lượng bạc bị sung vào quốc khố của Đại Tần, văn võ cả triều hớn hở đếm tiền, có được bộn tiền này trong tay, đồng nghĩa có quân phí, thế là Phù Kiên lại bắt đầu rục rà rục rịch.
Phùng gia gặp đả kích trầm trọng, đành phải về Giang Nam, định bụng gom góp của cải dựng lại cơ nghiệp.
Kết quả Phùng Thiên Quân hay tin vào một năm trước, Tạ An đã vay Tây Phong hết bảy mươi vạn lượng bạc để nuôi quân Bắc Phủ. Quân Bắc phủ được thành lập nhằm chống lại quân Tần của Phù Kiên, do Tạ An quản lí. Hiềm nỗi ngân khố Đại Tấn đã cạn tiền suốt nhiều năm, không dám tăng thuế vì sợ Sĩ tộc tạo phản, Tư Mã Diệu đành nói thật với Tạ An rằng, nuôi không xuể, cắt xén quân bị(1) đi thôi.
(1) Quân bị: quân đội và trang bị quân sự.
Sao mà cắt xén quân bị được? Tạ An suy tới tính lui, đành dùng danh nghĩa hoàng tộc vay nặng lãi bảy mươi vạn từ Phùng Thiên Dật — đương gia của tiền trang Tây Phong vốn có quan hệ thân thiết với Tạ gia lúc bấy giờ, đồng thời lập chứng từ hẹn một năm sau sẽ trả, lúc trả sẽ đưa thêm mười vạn lượng.
Suy cho cùng nếu muốn hoạt động tại Trường An, Phùng gia vẫn cần sự hỗ trợ của Giang Nam, mà sau cùng nào phải y trả, nếu hắn thực sự tìm tới cửa, cứ dùng đại nghĩa quốc gia ép người là được, ai mà chẳng trọng sĩ diện, Phùng gia cũng đâu thể sai người đứng ngoài hẻm Ô Y la lối lăn lộn suốt ngày.
Song Tạ An nằm mơ cũng chẳng ngờ Phùng Thiên Dật lại đi chệch đường, thế mà chết luôn, Phùng gia mất hết sản nghiệp ở Trường An, định bụng về lại Giang Nam làm ăn ổn định, bên cạnh lại có tiền trang Đông Triết quan hệ gần gũi với Vương gia như hổ rình mồi, chẳng khác nào đẩy họ vào thời khắc sống còn. Trong nửa năm gần đây, Phùng Thiên Quân đã bỏ ra rất nhiều tiền không thu lãi để cứu trợ bách tính trong mùa dịch.
Hiện giờ lượng bạc tồn trên cả nước của tiền trang Tây Phong chưa đủ tới mười vạn, vì bảo vệ gia nghiệp, Phùng Thiên Quân nhất định phải đòi bằng được số tiền kia, nếu không mạng lưới tình báo khổng lồ với hơn ngàn tộc nhân cùng tiêu sư rải rác khắp con đường mậu dịch biết lấy gì ăn, hắn phải làm thế nào? "Uống miếng trà rồi nói, uống miếng trà đi, chắc ngươi đang khát lắm..."
"Ta không khát, Tạ đại nhân, ta muốn tiền." Phùng Thiên Quân nhẫn nại nói.
"Tiểu sư đệ, đệ thay huynh xoa dịu cảm xúc của Phùng thiếu chủ với."
Phùng Thiên Quân: "Tạ đại nhân, thôi thì chúng ta cứ hẹn ngày, ta dẫn người tới khuân đồ đi..."
Trần Tinh: "Phùng đại ca, chuyện đâu còn có đó, ngươi đừng kích động."
Tạ An: "Sư đệ, đệ có giữ pháp bảo nào không, có thể thay huynh thế chấp tạm thời cho Phùng thiếu chủ không?"
"Không có!" Trần Tinh nói, "Tạ sư huynh, ta còn đang nói đỡ giúp huynh đấy, vậy mà huynh dám đánh chủ ý lên pháp bảo của ta?"
"Ta cần pháp bảo làm gì?" Phùng Thiên Quân nói, "Bộ ta không mượn Trần Tinh được à? Bọn ta thân hơn ông nhiều đấy! Đừng nhảm nữa, Tạ đại nhân, ông phải trả tiền ngay cho ta."
"Á! Tiểu sư đệ, đệ biết 'biến đá thành vàng' trong truyền thuyết không?"
"Không biết!" Trần Tinh điên tiết lên, "Không hề có pháp thuật này!"
"Ta đi lấy ngay đây," Tạ An lập tức nói, "xin ngài chờ, ngồi thêm lát nữa. An Thạch nói được làm được."
Hôm nay Phùng Thiên Quân đã uống một bụng trà ở Tạ gia, nghe thế bèn đứng ở ngoài sảnh, bảo: "Được, ta chờ ông."
Nếu thu tòa nhà này cộng thêm bộ sưu tập tranh chữ chắc cũng gom được khối tiền, nhưng bảy mươi vạn lượng thực sự quá nhiều, Tạ An lại không ở cùng với dòng họ Tạ gia, chẳng biết có bù nổi không.
Phùng Thiên Quân xoay người lại rồi hỏi: "Hạng Thuật đâu?"
Hạng Thuật nghe hai người cãi vã, lại bỏ đi vì mất kiên nhẫn nữa rồi.
Trần Tinh quan sát Phùng Thiên Quân thật kĩ, đột nhiên cười bảo: "Phùng đại ca, từ biệt sau một năm, hình như ngươi đã thay đổi chút rồi."
Phùng Thiên Quân ngạc nhiên nhìn khắp người mình, hỏi lại: "Thay đổi hả?"
Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân thật lâu, cứ cảm thấy hắn đã đổi thay, song chẳng nói rõ được khang khác chỗ nào, dường như gương mặt toát lên nét tàn nhẫn rất nhạt, nom có phần xấu xa, chẳng lẽ vì điều khiển Sâm La đao luyện hóa từ oán khí sao?
"Về sau có dùng Sâm La đao lần nào không?" Trần Tinh hỏi hắn.
"Dùng hai lần," Phùng Thiên Quân đáp, "một lần vùng thoát khỏi đội thám báo của Mộ Dung Xung, một lần ở lân cận nghĩa địa, có điều ngươi hãy yên tâm, ta không gϊếŧ người."
Trần Tinh cân nhắc một lúc, rồi bảo: "Mạo muội để ta kiểm tra cho ngươi chứ?"
Phùng Thiên Quân dang hai tay, ra hiệu cho Trần Tinh cứ tùy ý, Trần Tinh khởi động Tâm Đăng đến gần Phùng Thiên Quân.
"Không cần cởi y phục... cột đai lưng lại đi..." Trần Tinh đặt một tay lên ngực Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân toan cởϊ áσ tháo đai nghe vậy liền ngừng lại.
Trần Tinh truyền Tâm Đăng vào kinh mạch khắp người hắn, phát hiện có một luồng sáng đang lấp lóe, giúp hắn bảo vệ bản tâm, xem ra không có gì nghiêm trọng. Nhưng dòng chảy của Tâm Đăng dần bị chặn lại, dường như có một lực khác trong cơ thể Phùng Thiên Quân đang chống lại Tâm Đăng.
"Không có gì to tát." Trần Tinh nói, "Nhưng cố gắng dùng ít thôi nhé, oán khí khác với linh khí, dùng nhiều sẽ gây hại cho cơ thể, khiến người trở nên ngày càng xấu xa..."
Đúng lúc này Hạng Thuật trở lại, có vẻ vừa nãy về phòng lấy đồ, giờ đang đứng ngoài cửa nhìn lom lom vào Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân.
Trần Tinh: "..."
Phùng Thiên Quân cột chặt đai lưng ngay tắp lự, khoác áo ngoài, Hạng Thuật quan sát hai người, Trần Tinh vội nói: "Ta chỉ kiểm tra oán khí trong người hắn thôi!"
Hạng Thuật: "Ta nào nói gì, Tạ An chạy rồi, các ngươi có chắc muốn tiếp tục ở đây đợi lão không?"
"Cái gì?" Phùng Thiên Quân hoảng hốt.
Hạng Thuật tiện tay chỉ về phía hoàng cung, Phùng Thiên Quân nhanh chóng ra ngoài, giờ Tạ An trốn nợ tới hẳn hoàng cung, Phùng Thiên Quân chẳng còn biết phải đòi y kiểu gì.
Trần Tinh an ủi: "Biết đâu đi tìm hoàng đế xin tiền thì sao?"
Phùng Thiên Quân đỡ trán, bất lực bảo: "Cẩu hoàng đế ăn còn không đủ no, sốt ruột tới độ tóc rụng sạch trơn, đưa ta tiền? Có mà mặt trời mọc đằng Tây."
"Việc này... Phùng đại ca," Trần Tinh tiễn Phùng Thiên Quân ra khỏi Tạ phủ, "ta kiến nghị ngươi đừng ép dữ dội quá, bằng không quân thần bọn họ chó cùng rứt giậu thì..."
"Ta sắp chó cùng rứt giậu luôn rồi." Phùng Thiên Quân nói, "chưa biết tiền bỏ ra có thu lại được không, cứ tiếp tục tình trạng này, Tây Phong phải đóng cửa chỉ còn là chuyện trong ba tháng tới. Không được, Trần Tinh, ngươi thay ta nghĩ cách đi."
"Ớ!" Trần Tinh nói ngay, "Sao lại kéo ta vào? Ta chỉ tiễn khách giùm Tạ sư huynh thôi."
Mới nãy ba người còn nhiệt liệt ôn chuyện, giờ dính tới tiền Phùng Thiên Quân liền trở mặt ngay, hắn nói một cách nghiêm túc: "Nếu tiền trang Tây Phong phá sản, sẽ không còn ai thay các ngươi trông chừng hoàng lăng, cũng chẳng có tin phía Bắc cho hay. Ngươi và Hạng huynh đệ sẽ phải nằm vùng ngoài hoàng lăng hết ngày này tới ngày khác, phiền phết đấy, thấy đúng không?"
Trần Tinh: "Quan trọng là ta hoàn toàn không có tiền! Hai bọn ta chỉ ăn nhờ ở đậu thôi, ta mà có bảy mươi vạn lượng, còn cần nương nhờ Tạ An chắc? Nói đi cũng phải nói lại, ta còn nợ Tạ An đây nè, nếu không nhờ huynh ấy phụng dưỡng sư phụ và ta ba nghìn lượng bạc, ta biết đi đâu quen được sư huynh hời này đây..."
"Hạng huynh đệ," Phùng Thiên Quân thấy cách này không thỏa, bèn đánh chủ ý sang Hạng Thuật, trịnh trọng bảo, "Tiểu đệ nhớ rõ, tốt xấu gì ngài cũng từng là Đại Thiền Vu có trong tay nghìn dặm quốc thổ phương Bắc nhỉ?"
Trần Tinh giữ nguyên sắc mặt: "Phùng đại ca, ngươi nhìn Hạng Thuật có vẻ gì là có tiền không? Ta tới nhà hắn rồi, đem đổi toàn bộ gia sản trong trướng hắn thành tiền còn chẳng đủ trả ba nghìn lượng bạc ta nợ Tạ An nữa!"
Hạng Thuật cũng phối hợp vỗ bồm bộp lên người, chìa hai tay nhún vai, tỏ vẻ ta có lòng nhưng chẳng có sức.
"Hay ngươi ra đường đứng một lát đi?" Hạng Thuật nói, "Biết đâu Thác Bạt Diễm tới nữa."
Trần Tinh thầm nhủ, ngươi còn chưa chịu thôi vụ này nữa hả.
Phùng Thiên Quân không hiểu ý hắn, liền nhìn Trần Tinh với vẻ nghi hoặc, Trần Tinh quyết tâm bảo: "Được, ta thử, Tuế Tinh Tuế Tinh, gửi ta ít tiền đi?"
Thế là ba người đứng bên lề đường, Hạng Thuật hơi cúi xuống dòm Trần Tinh, không ừ hử gì.
Vài con én bay lướt qua hẻm Ô Y, chẳng có gì xảy ra.
"Ở đây ít người," Hạng Thuật đề nghị, "ra ngoài đứng nhé?"
Trần Tinh: "..."
Trần Tinh đi bộ ra con đường lớn ngoài hẻm, phố Đông Kiến Khang nhộn nhịp tấp nập người qua lại, trong chợ thì chật kín người.
"Bộ tiền rớt từ trên trời xuống hả?" Phùng Thiên Quân lấy làm hoài nghi, "Có phải nên tìm chỗ vắng người không? Lỡ như bị cướp sạch thì khổ."
"Đi nữa nhé?" Hạng Thuật ra hiệu cho Trần Tinh đi xa thêm tí nữa.
Trần Tinh: "Ngươi lại muốn gì?"
Trần Tinh đi thêm vài bước, phía Đông của chợ là một cửa hàng lớn có ba tầng, vàng son lộng lẫy, cột cửa khảm bạch ngọc, trên cửa viết bốn chữ 'liên hào(2) Đông Triết', không ngờ họ tới chỗ đối thủ một mất một còn của Phùng Thiên Quân luôn rồi.
(2) cửa hiệu liên doanh
"Đây không phải kẻ thù không đội trời chung của các ngươi hả? Tiền trang nhà ngươi nằm đâu? Ở đâu thế?" Trần Tinh hỏi.
Phùng Thiên Quân chỉ sang phía Tây của chợ, ở đó có một tiền trang to lớn với các thanh gỗ mun, ấy chính là liên hào Tây Phong.
"Bỏ đi," Phùng Thiên Quân nói, "đến nhà ta dùng cơm tối đi, uống với ca ca mấy chén, tiện thể giới thiệu tẩu tử với các ngươi."
Hạng Thuật nhìn lên bảng hiệu của tiền trang Đông Triết, dường như đang cân nhắc.
"Chẳng nhẽ ngươi định đi cướp tiền trang nữa hả?" Trần Tinh hỏi.
"Ngươi nợ Tạ An ba nghìn lượng," Hạng Thuật nói, "nếu ngươi mở lời, ta lập tức trả giúp ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc."
Trần Tinh toan bảo ở đây khác với Mạch thành, nếu ngươi cướp tiền trang nhất định sẽ bị bắt đấy! Rồi cậu bỗng nhớ tới cái hôm Hạng Thuật nhờ cậu cứu Xa La Phong, hắn cũng hứa hẹn điều tương tự thế này, nên cậu nói ngay: "Được, ta chấp nhận, nhưng ngoài việc giúp ta trả tiền cho Tạ An, ngươi còn phải giúp Phùng đại ca vượt qua thời khắc khốn khó."
"Này." Phùng Thiên Quân nghe thế thì bật cười, định khuyên hai ngươi đừng sĩ diện nữa, nhưng rồi hắn đột nhiên nghĩ lại, bèn đổi sang phép khích tướng: "Trần huynh đệ, ta xin nhận ý tốt của ngươi, đừng làm khó người ta."
Hạng Thuật quả nhiên mất kiên nhẫn: "Được, có thể."
"Ngon, vậy ngươi lên đi, nhưng không cho cướp tiền trang." Trần Tinh đáp không được tình nguyện cho lắm, đồng thời cậu quyết định xem trò hay của Hạng Thuật, để coi ngươi kiếm tiền kiểu gì. Tuyệt đối không thể nào, bằng không sao hắn còn phải cướp tiền trang khi còn ở Mạch thành? Chưa kể Phùng Thiên Quân chỉ thiếu ba nghìn lượng thôi ư? Người ta thiếu bảy mượn vạn lận đó! Dù ngươi cướp được cũng chưa chắc trả đủ hết đâu.
Song Hạng Thuật đã cất bước tiến vào tiền trang.
Đông Triết giống Tây Phong, kinh doanh chính bằng gửi tiền tiết kiệm và cho vay nặng lãi. Trong nửa năm gần đây, Giang Nam bị ảnh hưởng bởi bệnh dịch, mọi gia đình đều có bệnh nhân, hậu quả là nguồn lao động trẻ và trung niên không thể cày bừa trồng trọt, còn phải tốn tiền khám bệnh, họ đành bỏ việc trong tay, tìm cách vay tiền vượt qua giai đoạn khó khăn.
Danh tiếng của tiền trang Tây Phong là tốt nhất, song chưa đầy nửa năm đã cho vay sạch tiền, bên Đông Triết khá kiên nhẫn, đợi đến tận khi Phùng gia cạn kiệt nguồn lực mới bắt đầu cho vay, tiền lãi tăng mỗi năm một ít, bách tính oán than dậy đất, nhưng vì mưu sinh, họ không thể không vay.
Trần Tinh nhìn một hàng dài ở trước cửa, phát hiện tình hình còn nghiêm trọng hơn những gì Phùng Thiên Quân miêu tả, trong lòng không khỏi lo lắng. Hạng Thuật chỉ liếc hàng dài trước cửa một thoáng, sau đó đứng trong sảnh.
"Vay tiền thì qua kia xếp hàng." chủ sự trong quầy bảo.
Hạng Thuật nghiêng người dựa vào quầy, gõ ngón tay, bảo: "Lấy tiền, gọi đại chưởng quỹ các ngươi ra."
"Lấy khế phiếu ra(3)," chủ sự nội bộ bảo, "chưởng quỹ không rảnh..."
(3) hợp đồng tiền gửi
Chủ sự còn chưa nói xong đã bị Hạng Thuật túm cổ áo kéo ra khỏi quầy, mặt gã tức khắc đỏ lên vì sợ, đám bách tính thấy chàng trai đẹp đột nhiên đánh người, nhất thời kinh hãi nháo nhào kêu to gọi nhỏ, vội vã tránh đi.
Trần Tinh thấy tình hình hỏng bét, vội tiến lên cản lại, Hạng Thuật nhẹ nhàng thả chủ sự xuống, phủi tay áo giúp gã, thong dong lặp lại lần nữa: "Rút tiền, gọi đại chưởng quỹ các ngươi ra."
Chủ sự vừa giận vừa xấu hổ, song biết rõ không thể trêu nổi hắn, đành cấp tốc lên lầu hai.
Trần Tinh hít sâu một hơi, nhìn chằm chặp vào Hạng Thuật, Hạng Thuật lại tỏ ra chuyện không liên quan tới mình. Không lâu sau, một tiêu sư bước thoăn thoắt xuống sảnh, nhìn thoáng sang Phùng Thiên Quân đứng sau Trần Tinh cùng Hạng Thuật, lộ ra vẻ mặt ta biết tỏng rồi nhé: "Phùng thiếu gia tiền trang Tây Phong, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới đây?"
Phùng Thiên Quân nhoẻn cười: "Đi cùng bạn thôi, không liên quan tới ta."
Tiêu sư nọ cười khẩy: "Đại chưởng quỹ cho mời."
Trên lầu ba của tiền trang Đông Triết, một nhóm võ nhân vây quanh đại chưởng quỹ, sẵn sàng đón chào Phùng gia đến đập quán. Trần Tinh chọt Hạng Thuật, nói: "Này, hộ pháp, được rồi, đừng nghịch nữa, ta đùa tí ấy mà, mình nên đi thôi."
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, lại liếc qua đại chưởng quỹ, trong phòng chỉ có ba người ngồi trước bàn, đại chưởng quỹ tưởng Phùng Thiên Quân mượn cớ gây hấn, lại thấy thiếu đương gia Phùng gia cùng thanh niên này bình tĩnh thong ngồi ngồi xuống, một trái một phải, nhường thiếu niên văn sĩ ngồi chính giữa, nên tự coi cậu là chính chủ, bèn hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi ngài gửi... ở tệ hào(4) bao nhiêu tiền?"
(4) cách xưng hô khiêm tốn, người thì dùng 'tại hạ' nghĩa là kẻ hèn này, còn 'tệ hào' nghĩa là cửa hàng quèn này.
"Ấy." Trần Tinh dòm Hạng Thuật, thầm nhủ, ta làm quái gì có tiền.
"Không can hệ tới họ." Hạng Thuật không thèm uống trà do Đông Triết mời, nói thẳng ra, "Đại chưởng quỹ, ngươi là người Hán, họ gì?"
Đại chưởng quỹ quan sát Hạng Thuật với vẻ hoài nghi, đáp: "Họ Vương."
Hạng Thuật gật đầu, nói tiếp: "Một năm trước, ta đến quý trang ở Mạch thành làm rõ thân phận mình, muốn rút chút tiền làm phí đi đường, có dấu tay làm chứng hẳn hoi, vậy mà quý trang nói với ta, thời buổi chiến loạn, liên hào Đông Triết chỉ cho gửi không cho rút, dù có lão tử Thiên Vương tới cũng đừng mong rút được tiền, có nói thế không?"
Trần Tinh chợt nhớ đến vụ cướp xảy ra ở Mạch thành sau lần đầu gặp Hạng Thuật không lâu, thì ra lần trước hắn muốn lấy tiền ư? Hắn gửi tiền ở Đông Triết? Gửi bao nhiêu?
Phùng Thiên Quân cũng nhớ ra vụ này, hai người cùng lúc quay đầu, nhìn Hạng Thuật với vẻ mặt phức tạp.
Vương chưởng quỹ nhất thời không biết nên trả lời thế nào, gật đầu không phải mà lắc cũng không xong, bởi tiền trang không cho rút tiền là một việc hết sức nghiêm trọng, càng không tiện mượn họa chiến tranh làm cớ, huống hồ người cần dùng tiền gấp trong chiến loạn chiếm phần lớn, nếu thấy chết mà không cứu, chẳng phải tự đập chính chiêu bài nhà mình sao?
"Tuyệt đối không có việc này," Vương chưởng quỹ buộc phải nói dối trắng trợn, nằng nặc phủ nhận, "tuyệt đối không có việc này. Tệ hào chưa bao giờ có quy định này, nhất định là chi nhánh ở Mạch thành tự tiện chủ trương, nếu có chỗ đắc tội, tại hạ đi đầu nhận sai, kính xin khách quan thứ lỗi."
Vì vậy, mọi người càng chắc mẩm Phùng Thiên Quân đến phá quán, chuyện gì cũng phải nói đạo lý trước rồi mới dùng bạo lực sau, biết nể mặt nhau thì mới tiện ứng đối.
"Chỉ cần khách quan đưa chứng nhận gửi tiền," một tên tiêu sư đứng sau chưởng quỹ chủ động bảo, "dù có tới chân mây cuối trời, một khi đã mở lời ở Đông Triết, bọn ta nhất định sẽ cho ngài rút tiền. Quân tử yêu tiền, nhưng thu dùng theo đạo lý, Đông Triết đã kinh doanh trên trăm năm, làm việc gì cũng dựa theo một chữ lý."
Phùng Thiên Quân cười gằn.
Đại chưởng quỹ làm như không thấy hắn, ra hiệu với Trần Tinh, hiển nhiên xem Trần Tinh là tiểu thiếu gia trong ba người, ý hỏi ngươi muốn lấy bao nhiêu?
Hạng Thuật nói tiếp: "Nếu đã nói vậy, ta đây hỏi một câu, quý hào còn nhớ Thuật Luật gia không? Tên ta là Thuật Luật Không."
"Ồ," đại chưởng quỹ nói, "người Thiết Lặc này, Thuật Luật gia... Thuật Luật Không... Thuật Luật Không?!"
Lúc này đại chưởng quỹ mới phát hiện tình hình nan giải hơn lão nghĩ, "Thuật Luật Không" chẳng phải là tên Đại Thiền Vu của Sắc Lặc Cổ Minh sao? Nhưng trông Hạng Thuật có vẻ gì là giống người Hồ đâu, trong lòng người Hán, Đại Thiền Vu phải giống Hô Hàn Tà, với hình tượng trung niên tục tằng đã quá bốn mươi, râu ria xồm xoàm tương tự Phù Kiên, chứ tự dưng đâu ra một người thế này? Nào có giống.
"Ta nhớ lúc còn sống, phụ thân có gửi một khoản tiền ở tiền trang Đông Triết." Hạng Thuật hờ hững nói, "Tính ra cũng phải được ba mươi năm, không biết trong tiền trang Đông Triết còn giữ chứng nhận gửi tiền hay không."
Đại chưởng quỹ ngẩn người, sau đó hỏi: "Gửi ở đâu?"
"U Châu, quận Trác." Hạng Thuật đáp, "Năm đó Đông Triết khai trương liên hào ở quận Trác, vì việc làm ăn nên hợp tác với người Hồ ở tái ngoại, sau đó tìm đến cha ta là Thuật Luật Ôn, chủ động kiến nghị muốn thay Thuật Luật gia bảo quản một khoản tiền, cũng hứa sẽ cho các thương nhân giao dịch với bọn ta vay tiền, đôi bên lập chứng nhận, sau khi Tiên Ti Mộ Dung thị khống chế U Châu, ta nhớ sản nghiệp Đông Triết ở quận Trác có vẻ không tệ lắm nhỉ?"
Sắc mặt đại chưởng quỹ trở nên nghiêm túc: "Nếu đã gửi tiền, tiền trang Đông Triết sẽ lập chứng nhận gửi tiền, đưa toàn bộ về tổng trang, liên hào ở các nơi giữ lại một bản sao, dùng để kiểm tra thực hư... ta sẽ cho người đi tìm ngay bây giờ."
"Cha ngươi gửi bao nhiêu?" Trần Tinh hỏi Hạng Thuật, thầm nhủ, không chừng có ba nghìn lượng bạc thật, thậm chí không chỉ bấy nhiêu đó thôi.
"Không biết," Hạng Thuật nói thẳng, "chưa tính."
Phùng Thiên Quân bắt đầu cảm thấy thú vị rồi đây, còn hóng náo nhiệt không ngại lớn chuyện, hắn hả hê khi thấy người khác gặp họa, cứ nhìn chằm chặp vào đại chưởng quỹ, để xem lần này lão giải quyết như nào.
Đại chưởng quỹ nháy mắt ra hiệu với chủ sự ngồi bên cạnh, người nọ nhanh chóng đi xuống cầu thang.
"Hình như có," đại chưởng quỹ đáp, "khi còn bé, ta cũng nghe lão chưởng quỹ nhắc việc này, cảm ơn lão Đại Thiền Vu đã ủng hộ tệ hào... Chỉ không biết vì sao Đại Thiền Vu lại nghìn dặm xa xôi tới Giang Nam lấy tiền?"
Lúc họ trò chuyện có người đi tới đổi trà xanh, thay bằng trà sấy kèm điểm tâm giống nhà Tạ An.
Hạng Thuật không trả lời thẳng, chỉ bảo rằng: "Hỏi nhiều làm gì? Ngươi tìm được bằng chứng không? Tìm không được cũng không sao..."
Trần Tinh: "........................"
Trần Tinh tưởng Hạng Thuật sẽ bảo 'Tìm không được cũng không sao, ta đi trước", hóa ra nói nhiều nói dai nãy giờ chỉ toàn hù cậu. Nào ngờ Hạng Thuật móc hai quyển da dê từ trong ngực ra, nói: "Nếu tìm không được, không ngại xem chứng nhận gửi tiền của ta chứ?"
Đó là quyển da dê Hạng Thuật bỏ vào hộp mà cậu thấy trên thuyền!
Phùng Thiên Quân trợn tròn mắt, đồ từ ba mươi năm trước mà Thuật Luật gia vẫn còn giữ? Còn mang theo bên mình?
"Đây là chứng nhận gửi tiền?" Trần Tinh khó thể tin nổi, thò tay muốn xem, Hạng Thuật không hề cản cậu, đại chưởng quỹ cũng nghển cổ dồn mắt vào vật trên bàn, Trần Tinh vừa cởi dây xong thì có người từ bên dưới vội vàng đi tới, cầm theo một chiếc hộp gỗ y đúc cái của Hạng Thuật. Thế là một người đứng cạnh mở hộp ra, để lộ hai quyển da dê giống nhau nằm bên trong.
Đại chưởng quỹ liếc Hạng Thuật với vẻ mặt phức tạp, cúi đầu dòm quyển da dê của mình.
Hạng Thuật: "Một là chứng nhận gửi tiền được lập từ ba mươi năm trước, chính là khoản tiền gửi mà Đông Triết và phụ thân ta đã thực hiện, phần còn lại lập vào tám năm trước, cha ta lâm bệnh nguy kịch, biết rằng không còn nhiều thời gian, bèn cho gọi chưởng quỹ tiền trang U Châu tới Sắc Lặc xuyên, chuyển toàn bộ phần tài sản của Thuật Luật gia cho ta, trên này có đủ dấu tay các bên..."
Trần Tinh mở quyển da dê ra, trông thấy một loạt dấu tay nằm bên dưới.
Đại chưởng quỹ mới dòm phần đầu đã vội vò quyển da dê thành một cục dọng thẳng vào miệng.
"Ê! Ngươi làm gì đó! Người đâu! Đại chưởng quỹ các ngươi điên rồi!" Phùng Thiên Quân lập tức hô to, mấy người bên hông kinh hãi tới độ biến sắc, nhao nhao tiến lên. Trần Tinh mù mờ ngẩng đầu, không biết đã xảy ra chuyện gì, tận khi chứng kiến chưởng quỹ dồn sức nuốt cuộn da dê kia vào bụng, mặt mày thì khốn khổ lắm thay, Trần Tinh mới vội nói: "Đây có phải giấy đâu! Ngươi sẽ nghẹn chết đó!"
Hiện trường nhất thời hỗn loạn, Hạng Thuật sải bước cái một, bóp cằm chưởng quỹ, Phùng Thiên Quân trổ hết bản lĩnh móc quyển da dê ra, các tiêu sư toan nhào lên cướp, nhưng sao có thể là đối thủ của Hạng Thuật, cả bọn lập tức bị đánh ngã tại chỗ.
Chưởng quỹ nọ mất cả buổi mới bình tĩnh lại, nhìn trần nhà thở dốc không ngừng, tiếp theo xoay người víu lấy cửa sổ, Phùng Thiên Quân kịp thời phản ứng, tức tốc la lên: "Đừng để lão ta nhảy lầu! Mau lên!"
Nửa canh sau, nơi tiếp khách được dời xuống lầu hai của tiền trang của Đông Triết.
"Phu nhân."
Tiền trang Đông Triết tạm thời không kinh doanh, chính chủ rốt cuộc đã tới, một đám chủ sự che chở cho một thiếu phụ trẻ trung lên lầu hai, thiếu phụ còn chưa xuất hiện mà mùi đã vương tới trước, hương thơm từ trăm loài hoa thoáng chốc làm cả tiền trang như ngập trong sắc xuân.
Đại chưởng quỹ đang co quắp trong góc, thiếu phụ nhìn lướt qua lão, sau đó nói: "Nâng xuống lầu đi, vuốt lưng rồi cho uống một bát canh là được. Tự giới thiệu, Đại Thiền Vu, tại hạ họ Ôn."
"Ôn phu nhân," Phùng Thiên Quân cười nói, "đã lâu không gặp."
Thiếu phụ họ Ôn nọ chính là đương gia của tiền trang, tên Ôn Triết, kế thừa cơ nghiệp từ thời tổ tiên. Ôn Triết tô son điểm phấn nhẹ nhàng, mặc gấm đỏ nhà Lương như gái mới gả, tư thái bình tĩnh thong dong, mùi hương trên người xông vào mũi. Nàng liếc sang Phùng Thiên Quân, bảo: "Ta có nghe về chuyện của Phùng đại đương gia ở Trường An, người đã mất, xin nén bi thương, đừng để tổn hại cơ thể."
Phùng Thiên Quân gật đầu, xưa nay hai tiền trang lớn là Đông Triết và Tây Phong luôn là tử thù không đội trời chung, vậy mà khi gặp nhau, đương gia chủ đôi bên lại khách sáo đến lạ, âu cũng vì quyền lợi thiên hạ mà tranh tranh gϊếŧ gϊếŧ, tìm kế mưu sinh chứ nào có thù sâu hận lớn gì.
"Xin để ta xem chứng nhận gửi tiền của thiếu chủ Thuật Luật nhé?" Ôn Triết khách sáo nói.
Hạng Thuật đặt chứng nhận gửi tiền lên bàn, lập tức có người dâng cho Ôn Triết, đặt bốn phần song song để nghiệm chứng thật giả. Cả phòng khách lặng đi, Ông Triết dịu dàng bảo: "Ở tiền trang Đông Triết có quy định, gửi tiền không sinh lời, nhưng vì ba mươi năm trước muốn định cư ở U Châu, bên ta từng giao hẹn với lão Đại Thiền Vu đại nhân rằng, tệ trang dùng cách xử lý gia sản, thay Thuật Luật gia chưởng quản kim ngân. Không chỉ gửi tiền, mà còn cho đám người Mộ Dung thị, Thác Bạt thị, Trương Mậu, v.v... vay tiền... ừm... khoản bạc Đông Triết cho hoàng tộc vay lấy lãi một li(5), Thuật Luật gia hưởng lãi năm li."
(5) li: %
"Được bao nhiêu?" Trần Tinh còn chưa xem kĩ quyển da dê kia đã phải nộp ra.