Hạng Thuật không biết vì sao tự dưng mình lại trở nên uể oải đến thế, trong khi đầu óc vẫn tỉnh táo, Trần Tinh đỡ hắn ra sân sau nằm lên giường bệnh của Hồi Xuân Đường, Tạ Đạo Uẩn bắt mạch xong thì nhìn sang Trần Tinh, không nói gì.
"Thời gian này các ngươi đã tiếp xúc với những ai?" Tạ Đạo Uẩn hỏi.
Trần Tinh: "Hai ta vừa tới Kiến Khang vào hôm kia, đã gặp nhiều người, nhưng không... có ai kỳ lạ hết."
Tạ Đạo Uẩn tiếp tục hỏi: "Đã ăn gì rồi?"
Trần Tinh không ngừng nhớ lại, bọn họ ở Tạ gia, đồ ăn thức uống vẫn như thường lệ, hôm qua ở Đông Triết Hạng Thuật không uống trà nhà họ, còn cậu lại uống không ít. Buổi tối chỉ uống rượu của nhà Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân tuyệt đối không có khả năng tính kế họ.
Trần Tinh trả lời từng câu, Tạ Đạo Uẩn mới biết hóa ra khách của tiểu thúc mình chính là Trần Tinh.
Trần Tinh nắm chặt tay Hạng Thuật không buông, truyền Tâm Đăng vào kinh mạch khắp người hắn, lạ thay không có gì khác thường.
"Sẽ không phải là..."
Tạ Đạo Uẩn không đáp.
Hạng Thuật chưa ngủ, hắn giơ tay còn lại, ngón cái đè lên ấn đường day vài cái, Trần Tinh nói: "Hạng Thuật, ngươi có buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ." Hạng Thuật cau mày đáp, nhưng không có sức, "Về trước đi."
Lúc này Cố Thanh bưng một bát thuốc nồng tới đây, Trần Tinh ngửi thấy mùi nhân sâm nực nồng, Hạng Thuật nói: "Ta không cần uống thứ này, ta không buồn ngủ, không phải ôn dịch."
"Ngươi uống thử xem?" Trần Tinh nói.
Hình như Hạng Thuật có hơi bực bội, duỗi tay ra toan cản lại, Trần Tinh không cho hắn cơ hội phân bua: "Ta đút ngươi uống, ngươi ngoan đi."
Tạ Đạo Uẩn xem xét quan hệ hai người, lia mắt sang Cố Thanh, Cố Thanh gượng cười gật đầu với Tạ Đạo Uẩn, ngầm hiểu 'Đúng như ngươi nghĩ'. Tạ Đạo Uẩn lập tức cau mày, trông có vẻ lo lắng.
Hạng Thuật nói: "Rồi, ta tự uống!"
Trần Tinh biết Hạng Thuật không thích để người ngoài chứng kiến mình suy yếu nên không ép hắn nữa, đến khi Hạng Thuật uống xong bát thuốc kia tinh thần mới khá hơn được đôi chút.
"Trong này gồm những thuốc gì?" Trần Tinh hỏi Tạ Đạo Uẩn.
"Nhân sâm, đỗ trọng, tục đoạn, bổ cốt chi..." Tạ Đạo Uẩn bình tĩnh đọc liên tục hơn mười vị thuốc, tất cả đều là dược liệu đại bổ có dương tính rất mạnh, "đây là đơn do sư phụ kê."
Hạng Thuật uống thuốc xong liền đứng dậy, không muốn tiếp tục ở trong dược đường nữa.
Trần Tinh cũng đứng dậy theo, dù sao chuyện cần biết cậu cũng hiểu đại thể từ Tạ Đạo Uẩn rồi, nên đành xin thứ lỗi, Tạ Đạo Uẩn không thu họ tiền thuốc, còn nhờ Cố Thanh tiễn hai người ra cửa, chuẩn bị xe đưa họ về Tạ phủ.
"Đỡ hơn chưa?" Trần Tinh một phần bị Hạng Thuật dọa, một phần bị dọa bởi chính mình. Suy cho cùng Hạng Thuật trong lòng cậu vẫn luôn là hình tượng không gì không làm được, dần dà khiến cậu quên mất dù hắn bản lĩnh cỡ nào cũng có giới hạn, thể xác máu thịt vẫn cần ăn cần uống cần ngủ, thình lình thấy hắn sinh bệnh liền cuống cuồng cả lên, lo lắng không biết làm thế nào, ngồi trên xe mà cứ liên tục đè lên mạch môn của Hạng Thuật không buông.
Hạng Thuật đang bận suy xét nên không trả lời Trần Tinh, Trần Tinh gọi mấy lần Hạng Thuật mới lấy lại tinh thần, lúc đón lấy tầm mắt cậu thì đột nhiên giận dữ: "Ta nói, không buồn ngủ, ngươi không tin ta?"
Trần Tinh đành gật đầu, nhất thời không biết phải làm gì, chỉ hy vọng không phải việc rắc rối gì lớn.
"Hơn hai năm trước, lúc ta xuôi Nam từ Lạc Dương nhằm điều tra hành tung của Khắc Gia Lạp, cũng gặp tình trạng giống bây giờ," Hạng Thuật nói, "mới bị quân Tấn bắt giữ."
Trần Tinh: "!!!"
Trần Tinh sực nhớ lại, hèn gì hồi đó cậu cứ lấy làm khó hiểu, với tài nghệ này của Hạng Thuật làm sao lại bị bắt? "Đột nhiên, mất hết hơi sức." Hạng Thuật cau mày nói.
"Sau đó làm sao khỏi?" Trần Tinh ngạc nhiên hỏi.
Hạng Thuật lầm bầm: "Ta không biết, có lẽ thuốc của ngươi tốt, hoặc có lẽ đã phục hồi trước khi gặp ngươi, chẳng qua do người Hán không cho ăn cho uống nên ta không có sức thoát ra. Sau khi bị bắt tới Tương Dương, ta mới lấy lại sức."
Hạng Thuật giơ tay nâng trọng kiếm, vẫn có thể gắng gượng nhấc lên được, song động tác lại chậm chạp và mất sức rõ đi trông thấy.
"Dường như đột nhiên, mọi khí lực tiêu tán hết." Hạng Thuật lẩm bẩm, "Chuyện gì đã xảy ra? Trần Tinh, ngươi có thể bình tĩnh chút không?"
"Ta... ta làm sao cơ?" Trần Tinh lúng ta lúng túng, "Nhìn ta giống đang kích động lắm sao?"
Hạng Thuật cau mày: "Ngươi nhìn ta cứ như mắc ôn dịch không bằng. Lần trước có thể khỏe lại, lần này nhất định cũng thế."
Trần Tinh thoáng bình tĩnh hơn, đáp: "Vì... vì ta hơi sợ."
Trần Tinh nắm tay Hạng Thuật không buông, Hạng Thuật dòm cậu, cuối cùng Trần Tinh cũng bình tĩnh trở lại, cậu nói: "Tạm nghỉ một ngày xem."
Hôm ấy Trần Tinh kiểm tra bệnh tình của Hạng Thuật, hoài nghi hắn bị bệnh khó chữa, tình trạng này khiến cậu ngày càng ngờ vực, thế nhưng Hạng Thuật không có biểu hiện buồn ngủ như Tạ Đạo Uẩn miêu tả, trái lại mặt mày vẫn như thường, chỉ thấy hơi mệt, có lẽ không phải mắc ôn dịch. Nhưng cũng có khả năng Hạng Thuật có thể chất cường tráng, nên bệnh trạng không biểu hiện quá rõ.
Đêm đó Trần Tinh dọn qua phòng Hạng Thuật, nằm chung giường con với hắn, sớm hôm sau, Hạng Thuật vẫn thức dậy như mọi ngày. Trần Tinh thầm cảm tạ trời đất, đứng dậy ấn lên mạch đập của Hạng Thuật, mạch tượng vẫn đập mạnh mẽ nhịp nhàng, hết sức bình thường.
"Ngươi thấy sao rồi?" Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật đứng dậy thức nhấc trọng kiếm lên, đáp: "Không được, ngay cả ra chiêu cũng gặp trở ngại, sợ rằng nếu gặp phải địch nhân, tình thế sẽ hết sức phiền phức."
Nói đoạn, Hạng Thuật dùng mắt ra hiệu với Trần Tinh, hai người đều cảm nhận được nguy hiểm, Trần Tinh lầm bầm: "Lẽ nào là bọn chúng? Thi Hợi đã duỗi tay tới tận đây rồi ư?"
Hạng Thuật nói: "Chưa hẳn, chí ít tới tận lúc này chúng ta chưa gặp phiền phức gì, có lẽ chúng còn chưa biết ta suy yếu, chúng ta ẩn náu trong tối, song vẫn phải hết sức cẩn thận và nghiêm túc dè chừng. Từ hôm nghe Phùng Thiên Quân thuật lại mọi việc, ta cứ cảm thấy bất thường. Thi Hợi không có khả năng buông tha phía Nam, nên đảm bảo trước trận chiến Tương Dương, gã đã đánh chủ ý tới Kiến Khang rồi."
Ban đầu Trần Tinh hoài nghi ôn dịch do Thi Hợi bày trò, dù rằng Thi Hợi không đích thân tới hoặc chỉ sai thuộc hạ tới Giang Nam, dịch bệnh lan rộng vẫn bắt nguồn toàn bộ từ lũ Bạt. Do có quá nhiều thông tin làm xáo trộn suy đoán của cậu, nên cậu lầm tưởng chuyện này không hề liên quan đến Bạt?
Liệu có phải mình đã đoán sai ngay từ ban đầu không? Trần Tinh bắt đầu cảm thấy ẩn dưới vẻ ngoài phồn hoa nhộn nhịp của Kiến Khang ẩn chứa nguy hiểm nào đó mà họ không biết. Giả thiết thủ hạ của Thi Hợi đang ẩn núp ở Giang Nam, mưu đồ lật đổ sự bình yên của triều đình nhà Tấn, chẳng qua do kế hoạch của gã không được thuận lợi như ở phương Bắc, nếu thực sự là vậy, thì tình hình hiện tại đã được giải thích hợp lý.
"Ngươi nói đúng," Trần Tinh thừa nhận, "do ta đã quá xem thường."
Hạng Thuật gật đầu, không vì mất đi vũ lực mà khí thế giảm sút. Trần Tinh cũng phát hiện ra điều này, Hạng Thuật chỉ bị xói mòn thể lực quá độ mà thôi, chứ suy nghĩ vẫn còn minh mẫn lắm, không giống miêu tả 'thất hồn lạc phách' tí nào.
Thành thử Trần Tinh sửa lại đơn thuốc, nhờ người Tạ gia đi mua, bỏ đi mấy loại Tạ Đạo Uẩn đã kê, chú trọng vào tăng cường thể lực. Tạ An đúng giờ hạ triều như mọi ngày, mời Trần Tinh và Hạng Thuật đi dùng cơm. Trần Tinh bắt đầu hỏi dò, không biết có kẻ hành động quái dị nào thường xuất hiện ở Kiến Khang, Đan Dương, Cối Kê và Mạt Lăng trong vòng một năm qua hay không.
"Không có." Tạ An ngẫm lại rồi đáp, "Sao thế? Nghe bảo hôm qua các ngươi đi gặp Tạ Đạo Uẩn?"
Trước đó Trần Tinh và Hạng Thuật đã thương lượng xong, quyết định hôm nay sẽ lên đường tiến hành điều tra, không thể kéo dài thêm được nữa, nên cậu bảo: "Mấy ngày tới sẽ không quấy rầy ngài, bọn ta cần ra ngoài một chuyến."
Tạ An nói với Trần Tinh: "Mấy ngày trước huynh đã phái người tới Cối Kê, tìm nơi có được thư giản Bất Động Như Sơn, dự là hai ngày nữa sẽ về tới đây, đệ không chờ chút sao?"
Hạng Thuật: "Việc trước mắt hệ trọng hơn, cứ để sau đi. Không chừng bọn ta sẽ gặp được ở Cối Kê."
Tạ An muốn nói lại thôi, sau một lúc lại hỏi: "Có chuyện gì thế, huynh giúp được không? Sao lại ra đi vội vã?"
Trần Tinh không hề hoài nghi Tạ An, bởi nếu y muốn tính kế họ thì đã tính từ đời nào rồi chứ không đợi tới bây giờ, song người biết chuyện Hạng Thuật mất vũ lực càng ít càng tốt, nên cậu chỉ bảo có liên quan tới ôn dịch. Tạ An nghe xong thì thong thả gật đầu, đúng lúc này, Tạ Đạo Uẩn dẫn Cố Thanh tới đây.
"Đỡ hơn chưa?" Tạ Đạo Uẩn vừa vào cửa liền hỏi, đồng thời gật đầu với Tạ An, hành lễ, rồi quay sang kiểm tra mạch cho Hạng Thuật, liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh chầm chậm lắc đầu.
"Hạng huynh đệ không khỏe à?" Tạ An hỏi.
"Không có." Trần Tinh đáp ngay.
Tạ Đạo Uẩn kiểm tra xong, phát hiện tình trạng của Hạng Thuật vẫn giống ngày hôm qua, chỉ có điều không ham ngủ nên không phải tại ôn dịch, khiến nàng lấy làm hoài nghi. Không lâu sau, bên ngoài lại có thêm người tới viếng Tạ An. Hóa ra là chủ tiền trang Đông Triết, chỉ khác người tới lần này không phải Ôn Triết, mà đổi thành vài nam nhân.
Hôm nay phủ Tạ An được dịp náo nhiệt, người tới nâng một cái hộp, bên trong đựng khế đất, sau đó nói với Hạng Thuật: "Thuật Luật đại nhân, đây là khế đất mà phu nhân dặn bọn ta mang đến, bởi tiền trang không trữ được ngần ấy tiền, đành thế chấp bằng mấy sản nghiệp mua được ở Kiến Khang, Cối Kê hồi năm trước, không biết ý ngài thế nào."
Tạ An nghe muốn ngu người, Trần Tinh xua tay ra hiệu kêu y tạm thời khoan hỏi, sau đó dòm khế đất, hóa ra sau khi Ôn Triết tính lại, tiền trang không có đủ ngần ấy tiền, hoặc có lẽ không muốn vét cạn số bạc để trả Hạng Thuật, cho nên mới nghĩ ra chiêu này.
"Để đó đi," Hạng Thuật giữ nguyên sắc mặt, "còn thiếu bao nhiêu nữa?"
Người tới cung kính đáp: "Chỗ khế đất này, sản nghiệp trị giá khoản một trăm vạn lượng bạc. Còn hai trăm vạn lượng nợ đó, phu nhân xin Thuật Luật đại nhân cho thư thả nửa năm để trả ạ."
"Này! Tiểu thúc!" Tạ Đạo Uẩn vội tiến lên vuốt lưng giúp Tạ An, Tạ An nghe nãy giờ thiếu điều muốn bất tỉnh.
"Được." Hạng Thuật thấy ngay cả khế đất mà họ cũng lấy ra, nhiêu đấy đã đủ thành ý rồi, không thể ép người quá đáng, bèn đồng ý cho họ thời gian, người tới dường như đã dự liệu được điều này, vội vàng lấy giấy bút ra, vui sướng bảo: "Vậy thì xin đại nhân để lại giấy tờ, để tiểu nhân về cũng tiện báo cáo kết quả."
"Chẳng lẽ lời của Thuật Luật Không ta không được tính sao?" Hạng Thuật lạnh lùng nói, "Bây giờ ngươi có thể đi về, bằng không ta sẽ đổi ý."
Người nọ đành phải khúm núm lui ra ngoài, sau khi rời khỏi Tạ phủ lại có thêm người tới, chính là Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân đi lướt qua người đưa tin, kẻ nắm bắt tin tức nhanh nhạy như hắn hiển nhiên đã biết chuyện, vừa vào liền buột miệng nói: "Hạng huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
Mọi người trong phòng đồng loạt dùng mắt ra hiệu với hắn, chỉ mỗi Tạ An toan bỏ chạy theo bản năng, Phùng Thiên Quân mất kiên nhẫn bảo: "Không đòi nợ nữa, Tạ đại nhân, ta gia hạn thêm một năm cho ông đấy!"
Nửa canh sau, trong phòng Hạng Thuật.
Trần Tinh đang thu dọn hành trang, Phùng Thiên Quân ngồi xuống, quan sát sắc mặt của Hạng Thuật, Hạng Thuật nhíu mày hỏi hắn: "Ngươi lại tới đây làm gì?"
"Sao ta cả gan không tới?" Tối qua Phùng Thiên Quân nghe Cố Thanh kể hết mọi chuyện liền biết hỏng bét, vì vậy mới sáng tinh mơ đã sai người đứng bên ngoài Tạ phủ nghe ngóng, tận khi thấy Tạ An hạ triều, hắn mới vội vã tới đây xem tình hình, "Mới tối hôm kia còn uống rượu nhà ta, hôm qua đã xảy ra chuyện, ta nào dám không tới?"
Hạng Thuật đáp: "Không phải do rượu của ngươi, tự ta biết rõ."
Phùng Thiên Quân nói: "Các ngươi định đi Cối Kê hả?"
Trần Tinh nói: "Không kịp đợi tin của Tạ sư huynh, nên bọn ta phải đi càng sớm càng tốt."
Phùng Thiên Quân quyết định nhanh chóng: "Ta cũng đi với các ngươi."
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật gật đầu, mục tiêu của Phùng Thiên Quân cũng là điều tra rõ tung tích của Thi Hợi, hiện tại Hạng Thuật chẳng còn sức, có Phùng Thiên Quân ở đây dù sao vẫn an toàn hơn.
Thế là Phùng Thiên Quân cũng đi chuẩn bị, chiều cùng ngày hôm đó, ba người khởi hành tới Cối Kê.
Đâu đó trong lòng đất tối tăm, có vài mạch nước ngầm quanh co hội tụ tại đây, khi dòng sông chảy qua vùng đất thấp, nó sáng lên với luồng chớp mỏng. Hai bên bờ sông ngầm tràn ngập những bông hoa rực rỡ kỳ lạ.
Biển hoa phản chiếu không gian tối này thành màu xanh lam, bươm bướm với đôi cánh tỏa ra ánh sáng trắng đậu trên những đóa hoa ấy, bươm bướm toát ra màu phấn sáng nhẹ, sau đó lan về phía trung tâm của biển hoa.
Giữa biển hoa, tại chỗ nước cạn nằm trung tâm con sông, xuất hiện một pháp trận ngoằn ngoèo chiếm gần một mẫu, pháp trận lấp loáng vầng sáng nhạt màu lam, nó hấp thu năng lượng ùn ùn không dứt từ nghìn vạn bươm bướm trong lòng đất, lập lòe lúc sáng lúc tối.
Một con rắn to tướng nằm giữa pháp trận, trên đầu rắn là một chiếc sừng bén nhọn bị gãy, quanh thân bị bao phủ bởi luồng khí đen vô tận, nó đang nhắm nghiền đôi mắt.
Ôn Triết đứng bên ngoài pháp trận, tay trái cầm một chiếc chuông nhỏ, nàng lặng lẽ nhìn con rắn nọ.
"Dựa theo căn dặn của ngài, hôm qua ta đã tăng cường uy lực của trận Phược Long." Hàng mày mảnh dài của Ôn Triết hơi nhướng lên, "Nhưng ta không rõ, làm thế có ích lợi gì?"
"Một thử nghiệm mà thôi." Nam nhân đứng sau Ôn Triết nói.
Vương Tử Dạ lộ diện ngoài rìa biển hoa đang phát sáng, đi theo gã là ba võ sĩ giáp đen lội nước tới đây, Ôn Triết lấy làm ngạc nhiên, ngoảnh đầu nhìn thoáng sang họ, ba Bạt vương xuất hiện cùng lúc khiến nàng vô cùng kinh ngạc.
"Thử gì?" Ôn Triết lại hỏi, "Đã sắp luyện hóa thành công, đột nhiên tăng cường trận Phược Long, đại nhân Thi Hợi, rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
Vương Tử Dạ cầm một chiếc quạt đen trong tay, hững hờ phe phẩy quạt: "Khai hỏa toàn bộ uy lực của trận Phược Long, cốt để xác nhận thân phận của một người, thực tế đã chứng minh phỏng đoán của ta, không thể xem thường."
Ôn Triết nói một cách khinh miệt: "Tới mức đó sao? Phái cho ta tận ba tên?"
Ôn Triết xoay người, nhìn kĩ ba Bạt vương đang đứng trước mặt.
Vương Tử Dạ nói: "Sơ suất khinh địch đã dẫn đến thảm bại của Phùng Thiên Dật, Chu Chân và Chu Dực, Bạt vương mất hai, ngô chủ đã nghiêm lệnh, Ôn Triết, nhất định không được lật thuyền trong mương nữa."
Ôn Triết: "Nào tới mức ấy, oán khí mà Lạc Hồn chung (chuông) thu thập được có hạn, cứ tiếp tục tình trạng này, e rằng sức mạnh mà hoa Ly Hồn hấp thu từ mạch Địa sẽ không cầm cự được bao lâu nữa."
Vương Tử Dạ đáp: "Không đáng kể, hiện giờ chúng cũng không có pháp lực, chúng chuẩn bị đi đâu?"
Ôn Triết: "Hôm nay thầy trừ tà đã rời Kiến Khang."
Vương Tử Dạ bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, mặc dù ta đã nắm gần chắc được chân tướng, song vẫn cần xác nhận cẩn thận. Ta đi gặp chúng một lần."
"Bản thân ngươi cũng phải cẩn thận." Ôn Triết nói.
Vương Tử Dạ ra hiệu, dẫn ba Bạt vương đi, để lại mình Ôn Triết thủ trận. Một lát sau, Ôn Triết tiến vào trận Phược Long, nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cự giao nọ với nét mặt tràn ngập dịu dàng.
Hai ngày sau, trên quan đạo Kiến Khang thông tới Cối Kê.
"Hạng Thuật, ngươi ổn chứ?" Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.
Hạng Thuật cột kiếm vào lưng ngựa, phóng ngựa cùng Trần Tinh và Phùng Thiên Quân vào núi rừng, vùng Giang Nam tràn ngập sắc xanh độ xuân về, trên núi đồi là ruộng bậc thang bạt ngàn, khiến người cảm thấy thư giãn và sảng khoái.
Phùng Thiên Quân giảm tốc độ ngựa, nói với Hạng Thuật: "Nhớ lại hơn một năm trước, chúng ta cũng tới Trường An giống như bây giờ, bẵng qua chớp mắt mà đã một năm rồi."
Hạng Thuật chẳng đáp chẳng rằng, Trần Tinh sợ hắn suy yếu nên tận lực đi chậm lại.
"Ta nên ở lại Kiến Khang," Hạng Thuật nói, "đỡ kéo chân hai ngươi."
Trần Tinh cau mày: "Sao ngươi có thể nói thế?"
Hạng Thuật nói: "Gửi pháp bảo ở Tây Phong khiến ta không an tâm. Mà để ngươi một mình tới Cối Kê ta lại càng không yên lòng."
Phùng Thiên Quân: "Ôi Hạng huynh đệ, ta nghe thấy rồi nha, hóa ra trong mắt ngươi ta không phải người..."
Hạng Thuật: "Tiền."
"Đừng!" Phùng Thiên Quân vội nói, "Ca ca, đệ không phải con người! Để đệ đi trước dò đường cho mọi người nhé!"
Trước khi rời khỏi thành, Trần Tinh và Hạng Thuật tạm thời gửi Âm Dương giám, Tranh cổ cùng bộ nhẫn dưới mật thất của tiền trang Tây Phong, bởi vì Hạng Thuật đã mất hết sức lực, nếu xảy ra chuyện bất trắc e rằng pháp bảo cũng bị cướp mất luôn.
"Không sao đâu," Trần Tinh bình thản nói, "thỉnh thoảng ta cũng có thể bảo vệ các ngươi mà, ta may mắn lắm, miễn là đừng cách ta xa quá."
Ba người đi vào một hẻm núi, Phùng Thiên Quân đi tuốt đằng trước thình lình đi chậm lại.
Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thời ngừng lại phía sau Phùng Thiên Quân.
"Trước đó ngươi đã đoán gì ấy nhỉ?" Phùng Thiên Quân nói, "Trần Tinh, ngươi cho rằng Thi Hợi khiến Hạng huynh đệ bị bệnh sao?"
Trần Tinh nghĩ ngợi rồi đáp: "Chắc thế, song vẫn cần bằng chứng hỗ trợ."
Phùng Thiên Quân lại hỏi: "Tạ An đã nói gì đấy nhỉ? Lão đã phái người tới Cối Kê điều tra giúp các ngươi ấy hả?
Trần Tinh: "???"
Hạng Thuật: "..."
Chỉ thấy Phùng Thiên Quân giục ngựa tiến sâu vào hẻm núi, trên cành cây trước dòng suối treo một thi thể trắng xám. Thi thể nọ mặc phục sức người Tấn, trên vạt trước treo một lệnh bài.
Ba người xuống ngựa, Phùng Thiên Quân tháo lệnh bài khỏi người thi thể, trên đó viết 'Trung thư giám Lâm của Đại Tấn'.
Trần Tinh dòm lệnh bài, nói: "Đây là người của Trung thư giám? Là thuộc hạ của Tạ An ư, sao hắn... lại chết ở đây?!"
Thi thể nọ đột nhiên gầm lên điên cuồng, mở cặp mắt đục ngầu chộp về phía Trần Tinh!
"Coi chừng!" Mặc dù Hạng Thuật không còn vũ lực nhưng vẫn còn khá nhanh nhạy, hắn kéo Trần Tinh ra ngay tắp lự, Trần Tinh hết cả hồn, giơ tay khởi động Tâm Đăng, hoạt thi nọ bị cường quang chiếu vào lập tức rống to vì sợ hãi, cổ bị buộc vào cây nên không tìm được chỗ trốn, chỉ biết giãy giụa lung tung, trông tướng mạo hết sức khủng bố!
Tại một mô đất cao trong hẻm núi, Vương Tử Dạ ung dung chứng kiến một màn này, thấy thú vị ra trò bèn mỉm cười.
Ba Bạt vương đứng sau gã dựng thẳng kiếm.
Vương Tử Dạ vung quạt, hạ lệnh: "Đi đi."
Ngay sau đó, đám Bạt vương khom mình biến thành bóng đen, tung người nhảy xuống từ vách núi!
Một khắc sau, Phùng Thiên Quân thình lình vòng tay trái ra sau, tay phải đè ngay eo, hai thanh đao cùng xuất hiện trong chớp mắt, Hạng Thuật cũng đột nhiên xoay người, dùng vai huých Trần Tinh đẩy cậu ngã sang bên cạnh.
Ba tên Bạt vương trên không trung đồng loạt xuất kiếm, mỗi tên quấn lấy một người, Phùng Thiên Quân chưa hề xoay lại đã cầm song đao sau lưng chặn được một chiêu, còn Trần Tinh thì bị Hạng Thuật đẩy ngã lăn long lóc dưới đất!
"Địch tập kích!" Bấy giờ Phùng Thiên Quân mới hét lên, "Các ngươi đi mau!"