Lúc đang nói, Trần Tinh đột nhiên nghĩ ra manh mối! Trước mắt như trông thấy một cảnh tượng kỳ lạ, ở đâu đó sinh trưởng loài hoa Ly Hồn này, mà hơn mười vạn Địa hồn bị Lạc Hồn chung tách ra biến thành bươm bướm rồi đậu trên biển hoa ấy! Chờ đã, bọn chúng cần sức mạnh của nhiều Địa hồn như thế nhằm mục đích gì? "Nhất định trong Hạng gia có ghi chép!" Trần Tinh nói, "Nghề của họ chuyên nghiên cứu về mạch Địa và động thiên phúc địa! Phùng đại ca! Chúng ta đi xem đi!"

Phùng Thiên Quân nói: "Ta đã sai người mua số thẻ tre còn lại ở Phương gia, chúng ta xem ở đây là được."

Đêm hôm đó, tất cả thẻ tre còn lại được vận chuyển từ Phương gia tới đây, Phùng Thiên Quân cùng Trần Tinh bắt đầu tìm đọc, Tiêu Sơn cũng tìm cùng họ, chỉ có Hạng Thuật không hiểu chữ Triện đành ngây người ở một bên.

"Tìm mạch Địa, ghi chép có liên quan tới mạch Địa," Trần Tinh nói với Tiêu Sơn, "ta viết cho ngươi xem, là hai chữ này nè..."

"Ta biết mà!" Tiêu Sơn mất kiên nhẫn la lên, "Ta có bị đần đâu!"

Trần Tinh luôn coi Tiêu Sơn như đứa trẻ hồi mới gặp ở Tạp La Sát, lại dần quên mất nó đã biết được rất nhiều thứ rồi.

Hạng Thuật nói: "Y cứ thích coi ngươi là đồ đần đó."

Trần Tinh đành bỏ cuộc, một lúc sau, Phùng Thiên Quân nói: "Trần Tinh, ngươi xem cái này đi?"

Trần Tinh trải tấm lụa ra, trên đó là bản đồ địa hình tổng thể của Cối Kê nối với Kiến Khang, thành quách hàng trăm năm trước đã sớm không còn như ngày nay, trên tấm bản đồ có nét bút đỏ đã phai màu, phác thảo một đường viền kỳ lạ.

"Mạch Địa chảy đến..." Trần Tinh lầm bầm, "ngay trong thành Cối Kê, đây chắc là lối vào."

Trần Tinh chỉ vào một chỗ trên đó, Phùng Thiên Quân kiểm tra bản đồ, nói: "Tìm thời gian xuống xem thử?"

"Bây giờ luôn đi." Hạng Thuật không muốn đợi thêm nữa, hắn chịu đủ lắm rồi.

Vị trí được đánh dấu trên bản đồ cổ nằm ở phía Bắc tòa thành, vào ban đêm, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, họ cầm vũ khí, lần theo bản đồ tìm được lối vào mạch Địa —— vừa khéo nằm trong một cái giếng cổ dưới chân núi ngay sau phủ quận thú. Mà để lẻn vào phủ quận thú, dĩ nhiên chẳng làm khó được họ.

"Ta xuống dò đường trước cho," Phùng Thiên Quân buộc một sợi dây quanh eo rồi thả người xuống giếng cổ, "các ngươi đợi trên này nhé."

Tiêu Sơn liếc nhìn xuống giếng, buồn chán đi vài bước, hiếu kỳ nhìn chung quanh.

"Tiêu Sơn! Ngươi lại muốn đi đâu?" Trần Tinh hỏi.

Hạng Thuật quanh sát chung quanh, không thấy bóng dáng con quạ đen nào, đã một ngày một đêm Bạt vương không xuất hiện làm hắn luôn mơ hồ cảm thấy bất an, không chừng chúng đang ẩn núp gần đây lên kế hoạch làm sao đối phó với họ.

"Thế nào mà lối vào lại trùng hợp nằm ngay trong phủ quận thú?" Hạng Thuật đột nhiên nói.

"Có mấy cái lận mà," Trần Tinh nói, "chẳng qua do chúng ta chọn cái gần nhất thôi... ngươi đừng có nghi thần nghi quỷ mãi thế. Tiêu Sơn, mau về đây!"

Tiêu Sơn tò mò tới nỗi hễ nhìn thấy bất kỳ thứ gì là lại không thể không đụng vào nó, bấy giờ nó đang rón ra rón rén đi về phía Tây phủ quận thú, hình như nghe thấy tiếng động nào đó bèn nhoài người nhìn vào từ song cửa.

Trần Tinh định cản nó lại, song nghĩ tới lo lắng của Hạng Thuật, ngộ nhỡ thực sự có liên quan tới Ngô Kỳ thì sao?

"Ngươi đang nhìn gì thế?" Trần Tinh thấp giọng hỏi.

Tiêu Sơn ra hiệu cho Trần Tinh mau qua đây, hai người cùng nhau dí mặt vào song cửa, nhìn vào từ cửa sổ bị che một nửa, để rồi chứng kiến cảnh tượng khiến Trần Tinh ngỡ ngàng vô cùng — một võ quan người Tấn đang cùng một tham mưu văn sĩ trong phủ Ngô Kỳ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm sát rạt vào nhau, mà văn sĩ nọ còn thở không ngừng.

Tiêu Sơn nín thở, khó hiểu dòm Trần Tinh, rồi lại nhìn bên trong, mặt mày thì kiểu họ đang làm quái gì thế?

Trần Tinh nhìn hai người nọ, ban đầu cũng chưa hiểu tình hình gì đâu, đèn trong phòng lại còn mờ, mãi tới lúc Hạng Thuật cũng mò sang đây, cúi người tiến lên dòm thử.

Hạng Thuật: "................"

Tiêu Sơn: "?"

Hạng Thuật lập tức bịt mắt Tiêu Sơn lôi nó đi. Ngay sau đó Trần Tinh cũng hồi hồn, hai... hai nam nhân! Mặt cậu đỏ bừng ngay tắp lự, Hạng Thuật đành vờ như chưa thấy gì hết.

Tiêu Sơn: "Đó là gì thế? Hắn đang gϊếŧ người!"

"Đừng hỏi!" Hạng Thuật cùng Trần Tinh đồng thanh.

"Không phải gϊếŧ người," Trần Tinh nói, "mau quên nó đi, ngươi không nhìn thấy gì cả..."

Tiêu Sơn: "????"

"Dưới giếng có một con đường!" Phùng Thiên Quân kéo dây từ bên dưới, nói, "Xuống xem? Là đường thủy!"

Tiêu Sơn là người trượt xuống đầu tiên, tiếp đến là Hạng Thuật, Hạng Thuật đứng cạnh giếng, quấn hai vòng dây quanh tay mình, duỗi tay ra tính ôm Trần Tinh xuống. Trong đầu Trần Tinh vẫn còn lưu lại cảnh tượng vừa rồi, lúc bước lên thì vô tình trượt chân ngã xuống giếng, Hạng Thuật lập tức ôm lấy cậu, hai người trượt xuống cùng dây thừng.

Trần Tinh: "!!!"

Trần Tinh và Hạng Thuật dán sát vào nhau, đột nhiên cậu cảm thấy có gì đó cộm lên người mình... cơ thể Hạng Thuật đang có phản ứng gì ư? Có vẻ như cú sốc do cảnh tượng vừa rồi vẫn còn chưa nguôi ngoai, khiến Trần Tinh lúc này càng cảm thấy lúng túng.

Phùng Thiên Quân hồn nhiên không biết phía trên đang xảy ra chuyện gì, trong giếng cổ đen kịt, từ xa truyền đến một luồng gió như có như không. Hạng Thuật chỉnh đốn lại phần thân dưới, Trần Tinh phát động Tâm Đăng, tìm kiếm điểm phun trào trong cái giếng này. Có hào quang dẫn lối, một hành lang sâu thẳm hiện ra trước mắt họ.

Hạng Thuật đè đầu Trần Tinh xuống, ra hiệu cho cậu nhìn xuống đất, trên mặt đất có vệt sáng cực kỳ mờ nhạt, Phùng Thiên Quân quỳ một gối, ngón tay chạm vào vệt sáng nọ, chúng lấp lánh hệt như huỳnh thạch, ẩn náu bên trong lớp thổ nhưỡng.

Phùng Thiên Quân dẫn đầu, mọi người cùng nhau tiến về trước, phát hiện vết sáng trên đất ngày càng rõ, không biết họ đã đi được bao xa, trên vách động có đầy những đường vân đang phát sáng.

"Đây là mạch Địa," Trần Tinh nói, "tương ứng với mạch Thiên, chính là dòng sông linh lực của đại địa dưới chân chúng ta."

Phùng Thiên Quân đã cố gắng sử dụng Sâm La Vạn Tượng, song không tài nào hấp thu được bất kỳ sức mạnh nào từ mạch Địa, Trần Tinh giải thích với họ rằng, sức mạnh chứa trong mạch Thiên Địa cao hơn cái gọi là "linh khí" nhiều, hỗ trợ sự vận hành của vùng đất Thân Châu, giống như một hòn đá tảng vậy, về cơ bản nó khác với linh khí phân tán.

Mạch Địa vốn ẩn sâu dưới lòng đất, sẽ không xuất hiện trong những trường hợp bình thường, nhưng ở một số nơi có lớp đá hơi yếu thì thỉnh thoảng chúng sẽ lộ ra một chút trên mạch đất, các điểm phun trào kéo theo linh khí thiên địa, hình thành luồng khí méo mó, ấy chính là động thiên phúc địa mà nhân gian ta thường gọi.

Bốn người đi qua mạch nước ngầm cạn khô, hẳn là mạch nước ngầm ở Cối Kê hàng trăm năm trước. Mạch Địa ngày càng mạnh, hang động sông ngầm nơi nó tọa lạc cũng ngày càng rộng lớn, mà bên dòng sông khô cạn đột nhiên xuất hiện hoa Ly Hồn!

"Chính nó." Phùng Thiên Quân ra hiệu cho Trần Tinh mau nhìn, quả nhiên trùng khớp với phỏng đoán của họ, "Hạng huynh đệ? Ngươi vẫn ổn chứ?"

Càng chạy dọc theo mạch Địa, tiếng thở dốc của Hạng Thuật cũng càng nặng dần, cuối cùng không còn đi nổi nữa, hắn gắng gượng xua tay, nói: "Hướng này, ta cảm nhận được."

Trần Tinh lo lắng nhìn Hạng Thuật, đỡ hắn dậy: "Hay là về đi?"

Hạng Thuật lắc đầu, dựa vào vai Trần Tinh: "Đừng lo, nghe lời ta."

Một con bướm phát sáng đậu trên đóa hoa, Tiêu Sơn vung vuốt, con bướm liền vỗ cánh nhanh nhẹn bay sâu vào bên trong.

Hang động tràn ngập ánh sáng từ mạch Địa, Trần Tinh thu Tâm Đăng lại, tập trung đỡ Hạng Thuật, dọc đường ngày càng có nhiều hoa Ly Hồn, Trần Tinh nhắc nhở: "Chú ý đừng đụng vào chúng, bằng không sẽ hắt hơi."

Tiêu Sơn đột nhiên ngẩng đầu, dường như vừa nghe thấy gì đó, nó tăng tốc chạy tới cuối sông, Trần Tinh đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng túm lấy Tiêu Sơn: "Đừng có chạy lung tung."

Tiêu Sơn nào phải dạng thích nghe lời, Trần Tinh bèn buộc dây thừng vào người mình, tiện thể dùng móc móc lấy đai lưng của Tiêu Sơn luôn.

Tiêu Sơn: "..."

Trần Tinh: "Không được đụng đồ lung tung, bằng không lần sau không dắt ngươi theo nữa."

Tiêu Sơn đành phải bỏ cuộc, bốn người họ hệt như một đội kỳ quặc, cẩn thận xuống sông, tiến sâu vào mạch nước ngầm cạn khô, nước chảy róc rách, họ rẽ một khúc quanh, đến khi thấy được dòng nước, tầm nhìn đột nhiên sáng trưng, cường quang ập vào mặt, thế rồi một biển hoa Ly Hồn rộng mênh mông thình lình xuất hiện trước mặt họ.

Phùng Thiên Quân đột nhiên xoay người, kéo Trần Tinh cùng Hạng Thuật nhào sang một bên, trốn thoắt ra sau một cột đá được hình thành tự nhiên!

Tại nơi hợp lưu của các mạch nước ngầm, mặt nước trong vắt lấp lánh, lộ ra ánh sáng của mạch Địa, hai bên bờ sông đều là hoa Ly Hồn!

Trong ánh sáng yêu dị xanh biếc, đậu nườm nượp trên biển hoa là những con bướm hóa thân từ linh hồn.

Giữa sông có một bãi cạn, trong bãi là một pháp trận khổng lồ với ánh sáng lập lòe, nó đang hút pháp lực từ đàn bướm trong biển hoa, mà nằm giữa pháp trận là một con rắn to xác, trên đầu rắn có một chiếc sừng bị gãy.

Oán khí lan tràn ập thẳng vào mặt.

"Đó là gì?" Phùng Thiên Quân ra dấu với Trần Tinh.

Trần Tinh thấp giọng nói thật nhanh: "Ta hiểu rồi, bọn chúng đang dùng linh hồn thay cho linh khí thiên địa để cung cấp năng lượng cần thiết cho pháp trận. Đồng thời dùng biển hoa Ly Hồn giam cầm những linh hồn này lại, không cho họ rời đi..."

"Không phải hỏi cái này! Ngươi mau nhìn kìa!" Phùng Thiên Quân thì thầm.

Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân ngó sang một hướng, bên ngoài pháp trận có hai người đang đứng, một cô gái mặc trang phục người Hán, đeo mặt nạ giống hệt như cái hồi trước họ từng gặp. Kẻ còn lại là văn sĩ đang cầm một chiếc quạt gấp trong tay.

Hạng Thuật dựa vào cột đá, thở dốc dồn dập, rõ ràng đang rất khó chịu.

"Hạng Thuật?" Trần Tinh thấp giọng gọi hắn.

Càng tới gần nơi này Hạng Thuật càng đau đớn. Trần Tinh nhìn thấy chiếc chuông trong tay cô gái nọ, là Lạc Hồn chung kia mà! Cậu bèn thì thầm với Phùng Thiên Quân: "Kia là giao, chúng tìm được nó ở đâu? Kể từ khi Vạn Pháp Quy Tịch, hiếm có con rắn nào tu được thành giao lắm..."

"Suỵt." Phùng Thiên Quân ra hiệu cho cậu cúi thấp thêm tí.

"Một bàn tay phủ lấy toàn thành," cô gái kia nở nụ cười châm chọc, "có nhiêu đó người vậy mà cũng để lọt lưới?"

Cô gái nọ vừa cất lời, Trần Tinh và Phùng Thiên Quân đều tỏ ra khiếp sợ, Trần Tinh nhấp môi, hỏi có phải "Ôn Triết"? Phùng Thiên Quân gật đầu.

Giọng văn sĩ kia hơi khàn, toàn thân được bọc trong hắc hỏa: "Phùng Thiên Quân đang cho người công kích tai mắt của ta, quá khó để tìm ra tung tích, ta đành phái các Bạt vương chia nhau truy tìm sau khi trời tối."

"Bạt vương đâu?" Ôn Triết hỏi, "Lúc xuất hiện cả người toàn sát khí, trông cũng lợi hại, sao tự dưng mai danh ẩn tích rồi?"

Văn sĩ nọ giải thích: "Giang Nam không nằm trong sự khống chế của ta, nếu lộ diện quá nhiều sớm muộn gì cũng sẽ khiến chúng cảnh giác, ta kêu họ trốn tạm trong phòng chứa củi của một gia đình rồi."

"Ngươi kêu ba tên thuộc hạ này trốn trong phòng chứa củi của người phàm?" Ôn Triết không tài nào tin nổi, "Tại sao các người lại muốn Trần Tinh và Thuật Luật Không? Theo ta, sau khi trở lại Kiến Khang, chi bằng dụ chúng tới một lượt gϊếŧ bằng hết, trái lại còn bớt việc, sau đó luyện chúng thành Bạt, có gì khác đâu nào?"

Văn sĩ giũ tung quạt, phe phẩy mấy cái, oán khí lan tràn như vật hữu hình, gã bất đắc dĩ nói: "Ngươi có điều không biết, nếu muốn hồi sinh ngô chủ thì ít nhất cũng phải có đồ cho ngài dùng. Ứng cử viên ban đầu ta muốn chính là kẻ nắm giữ Tâm Đăng — Trần Tinh..."

Ôn Triết cười khinh.

Văn sĩ từ tốn bảo: "Pháp bảo được luyện hóa bởi oán khí sẽ mang một diện mạo hoàn toàn khác, chắc ngươi cũng biết, cơ thể mới của ngô chủ cần được hỗ trợ bởi pháp bảo mạnh nhất thiên hạ. Tâm Đăng là bảo vật chi phối lòng người, nếu có được nó, rồi được ta luyện hóa thành bảo đăng hắc ám, trở thành vật thể của ngô chủ, tự nhiên sẽ thống trị được tâm niệm của kẻ phàm trong thiên hạ, thử hỏi liệu ai có thể chống lại được sức mạnh này?"

Ôn Triết: "Đáng tiếc, ngươi có tính toán kĩ càng cỡ nào thì vẫn phạm sai lầm."

Văn sĩ đáp: "Bởi vì ta có một ứng cử viên tốt hơn có thể thay thế Tâm Đăng, ta không thể ở đây lâu hơn nữa, phải quay về càng sớm càng tốt."

"Đợi đã!" Ôn Triết nói, "Ngươi ném mớ hỗn độn này cho ta là có ý gì?"

Văn sĩ khàn giọng trả lời: "Mọi thứ theo lệ cũ."

"Cái gì mà lệ cũ?!" Ôn Triết nói, "Ta không muốn nấn ná thêm một chút nào nữa! Khi nào Phù Kiên mới tới?"

Văn sĩ: "Khi quân Tần tiến về phía Nam, ta tự nhiên sẽ thông báo cho ngươi biết, ba Bạt vương tạm thời ở lại tùy ngươi sai khiến..."

Ôn Triết: "Bạt vương ngu xuẩn ban ngày phải trốn trong phòng chứa củi, tối mới có thể ra ngoài tìm người, ta cần để làm gì?"

Văn sĩ: "Ta cũng không muốn, thế nhưng với pháp lực hiện giờ, ta không thể cầm cự thêm được nữa, ta phải trở về giải quyết mối họa cấp bách nhất, bằng không chúng sẽ phát hiện ta đang mượn xác hoàn hồn... Đi thôi, Ôn Triết, không được manh động, đây cũng là lý do Phùng Thiên Dật thất bại trong gang tấc..."

Dứt lời, văn sĩ giơ cao chiếc quạt gấp trong tay, oán khí ngút trời, biến thành cơn lốc lửa màu đen, quấn lấy hắn rồi chui vào mạch Địa, biến mất thoáng một không để lại vết tích gì.

Một khắc sau cùng, Phùng Thiên Quân chấp nhận nguy cơ bị phát hiện, thò đầu ra nhìn thử.

Thế nhưng ngay lúc đó, mặt văn sĩ đã bị hắc khí che mất, biến thành tà hỏa bay theo mạch Địa. Trần Tinh thăm dò chung quanh, Phùng Thiên Quân lắc đầu, tay đặt trên chuôi đao hãy còn run rẩy. Trần Tinh đè cổ tay hắn, lắc đầu, biết chỉ còn một bước nữa thôi là Phùng Thiên Quân đã có thể tra được kẻ độc thủ đứng sau huynh trưởng, nên tâm trạng không khỏi kích động.

Thế nhưng lúc này họ không nên khiêu chiến một cách tùy tiện, Trần Tinh chỉ vào pháp bảo, nhép miệng: Lạc Hồn chung.

Cậu cần lấy pháp bảo đó trước.

"Chúng ta phải nghĩ cách, Hạng Thuật? Cố chịu đựng."

Trần Tinh kiểm tra cho Hạng Thuật, rõ ràng Hạng Thuật đang rất đau đớn, trán toát đầy mồ hôi, hắn nhắm hai mắt thở dốc liên hồi, hệt như bệnh nhân đang sốt cao.

"Ta sẽ dẫn ả đi," Phùng Thiên Quân thấp giọng, "Tiêu Sơn, ngươi chịu trách nhiệm cướp pháp bảo."

"Đừng giẫm lên hoa Ly Hồn!" Trần Tinh nói, "Nhấn mạnh lần nữa với ngươi!"

Phùng Thiên Quân gật đầu, lách mình ra sau một cột đá khác, Trần Tinh thì thầm với Tiêu Sơn: "Đợi Phùng đại ca ra tay, ngươi lập tức lao tới cướp pháp bảo của ả..."

"Ta hiểu mà!" Tiêu Sơn nhỏ giọng, "Không cần lặp lại!"

Trần Tinh chắp tay, nguyện cầu Tuế Tinh phù hộ...

Ôn Triết cầm Lạc Hồn chung buông thõng bên người, thong thả tiến vào pháp trận, nét mặt toát lên niềm bi thương, ả duỗi tay vuốt ve cự giao đã trở nên thối rữa quá nửa.

Phùng Thiên Quân đứng sau cột đá, hai tay cầm đao, xoay một vòng, cúi người, lao vụt ra ngoài!

"Ra tay!" Trần Tinh thấp giọng.

Tiêu Sơn đeo cặp vuốt, khom người, cũng xông 'vút' ra ngoài!

Ngay sau đó, dây thừng cột ngay eo Trần Tinh căng ra, bị Tiêu Sơn cưỡng ép kéo ra ngoài luôn!

"Đợi chút!" Trần Tinh la lên, "Ta quên tháo dây rồi!"

Ôn Triết xoay phắt đầu, bấy giờ Phùng Thiên Quân đã lao tới trước mặt ả, ánh đao lóe lên, còn Tiêu Sơn lôi theo dây thừng kéo lê Trần Tinh trượt trên đất, móng vuốt nhằm vào cổ tay phải của ả!

Ôn Triết nào lường được ba tên trừ tà này lại dám xông tới đại bản doanh của mình, thành thử sợ tới mức hoa dung thất sắc, ả tức giận hét lên: "Phùng Thiên Quân! Tên tiểu nhân!" Tiếp theo lật người trên không, tránh ánh đao của Phùng Thiên Quân, ném ra một cây roi mềm cuốn lấy cổ tay Phùng Thiên Quân, kéo hắn vào pháp trận, tay phải đồng thời cầm chuông cản đòn, chuông ngân réo rắt chặn đòn tấn công từ Thương Khung Nhất Liệt của Tiêu Sơn!

Khoảnh khắc chuông vang lên, tất cả bươm bướm phát sáng chung quanh đồng loạt vỗ cánh, như thể được triệu hồi, đồng loạt di chuyển!

Ôn Triết đứng vững, cầm Lạc Hồn chung, kinh hãi nhìn ba người họ: "Các ngươi vào đây bằng cách nào?"

"Ta nghe thấy hết rồi!" Trần Tinh phẫn nộ quát, "Ta nghe hết những gì ngươi thương lượng với Thi Hợi rồi! Nhanh lên... Tiêu Sơn! Cởi dây thừng ra trước đã!"

Trần Tinh cố tình dẫn dụ ả để hiểu rõ sự tình, cậu tiến nhanh về phía Tiêu Sơn, sau đó cởi móc dây ra.

Ôn Triết đảo mắt, vừa sợ vừa nghi ngờ, nói: "Đã thế thì không cho phép các ngươi rời khỏi đây! Để ta xem, Tâm Đăng không sợ Lạc Hồn chung, liệu đồng bạn của ngươi cũng..."

"Đừng cho ả cơ hội thi pháp!" Trần Tinh hét lên, "Ra tay!"

Dứt lời, Tiêu Sơn cùng Phùng Thiên Quân đồng thời xông lên, bọc đánh Ôn Triết từ hai bên, Ôn Triết mới thi pháp được một nửa, nếu còn không tránh sẽ bị hai người chém chết, ả đành xoay người, tránh đao vuốt giáp công, Phùng Thiên Quân không cho ả thời gian thi pháp, bèn liên tục vung đao tới, đồng thời Tiêu Sơn cũng xông lên, trở tay tấn công từ không trung.

Ôn Triết rơi vào tình trạng giật gấu vá vai, hơn nữa không ứng phó được Tiêu Sơn, tốc độ Tiêu Sơn quá nhanh, ngay cả Hạng Thuật còn bắt không được huống chi là Ôn Triết?

"Hai đánh một! Các ngươi còn biết xấu hổ không?" Ôn Triết cả giận.

Trần Tinh ở ngoài vòng không dám tới gần, chỉ biết chỉ huy từ xa, la lên: "Đừng nói đạo lý với ả!"

Ôn Triết lại lắc chuông, tiếng chuông lần thứ hai vang lên, linh hồn của Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn dao động mạnh, hai mắt mê ly, Ôn Triết lợi dụng lúc này bước lên đầu con thanh giao kia, tập hợp oán khí, Lạc Hồn chung chẳng mấy chốc đã bị bao phủ trong lốc xoáy hắc khí.

Trần Tinh thầm nhủ nguy to, một khi ả lắc cổ tay, linh hồn của Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn sẽ bị hút đi... thế là cậu liều mình lao vào pháp trận, vung dây thừng có móc về phía Ôn Triết ——

Ôn Triết lách người né cái một, cười nhạo: "Chỉ bằng một kẻ có tiếng mà không có miếng như ngươi..."

Chớp mắt này, Phùng Thiên Quân lấy lại tinh thần, Trần Tinh nhanh chóng quả quyết: "Cướp lấy oán khí của ả!"

Phùng Thiên Quân lập tức thu đao, vận dụng kiếm bằng cả hai tay, xoay tròn, Tiêu Sơn vung vuốt, oán khí bao quanh Lạc Hồn chung bị hút sang phía họ, thoáng chốc oán khí trong pháp trận bùng phát vang rền, ba pháp bảo hùng mạnh đều giành giật một phần, sau khi hấp thu được oán khí, Phùng Thiên Quân vung Sâm La Vạn Tượng, đang định xông lên thì Trần Tinh đột nhiên nhận ra một việc hết sức nghiêm trọng.

Sâm La Vạn Tượng có năng lực khiến cho thực vật...

Ngay lập tức, tất cả hoa Ly Hồn chung quanh nhận được cảm ứng từ Sâm La Vạn Tượng, chúng nở bung cánh thả ra phấn hoa.

Trần Tinh: "Không không không, chạy mau... Ách xì!"

Phùng Thiên Quân: "Ách xì!"

Ôn Triết: "Ách xì!"

Tiêu Sơn: "Xì!"

Oán khí bị hút vào ba pháp bảo rồi tan biến, trong pháp trận trở nên yên tĩnh, bốn người Ôn Triết, Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn và Trần Tinh nhìn nhau.

Trần Tinh: "Ớ? Đây là đâu?"

Phùng Thiên Quân buông đao: "Ta đang làm gì?"

Tiêu Sơn: "???"

Ôn Triết: "Các ngươi là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện