Sớm hôm sau, Tạ An đang vận động chân tay bên bờ suối thì gặp Hạng Thuật đi ra rửa mặt.
“Một đêm không ngủ à?” Tạ An hỏi thăm.
Hạng Thuật không đáp, Tạ An hỏi tiếp: “Làm sao Đại Thiền Vu biết ở đây có thôn hoang?”
“Ta từng tới đây.” Hạng Thuật vắt khăn, dòng nước lạnh thấu xương chảy ra, hắn suy nghĩ một thoáng rồi đáp, “Lần trước ở sau núi, bị người Tấn các ngươi bắt vào đại lao Tương Dương.”
Tạ An vội bảo: “Ngại quá, ngài còn nhớ tên quan binh kia không? Chuyến này về nhất định phải phạt nặng vào mới được.”
“Chết sạch rồi,” Hạng Thuật nói, “nếu lúc trước Trần Tinh không cứu thì ta đã chết, không ngờ bây giờ lại bán mạng cho người Hán các ngươi, đúng là nhân quả luân hồi.”
Tạ An cười ngượng mấy tiếng, định nói thêm thì Hạng Thuật đã về phòng, đắp khăn lạnh lên mặt Trần Tinh khiến cậu ngồi bật dậy la toáng lên.
“Dậy.” Hạng Thuật đưa mắt nhìn Trần Tinh, giục.
Năm Thái Nguyên thứ bảy, mùng một tháng hai, đoàn sứ thần Đại Tấn trải qua một quãng đường dài trèo đèo lội suối, những tưởng chỉ mất nửa tháng, ấy vậy mà tốn gần hai mươi ngày mới gian nan đặt được chân đến Lạc Dương.
Nếu ví Trường An như một gốc cây có sức sống bền bỉ trên mảnh đất cằn cỗi, thì Lạc Dương chính là tấm bia đá khổng lồ nhuốm máu sừng sững giữa đất trời.
Lạc Dương được xây dựng vào triều Hạ, theo ghi chép, nó đã có dòng đời lịch sử từ gần hai ngàn năm trăm năm trước. Năm triều Thương, Chu, Hán, Ngụy và Tấn đều coi đây là kinh đô của mình. Vì là đô thành, trải qua bao cuộc chiến tranh, bị thiêu đốt và phá hủy, nó vẫn là số mệnh của cả Thần Châu này. Những con chữ loang lổ trên bia đều được khắc bằng máu từ các đế vương cùng thường dân của các triều đại đã qua, kể lại huyết lệ từ bão táp mưa sa cùng sự thay đổi triều đại.
Thế gian biết mấy thịnh vượng rồi cũng sẽ bị mưa gió cuốn đi, nhưng tấm bia này vẫn luôn sừng sững giữa bốn phương đất trời tựa như núi Bất Chu, kể lại bao trận khói lửa, bao khúc bi tráng.
Sau loạn Vĩnh Gia của dòng họ Tư Mã, Lạc Dương gần như bị phá hủy hoàn toàn. Đến thời Mộ Dung gia tiếp quản và thành lập nước Đại Yến, Đông Đô ngày nay vang danh trăm vạn hộ thuở ban sơ chưa đầy tám vạn hộ. Sau này dưới sự lãnh đạo của Vương Mãnh, thiết kỵ người Chi đã chiến đấu một trận ác liệt với người Tiên Ti. May mắn thay, nhờ vào sự kiên quyết của đại sư huynh Vương Mãnh mà Trần Tinh chỉ mới gặp đôi lần kia, người Chi đã không tàn sát người vô tội, tha cho bách tính Hồ Hán trong thành. Lạc Dương khôi phục sau gần mười năm, dần dần trở lại với hai mươi vạn hộ.
Nhà dân, tường thành, thậm chí cả hoàng cung đều đọng lại vết tích hỏa hoạn, ban đầu Mộ Dung gia nghèo tới mức phải vay tiền Phùng gia để điều hành đất nước, đương nhiên không dư dả để tu bổ lại tòa thành này. Cũng vì thế Phùng Thiên Dật mới có cơ hội kết minh với công chúa Thanh Hà.
Tiến vào Lạc Dương, trước mắt là hàng ngàn vạn ngôi nhà cũ bỏ hoang, bách tính chi chít như sao trên trời, rải rác khắp đường phố, canh giữ quanh cung Tử Vi đồ sộ nhưng u ám. Cung điện như bị bao phủ trong oán khí lờ mờ, dưới ánh nắng ban trưa ngày xuân, thế mà toát lên cảm giác số mệnh thê lương.
“Cuối cùng cũng trở về ——” Tạ An tiến vào thành, thở ra một hơi.
Đây là Lạc Dương mà vô số người phía Nam quen thuộc qua truyền miệng, là đô thành của hoàng đế sáng lập nước Đại Tấn. Bỗng nhiên gặp cố đô, các quan viên nhà Tấn sinh ra ở Giang Nam không khỏi lặng người hồi lâu, mắt Tạ An ngấn lệ, dẫn đầu đoàn sứ thần đến cổng thành Lạc Dương, vái ba lạy về phía cung Tử Vi.
Một vị quan nhà Tần đến đón tiếp, theo sau là đại chưởng quỹ của tiền trang Tây Phong, thư tay của Tấn đế Tư Mã Diệu đã được gửi đến Lạc Dương cách đây không lâu, lại từ Lạc Dương ra roi thúc ngựa chuyển đến Trường An, lập tức dấy lên suy đoán khắp Đại Tần. Bắc đế Phù Kiên tọa trấn Trường An, theo lý đoàn sứ thần nên đến Quan Trung, không ngờ lại tới Lạc Dương do Mộ Dung Xung trấn giữ trên danh nghĩa.
Đây cũng là một bước trong kế hoạch của Tạ An, sau khi cả triều nhà Tấn thương lượng kĩ càng, Lạc Dương được chọn để hòa đàm, ý định ban đầu là thăm dò Phù Kiên, để gã rời khỏi sân nhà Trường An, gặp mặt tại một nơi thứ ba nào đó ngoài Kiến Khang và Trường An.
Nhưng Phù Kiên vẫn không hồi đáp, gạt đề xuất nghị hòa của Tư Mã Diệu sang một bên.
“Bệ hạ vẫn chưa quyết định có di giá đến Lạc Dương hay không, nếu các vị đã cất công tới đây, mời…” Quan viên nước Tần tên Hách Liên Sảng lên tiếng, gã nhìn Hạng Thuật và Trần Tinh, cứ cảm thấy hai tên này trông quen làm sao.
Hạng Thuật mặc đồng phục võ quan người Hán màu đen, đeo mặt nạ bạc che gương mặt bên trái, để lộ má phải đã tỉa lông mày, trông anh tuấn oai hùng hơn trước. Dù thế nào thì quan viên cũng không thể liên tưởng vị võ sĩ này với Đại Thiền Vu tiền nhiệm của Cổ Minh, gã chuyển sang nhìn Trần Tinh với thân phận chủ bộ(1) đứng sau Tạ An, Trần Tinh đội mũ bịt tóc(2) trên đầu, trông đã trưởng thành hơn so với hồi mới đến Trường An vào năm mười sáu tuổi. Hách Liên Sảng là người Hung Nô, lần trước Hạng Thuật xông vào hoàng cung gã chỉ mới nhìn lướt một lần, càng không thể nhận ra Trần Tinh.
(1) Chủ bộ: chủ quan trong coi việc sổ sách một địa phương.
“Dời bước đến quan dịch nhé?” Hách Liên Sảng nói tiếng Hán khá chuẩn, gã làm động tác ‘mời’, đại chưởng quỹ tiền trang Tây Phong ở Lạc Dương lễ độ cung kính thưa: “Trạm dịch hiện do Tây Phong quản lý, mời các vị theo ta… chiếc xe ngựa này là sao?” Dứt lời gã nhìn xe ngựa được bọc sắt.
Tạ An cười nói: “Đây là quà gặp mặt bệ hạ bọn ta tặng Phù thiên vương, đợi bệ hạ tới sẽ được mở ra.”
Hách Liên Sảng không hỏi nữa, cười đáp: “Thế mời các vị cứ tự nhiên.”
“Không sao, không sao,” Tạ An nói, “đại nhân Hách Liên Sảng không cần để ý đến bọn ta, hiếm khi về cố hương, muốn dạo một vòng Lạc Dương.”
Tạ An dùng tên giả “Tạ Duy”, có rất ít người ở phương bắc từng gặp y nên không cần đeo mặt nạ cải trang, y đi đằng sau Hách Liên Sảng băng qua phố Đồng Đà. Hách Liên Sảng đáp lại: “Tạ đại nhân nói đùa, Lạc Dương hiện giờ là lãnh thổ của thiên vương Đại Tần ta.”
“Lỡ lời, lỡ lời.” Tạ An vội cười nói.
Hách Liên Sảng: “Nếu các vị bằng lòng đến Đại Tần ta sống, đó là một lựa chọn tốt, bệ hạ thiên vương bọn ta coi trọng người đọc sách nhất.”
Trần Tinh thầm nghĩ lại tới nữa rồi. Lúc ngang qua phố Đồng Đà, hai bên đường tráng lệ, vô số người bán hàng từ Nam chí Bắc trải dài giống như Trường An, song vẫn thiếu một thứ gì đó như là nhân khí.
Lạc Dương chủ yếu thương mậu, chỉ phục vụ cho quý tộc Tiên Ti và các thế gia Ngũ Hồ, bách tính bình thường không có khả năng đi dạo quanh đây.
“Mời các vị nghỉ ngơi trước.” Hách Liên Sảng đưa các sứ thần đến Tùng Bách cư ở Lạc Dương, đoạn nói, “Tối nay Thái Thú Mộ Dung tổ chức tiệc chiêu đãi các vị, giờ Dậu canh ba sẽ có xe ngựa đến đón.”
Mọi người đã vất vả suốt cả chặng đường nên ai nấy cũng đi nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, Phùng Thiên Quân chợt nói: “Ta không muốn gặp Mộ Dung Xung, tránh gây trở ngại, ngộ nhỡ có quan viên Lạc Dương nhận ra ta…”
“Nào, nghe lệnh ta!” Mặc dầu Tạ An không có võ nhưng thông minh hơn người, y nói, “Thiên Quân, đêm nay nhờ ngươi điều tra trong thành, tốt nhất có thể thông qua thám báo tìm cách liên lạc với Mộ Dung Xung, hẹn y gặp riêng sau tiệc.”
Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân với vẻ lo âu, sợ dạo này cảm xúc của hắn không ổn định, lại sợ Tiêu Sơn nói điều không nên nói trong tiệc khiến người khác hoài nghi, nhưng Tạ An đã lường trước: “Vị hoàng tử Hung Nô này, tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, phiền ngài đi cùng Phùng Thiên Quân một chuyến.”
Trần Tinh thầm nhủ cảm tạ trời đất, thông minh ghê, thế thì sẽ không xảy ra tình huống Tiêu Sơn làm loạn giữa tiệc. Họ mới đến Lạc Dương, trước mắt chẳng biết tin gì, Phùng gia từng bố trí không ít thích khách tại vùng này, chi bằng đi điều tra tình hình, có Tiêu Sơn đi cùng cũng an toàn hơn một chút.
“Được,” Tiêu Sơn đồng ý ngay, “ta đi.”
“Không dự tiệc cũng phải tắm!” Trần Tinh lập tức túm Tiêu Sơn ném vào bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ mới cho nó đi.
Phùng Thiên Quân cũng tắm sơ rồi đi, còn lại Trần Tinh và Hạng Thuật ngâm trong nước, hai người lặng thinh nhìn nhau.
Sau cuộc trò chuyện hôm trước ở thôn hoang, Hạng Thuật càng kiệm lời hơn, cứ im lặng cả ngày. Trần Tinh muốn gợi hắn nói chuyện vài lần, Hạng Thuật chỉ gật đầu, như thể chẳng buồn nói, song những lúc cưỡi ngựa, Trần Tinh thi thoảng quay đầu tìm Hạng Thuật, sẽ phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình. Sau vài lần Hạng Thuật phát giác được, không muốn để Trần Tinh phát hiện nỗi lòng của mình bèn giục ngựa dẫn đầu đội ngũ.
“Huynh có nghĩ lát nữa Mộ Dung Xung sẽ nhận ra chúng ta không?” Trần Tinh hỏi.
“Y cũng không phải kẻ ngốc.” Hạng Thuật đáp, “Đến giờ ngươi vẫn cho rằng người Hồ đều ngốc hết sao?”
Trần Tinh vội nói: “Huynh không thể nói chuyện ôn hòa hơn ư? Lần nào cũng phải châm chọc ta mới chịu?”
Trên đường tới đây, hầu như mọi người đều nhận ra Hạng Thuật đang mâu thuẫn với Trần Tinh, Phùng Thiên Quân dẫn Tiêu Sơn rời đi trước, còn đám Tạ An và Hoàn Y cố gắng không vào bồn tắm cũng vì muốn chừa không gian riêng cho họ.
Hạng Thuật không đáp, ngồi xếp bằng bên thành bồn, ngẩng đầu nhìn trần nhà bị phủ trong màn sương dày.
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật qua làn sương, cảm thấy vóc người không mặc gì của hắn còn đẹp hơn lúc mặc, vì vậy cậu xua tan ý định tranh cãi, gượng cười rằng: “Ta đã cân nhắc kĩ lời hôm ấy, ta quyết định chấp nhận đề nghị của huynh.”
“Ừ,” Hạng Thuật lạnh nhạt đáp, “đề nghị chịu chết.”
Trần Tinh: “Đáng giá mà, nhưng Hạng Thuật… ta có vài điều muốn nói với huynh.”
Hạng Thuật cau mày liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nói: “Mặc dù ta cho rằng mình luôn khá may mắn, biết đâu cuối cùng ta không chết thì sao? Nhưng nếu huynh cảm thấy ta sẽ chết vào thời điểm quyết chiến, cớ sao bây giờ huynh không tốt với ta thêm một chút?”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “Bằng không, sau khi mọi thứ kết thúc, giả như ta không còn nữa, sau này mỗi khi nhớ lại quãng thời gian chúng ta ở cùng nhau chỉ toàn là tranh cãi, huynh không thấy nặng lòng ư?”
Hạng Thuật hít sâu một hơi, trong lòng như có cơn giận vô cùng vô tận không đường phát tiết, Trần Tinh thành thật nói: “Dù sao ta đi rồi, ta chẳng hay biết gì, người áy náy vẫn là huynh. Dĩ nhiên nếu huynh không quan tâm, coi như ta chưa hề nói gì.”
Hạng Thuật: “Tại sao ngươi luôn có thể bình thản khi nói về sống chết của mình thế hả?”
Trần Tinh cười đáp: “Bởi vì sư phụ ta từng nói, chúng sinh cõi đời ai mà không chết? Lúc còn sống nên sống thật hạnh phúc, nghĩ cho hiện tại chẳng phải tốt hơn ư?”
Hạng Thuật lập tức lộ ra ánh mắt đau khổ quen thuộc, Trần Tinh tiếp tục lầm bầm: “Hơn nữa mọi chuyện đều có ngộ nhỡ, chưa đến phút cuối không ai biết trước kết quả, chẳng phải ư? So với sinh mạng của mình, điều khiến ta lo lắng hơn là làm thế nào thuận lý thành chương giao Định Hải châu cho Vương Tử Dạ…”
“Để ta giúp ngươi.” Hạng Thuật đột nhiên nói.
Trần Tinh: “?”
“Xoay người.” Hạng Thuật thấy Trần Tinh trở tay lau vai khá khó nhọc, bèn kêu Trần Tinh đưa lưng về phía mình, cầm khăn vải chà vai lưng cho cậu.
Trần Tinh biết Hạng Thuật đã nghĩ thoáng, có lẽ đây mới là điều đúng đắn, nếu thời gian không còn nhiều vì sao không quý trọng hiện tại? “Hạng Thuật, có phải huynh…” Trần Tinh khẽ nói.
Hạng Thuật ngừng lại, song Trần Tinh đột nhiên không muốn nói tiếp, biết nói gì đây? Mấy ngày nay cậu có dự cảm mãnh liệt rằng hình như Hạng Thuật để ý đến mình. Bắt đầu từ lúc nào cậu có dự cảm này? Vì ánh mắt của Hạng Thuật ư? Hay hồi vị từ câu nói ‘Ngươi giả vờ nghe không hiểu’ đêm đó?
“Có phải gì?” Giọng Hạng Thuật có chút bất ổn.
Trái tim của Trần Tinh đập loạn nhịp, cuối cùng cậu cũng nhận ra, sau lần hôn mê vào một tháng trước, dường như Hạng Thuật bắt đầu đối xử với mình khác đi, nhiều lúc hai người muốn nói lại thôi, như thể có thứ gì đó đang quấy nhiễu Trần Tinh vậy.
Ban đầu cậu dựa dẫm vào Hạng Thuật rất nhiều, cảm thấy Hạng Thuật lên trời xuống đất không gì không làm được. Nhưng dần dà cậu nhận ra Hạng Thuật dường như không nghe lệnh cậu cho lắm, vì vậy Trần Tinh không còn lựa chọn nào khác ngoài thuận theo hắn, không ép hắn. Họ hẳn là cộng tác không ăn ý nhất trong lịch sử sở trừ tà, thậm chí đôi khi Trần Tinh tự hỏi rằng liệu sau cùng họ có hoàn thành được kế hoạch trăm ngàn chỗ hở này không.
Điều này khiến cho mỗi lần đối mặt với Hạng Thuật, cậu đều không kìm được muốn đẩy hắn ra, thậm chí đánh, hét to, phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng, vì sao huynh không chịu nghe ta? Song khi nhìn Hạng Thuật, nỗi căm phẫn tích tụ không sao trút ra được, chỉ có thể thỉnh thoảng múa mép chọc tức hắn.
Nếu không phải số mệnh này đã định sẵn phải đối mặt, biết đâu họ sẽ trở nên khác đi? Trần Tinh không khỏi nghĩ, nếu ở thời điểm Vạn Pháp hưng thịnh, biết đâu chừng mình sẽ mặt dày quấn lấy Hạng Thuật, thi thoảng khiêu khích để hắn nổi giận với mình, chọc tức xong rồi xin lỗi, sau đó thì nhìn vẻ mặt bất lực của hắn với mình.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
“Không có gì.” Trần Tinh đáp, duy trì mối quan hệ như vậy là biện pháp tốt nhất cho cả hai.
Hạng Thuật che một tay lên gáy Trần Tinh, tay còn lại cầm khăn vải lau vai cho cậu.
“Ngươi còn nhớ đã đồng ý với ta một chuyện không.” Hạng Thuật đột nhiên nhắc.
Trần Tinh: “Ta biết huynh sẽ không làm khó ta.” Rồi cậu chợt nghe tiếng Hạng Thuật hít sâu một hơi sau lưng, như thể có điều muốn nói nhưng đã kìm lại.
“Ngươi chỉ biết ta muốn gây khó dễ à?” Hạng Thuật lạnh nhạt hỏi.
Trần Tinh mỉm cười toan trả lời, Tạ An đứng bên ngoài chợt lên tiếng: “À này… hai vị, xong chưa? Mộ Dung Xung hẹn… à, chuyện này… mặc dù quấy rầy các ngươi cũng không tốt, nhưng mà…”
“Xong ngay!” Trần Tinh cũng nhận ra họ đã tắm quá lâu, bên ngoài có rất nhiều người đang đợi. Hạng Thuật đành đứng dậy thay quần áo.
Tạ An và những người khác vội vàng tắm rửa, đoàn xe do Mộ Dung Xung phái đến đã tới cửa trạm dịch, Trần Tinh và Hạng Thuật thay xiêm y chỉnh tề, Hạng Thuật đeo mặt nạ bạc, không che lấp được dáng vóc cao to, càng che càng lộ. Trần Tinh nói: “Nếu y có thể nhận ra, ta thấy mặt nạ này…”
“Mặt nạ để báo cho y đừng tùy tiện vạch trần thân phận chúng ta,” Hạng Thuật lạnh nhạt nói, “chứ không phải để giấu y, sao ngươi ngốc thế?”
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh thấy Hạng Thuật lại bắt đầu móc mỉa cậu liền biết Hạng Thuật hết giận rồi, thế là cậu vừa cười hì hì vừa chỉnh cổ áo giúp hắn: “Rồi rồi rồi, ta vốn đâu thông minh, đi thôi.”
Hai người lên xe ngựa, tay chân Hạng Thuật dài nên hơi chật, Trần Tinh phải đặt tay lên đùi hắn, nghĩ đến những lời ban nãy trong phòng tắm khiến cảm giác trỗi dậy ngày càng mãnh liệt, thôi thúc cậu mơ tưởng miên man. Giả như Hạng Thuật có ý với cậu thật… thì mấy ngày cuối cùng của đời này…
Trần Tinh không khỏi quay đầu dòm Hạng Thuật, thầm nhủ nếu mình linh cảm đúng thì sao? Hạng Thuật cũng quan tâm cậu đúng không? Cậu luôn từ chối tin tưởng, hoặc không muốn nghĩ theo hướng này, mãi tới khi Hạng Thuật thốt ra câu nói kia. Nếu lúc này cậu nhoài tới hôn lên môi hắn, sẽ có chuyện gì đây?
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật đang đeo mặt nạ bạc, gương mặt hốt nhiên nóng bừng.
Hạng Thuật hờ hững hỏi: “Nhìn gì đó?”
Trần Tinh lắc đầu, quay sang chỗ khác.
Hạng Thuật nhấc tay khoác lên vai cậu.
“Tiến cung — cởi kiếm.” Nội thị nói.
Hạng Thuật không muốn giao Bất Động Như Sơn, bảo: “Quay về nói với Thái thú Mộ Dung của các ngươi, nếu bắt ta tháo kiếm, ta về ngay lập tức.”
Đoàn người bị chặn trước cửa cung, nội thị toan mở miệng quát mắng đã đụng phải bộ dạng uy nghiêm của Hạng Thuật, bèn không dám thất lễ, Tạ An mỉm cười hòa nhã, vỗ vai nội thị mà rằng: “Ngươi bẩm báo với Thái thú trước đi?”
Không lâu sau có người tới truyền lời rằng, các võ sĩ đi cùng không cầm cởi trọng kiếm, mệnh lệnh này chỉ dành cho Hạng Thuật, mọi người mới tiến cung vào Minh Đường(3). Mộ Dung Xung đãi tiệc trong Thiên điện của Minh Đường, Trần Tinh bước vào, mọi người ngồi theo thứ tự được xếp sẵn, dẫn đầu là Tạ An, tiếp theo là Trần Tinh, Hạng Thuật thì ngồi sau Trần Tinh.
“Mộ Dung đại nhân tới ——”
Mọi người chỉnh lại vạt áo, Mộ Dung Xung mặc võ phục đen đặc chế, từ ngoài điện bước vào. Trước khi đến đây mọi người từng cùng cháu của Tạ An — Tạ Hỗn thảo luận về đệ nhất mỹ nam nổi danh ở phương bắc, nghe đâu đẹp tựa Phan An, Vệ Giới, song khi thực sự gặp Mộ Dung Xung, đám văn nhân đều thầm nghĩ: hầy, cũng chỉ có vậy, chẳng có gì lạ. Cũng cỡ Hạng Thuật, nhưng đẹp hơn một xíu.
Tuy nhiên qua một lúc, mọi người vẫn phải gật đầu thừa nhận rằng dù đặt kỳ vọng quá cao, không tới mức rung động như gặp phải tiên nhân, song Mộ Dung Xung hoàn toàn xứng danh ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nam’, xét cho cùng họ chưa từng gặp ai đẹp hơn Mộ Dung Xung.
“Mọi người từ xa đến đây…” Mộ Dung Xung có chút mất tập trung, thấy Hạng Thuật đứng sau Trần Tinh liền khựng lại.
Hạng Thuật yên tĩnh ngồi đấy như người ngoài cuộc, cả điện đều đang đợi Mộ Dung Xung nói hết lời, nhưng Mộ Dung Xung đột ngột ngừng lại vào lúc này, đôi mày phượng nhướng lên, môi mỏng khẽ run, một lúc lâu sau mới nói: “Một đường vất vả rồi.”
Đám người Tạ An vội tỏ ra khiêm tốn, mọi người đổ dồn mắt vào Mộ Dung Xung, Mộ Dung Xung đứng một lúc lâu nom như đang suy xét, hồi sau mới vào bàn chính, ngồi xếp bằng, ngón tay gõ lên bàn, sau đó gọi nội thị, hạ giọng phân phó mấy câu, nội thị nghe xong liền xoay người đi.
Trần Tinh trêu chọc: “Thái thú đại nhân sẽ không sai đao phủ đi mai phục chứ?”
Mọi người đều cười ầm lên, Mộ Dung Xung ngây người, sau đó đáp: “Không, nào dám múa búa trước cửa Lỗ Ban?”
Hách Liên Sảng cũng có mặt, dưới chủ tọa là một số quan viên của Lạc Dương, dẫn đầu là Hách Liên Sảng. Tạ An nhìn tình hình liền biết Phù Kiên phái Hách Liên Sảng tới giám thị Mộ Dung Xung, thế là y cười bảo: “Tiếng tăm của Thái Thú quả nhiên không ngoa, bệ hạ nước ta ngưỡng mộ đã lâu.”
Trần Tinh nhìn Mộ Dung Xung chăm chú, biết y đã nhận ra hai người, nhưng tình hình bây giờ đã khác hoàn toàn so với lúc công chúa Thanh Hà chết. Rõ ràng Hạng Thuật đoán rất chuẩn, Mộ Dung Xung không muốn trả thù, hoặc hiện giờ chưa muốn.
“Đời này ta đã mệt mỏi với việc nổi danh,” Mộ Dung Xung lạnh lùng nói, “đôi khi nổi danh quá cũng không phải điều tốt.”
Từ lúc Mộ Dung Xung xuất hiện, Trần Tinh nghĩ mãi mới tìm ra cụm từ thích hợp nhất để hình dung ấn tượng của mình về y — lạnh nhạt thanh cao.
Mộ Dung Xung và Hạng Thuật đều là mỹ nam, mặc dù lãnh đạm như nhau, song Hạng Thuật có hỉ nộ ái ố của người phàm, đôi lúc cũng dịu dàng ấm áp. Còn Mộ Dung Xung chỉ có thể hình dung bằng lạnh lùng thanh cao, không vướng bụi trần. Có lẽ sau cái chết của chị mình, trên đời này đã chẳng còn gì có thể khiến lòng y gợn sóng.
Bữa tiệc hôm nay thực sự là một nan đề đối với Tạ An, nếu chủ động gợi chuyện từ người Mộ Dung gia sẽ dễ dẫn tới mối hận mất nước của Đại Yến, mà khen y tuổi trẻ tài cao, dung mạo xinh đẹp thì lại không khỏi khiến người liên tưởng đến quan hệ của y và Phù Kiên, bất kể nói gì cũng dễ đụng tới vết sẹo mà Mộ Dung Xung không muốn bị nhắc tới nhất. Tạ An vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cho ra một câu hết sức lấy lòng: “Lạc Dương bao việc gác lại cần hoàn thành, nay bách tính đã yên ổn, cho thấy Thái Thú biết nghĩ cho dân.”
“Không liên quan đến ta,” Mộ Dung Xung có chút mất tập trung, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạng Thuật phía sau Trần Tinh, hờ hững đáp, “đều là công lao của Hách Liên đại nhân cùng các quan viên, ta chỉ đeo hư danh mà thôi.”
Một câu lập tức chặn miệng Tạ An, xem ra Mộ Dung Xung không muốn nhiều lời với họ, cũng không hứng thú gây dựng quan hệ với người Hán. Tạ An đắn đo một thoáng, quyết định hỏi thẳng: “Phía bệ hạ, quyết định thế nào?”
“Không biết.” Mộ Dung Xung lạnh nhạt đáp, “Ta đã sai người chuyển thư cho hắn, có lẽ hắn sẽ tới… tới, bệnh tình ngươi thế nào?”
Một bóng người chợt xuất hiện ở cửa hông Minh Đường, thoạt đầu ai cũng nghĩ là Phù Kiên, đều giật mình ngẩn người, đến khi nhận ra đó là một thanh niên gầy tầm hai mươi tuổi thì không khỏi nhìn nhau, Trần Tinh vừa thấy người nọ thiếu chút nữa đã bật thốt thành tiếng.
Thác Bạt Diễm!
Sau lần gặp gỡ vội vàng ở Sắc Lặc Xuyên, Thác Bạt Diễm hiện giờ càng gầy hơn, hắn mặc quần áo dày, gương mặt anh tuấn một thời đầy vẻ ảm đạm, hắc khí ẩn hiện giữa ấn đường, mặt mày tái xanh như nhuốm bụi, hệt như kim khí bằng đồng tinh xảo bị phủ đầy tro, song khoảnh khắc trông thấy Trần Tinh, nụ cười đã mất từ lâu dần hiện trên gương mặt hắn.
“Các ngươi đến rồi.” Thác Bạt Diễm cười nói, rồi ngồi vào chỗ, đôi mắt sáng ngời chỉ nhìn Trần Tinh.
Hạng Thuật: “……”
“Ngươi…” Trần Tinh không khỏi bàng hoàng, Thác Bạt Diễm xuất hiện ở Lạc Dương không có gì kỳ lạ, trái lại cậu còn vui mừng không ngớt, song trong nháy mắt, niềm vui trùng phùng với bạn cũ lại bị bệnh trạng của Thác Bạt Diễm đánh tan. Trần Tinh toan hỏi ngươi đã gặp chuyện gì, song Hạng Thuật đã duỗi ngón tay gõ nhẹ lên vai Trần Tinh.
Hách Liên Sảng bắt đầu nghi ngờ, các quan viên người Hồ ở Lạc Dương đều dòm Trần Tinh, Trần Tinh đành ngừng nói.
Thác Bạt Diễm gượng cười, nói: “Ta bị bệnh, đến Lạc Dương dưỡng bệnh, Thái Thú nói với ta có người Hán đến, nên muốn tới hỏi thăm tung tích một vị tiểu huynh đệ của ta. Tên y là Trần Tinh, nghe nói đã đến Kiến Khang, không biết hiện giờ y sống có tốt không.”
“Sống tốt lắm.” Hạng Thuật chủ động trả lời.
Thác Bạt Diễm cười đáp: “Thế, ta an tâm rồi.”
Mộ Dung Xung đề nghị: “Ăn chút gì nhé?”
Thác Bạt Diễm thình lình cầm ly rượu của Mộ Dung Xung, nói với mọi người: “Ta kính các vị một ly.”
“Ngươi không thể uống rượu.” Mộ Dung Xung nhíu mày.
Thác Bạt Diễm đã uống cạn, để lộ đáy ly, gật đầu: “Thứ lỗi, ta cáo từ trước.”
_____
“Một đêm không ngủ à?” Tạ An hỏi thăm.
Hạng Thuật không đáp, Tạ An hỏi tiếp: “Làm sao Đại Thiền Vu biết ở đây có thôn hoang?”
“Ta từng tới đây.” Hạng Thuật vắt khăn, dòng nước lạnh thấu xương chảy ra, hắn suy nghĩ một thoáng rồi đáp, “Lần trước ở sau núi, bị người Tấn các ngươi bắt vào đại lao Tương Dương.”
Tạ An vội bảo: “Ngại quá, ngài còn nhớ tên quan binh kia không? Chuyến này về nhất định phải phạt nặng vào mới được.”
“Chết sạch rồi,” Hạng Thuật nói, “nếu lúc trước Trần Tinh không cứu thì ta đã chết, không ngờ bây giờ lại bán mạng cho người Hán các ngươi, đúng là nhân quả luân hồi.”
Tạ An cười ngượng mấy tiếng, định nói thêm thì Hạng Thuật đã về phòng, đắp khăn lạnh lên mặt Trần Tinh khiến cậu ngồi bật dậy la toáng lên.
“Dậy.” Hạng Thuật đưa mắt nhìn Trần Tinh, giục.
Năm Thái Nguyên thứ bảy, mùng một tháng hai, đoàn sứ thần Đại Tấn trải qua một quãng đường dài trèo đèo lội suối, những tưởng chỉ mất nửa tháng, ấy vậy mà tốn gần hai mươi ngày mới gian nan đặt được chân đến Lạc Dương.
Nếu ví Trường An như một gốc cây có sức sống bền bỉ trên mảnh đất cằn cỗi, thì Lạc Dương chính là tấm bia đá khổng lồ nhuốm máu sừng sững giữa đất trời.
Lạc Dương được xây dựng vào triều Hạ, theo ghi chép, nó đã có dòng đời lịch sử từ gần hai ngàn năm trăm năm trước. Năm triều Thương, Chu, Hán, Ngụy và Tấn đều coi đây là kinh đô của mình. Vì là đô thành, trải qua bao cuộc chiến tranh, bị thiêu đốt và phá hủy, nó vẫn là số mệnh của cả Thần Châu này. Những con chữ loang lổ trên bia đều được khắc bằng máu từ các đế vương cùng thường dân của các triều đại đã qua, kể lại huyết lệ từ bão táp mưa sa cùng sự thay đổi triều đại.
Thế gian biết mấy thịnh vượng rồi cũng sẽ bị mưa gió cuốn đi, nhưng tấm bia này vẫn luôn sừng sững giữa bốn phương đất trời tựa như núi Bất Chu, kể lại bao trận khói lửa, bao khúc bi tráng.
Sau loạn Vĩnh Gia của dòng họ Tư Mã, Lạc Dương gần như bị phá hủy hoàn toàn. Đến thời Mộ Dung gia tiếp quản và thành lập nước Đại Yến, Đông Đô ngày nay vang danh trăm vạn hộ thuở ban sơ chưa đầy tám vạn hộ. Sau này dưới sự lãnh đạo của Vương Mãnh, thiết kỵ người Chi đã chiến đấu một trận ác liệt với người Tiên Ti. May mắn thay, nhờ vào sự kiên quyết của đại sư huynh Vương Mãnh mà Trần Tinh chỉ mới gặp đôi lần kia, người Chi đã không tàn sát người vô tội, tha cho bách tính Hồ Hán trong thành. Lạc Dương khôi phục sau gần mười năm, dần dần trở lại với hai mươi vạn hộ.
Nhà dân, tường thành, thậm chí cả hoàng cung đều đọng lại vết tích hỏa hoạn, ban đầu Mộ Dung gia nghèo tới mức phải vay tiền Phùng gia để điều hành đất nước, đương nhiên không dư dả để tu bổ lại tòa thành này. Cũng vì thế Phùng Thiên Dật mới có cơ hội kết minh với công chúa Thanh Hà.
Tiến vào Lạc Dương, trước mắt là hàng ngàn vạn ngôi nhà cũ bỏ hoang, bách tính chi chít như sao trên trời, rải rác khắp đường phố, canh giữ quanh cung Tử Vi đồ sộ nhưng u ám. Cung điện như bị bao phủ trong oán khí lờ mờ, dưới ánh nắng ban trưa ngày xuân, thế mà toát lên cảm giác số mệnh thê lương.
“Cuối cùng cũng trở về ——” Tạ An tiến vào thành, thở ra một hơi.
Đây là Lạc Dương mà vô số người phía Nam quen thuộc qua truyền miệng, là đô thành của hoàng đế sáng lập nước Đại Tấn. Bỗng nhiên gặp cố đô, các quan viên nhà Tấn sinh ra ở Giang Nam không khỏi lặng người hồi lâu, mắt Tạ An ngấn lệ, dẫn đầu đoàn sứ thần đến cổng thành Lạc Dương, vái ba lạy về phía cung Tử Vi.
Một vị quan nhà Tần đến đón tiếp, theo sau là đại chưởng quỹ của tiền trang Tây Phong, thư tay của Tấn đế Tư Mã Diệu đã được gửi đến Lạc Dương cách đây không lâu, lại từ Lạc Dương ra roi thúc ngựa chuyển đến Trường An, lập tức dấy lên suy đoán khắp Đại Tần. Bắc đế Phù Kiên tọa trấn Trường An, theo lý đoàn sứ thần nên đến Quan Trung, không ngờ lại tới Lạc Dương do Mộ Dung Xung trấn giữ trên danh nghĩa.
Đây cũng là một bước trong kế hoạch của Tạ An, sau khi cả triều nhà Tấn thương lượng kĩ càng, Lạc Dương được chọn để hòa đàm, ý định ban đầu là thăm dò Phù Kiên, để gã rời khỏi sân nhà Trường An, gặp mặt tại một nơi thứ ba nào đó ngoài Kiến Khang và Trường An.
Nhưng Phù Kiên vẫn không hồi đáp, gạt đề xuất nghị hòa của Tư Mã Diệu sang một bên.
“Bệ hạ vẫn chưa quyết định có di giá đến Lạc Dương hay không, nếu các vị đã cất công tới đây, mời…” Quan viên nước Tần tên Hách Liên Sảng lên tiếng, gã nhìn Hạng Thuật và Trần Tinh, cứ cảm thấy hai tên này trông quen làm sao.
Hạng Thuật mặc đồng phục võ quan người Hán màu đen, đeo mặt nạ bạc che gương mặt bên trái, để lộ má phải đã tỉa lông mày, trông anh tuấn oai hùng hơn trước. Dù thế nào thì quan viên cũng không thể liên tưởng vị võ sĩ này với Đại Thiền Vu tiền nhiệm của Cổ Minh, gã chuyển sang nhìn Trần Tinh với thân phận chủ bộ(1) đứng sau Tạ An, Trần Tinh đội mũ bịt tóc(2) trên đầu, trông đã trưởng thành hơn so với hồi mới đến Trường An vào năm mười sáu tuổi. Hách Liên Sảng là người Hung Nô, lần trước Hạng Thuật xông vào hoàng cung gã chỉ mới nhìn lướt một lần, càng không thể nhận ra Trần Tinh.
(1) Chủ bộ: chủ quan trong coi việc sổ sách một địa phương.
“Dời bước đến quan dịch nhé?” Hách Liên Sảng nói tiếng Hán khá chuẩn, gã làm động tác ‘mời’, đại chưởng quỹ tiền trang Tây Phong ở Lạc Dương lễ độ cung kính thưa: “Trạm dịch hiện do Tây Phong quản lý, mời các vị theo ta… chiếc xe ngựa này là sao?” Dứt lời gã nhìn xe ngựa được bọc sắt.
Tạ An cười nói: “Đây là quà gặp mặt bệ hạ bọn ta tặng Phù thiên vương, đợi bệ hạ tới sẽ được mở ra.”
Hách Liên Sảng không hỏi nữa, cười đáp: “Thế mời các vị cứ tự nhiên.”
“Không sao, không sao,” Tạ An nói, “đại nhân Hách Liên Sảng không cần để ý đến bọn ta, hiếm khi về cố hương, muốn dạo một vòng Lạc Dương.”
Tạ An dùng tên giả “Tạ Duy”, có rất ít người ở phương bắc từng gặp y nên không cần đeo mặt nạ cải trang, y đi đằng sau Hách Liên Sảng băng qua phố Đồng Đà. Hách Liên Sảng đáp lại: “Tạ đại nhân nói đùa, Lạc Dương hiện giờ là lãnh thổ của thiên vương Đại Tần ta.”
“Lỡ lời, lỡ lời.” Tạ An vội cười nói.
Hách Liên Sảng: “Nếu các vị bằng lòng đến Đại Tần ta sống, đó là một lựa chọn tốt, bệ hạ thiên vương bọn ta coi trọng người đọc sách nhất.”
Trần Tinh thầm nghĩ lại tới nữa rồi. Lúc ngang qua phố Đồng Đà, hai bên đường tráng lệ, vô số người bán hàng từ Nam chí Bắc trải dài giống như Trường An, song vẫn thiếu một thứ gì đó như là nhân khí.
Lạc Dương chủ yếu thương mậu, chỉ phục vụ cho quý tộc Tiên Ti và các thế gia Ngũ Hồ, bách tính bình thường không có khả năng đi dạo quanh đây.
“Mời các vị nghỉ ngơi trước.” Hách Liên Sảng đưa các sứ thần đến Tùng Bách cư ở Lạc Dương, đoạn nói, “Tối nay Thái Thú Mộ Dung tổ chức tiệc chiêu đãi các vị, giờ Dậu canh ba sẽ có xe ngựa đến đón.”
Mọi người đã vất vả suốt cả chặng đường nên ai nấy cũng đi nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, Phùng Thiên Quân chợt nói: “Ta không muốn gặp Mộ Dung Xung, tránh gây trở ngại, ngộ nhỡ có quan viên Lạc Dương nhận ra ta…”
“Nào, nghe lệnh ta!” Mặc dầu Tạ An không có võ nhưng thông minh hơn người, y nói, “Thiên Quân, đêm nay nhờ ngươi điều tra trong thành, tốt nhất có thể thông qua thám báo tìm cách liên lạc với Mộ Dung Xung, hẹn y gặp riêng sau tiệc.”
Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân với vẻ lo âu, sợ dạo này cảm xúc của hắn không ổn định, lại sợ Tiêu Sơn nói điều không nên nói trong tiệc khiến người khác hoài nghi, nhưng Tạ An đã lường trước: “Vị hoàng tử Hung Nô này, tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, phiền ngài đi cùng Phùng Thiên Quân một chuyến.”
Trần Tinh thầm nhủ cảm tạ trời đất, thông minh ghê, thế thì sẽ không xảy ra tình huống Tiêu Sơn làm loạn giữa tiệc. Họ mới đến Lạc Dương, trước mắt chẳng biết tin gì, Phùng gia từng bố trí không ít thích khách tại vùng này, chi bằng đi điều tra tình hình, có Tiêu Sơn đi cùng cũng an toàn hơn một chút.
“Được,” Tiêu Sơn đồng ý ngay, “ta đi.”
“Không dự tiệc cũng phải tắm!” Trần Tinh lập tức túm Tiêu Sơn ném vào bồn tắm, tắm rửa sạch sẽ mới cho nó đi.
Phùng Thiên Quân cũng tắm sơ rồi đi, còn lại Trần Tinh và Hạng Thuật ngâm trong nước, hai người lặng thinh nhìn nhau.
Sau cuộc trò chuyện hôm trước ở thôn hoang, Hạng Thuật càng kiệm lời hơn, cứ im lặng cả ngày. Trần Tinh muốn gợi hắn nói chuyện vài lần, Hạng Thuật chỉ gật đầu, như thể chẳng buồn nói, song những lúc cưỡi ngựa, Trần Tinh thi thoảng quay đầu tìm Hạng Thuật, sẽ phát hiện hắn vẫn luôn nhìn mình. Sau vài lần Hạng Thuật phát giác được, không muốn để Trần Tinh phát hiện nỗi lòng của mình bèn giục ngựa dẫn đầu đội ngũ.
“Huynh có nghĩ lát nữa Mộ Dung Xung sẽ nhận ra chúng ta không?” Trần Tinh hỏi.
“Y cũng không phải kẻ ngốc.” Hạng Thuật đáp, “Đến giờ ngươi vẫn cho rằng người Hồ đều ngốc hết sao?”
Trần Tinh vội nói: “Huynh không thể nói chuyện ôn hòa hơn ư? Lần nào cũng phải châm chọc ta mới chịu?”
Trên đường tới đây, hầu như mọi người đều nhận ra Hạng Thuật đang mâu thuẫn với Trần Tinh, Phùng Thiên Quân dẫn Tiêu Sơn rời đi trước, còn đám Tạ An và Hoàn Y cố gắng không vào bồn tắm cũng vì muốn chừa không gian riêng cho họ.
Hạng Thuật không đáp, ngồi xếp bằng bên thành bồn, ngẩng đầu nhìn trần nhà bị phủ trong màn sương dày.
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật qua làn sương, cảm thấy vóc người không mặc gì của hắn còn đẹp hơn lúc mặc, vì vậy cậu xua tan ý định tranh cãi, gượng cười rằng: “Ta đã cân nhắc kĩ lời hôm ấy, ta quyết định chấp nhận đề nghị của huynh.”
“Ừ,” Hạng Thuật lạnh nhạt đáp, “đề nghị chịu chết.”
Trần Tinh: “Đáng giá mà, nhưng Hạng Thuật… ta có vài điều muốn nói với huynh.”
Hạng Thuật cau mày liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh nói: “Mặc dù ta cho rằng mình luôn khá may mắn, biết đâu cuối cùng ta không chết thì sao? Nhưng nếu huynh cảm thấy ta sẽ chết vào thời điểm quyết chiến, cớ sao bây giờ huynh không tốt với ta thêm một chút?”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh: “Bằng không, sau khi mọi thứ kết thúc, giả như ta không còn nữa, sau này mỗi khi nhớ lại quãng thời gian chúng ta ở cùng nhau chỉ toàn là tranh cãi, huynh không thấy nặng lòng ư?”
Hạng Thuật hít sâu một hơi, trong lòng như có cơn giận vô cùng vô tận không đường phát tiết, Trần Tinh thành thật nói: “Dù sao ta đi rồi, ta chẳng hay biết gì, người áy náy vẫn là huynh. Dĩ nhiên nếu huynh không quan tâm, coi như ta chưa hề nói gì.”
Hạng Thuật: “Tại sao ngươi luôn có thể bình thản khi nói về sống chết của mình thế hả?”
Trần Tinh cười đáp: “Bởi vì sư phụ ta từng nói, chúng sinh cõi đời ai mà không chết? Lúc còn sống nên sống thật hạnh phúc, nghĩ cho hiện tại chẳng phải tốt hơn ư?”
Hạng Thuật lập tức lộ ra ánh mắt đau khổ quen thuộc, Trần Tinh tiếp tục lầm bầm: “Hơn nữa mọi chuyện đều có ngộ nhỡ, chưa đến phút cuối không ai biết trước kết quả, chẳng phải ư? So với sinh mạng của mình, điều khiến ta lo lắng hơn là làm thế nào thuận lý thành chương giao Định Hải châu cho Vương Tử Dạ…”
“Để ta giúp ngươi.” Hạng Thuật đột nhiên nói.
Trần Tinh: “?”
“Xoay người.” Hạng Thuật thấy Trần Tinh trở tay lau vai khá khó nhọc, bèn kêu Trần Tinh đưa lưng về phía mình, cầm khăn vải chà vai lưng cho cậu.
Trần Tinh biết Hạng Thuật đã nghĩ thoáng, có lẽ đây mới là điều đúng đắn, nếu thời gian không còn nhiều vì sao không quý trọng hiện tại? “Hạng Thuật, có phải huynh…” Trần Tinh khẽ nói.
Hạng Thuật ngừng lại, song Trần Tinh đột nhiên không muốn nói tiếp, biết nói gì đây? Mấy ngày nay cậu có dự cảm mãnh liệt rằng hình như Hạng Thuật để ý đến mình. Bắt đầu từ lúc nào cậu có dự cảm này? Vì ánh mắt của Hạng Thuật ư? Hay hồi vị từ câu nói ‘Ngươi giả vờ nghe không hiểu’ đêm đó?
“Có phải gì?” Giọng Hạng Thuật có chút bất ổn.
Trái tim của Trần Tinh đập loạn nhịp, cuối cùng cậu cũng nhận ra, sau lần hôn mê vào một tháng trước, dường như Hạng Thuật bắt đầu đối xử với mình khác đi, nhiều lúc hai người muốn nói lại thôi, như thể có thứ gì đó đang quấy nhiễu Trần Tinh vậy.
Ban đầu cậu dựa dẫm vào Hạng Thuật rất nhiều, cảm thấy Hạng Thuật lên trời xuống đất không gì không làm được. Nhưng dần dà cậu nhận ra Hạng Thuật dường như không nghe lệnh cậu cho lắm, vì vậy Trần Tinh không còn lựa chọn nào khác ngoài thuận theo hắn, không ép hắn. Họ hẳn là cộng tác không ăn ý nhất trong lịch sử sở trừ tà, thậm chí đôi khi Trần Tinh tự hỏi rằng liệu sau cùng họ có hoàn thành được kế hoạch trăm ngàn chỗ hở này không.
Điều này khiến cho mỗi lần đối mặt với Hạng Thuật, cậu đều không kìm được muốn đẩy hắn ra, thậm chí đánh, hét to, phát tiết nỗi phẫn uất trong lòng, vì sao huynh không chịu nghe ta? Song khi nhìn Hạng Thuật, nỗi căm phẫn tích tụ không sao trút ra được, chỉ có thể thỉnh thoảng múa mép chọc tức hắn.
Nếu không phải số mệnh này đã định sẵn phải đối mặt, biết đâu họ sẽ trở nên khác đi? Trần Tinh không khỏi nghĩ, nếu ở thời điểm Vạn Pháp hưng thịnh, biết đâu chừng mình sẽ mặt dày quấn lấy Hạng Thuật, thi thoảng khiêu khích để hắn nổi giận với mình, chọc tức xong rồi xin lỗi, sau đó thì nhìn vẻ mặt bất lực của hắn với mình.
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác.
“Không có gì.” Trần Tinh đáp, duy trì mối quan hệ như vậy là biện pháp tốt nhất cho cả hai.
Hạng Thuật che một tay lên gáy Trần Tinh, tay còn lại cầm khăn vải lau vai cho cậu.
“Ngươi còn nhớ đã đồng ý với ta một chuyện không.” Hạng Thuật đột nhiên nhắc.
Trần Tinh: “Ta biết huynh sẽ không làm khó ta.” Rồi cậu chợt nghe tiếng Hạng Thuật hít sâu một hơi sau lưng, như thể có điều muốn nói nhưng đã kìm lại.
“Ngươi chỉ biết ta muốn gây khó dễ à?” Hạng Thuật lạnh nhạt hỏi.
Trần Tinh mỉm cười toan trả lời, Tạ An đứng bên ngoài chợt lên tiếng: “À này… hai vị, xong chưa? Mộ Dung Xung hẹn… à, chuyện này… mặc dù quấy rầy các ngươi cũng không tốt, nhưng mà…”
“Xong ngay!” Trần Tinh cũng nhận ra họ đã tắm quá lâu, bên ngoài có rất nhiều người đang đợi. Hạng Thuật đành đứng dậy thay quần áo.
Tạ An và những người khác vội vàng tắm rửa, đoàn xe do Mộ Dung Xung phái đến đã tới cửa trạm dịch, Trần Tinh và Hạng Thuật thay xiêm y chỉnh tề, Hạng Thuật đeo mặt nạ bạc, không che lấp được dáng vóc cao to, càng che càng lộ. Trần Tinh nói: “Nếu y có thể nhận ra, ta thấy mặt nạ này…”
“Mặt nạ để báo cho y đừng tùy tiện vạch trần thân phận chúng ta,” Hạng Thuật lạnh nhạt nói, “chứ không phải để giấu y, sao ngươi ngốc thế?”
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh thấy Hạng Thuật lại bắt đầu móc mỉa cậu liền biết Hạng Thuật hết giận rồi, thế là cậu vừa cười hì hì vừa chỉnh cổ áo giúp hắn: “Rồi rồi rồi, ta vốn đâu thông minh, đi thôi.”
Hai người lên xe ngựa, tay chân Hạng Thuật dài nên hơi chật, Trần Tinh phải đặt tay lên đùi hắn, nghĩ đến những lời ban nãy trong phòng tắm khiến cảm giác trỗi dậy ngày càng mãnh liệt, thôi thúc cậu mơ tưởng miên man. Giả như Hạng Thuật có ý với cậu thật… thì mấy ngày cuối cùng của đời này…
Trần Tinh không khỏi quay đầu dòm Hạng Thuật, thầm nhủ nếu mình linh cảm đúng thì sao? Hạng Thuật cũng quan tâm cậu đúng không? Cậu luôn từ chối tin tưởng, hoặc không muốn nghĩ theo hướng này, mãi tới khi Hạng Thuật thốt ra câu nói kia. Nếu lúc này cậu nhoài tới hôn lên môi hắn, sẽ có chuyện gì đây?
Trần Tinh nhìn Hạng Thuật đang đeo mặt nạ bạc, gương mặt hốt nhiên nóng bừng.
Hạng Thuật hờ hững hỏi: “Nhìn gì đó?”
Trần Tinh lắc đầu, quay sang chỗ khác.
Hạng Thuật nhấc tay khoác lên vai cậu.
“Tiến cung — cởi kiếm.” Nội thị nói.
Hạng Thuật không muốn giao Bất Động Như Sơn, bảo: “Quay về nói với Thái thú Mộ Dung của các ngươi, nếu bắt ta tháo kiếm, ta về ngay lập tức.”
Đoàn người bị chặn trước cửa cung, nội thị toan mở miệng quát mắng đã đụng phải bộ dạng uy nghiêm của Hạng Thuật, bèn không dám thất lễ, Tạ An mỉm cười hòa nhã, vỗ vai nội thị mà rằng: “Ngươi bẩm báo với Thái thú trước đi?”
Không lâu sau có người tới truyền lời rằng, các võ sĩ đi cùng không cầm cởi trọng kiếm, mệnh lệnh này chỉ dành cho Hạng Thuật, mọi người mới tiến cung vào Minh Đường(3). Mộ Dung Xung đãi tiệc trong Thiên điện của Minh Đường, Trần Tinh bước vào, mọi người ngồi theo thứ tự được xếp sẵn, dẫn đầu là Tạ An, tiếp theo là Trần Tinh, Hạng Thuật thì ngồi sau Trần Tinh.
“Mộ Dung đại nhân tới ——”
Mọi người chỉnh lại vạt áo, Mộ Dung Xung mặc võ phục đen đặc chế, từ ngoài điện bước vào. Trước khi đến đây mọi người từng cùng cháu của Tạ An — Tạ Hỗn thảo luận về đệ nhất mỹ nam nổi danh ở phương bắc, nghe đâu đẹp tựa Phan An, Vệ Giới, song khi thực sự gặp Mộ Dung Xung, đám văn nhân đều thầm nghĩ: hầy, cũng chỉ có vậy, chẳng có gì lạ. Cũng cỡ Hạng Thuật, nhưng đẹp hơn một xíu.
Tuy nhiên qua một lúc, mọi người vẫn phải gật đầu thừa nhận rằng dù đặt kỳ vọng quá cao, không tới mức rung động như gặp phải tiên nhân, song Mộ Dung Xung hoàn toàn xứng danh ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nam’, xét cho cùng họ chưa từng gặp ai đẹp hơn Mộ Dung Xung.
“Mọi người từ xa đến đây…” Mộ Dung Xung có chút mất tập trung, thấy Hạng Thuật đứng sau Trần Tinh liền khựng lại.
Hạng Thuật yên tĩnh ngồi đấy như người ngoài cuộc, cả điện đều đang đợi Mộ Dung Xung nói hết lời, nhưng Mộ Dung Xung đột ngột ngừng lại vào lúc này, đôi mày phượng nhướng lên, môi mỏng khẽ run, một lúc lâu sau mới nói: “Một đường vất vả rồi.”
Đám người Tạ An vội tỏ ra khiêm tốn, mọi người đổ dồn mắt vào Mộ Dung Xung, Mộ Dung Xung đứng một lúc lâu nom như đang suy xét, hồi sau mới vào bàn chính, ngồi xếp bằng, ngón tay gõ lên bàn, sau đó gọi nội thị, hạ giọng phân phó mấy câu, nội thị nghe xong liền xoay người đi.
Trần Tinh trêu chọc: “Thái thú đại nhân sẽ không sai đao phủ đi mai phục chứ?”
Mọi người đều cười ầm lên, Mộ Dung Xung ngây người, sau đó đáp: “Không, nào dám múa búa trước cửa Lỗ Ban?”
Hách Liên Sảng cũng có mặt, dưới chủ tọa là một số quan viên của Lạc Dương, dẫn đầu là Hách Liên Sảng. Tạ An nhìn tình hình liền biết Phù Kiên phái Hách Liên Sảng tới giám thị Mộ Dung Xung, thế là y cười bảo: “Tiếng tăm của Thái Thú quả nhiên không ngoa, bệ hạ nước ta ngưỡng mộ đã lâu.”
Trần Tinh nhìn Mộ Dung Xung chăm chú, biết y đã nhận ra hai người, nhưng tình hình bây giờ đã khác hoàn toàn so với lúc công chúa Thanh Hà chết. Rõ ràng Hạng Thuật đoán rất chuẩn, Mộ Dung Xung không muốn trả thù, hoặc hiện giờ chưa muốn.
“Đời này ta đã mệt mỏi với việc nổi danh,” Mộ Dung Xung lạnh lùng nói, “đôi khi nổi danh quá cũng không phải điều tốt.”
Từ lúc Mộ Dung Xung xuất hiện, Trần Tinh nghĩ mãi mới tìm ra cụm từ thích hợp nhất để hình dung ấn tượng của mình về y — lạnh nhạt thanh cao.
Mộ Dung Xung và Hạng Thuật đều là mỹ nam, mặc dù lãnh đạm như nhau, song Hạng Thuật có hỉ nộ ái ố của người phàm, đôi lúc cũng dịu dàng ấm áp. Còn Mộ Dung Xung chỉ có thể hình dung bằng lạnh lùng thanh cao, không vướng bụi trần. Có lẽ sau cái chết của chị mình, trên đời này đã chẳng còn gì có thể khiến lòng y gợn sóng.
Bữa tiệc hôm nay thực sự là một nan đề đối với Tạ An, nếu chủ động gợi chuyện từ người Mộ Dung gia sẽ dễ dẫn tới mối hận mất nước của Đại Yến, mà khen y tuổi trẻ tài cao, dung mạo xinh đẹp thì lại không khỏi khiến người liên tưởng đến quan hệ của y và Phù Kiên, bất kể nói gì cũng dễ đụng tới vết sẹo mà Mộ Dung Xung không muốn bị nhắc tới nhất. Tạ An vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cho ra một câu hết sức lấy lòng: “Lạc Dương bao việc gác lại cần hoàn thành, nay bách tính đã yên ổn, cho thấy Thái Thú biết nghĩ cho dân.”
“Không liên quan đến ta,” Mộ Dung Xung có chút mất tập trung, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạng Thuật phía sau Trần Tinh, hờ hững đáp, “đều là công lao của Hách Liên đại nhân cùng các quan viên, ta chỉ đeo hư danh mà thôi.”
Một câu lập tức chặn miệng Tạ An, xem ra Mộ Dung Xung không muốn nhiều lời với họ, cũng không hứng thú gây dựng quan hệ với người Hán. Tạ An đắn đo một thoáng, quyết định hỏi thẳng: “Phía bệ hạ, quyết định thế nào?”
“Không biết.” Mộ Dung Xung lạnh nhạt đáp, “Ta đã sai người chuyển thư cho hắn, có lẽ hắn sẽ tới… tới, bệnh tình ngươi thế nào?”
Một bóng người chợt xuất hiện ở cửa hông Minh Đường, thoạt đầu ai cũng nghĩ là Phù Kiên, đều giật mình ngẩn người, đến khi nhận ra đó là một thanh niên gầy tầm hai mươi tuổi thì không khỏi nhìn nhau, Trần Tinh vừa thấy người nọ thiếu chút nữa đã bật thốt thành tiếng.
Thác Bạt Diễm!
Sau lần gặp gỡ vội vàng ở Sắc Lặc Xuyên, Thác Bạt Diễm hiện giờ càng gầy hơn, hắn mặc quần áo dày, gương mặt anh tuấn một thời đầy vẻ ảm đạm, hắc khí ẩn hiện giữa ấn đường, mặt mày tái xanh như nhuốm bụi, hệt như kim khí bằng đồng tinh xảo bị phủ đầy tro, song khoảnh khắc trông thấy Trần Tinh, nụ cười đã mất từ lâu dần hiện trên gương mặt hắn.
“Các ngươi đến rồi.” Thác Bạt Diễm cười nói, rồi ngồi vào chỗ, đôi mắt sáng ngời chỉ nhìn Trần Tinh.
Hạng Thuật: “……”
“Ngươi…” Trần Tinh không khỏi bàng hoàng, Thác Bạt Diễm xuất hiện ở Lạc Dương không có gì kỳ lạ, trái lại cậu còn vui mừng không ngớt, song trong nháy mắt, niềm vui trùng phùng với bạn cũ lại bị bệnh trạng của Thác Bạt Diễm đánh tan. Trần Tinh toan hỏi ngươi đã gặp chuyện gì, song Hạng Thuật đã duỗi ngón tay gõ nhẹ lên vai Trần Tinh.
Hách Liên Sảng bắt đầu nghi ngờ, các quan viên người Hồ ở Lạc Dương đều dòm Trần Tinh, Trần Tinh đành ngừng nói.
Thác Bạt Diễm gượng cười, nói: “Ta bị bệnh, đến Lạc Dương dưỡng bệnh, Thái Thú nói với ta có người Hán đến, nên muốn tới hỏi thăm tung tích một vị tiểu huynh đệ của ta. Tên y là Trần Tinh, nghe nói đã đến Kiến Khang, không biết hiện giờ y sống có tốt không.”
“Sống tốt lắm.” Hạng Thuật chủ động trả lời.
Thác Bạt Diễm cười đáp: “Thế, ta an tâm rồi.”
Mộ Dung Xung đề nghị: “Ăn chút gì nhé?”
Thác Bạt Diễm thình lình cầm ly rượu của Mộ Dung Xung, nói với mọi người: “Ta kính các vị một ly.”
“Ngươi không thể uống rượu.” Mộ Dung Xung nhíu mày.
Thác Bạt Diễm đã uống cạn, để lộ đáy ly, gật đầu: “Thứ lỗi, ta cáo từ trước.”
_____
Danh sách chương