Thác Bạt Diễm bảo: “Chỉ một lúc không thấy ngươi mà Đại Thiền Vu đã sốt sắng thế kia, hay mời hắn sang đây nhé?”
Trần Tinh xua tay, bảo: “Ngươi cứ nói đi.”
Trần Tinh hơi thấp thỏm và muộn phiền, sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng đến Thác Bạt Diễm, nhưng hắn lại đến tìm mình lúc này cơ chứ.
Hai người đi ngang qua bờ Lạc Thủy, băng qua những bông dương đang rơi.
Thác Bạt Diễm vươn tay cầm lấy cánh hoa dương rơi trên vai Trần Tinh, nói: “Ta muốn, xin ngươi một chuyện, Thiên Trì.”
Trần Tinh nhướng mày khó hiểu.
Thác Bạt Diễm cân nhắc một thoáng rồi bảo: “Ta mất cha khi còn rất trẻ, bệ hạ đối với ta hệt như cha, ta… ta biết ta không có lập trường để nói điều này, nhưng…”
“Ta hiểu,” Trần Tinh đáp, “Phù Kiên rất tốt với ngươi.”
Đến giờ Trần Tinh hãy còn nhớ rõ cái lần Phù Kiên dùng thân phận vua một nước, mạo hiểm đắc tội Đại Thiền Vu, đích thân thay Thác Bạt Diễm bàn cái chuyện cưới hỏi lúng túng kia với cậu. Đủ để thấy Phù Kiên thương Thác Bạt Diễm cỡ nào.
“Ta không muốn bệ hạ bị Vương Tử Dạ khống chế, cũng không muốn chứng kiến hắn chịu nhục.” Thác Bạt Diễm nói, “Nếu được, ta muốn về truyền lệnh cấm quân, bảo vệ bệ hạ, ngươi có thể vui lòng truyền đạt với Đại Thiền Vu, lúc ấy trả bệ hạ lại cho bọn ta được không?”
Trần Tinh đáp “ừm”, dẫu sao Hạng Thuật và Phù Kiên cũng là người quen cũ, dù thế nào hắn cũng sẽ không để Phù Kiên chịu nhục, nhưng Tạ An thì chưa chắc, vì lợi ích nước nhà, khi cần vẫn phải ra tay thật tàn nhẫn.
“Hạng Thuật thì sẵn lòng rồi,” Trần Tinh đáp, “nhưng vị sư huynh kia của ta chắc không bằng lòng đâu, ta sẽ nghĩ cách, chỉ cần Vương Tử Dạ bị diệt trừ, Hạng Thuật sẽ trả Phù Kiên lại cho các ngươi, không để hắn rơi vào tay người Hán đâu, huống hồ còn chưa biết ai bắt nạt ai kìa.”
Thác Bạt Diễm cười đáp: “Ta sẽ cố hết sức bảo vệ các ngươi.”
Nếu có thể nhờ Thác Bạt Diễm xúi giục cấm quân, đây sẽ là một quân cờ hữu ích, nhưng không biết dưới trướng cấm quân có được bao nhiêu người biết phân phải trái, chống lại lệnh Phù Kiên, tuân theo Thác Bạt Diễm.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh bỗng gọi Hạng Thuật.
Hạng Thuật đứng bên bờ dõi mắt xuống sông, Trần Tinh hơi muộn phiền vì Hạng Thuật lừa mình: “Bọn ta đang nói về…”
Cậu biết Hạng Thuật nhất định nghe thấy, tai hắn với Tiêu Sơn thính lắm, chỉ cần cậu đi từ đông sương tới tây sương, hơn tầm vài chục bước là họ đã phát hiện rồi.
“Ta thực sự không nghe!” Hạng Thuật cáu lên, “Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Thích nói gì thì nói, mặc kệ các ngươi.”
Thác Bạt Diễm lúng túng cười, rõ ràng vẫn còn nhớ chuyện dưới gốc cây hôm ở Sắc Lặc Xuyên, nên hắn vội xua tay kêu Trần Tinh đừng cãi với Hạng Thuật.
Trần Tinh dở khóc dở cười, hỏi: “Vậy chứ huynh đang làm gì đó?”
“Nghĩ vài chuyện.” Hạng Thuật đáp, “Ta chẳng quan tâm các ngươi nói gì đâu nhé, nói tiếp đi.”
“Nghĩ việc gì cơ?” Trần Tinh vẫn cứ muốn chọc tức hắn, “Muốn xuống sông tắm?”
Hạng Thuật: “Nghĩ cách ném ngươi xuống sông!”
Nửa đêm nửa hôm, rõ ràng là Thác Bạt Diễm hẹn Trần Tinh, cuối cùng lại biến thành chứng kiến hai người đấu võ mồm, làm hắn nhất thời không biết nói gì, Trần Tinh đành lờ Hạng Thuật, sánh bước cùng Thác Bạt Diễm vòng qua rừng dương.
Hạng Thuật ngửi người mình, thấy hai người bỏ đi bèn chầm chậm theo sau.
“Chỉ chuyện này thôi ư?” Trần Tinh cười nói, “đáng để ngươi nửa đêm hẹn ta ra một chuyến, để nói sau vẫn được mà.”
Thác Bạt Diễm mỉm cười: “Vì hắn giống như cha ta vậy, cũng coi như người thân duy nhất của ta.”
Sau một thoáng cân nhắc, Trần Tinh hiểu nỗi lo của Thác Bạt Diễm, thật ra Hạng Thuật cũng không muốn nhục nhã Phù Kiên, càng không định giao gã cho người Hán, nhìn từ góc độ này, nguyện vọng ban đầu của hai người đều như nhau.
“Ta sẽ thương lượng với Hạng Thuật.” Trần Tinh đáp.
“Khuya rồi, ngươi về đi.” Thác Bạt Diễm đứng giữa đường phố ra hiệu với Trần Tinh, Hạng Thuật cũng dừng lại ở đầu bên kia, Trần Tinh gật đầu, vỗ nhẹ vào cánh tay Thác Bạt Diễm.
Hạng Thuật vẫn trưng bản mặt hậm hực, chẳng biết đang nghĩ chuyện chi, thấy Trần Tinh quay lại liền đùng đùng xoay người bỏ đi.
Sau khi về viện, Tiêu Sơn nhìn Trần Tinh với vẻ hiếu kỳ, Trần Tinh suy nghĩ một chốc thì hỏi: “Tiêu Sơn, hôm ấy Thác Bạt Diễm đã hỏi ngươi chuyện gì?”
Tiêu Sơn đáp: “Không có gì, chỉ hỏi ngươi và ca ca thế nào, các ngươi đi đâu, làm gì mà thôi.”
“Ca ca?” Trần Tinh khó hiểu hỏi, “Ca ca của ai? Ngươi có ca ca à?”
Tiêu Sơn chỉ vào thính đường của trạm dịch, Trần Tinh mới vỡ lẽ nó đang ám chỉ Hạng Thuật! Cậu buồn cười quá sức, vội hỏi thăm: “Ngươi gọi huynh ấy là ca ca hở?”
Tiêu Sơn: “Ta không biết nên gọi là gì, hắn bèn kêu ta gọi ca ca.”
Không ngờ Hạng Thuật có một mặt như thế cơ đấy? Trần Tinh ngồi xuống, hỏi tiếp: “Ngươi kể hết cho Thác Bạt Diễm luôn à?”
Tiêu Sơn gối đầu lên tay, mặt hướng lên vầng trăng treo giữa trời, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, đáp: “Ta kể với hắn, lúc ngươi ngủ ca ca cởi đồ lau người cho ngươi…”
“Cái gì?!” Trần Tinh mới nghe được nửa câu đã bùng nổ ngay, phát rồ lên, “Ngươi mới nói gì?”
Thế là Tiêu Sơn tả tỉ mỉ lại cái ngày Trần Tinh hôn mê, Hạng Thuật bế cậu thế nào, Trần Tinh thốt lên với vẻ khó tin: “Sao ta không biết gì hết?!”
“Ngươi ngủ mà,” Tiêu Sơn khó hiểu nhìn Trần Tinh, nói, “dĩ nhiên không biết rồi.”
“Rồi sao nữa?” Trần Tinh lộ vẻ mặt lúng túng.
Tiêu Sơn: “Sau đó ta không xem nữa, không biết.”
Trần Tinh túm cổ áo Tiêu Sơn: “Sao ngươi không nhìn tiếp?”
Tiêu Sơn đáp: “Hắn có cho ta xem đâu! Hắn đòi đập ta!”
Trần Tinh đỡ trán: “Chuyện quan trọng như thế sao tới tận bây giờ ngươi không nói ta biết?”
Tiêu Sơn hỏi lại: “Quan trọng lắm à?”
Giọng điệu Tiêu Sơn hệt như Hạng Thuật, cách hỏi lại lúc nào nghe cũng như đang trào phúng, Trần Tinh bảo: “Ngươi không thể học theo huynh ấy… hư mất! Lúc nào cũng tỏ vẻ như ai thiếu nợ hai ngươi không bằng, huynh ấy mua chuộc ngươi rồi đúng không? Thảo nào ta suốt ngày thấy huynh ấy dạy võ cho ngươi…”
Tiêu Sơn đáp: “Hắn nói nếu một mai hắn chết, thì ta phải bảo vệ ngươi chu toàn.”
Trần Tinh: “……”
“Ah…” Trần Tinh nói, “vậy, vậy ư? Nhưng làm sao huynh ấy chết được? Mà thôi… huynh ấy đánh đấm giỏi thế kia, sao có khả năng? Tiêu Sơn, ta hỏi ngươi… ừm…”
Vì câu nói ấy mà mũi Trần Tinh đột nhiên chua xót, rốt cuộc Hạng Thuật toàn nghĩ gì thế không biết? Cậu thoáng nhìn Tiêu Sơn, thình lình thay đổi chủ ý: “Thôi không có gì.”
Tiêu Sơn nói tiếp: “Ta nói ngươi không cần được bảo vệ, hắn quả quyết ngươi cần, bởi vì ngươi rất cô đơn, cô đơn hơn bất kỳ ai. Ngươi chưa từng nhìn ngắm những điều tốt đẹp trên đời này, cũng không có người thân. Kể từ lúc gặp ngươi, ngươi chưa từng thực sự vui vẻ.”
Trần Tinh mỉm cười: “Sai rồi, bây giờ ta đang rất vui mà, không phải sao?” Nói đoạn, cậu xoa đầu Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhìn Trần Tinh, nói: “Không phải, ngươi giống Lục Ảnh, cứ như nay mai sẽ chết, lúc nào cười cũng trông thật buồn.”
Trần Tinh: “……”
Thôi xong. Trần Tinh nghĩ bụng, sao tên nào cũng biết nhìn mặt đoán ý hết vậy, huống chi ta còn sống thêm được hơn một năm nữa! Đừng trù ẻo ta chứ! Gì mà nay mai chết, xì!
Những lời hôm nay của Tiêu Sơn đã truyền cho cậu một lượng thông tin khổng lồ, khiến cậu trằn trọc mãi trên giường con, lúc mình hôn mê Hạng Thuật đã làm những gì? Mình không hề cảm thấy có gì bất thường cả!
Cậu muốn đi hỏi Hạng Thuật, nhưng hỏi thẳng thì càng thêm kỳ lạ.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Ngủ chưa?” Hạng Thuật hỏi, “Ta có lời muốn nói với ngươi, Trần Tinh.”
Trần Tinh ngồi dậy, nghe Tiêu Sơn kể lại chuyện xấu hổ kia, cậu định lờ hắn đi, song Hạng Thuật đã đẩy cửa vào, lập tức ngồi xuống bên giường. Trần Tinh cởi trần, chỉ mặc mỗi quần lót, Hạng Thuật cũng để trần nửa người trên, mặc quần dài màu trắng, trên mặt trên người lấm tấm bọt nước, có vẻ vừa mới rửa mặt bằng nước giếng cho tỉnh táo.
“Huynh…” Trần Tinh cau mày nói, “ta còn chưa cho huynh vào đâu!”
“Thác Bạt Diễm lại nói gì với ngươi?” Hạng Thuật nghi hoặc.
Trần Tinh chuyển lời thỉnh cầu của Thác Bạt Diễm cho Hạng Thuật, Hạng Thuật đáp ngay: “Biết rồi.”
Trần Tinh hỏi: “Được chứ? Ta đoán huynh cũng có ý…”
Hạng Thuật mất kiên nhẫn: “Ta đã nói, biết rồi! Ngươi nghe không hiểu ý ta à?”
Bấy giờ Trần Tinh mới hiểu ý hắn là “được”, nên không nói gì thêm kẻo bị đánh.
“Huynh định nói gì?” Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật: “Vừa nãy ở ngoài kia, chẳng phải ngươi kêu ta đi tắm ư?”
“Nửa đêm nửa hôm, các ngươi lên cơn hết rồi à?” Trần Tinh nói, “Chạy tới đây nói chuyện đi tắm với ta?”
“Không phải!” Hạng Thuật lại trở nên cáu kỉnh.
Trần Tinh giục: “Vậy thì nói nhanh, nói xong về ngủ, biết mấy giờ chưa?”
“Ngươi…” Một ngọn lửa vô danh đột nhiên trỗi dậy trong lòng, Hạng Thuật siết tay, Trần Tinh nói tiếp: “Huynh điên rồi sao? Đêm hôm gọi ta dậy chỉ để đánh ta hả?”
Hạng Thuật đành kiềm lại cơn giận, tức không chỗ xả, oắt con này nói dong nói dài với Thác Bạt Diễm chẳng ngại phí thời gian, vậy mà mình vừa tới đã đuổi đi ngay, thiếu chút nữa tức chết hắn rồi. Hắn xoay người toan bỏ đi, vừa tới cửa chợt đổi ý, bèn trầm giọng: “Ngươi không nghe thì đừng có mà hối hận, ta chỉ nói vào lúc này thôi.”
Trần Tinh nhân lúc Hạng Thuật quay lưng đã lia mắt dòm lom lom vào dáng người cởi trần của người ta, thấy hắn quay lại bèn dời mắt, tỏ vẻ tiếc nuối: “Huynh nói đi! Ai cấm huynh nói đâu!”
Hạng Thuật đi vài bước trong phòng, liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh ngơ ngác, khó hiểu nhìn Hạng Thuật, cuối cùng Hạng Thuật cũng nguôi giận, hục hặc bảo: “Ta vừa thảo luận với Tạ An, khi bàn đến Thi Hợi có thể chạy thoát bằng mạch Địa, ta chợt nghĩ tới điểm này.”
Trần Tinh: “Ồ?”
Hạng Thuật ngồi xuống cạnh giường con: “Ta nghĩ ra cách này, không biết thành công không, kế hoạch được lập ra dưới điều kiện Vương Tử Dạ có thể hồn rời xác, tự do hành động, ta đã suy xét lại…”
Trần Tinh: “Huynh muốn theo Vương Tử Dạ lẻn vào cung Huyễn Ma thông qua mạch Địa đúng không? Nhưng thứ cho ta nói thẳng, mạch Địa chỉ nhận linh thể, trừ phi chúng ta rời khỏi cơ thể, bằng không tuyệt đối không đi được.”
“‘Mượn xác hoàn hồn’ là gì?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi.
Trần Tinh suy nghĩ một thoáng, cậu từng học cái này rồi, bèn giải thích: “Gã dùng ‘mượn xác hoàn hồn’ được ghi chép từ thời cổ đại. Một số quỷ hồn sau khi chết có sức mạnh mạnh mẽ có thể ký sinh tạm thời trên người sống, hoặc người chết một thời gian.”
Hạng Thuật nói: “Vương Tử Dạ đã dùng cách này, ngày đó cái người bị gã đoạt xác sau khi uống phải thuốc của Tạ An, cơ thể tản ra hắc khí, đó hẳn là ba hồn bảy phách của gã.”
Trần Tinh cau mày gật đầu.
“Đúng, tính ra, phải xem gã là quỷ,” Trần Tinh nói, “hoặc linh hồn tự do tồn tại độc lập giữa đất trời. Ta thiết tưởng đến rất nhiều khả năng, vì sao gã không bị hút vào mạch Thiên, tiến vào luân hồi như bao linh hồn khác? Có lẽ gã đã luyện hóa bản thân bằng oán khí nhân gian và máu ma thần, mới có thể tự do di chuyển khi linh hồn rời thể xác.”
Khi chết đi, ba hồn bảy phách của con người sẽ nhanh chóng biến mất trong đất trời, bị mạch Thiên hút đi, tiến vào luân hồi, rồi tiếp tục chuyển thế. Linh khí đất trời sẽ tinh lọc oán khí và sự không cam lòng trong linh hồn, oán khí và linh khí va chạm, giằng co lẫn nhau.
Trương Lưu dùng Định Hải châu hút hết linh khí, dẫn đến oán khí không được tinh lọc, oán khí mà Vương Tử Dạ thu được thực chất là một loại tự vệ cho bản thân.
“Điều này đã chứng minh suy đoán của ta, bản chất của gã vẫn là nhân hồn.” Hạng Thuật nói, “Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao gã có thể truyền tống bằng mạch Địa, xuất hiện cách đó hàng ngàn dặm, bởi vì mạch Địa chỉ chấp nhận sức mạnh linh hồn!”
“Không sai,” Trần Tinh tiếp lời, “rất có lý, huynh thông minh quá, không ai dạy cũng biết, không ngờ còn có thể suy đoán từ nguyên hình của Thi Hợi.”
Ròng rã mấy ngày qua, Hạng Thuật dành phần lớn thời gian đọc và nghiên cứu hàng hà sách cổ của Hạng gia, đã có chút hiểu biết về thế giới thầy trừ tà. Lúc này, hắn giơ tay, vô thức khoát lên bờ vai trần của Trần Tinh, nói: “Trên đời có cách nào tiêu diệt được hồn phách không? Kiểu như ‘siêu độ’ mà ta từng nói với ngươi.”
Trần Tinh muốn nói lại thôi, Hạng Thuật siết vai cậu, kêu cậu để mình nói cho hết.
Hạng Thuật nói tiếp: “Nếu muốn tiêu diệt gã hoàn toàn, trước tiên phải trục xuất gã khỏi người hoặc thi thể bị gã bám, giống những gì ngày đó Tạ An làm, hơn nữa phải khiến gã không tìm được thể xác ký sinh, ép gã dùng ‘nguyên hình’ có oán khí xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Trần Tinh: “!!!”
Trần Tinh mơ hồ nhận ra, giữa màn sương dày đặc ấy, phải chăng Hạng Thuật đã tìm ra con đường dẫn đến thắng lợi sau cùng.
“Tiếp đó, ta phải dùng Tâm Đăng xua tan oán khí của gã!” Trần Tinh nói, “Song qua năm dài tháng rộng, ắt hẳn gã đã hấp thu một lượng oán khí khổng lồ, gã nhất định sẽ đẩy nhanh hồi sinh người chết, hoặc phái yêu quái tấn công chúng ta, chỉ có thể dựa vào huynh bảo vệ ta.”
Hạng Thuật: “Phải, Tâm Đăng của ngươi có thể xua tan oán khí, sau đó thì sao? Nghĩ xem, khi chúng ta xua sạch oán khí của gã, gã sẽ hiện ra dáng vẻ ban đầu, là gã chân chính, chỉ có ba hồn bảy phách.”
Trần Tinh nói: “Gã vẫn sẽ chạy trốn, tìm những nơi có nhiều người chết, xem oán khí là thức ăn, tu luyện thêm lần nữa. Hiện giờ ta đã biết pháp lực của gã nhất định được luyện từ mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm…”
Hạng Thuật tiếp lời: “Ngươi quên rồi à? Chúng ta vẫn còn một pháp bảo, hiện giờ ta cho rằng, vũ khí mà mẹ ta để lại không chừng đặc biệt dùng để khắc chế gã.”
Trần Tinh nhớ ra: “Lạc Hồn chung!”
Bỗng chốc máu Trần Tinh gần như đông lại, trong đầu vỡ một tiếng ‘choang’.
Hạng Thuật gật đầu: “Lạc Hồn chung là thứ chuyên đối phó linh hồn.”
Hai người nhìn nhau.
Trần Tinh lẩm bẩm: “Được đó! Hoàn toàn khả thi! Chúng ta nghĩ cách ngăn gã tìm người mượn xác, chiến đấu với gã trong trạng thái linh hồn, sau khi làm hao tổn oán khí của gã, khiến gã khôi phục dáng vẻ ban đầu, thì dùng Lạc Hồn chung thu lấy hai hồn, mất địa hồn và nhân hồn, lại không có cơ thể, bảy phách sẽ nhanh chóng tan biến, gã chỉ còn mỗi thiên hồn, sẽ bị mạch Thiên lập tức hút đi chuyển thế! Dù không được, gã vẫn sẽ mất tất cả ký ức của nhân hồn, không nhớ được gì, được! Được đó! Ôi trời!”
Hạng Thuật do dự: “Chúng ta không biết gã đã thu thập bao nhiêu oán khí để tăng cường bản thân, muốn tiêu hao oán khí của gã, chúng ta vẫn cần cân nhắc kĩ hơn…”
Trần Tinh: “A hahaha, chúng ta có thể dùng giúp gã mà! Ta nghĩ Tiêu Sơn và Phùng đại ca không ngại đâu! Sao ta thông minh quá vậy nè?”
Trần Tinh bắt đầu khen bản thân, song dường như Hạng Thuật không nghe thấy, vẫn còn suy xét tính khả thi của kế hoạch này.
Trần Tinh ôm chầm lấy Hạng Thuật, hét lên: “Tuyệt vời! Tuyệt vời quá!”
Hạng Thuật nhất thời mất tự nhiên, kéo tay Trần Tinh khỏi cổ mình, song Trần Tinh ôm chặt quá, làm hắn phải nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt nóng bừng: “Ta còn chưa nghĩ rõ, ngươi đừng quậy! Ngươi để ta bình tâm nghĩ coi… phải làm sao tạo được chiến trường mà gã không tìm được người đoạt xác?”
Trần Tinh cũng nghĩ đến điều này, đôi bên giao chiến, chỉ cần Vương Tử Dạ muốn gã có thể trốn thoát bất kỳ lúc nào, nếu thua sẽ lập tức biến thành sao băng bay đi, không ai đối phó được gã. Trần Tinh và Hạng Thuật có sức mạnh Tâm Đăng, có lẽ Vương Tử Dạ không cướp được cơ thể họ, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đều là thầy trừ tà, sức mạnh linh hồn cũng rất mạnh.
Nhưng trong vòng trăm dặm, muốn tìm người phàm chẳng phải dễ như bỡn? Lại chiếm xác lại trốn, chẳng biết đường mà lần.
“Phải nhỉ,” Trần Tinh cau mày, “không thể làm thủ ngự trận, cũng không có linh khí thiên địa để dùng…”
“Cho nên ta mới kêu ngươi đừng ngắt lời!” Hạng Thuật tức tối, chợt nói: “Vẫn còn! Âm Dương giám!”
Trần Tinh: “……………………….”
Chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, tâm trạng của Trần Tinh đã rẽ ngoặt lên xuống biết bao lần, cuối cùng chỉ biết bội phục Hạng Thuật sát đất.
“Nhưng nếu dùng cách này,” Hạng Thuật nói tiếp, “gánh nặng của ngươi sẽ càng gia tăng, vừa phải điều khiển Lạc Hồn chung, vừa khống chế Âm Dương giám…”
“Không sao hết.” Trần Tinh lầm bầm, “Trước tiên dùng Âm Dương giám, thu phe ta và Vương Tử Dạ vào gương, quyết chiến với gã tại Trường An huyễn thế, Hạng Thuật… huynh thông minh quá đi mất!”
Hạng Thuật nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, cả hai đều im lặng, Trần Tinh vẫn nhíu mày, tưởng tượng đủ loại khả năng khi chiến đấu với Vương Tử Dạ, muốn hao tổn oán khí của gã, nghe thì đơn giản đấy, nhưng quá trình lại rõ phức tạp.
Hạng Thuật áp ngón trỏ và ngón giữa lên bờ môi hồng của Trần Tinh, rồi vuốt nhẹ khóe miệng cậu.
“Xem đi, ta đã bảo có cách mà.” Hạng Thuật đứng dậy, “Ta phải nghĩ kĩ hơn, đừng lo nữa.”
Hành động ấy nhanh tới mức Trần Tinh chưa kịp hoàn hồn mà Hạng Thuật đã quay lưng đi, để lại cậu ngơ ngác ngồi đấy. Nhưng tiếp theo phải làm gì với Xi Vưu? Song dù thế nào, nếu tiêu diệt được Vương Tử Dạ, không chừng mọi chuyện sẽ có một bước biến chuyển lớn.
Trần Tinh vô thức lau khóe miệng mình, dường như nơi Hạng Thuật chạm vào hơi nóng.
Mấy ngày sau, mỗi lần gặp Hạng Thuật, lòng Trần Tinh luôn tràn đầy lo lắng, song nom nét mặt Hạng Thuật đã sáng sủa hơn nhiều. Đôi bên như có sự ngầm hiểu, cố gắng tránh cơ hội ở riêng với nhau.
Tạ An cũng biết chuyện, đương nhiên không nói gì, chỉ thảo luận chi tiết việc vây công Phù Kiên như mọi ngày, về tất cả tình huống có thể sẽ xảy ra khi Phù Kiên đến Lạc Dương đàm phán, lần lượt vạch rõ quân Bình Dương, thủ hạ của Phùng Thiên Quân nên mai phục ở đâu.
Mỗi ngày Hạng Thuật đều phải nghe Tạ An đưa ra vô số khả năng mới, lần lượt phản bác lại, dù kiên nhẫn tới mấy cũng chẳng rảnh chơi với y: “Tạ An, sẽ không có gì bất thường đâu.”
Tạ An nói: “Già rồi nên hơi dong dài, Võ Thần, ngươi phải hiểu cho ta.”
Lạc Dương có năm vạn quân coi giữ, hầu hết được tuyển mộ từ địa phương, so với cấm vệ được huấn luyện bài bản của Phù Kiên thì không đáng kể. Mà Phù Kiên không thể tới đây một mình, gã nhất định sẽ mang theo ít nhất hai vạn người.
Nhiệm vụ của họ là nhằm ngay lúc đôi bên đàm phán, khống chế Phù Kiên, đoạt thành Lạc Dương, dùng thế thủ thành, ba người Mộ Dung Xung, Thác Bạt Diễm và Hạng Thuật dẫn binh, thiêu cháy Bạt doanh ở hẻm núi Long Môn, dụ Vương Tử Dạ giáp mặt chiến đấu.
Vương Tử Dạ đã mất giao, Hạng Thuật đã xác nhận với Tư Mã Vĩ rất nhiều lần, Tư Mã Vĩ biết rõ binh lực của gã chỉ có sáu Tấn vương được hồi sinh trước kia, Phùng Thiên Dật, Chu Chân ở Sắc Lặc Xuyên, Ôn Triết và hủ giao ở Giang Nam. Trong hai năm qua, Trần Tinh đánh bậy đánh bạ, đầu tiên là chẳng hiểu sao diệt được một tên chưa từng gặp ở núi Long Trung, sau đó mở ra con đường nghiền áp oanh liệt, cùng Hạng Thuật lần lượt diệt gần tám phần sức mạnh của phe địch, dẫn đến giờ đây Vương Tử Dạ chỉ còn một mình, không thể không đập nồi dìm thuyền lộ mặt thật trước Phù Kiên.
“Nói vậy,” Tạ An bảo, “quả nhiên tiểu sư đệ được Tuế Tinh trong người phù hộ, ngươi xem, Vương Tử Dạ vốn bố trí nhiều nhường ấy, cuối cùng tốp nào tốp nấy cũng bị loại trừ, hại gã chật vật, đúng là người tính không bằng trời tính.”
Nếu quá trình này không có những nỗ lực của Trần Tinh và Hạng Thuật, Vương Tử Dạ vốn sẽ có sức mạnh dễ dàng phá hủy cả Thần Châu.
Phùng Thiên Dật cùng hai mươi vạn Bạt quân ở Trường An được giấu trong Âm Dương giám, âm binh Nhu Nhiên ở Sắc Lặc Xuyên, giao ở Giang Nam, cộng thêm Bạt quân chủ lực ở Lạc Dương, có lẽ sau trận Tương Dương đã thu thập được gần trăm vạn Bạt. Gã lại còn xúi giục Phù Kiên khai chiến với phía Nam, sắp đặt mọi thứ trong trận chiến, thử hỏi ai có thể địch lại?
Song không biết tại sao, Vương Tử Dạ cứ sai từ bước này tới bước khác, vốn là ván cờ không chê vào đâu được, vậy mà giờ đã nát toang cả lên, đôi lúc Hạng Thuật còn cảm thấy tên này như bị vận xui độ.
“Cứ vậy đi,” Hạng Thuật chốt câu, “không muốn thảo luận với ngươi nữa, sắp tới đoan ngọ rồi.”
Tạ An hít sâu một hơi, nói: “Chỉ cầu Đại Tấn ta được liệt tổ liệt tông phù hộ.”
“Sau khi tiêu diệt Bạt quân, sẽ có một trận chiến giữa phàm nhân các ngươi,” Hạng Thuật trầm giọng, “lúc đó cầu cũng chưa muộn.”
“Ngoài thành có nhiều người quá!” Trần Tinh bước nhanh vào, “Phù Kiên tới rồi, Hạng Thuật! Tạ sư huynh! Các ngươi muốn ra xem không?”
Cuối cùng Phù Kiên cũng tới, gã dẫn theo hai vạn cấm quân đúng như dự đoán của Tạ An và Hạng Thuật, khi họ tiến vào thành, bách tính Lạc Dương xếp hai bên cúi đầu lạy tạ. Mộ Đung Xung cùng Thác Bạt Diễm đợi ngoài hoàng cung, nghênh đón vị đại đế phương Bắc này.
Bọn Hạng Thuật và Tạ An không rời khỏi trạm dịch mà chỉ đứng trước cửa sổ lầu hai, từ chỗ họ có thể trông thấy toàn cảnh Phù Kiên cưỡi ngựa dẫn người vào thành. Việc đầu tiên cấm quân vào thành là tiếp quản toàn bộ thủ thành, bố trí lại mọi thứ nhằm đảm bảo an toàn cho Phù Kiên.
“Chẳng phải hắn luôn không sợ trời không sợ đất sao?” Hạng Thuật châm chọc.
Tạ An quệt mồ hôi, nói: “May thật, ngươi xem, tính toán vẹn toàn cũng đâu phải chuyện xấu.”
Tạ An đã suy diễn hết mấy lần, thông qua thủ hạ của Phùng Thiên Quân liên hệ tất cả hiệp khách ẩn thân trong thành Lạc Dương, đề phòng cấm quân, kiểm tra gian tế, hành động này quả nhiên cần thiết.
“Đổi Tán Kỵ Thường Thị rồi.” Hạng Thuật nhìn lướt qua, thờ ơ nói, “Ngươi còn nhớ người nọ không?”
Trần Tinh đứng trước cửa sổ, im lặng thật lâu, khi nhìn thấy Vũ Văn Tân giục ngựa theo sau Phù Kiên, trong lòng nhen lên biết bao cảm xúc.
“Không phát hiện Vương Tử Dạ,” Tạ An cắt ngang, “có lẽ không đi cùng Phù Kiên. Khi nào Thiên Quân về?”
Dưới lầu ồn ào, Trần Tinh xuống lầu, Phùng Thiên Quân đã về.
“Đã xong việc ngươi giao.” Phùng Thiên Quân mệt mỏi trở về, không biết hai tháng qua hắn đã đi đâu, vừa về lập tức báo cáo với Hạng Thuật.
Trần Tinh: “Làm chuyện gì?”
Hạng Thuật: “Bao nhiêu?”
Phùng Thiên Quân: “Ta đã làm hết sức, tiêu hai trăm vạn bạc của ngươi, chiêu mộ sáu vạn người, phần còn lại dùng để mua không ít máy hỏa long và dầu hỏa, đã tới thành Tây.”
Trần Tinh: “…………”
Hạng Thuật: “Những người khác thì sao?”
Phùng Thiên Quân: “Lúc dựng trại ta phát hiện có khá nhiều binh từ phương Bắc tới đây, hẳn là đến cùng nhau.”
Hạng Thuật: “Cả hai?”
Phùng Thiên Quân đáp: “Khó nói, sau này sẽ biết.”
“Đại nhân Hách Liên Sảng tới.” Bên ngoài có người truyền lời.
Hách Liên Sảng bước vào trạm dịch, phấn khởi nói: “Bệ hạ bọn ta tới rồi, mời sứ đoàn Nam Tấn đêm nay diện kiến, một ly rượu nhạt, đón tiếp các vị, giờ Dậu canh ba…”
Tạ An vui vẻ đáp: “Bệ hạ đường xa đến đây, coi trọng cuộc hòa đàm giữa hai nước, bọn ta rất lấy làm vinh hạnh, nhất định…”
Hạng Thuật đột ngột ngắt lời Tạ An, nói với Hách Liên Sảng: “Hôm nay Kiên đầu bộn bề nhiều việc, ngươi có chắc muốn đãi tiệc vào lúc này?”
Hách Liên Sảng chưa kịp phản ứng, vừa nghe thấy hai chữ ‘Kiên đầu’ liền giận dữ, gã nhìn Hạng Thuật, chỉ ấn tượng hắn là một hộ vệ trong đoàn sứ thần người Hán, thế là cả giận: “To gan! Ngươi dám… dám…”
Hách Liên Sảng bắt đầu phát giác có gì đó không ổn, Phù Kiên vừa vào thành liền yêu cầu gặp họ, giờ ngẫm lại mới thấy bất hợp lý, lúc thông báo có vẻ rất để ý chuyện gì đó, mà võ sĩ có tướng mạo tuấn mỹ này lần trước rất ít mở lời, song mọi người lại vô cùng xem trọng thái độ của hắn… chẳng nhẽ là quan lớn người Hán nào đó? Nói đến đây, gã nhất thời im bặt.
Hạng Thuật nói: “Nếu hắn muốn gặp ta gấp, thì kêu hắn tới đây, các bộ đều bình đẳng.”
Tạ An không ngờ Hạng Thuật đột nhiên giở chiêu này: “Võ thần? Nếu bệ hạ có lệnh, ta thấy chi bằng…”
Đúng lúc này, có hai vị khách chợt tiến vào trạm dịch Lạc Dương.
“Bốn biển thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp thiên hạ đều là con dân của Đại Thiền Vu.” Sứ giả đầu tiên lên tiếng, “Bọn ta — Sắc Lặc Cổ Minh thay mặt Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn xuôi Nam, đúng hẹn tới đây vì lời hẹn với dũng sĩ đệ nhất thiên hạ — đại nhân Thuật Luật Không.”
Hách Liên Sảng: “………………….”
“Bốn biển thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp thiên hạ đều là con dân của Đại Thiền Vu.” Sứ giả còn lại tiếp lời, “Bọn ta — người Phù Dư nước Cao Câu Ly thay chủ nhân Tiểu Thú Lâm Vương, theo lời thề với Thuật Luật thị dưới chân núi Bạch Đầu, cùng nghĩa tình với Sắc Lặc Cổ Minh, đúng hẹn tới đây vì lời hẹn với dũng sĩ đệ nhất thiên hạ — đại nhân Thuật Luật Không.”
Trần Tinh tròn xoe mắt, sực nhớ lá thư Hạng Thuật cho gửi từ hai tháng trước.
Thái Nguyên năm thứ bảy, mồng ba tháng năm.
Phù Kiên đến đàm phán theo lời hẹn đã định với đoàn sứ thần Nam Tấn, song vào ngày đầu đặt chân đến Lạc Dương, Trung Nguyên đã xảy ra một sự kiện lớn. Đại Thiền Vu Sắc Lặc Cổ Minh — Thạch Mạt Khôn dẫn theo kỵ binh mười sáu Hồ xuôi Nam, cả thảy hai vạn.
Tiểu Thú Lâm Vương Cao Câu Ly lên bờ Giao Châu, dẫn theo hai vạn bộ binh đến Lạc Dương.
Phù Kiên không tài nào ngờ được, Lạc Dương đã trở thành cô thành chỉ trong một đêm, đội quân của Tiểu Thú Lâm Vương cùng Thạch Mạt Khôn tới đây từ hai đường Đông Bắc, tiến hành bao vây, cùng lúc ấy quân Bắc Phủ ở Giang Nam cũng đã nhổ trại tiến Bắc, hội hợp với cố dong binh được chiêu mộ tạm thời bởi Phùng Thiên Quân, lực lượng tập trung một chỗ, chỉ chừa lại con đường đi về phía Tây Trường An cho Phù Kiên.
“Ta thấy binh lực hiện đã đủ.” Hạng Thuật nói với Tạ An.
“Đủ… đủ rồi.” Tạ An lau mồ hôi, gật đầu đáp.
Trần Tinh xua tay, bảo: “Ngươi cứ nói đi.”
Trần Tinh hơi thấp thỏm và muộn phiền, sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng đến Thác Bạt Diễm, nhưng hắn lại đến tìm mình lúc này cơ chứ.
Hai người đi ngang qua bờ Lạc Thủy, băng qua những bông dương đang rơi.
Thác Bạt Diễm vươn tay cầm lấy cánh hoa dương rơi trên vai Trần Tinh, nói: “Ta muốn, xin ngươi một chuyện, Thiên Trì.”
Trần Tinh nhướng mày khó hiểu.
Thác Bạt Diễm cân nhắc một thoáng rồi bảo: “Ta mất cha khi còn rất trẻ, bệ hạ đối với ta hệt như cha, ta… ta biết ta không có lập trường để nói điều này, nhưng…”
“Ta hiểu,” Trần Tinh đáp, “Phù Kiên rất tốt với ngươi.”
Đến giờ Trần Tinh hãy còn nhớ rõ cái lần Phù Kiên dùng thân phận vua một nước, mạo hiểm đắc tội Đại Thiền Vu, đích thân thay Thác Bạt Diễm bàn cái chuyện cưới hỏi lúng túng kia với cậu. Đủ để thấy Phù Kiên thương Thác Bạt Diễm cỡ nào.
“Ta không muốn bệ hạ bị Vương Tử Dạ khống chế, cũng không muốn chứng kiến hắn chịu nhục.” Thác Bạt Diễm nói, “Nếu được, ta muốn về truyền lệnh cấm quân, bảo vệ bệ hạ, ngươi có thể vui lòng truyền đạt với Đại Thiền Vu, lúc ấy trả bệ hạ lại cho bọn ta được không?”
Trần Tinh đáp “ừm”, dẫu sao Hạng Thuật và Phù Kiên cũng là người quen cũ, dù thế nào hắn cũng sẽ không để Phù Kiên chịu nhục, nhưng Tạ An thì chưa chắc, vì lợi ích nước nhà, khi cần vẫn phải ra tay thật tàn nhẫn.
“Hạng Thuật thì sẵn lòng rồi,” Trần Tinh đáp, “nhưng vị sư huynh kia của ta chắc không bằng lòng đâu, ta sẽ nghĩ cách, chỉ cần Vương Tử Dạ bị diệt trừ, Hạng Thuật sẽ trả Phù Kiên lại cho các ngươi, không để hắn rơi vào tay người Hán đâu, huống hồ còn chưa biết ai bắt nạt ai kìa.”
Thác Bạt Diễm cười đáp: “Ta sẽ cố hết sức bảo vệ các ngươi.”
Nếu có thể nhờ Thác Bạt Diễm xúi giục cấm quân, đây sẽ là một quân cờ hữu ích, nhưng không biết dưới trướng cấm quân có được bao nhiêu người biết phân phải trái, chống lại lệnh Phù Kiên, tuân theo Thác Bạt Diễm.
“Hạng Thuật!” Trần Tinh bỗng gọi Hạng Thuật.
Hạng Thuật đứng bên bờ dõi mắt xuống sông, Trần Tinh hơi muộn phiền vì Hạng Thuật lừa mình: “Bọn ta đang nói về…”
Cậu biết Hạng Thuật nhất định nghe thấy, tai hắn với Tiêu Sơn thính lắm, chỉ cần cậu đi từ đông sương tới tây sương, hơn tầm vài chục bước là họ đã phát hiện rồi.
“Ta thực sự không nghe!” Hạng Thuật cáu lên, “Ngươi nghĩ ta là loại người nào? Thích nói gì thì nói, mặc kệ các ngươi.”
Thác Bạt Diễm lúng túng cười, rõ ràng vẫn còn nhớ chuyện dưới gốc cây hôm ở Sắc Lặc Xuyên, nên hắn vội xua tay kêu Trần Tinh đừng cãi với Hạng Thuật.
Trần Tinh dở khóc dở cười, hỏi: “Vậy chứ huynh đang làm gì đó?”
“Nghĩ vài chuyện.” Hạng Thuật đáp, “Ta chẳng quan tâm các ngươi nói gì đâu nhé, nói tiếp đi.”
“Nghĩ việc gì cơ?” Trần Tinh vẫn cứ muốn chọc tức hắn, “Muốn xuống sông tắm?”
Hạng Thuật: “Nghĩ cách ném ngươi xuống sông!”
Nửa đêm nửa hôm, rõ ràng là Thác Bạt Diễm hẹn Trần Tinh, cuối cùng lại biến thành chứng kiến hai người đấu võ mồm, làm hắn nhất thời không biết nói gì, Trần Tinh đành lờ Hạng Thuật, sánh bước cùng Thác Bạt Diễm vòng qua rừng dương.
Hạng Thuật ngửi người mình, thấy hai người bỏ đi bèn chầm chậm theo sau.
“Chỉ chuyện này thôi ư?” Trần Tinh cười nói, “đáng để ngươi nửa đêm hẹn ta ra một chuyến, để nói sau vẫn được mà.”
Thác Bạt Diễm mỉm cười: “Vì hắn giống như cha ta vậy, cũng coi như người thân duy nhất của ta.”
Sau một thoáng cân nhắc, Trần Tinh hiểu nỗi lo của Thác Bạt Diễm, thật ra Hạng Thuật cũng không muốn nhục nhã Phù Kiên, càng không định giao gã cho người Hán, nhìn từ góc độ này, nguyện vọng ban đầu của hai người đều như nhau.
“Ta sẽ thương lượng với Hạng Thuật.” Trần Tinh đáp.
“Khuya rồi, ngươi về đi.” Thác Bạt Diễm đứng giữa đường phố ra hiệu với Trần Tinh, Hạng Thuật cũng dừng lại ở đầu bên kia, Trần Tinh gật đầu, vỗ nhẹ vào cánh tay Thác Bạt Diễm.
Hạng Thuật vẫn trưng bản mặt hậm hực, chẳng biết đang nghĩ chuyện chi, thấy Trần Tinh quay lại liền đùng đùng xoay người bỏ đi.
Sau khi về viện, Tiêu Sơn nhìn Trần Tinh với vẻ hiếu kỳ, Trần Tinh suy nghĩ một chốc thì hỏi: “Tiêu Sơn, hôm ấy Thác Bạt Diễm đã hỏi ngươi chuyện gì?”
Tiêu Sơn đáp: “Không có gì, chỉ hỏi ngươi và ca ca thế nào, các ngươi đi đâu, làm gì mà thôi.”
“Ca ca?” Trần Tinh khó hiểu hỏi, “Ca ca của ai? Ngươi có ca ca à?”
Tiêu Sơn chỉ vào thính đường của trạm dịch, Trần Tinh mới vỡ lẽ nó đang ám chỉ Hạng Thuật! Cậu buồn cười quá sức, vội hỏi thăm: “Ngươi gọi huynh ấy là ca ca hở?”
Tiêu Sơn: “Ta không biết nên gọi là gì, hắn bèn kêu ta gọi ca ca.”
Không ngờ Hạng Thuật có một mặt như thế cơ đấy? Trần Tinh ngồi xuống, hỏi tiếp: “Ngươi kể hết cho Thác Bạt Diễm luôn à?”
Tiêu Sơn gối đầu lên tay, mặt hướng lên vầng trăng treo giữa trời, nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, đáp: “Ta kể với hắn, lúc ngươi ngủ ca ca cởi đồ lau người cho ngươi…”
“Cái gì?!” Trần Tinh mới nghe được nửa câu đã bùng nổ ngay, phát rồ lên, “Ngươi mới nói gì?”
Thế là Tiêu Sơn tả tỉ mỉ lại cái ngày Trần Tinh hôn mê, Hạng Thuật bế cậu thế nào, Trần Tinh thốt lên với vẻ khó tin: “Sao ta không biết gì hết?!”
“Ngươi ngủ mà,” Tiêu Sơn khó hiểu nhìn Trần Tinh, nói, “dĩ nhiên không biết rồi.”
“Rồi sao nữa?” Trần Tinh lộ vẻ mặt lúng túng.
Tiêu Sơn: “Sau đó ta không xem nữa, không biết.”
Trần Tinh túm cổ áo Tiêu Sơn: “Sao ngươi không nhìn tiếp?”
Tiêu Sơn đáp: “Hắn có cho ta xem đâu! Hắn đòi đập ta!”
Trần Tinh đỡ trán: “Chuyện quan trọng như thế sao tới tận bây giờ ngươi không nói ta biết?”
Tiêu Sơn hỏi lại: “Quan trọng lắm à?”
Giọng điệu Tiêu Sơn hệt như Hạng Thuật, cách hỏi lại lúc nào nghe cũng như đang trào phúng, Trần Tinh bảo: “Ngươi không thể học theo huynh ấy… hư mất! Lúc nào cũng tỏ vẻ như ai thiếu nợ hai ngươi không bằng, huynh ấy mua chuộc ngươi rồi đúng không? Thảo nào ta suốt ngày thấy huynh ấy dạy võ cho ngươi…”
Tiêu Sơn đáp: “Hắn nói nếu một mai hắn chết, thì ta phải bảo vệ ngươi chu toàn.”
Trần Tinh: “……”
“Ah…” Trần Tinh nói, “vậy, vậy ư? Nhưng làm sao huynh ấy chết được? Mà thôi… huynh ấy đánh đấm giỏi thế kia, sao có khả năng? Tiêu Sơn, ta hỏi ngươi… ừm…”
Vì câu nói ấy mà mũi Trần Tinh đột nhiên chua xót, rốt cuộc Hạng Thuật toàn nghĩ gì thế không biết? Cậu thoáng nhìn Tiêu Sơn, thình lình thay đổi chủ ý: “Thôi không có gì.”
Tiêu Sơn nói tiếp: “Ta nói ngươi không cần được bảo vệ, hắn quả quyết ngươi cần, bởi vì ngươi rất cô đơn, cô đơn hơn bất kỳ ai. Ngươi chưa từng nhìn ngắm những điều tốt đẹp trên đời này, cũng không có người thân. Kể từ lúc gặp ngươi, ngươi chưa từng thực sự vui vẻ.”
Trần Tinh mỉm cười: “Sai rồi, bây giờ ta đang rất vui mà, không phải sao?” Nói đoạn, cậu xoa đầu Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhìn Trần Tinh, nói: “Không phải, ngươi giống Lục Ảnh, cứ như nay mai sẽ chết, lúc nào cười cũng trông thật buồn.”
Trần Tinh: “……”
Thôi xong. Trần Tinh nghĩ bụng, sao tên nào cũng biết nhìn mặt đoán ý hết vậy, huống chi ta còn sống thêm được hơn một năm nữa! Đừng trù ẻo ta chứ! Gì mà nay mai chết, xì!
Những lời hôm nay của Tiêu Sơn đã truyền cho cậu một lượng thông tin khổng lồ, khiến cậu trằn trọc mãi trên giường con, lúc mình hôn mê Hạng Thuật đã làm những gì? Mình không hề cảm thấy có gì bất thường cả!
Cậu muốn đi hỏi Hạng Thuật, nhưng hỏi thẳng thì càng thêm kỳ lạ.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Ngủ chưa?” Hạng Thuật hỏi, “Ta có lời muốn nói với ngươi, Trần Tinh.”
Trần Tinh ngồi dậy, nghe Tiêu Sơn kể lại chuyện xấu hổ kia, cậu định lờ hắn đi, song Hạng Thuật đã đẩy cửa vào, lập tức ngồi xuống bên giường. Trần Tinh cởi trần, chỉ mặc mỗi quần lót, Hạng Thuật cũng để trần nửa người trên, mặc quần dài màu trắng, trên mặt trên người lấm tấm bọt nước, có vẻ vừa mới rửa mặt bằng nước giếng cho tỉnh táo.
“Huynh…” Trần Tinh cau mày nói, “ta còn chưa cho huynh vào đâu!”
“Thác Bạt Diễm lại nói gì với ngươi?” Hạng Thuật nghi hoặc.
Trần Tinh chuyển lời thỉnh cầu của Thác Bạt Diễm cho Hạng Thuật, Hạng Thuật đáp ngay: “Biết rồi.”
Trần Tinh hỏi: “Được chứ? Ta đoán huynh cũng có ý…”
Hạng Thuật mất kiên nhẫn: “Ta đã nói, biết rồi! Ngươi nghe không hiểu ý ta à?”
Bấy giờ Trần Tinh mới hiểu ý hắn là “được”, nên không nói gì thêm kẻo bị đánh.
“Huynh định nói gì?” Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật: “Vừa nãy ở ngoài kia, chẳng phải ngươi kêu ta đi tắm ư?”
“Nửa đêm nửa hôm, các ngươi lên cơn hết rồi à?” Trần Tinh nói, “Chạy tới đây nói chuyện đi tắm với ta?”
“Không phải!” Hạng Thuật lại trở nên cáu kỉnh.
Trần Tinh giục: “Vậy thì nói nhanh, nói xong về ngủ, biết mấy giờ chưa?”
“Ngươi…” Một ngọn lửa vô danh đột nhiên trỗi dậy trong lòng, Hạng Thuật siết tay, Trần Tinh nói tiếp: “Huynh điên rồi sao? Đêm hôm gọi ta dậy chỉ để đánh ta hả?”
Hạng Thuật đành kiềm lại cơn giận, tức không chỗ xả, oắt con này nói dong nói dài với Thác Bạt Diễm chẳng ngại phí thời gian, vậy mà mình vừa tới đã đuổi đi ngay, thiếu chút nữa tức chết hắn rồi. Hắn xoay người toan bỏ đi, vừa tới cửa chợt đổi ý, bèn trầm giọng: “Ngươi không nghe thì đừng có mà hối hận, ta chỉ nói vào lúc này thôi.”
Trần Tinh nhân lúc Hạng Thuật quay lưng đã lia mắt dòm lom lom vào dáng người cởi trần của người ta, thấy hắn quay lại bèn dời mắt, tỏ vẻ tiếc nuối: “Huynh nói đi! Ai cấm huynh nói đâu!”
Hạng Thuật đi vài bước trong phòng, liếc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh ngơ ngác, khó hiểu nhìn Hạng Thuật, cuối cùng Hạng Thuật cũng nguôi giận, hục hặc bảo: “Ta vừa thảo luận với Tạ An, khi bàn đến Thi Hợi có thể chạy thoát bằng mạch Địa, ta chợt nghĩ tới điểm này.”
Trần Tinh: “Ồ?”
Hạng Thuật ngồi xuống cạnh giường con: “Ta nghĩ ra cách này, không biết thành công không, kế hoạch được lập ra dưới điều kiện Vương Tử Dạ có thể hồn rời xác, tự do hành động, ta đã suy xét lại…”
Trần Tinh: “Huynh muốn theo Vương Tử Dạ lẻn vào cung Huyễn Ma thông qua mạch Địa đúng không? Nhưng thứ cho ta nói thẳng, mạch Địa chỉ nhận linh thể, trừ phi chúng ta rời khỏi cơ thể, bằng không tuyệt đối không đi được.”
“‘Mượn xác hoàn hồn’ là gì?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi.
Trần Tinh suy nghĩ một thoáng, cậu từng học cái này rồi, bèn giải thích: “Gã dùng ‘mượn xác hoàn hồn’ được ghi chép từ thời cổ đại. Một số quỷ hồn sau khi chết có sức mạnh mạnh mẽ có thể ký sinh tạm thời trên người sống, hoặc người chết một thời gian.”
Hạng Thuật nói: “Vương Tử Dạ đã dùng cách này, ngày đó cái người bị gã đoạt xác sau khi uống phải thuốc của Tạ An, cơ thể tản ra hắc khí, đó hẳn là ba hồn bảy phách của gã.”
Trần Tinh cau mày gật đầu.
“Đúng, tính ra, phải xem gã là quỷ,” Trần Tinh nói, “hoặc linh hồn tự do tồn tại độc lập giữa đất trời. Ta thiết tưởng đến rất nhiều khả năng, vì sao gã không bị hút vào mạch Thiên, tiến vào luân hồi như bao linh hồn khác? Có lẽ gã đã luyện hóa bản thân bằng oán khí nhân gian và máu ma thần, mới có thể tự do di chuyển khi linh hồn rời thể xác.”
Khi chết đi, ba hồn bảy phách của con người sẽ nhanh chóng biến mất trong đất trời, bị mạch Thiên hút đi, tiến vào luân hồi, rồi tiếp tục chuyển thế. Linh khí đất trời sẽ tinh lọc oán khí và sự không cam lòng trong linh hồn, oán khí và linh khí va chạm, giằng co lẫn nhau.
Trương Lưu dùng Định Hải châu hút hết linh khí, dẫn đến oán khí không được tinh lọc, oán khí mà Vương Tử Dạ thu được thực chất là một loại tự vệ cho bản thân.
“Điều này đã chứng minh suy đoán của ta, bản chất của gã vẫn là nhân hồn.” Hạng Thuật nói, “Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao gã có thể truyền tống bằng mạch Địa, xuất hiện cách đó hàng ngàn dặm, bởi vì mạch Địa chỉ chấp nhận sức mạnh linh hồn!”
“Không sai,” Trần Tinh tiếp lời, “rất có lý, huynh thông minh quá, không ai dạy cũng biết, không ngờ còn có thể suy đoán từ nguyên hình của Thi Hợi.”
Ròng rã mấy ngày qua, Hạng Thuật dành phần lớn thời gian đọc và nghiên cứu hàng hà sách cổ của Hạng gia, đã có chút hiểu biết về thế giới thầy trừ tà. Lúc này, hắn giơ tay, vô thức khoát lên bờ vai trần của Trần Tinh, nói: “Trên đời có cách nào tiêu diệt được hồn phách không? Kiểu như ‘siêu độ’ mà ta từng nói với ngươi.”
Trần Tinh muốn nói lại thôi, Hạng Thuật siết vai cậu, kêu cậu để mình nói cho hết.
Hạng Thuật nói tiếp: “Nếu muốn tiêu diệt gã hoàn toàn, trước tiên phải trục xuất gã khỏi người hoặc thi thể bị gã bám, giống những gì ngày đó Tạ An làm, hơn nữa phải khiến gã không tìm được thể xác ký sinh, ép gã dùng ‘nguyên hình’ có oán khí xuất hiện trước mặt chúng ta.”
Trần Tinh: “!!!”
Trần Tinh mơ hồ nhận ra, giữa màn sương dày đặc ấy, phải chăng Hạng Thuật đã tìm ra con đường dẫn đến thắng lợi sau cùng.
“Tiếp đó, ta phải dùng Tâm Đăng xua tan oán khí của gã!” Trần Tinh nói, “Song qua năm dài tháng rộng, ắt hẳn gã đã hấp thu một lượng oán khí khổng lồ, gã nhất định sẽ đẩy nhanh hồi sinh người chết, hoặc phái yêu quái tấn công chúng ta, chỉ có thể dựa vào huynh bảo vệ ta.”
Hạng Thuật: “Phải, Tâm Đăng của ngươi có thể xua tan oán khí, sau đó thì sao? Nghĩ xem, khi chúng ta xua sạch oán khí của gã, gã sẽ hiện ra dáng vẻ ban đầu, là gã chân chính, chỉ có ba hồn bảy phách.”
Trần Tinh nói: “Gã vẫn sẽ chạy trốn, tìm những nơi có nhiều người chết, xem oán khí là thức ăn, tu luyện thêm lần nữa. Hiện giờ ta đã biết pháp lực của gã nhất định được luyện từ mấy trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm…”
Hạng Thuật tiếp lời: “Ngươi quên rồi à? Chúng ta vẫn còn một pháp bảo, hiện giờ ta cho rằng, vũ khí mà mẹ ta để lại không chừng đặc biệt dùng để khắc chế gã.”
Trần Tinh nhớ ra: “Lạc Hồn chung!”
Bỗng chốc máu Trần Tinh gần như đông lại, trong đầu vỡ một tiếng ‘choang’.
Hạng Thuật gật đầu: “Lạc Hồn chung là thứ chuyên đối phó linh hồn.”
Hai người nhìn nhau.
Trần Tinh lẩm bẩm: “Được đó! Hoàn toàn khả thi! Chúng ta nghĩ cách ngăn gã tìm người mượn xác, chiến đấu với gã trong trạng thái linh hồn, sau khi làm hao tổn oán khí của gã, khiến gã khôi phục dáng vẻ ban đầu, thì dùng Lạc Hồn chung thu lấy hai hồn, mất địa hồn và nhân hồn, lại không có cơ thể, bảy phách sẽ nhanh chóng tan biến, gã chỉ còn mỗi thiên hồn, sẽ bị mạch Thiên lập tức hút đi chuyển thế! Dù không được, gã vẫn sẽ mất tất cả ký ức của nhân hồn, không nhớ được gì, được! Được đó! Ôi trời!”
Hạng Thuật do dự: “Chúng ta không biết gã đã thu thập bao nhiêu oán khí để tăng cường bản thân, muốn tiêu hao oán khí của gã, chúng ta vẫn cần cân nhắc kĩ hơn…”
Trần Tinh: “A hahaha, chúng ta có thể dùng giúp gã mà! Ta nghĩ Tiêu Sơn và Phùng đại ca không ngại đâu! Sao ta thông minh quá vậy nè?”
Trần Tinh bắt đầu khen bản thân, song dường như Hạng Thuật không nghe thấy, vẫn còn suy xét tính khả thi của kế hoạch này.
Trần Tinh ôm chầm lấy Hạng Thuật, hét lên: “Tuyệt vời! Tuyệt vời quá!”
Hạng Thuật nhất thời mất tự nhiên, kéo tay Trần Tinh khỏi cổ mình, song Trần Tinh ôm chặt quá, làm hắn phải nghiêng đầu sang chỗ khác, mặt nóng bừng: “Ta còn chưa nghĩ rõ, ngươi đừng quậy! Ngươi để ta bình tâm nghĩ coi… phải làm sao tạo được chiến trường mà gã không tìm được người đoạt xác?”
Trần Tinh cũng nghĩ đến điều này, đôi bên giao chiến, chỉ cần Vương Tử Dạ muốn gã có thể trốn thoát bất kỳ lúc nào, nếu thua sẽ lập tức biến thành sao băng bay đi, không ai đối phó được gã. Trần Tinh và Hạng Thuật có sức mạnh Tâm Đăng, có lẽ Vương Tử Dạ không cướp được cơ thể họ, Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đều là thầy trừ tà, sức mạnh linh hồn cũng rất mạnh.
Nhưng trong vòng trăm dặm, muốn tìm người phàm chẳng phải dễ như bỡn? Lại chiếm xác lại trốn, chẳng biết đường mà lần.
“Phải nhỉ,” Trần Tinh cau mày, “không thể làm thủ ngự trận, cũng không có linh khí thiên địa để dùng…”
“Cho nên ta mới kêu ngươi đừng ngắt lời!” Hạng Thuật tức tối, chợt nói: “Vẫn còn! Âm Dương giám!”
Trần Tinh: “……………………….”
Chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, tâm trạng của Trần Tinh đã rẽ ngoặt lên xuống biết bao lần, cuối cùng chỉ biết bội phục Hạng Thuật sát đất.
“Nhưng nếu dùng cách này,” Hạng Thuật nói tiếp, “gánh nặng của ngươi sẽ càng gia tăng, vừa phải điều khiển Lạc Hồn chung, vừa khống chế Âm Dương giám…”
“Không sao hết.” Trần Tinh lầm bầm, “Trước tiên dùng Âm Dương giám, thu phe ta và Vương Tử Dạ vào gương, quyết chiến với gã tại Trường An huyễn thế, Hạng Thuật… huynh thông minh quá đi mất!”
Hạng Thuật nghiêng đầu nhìn Trần Tinh, cả hai đều im lặng, Trần Tinh vẫn nhíu mày, tưởng tượng đủ loại khả năng khi chiến đấu với Vương Tử Dạ, muốn hao tổn oán khí của gã, nghe thì đơn giản đấy, nhưng quá trình lại rõ phức tạp.
Hạng Thuật áp ngón trỏ và ngón giữa lên bờ môi hồng của Trần Tinh, rồi vuốt nhẹ khóe miệng cậu.
“Xem đi, ta đã bảo có cách mà.” Hạng Thuật đứng dậy, “Ta phải nghĩ kĩ hơn, đừng lo nữa.”
Hành động ấy nhanh tới mức Trần Tinh chưa kịp hoàn hồn mà Hạng Thuật đã quay lưng đi, để lại cậu ngơ ngác ngồi đấy. Nhưng tiếp theo phải làm gì với Xi Vưu? Song dù thế nào, nếu tiêu diệt được Vương Tử Dạ, không chừng mọi chuyện sẽ có một bước biến chuyển lớn.
Trần Tinh vô thức lau khóe miệng mình, dường như nơi Hạng Thuật chạm vào hơi nóng.
Mấy ngày sau, mỗi lần gặp Hạng Thuật, lòng Trần Tinh luôn tràn đầy lo lắng, song nom nét mặt Hạng Thuật đã sáng sủa hơn nhiều. Đôi bên như có sự ngầm hiểu, cố gắng tránh cơ hội ở riêng với nhau.
Tạ An cũng biết chuyện, đương nhiên không nói gì, chỉ thảo luận chi tiết việc vây công Phù Kiên như mọi ngày, về tất cả tình huống có thể sẽ xảy ra khi Phù Kiên đến Lạc Dương đàm phán, lần lượt vạch rõ quân Bình Dương, thủ hạ của Phùng Thiên Quân nên mai phục ở đâu.
Mỗi ngày Hạng Thuật đều phải nghe Tạ An đưa ra vô số khả năng mới, lần lượt phản bác lại, dù kiên nhẫn tới mấy cũng chẳng rảnh chơi với y: “Tạ An, sẽ không có gì bất thường đâu.”
Tạ An nói: “Già rồi nên hơi dong dài, Võ Thần, ngươi phải hiểu cho ta.”
Lạc Dương có năm vạn quân coi giữ, hầu hết được tuyển mộ từ địa phương, so với cấm vệ được huấn luyện bài bản của Phù Kiên thì không đáng kể. Mà Phù Kiên không thể tới đây một mình, gã nhất định sẽ mang theo ít nhất hai vạn người.
Nhiệm vụ của họ là nhằm ngay lúc đôi bên đàm phán, khống chế Phù Kiên, đoạt thành Lạc Dương, dùng thế thủ thành, ba người Mộ Dung Xung, Thác Bạt Diễm và Hạng Thuật dẫn binh, thiêu cháy Bạt doanh ở hẻm núi Long Môn, dụ Vương Tử Dạ giáp mặt chiến đấu.
Vương Tử Dạ đã mất giao, Hạng Thuật đã xác nhận với Tư Mã Vĩ rất nhiều lần, Tư Mã Vĩ biết rõ binh lực của gã chỉ có sáu Tấn vương được hồi sinh trước kia, Phùng Thiên Dật, Chu Chân ở Sắc Lặc Xuyên, Ôn Triết và hủ giao ở Giang Nam. Trong hai năm qua, Trần Tinh đánh bậy đánh bạ, đầu tiên là chẳng hiểu sao diệt được một tên chưa từng gặp ở núi Long Trung, sau đó mở ra con đường nghiền áp oanh liệt, cùng Hạng Thuật lần lượt diệt gần tám phần sức mạnh của phe địch, dẫn đến giờ đây Vương Tử Dạ chỉ còn một mình, không thể không đập nồi dìm thuyền lộ mặt thật trước Phù Kiên.
“Nói vậy,” Tạ An bảo, “quả nhiên tiểu sư đệ được Tuế Tinh trong người phù hộ, ngươi xem, Vương Tử Dạ vốn bố trí nhiều nhường ấy, cuối cùng tốp nào tốp nấy cũng bị loại trừ, hại gã chật vật, đúng là người tính không bằng trời tính.”
Nếu quá trình này không có những nỗ lực của Trần Tinh và Hạng Thuật, Vương Tử Dạ vốn sẽ có sức mạnh dễ dàng phá hủy cả Thần Châu.
Phùng Thiên Dật cùng hai mươi vạn Bạt quân ở Trường An được giấu trong Âm Dương giám, âm binh Nhu Nhiên ở Sắc Lặc Xuyên, giao ở Giang Nam, cộng thêm Bạt quân chủ lực ở Lạc Dương, có lẽ sau trận Tương Dương đã thu thập được gần trăm vạn Bạt. Gã lại còn xúi giục Phù Kiên khai chiến với phía Nam, sắp đặt mọi thứ trong trận chiến, thử hỏi ai có thể địch lại?
Song không biết tại sao, Vương Tử Dạ cứ sai từ bước này tới bước khác, vốn là ván cờ không chê vào đâu được, vậy mà giờ đã nát toang cả lên, đôi lúc Hạng Thuật còn cảm thấy tên này như bị vận xui độ.
“Cứ vậy đi,” Hạng Thuật chốt câu, “không muốn thảo luận với ngươi nữa, sắp tới đoan ngọ rồi.”
Tạ An hít sâu một hơi, nói: “Chỉ cầu Đại Tấn ta được liệt tổ liệt tông phù hộ.”
“Sau khi tiêu diệt Bạt quân, sẽ có một trận chiến giữa phàm nhân các ngươi,” Hạng Thuật trầm giọng, “lúc đó cầu cũng chưa muộn.”
“Ngoài thành có nhiều người quá!” Trần Tinh bước nhanh vào, “Phù Kiên tới rồi, Hạng Thuật! Tạ sư huynh! Các ngươi muốn ra xem không?”
Cuối cùng Phù Kiên cũng tới, gã dẫn theo hai vạn cấm quân đúng như dự đoán của Tạ An và Hạng Thuật, khi họ tiến vào thành, bách tính Lạc Dương xếp hai bên cúi đầu lạy tạ. Mộ Đung Xung cùng Thác Bạt Diễm đợi ngoài hoàng cung, nghênh đón vị đại đế phương Bắc này.
Bọn Hạng Thuật và Tạ An không rời khỏi trạm dịch mà chỉ đứng trước cửa sổ lầu hai, từ chỗ họ có thể trông thấy toàn cảnh Phù Kiên cưỡi ngựa dẫn người vào thành. Việc đầu tiên cấm quân vào thành là tiếp quản toàn bộ thủ thành, bố trí lại mọi thứ nhằm đảm bảo an toàn cho Phù Kiên.
“Chẳng phải hắn luôn không sợ trời không sợ đất sao?” Hạng Thuật châm chọc.
Tạ An quệt mồ hôi, nói: “May thật, ngươi xem, tính toán vẹn toàn cũng đâu phải chuyện xấu.”
Tạ An đã suy diễn hết mấy lần, thông qua thủ hạ của Phùng Thiên Quân liên hệ tất cả hiệp khách ẩn thân trong thành Lạc Dương, đề phòng cấm quân, kiểm tra gian tế, hành động này quả nhiên cần thiết.
“Đổi Tán Kỵ Thường Thị rồi.” Hạng Thuật nhìn lướt qua, thờ ơ nói, “Ngươi còn nhớ người nọ không?”
Trần Tinh đứng trước cửa sổ, im lặng thật lâu, khi nhìn thấy Vũ Văn Tân giục ngựa theo sau Phù Kiên, trong lòng nhen lên biết bao cảm xúc.
“Không phát hiện Vương Tử Dạ,” Tạ An cắt ngang, “có lẽ không đi cùng Phù Kiên. Khi nào Thiên Quân về?”
Dưới lầu ồn ào, Trần Tinh xuống lầu, Phùng Thiên Quân đã về.
“Đã xong việc ngươi giao.” Phùng Thiên Quân mệt mỏi trở về, không biết hai tháng qua hắn đã đi đâu, vừa về lập tức báo cáo với Hạng Thuật.
Trần Tinh: “Làm chuyện gì?”
Hạng Thuật: “Bao nhiêu?”
Phùng Thiên Quân: “Ta đã làm hết sức, tiêu hai trăm vạn bạc của ngươi, chiêu mộ sáu vạn người, phần còn lại dùng để mua không ít máy hỏa long và dầu hỏa, đã tới thành Tây.”
Trần Tinh: “…………”
Hạng Thuật: “Những người khác thì sao?”
Phùng Thiên Quân: “Lúc dựng trại ta phát hiện có khá nhiều binh từ phương Bắc tới đây, hẳn là đến cùng nhau.”
Hạng Thuật: “Cả hai?”
Phùng Thiên Quân đáp: “Khó nói, sau này sẽ biết.”
“Đại nhân Hách Liên Sảng tới.” Bên ngoài có người truyền lời.
Hách Liên Sảng bước vào trạm dịch, phấn khởi nói: “Bệ hạ bọn ta tới rồi, mời sứ đoàn Nam Tấn đêm nay diện kiến, một ly rượu nhạt, đón tiếp các vị, giờ Dậu canh ba…”
Tạ An vui vẻ đáp: “Bệ hạ đường xa đến đây, coi trọng cuộc hòa đàm giữa hai nước, bọn ta rất lấy làm vinh hạnh, nhất định…”
Hạng Thuật đột ngột ngắt lời Tạ An, nói với Hách Liên Sảng: “Hôm nay Kiên đầu bộn bề nhiều việc, ngươi có chắc muốn đãi tiệc vào lúc này?”
Hách Liên Sảng chưa kịp phản ứng, vừa nghe thấy hai chữ ‘Kiên đầu’ liền giận dữ, gã nhìn Hạng Thuật, chỉ ấn tượng hắn là một hộ vệ trong đoàn sứ thần người Hán, thế là cả giận: “To gan! Ngươi dám… dám…”
Hách Liên Sảng bắt đầu phát giác có gì đó không ổn, Phù Kiên vừa vào thành liền yêu cầu gặp họ, giờ ngẫm lại mới thấy bất hợp lý, lúc thông báo có vẻ rất để ý chuyện gì đó, mà võ sĩ có tướng mạo tuấn mỹ này lần trước rất ít mở lời, song mọi người lại vô cùng xem trọng thái độ của hắn… chẳng nhẽ là quan lớn người Hán nào đó? Nói đến đây, gã nhất thời im bặt.
Hạng Thuật nói: “Nếu hắn muốn gặp ta gấp, thì kêu hắn tới đây, các bộ đều bình đẳng.”
Tạ An không ngờ Hạng Thuật đột nhiên giở chiêu này: “Võ thần? Nếu bệ hạ có lệnh, ta thấy chi bằng…”
Đúng lúc này, có hai vị khách chợt tiến vào trạm dịch Lạc Dương.
“Bốn biển thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp thiên hạ đều là con dân của Đại Thiền Vu.” Sứ giả đầu tiên lên tiếng, “Bọn ta — Sắc Lặc Cổ Minh thay mặt Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn xuôi Nam, đúng hẹn tới đây vì lời hẹn với dũng sĩ đệ nhất thiên hạ — đại nhân Thuật Luật Không.”
Hách Liên Sảng: “………………….”
“Bốn biển thảo nguyên là đất của Đại Thiền Vu, vạn dân khắp thiên hạ đều là con dân của Đại Thiền Vu.” Sứ giả còn lại tiếp lời, “Bọn ta — người Phù Dư nước Cao Câu Ly thay chủ nhân Tiểu Thú Lâm Vương, theo lời thề với Thuật Luật thị dưới chân núi Bạch Đầu, cùng nghĩa tình với Sắc Lặc Cổ Minh, đúng hẹn tới đây vì lời hẹn với dũng sĩ đệ nhất thiên hạ — đại nhân Thuật Luật Không.”
Trần Tinh tròn xoe mắt, sực nhớ lá thư Hạng Thuật cho gửi từ hai tháng trước.
Thái Nguyên năm thứ bảy, mồng ba tháng năm.
Phù Kiên đến đàm phán theo lời hẹn đã định với đoàn sứ thần Nam Tấn, song vào ngày đầu đặt chân đến Lạc Dương, Trung Nguyên đã xảy ra một sự kiện lớn. Đại Thiền Vu Sắc Lặc Cổ Minh — Thạch Mạt Khôn dẫn theo kỵ binh mười sáu Hồ xuôi Nam, cả thảy hai vạn.
Tiểu Thú Lâm Vương Cao Câu Ly lên bờ Giao Châu, dẫn theo hai vạn bộ binh đến Lạc Dương.
Phù Kiên không tài nào ngờ được, Lạc Dương đã trở thành cô thành chỉ trong một đêm, đội quân của Tiểu Thú Lâm Vương cùng Thạch Mạt Khôn tới đây từ hai đường Đông Bắc, tiến hành bao vây, cùng lúc ấy quân Bắc Phủ ở Giang Nam cũng đã nhổ trại tiến Bắc, hội hợp với cố dong binh được chiêu mộ tạm thời bởi Phùng Thiên Quân, lực lượng tập trung một chỗ, chỉ chừa lại con đường đi về phía Tây Trường An cho Phù Kiên.
“Ta thấy binh lực hiện đã đủ.” Hạng Thuật nói với Tạ An.
“Đủ… đủ rồi.” Tạ An lau mồ hôi, gật đầu đáp.
Danh sách chương